Vịt con, bằng bất cứ giá nào, anh cũng biến em là của anh, anh sẽ không để
em phải chịu khổ nữa đâu, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, chỉ hạnh
phúc thôi…
_Vịt con, bằng bất cứ giá
nào, anh cũng biến em là của anh, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa
đâu, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, chỉ hạnh phúc thôi…
Giọng Đình Phong vang lên ấm áp nhưng đầy quyết tâm, sau đó, anh lại dịu dàng hôn lên môi Tiểu Minh một lần nữa như để khẳng định lại lời hứa
của mình. Khi cái hôn nhẹ nhàng được đặt lên môi cô, anh đâu biết được, ở ngoài cửa kia có một người đang dần khuỵu xuống với trái tim đang vỡ.
Tiểu Phần khóc, nước mắt rơi lã chã xuống nền gạch. Chính cô cũng không
hiểu tại sao cô lại khóc nhanh đến thế khi khuôn mặt mới vừa nãy thôi là đang vô cùng rạng rỡ. Cô cũng không biết tại sao trái tim cô đau đớn
đến vậy khi nhìn thấy Đình Phong hôn Tiểu Minh và nói với cô những lời
dịu dàng như thế. Cô không biết, thế mà cơ thể cứ tự nhiên sụp xuống,
nước mắt chảy vào miệng đắng ngắt, tim thì như muốn vỡ tung ra. Cô ôm
lấy ngực rồi loạng choạng đi khuất khỏi cánh cửa phòng VIP 1.
Đứng một mình bên lan can, hình ảnh Đình Phong đang hôn Tiểu Minh cứ
hiện về ám ảnh tâm trí cô, những lời nói ấm áp văng vẳng bên tai lại như làm vết thương trong lòng cô như khoét rộng thêm, sâu thêm. Chưa bao
giờ cô lại có cái cảm giác đau đớn cùng cực như lúc này, thực sự rất
đau. Cô thậm chí không thể kiểm soát được nước mắt đang ào ạt trào ra
khỏi mi mắt, thấm đẫm gương mặt cô. Tiểu Phần đã từng khóc, không phải
ít lần, nhưng chưa một lần cô khóc vì một người con trai mà thấy trái
tim mình đau như lúc này. Có phải vì yêu? Cô đã từng nghĩ tình cảm cô
dành cho Đình Phong chỉ là “thích” thôi, nhưng không lẽ chỉ vì thích anh mà cô lại thấy khó chịu như vậy khi thấy anh… Cô cũng biết là anh yêu
Tiểu Minh nhiều nhưng không ngờ cô cũng…hình như là cô cũng yêu Đình
Phong mất rồi. Là yêu, một tình cảm lớn hơn thích rất nhiều.
Chấn tĩnh lại mất nhiều thời gian hơn cô tưởng, mãi lâu sau, Tiểu Phần
mới lau sạch được nước mắt mà bước vào trong phòng như không có gì xảy
ra, như cô không hề nhìn thấy cái cảnh cô không hề muốn nhìn thấy đấy.
Cô ngồi xuống ghế bên giường Tiểu Minh, Đình Phong giờ lại ngồi tĩnh
lặng, mắt cứ chăm chăm nhìn vào Tiểu Minh. Trong phòng mới bớt đi một
người mà sao không hề thấy thoải mái thêm chút nào, chỉ thấy căng thẳng, ngột ngạt hơn gấp mấy lần.
Ngồi đối diện với Đình Phong một hồi lâu, Tiểu Phần mới bàng hoàng nhận
ra anh gầy mà đen đi nhiều, gương mặt hốc hác, mắt trũng sâu, thâm
quầng, lại còn xuất hiện lún phún râu và ria nữa. Đây hoàn toàn không
phải là Đình Phong hoàn hảo và quyến rũ cô vẫn thấy thường ngày. Mới có
chưa bao lâu không gặp anh mà giờ để ý mới thấy anh tiều tụy đi như vậy. Tiểu Phần thấy thế, tất nhiên không khỏi thương xót, chắc Đình Phong vì lo lắng cho Tiểu Minh quá nên mới thành ra như vậy, thật tội nghiệp anh làm sao. Tiểu Phần nghĩ. Nhưng cô đâu biết phải làm thế nào, mà cũng
chẳng có gì có thể làm vào lúc này. Chắc chỉ khi Tiểu Minh tỉnh lại,
hoặc hơn nữa là Tiểu Minh là của anh thì Đình Phong mới trở lại như
trước. Nhưng…bây giờ cô lại nghĩ, Tiểu Minh đã từ chối anh một lần rồi,
mà đấy lại là khi Tiểu Minh còn yêu đơn phương Hạo Du, bây giờ nếu cô
biết Hạo Du đã chọn cô và chia tay Tú Giang rồi, hẳn Tiểu Minh sẽ vẫn
trở về bên Hạo Du thôi, sao có thể chấp nhận tình cảm của Đình Phong cho được.
Nghĩ đến đây, lòng Tiểu Phần lại như có dao cứa. Cô lo cho Đình Phong,
cô sợ anh sẽ buồn khi tỉnh lại, Tiểu Minh sẽ vẫn về bên Hạo Du. Hẳn là
thế rồi, Tiểu Minh yêu Hạo Du đến thế cơ mà. Nhưng Đình Phong…có lẽ còn
yêu Tiểu Minh nhiều hơn cả cái tình cảm ấy. Bị từ chối lần nữa, Đình
Phong hẳn sẽ rất đau đớn. Cô không hề muốn điều đó xảy ra với…người cô
yêu.
_Tiểu Minh, chắc chắn khi tỉnh lại, cô ấy sẽ rất vui. – Tiểu Phần nhìn
Tiểu Minh, cố tình nói cho Đình Phong nghe nhưng lại không nhìn vào anh.
_Tại sao?
Vừa nghe thấy Tiểu Phần nói một câu không rõ đầu đuôi như thế, Đình
Phong đã hỏi lại ngay. Anh linh cảm đó là một tin không mấy tốt đẹp.
_Anh chưa biết phải không. Hạo Du đã chia tay Tú Giang rồi, Hạo Du đã
chọn Tiểu Minh. Cô ấy mà nghe thấy tin này, hẳn là sẽ hạnh phúc lắm.
Tiểu Phần vừa nói vừa cười. Cô không dám nhìn thẳng mà chỉ len lén quan
sát thái độ của Đình Phong. Nhưng phản ứng của Đình Phong cũng chẳng có
gì đặc biệt lắm, phải nói là nét mặt gần như chẳng có mấy thay đổi trước và sau khi nghe Tiểu Phần nói. Anh vẫn ngồi im không nói gì, mắt vẫn
nhìn Tiểu Minh âu yếm, hai bên lông mày nhíu lại, nét mệt mỏi hiện rõ
trên khuôn mặt. Tuy vậy, dường như Tiểu Phần vẫn cảm nhận được nỗi buồn
của anh, nỗi buồn thể hiện qua đôi mắt xám xịt, sâu thẳm anh nhìn Tiểu
Minh, tuy là cái nhìn âu yếm đấy!
Nhìn thấy Đình Phong như vậy mà Tiểu Phần không khỏi buồn lòng. Cô cũng
đã biết khi nghe thấy chuyện này chắc là sẽ khiến anh buồn, nhưng cô cứ
nghĩ Đình Phong sẽ nổi giận, hoặc là sẽ quay sang nhìn cô với ánh mắt u
ám, lạnh lẽo cơ, không ngờ, Đình Phong chỉ im lặng. Im lặng tức là có
biết, có hiểu, có buồn, nhưng là đang mải suy nghĩ về chúng, hoặc là
không muốn cho người ngồi đối diện nhận ra tâm trạng của mình. Là một
kiểu che giấu cảm xúc.
Tiểu Phần nhìn thấy mà lại càng thương xót!
Nhưng Tiểu Phần biết, cô vẫn sẽ phải nói cho Tiểu Minh chuyện của Hạo
Du, Tiểu Minh đã đau khổ đến mức phải tự tử như thế, hẳn nghe thấy tin
này sẽ rất vui. Nhưng còn Đình Phong? Lúc nãy anh đã nói… Cô biết phải
làm sao đây, cô thực sự không muốn thấy gương mặt Đình Phong buồn bã như vậy chút nào. Nhưng Tiểu Minh nữa, Tiểu Minh sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên Hạo Du chứ, Hạo Du cũng rất yêu Tiểu Minh mà. Hai người đã phải chịu
nhiều đau khổ như vậy, không để họ đến được với nhau thì thật là thiệt
thòi. Cô nên vì Tiểu Minh hay vì Đình Phong đây?
Nghĩ đến đây, Tiểu Phần không ngần ngại mà tự tát vào mặt mình một cái,
khiến Đình Phong cũng giật mình mà ngẩng lên nhìn. Tiểu Phần gượng cười
rồi mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Một mình đi trên hành lang của bệnh viện, cô tự trách mình ghê gớm. Cô
đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ, vì Tiểu Minh hay vì Đình Phong sao, tất
nhiên là cô phải vì Tiểu Minh rồi. Chuyện Hạo Du đã chọn Tiểu Minh, chỉ
có duy nhất ba người biết, cả Đình Phong là bốn, nhưng anh chắc chắn sẽ
không nói cho Tiểu Minh biết đâu. Còn Tú Giang, có lẽ cô ấy cũng không
thể tự nói được, Hạo Du thì đang ốm. Chỉ có mình cô thôi, cô phải nói
cho Tiểu Minh biết chứ, chắc chắn sẽ phải nói rồi. Cô không thể vì tình
yêu dành cho Đình Phong mà phản bội Tiểu Minh, phản bội bạn bè của cô
được. Tiểu Minh xứng đáng được biết. Cho dù, có thể ở bên Đình Phong,
Tiểu Minh sẽ được hạnh phúc hơn nhưng…đấy là sự lựa chọn của Tiểu Minh.
Còn cô, Tiểu Phần, thì dù thế nào cũng phải cho Tiểu Minh biết, cuối
cùng, tình cảm cô dành cho Hạo Du cũng được đáp lại rồi, hai vợ chồng họ có thể hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn, có thể được ở bên nhau rồi.
Nắng xuân nhẹ nhàng chiếu qua kính cửa sổ, Tiểu Phần ngồi trong lớp mãi không chịu về, để cho những
tia nắng vàng nhạt chảy vào in hoa lên mặt. Thực ra là cô không muốn về, cô không muốn nhìn thấy Đình Phong mặt mày ủ rũ ngồi bên Tiểu Minh. Cả
đêm hôm qua, trừ lúc ngủ thiếp đi vì mệt, không có lúc nào là cô không
chứng kiến vẻ mặt sầu não ấy. Và cô cũng đã suy nghĩ mãi, rốt cuộc thì
cô vẫn phải quyết định để Đình Phong phải chịu khổ, và trái tim non nớt
mới yêu lần đầu còn nghĩ rằng, nếu Tiểu Minh không chấp nhận Đình Phong
thì biết đâu cô lại có cơ hội, cho dù là rất nhỏ thì cũng nên hy vọng.
Mệt mỏi vì phải suy nghĩ nhiều, Tiểu Phần uể oải khoác cặp ra về khi
trong lớp không còn bóng người. Bất chợt, vừa bước ra khỏi cửa lớp thì
cô gặp Tú Giang.
_Chào bạn. Hôm nay bạn không đi học… À, Hạo Du vẫn chưa khỏi ốm à?
Nhờ cuộc nói chuyện hôm qua mà Tiểu Phần thấy mình cũng thân thiết hơn
với Tú Giang một tẹo. Đóng cửa lớp xong thấy Tú Giang, cô liền nở một nụ cười thân thiện.
_Ừ, anh ấy vẫn sốt nằm nhà, còn cứ ngủ mê man. Sao giờ này mà bạn còn chưa về? – Tú Giang cũng mỉm cười chào lại.
_À, mình thấy hơi mệt nên không muốn chen chúc. Còn bạn, sao bây giờ lại ở trường?
_Hì, mình đi làm thủ tục, với lấy mấy cái giấy tờ linh tinh ý mà. Mình…định sẽ đi du học.
_Du học? Khi nào? – Tiểu Phần không khỏi ngạc nhiên.
_Có thể là sáng mai, hoặc sáng ngày kia, tùy xem bao giờ Hạo Du khỏi ốm thì mình sẽ đi.
_Gấp vậy, bạn định đi nước nào? Sao không thấy thông báo gì với lớp vậy.
_Hì, mình định sang Mĩ. Mà có gì đâu, từ cái vụ đấy, mình cũng thấy mệt
mỏi lắm, sợ ở đây chẳng thể học nổi nữa. Cũng may là mới bắt đầu học kì
II. Haiz, lớp có bạn biết thôi đó, giữ bí mật giùm mình nha.
_Có mình mình biết? Thế còn Hạo Du?
_Mình cũng chưa nói với anh ấy luôn. Hạo Du vẫn còn ốm mệt mà.
_Vậy…bạn có ý định đi thăm Tiểu Minh trước khi đi không?
_Mình…chắc không.
Nhìn Tú Giang khổ sở nói, Tiểu Phần cũng thấy cảm thông nên không hỏi
thêm về việc này nữa. Đứng im lặng vài phút trước cửa lớp, Tiểu Phần mới lại cất lời:
_Bạn đã quyết định nhanh vậy à. Mình thật sự…rất khâm phục bạn đấy.
_Vì điều gì?
_Sự mạnh mẽ.
_Hì, đành phải ra đi vậy thôi. Mình nói rồi mà, giờ có ở đây, mình cũng
chẳng thể nào học tiếp được nữa. Cứ coi như là bắt đầu một cuộc sống
mới. Hì, thôi, bạn về đi không muộn. Thế bây giờ bạn có đến chỗ Tiểu
Minh không? Cô ấy đã tỉnh lại chưa?
_Ừm, đến sáng nay thì vẫn chưa, nhưng có thể bây giờ đã… Bác sĩ bảo muộn nhất là mai mà. Mình giờ về sẽ qua viện luôn đây. Đúng dịp bố mẹ mình
về quê, thằng em đã gửi chỗ ông bà, mình phải ở bên cô ấy chứ.
_Bạn nói như vậy…làm mình thấy có lỗi quá.
Thoáng thấy nét mặt Tú Giang sa xuống, Tiểu Phần mới vội xua xua tay làm điệu bộ an ủi cô bạn cùng lớp.
_Thôi nào. Tiểu Minh sẽ không trách bạn đâu mà. Thôi bạn làm gì thì tiếp tục đi nha, mình đi không muộn.
_Ừ, chào bạn nhé.
Tiểu Phần gật đầu chào lại Tú Giang rồi đi. Được một đoạn xa rồi, khi cô quay lại, thấy cô bạn cũng đang quay lưng bước tiếp. Cô thực vừa thương vừa cảm phục Tú Giang. Cô ấy quả thật là vô cùng mạnh mẽ khi có thể
bước tiếp được nhanh như thế. Nếu là cô, có khi, đã suy sụp mà không thể gượng dậy nổi, mà có khi lại như Tiểu Minh.
Thở dài thượt, Tiểu Phần lên xe rồi đi thẳng đến bệnh viện, biết đâu
Tiểu Minh đã tỉnh dậy rồi. Nghĩ vậy nên Tiểu Phần vừa gửi xe đã chạy rất nhanh đến phòng bệnh của Tiểu Minh. Từ đằng xa, cô đã trông thấy từ cửa phòng VIP 1 kia, mấy bác sĩ và y tá cùng đi ra. Vui mừng khi nghĩ đến
việc cô bạn thân đã tỉnh lại, Tiểu Phần vội chạy luôn đến. Bất ngờ, cô
đâm phải một cô y tá từ phòng bên cạnh đi ra, làm đổ mất mấy thứ đồ linh tinh. Vội cúi xuống nhặt và luôn miệng xin lỗi, cô nghe thấy tiếng nói
chuyện vọng ra từ phòng của Tiểu Minh.
_Đúng vậy, hắn…chưa đến thăm em lần nào cả, vịt con ạ…
* * * * * *
Tú Giang mở cửa vào nhà, cô đã đi mua cháo cho Hạo Du rồi mới về, không
biết Hạo Du đã tỉnh chưa, cậu đã ngủ ly bì từ hôm qua đến giờ, sau khi
được cô cho ăn rồi uống thuốc. Và trong cơn mê sảng, Hạo Du không ngớt
tiếng gọi tên Tiểu Minh. Điều đó làm cho Tú Giang thấy rất đau đớn, từ
đó, cô mới quyết định đi du học nhanh và dứt khoát đến vậy.
_Ơ, Hạo Du, anh đã tỉnh rồi sao?
Vừa bước vào phòng, Tú Giang đã ngạc nhiên khi thấy Hạo Du đang ngồi
trên giường, nhìn ra ngoài với đôi mắt trống rỗng, trông thật đáng sợ.
Cô vừa đưa tay lên kéo rèm vừa hỏi.
_Tiểu Giang, sao anh lại ở đây?
_Anh bị sốt, ngủ mê man ở viện, không có ai chăm sóc nên em đã đưa anh
về đây. – Tú Giang ngồi xuống bên Hạo Du, vừa sờ lên trán cậu kiểm tra
vừa trả lời.
_Vậy à, anh thấy đỡ rồi, cảm ơn em. Bây giờ anh phải đến viện đây. Tiểu Minh…
_Hạo Du, trán anh vẫn còn nóng lắm mà, chưa đi được đâu.
Thấy Hạo Du đứng dậy toan rời đi, Tú Giang mới giữ tay cậu lại. Cô thực
sự không muốn cậu đi, mấy hôm nữa cô sẽ đi máy bay sang Mĩ, cô chỉ muốn
được ở bên Hạo Du nốt những ngày còn ở đây. Tú Giang cũng biết Hạo Du lo cho Tiểu Minh, nhưng bây giờ, Tiểu Minh vẫn còn chưa tỉnh lại, bên cạnh cô ấy đã có Đình Phong và Tiểu Phần lo, Hạo Du đến cũng đâu có làm được gì khác. Hơn nữa, Hạo Du đúng là vẫn chưa khỏe hẳn, người vẫn cứ nóng
như hòn than vậy.
_Tiểu Minh vẫn chưa tỉnh lại đâu, anh không thể ở lại đây thêm với em
một tí được sao. – Tú Giang vẫn giữ chặt lấy tay Hạo Du không (muốn)
buông.
_Anh thấy khỏe rồi, ở lại đây…cũng đâu làm được gì chứ.
Hạo Du nói rồi nhẹ nhàng gỡ tay Tú Giang ra khỏi tay mình. Cậu biết nói
như thế thật là vô tình nhưng hai người đã chính thức chia tay rồi, Tú
Giang cũng có vẻ đã bình tâm trở lại. Cậu có ở lại đây thêm nữa cũng
chẳng được ích lợi gì. Huống hồ, Tiểu Minh đang cần cậu như thế, cậu
phải trở về bên cô ấy chứ, nhỡ Tiểu Minh tỉnh lại mà không thấy cậu bên
cạnh… Cậu còn phải nói cho cô biết quyết định của cậu nữa chứ.
_Hạo Du à, ngày kia, em sẽ bay sang Mĩ. Em sẽ đi du học.
Hạo Du vừa mới ra đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng Tú Giang vang lên
buồn buồn như sắp khóc đến nơi. Cậu vội quay lại, Tú Giang ngồi trên
giường, mặt cúi gằm xuống đất. Cô đã cố gắng lắm để nói ra những lời đó, chỉ muốn níu giữ Hạo Du lại. Nói ra rồi lại thấy sống mũi cay cay, Tú
Giang chỉ sợ, biết cô sẽ đi du học, Hạo Du sẽ vẫn cứ rời đi. Bây giờ
người anh yêu là Tiểu Minh, anh đâu có còn yêu cô mà bị những lời nói
của cô làm mủi lòng chứ.
Thấy Hạo Du quay lại và ngồi lại bên cạnh mình, Tú Giang vui đến nỗi
nước mắt cứ trào ra. Thực ra, cô đâu có mạnh mẽ như mọi người nghĩ. Ở
bên Hạo Du, cô cũng chỉ là một đứa con gái yếu đuối cần được cậu che chở và chăm sóc mà thôi.
_Tiểu Giang, em nói sao, em sẽ đi Mĩ du học sao?
_Vâ…vâng.
_Em bảo em không bao giờ muốn sống một mình trên đất khách cơ mà, sao giờ lại đi du học. Em sang đấy thì ai sẽ chăm sóc em?
_Hì, ở đây…thì có khác gì? Mà thôi, không sao đâu, bố mẹ em cũng đồng ý
rồi, coi như bắt đầu lại, bắt đầu một cuộc sống mới. Em rất mạnh mẽ, anh biết mà.
Tú Giang vừa nói vừa cười nhưng mắt đã ngân ngấn nước. Cô tuy đã quyết
định là sẽ ra đi nhưng thực sự cô vẫn chưa thể tưởng tượng được cuộc
sống không có Hạo Du sẽ thế nào. Cô đã quá quen với sự chăm sóc và quan
tâm của anh, bây giờ không có ai bên cạnh, lại một mình nơi đất khách,
cô có muốn cố tỏ ra mạnh mẽ cũng không thể.
Bất ngờ, Hạo Du kéo Tú Giang vào lòng cậu, rồi ôm lấy cô như dỗ dành:
_Em có quyết định đi du học từ bao giờ?
_Hôm qua. – Tú Giang cũng ôm lấy Hạo Du, sụt sùi nói.
_Được không?
_Được.
_Xin lỗi em.
_Anh ở đây với em nhé.
_Ừ._Đình Phong, sao anh lại làm
như thế, sao lại nói là Hạo Du không đến thăm Tiểu Minh lần nào. Cô ấy
vừa mới tỉnh lại mà sao đã lại làm cô ấy đau khổ rồi. Anh biết làm như
vậy sẽ khiến Tiểu Minh đau đớn thế nào cơ mà, sao lại làm thế. Huống
chi, Hạo Du đâu phải là không đến thăm cô ấy.
Ở vườn hoa sau bệnh viện trung tâm thành phố dường như đang xảy ra một
cuộc cãi vã mà hai nhân vật chính ở đây là một đôi trai gái còn rất trẻ. Cô gái xinh xắn trong bộ váy đồng phục của một nữ sinh cấp ba, chàng
trai mặc áo sơ mi đen, dáng người cao lớn. Cô gái có vẻ như đang rất tức giận, cô cứ trừng mắt nhìn anh chàng đứng đối diện, tay nắm lấy cổ áo
anh co kéo, miệng không ngừng la hét. Trái lại với vẻ “hung dữ” của cô
gái, chàng trai vẫn điềm nhiên như không. Anh cứ đứng yên mặc cho cô gái muốn làm gì thì làm. Có vẻ như đây là “cơn thịnh nộ” của một cô gái bị
bạn trai phản bội, hoặc là cô gái đang ghen tuông gì đó mà chử i mắng
người yêu mình. Điều đó khiến cho những người đi qua không khỏi tò mò mà dồn sự chú ý vào đôi trai gái này.
Nhưng tất nhiên, đây hoàn toàn không phải là một cuộc cãi vã của một đôi đang yêu nhau, hay là sự giận dữ của một cô gái bị người yêu mình lừa
dối gì cả. Tiểu Phần chỉ là đang rất bức xúc khi vô tình nghe được cuộc
nói chuyện giữa Tiểu Minh và Đình Phong. Cô không thể tin được là Đình
Phong có thể nói dối Tiểu Minh như thế.
_Anh nói gì, tại sao lại nói như thế hả?
Tiểu Phần vừa hét vừa vẫn giật cổ áo Đình Phong, giận dữ như khiến cô có thể xé toang cái áo sơ mi của anh ra ngay được.
Nhưng Đình Phong từ đầu đến giờ vẫn đứng yên, không lên tiếng, đến ánh
mắt nhìn Tiểu Phần cũng lạnh lùng, vô cảm. Hồi lâu, anh mới hất tay cô
ra khỏi cổ áo mình, làm Tiểu Phần suýt ngã ngửa ra sau. Đưa tay chỉnh
lại cái áo chỉnh tề, Đình Phong cũng tỏ thái độ bực tức không kém.
_Em đã nói xong chưa, còn gì thì nói nốt đi. Em hỏi anh sao lại nói như
thế với Tiểu Minh hả, em không thấy Tiểu Minh đã đau khổ như thế nào vì
cái tên Hạo Du kia sao. Cô ấy vì ai mà tự tử, vậy mà vừa mở mắt ra đã
hỏi đến nó. Anh sẽ không để Tiểu Minh tiếp tục mù quáng như vậy đâu.
_Nhưng Hạo Du đã chọn Tiểu Minh rồi, cậu ấy sẽ làm cho Tiểu Minh hạnh phúc.
Tiểu Phần vẫn nhìn vào mắt Đình Phong mà hét lên. Cô cũng không hiểu nhờ đâu mà cô lại có dũng khí để làm như vậy nữa. Cô không phải là Tiểu
Minh, Đình Phong biết đâu lại giận dữ quá mà đánh cô thì sao. Nhưng
dường như sự tức giận đã tiếp thêm cho cô sức mạnh thì phải, dù sao Đình Phong cũng sai mà.
_Anh mới là người khiến Tiểu Minh hạnh phúc. Chỉ có anh mới có thể mang
lại hạnh phúc cho Tiểu Minh được thôi, em hiểu không. Tiểu Minh đã khổ
vì tên đó quá nhiều rồi.
Đình Phong vừa nói vừa lắc mạnh vai Tiểu Phần khiến đôi vai mỏng manh
của cô như sắp bị xé toạc ra trước sức mạnh của anh. Tiểu Phần run run
nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa giận dữ của Đình Phong, cô vừa lo sợ vừa
thấy đau lòng biết bao khi nghe những lời đó. Người mà cô yêu lại nói
chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc được cho cô gái khác không phải là cô. Sao Tiểu Phần lại thấy tim mình đau đớn thế này. Cô…cô cũng muốn có anh lắm mà.
_Tại…tại cô ấy chưa biết chuyện Hạo Du đã chia tay với Tú Giang và chọn
mình thôi. Nếu em nói, Tiểu Minh… Bây giờ em sẽ đi nói với cô ấy.
Tiểu Phần nói rồi đẩy tay Đình Phong ra mà toan chạy đi. Dường như sự
ích kỉ đang tràn ngập cơ thể cô, suy nghĩ của cô. Những câu hỏi không
ngừng “bay lượn” trong đầu. Tại sao Tiểu Minh được Hạo Du yêu rồi cả
Đình Phong nữa? Tại sao cô ấy lại may mắn đến thế? Nếu bây giờ Tiểu Phần đi nói với Tiểu Minh, hẳn người cô ấy chọn sẽ là Hạo Du thôi. Cô không
thể để Đình Phong thuộc về Tiểu Minh được. Mà Tiểu Minh cũng chỉ yêu Hạo Du thôi mà, cô phải đi nói thôi.
_Đứng lại đã Tiểu Phần. – Đình Phong lại giữ chặt lấy hai vai Tiểu Phần
mà lắc – em nghĩ bây giờ em đi nói với Tiểu Minh thì cô ấy sẽ tin sao.
Hạo Du không có ở đây, Tiểu Minh sẽ không tin em đâu.
Đình Phong giữ vai Tiểu Phần rồi nhìn cô bằng ánh mắt rất áp đảo. Tiểu
Phần cũng ngước đôi mắt lo lắng, hoảng sợ lên nhìn anh. Tuy vậy, cô vẫn
quyết định sẽ phải nói. Tiểu Phần liền vùng chạy khỏi đôi tay rắn chắc
của Đình Phong.
_Dù thế nào, em cũng sẽ đi nói với cô ấy.
Thế rồi, bất ngờ, Đình Phong kéo mạnh lấy tay Tiểu Phần rồi ghì chặt
người cô bé vào tường. Cả trọng lượng cơ thể anh gần như dồn xuống người cô.
Tiểu Phần sau vài phút đầu sợ hãi tưởng Đình Phong đánh mình, không thấy động tĩnh gì mới dám mở mắt ra nhìn. Và…cô bất chợt bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh. Không phải ánh mắt lạnh lùng, vô cảm hay tức giận, mà là
vô cùng dịu dàng, âu yếm. Tiểu Phần như chết chìm trong đôi mắt màu nâu
socola của anh, trong mùi nước hoa nam tính quyến rũ. Cô cứ đắm đuối
nhìn vào đôi mắt anh, tim dường như ngừng đập. Không gian, thời gian
cũng như đông đặc lại.
_Tiểu Phần, em…thích anh đúng không?
Giọng Đình Phong thì thầm nhỏ nhẹ bên tai Tiểu Phần, hơi thở dịu nhẹ phả vào gáy cô.
Lúc này, Tiểu Phần mới giật mình thoát khỏi cơn mộng mị. Cô lắc đầu quầy quậy, miệng lắp bắp không ra câu:
_Không…không, buông…buông em ra, em…em phải đi nói với…với Tiểu Minh…
Tiểu Phần nói rồi cố đẩy anh ra nhưng không thể. Cơ thể cô run rẩy, tim
lúc này mới đập mạnh mẽ trở lại, lại có phần nhanh hơn một nhịp. Hai má
cô đỏ ửng khi thấy Đình Phong càng ngày càng ghì chặt cô vào tưởng. Môi
anh từ từ lướt qua cổ cô rồi áp sát vào môi cô. Bờ môi anh mềm mại và
ngọt như sữa, mang lại cho Tiểu Phần cảm giác hoàn toàn mới lạ nhưng vô
cùng hấp dẫn. Mới đầu còn “bỡ ngỡ”, Tiểu Phần cũng bị cuốn theo nụ hôn
nóng bỏng của anh mà không rời ra được. Rồi cô chủ động mơn man, vuốt ve bờ môi anh, thưởng thức vị ngọt từ cái lưỡi dịu dàng của anh đang mon
men vào trong tìm sự ấm áp nơi khoang miệng cô.
Tiểu Phần như mất hết lý trí, cô không còn rụt rè để Đình Phong “cuốn”
mình đi nữa, cô cũng bắt đầu quấn lấy lưỡi anh một cách táo bạo. Người
làm chủ nụ hôn bây giờ, hoàn toàn không phải là Đình Phong nữa, mà là
Tiểu Phần. Chưa bao giờ cô lại được “nếm thử” thứ gì lại ngọt ngào và
mềm mại như thế, cảm giác rất lôi cuốn và thích thú.
_Tiểu Phần à, có thật là em không thích anh không vậy?
Sau gần ba phút trải nghiệm cảm giác mới lạ, môi Đình Phong rời khỏi môi Tiểu Phần trong sự tiếc nuối của cô. Nhưng có vẻ, nếu tiếp tục nụ hôn
nữa thì cô sẽ bị ngạt thở mất thôi.
Tiểu Phần thở như chưa bao giờ được thở, cô hít lấy hít để không khí bên ngoài cho đầy lồng ngực, chỉ thiếu chút nữa là ho sặc sụa. Rồi lúc này
nhìn sang Đình Phong, bắt gặp ánh mắt hút hồn của anh, mặt Tiểu Minh mới một lần nữa đỏ bừng lên, cô thật sự không biết giấu mặt vào đâu nữa,
lại nghĩ đến câu hỏi vừa nãy của anh…
_Trả lời anh đi, Tiểu Phần, em thích anh lắm, phải không? Hay là…yêu…
Giọng nói ấm áp của Đình Phong vẫn tiếp tục vang bên tai cô. Tiểu Phần ở trong vòng tay của anh, tim cứ đập dồn dập, mặt cô cứ nóng bừng lên
nhưng thực không muốn rời xa vòng tay của anh. Cô cũng không biết phải
trả lời thế nào câu hỏi của anh nữa. Đúng là cô thích anh, mà là yêu chứ không phải thích nữa, nhưng…nhưng cô biết rõ anh yêu Tiểu Minh mà.
Tiểu Phần đúng là đã bị Đình Phong làm cho mê muội mất rồi. Rõ ràng cô
biết Đình Phong yêu Tiểu Minh nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến mục
đích của cái hôn kia cùng ánh mắt và giọng nói dịu dàng của anh. Biết là anh yêu người khác mà vẫn bị anh làm cho anh xao xuyến.
_Em…em.
_...yêu anh? – Đình Phong vẫn nói như rót mật vào tai Tiểu Phần.
_Em…
Tiểu Phần nhìn vào đôi mắt Đình Phong, khoảng cách quá gần khiến cô bối
rối không thể nào nói lên lời. Nhưng tình yêu cho anh đang đong đầy đôi
mắt và trái tim cô kia. Lời yêu anh trong cổ họng đang gào thét đòi
thoát ra nhưng cô không sao nói ra được.
Nhưng Đình Phong ngay từ đầu đã nhận ra Tiểu Phần thích mình, bây giờ
thậm chí anh còn có thể khẳng định là cô đã yêu anh rồi nữa kia. Nhưng
anh vẫn muốn ép Tiểu Phần nói ra, để cô nói ra rồi, anh mới có thể…dễ
dàng lợi dụng cô được.
Tuy vậy, nếu Tiểu Phần không chịu thừa nhận, thì với trái tim non nớt
như của Tiểu Phần, cô làm sao có thể không nghe lời anh được. Cô cũng đã bị anh mê hoặc bở nụ hôn ngọt ngào kia rồi. Tuy là anh chỉ muốn dành nụ hôn của mình cho Tiểu Minh nhưng anh đã quyết định rồi, bằng bất cứ giá nào, anh cũng biến Tiểu Minh là của anh.
_Tiểu Phần à, nếu em yêu anh thì em phải giúp anh, em đừng nói chuyện
của Hạo Du với Tiểu Minh được không em. Mà, không phải là em muốn người
em yêu phải buồn đấy chứ, Tiểu Phần à…
Đình Phong vẫn nhẹ nhàng thì thầm vào tai Tiểu Phần, mắt nhìn cô âu yếm, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.
Tiểu Phần cứ đứng trọn trong vòng tay của Đình Phong, không thoát ra
được và bản thân cô cũng không muốn. Tâm tư phần nào bị Đình Phong làm
xáo động. Giọng nói dịu ngọt của anh… Tiểu Phần đúng là không muốn anh
buồn chút nào, nhưng…nhưng còn Tiểu Minh nữa.
_Nhưng…
_Còn nhưng gì chứ, anh sẽ làm cho Tiểu Minh hạnh phúc mà, anh hứa đấy,
chỉ cần em đồng ý không nói, anh sẽ biết ơn em suốt đời mà.
_......
_Chỉ cần em không nói thôi, rồi em muốn gì cũng được, chẳng phải, em
thích nụ hôn của anh lắm sao, nếu em muốn, một nụ hôn kia cũng chẳng là
gì cả.
_Nhưng…nhưng em…em làm sao…có thể…phản bội Tiểu Minh được…
Tiểu Phần nói rồi cúi gằm mặt, trong mắt cô đã xuất hiện sự hoảng hoạn.
Cô đã bị Đình Phong hút hồn mất rồi. Giờ cô không biết được thế nào là
đúng, thế nào là sai nữa.
_Tiểu Phần à, sao có thể gọi thế là phản bội Tiểu Minh chứ. Với lại nếu
em không nói thì Tiểu Minh sao có thể biết. Anh sẽ khiến Tiểu Minh thành người hạnh phúc nhất, rồi anh cũng sẽ không phải buồn nữa. Em chỉ cần
như vậy thôi đúng không, phải không nào. Tiểu Phần à, hãy nghe anh, tin
anh đi mà.
_Anh…chắc chắn sẽ khiến Tiểu Minh hạnh phúc?
_Ừ chắc chắn rồi.
_Như vậy thì anh cũng sẽ hạnh phúc chứ?
_Ừ, tất nhiên. Được vậy thì anh sẽ biết ơn em nhiều lắm.
_Anh…sẽ đồng ý bất kì yêu cầu gì của em chứ?
_Ừ…ừ…bất cứ điều kiện gì.
_Vậy…được. Em…đồng ý. Điều kiện của em là…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT