Có một bản tình ca nói rằng : trái đất này tròn, những người yêu nhau rồi
sẽ quay trở về với nhau. Nhật Nam cũng không nhớ rõ đó là bài gì. Cậu
chỉ cảm thấy nó rất giống với tâm trạng của mình lúc này: trống vắng và
cô đơn.
Ngồi thất thần trước cửa nhà Thanh Linh, cậu đếm từng chiếc lá rơi, đếm
từng ngọn cỏ đang mọc lên mỗi ngày trong khoảnh vườn hoang vắng… Từng
cơn gió nhè nhẹ thổi đến làm dáng vẻ của cậu càng thêm cô liêu…
Mắt đờ đẫn nhìn về khoảng trời trắng trắng xa xa… Nhật Nam tự hỏi ở một
nơi nào đó trên thế giới Thanh Linh có đang nhìn thấy bầu trời đẹp như
thế này không? Ước gì trái đất này giống như mô hình quả địa cầu, cậu sẽ dùng kính lup để soi xem Thanh Linh đang ở đâu? Chỉ tiếc rằng… trái đất thật sự tuy đã nhỏ bé hơn xưa nhưng có quá nhiều chỗ trốn, quá nhiều
nơi nó có thể đi, quá nhiều nơi mà cậu không thể tìm đến….
Trái tim cậu rất đau nhưng cậu lại không thể khóc, ánh mắt cậu trở nên
vô hồn và cậu tự hỏi đến bao giờ thì tình yêu này sẽ chết, chết trong
tim cậu, chết trong tim Thanh Linh và chết đi trong mắt tất cả mọi
người….
Nó giống như một sự biến mất, biến mất như nó đã biến mất….
Mỗi ngày trôi đi đối với cậu đều là những ngày vô nghĩa, những ngày
giống nhau, những ngày không có Thanh Linh… Nhưng cậu cảm thấy quá mệt
mỏi rồi, mệt mỏi với mọi thứ, cậu chỉ muốn được ngồi im ở đây và nhớ lại rằng Thanh Linh đã từng sống ở đây, hơi thở và sức sống của cô ấy vẫn
còn tồn tại ở đây, nó nhắc cho cậu nhớ rằng… Thanh Linh đã từng ở bên
cậu- điều đó hạnh phúc biết dường nào…Cậu sẽ ngồi đây từng ngày, đếm
từng chiếc lá, từng ngọn cỏ và chờ….có lẽ một ngày xa xôi nào đó, quá
khứ sẽ đưa bước chân cô ấy trở lại nơi này… Đó là niềm hi vọng duy nhất
mà cậu còn nuôi đến tận bây giờ…..
- Bác… anh ấy cứ như vậy 1 tháng nay rồi… chẳng lẽ chúng ta cứ để anh ấy như vậy?- Bảo Ngọc nhìn ông Trung, nước mắt nó chợt rơi xuống khi thấy
dáng vẻ thất thần của Nhật Nam.
- Chúng ta không thể làm gì con à….- ông Trung thở dài- chỉ có nó mới biết nó phải đứng dậy như thế nào ?
- Cứ thế này anh sẽ hóa điên mất thôi !
- Con đừng lo !- ông an ủi- Nhật Nam là một người mạnh mẽ…. rồi nó sẽ hiểu thông suốt… chúng ta phải cho nó thời gian….
Bảo Ngọc không đáp, khẽ lau nước mắt trên má, con bé gật đầu. Hai người
lặng lẽ rời đi. Cảm giác tội lỗi vây lấy ông Trung, nhìn vẻ đau đớn đến
đờ đẫn của Nhật Nam, lòng ông cũng đau không kém, nếu tình trạng này kéo dài, ông sợ rằng ông sẽ nói cho cậu biết Thanh Linh đang ở đâu…. Mà
chắc chắn là ông sẽ làm thế… Với ông, Bảo Ngọc quan trọng nhưng Nhật Nam là con trai của ông- với ông Nhật Nam quan trọng hơn bất kì ai. Nếu cậu có mệnh hệ nào, ông sẽ không thể nhìn mặt người vợ đã khuất của mình
nơi chín suối.
****************************
Mọi người đi qua đều chú ý đến ngôi nhà bỏ hoang, ở đó có một thanh niên ngày nào cũng đến trước cửa và ngồi đó cả ngày, không ăn uống cũng
không rời đi. Đó là một anh chàng có gương mặt sáng sủa, ăn mặc sang
trọng chứng tỏ đó là một cậu ấm con nhà giàu có, quyền thế. Họ tự hỏi
một người như cậu ta tại sao lại xuất hiện ở khu phố nghèo nàn này? Cậu
ta cứ ngồi đó, khuôn mặt không biểu cảm chỉ có một cảm xúc vô hồn, và
luôn lảm nhảm những câu rất nhỏ giống như một người điên.
Những ngày đầu tiên, mọi người còn cảm thấy lạ lẫm và cười cợt… Nhưng
sau đó, sự xuất hiện của chàng trai làm họ quen dần, họ ái ngại cho cậu
ta…. Trong đôi mắt dường như không biểu cảm đó có một nỗi đau rất lớn,
nỗi đau làm cho cả không gian xung quanh cậu ta trở nên buồn bã và làm
bất cứ ai cũng phải đau lòng….
Câu chuyện về chàng thanh niên đó lan dần ra khắp khu phố, không ai còn
lạ khi nghe những bước đi chậm rãi của cậu ta mỗi sáng sớm và mỗi buổi
chiều. Gặp ai cậu ta đều chào hỏi rất lễ phép, cậu ta chơi với trẻ con
trong khu phố và giúp đỡ bất cứ ai nhờ vả… Nhưng rồi cậu ta lại trở về
trước cửa nhà đó, ngồi xuống và chìm trong thế giới của mình…
Không ai biết cậu ta là ai, dù có hỏi cậu ta cũng không nói, cậu ta chỉ
mỉm cười và nói cậu đang chờ một người… Đó là một con người kì lạ và
một câu chuyện kì lạ làm tất cả mọi người đều tò mò….
Và hôm nay, bước chân bà trở về đây chính vì điều tò mò đó…..- mẹ Thanh Linh !
Vô tình gặp lại một người quen trong khu phố, bà nghe được câu chuyện và một chàng trai kì lạ mấy tháng gần đây luôn ngồi trước cửa nhà bà giống như một kẻ mất hồn. Đó là một chàng trai tốt có gương mặt đẹp trai, câu nói cửa miệng của cậu ta là cậu ta đang chờ một người trong nhà đó trở
về…
Cậu ta là ai ? Đó là câu mà bà đã tự hỏi mình rất nhiều lần và đến hôm
nay trở về đây bà vẫn tự hỏi mình câu đó. Nếu cảm giác của bà không sai
thì cậu ta sẽ có liên quan đến việc con gái bà- Thanh Linh đột nhiên
muốn đi du học… Khuôn mặt buồn bã của nó lúc đó ám ảnh trái tim người
làm mẹ như bà… Nhưng bà cũng không muốn hỏi vì đó chính là quyết định
của con bé !
Và bây giờ trước mắt bà chính là ngôi nhà của bà, nơi gia đình bà đã có
nhiều giây phút vui vẻ bên nhau dù là trong nghèo túng. Người đàn ông
nhận Thanh Linh làm con nuôi đã giúp gia đình bà rất nhiều, tìm cho bà
một công việc ổn định, cuộc sống của gia đình bà vì thế mà khá lên… Bà
phải cảm ơn ông ta rất nhiều dù không có cơ hội gặp mặt. Nhưng dù sao
bà vẫn sẽ nhớ nơi này, nơi này chính là kỉ niệm và chính vì thế bà không muốn bán nó đi.
