Tần Phi không nói lời nào, Dương Duệ ở nơi đó bất di bất dịch nói hoài không yên, ý tứ đại khái chính là lúc trước chính mình không hiểu chuyện, gây cho Tần Phi nhiều phiền phức, từ khi Tần Phi rời đi, tâm tình cậu vẫn luôn không tốt, những ngày tháng sống bên cạnh Tần Phi nhớ mãi không quên, có trở lại tìm Tần Phi mấy lần, đều bị thư ký ngăn lại, còn nói cậu đã hối cải trở thành người tốt hơn, hi vọng Tần Phi cho cậu một cơ hội.
Tần Phi ngồi ở đằng kia vốn tai trái nghe tai phải lọt, một câu đều không bỏ sót.
Dương Duệ nói hơn nửa tiếng, đôi mắt Tần Phi vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, cuối cùng anh nhìn thấy xe của chính mình chậm rãi lái tới đây, dừng ở ngoài cửa quán cà phê, Giang Ninh đặt hai chân thật dài từ trong xe đi xuống, thẳng tiến bước vào quán cà phê.
Giang Ninh vừa vào quán cà phê liền thấy Tần Phi cùng một người đàn ông ngồi cùng một chỗ, tuy rằng sắc mặt cậu không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi rất nhiều.
Tần Phi đem vẻ mặt Giang Ninh thu hết vào trong mắt, chống cằm nheo mắt nhìn về hướng Giang Ninh.
Giang Ninh dừng ở cửa một chút, nhận ra được đó là Dương Duệ, bước chân dừng lại, không đi về phía trước.
Tần Phi nhìn thấy Giang Ninh không chịu qua, hung hăng trừng Giang Ninh một cái, xem ra tiểu tử này vẫn lo lắng bạn học của cậu sẽ biết quan hệ giữa hai người.
Đúng lúc này, Dương Duệ biểu lộ thâm tình đạt đến cao trào, cậu kích động đưa tay ra, nắm chặt tay Tần Phi đặt trên mặt bàn: “Anh Tần, tự đáy lòng em hi vọng anh có thể cho em một cơ hội, hãy tin tưởng em, chắc chắn em sẽ không khiến anh thất vọng.”
Trên người Tần Phi nổi đầy da gà.
Dương Duệ thẳng thắn cầm tay Tần Phi lên, hai tay nâng trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm tình biểu lộ: “Anh Tần, lời em nói toàn bộ đều thật lòng, em rất sùng bái anh, tôn kính ngưỡng mộ từ trong thâm tâm, em thật muốn đi theo anh học tập, mở mang kiến thức hiểu biết.”
Tần Phi nhíu mày, đang muốn mở miệng chế nhạo con người giả tình giả ý làm bộ làm tịch, con ngươi liếc về vẻ mặt âm trầm của Giang Ninh, nhanh chân hướng về bọn họ đi tới.
Tần Phi dứt khoát không nói lời nào, dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu chờ.
“Cà phê uống xong chưa? Có thể đi được chưa!” Giang Ninh đứng ở phía sau Dương Duệ, hướng về Tần Phi lạnh lùng thốt.
Dương Duệ đang chăm chú nhìn Tần Phi liền cả kinh, quay đầu nhìn thấy Giang Ninh khuôn mặt lãnh đạm.
Dương Duệ kinh ngạc nói: “Giang Ninh?”
Giang Ninh nhìn Dương Duệ một chút: “Ngày hôm nay lớp của các cậu chiếm dụng sân bãi huấn luyện, tôi còn tưởng các cậu đang khắc khổ luyện bóng, chuẩn bị cho học kỳ sau, không nghĩ tới hóa ra cậu còn thanh nhàn đến thế, còn có thời gian lại đây uống cà phê, xem ra kỳ huấn luyện này đối với cậu mà nói đều không quan trọng nhỉ?”
Lời này nói đến mức không một chút khách khí nào, Dương Duệ cùng Giang Ninh không chút liên hệ nào cả, tuy rằng hai người ở những giải thi đấu tennis gặp gỡ mấy lần, trên sàn thi đấu mỗi người đều có thắng có thua, nhưng bình thường ở trong sân trường, tối đa cũng chỉ là sơ giao.
Giang Ninh lời nói sắc bén như thế, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra Giang Ninh là hướng về Tần Phi mà đến.
Dương Duệ không lên tiếng, nhanh chóng rút tay về, người này rất nhiều lúc lại hiểu biết có chừng mực.
Tần Phi cũng không nói lời nào, khóe miệng hàm chứa ý cười, ngoẹo cổ nhìn Giang Ninh.
Giang Ninh nhìn thấy Tần Phi không đứng lên đi theo mình, hừ cười một tiếng, bỗng nhiên đưa tay ra ở trên cổ áo thun Tần Phi vỗ vai xuống hai lần, lạnh nhạt nói: “Tần tổng, cổ áo anh vẫn chưa sửa sang lại cho tốt.”
Cậu vỗ lên như thế, vốn cổ áo Tần Phi đang ngay ngắn ngược lại hướng ra phía ngoài, lộ ra gần một nửa xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, đương nhiên, đồng thời còn lộ ra dấu hôn đỏ tím trên xương quai xanh.
Dương Duệ liếc mắt nhìn thấy những dấu hôn chói mắt kia, kết hợp với sắc mặt Tần Phi tái nhợt, cùng với sự xuất hiện của anh ở vùng phụ cận đại học X, lập tức tỉnh ngộ ra.
Trong lòng Dương Duệ căng thẳng, cảm giác thất vọng cùng tức giận tự nhiên sinh ra, cậu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phi, là ở trận chung kết thi đấu tennis trong buổi tiệc rượu, khi đó ánh mắt Tần Phi liên tục nhìn chằm chằm vào Giang Ninh. Dương Duệ chưa bao giờ liên tưởng hướng về trên người Giang Ninh, chủ yếu là Giang Ninh người này bình thường quá mức lạnh nhạt, sẽ không tin tưởng ai kể cả khi cậu có thể cam tâm tình nguyện bị người khác bao dưỡng.
Nhưng bây giờ nhìn đến Giang Ninh chỉnh sửa cổ áo cho Tần Phi động tác đầy ám muội, còn có cả dấu vết trên người Tần Phi, Dương Duệ không thể không tin hai người trước mắt này có quan hệ thân mật.
Dương Duệ rất nhanh che dấu đi tâm tình của chính mình, vẻ mặt mỉm cười, đứng lên nói: “Tần tổng, không quấy rầy ngài nữa, em phải về để đi huấn luyện.”
Nói xong, vòng qua Giang Ninh đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi thân thể hai người đan xen nhau, bỗng nhiên Giang Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Dương Duệ, đối diện với Dương Duệ đưa tới không thèm che giấu, tràn ngập hận ý, còn có cả ánh mắt châm chọc, nghiễm nhiên như bị kim chủ đá ra bên ngoài.
Tần Phi như cũ vẫn ngồi ở chỗ đó chống cằm, đôi mắt không chớp nhìn Giang Ninh, đang chờ đợi Giang Ninh chủ động mở miệng.
Giang Ninh lạnh lùng liếc anh, cái gì cũng đều không nói, xoay người liền đi ra ngoài.
Tần Phi mau chóng đứng lên đuổi theo ra ngoài, Giang Ninh chui vào trong xe, Tần Phi cũng theo sát ngồi vào ghế phụ.
Giang Ninh không khởi động xe, ngồi ở đằng kia không nói một lời, cũng không nhìn Tần Phi. Người này vốn khí chất thanh lãnh, vừa vào trong xe áp suất càng xuống thấp hơn.
Tần Phi cảm thấy hi vọng Giang Ninh mở miệng nói chuyện thật sự quá xa vời, thế là chính mình ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi đói bụng, trước tiên chúng ta đi ăn điểm tâm thôi.”
Giang Ninh nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Tần Phi, những tình nhân ngoài kia nếu gộp lại có thể nhồi nhét cả vào một chiếc xe tải đi.”
“……”
“Loại người như Dương Duệ mà anh cũng để ý, anh thèm khát đến thế à? Một ngày cũng không thể rời bỏ đàn ông?”
“Đừng nói bậy.”
“Sao anh lại không đi hỏi thăm một chút, Dương Duệ là người như thế nào? Cậu ta ở trong trường học dang tiếng muốn nát bét ra, những tin đồn khó nghe đều bị người khác chê cười, anh cùng người như vậy ở cùng nhau, ngẫm lại cũng cảm thấy……”
“Đủ rồi.”
Tần Phi âm thanh trầm thấp đánh gãy lời Giang Ninh, anh vốn không muốn giải thích, chuyện Dương Duệ là do anh nhất thời sai lầm, âm thầm hối hận rất nhiều, thế nhưng Giang Ninh càng ngày càng quá đáng, khiến anh không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.
“Tiểu Ninh,” Tần Phi hít một hơi thật sâu, “Về nhà đi, tôi đói bụng rồi.”
Giang Ninh không lên tiếng, sắc mặt thâm trầm đến lợi hại, tra chìa khóa nổ máy xe, lái xe hướng về chung cư Tần Phi.
Hai người không ai nói chuyện, trong xe một trận chiến tranh lạnh.
Mãi cho đến khi đến được dưới nhà Tần Phi, đem xe gửi trong bãi xe, Tần Phi xuống xe trước tiên, Giang Ninh cũng xuống xe sau, hai người không nói một lời tiến vào thang máy.
Tựa ở trên vách tường thang máy, Tần Phi nhìn về phía Giang Ninh, sắc mặt Giang Ninh vẫn âm lãnh như vậy, bỗng nhiên Tần Phi nở nụ cười: “Tiểu Ninh, cậu sinh khí với tôi, là đang ghen đúng không?”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Giang Ninh lập tức trở nên âm lãnh hơn.
Tần Phi nhích lại gần, tay nhẹ nhàng đè lên vai Giang Ninh, ở bên tai Giang Ninh thấp giọng nói: “Tôi rất là vui đó.”
Khi thang máy đến, cửa tự động mở ra, Tần Phi buông Giang Ninh đi ra ngoài, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, phía sau có người bỗng nhiên nhích lại gần, đem anh áp sát vào cửa, tiện tay đóng cánh cửa lại.
Anh bị dồn đến cửa phòng, còn chưa kịp thở dốc, tiểu tử này đã thật nhanh hôn lên môi anh.
Giang Ninh hôn rất tàn nhẫn, hàm răng trên môi Tần Phi không phân biệt nặng nhẹ mà cắn, đầu lưỡi luồn vào trong miệng Tần Phi, không ngừng dây dưa, hôn Tần Phi đến khó thở, hai người hỗn hợp bên nhau khiến nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.
Ước chừng hôn hơn mười phút, Giang Ninh mới thỏa mãn, buông Tần Phi ra, trong mắt cậu biểu tình phức tạp, tựa hồ có điểm kích phát tình dục, lại có hay không giữ vững sự lạnh lùng này.
“Tần Phi, tôi mặc kệ cuộc sống trước đây của anh có bao nhiêu thối nát, bắt đầu từ bây giờ, anh nhất định phải đem chúng xử lý sạch sẽ, tôi không hi vọng nhìn thấy Dương Duệ đứng bên cạnh anh thả thính! Nếu như anh không thể rời bỏ những sinh hoạt xa hoa đồi trụy kia, thế thì tôi cùng anh nên chấm dứt tại đây!”
Bị đặt ở cửa phòng Tần Phi hơi ngước đầu lên cùng Giang Ninh đối diện, từ khi anh biết Giang Ninh tới nay rất ít khi nhìn thấy Giang Ninh tức giận đến như vậy.
Một lúc sau, Tần Phi giọng khàn khàn nói: “Tiểu Ninh, cậu thật sự đang ghen.”
Giang Ninh quay đầu đi, lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Tần Phi đưa tay nắm cằm Giang Ninh, đem mặt cậu quay lại đây, ép buộc Giang Ninh nhìn mình.
Giang Ninh kéo tay Tần Phi xuống, lạnh lùng thốt: “Ít nhất trong khoảng thời gian cùng tôi ở bên nhau này, tuyệt đối anh phải thật sạch sẽ!”
“Cậu đây là muốn tôi hứa hẹn sao? Tiểu Ninh.” Tần Phi gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ninh.
“Tôi……” Giang Ninh buột miệng thốt ra lời nói liền miễn cưỡng nhịn xuống, lần thứ hai cậu bực bội nghiêng mặt đi, hít thật sâu một hơi, “Tôi muốn anh phải hiểu, tôi cùng những người đó không giống nhau!”
Trong đầu Giang Ninh lần thứ hai hiện ra hình ảnh trong quán cà phê Dương Duệ mang vẻ kinh ngạc còn có cả ánh mắt trào phúng, thật giống như đang nói: Cậu cũng chỉ là bị bao dưỡng mà thôi!
Trong lòng Giang Ninh bực bội, bỗng nhiên tiến lên cắn vào môi Tần Phi, lẩm bẩm nói: “Tôi làm đến bước này không hề dễ dàng, Tần Phi, CMN anh đừng chọc tức tôi!”
Nếu là lúc trước, Tần Phi nhất định sẽ mắng trở lại: Cậu dám chịch mông lão tử đến nở hoa, lão tử chọc tức cậu thì thế nào!
Nhưng là, người hôn anh chính là Giang Ninh, là Giang Ninh mà anh thích.
Tần Phi nghĩ, thân là thẳng nam, hiện tại Giang Ninh phát sinh một chút cảm xúc cũng là chuyện có thể lý giải đi.
Sau khi cuồng nhiệt hôn môi xong, Tần Phi nói đứt quãng: “Tôi có cậu…… Là đủ rồi.”
Thân thể Giang Ninh dừng một chút, tiếp đó đè lên người Tần Phi điên cuồng cắn xé mút vào.
Tần Phi bị Giang Ninh ôm, phóng tới ngăn tủ gần cạnh cửa, anh ngồi ở phía trên, hai chân dài cuốn lấy thân Giang Ninh, Giang Ninh đứng trước mặt anh, tay dò vào bên trong quần anh xoa nắn.
Xé rách quần áo đối phương, tận tình cảm thụ da thịt nóng bỏng, mãi đến tận khi Giang Ninh đâm vào thân thể anh, cơn đau đớn sâu sắc mới khiến anh nhớ tới, đêm qua hai người làm có hơi quá trớn, anh còn chưa kịp nghỉ ngơi đây.
Từ cửa phòng đến sô pha, rồi đến giường lớn trong phòng ngủ.
Giang Ninh không giống như đêm qua bịt kín miệng Tần Phi, Tần Phi kêu la đến khàn cả cổ họng.
Mãi đến tận buổi trưa, anh mới mệt mỏi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Giang Ninh mở to hai mắt ngóng nhìn trần nhà, nghe tiếng hít thở đều đều bên người Tần Phi, cảm thấy đầu óc có chút rối loạn.
Một lúc sau, cậu đứng dậy bận quần áo vào, một mình đi tới phòng khách, từ trong túi xách lấy ra laptop, mở ra trang web nước ngoài trả phí chuyên cung cấp hoạt động theo dõi.
Cậu từ trên trang web download một đoạn video, cắm tai nghe, mặt không cảm xúc mở video lên.
Trên màn hình, Tần Phi nhắm hai mắt, khuôn mặt trắng nõn che kín vết đỏ ửng, hai chân dài quấn quanh người cậu, chịu đựng từng đợt va chạm, trên mặt ngũ quan tinh xảo bởi vì sa vào tình dục, sớm đã không còn bất luận biểu tình phòng bị gì, bên trong tai nghe là tiếng Tần Phi rên rỉ, tràn ngập tình sắc.
Đây là đoạn video hai người vừa mới làm tình, hình ảnh tràn đầy hoạt sắc sinh hương.
Giang Ninh thở dài một hơi, khép laptop lại, nhắm chặt hai mắt dựa trên ghế sô pha, lâm vào trầm tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT