NÀY!!!! TÔI CÒN PHẢI NÓI ĐIỀU NÀY BAO NHIÊU LẦN HẢ???tÓC CẬU PHẢI MÀU ĐEN CHỨ! ĐEO BÔNG TAI LÀ CẤM ĐẤY! cHỈ CÓ NÚT ÁO
TRÊN CÙNG LÀ ĐƯỢC MỞ THÔI! CÁC CẬU BỎ ÁO TRONG QUẦN ĐI VÀ ĐỪNG CÓ NỆN
GÓT CHÂN XUỐNG SÀN NHƯ THẾ!!!! NGHE THẤY GÌ KHÔNG? MẤY TÊN TỒI TỆ
NÀY!!!- Nó vừa quát vừa lôi xềnh xệch mấy nam sinh đi.
Nó- Nguyễn Thanh Linh- hội trưởng hội học sinh trung học Union và nó đứa con gái đầu tiên làm hội trưởng hội học sinh trường này, quyết tâm đưa
tất cả vào khuôn phép. Nghĩ lại, từ lúc nó mới vào trường mỗi ngàyi đều
vô cùng kinh khủng, những tủ đồ đầy những đôi giầy vớ bẩn bốc mùi, mấy
đứa con trai ăn mặc luộm thuộm, sách báo bậy bạ rải rác khắp nơi...
Bốc mùi!
Thô bỉ!!
Kinh tởm!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chính vì sự tồn tại của lũ con trai trơ trẽnluôn tự tiện làm điều chúng
muốn nên bên thiểu số con gái chỉ có thể thầm lặng cam chịu. Nó với một
câu hỏi to đùng Sao tao phải chịu đựng chúng chứ??? và với quyết tâm của một kẻ liều chết để thay đổi tình cảnh đó, nó đã không ngừng cô gắng;
võ thuâtj, cử tạ, chạy bộ, trở thành một học sinh xuất sắc, và dĩ nhiên
những mối quan hệ tốt với thầy cô (haha). Cuối cùng là đây, nó đã nhận
được sự tin tưởng từ các giáo viên và ở vị trí của người tiến hành cuộc
cải cách toàn bộ lũ con trai ở trường này.
Nó tự đày ải mình với mọi công việc, nhưng ở đó cũng có sự thú vị riêng
của nó. Giữa mỗi tiết học nó đều đi tuần tra khắp trường, chẳng thế
trông chờ gì từ hội học sinh, mà thực ra họ cũng chẳng giúp nó được gì
cả, nó phải tự làm mọi việc thôi. Đi qua một lớp học, tiếng một nam sinh quát lên:
- tớ không thể làm hết một mình được, cậu cũng phải ở lại trực vệ sinh với tớ chứ....
- Tớ bận lắm, đừng có ì xèo nữa!!
- Tớ đã nói làm ơn rồi mà....
- HÃY LÀM NHIỆM VỤ CỦA MÌNH ĐI!!ĐỒ CON GÁI LƯỜI BIẾNG!!!!
Hắn ta nói rồi định xách cặp bỏ đi, nhưng vừa quay lại đã bắt gặp khuôn
mặt đầy sát khí của nó. Sau khi tại nên một trái ổi trên đầu hắn, nó
nhìn đầy đe dọa:
- Kẻ nào không chịu trực nhật thì sẽ phải dọn toilet 1 tuần...
- Hội...hội trưởng....- hắn ôm đầu xanh mặt
Một toán con trai đi qua, tên nào tên ấy đều cời trần:
- NÀY!!!MẤY TÊN KIA!!! AI CHO CÁC CẬU CỞI TRẦN????
- Hơ.... bọn này đang chơi oằn tù tí cởi áo thôi mà- mấy tên nhìn thấy mặt nó đằng đằng sát khí thì chùn ngay.
- IM NGAY!!!! NHÌN CHƯỚNG MẮT QUÁ!!! MẶC ĐỒ NGAY VÀO CHO TÔI!!!!!!
Thật là không thể nào chịu nổi cái lũ con trai đồi bại này, nó vừa đi
vừa thở dài. Một hành lang văng, có tiếng hic hic ở đâu đó..." lại gì
nữa đây..."
Nó ghé mắt vào một lớp học trống, một nam sinh và một nữ sinh đang đứng
bên trong, cô gái quay mặt đi thút thít, nó tròn mắt chưa hiều sự việc
ra sao thì hắn ta quay ra nhìn nó nói thản nhiên:
- Không có gì... Chỉ là từ chối một lời tỏ tình mà thôi!
- Lại là cậu...- nó chau mày, cái kẻ chuyên làm con gái khóc mà chẳng có một lí do gì - Phạm Nhật Nam.
Cô gái nghe tiếng nó thì ôm mặt khóc chạy đi, nó vội quay người chạy theo không quên quay lại cho hắn một lời cảnh báo:
- Ít nhất thì cũng phải lựa lời mà từ chối chứ!!! Đừng để tôi bắt gặp cậulàm cho con gái khóc nữa đấy!!!
Nhật Nam đứng lại trân mắt nhìn nó chạy biến đi, gãi đầu:
- Không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi nhỉ?
- Thật là một đứa con gái rắc rối- một thằng bạn đến vỗ vai Nam- Chúng ta cùng nhau hạ bệ cô ta nhé!!!
- Thích thì làm đi...- Cậu dửng dưng bỏ đi- Tớ không có hứng thú...
- Hả???? nhưng cậu là người giỏi nhất mà ...thôi nào giúp tớ đi...
- Không! Đừng quấy rầy tớ nữa!- Cậu nói dứt khoát
*************************************************
Thanh Linh ghét con trai. Lý do? rất đơn giản vì ba nó để lại một khoản
nợ khổng lồ rồi bỏ đi, không may ông chính là người đàn ông mà nó tin
tưởng nhất. Cảm giác phản bội chẳng dễ chịu tí nào, không chỉ thể mà nó
và mẹ chẳng còn thời gian để nghỉ, mọi người phải làm việc mỗi ngày. Từ
khi vào hội học sinh, thời gian nghỉ của nó cũng chẳng còn nữa, nhưng nó cũng không thể bỏ việc, làm ở quán cà phê sẽ giúp nó được phần nào, mà
nếu không có công việc này, gia đình nó có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh khó
khăn ý chứ. Nó thầm nghĩ rồi đổ ùm thùng rác vào xe đổ rác. " Trời ơi là trời"- nó đập tay lên trán " chắc mình phải bỏ công việc này thôi, nếu
mấy tên con trai khốn kiếp kia nhìn thấy mình thế này thì...."
- Whoa.....- một tiếng nói nhẹ nhàng
Mắt mở to....
- Bất ngờ thật đấy- cười
Miệng há hốc
- Hội trưởng hội học sinh...- nhìn
-PHẠM NHẬT NAM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- nó hét lên
- Wa...sao mặt Linh tái mét vậy?
- Công việc không quan trọng bằng sức khỏe đâu...
- Nghỉ một bữa đi...
- Em không sao- nó xua tay khi mấy cô bạn trong quán khuyên vì nó đâu
có mệt, chỉ là đang lo lắng. Nếu mấy tên con trai tồi tệ kia mà biết nó
đang làm trong quán cá phê này thì mọi việc nó làm sẽ đổ sông đổ biển
hết, danh tiếng "người cải cách" của nó coi như đi tong.
Ra khỏi quán, nó bất giác chau mày khi Nhật Nam đang đứng ở bên ngoài đợi nó.
- Ồ....- cậu nhìn nó dò xét- đúng là cậu rồi!
- Cậu....gì? Nhìn cái gì mà nhìn?
- Hả? không có gì- Nam cười, dựa vào tường- Tôi chỉ muốn chắc chắn cô
phục vụ đó có phải là hội trưởng không thôi! Sao cậu phải làm công việc
này?
Nó nghiến răng, xem ra không nói với cậu ta chắc không ổn rồi.
- Tôi không nghĩ cậu làm vì thích công việc này, cậu ghét con trai mà...- Nam nhận xét.
Grừ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
********************************************
- Hóa ra là vì gia đình cậu....
- Mẹ tôi hay đau ốm- nó gạt mấy sợi tóc xòa xuống vai- mà tôi còn có một em gái, nếu tôi không làm việc chăm chỉ, mẹ tôi sẽ ngã quỵ mất...
- Cậu khỏe lắm mà! Sao không làm lao động tay chân ở đâu đó gần nhà mà
lại làm ở quán cà phê xa thế này! Lũ đàn ông ở đây còn tồi tệ gấp mấy
bọn con trai trong trường.
- Thể lực tôi đâu tốt đến mức đó- nó nhăn mặt- tôi là thành viên của hội học sinh nên cũng không thể tụt hạng, tôi đâu phải thiên tài, tôi cũng
cần sức để học chứ!
- À....- Nam thở dài- thật là tiến thoái lưỡng nan....
- Vậy cậu vào một trường như Union vì học phí thấp hơn đúng không?
- Đúng thế!- nó cau có đáp, thật chả biết cái đầu quái gở cậu ta đang nghĩ gì nữa.
- Thê thì khó khăn cho cậu rồi- Nam nói rồi ngước lên nhìn trời.- Tôi đưa cậu về nhé! Muộn rồi đấy!
- Tôi chưa điên mà tin cậu!!!
- Vậy ngày mai sẽ vui lắm đây....
Grừ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Cậu là đồ biến thái xấu xa!!!!- nó hét lên, bầu trời đấy sao tĩnh mịch
**************************************
Ngày hôm sau đến trường, nó đã chuẩn bị tinh thần cho việc sẽ bị cười
nhạo, nó biết bọn con trai trong trường chả có ai ưa nó cả, Nhật Nam
chắc cũng không phải ngoại lệ. Nhưng đã ba ngày trôi qua, nó vẫn chưa
nghe bất cứ tin tức gì về công việc phục vụ của nó cả. Ngồi trong văn
phòng hội học sinh, nó thầm nghĩ chuyện này nếu bị phát hiện thì không
thể yên ắng thế được, cậu ta không cho ai biết sao? cậu ta muốn tống
tiền mình....hoặc là đang thương hại mình... Thanh Linh thở dài, nó
không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện này, dù sao thế này cũng làm nó đỡ lo lắng
- Hả? Mỹ Hoa, có chuyện gì thế?- nó quay lại khi cô bạn kéo nó đi
- Cái này.....- nó chau mày- là bao cát đúng không?
- Ừm...- Mỹ Hoa buồn buồn- Nhất định là do mấy tên trong clb thể hình
bày ra chặn đường bọn tớ lên tầng trên ( clb cắm hoa) mà...chiều nay có
cuộc thi với trường Saint Pierer rồi... bảo bnó chuyển đi nhưng tụi nó
bỏ đi hết... làm sao đây?
- Tớ sẽ "làm việc" với họ sau... Bây giờ phải chuyển cái này đi đã- nó nói rồi xắn tay áo nắm lấy đầu bao cát.
- Nhưng nó nặng lắm!!!- Mỹ Hoa nhăn mặt
Một nam sinh của clb thể hình đi tới, mặt hắn ta tái mét "chết cha!!!
cái bao cát của mình bỏ quên!!!" Nhật Nam cũng đang vô tình đi ngang
qua, mấy người đều há hốc mồm khi nó bắt đầu gắng sức lôi bao cát cái
rầm xuống ngay cửa bước vào clb thể hình, 3 cái miệng đều không thể khép lại. " Mình sẽ bị giết...."- hắn ta nghĩ thầm rồi đổ rầm xuống
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! nó thở phù.
- Xong rồi- Linh chắp tay vào hông nói
- Ôi! cậu tuyệt quá Linh...!!!!- Mỹ Hoa rối rít cảm ơn nó
- Đừng để ý! Nó chỉ nặng khoảng 50kg thôi....(haha...không thể đỡ được :)))
- Hơ hơ....- Mỹ Hoa lặng câm không nói lên lời
- Thôi cậu gọi các bạn lên phòng luyện tập đi- nó cười vui vẻ.
- Cảm ơn cậu nhé!- Mỹ Hoa cười tươi0 Cậu thật đáng tin cây, đây coi như
quà cảm ơn...- Mỹ Hoa đưa cho nó một bông hoa giấy rất đẹp- Yêu cậu
nhiều lắm!!!
Thanh Linh cười, nhìn bông hoa, mỗi lần như vậy nó đều cảm thấy thật vui...
" Cười như vậy có phải dễ thương hơn không"- Nhật Nam nghĩ thầm
- Ơ...đằng kia không phải là Nhật Nam à??
- Hả?????- nó hét lên như phải nước sôi, quay ra nhìn gương mặt đang chằm chằm nhìn nó- Nhìn cái gì mà nhìn?
Nhật Nam chỉ phì cười trước gương mặt cau có bừng bừng đỏ của nó rồi bỏ đi, tay gãi gãi đầu.
- Cậu ấy thật tuyệt, Nhật Nam ấy....- Mỹ Hoa mơ màng...
- Hử..???- Nó ngơ ngác như nghe được tin UFO bay đến trái đất vậy.
- Cậu không biết à Linh?- Mỹ Hoa đôi mắt long lanh- Nhật Nam rất nổi
tiếng với bọn con gái đấy...Trước khi vào cấp 3 cậu ấy đã học Kungfu với một võ sư thiếu lâm đấy. Và trong đám con trai, cậu ấy là người có tiềm năng nhất, kết quả học tập cũng cao nữa.... Còn ngoại hình nữa chứ! Cậu ấy cứ như tia hi vọng giữa ngôi trường toàn khủng long...abcxyz.....
Nó choáng toàn tập trước bài diễn văn sôi nổi mơ màng của đứa bạn Thật
không thể hiểu được suy nghĩ bọn con gái nữa rồi, nó day day lên cái
trán đang nhức nhức rồi bước đi, đằng sau vẫn nghe tiếng Mỹ Hoa trong
cơn "say"
- Cậu ấy nối tiếng vì chẳng để ý gì đến con gái.....
- Nhưng vẫn có rất nhiều cô gái tỏ tình với cậu ta....
" Hắn ta nổi tiếng dữ vậy sao?" Nhưng dù sao thì cậu ta không quan tâm đến việc của nó cũng là một tin mừng.
Nhưng ngay chiều hôm đó, tại quán cà phê nó đang làm việc.....
Ding.......!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng chuông cửa báo có khách bước vào quán, nó quay vội ra tươi cười
thì vội tối sầm mặt lại khi thấy Nhật Nam đang đứng ở cửa, khuôn mặt
thản nhiên như thể đang làm một điều hiển nhiên vậy. Trời- nó dựng hết
tóc gáy- Sao hắn ta lại đâm đầu vào đây vậy trời...Những cô gái xung
quanh nó đang xôn xao, còn nó thì há hốc mồm không nói được câu gì. Hắn
ta tới đây để cười nhạo mình chăng? hay muốn thử thách dũng khí của
mình? hay muốn gây khó khăn cho mình? VẬY THÌ NGƯƠI HÃY CHUẨN BỊ TINH
THẦN ĐI!!!!- nó hét lên trong tâm tưởng
- Chào mừng quý khách....- mặt nó căng thẳng cố gắng nặn ra nụ cười duy nhất có thể.
Nhật Nam chớp chớp mắt vài s rồi quay mặt đi, bụm miệng cười.
Thật là mất mặt......
Tên biến thái xấu xa này!!!!!!!!!!!!!!!
Cái cảm giác u ám đó bám lấy nó cho đến tận ngày hôm sau đến trường, hắn đã ngồi lì ở đó cả tiếng đồng hồ, cái nhìn lạnh thấu xương cứ liên tục
chiếu tướng vào nó mỗi khi nó đứng lên chào khách. Trời đất, sao mà hắn
muốn nhìn thấy mình khổ sở lắm sao?- Linh thở dài, nó đang đi tuần nhưng cảm giác thật uể oải, nó có nhiều việc để lo quá!
- NÀY!!! MẤY CẬU KIA.....- nó quát ấm lên khi mấy tên con trai đi qua, vứt vỏ sữa vào lùm cây- ĐỪNG CÓ NÉM RÁC VÀO BỤI CÂY!!!!!!
- Hội trưởng.... lại ồn ào nữa à?- Hắn ta nheo mắt
- Các cậu thật là ngoan cố!!! Tôi đã bảo tháo bông tai ra rồi cơ mà!!!!!-nó gay gắt
- Rồi rồi.... để tôi về lớp đã rồi quay lại ngay..- hắn ta gạt ra đinh bước đi
- Tôi đâu có ngốc! Dọn ngay!!!!
- Trời ơi!!!! Cô ồn ào quá đi!!!- Hắn nói rồi vung tay lên
Lần này thì trên mặt nó đằng đằng sát khí thật sự, nó tóm lấy tay hắn
ta, bóp mặt, đôi mắt nó bừng bừng giận dữ như một ác quỷ thật sự làm hắn chảy mồ hôi hột, nó hét lên:
- TÔI NÓI NGAY BÂY GIỜ!! NGHE RÕ CHƯA??? bÔNG TAI LÀ PHẢI TỊCH THU!!!-
nó nói rồi dứt mạnh tai hắn làm mấy t ên bạn đi cùng cũng phải run run
...aaaa...tai cậu ấy sẽ rách mất.... cô ấy thật quá đáng....
- Thật ấn tượng....- Nhật Nam đang ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống cậu đã chứng kiến mọi chuyện, cậu quay ra hỏi Hoàng:
- Hoàng, ngày trước cậu học cùng cấp 2 với hội trưởng đúng không?
- Ừ thì sao?- Hoàng khẳng định.
- Hồi trước cô ấy cũng như thế này sao?- Nhật Nam hỏi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ
- Hử....à không- Hoàng ngạc nhiên- Bắt đầu từ năm lớp 9 cô ấy mới như
vậy... Còn lúc đầu thì cũng như mọi nữ sinh khác thôi...tớ không nhớ rõ
nữa... Nhưng sau đó, hình như tớ nghe nói gia đình có chuyện gì đó nên
cố ấy mới gay gắt như vậy....Mà...sao không? chẳng giống cậu chút
nào...quan tâm đến một cô gái mà còn là hội trưởng nữa chứ!
Nhật Nam không nói gì, anh chỉ chú ý vào cô gái bên ngoài cửa sổ
Văn phòng hội học sinh. Nó kéo cửa thật mạnh, mỗi khi mệt mỏi hình như nhìn mặt nó có vẻ gia tăng thêm sát khí thì phải.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaa…..
- Hội trưởng…..
Cái gì thế ? Nó ngơ ngác nhìn vào mấy người trong hội học sinh, tất cả
đều đang nhìn nó- cái nhìn tái mét và run run, lại chuyện gì nữa đây..
- Chị Linh….- nhỏ Lan nhìn nó đầy sợ sệt-… báo cáo chi phí trong quý chị đang viết lúc nãy…thì….thì…em quên không save lại trong máy…giờ….giờ
mất hết rồi…
- CÁI GÌ ?????????????- tiếng hét của nó làm cặp kính của nhỏ như muốn rơi xuống.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thanh Linh mệt mỏi lê bước về lớp, ôi cái lưng nó muốn gãy quá !
Thầy giáo giảng bài trên bảng cứ mờ mờ sao ý….
Buồn ngủ….
Đôi mắt nó bắt đầu mơ màng…..
Reng !!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng chuông lại làm nó giật mình, chết thật ! ngủ quên mất, đầu nó nhức nhối, một mùi lạ bốc lên…
- Cậu kia…..- nó quay lại, đôi mắt đầy sát khí, đúng là kẻ xấu số đúng lúc nó đang rất muốn nghỉ ngơi.
Tên con trai nghe thấy nó gọi đầy tức giận thì xách ngay đôi giày bốc mùi ù té chạy, nó hét lên :
- ĐỨNG LẠI NGAY CHO TÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng nó không thể chạy đuổi theo hắn ta được, bây giờ đến thở còn là một việc khó khăn với nó.
- Chị Linh…..
Nó quay lại, nhỏ Mai đang hớt hải tìm nó, mặt mũi đầy mồ hôi nhễ nhại:
- Chị ơi! Buổi tham quan tuần tới chị đã lên lịch trình chưa, chia tổ và chia việc nữa? Mọi người bắt đầu hỏi rồi mà em chưa biết làm sao?
- Thôi được rồi….- nó gạt đi- Để đó tí nữa chị sẽ làm…
Linh thở dài, ôi cái đầu nhức quá, mấy con số cứ quay cuồng trước mắt
nó. Tiếng đồng hồ kêu chỉ 6h, đến giờ phải đi làm rồi, nó chống tay lên
bàn, cơ thể nó dường như chẳng muốn vận động nữa.
- Cậu phải để mình nghỉ ngơi đi…- một tiếng nói nhẹ nhàng bên tai làm nó giật mình, quay mặt lại:
- Cậu….cậu làm gì ở đây vậy?- nó chau mày lại, mặt nó đỏ bừng khi nhìn
thấy Nhật Nam, cậu ta vòng tay ôm nó qua vai, ghé thật sát vào mặt nó:
- Tôi thấy hình như cậu đang bị ốm….
Dù rất mệt nhưng nó đoán ra cái vẻ mặt nham hiểm của hắn, hắn là kẻ luôn làm con gái khóc mà chẳng có lí do gì mà!
- NÀY….- giọng nó đầy sát khí.
- Hử….- Nhật Nam vẫn vui vẻ
- CẬU NGHĨ CẬU ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ?????-Nó hét lên, quay lại cốc một cái
thật mạnh vào đầu Nhật Nam, dù cố hết sức nhưng với tình trạng thế này
nó chỉ làm cậu hơi tê tê tí thôi- CẬU ĐỪNG TƯỞNG TÔI KHÔNG ĐÁNH ĐƯỢC CẬU NHÉ!!! TÊN BIẾN THÁI XẤU XA NÀY!!!!
Nó nói rồi hầm hầm cầm cặp sách chạy đi. Đúng là đồ xấu xa mà!
« cậu như vậy làm tôi không thấy yên tâm tí nào »- Nhật Nam khẽ cười.
« ôi sao chóng mặt thế nhỉ ? » - nó thấy hơi choáng khi đang đổ rác ở
phía sau quán cà phê. Quá mệt ! Nó ngồi thụp luôn xuống đấy !
- Ô ! không phải hội trưởng đây sao ?
Nó giật mình ngẩng mặt lên, chết rồi ! mấy tên ở trường- kẻ bị nó giật đôi bông tai sáng nay.
- Bộ đồ phục vụ kia….đừng nói là cô ta đang làm ở quán này đấy nhé !
- Nhìn cô ta có vẻ mệt mỏi- một tên khác phá lên cười- chúng ta có nên cho cô ta một trận không nhỉ ?
- Cô ức hiếp người quá đáng lắm !
- À ! tao nghĩ là chúng ta nên vào đó, và thử rót cà phê lên bộ mặt cô ta sẽ hay hơn !!!
Bọn chúng phá lên cười đắc ý !!!!
Lũ khốn này !!! Linh cắn môi thật chặt, cô không có đủ sức lúc này, đầu cô như muốn bốc cháy.
- Á !!!!!!!!!!!!!!!!
Một tên kéo lấy tay cô thật mạnh làm cô kêu lên đau đớn.
- Cô phải theo chúng tôi vào đây !- hắn cười nham hiểm
Chết tiệt thật !
Binh !! Bốp !!!
Một bàn tay đỡ lấy nó, Linh nghe thấy một giọng nói mà nó biết đó là ai
- Đừng có động vào cô ấy !- Nhật Nam đe dọa, khuôn mặt cậu còn đầy sát
khi hơn cả khi cô tức giận nhất làm cả bọn chùn lại, tên bị đánh ngồi
yên run rẩy.
- Nhật Nam…-hắn lắp bắp- cậu….
- Nghe cho kĩ đây…-Nhật Nam gằn giọng- Tôi mà nghe được các cậu nói
chuyện ngày hôm nay với bất kì ai thì tôi sẽ cho các cậu thấy ác quỷ
đấy !!
Nhật Nam nói mà như có ác quỷ phừng phừng lên sau lưng cậu vậy ! Mấy tên đều kêu lên thất thanh rồi bỏ chạy.
- Cậu đáng sợ thật đấy…- Thanh Linh mỉm cười, nó không có sức mà đứng dậy nữa.
- A…cậu đang nóng như hòn than đấy… cậu bị sốt thật rồi…
- ừ…. Tôi bệnh mất rồi…cảm ơn cậu đã giúp tôi…- nó chỉ kịp nói như vậy rồi ngất đi
- Yên tâm nghỉ ngơi đi…- Nam mỉm cười
Thanh Linh tỉnh dậy, nó nhận ra đang ở trong phòng mình. Mẹ nó bước vào, tay cầm một cốc nước :
- Con thật là… không cần phải hành hạ mình như vậy chứ !
- Mẹ…con không sao…
Mẹ nó rất hiền và cũng rất thương nó
- Con uống thuốc đi…
Nó ngoan ngõan cầm lấy cốc nước từ tay mẹ nó.
- Vừa nãy cậu bạn đưa con về thật tốt, nhìn cậu ta lo lắng cho con ra
mặt… Lại còn cởi áo khoác cho con vì sợ con cảm lạnh nữa… Mẹ rất mừng vì con có người bạn như vậy…
Hả ???? Nhật Nam- nghĩ đến cái tên này là mặt nó lại đỏ phừng phừng. Dù
sao thì nó cũng nợ cậu ta một lời cảm ơn. Cái tên đó cũng không phải là
đáng ghét nhưng cậu ta thật kì cục.
Sau một ngày nghỉ ngơi, nó cảm thấy khá hơn nhiều. Hôm nay vẫn là một ngày thường yên ắng như bao ngày khác…
Tiếng chim hót líu lo bỗng nhiên im bặt !
- NÀY CẬU KIA !!!! CHỈNH LẠI CÁI CÚC ÁO CHO TÔI !!!!
- NÀY !!! AI CHO CẬU CÁI THỨ NÀY HẢ ????
- TÊN KIA !!!! KHÔNG ĐƯỢC BẮT SÂU TRÊU CÁC BẠN GÁI !!!!
- ………..
Chỉ có tiếng nó hét vang sân trường….
Và chỉ có tiếng các nạn nhân than thở…
- Trời ơi… cô ta đúng là quái vật…
- Thật là ồn ào….
- Bao giời mới hết thời kì địa ngục này…
- CÁC NGƯỜI NÓI GÌ ????????
- Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!chạy mau…
Haizzzzzzzzz !!!!!!!! Nó kéo cánh cửa bước vào phòng hội học sinh, thở dài, bao nhiêu việc đang đợi nó.
- Chị Linh, mừng chị đã khỏe lại- nhỏ Lan rối rít.
- Nghe chị bệnh em lo quá chừng à…
Linh bối rối khi tất cả đều vây quanh nó.
- Chị xem nè ! em đã làm xong lại báo cáo rồi đó !
- Em cũng đã lên lịch và phân công việc đâu vào đó rồi !
- Hả ?- nó ngỡ ngàng.
- Chị lúc nào cũng ôm việc hết… bọn em rất áy náy khi chị bị bệnh…
Khuôn mặt nó thần ra mất vài s rồi nó khóc, ít ít thôi nhưng mà có khóc. Mấy đứa đã quen với việc nó lúc nào cũng quát tháo và la hét ầm ĩ nên
nhìn thấy cảnh này, đứa nào cũng giật mình.
- Chị linh….
- Haha… nó cười ngô nghê, quệt mấy giọt nước mặt- chị không sao, chỉ cảm động chút thôi…
Đứa nào nhìn nhau cũng nhận ra chị ấy đúng là người tốt và thật sự không hung dữ.
- Ồ !!! Thanh Linh…. Mặt cậu lại đỏ lên rồi kìa…
Nó giật mình quay lại, Nhật Nam đang đứng ngay sau nó, xoay xoay cây kẹo mút trong miệng. Nhìn thấy cậu, mặt nó đỏ bừng lúng túng nó tránh ra xa :
- Cậu… cậu làm gì ở đây vậy ?
- Này….- Nhật Nam tiến lại gần nó, khuôn mặt thản nhiên- Tôi đến xem cậu khỏe chưa thôi mà !Hôm qua cậu làm tôi rất lo đấy !
- Đừng có lại gần như thế !- mặt nó càng đỏ hơn, nó giơ cả hai tay che lên mặt- Cậu…cậu là tên biến thái xấu xa !!!!
Đột nhiên, Nhật Nam nắm lấy tay nó kéo đi :
- Đi nào !!!!- cậu nói rất vui vẻ
- Á !!!!!Bỏ tôi ta ! Tên ngoài hành tinh xấu xa !!!!!
Nhật Nam quay lại nháy mắt với mấy em trong phòng :
- Anh mượn chị Linh xíu nha !!!!
Tiếng kêu la của nó xa dần !
Bịch !!!!!
Tập tài liệu trên tay nhỏ Lan rơi xuống
- Như vậy là sao nhỉ ?
- Hơ….
Giống như trời có bão vậy !
- Này….cậu đừng hét nữa… tất cả mọi người đang nhìn chúng ta đấy !!!!
Nó đứng như chết lặng khi hình như cả trường đang nhìn nó chằm chằm vậy, những tiếng xì xào to nhỏ. Mặt nó đỏ bừng :
- Này.. cậu bỏ tay tôi ra được không ? tôi tự đi được mà !
- Không !- cậu nói thản nhiên
- Á !!!! Tên xấu xa này !!!!
Cứ như vậy, Nhật Nam lôi nó lên tận sân thượng. Nó xoa xoa bàn tay bị đau :
- Cậu đâu cần phải làm dữ như vậy chứ ! Cậu không thấy đang làm tâm điểm chú ý của mọi người sao ?
- Tôi không quan tâm !- một câu khẳng định xanh rờn như hàng ngàn cục đá rơi trúng đầu nó.
- Nhưng tôi thì có !- nó nhìn cậu đầy đe dọa, sát khí phừng phừng.
- Cậu thật là dễ thương- Nhật Nam mỉm cười, ghé mặt sát vào mặt nó làm nó giật mình lùi ngay lại
- Này… cậu…cậu làm gì vậy- mặt nó lại đỏ bừng, mất hết vẻ sát khí lúc nãy.
- Tôi rất thích những lúc cậu cười- Nhật Nam vẫn nhìn nó nói- Khi ai đó
cảm ơn, cậu đều có gương mặt dễ thương đó, tôi rất nhớ…gương mặt đó của
cậu và tôi luôn muốn nhìn thấy nó…
Hả ???? Đầu nó như va phải vài tỉ ngôi sao, đừng có nói những câu ngốc
nghếch không quan tâm đến cảm nghĩ của người khác như vậy chứ ! Tên xấu
xa này !
- Này…- tiếng cậu làm nó giật mình- mặt cậu đỏ thật đấy !!!- Nhật Nam bụm miệng cười.
Hả??????????????? Tên trời đánh!!!!! Cậu ta đang đùa mình chắc!!!!!
- TÔI SẼ GIẾT CẬU!!!!!!!!!!- nó lao đến theo bản năng!
- Này…. Cậu mà như thế càng làm tôi muốn tấn công cậu đấy!!!!- Nhật Nam
nói thản nhiên, ánh mắt chớp chớp làm nó nổi da gà, nó đứng khựng lại:
- Tên….tên xấu xa này…!!!!!- nó tức giận, hay tay nắm chặt lại run run.
Nhật Nam phì cười, cô ấy thú vị thật…
- Mấy tên kia chắc sẽ không nói gì đâu! Cậu có thể tiếp tục ở quán đó làm việc
- Không..!- nó nhìn lên bầu trời- Tôi sẽ đi tìm một công việc khác!
- Tại sao?
- Đâu phải chuyện gì cũng có thể giấu được mãi, tôi sẽ đi tìm một công việc trong siêu thị chẳng hạn- nó cười.
Nó không biết có kẻ đang bị nụ cười của nó làm cho chao đảo.
- À… hay cậu đến làm osin cho tôi đi- Nhật Nam cười tinh quái- Tôi sẽ trả lương cao cho cậu!
- Bộ cậu muốn tôi phá nhà cậu hả?- nó bẻ tay răng rắc đầy đe dọa
- Càng tốt! Thế thì cậu không có cách nào khác là phải ở với tôi cả đời để trả nợ rồi- Nhật Nam phá ra cười.
- Tên xấu xa này!!!- nó tức đến nóng cả mặt! Tôi sẽ đá cậu bay tuốt lên trời!
- Ok! Vậy tôi sẽ ôm cậu nhé!!!!
- Á!!!!!!!!!!!!! Tránh ra!!! Không được lại gần tôi!!!!!
Bỗng một bàn tay ôm chầm lấy nó từ phía sau:
- Này….đồ ngốc…- nó ngượng- cậu gần quá đấy!!
- ừ…..- Nhật Nam khẽ khẳng định.
Không hiểu sao nó thấy tim mình khẽ rung rinh, nó cũng không muốn đẩy cậu ta ra nữa… Đúng là đồ biến thái xấu xa!!!