- Cô nói sao ?- tiếng một chàng trai, có vẻ rất quen
- Tôi đã gặp bà ấy ở trên phố mấy hôm trước !- tiếng cô hàng xóm bà đã gặp
- Cô nói thật chứ ạ ? Nghĩa là họ vẫn sống gần đây !
- Tôi không dám chắc ! Hôm đó bà ấy đi rất vội vã nên tôi không kịp hỏi nhiều…
Một thanh niên có gương mặt đẹp, đôi mắt sáng….một nét quen thuộc đập vào mắt bà…
Đây chẳng phải là….
Cậu ta đột nhiên nhìn thấy bà đứng ngoài cổng, đôi mắt cậu ta cũng ngỡ ngàng giống như bà….
Bốn mắt nhìn nhau….đều không thể tin vào mắt mình….
Đúng là bác ấy ! Mẹ của Thanh Linh….
Vậy là cuối cùng…cậu cũng đã đợi được… đợi được đến giây phút này !
- Ơ ! Bà ấy kìa !- cô hàng xóm reo lên
Nhưng Nhật Nam không còn nhìn thấy xung quanh mình như thế nào nữa, cậu
bước lại gần bà, trước con mắt ngỡ ngàng rưng rưng của bà, cậu cầm lấy
tay bà nắm chặt đầy xúc động, nước mắt cậu khẽ rơi xuống :
- Cuối cùng thì cháu cũng đã đợi được bác…. Cháu thật sự…đã đợi rất lâu rồi….
- Cậu….- bà nhìn khuôn mặt đau đớn của Nhật Nam thì không khỏi bàng
hoàng, nhưng cảm xúc chân thành đó làm nước mắt bà không hiểu sao cũng
rơi xuống.
Chỉ cần bạn giữ một niềm tin….
Niềm tin vào một điều kì diệu….
Niềm tin vào hạnh phúc…
Thì nhất định bạn sẽ có được điều mà bạn muốn….
Nhật Nam luôn tin vào điều đó và bây giờ cậu thực sự đang có được điều đó.
Cuối cùng những cố gắng và niềm tin hi vọng của cậu đã mang lại cho cậu điều mà cậu mong muốn…
Cuối cùng cậu cũng biết Thanh Linh đang ở một nơi…dù rất xa nhưng nó vẫn đợi cậu…
Tạm biệt mẹ Thanh Linh với một cái ôm thật chặt đầy nước mắt, trái tim
Nhật Nam sau bao nhiêu ngày u tối cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng,
một lần nữa nó lại đập những tiếng rộn rã reo mừng, một lần nữa cậu có
cảm giác rằng cậu đang sống, một lần nữa cậu lại cảm nhận được hạnh
phúc…
Cậu sẽ đến với Thanh Linh, đến ngay bây giờ…
Cậu đã đợi quá lâu ! quá lâu rồi ! Quá lâu để có thể đợi thêm dù chỉ là một phút một giây….
Chạy về nhà, ánh mắt cậu đầy sức sống, nụ cười cậu lấp lánh niềm
vui….Nhật Nam không để ý bất kì con mắt tò mò nào đang nhìn mình. Cậu
không còn bước những bước đi hờ hững mà đang bước những vội vã, đôi môi
cậu không còn lảm nhảm những câu vô nghĩa mà nó đang hát một bài tình
ca… Tất cả làm không gian xung quanh cậu trở thành một khu vườn đầy màu
sắc….
Bước về phòng, Nhật Nam lại bắt đầu dọn dẹp vali giống như cậu đã từng làm… Và một lần nữa, cậu sẽ lại đến nước Mỹ xa xôi đó…
- Anh Nam…. Anh đang làm gì vậy?
Tiếng Bảo Ngọc làm Nhật Nam dừng lại, cậu khẽ thở dài rồi quay lại nhìn Ngọc, cậu cố gắng nói thật nhẹ
nhàng:
- Anh đi tìm Thanh Linh….
- Anh nói sao?- Bảo Ngọc sững sờ- Anh đi tìm chị Linh…. Anh…anh nói gì vậy?
Bảo Ngọc chạy đến, níu tay Nhật Nam:
- Chẳng phải anh đã đi tìm rồi sao? Sao bây giờ anh lại đi nữa?
- Lần trước anh không tìm thấy cô ấy… nhưng bây giờ thì anh đã biết cô ấy đang ở đâu….
Nhật Nam xách va li bước đi thật nhanh. Bảo Ngọc gần như chết lặng khi
nghe được câu nói của Nhật Nam. Khi nghe người làm nói Nhật Nam đột ngột trở về khi trời còn chưa tối, khuôn mặt vui vẻ, nó cứ tưởng anh đã nghĩ thông suốt. Cái tin Nhật Nam đã tìm được Thanh Linh làm nó bàng hoàng,
hoang mang và đau đớn….
Vội chạy theo Nhật Nam, nước mắt nó rơi xuống:
- Anh đừng đi! Anh Nam!!!!!!!
Nó giữ tay Nhật Nam kéo lại:
- Em xin anh đừng đi! Đừng bỏ em! Em xin anh đừng đi!
- Ngọc….- Nhật Nam nắm lấy tay nó gỡ ra- Anh luôn coi em là một cô em
gái rất quan trọng với anh… Nhưng Thanh Linh, với anh, cô ấy là tất cả…
- Không!- Bảo Ngọc nói trong nước mắt- Em không muốn nghe! Em không cần
biết gì hết! Em không thể xa anh được! Em xin anh! Xin anh đừng bỏ rơi
em!
Nhật Nam thở dài:
- Em mau buông tay anh ra! Anh phải đi rồi!
- Không!!Em không thể!! Em xin anh!!!- Bảo Ngọc lắc đầu, tay run run nắm chặt lấy tay áo cậu.
- Nhật Nam! Con đang làm gì vậy?
Nhật Nam ngước nhìn lên, ông Trung đã đứng đó từ bao giờ, gương mặt ông
thoáng chút khó hiểu. Thật may mắn! Nhật Nam cười đau đớn! Đúng lúc cậu
cũng có chuyện muốn nói với ông!
- Con đang làm gì chẳng phải ba là người biết rõ nhất sao?
- Con nói gì?- mắt ông mở to ngạc nhiên
- Con đã gặp lại mẹ của Thanh Linh….
Tiếng nói của Nhật Nam làm ông Trung và cả Bảo Ngọc trong phút chốc đều
nín lặng, chỉ có nước mắt là rơi xuống, bàng hoàng, đau xót….
- Lẽ ra khi ba cố gắng xây nên kịch bản này… ba nên tính để bác ấy đi xa một chút! Thậm chí là rời khỏi đất nước này!- mắt Nhật Nam nhìn ông đau xót- Như vậy thì con mới không thể biết được!
- Nhật Nam….- ông không biết nói gì, ánh mắt ông đau khổ.
- Con sẽ nói chuyện với ba sau… Ngay khi con tìm được Linh… Còn bây giờ con phải đi!
Nhật Nam quay gót bỏ đi, nhưng Bảo Ngọc vẫn nắm chặt lấy tay cậu cố gắng giữ lại.
- Không! Anh Nam! Anh đừng đi!
- Ngọc…. buông tay anh ra!
- KHÔNG!!!!- Bảo Ngọc hét lên hoảng loạn, nó quay lại nhìn ông Trung cầu cứu- Bác ơi! Bác bảo anh Nam đừng đi! Con xin bác! Bác bảo anh ấy đi!
Ông Trung chỉ biết đứng đó nhìn, trái tim ông chết lặng những buồn đau.
- Anh đừng đi! Em xin anh!!! KHÔNG!!! Anh đừng đi!!!!
Tiếng Bảo Ngọc hét lên thảm thương.
- Anh phải đi!- Nhật Nam cố gỡ tay nó ra.
- KHÔNG!!!!!!
Đột nhiên tiếng kêu của con bé khựng lại, toàn thân nó run rẩy, trong phút chốc gương mặt nó tái mét.
Nhật Nam giật mình nhìn sang….
Bảo Ngọc đưa tay lên ngực mình run rẩy giữ chặt….
Con bé ngã xuống và bắt đầu co giật….
Khuôn mặt nó nhăn lại vì đau…
Tay nó vẫn cố gắng nắm lấy áo Nhật Nam…như cầu cứu….
Sau vài s bàng hoàng, Nhật Nam cúi xuống bế bổng Bảo Ngọc chạy lên cầu thang:
- BÁC JOHN!!!!!- Cậu hét lên
****************************
Trong phòng làm việc của ông Trung…
Câu chuyện của sự thật đã kết thúc
Hai cha con ngồi đối diện nhau, nhìn vào mắt nhau…
Nhưng mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng…
Và đều đau như nhau….
- Ba thực sự không muốn đưa mọi chuyện đến mức này….- ông Trung khẽ
nói, ông không mong một sự tha thứ, ông chỉ muốn cậu hiểu được tấm lòng
của một người cha là ông- một người cha quá nhiều đau khổ.
Nhật Nam thở dài, cậu không muốn trách ông vì suy cho cùng ông vẫn là cha cậu. Những điều ông làm không phải đều là vô lý.
- Con hiểu ba mà… Con luôn yêu ba dù thế nào đi nữa….- cậu mỉm cười- chỉ riêng chuyện của Thanh Linh, ba hãy để con được tự quyết định…
- Ba hiểu… Bây giờ ba cũng không muốn cản trở hai đứa nữa… Nhưng còn Bảo Ngọc… con cũng thấy rồi đấy! Bệnh của nó lại tái phát…
Khuôn mặt cậu phút chốc trở nên trầm tư:
- Con sẽ cố gắng thuyết phục Ngọc từ từ….
- Nhưng tạm thời con đừng đi tìm Thanh Linh vội… để con bé khỏe thêm đã… Bây giờ nếu con đi… ba sợ con bé sẽ không chịu nổi
- Vâng… con hiểu… con đã đợi lâu như vậy rồi, nếu như phải đợi thêm vài ngày cũng không sao cả!
- Vậy ba con mình cùng qua xem Ngọc thế nào rồi!
- Vâng!- cậu khẽ đáp
Ông Trung bước đến, quàng tay qua vai Nhật Nam. Cuối cùng trong mắt ông, con trai của ông đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông có
trách nhiệm với mọi chuyện và có một trái tim khoan dung. Có lẽ ông sẽ
phải luôn tự hào về đứa con này!
Cảm giác được giải tỏa mọi bí mật khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm, ông không muốn tiếp tục những ngày dài lo lắng và suy nghĩ nữa, ông muốn được
nghỉ ngơi, muốn được dựa vào đôi vai con của mình và nhìn về một tương
lai tươi sáng hơn.
- Khi con gặp Thanh Linh, hãy nói ba xin lỗi cô bé….
- Con nghĩ cô ấy sẽ không để ý đâu!- Nhật Nam mỉm cười, nghĩ đến lúc
được gặp Thanh Linh, trái tim cậu lại đập những tiếng rộn ràng.
- Đó thực sự là một cô bé tốt… ba thực sự thích cô bé!
- Con cảm ơn ba….
Mọi hiểu lầm được giải tỏa
Bên cạnh chúng ta sẽ chỉ có niềm vui….
Như vậy không phải dễ dàng hơn sao?
Hạnh phúc có thể ở bất cứ nơi đâu…
Tại sao con người ta cứ đi tìm những điều viển vông
Cố ép mình vào những điều không thể…
- Ba yêu con!
- Con cũng vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT