Thanh Linh không thể tin được vào mắt mình,
quang cảnh đang diễn ra trước mắt cô thật lộng lẫy ngoài sức tưởng
tượng. Cả căn phòng đã được trang hoàng tràn màu vàng nhạt ấm áp, những
cánh hồng lả tả bay trong không gian, những dây ruy băng lớn cột những
chùm bóng lớn. Trong phòng rất đông người, ai nấy đều ăn mặc lịch sự và
thời trang, cầm những ly rượu trong tay, họ nói chuyện rất vui vẻ.
Ngay khi Bảo Ngọc bước xuống, tất cả mọi người đều hướng về phía cầu
thang lớn, có cảm tưởng như hàng trăm con mắt cũng đang nhìn chính nó
làm nó cảm thấy chột dạ, mặt phút chốc đỏ bừng.
Bảo Ngọc nháy mắt với nó :
- Chị đứng đây đợi em nhé !
- Ừm…
Cô bé bước đi thật nhanh đến bên cạnh ông Trung ở giữa căn phòng. Ông cầm ly rượu trên tay, vòng tay ôm
lấy vai cô bé một cách thân mật, ông nói bằng một giọng trầm nhưng rất tình cảm :
- Cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay của đứa con gái yêu của tôi ! chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng và chúc các vị có một
buổi tối thật vui vẻ !
Sau màn nâng ly, tiếng nhạc bắt đầu cất lên nhè nhẹ….
Ông Trung nắm lấy tay Bảo Ngọc, hai người nhanh chóng bắt đầu những bước nhảy điêu luyện, uyển chuyển.. Thanh Linh lặng yên ngắm nhìn, nó đang
bị thu hút vào điệu nhảy đó. Bảo Ngọc không còn là cô bé nhút nhát nó
vẫn gặp ở trường mà đã trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp và quyền quý….
- Xin chào !
Thanh Linh giật mình quay sang, một anh chàng bảnh trai đang đứng trước
mặt nó. Anh ta mặc một bộ vest cách điệu màu trắng, gương mặt hơi bạnh
với cái cằm chẻ và đôi mắt đẹp.
- Tôi có thể làm quen với cô không ?
- À….- nó ấp úng- Vâng….
- Tôi đã tới nhà ông Trung rất nhiều lần nhưng chưa có dịp nào được gặp
người đẹp… Tôi có thể mời người đẹp một điệu nhảy không ?
Anh ta đưa tay rất kiểu cách.
Thanh Linh bối rối, nó bất giác lùi lại mấy bước, cả đời nó còn chưa
biết khiêu vũ là gì, làm sao có thể nhảy nhót được… Nhưng anh ta…anh
ta….
- Cô ấy là bạn nhảy của tôi !
Một giọng nói chắc chắn vang lên, Thanh Linh ngẩng mặt lên đã thấy Nhật Nam đứng bên nó từ lúc nào, một tay khẽ nắm lấy tay nó.
- Ồ ! Cậu Nhật Nam… Thất lễ rồi ! Cậu quả là có con mắt nhìn người, có
một cô bạn gái xinh đẹp như vậy thật khiến cho người ta phải ghen tị.
- Anh quá lời rồi !
- Vậy chào hai người.
Nhật Nam mỉm cười khi anh ta bước đi.
- Xin lỗi….em không muốn đến nhưng Bảo Ngọc cứ nhất định…- nó cúi mặt, không dám nhìn cậu.
- Hôm nay em đẹp lắm !
Thanh Linh giật mình nhìn Nhật Nam, cậu đang nhìn nó bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, bàn tay siết chặt lấy tay nó.
Nó cũng mỉm cười.
- Anh Nhật Nam!!!- tiếng Bảo Ngọc
Cả hai nhìn sang, cô bé đang vui vẻ vẫy tay gọi Nhật Nam.
- À….- Nhật Nam nhìn nó- Anh phải nhảy với con bé! Đây là quy tắc… em đợi anh ở đây nhé…
- Vâng…- nó khẽ đáp!
Thanh Linh cứ đứng đó, đứng nhìn, những nụ cười trên môi….vòng tay nhẹ nhàng xoay theo điệu nhạc….
Hai người đó đẹp đôi quá…
Những con người nói chuyện vui vẻ….
Những bước chân lướt nhẹ….
Chỉ có nó đứng một mình….
Lạc lõng giữa một thế giới xa lạ….
Tim nó chùng xuống….
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó, Thanh Linh giật mình quay lại.
- Cô Thanh Linh, xin mời, ông chủ tôi muốn được nói chuyện với cô….
Ông chủ?
Ba của Nhật Nam….
Thanh Linh thở dài… Điều gì cần đến cũng đã đến….
Bảo Ngọc nhìn theo dáng Thanh Linh bước lên lầu, cô bé đã biết trước là ông Trung sẽ gọi Thanh Linh…
nhưng không ngờ lại nhanh như vậy….
Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt….
Nhiệm vụ của nó bây giờ là giữ Nhật Nam thật chặt…
Bàn tay trên vai Nhật Nam bỗng nhiên siết nhẹ…
*******************************
Thanh Linh hít một hơi dài, cô bước vào sau cánh cửa gỗ sồi lớn…
Ngồi đằng sau chiếc bàn lớn, ông Trung mỉm cười gọi cô lại gần…
- Cháu ngồi xuống đi…
- Cảm ơn bác!- Thanh Linh ngồi xuống trước mặt ông.
Cảm giác trong lòng cô hỗn loạn… Dù đã biết ông sẽ nói gì với mình nhưng đầu óc cô rối tung không biết nên tiếp nhận thế nào….
Ông Trung khẽ thở dài, ông biết nhiều về Thanh Linh hơn nó tưởng, ông
có cảm tình với nó nhưng có những việc mà một người cha cần phải làm…
- Bác xin lỗi cháu….
Tiếng ông Trung cất lên làm Thanh Linh giật mình, nó ngước lên nhìn vào
đôi mắt ông, trong đó có cái gì đó tĩnh tại nhưng vẫn như không đành…
- Bác….- nó cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng xuống
- chắc cháu cũng biết bác muốn nói gì với cháu…..
Thanh Linh khẽ gật đầu
- Bác biết tình cảm giữa hai đứa rất tốt…. Nhưng cuộc sống này không chỉ có tình yêu..Người ta sống với nhau còn cần thêm chữ nghĩa…. Nhật Nam
nợ Bảo Ngọc mạng sống của mình và mạng sống của con bé cần có Nhật Nam
bên cạnh…
Mặt nó đã trở nên tái mét, nó thật sự sợ phải đối mặt với những chuyện này, đôi tay nó run run nắm chặt vào nhau.
Ông Trung nói rất chậmi:
- Nhìn hai đứa đau khổ, với một người làm cha, hãy tin bác, bác cũng
không vui vẻ gì… Số mạng của Nhật Nam là phải ở bên cạnh Bảo Ngọc… Bác
biết đòi hỏi điều này với cháu là rất quá đáng nhưng bác không có lựa
chọn khác. Nhật Nam không có đủ dũng khí để rời xa cháu nhưng bác tin là một cô bé mạnh mẽ như cháu có thể làm được…
- Hai đứa yêu nhau nhưng vẫn chỉ là một tình yêu non nớt tuổi đời, nếu
chỉ vì một tình cảm như vậy mà làm mất đi một mạng người, dù là tình yêu chân thật cũng không thể có hạnh phúc…Vì vậy… bác xin cháu…hãy từ bỏ
Nhật Nam đi!
Thanh Linh nhìn ông bằng đôi mắt vô hồn, từng lời ông nói đóng những
chiếc đinh lạnh lẽo vào lòng nó. Nó biết tất cả những điều đó, chỉ là nó sợ hãi không dám đối mặt. Nó hiểu nó và Nhật Nam là hai thế giới tách
biệt, Nhật Nam không thể xa Bảo Ngọc…
Với tất cả mọi người, đây đều là tình trạng bế tắc khổ đau không lối thoát….
Chỉ có nó…là người duy nhất có thể thay đổi….
- Nhưng….nếu Nhật Nam xuất hiện trước mặt cháu…cháu…không thể…- nước mắt nó khẽ rơi xuống không thể kìm giữ được lòng mình.
- Bác hiểu… Bác sẽ có sắp xếp! chỉ cần cháu đồng ý giúp bác, bác nhất định sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi…
Ông Trung khẽ nắm lấy bàn tay nó, siết nhẹ bàn tay run run trắng bệch của nó.
Nước mắt lại không rơi nữa….
Vì nó đã biết ngày hôm nay rồi sẽ tới….
- Cháu muốn bác giúp cháu một việc….- Thanh Linh thở một hơi thật dài, thu hết can đảm trong lòng.
- Cháu cứ nói!
- Giúp cháu rời khỏi đây….
***********************************
Nhật Nam nhìn xung quanh tìm kiếm Thanh Linh nhưng nó đã biến mất, Bảo
Ngọc cứ nắm chặt lấy tay cậu đi chào hết người này đến người kia làm cậu không làm cách nào đi tìm nó được.
Cảm giác bất an dâng lên làm cậu thấy cảm giác nóng như lửa đốt đang
thiêu lấy tâm can mình. Nhật Nam lo sợ một tên sở khanh nào đó quanh đây có thể làm khó nó hoặc có thể tệ hơn….
- Bảo Ngọc….
- Sao hả anh?- đôi mắt cô bé cầu xin…- Hôm nay sinh nhật Ngọc mà….
Nhật Nam thở dài, không biết Thanh Linh đi đâu rồi.
****************************************
- Bác cho cháu xuống đây được rồi!
Ông tài xế quay lại nhìn gương mặt nhợt nhạt dường như không còn sức sống của nó, lo lắng:
- Nhưng ông chủ bảo phải đưa cô về tận nhà….
- Không cần đâu ạ! Cháu muốn yên tĩnh một lát!- Linh mỉm cười nhạt nhẽo.
Những tiếng gào thét vang lên làm đầu nó muốn nổ tung, nó chỉ muốn tất cả chỉ là một cơn ác mộng...
****************************************
22h
Thanh Linh bước thật chậm về nhà. Con đường nhỏ chỉ có những ánh đèn đường leo lét.
- Thanh Linh !
Thanh Linh ngẩng mặt lên, Nhật Nam đang đứng trước mặt nó.
- Em đi đâu vây ? Anh đã đợi em ở đây rất lâu rồi !
Đôi mắt cậu thật sự lo lắng, trán vẫn còn ươn ướt mồ hôi, còn chưa kịp
thay đồ, cậu đã chạy vội đến nhà tìm nó. Đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy nó về.
Thanh Linh khẽ cúi mặt, may là trời tối nếu không cậu sẽ nhìn thấy mặt nó đang trở nên vô hồn và lãnh lẽo.
Cố gắng mỉm cười, nó vòng tay ôm lấy Nhật Nam :
- Anh lo cho em à ?
- Em nói gì vậy ?- Nhật Nam ngạc nhiên- Đột nhiên em biến mất, gọi thì không liên lạc được, anh có thể không lo à?
Thanh Linh cảm thấy trái tim nó đang đập rộn ràng, tình cảm đang dâng
lên trong lòng nó, nhưng cộng với đó chính là nỗi đau, nó sẽ không còn
được ở trong vòng tay này bao lâu nữa…
- Có chuyện gì thế?- Nhật Nam ngờ vực, thái độ của Thanh Linh thật lạ.
Thanh Linh chợt giật mình, nó thở dài lấy hơi, đã quyết thì phải làm cho tốt… Đã muốn ra đi thì phải diễn cho đạt…
- Em chỉ cảm thấy….ở đó…xa lạ quá!- nó bối rối.
- Ừm…- Nhật Nam thở dài, cậu hiểu cảm xúc của nó.
Siết chặt vòng tay của mình, cậu mong muốn được che chở cho nó biết bao nhiêu.
- Mình đi chơi nhé!
- Sao?- Thanh Linh ngước lên nhìn Nhật Nam, ngạc nhiên vì những gì cậu nói.
- Anh muốn đi chơi với em….- cậu mỉm cười.
- Ý….ý anh là…bỏ trốn!- Thanh Linh giãy nảy
- Không ! Anh xin phép đàng hoàng rồi mà!- cậu cười hồn nhiên.
- Anh xin phép ai?
- Mẹ em!
- Hả?Anh xin lúc nào?
- Trong lúc đợi em về! Mẹ em còn vui vẻ chuẩn bị đồ cho em nữa!
- Hả?- Linh tròn mắt nhìn cậu.
- Anh nói thật mà! Mình đi thôi!- Nhật Nam nói rồi kéo tay nó đi.
Thanh Linh vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng:
- Anh làm sao xin mẹ em được???
- Ba anh….coi như một món quà…
Giọng cậu đột nhiên chùng xuống làm nó thấy lòng chạnh buồn. Một món quà? Dành cho nó ư?
Chắc là Nhật Nam không hiểu… Thanh Linh khẽ mỉm cười buồn bã, nó phải cảm ơn ông ấy!
Nhật Nam kéo nó đến đầu ngõ, một chiếc ô tô đã đỗ sẵn ở đó, mở cửa ấn nó ngồi vào bên trong, cậu vòng
sang ngồi vào vôlăng. Thanh Linh giật mình
- Này, anh có bằng lái chưa đấy?
Nhật Nam quay sang hôn nhẹ lên má nó, nở một nụ cười tinh nghịch:
- Em yên tâm đi! Anh sẽ tông bất cứ tên nào dám chặn đường…
- Anh có ngốc không vậy?- nó phì cười
Và chiếc xe nhẹ nhàng quay ra đường lớn.
- Mình sẽ đi đâu?- Thanh Linh ngả lên vai Nhật Nam.
- Biển nhé!
- Vâng…..- nó đáp lại rất khẽ.
Hạnh phúc mong manh trước gió…
Từng con sóng nhỏ lăn tăn sẽ làm lên những cơn sóng thần….
Mình sẽ không còn cơ hội để được ở bên nhau như thế này nữa….
Anh có biết không?
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má nó….
- Em yêu anh…..
- Anh cũng yêu em…
Hai bàn tay đột nhiên siết chặt… như muốn giữ lại cho nhau những nồng nàn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT