5 giờ 20 phút, khó khăn lắm mới đến được sân bay, tôi vội vã chạy vào trong. Tôi chạy phía trước, đằng sau bốn người kia chạy theo, chỉ sợ trễ một chút thôi thì tôi sẽ…

“Chỉ cần Tuấn Hỷ chạy là được rồi! Chúng ta không cần đâu. Thật là! T_T”

“Cứt thật!”

“Hừ, mệt chết đi thôi.”

Bọn hắn đang nói gì thế? Sao lại chỉ có mình tôi chạy? Nên cùng nhau chạy vào đó chứ! -_-^ Đồ điên Lý Vân Quân! Hừ hừ. Nhưng mà sao chẳng thấy Cẩm Thánh đâu cả? Không ngờ sân bay lại rộng đến thế. Tôi quýnh quáng đến sắp điên lên rồi!

“Đi đâu đây? Tớ không biết! Làm sao giờ? Chúng ta phải đi đâu?”

Tôi luýnh quýnh giậm chân tại chỗ khóc toáng lên. Tôi hối hận cho hành động ngu ngốc mấy ngày nay của mình quá. TT_TT

“Phải đi đâu nhỉ? Đây là lần đầu tớ đến sân bay mà. >_
“Hãng… hãng … hãng nào í nhỉ?”

“Là LY hay là LA?”

Bọn ngốc này! =_; Còn chưa biết máy bay của hãng nào đã đưa tôi đến đây rồi? Tôi quá tin tưởng mà đi theo bọn hắn kể ra cũng thật là ngu! T_T

“Mẹ nó! Chúng ta lên tầng 2 xem sao!”

“Đến đó thì tìm được anh Cẩm Thánh à?”

“Anh có biết đâu! Thì thấy trong mấy phim truyền hình dài tập đó, hễ tìm người là đều chạy lên tầng 2 mà. >_
Chúng tôi mặc kệ tên Vân Quân nói nhảm, tự tỏa ra đi tìm Cẩm Thánh. Nhưng sân bay to như thế này mà đi tìm một người nào có dễ dàng, quả thực khó ngang với việc hái sao trên trời.

Chừng 5 giờ 35 phút. Môi đã khô ran. Sân bay rộng mênh mông vắng vẻ chỉ còn 5 đứa chúng tôi chạy lên chạy xuống, nhìn đông ngó tây, một người trong đó còn khóc đỏ cả mũi. Nhưng vẫn không tìm ra, chỉ còn cách nghe lời Vân Quân chạy lên lầu. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh… anh ở đâu? Hả? Anh không thể đi. TOT Nhưng lầu trên đó cũng chẳng thấy bóng Cẩm Thánh đâu cả. Chúng tôi đã sức cùng lực kiệt rồi. Không được! Không thể để Cẩm Thánh đi như thế! Tuyệt đối không thể… tuyệt đối không …

“Cẩm Thánh! Khương Cẩm Thánh! Anh là đồ khốn!! Rốt cuộc anh đang ở đâu hả? Cẩm Thánh!!”

Trong dòng người đông đúc thế, tôi vẫn bất chấp mà khóc òa lên. Tiếng tôi vọng to, khiến bốn tên còn lại suýt nữa bị dọa ngất xỉu. Bọn điên này giật mình gì chứ -_-; chẳng phải bọn hắn nói muốn tôi nhất định phải giữ chặt anh ấy sao? Thế thì vẻ mặt đó là gì! Người khác có lẽ nghĩ rằng cái người tên Khương Cẩm Thánh kia cướp tiền của tôi rồi đào thoát mất nhỉ. Thấy bộ dạng tôi khóc lóc ầm ĩ như thế, đã có người xì xào bàn tán bảo cô gái kia thật đáng thương. Nhưng tôi đâu dư hơi quan tâm mấy chuyện đó nữa.

“Làm gì có chuyện đó! Sao lại thế chứ! Hu… Khương Cẩm Thánh anh là đồ hư đốn, sao anh có thể như thế được!”

“Tuấn Hỷ…”

Tôi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay Cẩm Thánh, anh đang thở hổn hển, hình như vừa chạy đến. Thật là… thật là Cẩm Thánh rồi, người tôi yêu nhất trên thế giới này… Khương Cẩm Thánh đang ở trước mặt, không nghĩ được gì, không thể tin nổi, thật đó, tôi ngốc mất rồi, thậm chí còn không nói nổi lời nào. Khương Cẩm Thánh… đúng là Khương Cẩm Thánh rồi.

“Tuấn Hỷ, chuyện gì xảy ra thế? Sao em lại khóc?”

Tôi có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng cổ họng như có thứ gì chặn cứng lại, không thốt ra nổi câu nào.

“Tại sao lại khóc? Sao lại khóc thê thảm thế kia?”

“Em… em… em sợ anh đi rồi. Sợ anh bỏ em lại rồi đi mất tiêu. Nên… nên em sợ lắm…”

“Em nói vậy là sao?”

Tôi cố gắng hết sức mình ôm lấy Cẩm Thánh đang nhìn tôi chăm chú. Nếu nói giờ này phút này là thời khắc hạnh phúc nhất của tôi cũng không phải là quá đáng. Giống như niềm vui đánh mất một thứ gì đó mà giờ đã tìm lại được, tôi ôm chặt lấy người tôi yêu thương nhất… rất lâu… rất lâu sau cũng không buông tay ra.

“Đừng đi, Cẩm Thánh. Đừng bỏ em lại một mình. Xin lỗi, em sai rồi… xin anh đừng đi, đừng đi…”

Bắt đầu từ giờ tôi sẽ không che giấu con tim mình nữa, dù chết cũng không lặp lại sai lầm nữa. Từ bây giờ tôi sẽ đối xử với anh thật thành thực.

“Cẩm Thánh, xin anh, nghe em nói, em, thực tế là, chuyện em và Dân Hữu tình cũ nối lại là giả, thực ra là… thực ra là em đã rất sợ rằng mình không giúp được gì cho anh. Anh đối với em tốt thế, cho em tất cả những gì anh có, nhưng em lại chẳng cho anh được gì. Em cảm thấy có lỗi với anh, em ghét bản thân như vậy, thấy mình thật đáng ghét, rất hận mình như thế! … Vậy nên, muốn để anh đi, nhưng lúc quay đi mới phát hiện ra, em quá ngu ngốc! Em ngu ngốc như thế đó, nói lời chia tay rồi mới tỉnh ngộ! Em… thật sự rất yêu anh. Nên anh đừng bỏ em lại, đừng rời xa em!”

Cẩm Thánh ra sức ôm lấy tôi, ôm chặt như những lần trước kia. Tôi hạnh phúc đến mức… giống như trong giấc mơ, cảm tưởng như chỉ cần mở mắt ra là tất cả sẽ vụt biến mất, nên tôi nhắm chặt mắt lại. Và như thế, lúc này mới rõ ràng rằng, những hành động suy nghĩ trong thời gian qua của tôi mâu thuẫn biết bao, ấu trĩ biết bao!

Người mà tôi luôn muốn ôm lấy anh mãi mãi, không muốn để anh đi, vậy mà lại ngu muội đẩy anh ra và từ chối anh! Hôm nay tôi mới nói cho anh biết tình cảm thực sự của mình. Lúc này mới khiến anh thực sự nhìn thấy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Cẩm Thánh, anh có biết không? Sau khi em gặp anh đã học được rằng tình yêu cần sự thành thực, đó chính là tình yêu mà anh đã dạy em, em yêu anh!

Chúng tôi ôm chặt lấy nhau rất lâu. Nhưng lại có người phá hoạt không khí hạnh phúc thế này. Vật chướng ngại đó chẳng phải ai khác, mà là chị họ của Cẩm Thánh. -_-;

Sao mà đến giây phút chia tay nhanh thế chứ. TT_TT Quá ngắn ngủi, Cẩm Thánh vẫy tay chào chúng tôi rồi bước vào bên trong, tôi nhìn theo bóng Cẩm Thánh mà không cầm nổi nước mắt lưng tròng.

“Cuối cùng em cũng nói ra rồi, anh yêu em. Rất, rất yêu em. Nếu anh nói em là tất cả của anh, em có tin không? Có lẽ em sẽ cảm thấy câu này bình thường quá, chỉ là nói thế mà thôi. Nhưng có lúc những câu nói bình thường nhất lại nói hộ cho thành tâm thành ý của mình. Cám ơn em đã trở về bên anh.”

Tôi hạnh phúc đến mức bật khóc! Lần này tôi mới thật sự nắm giữ được tay anh! Hình như sự căng thẳng bất an vì lúc nào cũng có thể nói lời chia tay đã mất đi rồi. Bàn tay của chúng tôi cuối cùng đã nắm chặt lấy nhau rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play