Cẩm Thánh đi rồi, tôi đứng thẫn thờ nhìn về phía hướng Cẩm Thánh biến mất rất lâu, hoàn toàn đờ đẫn.
Cảm thấy thời gian quả thực quá ngắn ngủi, TOT Cẩm Thánh em sẽ đợi anh. Anh phải quay về thật nhanh đó. Biết chưa hả? Bây giờ mới là hạnh phúc thật sự đây! Hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nỗi váng vất. Huh u TT
Tôi còn nhận ra một điều này… tình yêu không cần lòng tự trọng, căn bản điều đó không cần thiết. Sau này tôi sẽ không tỏ ra tự ái quá mức trước Cẩm Thánh nữa, chỉ có như thế mới có thể có được hạnh phúc thực sự… Bỗng nhiên tôi nhớ đến lời Cẩm Thánh nói khi nãy:
“Không phải anh đi định cư luôn đâu, anh sẽ quay lại, nhiều nhất là một tuần thôi.”
Ôi! -_-;; Thì ra là thế, tôi còn tưởng anh sẽ ở luôn bên đó không quay về nữa chứ! Khóc lóc ầm ĩ trước mặt bàn dân thiên hạ trong sân bay, mất mặt quá trời ơi! Hic… mất mặt quá đi mất! Chết tiệt. Mấy đứa khốn các người chết chắc rồi! Tôi quay người lại nhìn thấy bốn tên gương mặt đang nở nụ cười thật kỳ cục. Mấy người hôm nay xong đời rồi! Ta quyết không tha cho các người!! Mẹ ơi!! >_ “Mấy người còn chưa tới đây? Dám nói di dân nước ngoài hả? Thật là, mấy người chết chắc rồi!!”
“Haha! Các anh em, nên về nhà rồi nhỉ? Tớ thấy chúng ta nên về thôi.”
“Ừ phải đó, hình như chúng ta ở sân bay lâu quá rồi đó. ^^;;”
Thái Dân và Chí Hồi đang len lén bước lùi, -_-^ Muốn chạy hả? Không có cửa đâu!!
“Chết phứt đi, dám nói chỉ có tớ mới níu kéo được anh ấy? Mấy người giỏi lắm… mấy lời nói dối xạo sự đó mà cũng nói như thật ấy, diễn hay quá nhỉ!”
“Haha! Còn nói là nói dối xạo sự nữa à? Chẳng phải cậu tin mấy lời xạo sự đó hả~ Cậu tin rồi~ Còn nói không có Cẩm Thánh thì không sống nổi nữa chứ~ Cậu không biết là lời nói ra như nước đã hắt đi rồi sao? Còn khóc lóc ngốc nghếch nữa chứ!!”
Lý Vân Quân chết tiệt. -_-^ Lúc tên đó cười đầy lạ lùng, tôi đã đoán ra rồi mà. Chết tiệt, tôi quá tin tưởng vào nhân phẩm của hắn rồi. Hừ! –O– Tôi đúng là ngu thật!
“Cậu tới đây cho tớ! Tới đây!”
Tên Vân Quân vốn muốn cao bay xa chạy rời khỏi đây, nghĩ đến lúc này trong sân bay hành động hơi quá đáng nên đứng lại, rồi bước thật nhanh, xem ra phải để tên này về đến Suwon rồi tính sổ sau.
“Tuấn Hỷ, cám ơn cậu nhé >_ Không được, không tha được cho hắn! Nếu tôi tha thì tôi sẽ chết ngay! Chết tiệt! Nếu đã mất mặt nãy giờ rồi thì cho mất luôn. Dù gì mấy người kia cũng chỉ gặp một lần thôi mà, lo lắng làm chi! Tên thối tha!! Cậu đợi đó!! Tôi bỏ lại ba tên đang quan sát cuộc chiến mà chạy đuổi theo Vân Quân. Không ngờ Lý Vân Quân chạy không hề nhanh chút nào. Phải rồi, cặp chân ngắn ngủn thế mà chạy thì phí công là đúng. Haha~
“Lý Vân Quân, cậu cút ngay cho tớ! Để tớ bắt được thì cậu đừng hòng sống!!”
“Ai da! Các bạn, ở đây có diễn viên điện ảnh nè, mau chạy đến xin chữ ký!”
Oạch!
Đúng là trời xanh có mắt mà. Một tràng cười lập tức nổ ra khi Vân Quân té oạch xuống đất. Tôi quá yêu thế giới này mất rồi. ^O^
“Tuyệt! Hahaha!”
“Tớ đã đoán là tên này sẽ gặp báo ứng rồi mà, sao mà linh thế nhỉ. Ối chao!”
Vân Quân ngã thành hình chữ “đại” (*) to khủng bố ngay cửa vào lầu một với bốn chân chỉa thẳng lên trời, không biết vì cảm thấy mất mặt quá hay đau quá nên hắn cứ nằm dài trên đất, không có chút phản ứng nào.
“A, hahaha! Đau bụng quá! A, cứu cứu tớ với! TOT”
Bụng đau quá đi mất, tên này mất mặt quá đi mất.
“Vân Quân, đau không? Đứng dậy xem nào!”
Vân Quân nắm lấy tay Chí Hồi, “huỵch” một phát đứng phắt dậy, không dám ngẩng đầu lên, thì quá mất mặt rồi còn gì, hahaha!!
“Chí Hồi giúp tớ che mặt!”
“Ôi chao…”
“Đừng cười, mau lên, ra khỏi cửa là xong… Mất mặt thật, mẹ nó!!”
Chí Hồi chỉ che mắt tên Vân Quân, đi thẳng đến đám xe máy. Hôm nay vì bọn hắn mà tôi bị mất mặt, tên Vân Quân cũng thế thôi. Tôi cố ý để hắn ngồi sau lưng Tuấn Anh, còn tôi ngồi sau hắn. Cả đoạn đường tôi cứ chọc chọc vào lưng hắn. ^-^ Ôi tôi độc ác quá! Tên Xương Sườn đáng thương!!
“Ai da! Đau quá! Đau thật đó!! A! A!”
“Chuyện lần này là do cậu gây ra chứ bộ! Chính là cậu, phải không nào?”
“Không phải mà! A, đau chết tôi mất thôi, không phải tớ! Đầu tớ làm sao nghĩ ra được thứ chuyện bất công thế này chứ! Tuyệt đối không phải tớ!!”
“Đừng có giỡn!! Nói được mấy câu xạo sự trẻ con buồn cười đó, ngoài cậu ra thì còn ai?”
“Không phải mà! Cậu phải tin tớ chứ!!”
“Tên này! Đến thế này rồi còn chối nữa hả?”
“Ui cha! Là tớ! Là tớ nghĩ ra! Đừng hận tớ, trách thì trách tớ quá thông minh, ở đất nước ta, quá thông minh cũng là vấn đề sao?”
“A! Thật là, tức đến nỗi tớ không nói nổi luôn đây nè! Cậu mà thông minh thì chẳng lẽ mọi người đều vào bệnh viện tâm thần hết rồi à? Ai ôi~ tên này! Lúc cậu nói sống chung với đám con gái tóc vàng đến hết đời cũng phải nghĩ tới rồi chứ!”
“hi~ yellow~ come on baby~ ya~”
Nói chuyện với thằng đần thì chẳng hóa ra tôi cũng đần sao? -_-;; Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng nên tha cho hắn đi, nếu tên Xương Sườn không lừa gạt tôi thì chẳng biết tôi còn tự dày vò mình đến bao giờ! Nghĩ đến đây tôi liền bỏ qua cho hắn ^_^;;
“Thái Dân! Chí Hồi! Quạ đen! Tuấn Anh!”
Thái Dân cưỡi xe máy chạy ngay cạnh tôi gọi lớn, để cả đám đều nghe thấy.
“Không chịu! Không chịu! Sao gọi tớ là quạ đen!! TOT”
“Hôm nay chúng ta đi uống rượu đi! Tớ vui quá, tâm trạng rất tốt, muốn uống một chút!”
“Đương nhiên!”
“Chắc chắn phải thế rồi!”
“Các anh em , bữa rượu hôm nay là do Xương Sườn mời >_ “Hu ra~”
“Không được, không được, TT_TT Đội trưởng ơi!! Cậu đang ở đâu hả? Huhu… Phu nhân đội trưởng đang làm khó tớ kìa! Mau tới cứu tớ! Huhu!”
“Cũng gọi Tiểu Mẫn đến luôn đi!”
Trong tích tắc tôi tưởng mình nghe lộn, không dám tin vào tai mình nữa… Tuấn Anh vừa nãy… rõ ràng nói với tôi là gọi Tiểu Mẫn đến. Nó thật lòng chứ? Đúng là một kết quả không nghĩ tới nổi. Giữa hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì trọng đại rồi… haha~ Thú vị rồi đây. ^^*
------
Chữ "đại" mà tên Vân Quân đang vẽ ra khi bị ngã một đống í, là cái chữ này nè các bạn:
大
Nhìn cái chữ thế nào thì tên nhóc đó y chang vậy đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT