...Anh biết tôi cần anh
đến thế nào mà, nhưng anh đâu muốn ở bên tôi, những gì anh muốn chỉ là
rời xa tôi, ruồng bỏ tôi. Ừ, tôi đã quyết định sẽ buông tay ra thì tôi
sẽ làm như vậy, anh không cần tôi, tôi sẽ buông tay, sẽ không níu kéo
anh nữa đâu...
Chỉ cần anh hạnh phúc…
Tôi
ngồi bên cửa sổ, cố gắng nhìn và ghi nhớ lại khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài kia, những gì trái ngược lại với tâm trạng của tôi lúc này. Vì có lẽ,
đây là thứ đẹp đẽ duy nhất và cuối cùng tôi có thể thưởng thức được. Khẽ mở cửa sổ, tôi đưa tay ra ngoài cố nắm bắt những sợi không khí trong
suốt, tinh khiết của buổi sáng sớm nhưng không sao làm được, chúng không chịu vào bàn tay tôi, chúng không để tôi nắm giữ dù biết chúng rất quan trọng với tôi. Giống như Hạo Du vậy. Anh biết tôi cần anh đến thế nào
mà, nhưng anh đâu muốn ở bên tôi, những gì anh muốn chỉ là rời xa tôi,
ruồng bỏ tôi. Ừ, tôi đã quyết định sẽ buông tay ra thì tôi sẽ làm như
vậy, anh không cần tôi, tôi sẽ buông tay, sẽ không níu kéo anh nữa đâu.
Tôi ra khỏi phòng rồi đi đi một vòng quanh nhà. Việc đầu tiên trong
chuỗi việc cuối cùng tôi có thể làm là gì nhỉ, là dọn dẹp nhà cửa. Nghĩ
rồi, tôi bắt tay vào công việc ngay. Tôi hút bụi sạch sẽ, còn lau kĩ mọi ngóc ngách, đến khi trong nhà không còn hạt bụi nào nữa thì thôi. Đứng
thở mệt giữa nhà, tôi cũng thấy khá hài lòng, ngôi nhà này từ mai sẽ
không còn ai sống nữa, nó cũng cần được dọn dẹp sạch sẽ trước khi bị bỏ
lại chứ nhỉ. Cũng như tâm tư tôi đây, đã hoàn toàn thông suốt rồi. Tôi
bây giờ không còn cảm thấy buồn đau nữa, không còn cảm thấy lo sợ nữa,
vô cùng thanh thản. Vì thế cho dù biết mình sắp “biến mất”, tôi vẫn
không hề cảm thấy hối tiếc hay muốn níu kéo anh, tôi cũng không khóc. Ừ, sao tôi phải khóc, tôi sắp làm được việc tốt nhất cho Hạo Du, tôi phải
vui mừng ý chứ. Vui lắm, vui lắm…
Tôi cười nhạt. Tôi đâu có được mạnh mẽ như thế. Quyết định sẽ “biến
mất”, tôi là người đau đớn hơn ai hết. Buông tay anh ra cũng có nghĩa là tôi vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng tôi đã chấp nhận rồi, “biến
mất” chắc cũng không đau đớn lắm đâu nhỉ, sẽ chỉ đau trong giây lát
thôi, còn đỡ hơn bao tháng ngày đau khổ tôi đã phải chịu đựng. Nhưng…tôi chỉ sợ mình sẽ nhớ anh mà chùn bước. Không…không được, nhớ anh sẽ làm
tôi yếu đuối mất, tôi phải buông tay, phải “biến mất”, có như thế anh
mới hạnh phúc được cơ mà.
Chỉ cần anh hạnh phúc…
Tôi đến bên Hạo Minh và ôm nó vào lòng. Hạo Minh còn non nớt lắm nên nó
không biết là nó sắp bị bỏ rơi rồi, cả hai người chủ không ai cần nó
nữa. Không…chỉ có Hạo Du thôi, tôi vẫn cần Hạo Minh mà, vì nó là do anh
tặng tôi. Nhưng vì tôi sắp phải “biến mất” rồi nên không thể chăm sóc nó được nữa. Chắc rồi tôi sẽ nhờ ai đó nuôi Hạo Minh thôi.
_Hạo Minh ngoan nhé, chị đi rồi sẽ không về nữa, nhưng sẽ có người chăm em thôi, đừng buồn nhé!
Tôi vừa nói vừa vuốt ve Hạo Minh nhẹ nhàng, nhìn nó ngoan ngoãn nằm
trong lòng liếm tay tôi mà tôi lại không nỡ rời xa. Nhưng rồi, tôi cũng
phải mạnh mẽ mà đứng dậy. Tôi đổ đầy thức ăn cho Hạo Minh để nó không
theo rồi đi lên phòng. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ đây? À, tôi sẽ viết
một bức thư cho Hạo Du, bức thư đầu tiên mà cũng là bức thư cuối cùng
tôi viết cho anh.
“Hạo Du thân yêu!
Khi anh đọc được bức thư này của em, là khi em đã mãi mãi rời xa anh,
rời xa cuộc sống của anh. Em đã làm đúng như lời em đã hứa, anh có vui
không anh? Có lẽ đây là việc tốt nhất em có thể làm cho anh, anh nhỉ?
Nghĩ đến nó thì hãy cười lên anh nhé, vì từ bây giờ sẽ không có ai làm
phiền anh nữa đâu anh :–)
[…]
HAO DU’s POV
_Hạo Du, sao anh không ăn đi, thức ăn em nấu không ngon à?
Tiểu Giang vừa gắp thức ăn cho tôi vừa nói với giọng giận dỗi. Tôi chỉ biết nhìn em, gượng cười:
_Không, ngon lắm. Mà, anh vào trong kia một tý, em cứ ăn đi nhé.
Tôi nói rồi đứng dậy ngay và đi vào phòng tắm. Tôi làm sao thế này, cứ
thấy bồn chồn không yên, tim cứ đập nhanh đến nghẹn thở. Không hiểu tôi
đang lo lắng chuyện gì nữa nhưng thấy khó chịu quá, ăn cũng không thấy
ngon chút nào. Liệu có phải Tiểu Minh gặp chuyện gì không đây, mà sao
lòng tôi cứ nóng như lửa đốt thế này.
Tôi xả nước đầy tay rồi hất lên mặt, nước dường như làm tôi cảm thấy
tỉnh táo hơn nhưng không sao làm nguôi đi nỗi lo trong lòng.
_Chết tiệt.
Tôi đấm tay vào tường, oán giận về sự bất lực của mình. Tiểu Minh của
tôi, người tôi yêu, đòi rời xa tôi, đòi buông tay tôi ra, đòi biến mất
khỏi cuộc đời tôi, vậy mà tôi không nói được lời nào, cũng không níu em
lại, lại chỉ biết cười ra vẻ sung sướng lắm. Sung sướng gì đâu, chỉ thấy đau, biết làm như thế thì em sẽ được hạnh phúc nhưng vẫn đau.
Nhưng…
Chỉ cần em hạnh phúc thì tôi đau cũng được. Mà em cũng nói chỉ cần tôi
hạnh phúc, mà hạnh phúc của tôi là gì chứ, là được thấy em hạnh phúc.
Vậy thôi, hạnh phúc của em là hạnh phúc của tôi. Vậy nên, cho dù tôi đau thế nào cũng phải để em rời xa tôi. Tôi đành phải buông tay em ra, để
em nắm lấy hạnh phúc riêng em.
Nhưng sao tôi lại có cảm giác lo sợ thế này, không phải có chuyện gì xảy ra với Tiểu Minh của tôi đấy chứ. Tiểu Minh, em đang làm gì, em có bình yên không. Tôi nhớ em quá, Tiểu Minh ơi. Giá tôi được ôm em lần cuối
trước khi phải buông tay em ra. Giá tôi có thể nói ra tình cảm của mình
để đến lúc phải rời xa em, tôi còn giữ được cho mình một chút thanh thản trong lòng. Chưa bao giờ tôi được gọi em là “vợ yêu” vậy mà đã phải để
em đi rồi. Tiểu Minh!!!
Tôi bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng hỗn loạn. Tôi nhớ Tiểu Minh, lo cho em… Ôi, ước gì có thể nhìn thấy em ngay lúc này.
_Tiểu Giang, em làm gì thế?
Tôi chạy ngay lại và giật lấy cái điện thoại của mình ra khỏi tay em, không khỏi bực tức.
_Em làm gì vậy?
_Anh làm gì mà nóng thế, trước kia thỉnh thoảng anh vẫn cho em kiểm tra máy cơ mà.
_Anh không muốn vậy nữa. Em đừng xem linh tinh ở máy anh.
Tôi nói rồi ngồi phịch xuống ghế, bực thật, nhỡ em thấy ảnh Tiểu Minh trong máy tôi thì sao, thể nào cũng lại giận dỗi.
_Em chưa xem gì đấy chứ. Mà bình thường em có bao giờ tự động mở máy anh ra xem đâu, bao giờ em lại làm như thế.
_Thì em chỉ muốn biết xem anh có ai ngoài em không thôi, đấy là chuyện
bình thường thôi mà. Hay anh có gì phải giấu em mà không cho em xem
được.
_Không có gì. Nếu em muốn kiểm tra, anh sẽ tự động cho em xem, đừng có làm như thế, em biết anh không thích mà.
_Ừ, được rồi.
Tiểu Giang nói rồi lại đon đả tiếp thức ăn cho tôi làm tôi cũng phần nào nguôi đi cơn giận. Tôi xưa nay không phải là người hay cáu giận nên
thấy tôi như thế chắc em cũng sẽ không làm vậy nữa. Tôi với em lại ngồi
ăn vui vẻ nhưng sao tôi vẫn cứ có cảm giác lo lắng, không hiểu sao nữa.
_Lúc anh vào phòng tắm không có ai gọi hay nhắn tin cho anh đấy chứ?
_Không…không. Anh đang chờ tin nhắn của ai à?
_À không, anh hỏi thế thôi.
Tôi nói rồi lại cúi xuống ăn. Thực ra là tôi đang chờ tin nhắn của Tiểu
Minh. Không lẽ trước khi đi, em không muốn tạm biệt tôi sao. À mà em sẽ
đi đâu chứ, Tiểu Minh chỉ nói sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi, còn em làm
gì thì tôi không biết, cũng không hỏi. “Biến mất” – em sẽ đi đâu chăng,
hay ly dị tôi, hay…lẽ nào…
Tôi giật nảy mình, mồ hôi bỗng vã ra như tắm khi có cái ý nghĩ đáng sợ
kia. Phải chăng vì thế nên tôi mới có cái cảm giác lo lắng, sợ hãi từ
sáng đến giờ đấy. Tiểu Minh, không lẽ…em định thật sự “biến mất” hoàn
toàn sao. Tôi sợ đến nỗi người cứ run lên bần bật, tay cầm đũa cũng
không nổi nữa. Tôi vội vàng lấy điện thoại ra định gọi ngay cho Tiểu
Minh. Một loạt tiếng “tút” vô nghĩa vang lên, sau đó là giọng phụ nữ:
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”. Chết tiệt, tắt máy. Tôi gần như phát
khùng lên, không thể nào mà giữ nổi bình tĩnh nữa, xém chút là tôi cho
điện thoại dính tường luôn. Nếu…nếu Tiểu Minh làm chuyện dại dột ấy,
phải rồi, chính em đã nói nếu tôi không về bên em, em sẽ chết, không lẽ
em làm thật. Không…không, em cũng nói sẽ nhắn tin cho tôi, nhưng em đâu
nhắn, không…không…
_Hạo…Hạo Du, anh sao thế, mặt anh…mặt anh nhìn đáng sợ quá.
Tôi mặc kệ, không hề để ý đến Tiểu Giang đang ở bên cạnh. Tay tôi run run mở Hộp thư, lẽ nào… Có một tin nhắn từ ngố với ba chữ cuối: vĩnh biệt anh. Hóa ra đúng là vậy.
_Tiểu Giang, sao em lại làm như vậy, em có biết chuyện tồi tệ gì đang xảy ra không hả.
Tôi giận điên lên, không kiềm chế được mà quát lớn. Tiểu Giang vẫn làm
vẻ mặt vô tội, nếu không phải em thì ai đã đọc tin nhắn Tiểu Minh gửi
cho tôi chứ.
_Anh…anh nói gì, em…em không hiểu.
_Có phải chính em, em đã đọc tin nhắn ở máy anh, phải không, hả? – tôi
ghì chặt lấy vai em, lắc mạnh, ánh mắt giận dữ hướng vào em như có thể
thiêu rụi bất cứ thứ gì.
_Em…em…
_Tiểu Giang, em thật quá đáng.
Tôi hét lên rồi lao ra khỏi nhà. Cả cơ thể nặng nề vì bị sự tức giận và
lo lắng đè lên. Tôi vừa đi vừa ước những gì tôi đang nghĩ đây không phải là sự thật. Làm ơn đi mà, Tiểu Minh, xin em đừng làm sao. Chỉ cần em
bình yên, tôi sẽ không làm em đau khổ nữa, tôi sẽ về bên em, chỉ làm
chồng em mà thôi. Tôi hứa sẽ yêu em hơn cả những tình cảm em dành cho
tôi. Tiểu Minh, chỉ xin em đừng “biến mất” theo cái cách đáng sợ đấy.
Tiểu Minh à, tôi đang về bên em đây.
Nhìn thấy cánh cửa nhà trước mặt, tôi chỉ muốn lao ngay ra khỏi xe. Bất
chợt, tôi nhìn thấy Đình Phong đang đứng trước cửa gào thét tên em. Có
lẽ hắn cũng lo lắng cho em mà đến.
_Tiểu Minh…
Tôi cũng hét lên rồi vứt xe đấy chạy vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, Đình Phong đã lao ngay vào trong trước, vừa chạy vừa gào tên em. Tôi
không kịp đóng cửa cũng vội chạy vào.
_Tiểu Minh…Tiểu Minh, em sao thế này, đừng làm anh sợ, Tiểu Minh…
Mới vào đến cầu thang, tôi đã nghe tiếng thét thảm thiết của Đình Phong. Tim tôi như ngừng đập, đầu óc quay cuồng. Lao vội lên phòng em, tôi
chết trân khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra trong phòng.
Em của tôi…em của tôi, máu…máu nhiều lắm đang chảy ra từ cổ tay trắng
ngần của em, một vũng chất lỏng đỏ tươi đang vây lấy cơ thể em. Tiểu
Minh, em nằm trong lòng Đình Phong, mắt em cứ nhắm nghiền lại, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, chỉ còn đôi môi vẫn còn giữ lại được một chút sắc
hồng. Tiểu Minh sao vậy chứ, sao em lại bị thương thế kia, sao lại im
lặng đến thế, sao không quay ra nhìn tôi…
_Mau…mau…gọi cấp cứu…nhanh lên…
Nhìn em được đẩy vào phòng
cấp cứu rồi mà người tôi vẫn cứ mềm nhũn, hai chân cảm giác như có thể
khuỵu xuống bất cứ lúc nào, toàn thân tôi run rẩy, mắt mơ hồ nhìn xung
quanh toàn màu trắng. Tôi bám tay tựa vào tường, cố gắng hình dung mọi
chuyện đang xảy xa. Là…là Tiểu Minh cắt cổ tay tự tử. Đình Phong em
rồi…hét tôi gọi cấp cứu, sau đó thì Tiểu Minh đã được đưa đến đây, em
vừa được đưa vào phòng cấp cứu kia.
Hình dung ra tất cả mọi chuyện rồi, người tôi bỗng đổ ập xuống, nhưng
nỗi đau đè nặng hai đầu gối không thể nào bằng nỗi đau trong lòng tôi
lúc này. Sự sợ hãi đang níu lấy tôi làm tôi không sao đứng vững được.
Tiểu Minh, em sẽ không sao chứ. Không…sẽ không sao đâu mà, em không nỡ
rời xa tôi đâu.
Tôi như người đang đắm chìm trong bóng đen của sự lo sợ, cố gắng tìm đến cánh cửa ánh sáng trong cái nơi tối tăm ngột ngạt ấy. Tôi đang tự an ủi mình, đang cố giữ bình tĩnh. Tôi lần lên ghế bệnh viện ngồi rồi đưa mắt nhìn về phía Đình Phong, hắn ta chắc cũng lo cho Tiểu Minh lắm, tôi
thấy hắn cứ đi đi lại lại. Thế rồi, bất ngờ hắn quay ra nhìn tôi, rồi
tiến lại càng ngày càng gần. Tôi cứ ngồi trên ghế chờ xem Đình Phong
định làm gì. Hắn đến trước mặt tôi rồi bất chợt nắm lấy cổ áo tôi, bàn
tay nắm lại hình quả đấm và tung ngay vào mặt tôi. Trong cái tình trạng
đứng cũng không vững này, tôi bị cú đấm của hắn làm ngã ngay ra sàn.
Khóe miệng bỏng rát, tôi đưa tay lên thì đã thấy máu chảy ra. Hắn lại
xốc cổ áo tôi rồi lại đấm, miệng không ngừng chử i rủa:
_Thằng khốn, mày có đáng được làm người không thế hả. Tiểu Minh có lỗi
gì với mày mà mày đối xử với cô ấy như thế, hả. Mày nhìn lại mày không
mà còn làm cô ấy khổ sở như vậy…
_Khốn khiếp, sao Tiểu Minh có thể yêu một người như mày chứ. Mày không
có lương tâm nữa hả, sao không dám nói gì, hả. Nếu cô ấy có làm sao,
người tao cho biến mất khỏi cuộc đời này đầu tiên sẽ là mày đấy. Mà mày
có chết đi rồi cũng chẳng thể chuộc hết lỗi lầm với Tiểu Minh được đâu,
mày hiểu không? Tao sẽ cho mày sống không bằng chết, thằng khốn, rồi mày sẽ từ từ nếm trải sự đau khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng, nhớ đấy.
Hắn chử i rồi bỏ đi, không quên ném cho tôi một cái nhìn đầy sát khí.
Tôi nằm ra đất một lúc rồi mới lồm cồm bò dậy, nhổ hết máu ở miệng đi.
Haiz, mới đấm tôi có ba quả mà đã dừng lại rồi sao, tôi đang mong hắn
đánh tôi thêm đây. Cũng may nhờ có hắn mà tôi mới tỉnh táo hẳn ra, cảm
giác sợ hãy cũng bớt đi phần nào, chỉ còn lại sự lo lắm đang chiếm lĩnh
toàn bộ tâm trí. Tôi thở dài, thẫn thờ nhìn về phía phòng cấp cứu đang
đóng kín cửa, Đình Phong vẫn cứ đi lại ở bên ngoài, hẳn là lo cho Tiểu
Minh lắm.
Hic, không biết Tiểu Minh thế nào rồi, sao vẫn chưa thấy ai đi ra vậy,
tôi lo cho em chết mất thôi. Nếu em có chuyện gì…Đình Phong nói đúng,
tôi có chết đi cũng không thể chuộc lỗi với em được. Tiểu Minh ơi…xin em đừng làm sao mà…
Tôi nhìn về phía căn phòng kia, tay chắp lên ngực. Tôi…chưa bao giờ tin
vào cầu nguyện, nhưng chỉ lần này thôi, tôi sẽ tin mà. Cầu trời, tôi là
người có lỗi, xin đừng bắt tội em, xin hãy để cho em được sống. Cầu
trời…
Thế rồi, cánh cửa kia bỗng bật mở. Không nghĩ được gì thêm, tôi lao vội
đến chỗ vị bác sĩ vừa từ bên trong đi ra, cuống cuồng hỏi:
_Tiểu Minh, cô ấy không sao chứ, bác sĩ, bác sĩ…
_Tiểu Minh…
Chưa kịp nghe vị bác sĩ kia nói gì, tôi đã nghe tiếng gọi Tiểu Minh của
Đình Phong. Một chiếc giường bệnh vừa được đẩy ra. Tôi cũng quên luôn
bác sĩ, chạy ngay đến bên em. Tiểu Minh nằm trên giường kia, mắt cứ nhắm nghiền. Sao tôi gọi mãi mà em chẳng có phản ứng gì vậy chứ. Tôi siết
chặt lấy bàn tay cắm đầy mũi kim của em, sợ hãi nhìn về phía bác sĩ.
Nhưng Đình Phong đã đến chỗ ông ta trước tôi. Ánh mắt hắn nhìn cứ như
định đánh người ta vậy. Tôi có thể hiểu, hắn đang lo cho Tiểu Minh lắm
mà.
_Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại hả, Tiểu Minh sao rồi, có chuyện gì mà sao cô ấy vẫn chưa lại vậy hả.
_Cậu cứ bình tĩnh. Tình trạng của cô bé không đáng lo ngại lắm, cũng may chưa cắt đứt động mạch chủ và đưa đến viện kịp thời. Cô bé chưa tỉnh
lại là do cơ thể quá yếu, lại bị mất máu khá nhiều nên tạm thời sẽ vẫn
bị hôn mê. Nhưng cậu cứ yên tâm, cô bé sẽ sớm tỉnh lại thôi. Bây giờ
chúng tôi sẽ chuyển cô bé sang phòng hồi sức, hãy đi làm thủ tục nhập
viện cho cô bé đi.
Vị bác sĩ kia ôn tồn nói, có lẽ cũng quá quen với những tình huống thế
này nên không cảm thấy sợ. Haiz, vậy là may mắn rồi. Vợ của tôi, cô ấy
sẽ mau tỉnh lại thôi. Vậy là tôi có thể yên tâm đi phần nào rồi.
Rồi tôi lại thấy tên Đình Phong kia hét vào mặt bác sĩ.
_Được rồi. Hãy sắp xếp cho cô ấy ở phòng VIP, cô ấy phải được điều trị trong điều kiện tốt nhất.
_Nhưng các phòng VIP đều đã…
_Tôi không cần biết. TÔI MUỐN TIỂU MINH PHẢI ĐƯỢC Ở PHÒNG VIP, nghe rõ
chưa. Tôi sẽ trả gấp đôi, à gấp ba lần tiền viện phí, gấp bốn cũng được.
_Thôi được rồi, chúng tôi sẽ hỏi ý kiến viện trưởng.
_Không phải hỏi gì cả, tôi sẽ gọi cho ông ta sau, mau đưa Tiểu Minh về phòng đi, phòng tốt nhất ấy, nghe chưa.
_Được rồi, sắp xếp phòng VIP 1 cho cô bé.
Ông bác sĩ nói rồi dời đi ngay, giường Tiểu Minh nằm cũng bị đẩy đi. Tôi vội chạy theo, tay vẫn cứ nắm lấy tay em không rời. Mắt em vẫn cứ nhắm
nghiền lại, khuôn mặt không còn tý sức sống nào. Tiểu Minh à, em tỉnh
lại đi chứ, nhìn anh đi em, đừng có ngủ nữa mà.
Căn
phòng VIP 1 phủ một màu trắng lạnh lẽo, không gian yên ắng đến ngột
ngạt. Tôi đứng bên cửa sổ duy nhất trong phòng, đôi lúc định kéo rèm ra
cho ánh sáng lọt vào nhưng Đình Phong đã lại kéo ngay lại, chắc hắn sợ
nắng làm chói mắt em ngủ. Mà nắng xuân thì có gì chứ.
Tôi quay người nhìn về phía giường bệnh, Tiểu Minh vẫn nằm bất động trên giường, một tay quấn băng trắng còn tay kia thì cắm dây rợ nhằng nhịt,
nước treo trên cái bình trên đầu giường, cứ vài giây lại có một giọt
chảy vào người em. Nhìn mà xót xa.
Đình Phong ngồi bên giường Tiểu Minh, hắn không rời em một lúc nào kể từ khi Tiểu Minh được đưa vào đây (trừ lúc kéo rèm) nên tôi đã phải đi làm thủ tục nhập viện cho em. Đình Phong cả hai tay cứ nắm lấy tay em mà
vuốt ve từng ngón một, ánh mắt dành cho em thì không thể nào dịu dàng
hơn. Hắn cứ ngồi đấy, chỉ dám cầm tay phải của em chắc vì sợ bàn tay kia bị thương sẽ làm em đau. Tôi cứ đứng đây mà nhìn em, nhìn cái cách hắn
lo cho em. Nhưng nói thế không có nghĩa là tôi không lo cho Tiểu Minh
chút nào, tôi chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh thôi, sự thật là tâm trạng tôi đang vô cùng hỗn loạn. Biết tình trạng của em đã ổn định, tôi bớt đi
được phần nào lo lắng nhưng cứ thấy Tiểu Minh nằm tĩnh lặng trên giường
không cử động gì là tôi lại ước sao mình không chết đi để khỏi phải nhìn thấy em đáng thương vậy. Nhưng rồi lại nghĩ là phải sống để chuộc lỗi
với em. Phải, tôi phải chuộc lỗi với em chứ, sau này, cho dù em có làm
tôi khổ ra sao, thì tôi vẫn yêu em, sẽ không bao giờ đối xử tồi tệ với
em. Cho dù em không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ vẫn yêu em mà thôi, để bù
lại cho những gì em đã làm cho tôi.
Lại nhìn về phía giường bệnh, tôi từ từ bước lại chỗ em rồi cũng ngồi
xuống bên cạnh. Tiểu Minh nhìn xanh xao và gầy gò quá mức, vì tôi làm em thế này sao. Tôi bất giác đưa tay vuốt má em nhưng chưa kịp chạm vào đã bị tên Đình Phong kia gạt ra.
_Đừng có động vào cô ấy.
Hắn hét lên rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nảy lửa khác hẳn vừa nãy.
_Mày chẳng có tư cách gì được chạm vào Tiểu Minh cả.
Tôi ngước lên nhìn hắn, hai luồng khí đối chọi nhau như lửa với nước.
Tôi vốn định nói: “Tôi là chồng cô ấy” nhưng rồi lại im lặng. Không phải tôi sợ hay bị ánh mắt của hắn áp đảo, chỉ là, tôi thấy hắn nói đúng.
Phải, tôi chẳng có tư cách gì cả, chính tôi đã khiến cô ấy phải tự tử
thế này, giờ tôi nhận mình là chồng cô ấy, thì tự bản thân thấy mình
thật khốn nạn.
Ngồi yên bên giường Tiểu Minh trông em “ngủ”, tôi thấy Đình Phong chốc
chốc lại đưa tay lên vuốt tóc cho em. Thế nhưng tôi chỉ mới giơ tay lên
thôi, hắn đã nhìn tôi gầm ghè, hệt như một con sư tử đang bảo vệ miếng
mồi ngon khỏi tay kẻ thù. Mỗi lần như thế tôi lại cúi đầu xuống đất mà
thở dài. Hồi lâu mới quyết định về nhà mang ít cháo đến cho em, đồ đạc
thì có lẽ không cần vì trong phòng đã đủ hết rồi.
Tôi đứng dậy, nhìn em thêm một lần rồi mới đi. Về đến nhà, tôi bước vào
“tổ ấm thân yêu” mà sao thấy quá đỗi lạnh lẽo, cô quạnh. Đi một mạch lên tầng, qua phòng Tiểu Minh thấy còn vũng máu của em trên sàn mà mắt tôi
cứ nhòe đi, sống mũi cay xè. Tôi thương Tiểu Minh của tôi quá, chỉ vì
mong tôi hạnh phúc nên em mới dùng đến cách này sao, em hy sinh cuộc
sống của em chỉ vì muốn tôi sống mà không phải vướng bận những suy nghĩ, lo âu vì em. Còn tôi thì đã làm gì? Vui vẻ đón nhận sự hy sinh ấy vì sự ích kỉ của mình. Tôi đã bao giờ thực sự nghĩ cho em chưa. Chưa hề. Lúc
nào tôi cũng vì lợi ích của tôi: vì muốn dễ đàng đến với Tiểu Giang nên
chấp nhận lấy em, rồi làm khổ em, rồi chưa mang lại cuộc sống bình yên
cho em được bao lâu lại tiếp tục làm khổ em một lần nữa vì không muốn
trở thành kẻ tồi tệ trong mắt Tiểu Giang. Vì không muốn có lỗi với Tiểu
Giang nên mới đẩy Tiểu Minh đến cái chết. Nếu tôi dám sống thật với tình cảm của mình, Tiểu Minh đã không phải chịu thiệt thòi nhiều đến thế, em cũng đã không phải tự tử để giải thoát cho cuộc hôn nhân này, để tôi có thể ở bên Tiểu Giang như tôi mong muốn. Tôi thật tồi tệ, em đã vì tôi
nhiều thế mà tôi chỉ mang lại cho em sự đau khổ mà thôi.
Tôi quỳ sụp xuống đất, ngay bên cạnh vũng máu của em. Nước mắt lăn dài
hai má rồi hòa lẫn với màu máu, tôi cố lau đi nhưng nó lại cứ chảy ra
không ngừng nghỉ. Lần thứ hai trong đời tôi khóc vì một người con gái.
Khóc vì thương em hay khóc vì những lỗi lầm đã gây ra cho em đây? Có lẽ
là vì cả hai. Càng thương em thì càng thấy có lỗi với em.
Nước mắt chảy đầy khuôn mặt, tôi cố đứng lên rồi loạng choạng đi đến bên giường em. Chưa ngồi xuống được bao lâu tôi bỗng nhìn thấy một tờ giấy
để trên bàn học của em, dày đặc nét bút của em. Cầm lên đọc, tôi mới
biết đây là bức thư em gửi tôi trước khi em làm cái việc dại dột ấy.
“Hạo Du thân yêu!
Khi anh đọc được bức thư này của em, là khi em đã mãi mãi rời xa anh, rời xa cuộc sống của anh. […]
Hạo Du, anh biết không, được chăm sóc quan tâm tới anh, đó là khoảng
thời gian em thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và có ý nghĩa nhất. Đối
với một người yêu đơn phương như em, được ở bên người mình yêu thật là
không còn gì tuyệt vời hơn nữa. Em thực chưa từng nghĩ tới việc cướp anh khỏi Tú Giang, cho dù có những phút em ích kỉ mong anh mãi là chồng của em. Em cũng chưa bao giờ dám mong ước gì lớn lao là được anh yêu cả.
Được ở bên anh, được nhìn thấy anh hằng ngày, được săn sóc cho anh là em đã mãn nguyện lắm rồi, chỉ cần anh cho em được làm tròn trách nhiệm của một người vợ thôi, em chỉ cần có vậy thôi anh ạ… Nhưng ông trời sao độc ác quá anh nhỉ, đến cơ hội để em lo lắng quan tâm đến anh mà người cũng nỡ lấy mất của em…
Hạo Du,
Trong suốt những ngày tháng sống bên em, anh có bao giờ cảm thấy hạnh
phúc không? Có bao giờ anh thấy vui vẻ không đi được sống với em. Chắc
không anh nhỉ, nếu không anh đã trả lời khác đi chứ không phải câu chưa
bao giờ cần vô tình ấy. Anh có biết em đau đớn thế nào khi nghe anh nói
thế không. Em đã từng hy vọng, dù chỉ là nhỏ nhoi, dù là ích kỉ, là câu
anh cần em, dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủi thôi, thì điều đó cũng
làm trái tim em bớt đau đi phần nào rồi…
Hạo Du, nếu được làm lại cuộc đời, em chỉ xin ông trời đừng để em gặp
anh, đừng để em yêu anh, đừng để em làm vướng bận cuộc đời anh. Thực sự, em chỉ mong anh được hạnh phúc, cho dù, hạnh phúc ấy, mãi mãi, không
thể là của em, mãi mãi, em chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh cười vui
bên người con gái khác…
Anh, em chưa bao giờ trách anh, dù chỉ là một lần. Làm ơn, hãy sống hạnh phúc để cái chết của em không uổng phí anh nhé. Em yêu anh, luôn luôn
yêu anh.
Xin lỗi anh vì tất cả mọi chuyện, hãy tha thứ cho em nhé, chồng yêu của em.
Tiểu Minh”
Tiểu Minh, Tiểu Minh, anh có lỗi với em… Đọc xong những dòng chữ em để
lại cho tôi, nước mắt tôi bỗng lại chảy ra giàn dụa, tôi đúng là một tên khốn nạn mà, đã không làm được gì cho em lại còn làm em khổ đến thế,
khốn nạn. Tiểu Minh, sao em lại yêu một người như tôi chứ, tại sao lại
không trách cứ tôi điều gì. Ngay từ đầu, đáng lẽ tôi không được để em
bước vào cuộc đời tôi chứ, tôi đã sai rồi, sai rồi, tất cả là do tôi…
_Hạo Du, Hạo Du, anh…A…a…a…a…
Giật mình, tôi nghe thấy tiếng ai gọi tôi, rồi tiếng hét. Tôi ngước mắt lên thì bắt gặp gương mặt thất thần của Tiểu Giang.
_Hạo Du, chuyện gì xảy ra thế này hả anh? Máu…máu ở đâu thế này. Sao…sao anh lại… Hạo Du, sao vậy anh?
Rồi tôi nằm trọn trong vòng tay em. Tiểu Giang vừa ôm tôi vừa khóc. Phải rồi, tôi còn có lỗi với em nữa.
_Hạo Du, có chuyện gì đấy, anh nói cho em nghe đi anh. Sao lại có nhiều máu thế kia.
_Tiểu Giang, Tiểu Minh…Tiểu Minh cắt cổ tay tự tử, tất cả là tại anh, tại anh…
_Gì cơ, Tiểu Minh tự tử. Trời ơi, cô ấy sao rồi. Hạo Du, Tiểu Minh sao rồi anh.
_Tiểu Minh…đang ngủ…say lắm…
_Gì…gì cơ anh, Hạo…Hạo Du, anh nói thế…là…là sao chứ?
Nói đến đây, Tiểu Giang không ôm tôi nữa, đôi tay em run run lắc mạnh vai tôi.
_Hạo Du, không phải…không phải là Tiểu Minh…đã…chứ anh, Hạo Du…
_Cô ấy…đang nằm viện, vẫn…chưa tỉnh. Bác sĩ bảo…cô ấy…tạm thời sẽ vẫn bị hôn mê.
_Ha, anh…anh làm em sợ quá. Hạo Du, ở viện có ai trông cô ấy chưa?
_Đình Phong. – tôi nói thẫn thờ.
_Vậy…vậy là tốt rồi. Hạo Du, mình về nhà thôi, em xin lỗi chuyện lúc
nãy, anh đừng giận em, tại em thấy Tiểu Minh nhắn là: “Em rất cám ơn
quãng thời gian được ở bên anh mà ông trời ban cho em”, giận quá nên mới không bảo anh. Em vô tình đọc thôi, không phải em cố ý đâu anh.
_Chuyện đó…ừ…không phải lỗi tại em. Nhưng…sao em có thể bảo anh về nhà
thản nhiên trong lúc Tiểu Minh đang nằm viện vẫn chưa tỉnh lại được chứ. Em…không lo cho cô ấy sao? – tôi nhìn em, quả thực không thể tin sao em có thể bình tĩnh ngay được như thế, lại còn cười rất tươi.
_Thì…thì tất nhiên là em có lo, nhưng chẳng phải Tiểu Minh đã có Đình
Phong chăm sóc rồi đó sao, anh ta sẽ biết làm thế nào thôi, mình không
nên làm phiền họ.
_Tiểu Giang, sao em có thể nói như thế…
_Thế anh nghĩ em sẽ phải nói sao đây? Là cô ấy tự tử thôi, lỗi đâu phải
do em. Hơn nữa, cô ấy đã nhận là cướp anh của em, anh không nghĩ là em
còn thấy vui s…
_Tiểu Giang – tôi hét lên ngắt lời em – Tiểu Minh, chẳng phải đã từng là bạn rất thân của em sao? Em không thấy nói như vậy là quá đáng lắm sao. Tiểu Minh giờ đang nằm viện, khi nào tỉnh lại còn chưa biết, vậy mà em
nói là em thấy vui sao. Anh thật sự thất vọng về em đấy.
_Vâng, em quá đáng thế đấy. Thế cậu ta thì tốt đẹp lắm. Bây giờ anh chỉ
biết lo cho vợ anh thôi chứ gì, không còn coi em là gì chứ gì. Anh chỉ
biết thất vọng về em thôi, chỉ biết trách em, sao anh không tự hỏi vì ai mà em như vậy. Em trở nên ích kỉ và quá đáng như thế là vì ai chứ,
chẳng phải là vì anh, vì cậu ta sao.
_Tiểu Giang à, anh…
_Anh lại định xin lỗi em chứ gì. Em chán ngấy rồi. Anh xem lại anh xem,
Hạo Du. Mình yêu nhau hơn bốn năm rồi rồi, anh đã khi nào khóc vì em
chưa, thế mà ở với cậu ta mới mấy tháng, anh đã ngồi đây mà khóc, vì
thương cậu ta hả. Anh mới là người quá đáng, anh biết không?
Thế là chúng tôi lại cãi nhau rồi. Không biết từ khi nào, những lời nói
ngọt ngào lại trở thành những câu cãi vã như vậy. Lại là do tôi sao? Tôi thở dài, nhìn ra phía ngoài cửa, nói:
_Tiểu Giang, anh có lỗi với em, cả với Tiểu Minh nữa. Cô ấy tự tử cũng
là do anh, vì anh nên Tiểu Minh mới làm như vậy. Anh không thể sống bình thản được, ít nhất cũng không thể phó mặc tất cả việc chăm sóc cô ấy
cho Đình Phong được. Anh không thể trở về với em bây giờ. Em…về đi.
_Ha, tốt thôi. Tôi đi, để cho anh yên tâm đến mà chăm sóc cậu ta, thế nhé.
Tiểu Giang nói rồi vùng vằng bỏ ra ngoài. Tôi nhìn theo dáng em nhưng
không níu em lại. mọi chuyện đã đến nước này rồi mà bắt tôi chọn một
trong hai, tôi vẫn không thể nào lựa chọn nổi. Tiểu Giang là người tôi
từng yêu, em luôn bên tôi hơn bốn nằm trời đằng đẵng. Tiểu Minh có lẽ
cũng yêu tôi khoảng thời gian tương tự như vậy, em là người luôn vì tôi
mà có thể hy sinh cả bản thân mình. Hai người con gái tốt như vậy tại
sao lại cùng yêu tôi chứ. Tôi là một thằng đểu vì đã làm cho cả hai em
đều đau khổ, đểu giả, khốn nạn, thế mà đã có lúc tôi tự hào vì bản thân mình đây, thật đáng xấu hổ.
Ngồi nguyền rủa mình hồi lâu
trên giường, tôi mới đứng dậy mà lau đi vũng máu đã khô dưới sàn, đầu óc mệt mỏi đến nỗi không muốn nghĩ bất kì điều gì nữa. Bê cái chậu đầy thứ nước đỏ kia xuống dưới nhà, tôi bỗng nhìn thấy Hạo Minh. Đặt cái chậu
xuống đất, tôi toan đến ôm nó thì bỗng nó quay ngoắt người, nhìn tôi
bằng ánh mắt rất xa lạ rồi chạy vụt đi. Haiz, giờ đến cả Hạo Minh cũng
không coi tôi là người trong nhà nữa rồi. Tôi nhìn theo nó, thở dài buồn bã khi nhớ về buổi hôm ấy tôi mua Hạo Minh cho em. Tiểu Minh đã vui vẻ
và hạnh phúc lắm mà, em cười nhiều lắm, ánh mắt tràn đầy niềm vui thôi.
Nhớ đến nụ cười trong veo như thiên thần của em, trái tim tôi bỗng nhói
một cái đau thấu tận xương tủy. Tôi run run ngồi phịch xuống bậc thềm
cầu thang, đôi mắt nhìn xung quanh lại trở nên mờ đục. Đã bao lâu rồi
tôi chưa thấy em cười, một nụ cười thật sự? Ngoài nụ cười gượng gạo trên môi, đã lâu rồi trên khuôn mặt em chỉ còn duy nhất nỗi buồn, nỗi đau,
những giọt nước mắt. Tôi đã hứa là sẽ không bao gờ để Tiểu Giang buồn
nữa, để em khóc nữa, thế mà Tiểu Minh thì sao? Tôi biết mình quan trọng
thế nào đối với em rồi mà vẫn rời bỏ em, để em đau khổ như thế, để em
không ai chăm sóc, để em tiều tụy, gầy rạc đi như thế, rồi cuối cùng là
để em tìm đến cái chết. Tồi tệ quá, Tiểu Minh ơi, đến anh còn cảm thấy
không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Càng nghĩ càng thấy tội lỗi
quá lớn.
Tôi đau đớn bê chậu nước vào phòng tắm, rồi gội rửa sạch máu đi mới lại
lên phòng em. Thẫn thờ ngồi trên giường, trái tim tôi cứ tan ra từng
mảnh khi nhìn vào bất cứ đâu cũng ra hình bóng em. Khuôn mặt em, mái tóc em, nụ cười em… Rồi bỗng dưng tôi nghe tiếng chuông điện thoại, vội
vàng nhấc máy. Là mẹ em gọi.
_Dạ, mẹ ạ.
_Hạo Du, mẹ đây. Con đang ở nhà hả, Tiểu Minh con bé có nhà không con?
_Dạ, à…vợ con…cô ấy vừa ra ngoài mua đồ ăn rồi ạ.
_Vậy sao, mẹ gọi cho Tiểu Minh mấy lần không được. Nãy con bé nhắn
tin cho mẹ những lời lẽ nghe lạ lùng lắm. Con bé vẫn khỏe chứ con?
_Dạ vâng. Cô ấy…vẫn khỏe ạ.
_Ừ, vậy mẹ đỡ lo rồi. Tiểu Minh về con bảo vợ con gọi cho mẹ ngay
nhé. Khi nào hai đứa rảnh thì về thăm bố mẹ, nhớ hai đứa lắm đấy.
_Vâng ạ. Con biết rồi ạ, con chào mẹ.
_Chào con.
Đầu dây bên kia “Tút…tút…” rồi, điện thoại bỗng tuột ra khỏi tay tôi rơi xuống giường. Tiểu Minh vẫn khỏe sao, ha, khỏe thật, nhờ tôi cả. Tôi
cười nhạt, đau xót. Giờ tôi đang làm gì đây? Bao che cho lỗi lầm của
mình ư? Đáng lẽ ra tôi phải bảo với mẹ em sự thật, rồi để bố mẹ ở bên
chăm sóc cho em mới đúng. Nhưng…làm thế thì tôi sẽ mất tất cả, sẽ mất
tất, không được…không được…
Tôi đứng lên rồi loạng choạng ra khỏi nhà, bây giờ mới bắt đầu đi mua
cháo cho em. Cầm cặp lồng cháo nóng hổi, tim tôi không sao ngừng chảy
máu được, cứ nhớ đến những bữa cơm tôi được em chăm sóc là tôi lại thấy
đau đớn. Bước vào phòng bệnh thấy em vẫn nằm bất động trên giường, cả cơ thể tôi cứ như có hàng ngàn mũi dao đâm vào. Tôi để cháo lên trên tủ
rồi ngồi xuống cạnh em. Tiểu Minh vẫn đang ngủ say lắm. Tôi vuốt nhẹ tóc em rồi khẽ nâng người em dậy. Nhưng chợt Đình Phong giữ chặt lấy cổ tay tôi lại.
_Tiểu Minh ăn rồi.
_Ăn rồi.
Tôi ngước mắt lên nhìn Đình Phong, chỉ thốt ra được hai từ như thế rồi
lại nhẹ nhàng đỡ em nằm xuống. Chắc trong lúc tôi về hắn đã cho em ăn
rồi. Tôi mệt mỏi quá nên chẳng muốn nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ ngồi
cạnh mà trông Tiểu Minh ngủ.
Tôi với Đình Phong cứ ngồi trong phòng VIP 1 như thế cho đến khi ánh
sáng mặt trời tắt hẳn. Không gian lúc nào cũng bao trùm sự im lặng và
lạnh lẽo. Chỉ có khi bác sĩ vào kiểm tra cho em, hay y tá vào lau người, cho em ăn thì mới nghe thấy có tý âm thanh. Trong cái lúc đứng ở ngoài
chờ họ chăm cho em, tôi với cái tên kia cùng đứng ở ban công. Tôi có thể thấy lông mày hắn giãn ra một tý khi bác sĩ nói tình hình sức khỏe của
em đang tiến triển theo chiều hướng tốt, muộn nhất là ba ngày nữa em sẽ
tỉnh. Haiz, biết được một khoảng thời gian cụ thể như thế đúng là rất
đáng mừng. Mà đến giờ tôi mới biết là phòng VIP này người ta phục vụ cả
ăn uống, họ còn mang cả cơm hộp cho tôi và cái tên kia. Nhưng ai mà có
tâm trạng ăn lúc này nữa chứ. Haiz, việc duy nhất tôi có thể nghĩ và làm được bây giờ là ngồi đây cầu cho Tiểu Minh sớm tỉnh lại. Rồi tôi sẽ
thực hiện lời hứa của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra sẽ vẫn yêu em,
chỉ yêu em mà thôi.
Nhưng…còn Tiểu Giang, tôi sẽ phải nói với thế nào đây, rằng cuộc tình
của chúng mình đến đây là kết thúc ư? Ôi, liệu em có hiểu cho tình cảnh
của tôi lúc này không. Hic, nhưng dù thế nào tôi cũng là người có lỗi,
cho dù có phải quỳ xuống xin em tha thứ tôi cũng phải làm. Tiểu Giang là người mạnh mẽ và hiểu chuyện mà, em rồi sẽ trải qua được mọi chuyện
thôi. Em không giống như Tiểu Minh, Tiểu Giang sẽ vẫn đứng dậy được
thôi, kể cả khi tôi không còn ở bên em nữa. Cầu trời, rồi mọi chuyện sẽ
ổn thỏa phải không?
Thứ hai, đáng lẽ giờ này tôi
phải có mặt ở trường học mới đúng, nhưng vì lý do Tiểu Minh vẫn chưa
tỉnh nên tôi không thể yên tâm mà đến trường được, cứ phải ngồi đây
trông em đã.
Nắng sáng sớm dịu nhẹ, lại kéo theo những cơn gió mát lành thay phiên
nhau thổi qua đây nên tôi đã mở cửa sổ ra cho nắng gió tràn vào đầy căn
phòng. Khi này, hắn ta không còn hung dữ như hôm qua nữa, thực ra là tôi có làm gì hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn cứ ngồi đấy suốt đêm qua. Hôm
qua vì mệt nên tôi tuy không chủ ý đã thiếp đi một lúc, khi tỉnh dậy
thấy Đình Phong vẫn ngồi nắm tay Tiểu Minh, nhìn em âu yếm, đôi lông mày lại nhíu lại. Nhìn khung cảnh lúc đó mà quả thực tôi thấy rất cảm động. Tình yêu mà Đình Phong dành cho Tiểu Minh, có lẽ lớn hơn tình yêu tôi
dành cho em rất nhiều lần. Bây giờ tôi mới hiểu những gì Hạo Nhiên nói
khi anh còn ở đây. Đình Phong có lẽ là người yêu Tiểu Minh nhất trên đời này, hắn lúc nào cũng rất tốt với em, làm em vui, quan tâm, chăm sóc
em… Còn tôi, cũng nhận là yêu em đấy, nhưng đã làm được gì cho em đâu
nào. Vậy tại sao người em yêu lại là tôi chứ. Mà cái tên kia, hẳn là hắn biết em yêu tôi, vậy sao lại…hay là hắn cũng giống Hạo Nhiên, cũng giấu tình cảm của mình, trong lòng mà không nói ra. Không, chắc không phải,
lý do của Hạo Nhiên thì tôi còn có thể hiểu được chứ tên này đâu có lý
do gì mà phải làm như thế. Tiểu Minh cũng rất yêu quý hắn cho mà. Nhiều
lúc tôi còn lầm tưởng và ghen với hắn nữa, đặc biệt là khi Tiểu Minh đã
khóc và tỏ ra rất lo lắng cho hắn. Vậy vì cớ gì mà hắn lại không “công
khai” tranh đấu với tôi trong khi hắn yêu em nhiều đến vậy chứ. Nếu là
tôi thì sẽ không bao giờ tha thứ cho cái tên làm khổ người mình yêu như
vậy đâu (cho dù tên đó chính là tôi, haiz).
_Đừng có nhìn người khác bằng ánh mắt như thế, người ngoài sẽ hiểu lầm là cậu có tình cảm với tôi đấy.
Đang trong trạng thái nhìn hắn chăm chú, tôi giật mình rồi thấy da mặt
như tê rần lên khi nghe giọng chế giễu của hắn. Nếu tôi là con gái thì
còn có thể…đỡ xấu hổ nhưng tôi là con trai (!!!), và đúng là tôi đang
nhìn hắn với ánh mắt rất cảm phục.
Không hiểu sao tôi thấy ngại kinh khủng, và tôi quay ra hướng luôn ánh
mắt vào Tiểu Minh để giấu đi khuôn mặt bối rối của mình. Một lúc thì
những biểu hiện đó cũng mất dần, tôi lại lặng yên ngồi nhìn Tiểu Minh
ngủ. Em ngủ bình yên đến nỗi tôi sợ em sẽ không tỉnh nữa luôn. Cũng may
sắc mặt em không nhợt nhạt như hôm qua nữa, và cũng đã hồng hào hơn được một tẹo. Đặc biệt là đôi môi gần như đã lấy lại được sắc đỏ vốn có rồi.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay xoa má em, vuốt nhẹ tóc em rồi dừng lại ở bờ môi
mềm mại của em. Lần thứ hai tôi chạm vào môi em. Lần trước cũng là khi
em ngủ say thế này. Haiz, lúc em tỉnh thì tôi đâu dám chứ, sợ em sẽ phát hiện ra tình cảm của mình mà…
_Hôn Tiểu Minh bao giờ chưa?
Ngước mắt nhìn hắn, tôi vội lắc đầu.
_Thế…thì làm chồng làm gì cơ chứ. – hắn cười khẩy.
_Anh thì rồi chắc.
Tôi nhìn vào mặt hắn, mất tự chủ mà hét lên.
_Ờ, hai lần cơ đấy.
_Cái…cái gì cơ, anh nói gì, hả?
_Một lần là em chủ động, còn một lần thì…tất nhiên là Tiểu Minh không phản đối.
_Anh… Tiểu Minh không bao giờ làm như thế. Cô ấy chỉ yêu mình tôi thôi.
Nhìn vẻ mặt đắc chí của Đình Phong lúc này, tôi không thể nào giữ nổi
bình tĩnh mà đứng vụt lên quát lớn. Tiểu Minh sao có thể hôn tên đó, lại còn chủ động nữa chứ, không thể nào.
_Đấy là sự thật.
_Anh nói láo, đấy không thể nào là sự thật được.
_Được chứ sao không.
_Hừ, cứ cho là thế. Tiểu Minh cũng chỉ yêu mình tôi thôi.
Lần này tôi nói rồi lại ngồi phịch xuống ghế. Không phải là sự bình tĩnh đã trở lại với tôi, mà là lửa ghen cuộn cuồn trong người khiến tôi
không thể nào mà đứng vững được. Tuy tôi đã nói với giọng chắc chắn là
em chỉ yêu mình tôi nhưng nhỡ đó không phải là sự thật. Chẳng hạn như em yêu Đình Phong nhưng vẫn nói yêu tôi. Chết tiệt, chuyện đó là không
thể, Tiểu Minh là của tôi, là của mình tôi thôi.
_Ờ đúng. Em ấy, đúng là…lúc nào cũng chỉ yêu…mình cậu.
Lời nói và thái độ của Đình Phong lúc này khác hẳn vừa nãy, không còn có sự ngạo mạn và vẻ mặt đắc chí nữa. Thậm chí ánh mắt lại còn buồn buồn.
Haha, tôi biết mà, Tiểu Minh chỉ yêu mình tôi thôi mà. Sung sướng là thế nhưng sao nhìn cái “bản mặt” bây giờ của Đình Phong, tôi lại thấy tiếc
cho hắn. Nhận xét thật sự ra thì hắn ta cũng đẹp trai (ngang tôi), độ
thông minh (không thể tin được) là cũng ngang tôi, còn chưa kể tình yêu
hắn dành cho Tiểu Minh (có lẽ) là hơn tôi nữa. Vậy tại sao người em yêu
không phải là hắn, mà lại là tôi. Tôi không thể làm em vui, làm em cười
nhiều như hắn mà lại còn khiến em phải đau khổ. Sao em lại ngốc nghếch
chọn tôi cơ chứ. Hay…không lẽ em không biết Đình Phong yêu mình? Lẽ nào
lại thế??? Tôi…còn nhận ra kia mà.
_Này, Tiểu Minh không biết anh yêu cô ấy sao?
_Biết.
_Vậy tại sao… – tôi cũng không hiểu mình đang làm cái việc vô ích gì nữa.
_Tiểu Minh đã từ chối tình cảm của tôi, vì cậu.
Đình Phong nói rành rọt từng chữ, ánh mắt nhìn tôi vừa buồn nhưng lại như muốn nuốt sống người khác vậy.
Tôi thở dài nhìn hắn, hóa ra là vậy. Tiểu Minh đã từ chối tình cảm của
hắn ta vì tôi. Em đã làm như vậy thật sao. Vậy sao em lại khóc và lo
lắng cho hắn nhiều đến vậy chứ. Tôi vẫn không hiểu nổi. Em coi hắn là
thế nào nhỉ. Mà không lẽ hắn để em từ chối vậy sao, nhìn hắn rõ ràng
không phải là thuộc kiểu người dễ từ bỏ như thế. Nếu là tôi thì chắc
chắn sẽ giành lại em bằng bất cứ giá nào.
_Anh chịu để yên vậy sao?
_Nhìn vẻ mặt cậu… – Đình Phong bỗng quay ra nhìn tôi chằm chằm bằng ánh
mắt rất khó đoán – …tôi đoán là cậu cũng yêu cô ấy đúng không. Sao lại
hỏi một câu ngu ngốc với tình địch của mình như thế chứ.
_Đúng là như thế – tôi hơi ngạc nhiên rồi đến khi hiểu ý hắn thì bỗng
dưng lại cúi gằm mặt xuống, có lẽ tôi thấy xấu hổ vì những gì sắp nói ra đây – nhưng trong khoảng thời gian sống với Tiểu Minh, tôi đã…không
mang lại cho em hạnh phúc, mà…chỉ có…niềm đau. Tại sao anh không giành
lại Tiểu Minh về tay mình.
_Ờ, trước kia thì cứ nghĩ để em đi theo tình yêu của em là sẽ khiến em
hạnh phúc nên mới không làm như vậy. Còn bây giờ, thì nói thẳng ra nhé,
tôi sẽ không để yên thế đâu. Tôi sẽ có em bằng bất kì cách nào đấy.
_Thật vậy sao? Vậy thì không may cho anh rồi. Tôi sẽ là người khiến em
hạnh phúc suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời. Tiểu Minh sẽ chọn
anh sao? – tôi đổi giọng ngay. Không ngờ hắn dám khiêu khích tôi một
việc tưởng chừng như không thể như thế. Tiểu Minh là của tôi, em chỉ yêu tôi thôi, làm sao hắn có được em chứ.
_Tôi mất công nói chuyện với cậu từ nãy đến giờ cũng chỉ để nói đến vậy
thôi. Tiểu Minh sẽ là của tôi, nếu không muốn mất em thì cậu hãy chuẩn
bị tinh thần trước đi. Tôi sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào đâu. Cho dù
em có yêu cậu nhiều đến thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ làm thay đổi
em. Tôi sẽ biến em là của tôi, nghe cho rõ đấy.
_Hóa ra là vậy. Vậy thì anh cứ thử xem. Tôi đã làm mất quá nhiều thời
gian rồi, từ bây giờ sẽ trân trọng bất cứ giây phút và cơ hội nào được ở bên em. Hiểu chưa. Tiểu Minh là vợ tôi, mãi là vợ tôi, anh không làm
thay đổi được điều gì đâu. Trái tim em đã thuộc về tôi rồi.
Nằm trong phòng Tiểu Minh mà
tôi cứ nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh đầy vẻ thách thức vừa nãy của Đình
Phong. “Tôi sẽ biến em là của tôi…”, hắn sẽ làm vậy thậy sao. Không hiểu sao cứ nghĩ về những cử chỉ quan tâm và ân cần hắn dành cho Tiểu Minh
là tôi lại thấy như đã thua mất rồi. Liệu có khi nào em cảm động vì hắn
mà chấp nhận làm người yêu Đình Phong không, khi mà em đã quyết định
buông tay tôi ra. Ôi, sao mà tôi thấy bất an thế này. Lúc đấy tôi đã
nhìn vào mắt hắn và quả quyết là không có gì có thể thay đổi được tình
cảm em dành cho tôi cơ mà, sao bây giờ lại thấy lo thế này chứ. Nhỡ đâu
khi tỉnh lại, thấy Đình Phong đang ở bên cạnh chăm sóc, em lại cảm kích
mà đáp lại tình yêu của hắn.
Mới nghĩ thế mà tim tôi như muốn nổ tung luôn. Tôi ngồi bật dậy, kéo cái áo khoác lên người rồi định đi ngay đến viện. Nhưng bỗng, tôi nhớ ra
cuộc gọi sáng nay của mẹ vợ. Vẫn là hỏi han Tiểu Minh. Trước khi đi tôi
phải đi tìm xem điện thoại em để chỗ nào đã. Nghĩ rồi tôi mới đi vòng
quanh phòng tìm kiếm. Ra em để trong một cái hộp trong tủ quần áo. Tôi
mới bê nó xuống giường. Điện thoại em tắt máy, tôi định bật lên nhưng
nghĩ thế nào lại để nó lại vào trong hộp. Tiểu Minh giờ chưa tỉnh, có
bật máy lên thì mẹ em gọi em cũng đâu có nghe được. Rồi tôi mới để ý đến cái hộp sắt em đựng điện thoại, bên trong toàn những vật gì rất lạ,
hình như chẳng có gì là hoàn chỉnh. Nhìn thấy có một mẩu nến nhìn quen
quen, tôi liền cầm nó lên. Là một mảnh số một và một mảnh số sáu. À, tôi nhớ rồi, là nến cắm hôm Tiểu Minh mang bánh kem về tổ chức sinh nhật
cho tôi. Cháy gần hết rồi em còn giữ làm gì nữa chứ. Rồi tôi mới thấy có tờ giấy gắn bên cạnh, nét chữ của em: Nến mừng ngày sinh nhật 16 tuổi
của Hạo Du. Sửng sốt, tôi liền xem hết những thứ còn lại trong hộp, đây
chẳng phải là tờ giấy tôi ghi đơn thuốc cho em sao, lem nhem, nhàu nát
cả rồi, không biết đã mang ra xem bao nhiêu lần. Còn đây là một sợi len? Lại còn một sợi tóc ngắn nữa. Không lẽ là của tôi? Rồi miếng urgo, bức
ảnh chụp tôi… Em…em lưu giữ đồ có liên quan đến tôi sao, toàn đồ linh
tinh cả, có cả một mảnh vỏ hộp sữa nữa chứ, không lẽ lại là vỏ hộp sữa
tôi uống hết vứt đi và em nhặt lại =.=. Tiểu Minh, em…yêu tôi đến mức
này sao, đồ gì có liên quan đến tôi cũng không bỏ sót. Rồi thấy quyển
nhật kí em để trong hộp, tôi không kìm nổi tò mò mà mở nó ra. Trang đầu
tiên…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay là ngày đầu tiên mình với Hạo Du ở với nhau, vì thế mình đã mua
quyển sổ mới để tâm sự về cuộc sống mới này với anh… Hôm nay là ngày đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Chưa bao giờ mình lại được ở
gần anh đến thế. Hạo Du nhìn gần còn đẹp trai gấp hàng nghìn lần trong
ảnh nữa. Thế là bây giờ mình không phải lén nhìn anh từ xa nữa (cũng
không phải cố nén cảm xúc mỗi khi đi chơi cùng bạn bè của Tú Giang), lại được chăm sóc cho anh mỗi ngày. Mình hứa mình sẽ luôn là người vợ tốt
của anh, sẽ luôn chăm lo cho anh, luôn ở bên anh cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, luôn quan tâm và chỉ yêu mình anh mà thôi. Mình sẽ trân
trọng từng giây từng phút được ở bên Hạo Du. Mong rằng Hạo Du sẽ đối xử
tốt với mình…
Đọc hết trang đầu tiên này, tôi không chịu được nữa mà đóng ngay quyển
sổ lại, mũi đã bắt đầu cay xè rồi. Tôi để yên mọi thứ về chỗ cũ rồi bước từng bước khó nhọc ra khỏi nhà. Tim lại đau quặn rồi đây, tâm trạng vốn đang rất tốt mà. Tiểu Minh, em mong ước, hi vọng nhiều vào cuộc hôn
nhân này đến vậy sao. Xin lỗi vì đã chẳng thể đối xử được tốt với em như những gì em mong đợi, anh xin lỗi. Nhưng rồi cuộc sống mai sau của anh
và em, anh hứa sẽ mang lại cho em hạnh phúc, chỉ hạnh phúc thôi.
Rảo bước trên hành lang tiến
về phía phòng bệnh của Tiểu Minh, tôi bất ngờ nhìn thấy Tiểu Giang bước
ra từ đó. Tôi đứng khựng lại, mắt cứ hướng về em mà không biết phải nói
gì. Tiểu Giang từ từ đi lại về phía tôi rồi dừng ngay trước mặt. Hai mắt em đỏ hoe, lại sưng mọng, không biết em khóc từ lúc đến thăm Tiểu Minh
hay từ khi nhìn thấy tôi. Hay…từ hôm qua.
_Tiểu Giang, em khóc đấy…
_Hạo Du – em bỗng ngắt lời tôi – mình nói chuyện một tý được không anh?
Tiểu Giang chưa bao giờ hỏi tôi một câu lạ lùng đến thế. Sau vài giây đắn đo, tôi liền gật đầu.
Bọn tôi cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên của bệnh, đến khi mỏi chân thì ngồi xuống một cái ghế đá bên đường. Suốt quãng đường đi, tôi và em đều không nói một tiếng nào. Tôi không hiểu vì sao đi bên cạnh em mà tâm
trạng tôi vô cùng căng thẳng, vì thế nên đã im lặng suốt. Thực sự, tôi
có rất nhiều điều muốn nói với em mà, không phải cần, mà là bắt buộc
phải nói.
Nhưng đến khi ngồi trên ghế đá cùng nhau, cũng chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm chúng tôi.
Bỗng Tiểu Giang đưa tay siết nhẹ tay tôi, tôi quay ra thì thấy em đã
khóc từ lúc nào từ lúc nào, hai vai rung lên bần bật. Tôi bỗng trở nên
lúng túng không biết làm thế nào. Tôi…tôi phải an ủi em.
_Tiểu Giang…
_Hạo Du, không lẽ tình yêu của em và anh kết thúc ở đây sao anh. Làm ơn, nói với em là không phải đi anh.
Tiểu Giang nói rồi nấc lên từng tiếng.
_Em…không…thể nào…sống thiếu anh…được đâu…
_Tiểu Giang à, em đừng như vậy.
Tôi nói rồi choàng tay ôm lấy Tiểu Giang vào lòng, xoa xoa lưng em. Tiểu Giang vẫn cứ khóc, dường như em còn khóc to hơn vừa nãy. Chợt em đưa
tay lên ôm lấy mặt tôi, gương mặt em toàn là nước mắt, thấm đẫm nước
mắt… Ánh mắt em như xoáy sâu vào trái tim tôi, tâm can tôi. Tim tôi bỗng đau đớn lạ thường khi nhìn thấy gương mặt của em lúc này. Tôi lại ghì
chặt lấy em, vỗ vỗ nhẹ vào lưng như an ủi, vỗ về.
_Hạo Du ơi, em không thể sống thiếu anh được đâu, không thể nào. Anh hãy quay về bên em đi anh. Em biết là anh vẫn còn tình cảm với em mà, phải
không anh?
Tiểu Giang vẫn nhìn tôi rồi bỗng gào lên thảm thiết. Nước mắt càng ngày
càng chảy ra nhiều, choán hết gương mặt xinh xắn của em. Tất cả lúc này, tôi chỉ còn thấy nước mắt của em thôi. Tiểu Giang, em đừng như thế,
đừng khóc như vậy, anh đã phản bội em, phản bội em, vì giờ đây anh đã
yêu Tiểu Minh mất rồi, anh phải ở bên cô ấy.
_Tiểu Giang à, anh cũng đau lòng lắm, em đừng khóc như vậy nữa em.
Ngoan, quên anh đi. Là anh không tốt, anh đã phản bội em, phản bội lời
hứa sẽ yêu em suốt đời. Tiểu Giang à, anh…anh…anh yêu Tiểu Minh, anh
không thể sai lầm thêm được nữa. Tiểu Giang, anh xin em, hãy để anh đi,
anh cũng khổ tâm lắm.
_Không, Hạo Du, anh nói dối, anh không yêu cô ấy, anh yêu em cơ mà, em
mới là người yêu anh cơ mà, anh đã hứa chỉ yêu mình em, anh hứa sẽ lấy
em làm vợ, rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc suốt đời cơ mà. Em không tin,
anh nói đi, nói vẫn còn yêu em đi anh, anh nói đi…
Tiểu Giang hét lên rồi đấm liên tiếp vào ngực tôi, rồi em gục mặt vào
người tôi mà khóc lên nức nở. Tiểu Giang, đúng là trước kia anh chỉ yêu
mình em, nhưng từ khi Tiểu Minh bước vào cuộc đời anh…
_Tiểu Giang, em đừng khóc, anh xin em, em đừng khóc, anh xin em, xin em…
_Hạo Du, sao anh lại khóc. Vậy là sao, không thể về bên em được sao, anh ơi, đừng mà anh, đừng nói với em như vậy, đừng, xin anh…
_Tiểu Giang, anh sẽ không về bên em. Anh không thể, hãy quên anh đi,
Tiểu Giang, hãy coi như anh đã chết rồi, Hạo Du em yêu đã chết rồi. Anh
là kẻ tồi tệ, tồi tệ, không xứng để em yêu nữa đâu, hãy quên anh đi em,
được không em.
_Không thể, anh biết em không thể mà, anh biết em yêu anh, chỉ anh thôi
mà. Làm sao em quên anh đi được chứ, làm sao coi như là anh đã chết được chứ anh. Hạo Du, em không thể sống mà không có anh được đâu anh, trở về bên em đi. Em sẽ yêu anh nhiều hơn trước, sẽ tốt với anh hơn, sẽ quan
tâm tới anh nhiều hơn… Anh à, anh ơi…anh ơi, huhu…anh ơi…
Tiểu Giang cứ nhìn tôi chằm chằm, giọng van xin thống thiết. Em vừa khóc vừa níu lấy tay tôi. Chưa bao giờ tôi lại thấy Tiểu Giang như vậy, em
vốn mạnh mẽ lắm cơ mà.
Nhưng rồi, cho dù lòng tôi đau như cắt, trái tim như muốn vỡ tan ra, tôi vẫn phải buông tay ra mà quay lưng đi, cố gắng nuốt nước vào tim.
_Tiểu Giang, anh xin em, hãy về đi em, hãy quên anh đi.
_Không…
Tôi vừa mới bước đi được hai bước đã nghe thấy tiếng gào lên thảm thiết
của em. Tim tôi sao đau đớn thế này, phải chăng trong tôi vẫn còn chút
gì đó tình cảm với em? Không, cho dù thế, Tiểu Minh đã phải chịu khổ
nhiều lắm rồi. Nhưng Tiểu Giang cũng đâu có tội lỗi gì chứ. Không, sao
tôi lại dao động nữa rồi. Tôi phải dứt khoát thôi, đã xác định sẽ ở bên
Tiểu Minh, cũng đã nói với Tiểu Giang những lời như thế. Nếu tôi quay
lại lức này, tôi sẽ lại càng ngày càng đi sâu vào tội lỗi mất thôi.
Sau vài phút đứng khựng lại không biết có nên quay lại, tôi liền tiếp
tục bước tiếp đi, cố dặn lòng phải chấp nhận hiện thực là tôi không còn
yêu Tiểu Giang nữa. Nếu tôi trở về bên em bây giờ thì cũng sẽ chỉ có thể xác của tôi thôi. Nếu trái tim và tâm hồn của tôi không còn ở bên em,
thì việc ở bên cạnh sẽ chỉ mang lại cho em đau khổ mà thôi. Trước kia
tôi đã hành xử sai lầm, giờ thì không thể thế được nữa, tình yêu thật sự không thể là sự thương hại được, cũng không có chỗ cho nó. Bây giờ trái tim tôi đang gọi tên Tiểu Minh, nếu tôi quay lại với Tiểu Giang, sẽ chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ, sẽ lại đau khổ chồng chất đau khổ thôi. Tôi không được đi vào vết xe đổ lần nữa, phải sống thật với tình cảm của
mình.
_Không, Hạo Du…Hạo Du…
Lại là tiếng kêu khóc xé lòng đấy. Tôi nhắm mắt, vẫn rảo bước về phía
trước cho dù bước chân vô cùng nặng nề và khó khăn. Nước mắt cứ trào ra
bỏng rát da mặt, chảy vào trái tim tôi làm nó như muốn tan ra, vỡ ra
từng mảnh, từng mảnh đau xé da xé thịt.
_Hạo Du, anh đừng bỏ em…đừng mà anh.
Đột nhiên tôi thấy bước chân mình trở nên nặng nề lạ thường, quay mặt
lại thì thấy Tiểu Giang đang ôm chân tôi từ khi nào. Em quỳ dưới đất,
vẫn tiếp tục gào lên từng tiếng nghe đau xót vô cùng. Tôi vội vàng quỳ
ngay xuống đỡ em dậy, thật không ngờ người quỳ xuống cầu xin trước lại
không phải là tôi.
_Anh ơi, em không thể sống thiếu anh được đâu anh. Xin anh đừng bỏ rơi em mà, huhu.
_Tiểu Giang, em làm gì vậy em, đứng dậy, mau, đừng làm như thế em…
Tôi nói rồi cố gắng đỡ em dậy nhưng Tiểu Giang cứ níu lấy tay tôi mà kéo lại. Mọi người xung quanh đi qua cứ nhìn chúng tôi chỉ trỏ. Tôi vội ôm
chặt lấy Tiểu Giang mà bế em dậy. Đặt em ngồi yên lại trên ghế đá, tôi
khẽ lau đi nước mắt cho em rồi quỳ sụp xuống dưới. Tôi nắm chặt lấy hai
tay Tiểu Giang rồi ngước lên nhìn em, nhưng mọi thứ cứ nhòe đi trước
mặt.
_Tiểu Giang, anh chưa bao giờ cầu xin ai. Nhưng…anh cầu xin em, hãy quên anh đi. Xin em đấy, đừng tự dày vò bản thân nữa. Em vốn là cô gái mạnh
mẽ cơ mà, đúng không Tiểu Giang.
Tôi vừa nói vừa gạt nước mắt đi cho em, nhưng nó ngày càng chảy dài hai
gò má. Em không còn kêu lên nữa, chỉ cứ run run nhìn vào tôi. Tiểu
Giang, em đau lắm đúng không, hận anh lắm đúng không, thế thì không cần
phải tha thứ cho anh đâu em. Chỉ xin em…đừng mang cái uất hận đấy mà làm khổ mình, chỉ xin em như vậy…
_Tiểu Giang, anh phải đi rồi. Em…đừng khóc nữa. Mình…xa nhau nhé.
Tôi nói rồi ghì chặt lấy em lần cuối. Sẽ không bao giờ tôi được làm thế
này nữa, vì chính tôi đã chọn rẽ sang một con đường khác khác lối em đi. Bốn năm ở bên nhau, cuối cùng lại chấm dứt bởi một cái ôm. Sau cái ôm
này, tôi sẽ chỉ biết một người yêu duy nhất của mình là Tiểu Minh thôi,
nhưng sẽ nhớ mãi cái ôm chia ly này.
_Em đã từng là người anh yêu nhất, anh sẽ không bao giờ quên những
khoảnh khắc được ở bên em đâu, không bao giờ. Nhưng em thì hãy quên đi
nhé Tiểu Giang, quên cả anh lẫn những kỉ niệm về anh đi. Anh tin em sẽ
lại tìm thấy được hạnh phúc, một người yêu em hơn anh đã từng làm. Anh
không còn xứng với em nữa, em hiểu không. Không phải anh bỏ rơi em mà là vì anh không đáng để em yêu nữa. Người con gái tuyệt vời như em, rồi sẽ được hạnh phúc thôi, anh tin điều đó. Hãy cứ hận anh nếu em muốn, nhưng đừng làm khổ mình nhé, mạnh mẽ lên em, mạnh mẽ lên.
Tôi nói rồi khẽ buông em ra và đứng lên. Quay lưng đi rồi, tôi vẫn lưu
luyến mà quay lại nhìn em một lần. Tiểu Giang không còn níu tôi lại nữa, em đã nghĩ thông suốt rồi chăng. Vậy anh đi nhé, Tiểu Giang. Ngàn lần
xin lỗi em.
* * * * * *
Trở về phòng VIP 1, tôi thấy trong phòng đã có thêm một người nữa. Là
Tiểu Phần, bạn của Tiểu Minh. Bây giờ bên giường em đã có hai người,
cùng lo lắng cho em, cũng nhìn em đau đáu nỗi buồn thương. Căn phòng vẫn giữ vẻ yên lặng vốn có của nó, khi tôi bước vào thì cả hai người kia
cùng quay ra nhìn tôi rồi lại quay đi. Tôi không còn giấu giếm những
giọt nước mắt của mình nữa, cứ mặc cho nó rơi, rồi khô lại, dính dính
trên da mặt, rồi lại rơi không ngần ngại. Tôi bước tới bên Tiểu Minh rồi không ngồi xuống mà cứ đứng ngắm nhìn em ngủ lặng yên như một thiên
thần. Đưa tay lên xoa má em mà nước mắt tôi còn rơi xuống cả lên mặt em, từng giọt tí tách. Tôi lau vội đi rồi kiếm một chỗ bên cửa sổ ngồi.
Nhìn ra ngoài mà tôi chẳng hiểu mình đang nhìn cái nhìn gì, tôi lại gục
mặt xuống đầu gối, nước mắt lại được thể thấm ướt đôi mắt tôi. Hóa ra
khi đau thì người ta khóc nhiều vậy sao? Vậy mà tôi đã làm cho cả hai
người con gái phải khóc quá nhiều…
Sao trái tim tôi lại đau đớn đến thế này chứ, biết là mình đã lựa chọn
đúng nhưng thấy mình quá tàn nhẫn với Tiểu Giang. Em đâu đã bao giờ làm
tôi phiền lòng gì, chỉ biết yêu tôi hết con tim, vậy mà tôi lại thay đổi nhanh đến vậy. Tôi đã khiến em phải đau khổ, biến em từ con người mạnh
mẽ trở thành thế này. Cứ nghĩ đến khuôn mặt em, giọng nói em lúc van xin tôi, tôi lại càng hận abrn thân mình hơn. Chỉ mong em vượt qua được nỗi đau này mà đứng vững, tiếp tục đi trên con đường mà không có tôi đồng
hành. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể thanh thản đi bên Tiểu Minh được.
Chỉ có thế thôi.
Không khí ảm đạm, não nề bao
phủ kín căn phòng mà chúng tôi đang ở trong: tôi, anh Đình Phong và Hạo
Du. Nỗi đau như đè nặng tâm tư của mỗi người. Ai cũng đau đớn và mệt mỏi nên căn phòng lại càng trở nên yên lặng, im ắng đến ngột ngạt. Ngồi bên giường Tiểu Minh, nhìn cô bạn thân của mình gầy gò nằm thiêm thiếp ngủ, tôi thấy đau lòng vô cùng. Tôi không thể ngờ là Tiểu Minh lại dám làm
cái việc kinh khủng này. Chính cô ấy là người nói với tôi, dù có tuyệt
vọng đến đâu cũng sẽ không bao giờ được nghĩ đến chuyện tự sát. Ấy vậy
mà… Đáng lẽ trong lúc cô ấy đau khổ như vậy, tôi lúc nào cũng phải túc
trực bên cạnh mới đúng. Chỉ từ sáng hôm qua thôi mà đã…
_Tiểu Phần, em đói chưa, đi ăn gì đi không đói.
Tôi giật mình vì tiếng nói. Anh Đình Phong. Tôi nhìn anh rồi nhìn đồng
hồ, đã hai giờ chiều rồi. Tôi xoa xoa bụng, hơi đói. Haiz, nhưng đâu có
tâm trí nào mà ăn chứ. Tiểu Minh còn chưa tỉnh, cô ấy vẫn cứ ngủ say thế này… Tôi đang lo lắng muốn chết, bao giờ cô ấy vẫn còn hôn mê thì tôi
chẳng thể nào mà yên tâm đi ăn được.
_Em không thấy đói ạ.
Tôi vừa nói vừa nhìn lên Đình Phong, nhưng mắt anh vẫn hướng vào Tiểu
Minh không rời, à mà nãy nói với tôi nhưng anh cũng vẫn nhìn cô ấy mà.
Ánh mắt đầy yêu thương, lo lắng…nên rất dịu dàng. Lông mày anh hơi nhíu
lại, môi khép chặt. Hẳn là anh thương và lo cho Tiểu Minh lắm. Phải rồi, anh chẳng phải đã bỏ cả thi đấu để về với cô ấy sao.
_Anh biết tin gì chưa, Đình Phong. Đội của anh đã chiến thắng và giành vé vào trận chung kết rồi đấy.
_Vậy à.
Tôi vừa nói vừa cười trong khi anh chỉ đáp lại hờ hững, mặt lạnh tanh.
Anh vẫn chỉ nhìn Tiểu Minh thôi. Không hiểu sao lúc này, tôi thấy rất
ghen tị với cô ấy, lại còn ngu ngốc đến nỗi ước gì mình là người nằm
đây. Haiz, kể cả như thế thì cũng bao giờ anh dồn sự chú ý vào tôi chứ.
Chỉ là, tôi nghĩ, nếu tôi nằm đó, Tiểu Minh sẽ đến thăm tôi, Đình Phong ở lại cùng Tiểu Minh cũng như là ở bên tôi rồi.
Thời gian qua, Tiểu Minh gặp chuyện như thế, ở bên cô ấy chăm sóc, tôi
không sao không nghĩ đến Đình Phong và mong anh về. Chính bản thân tôi
cứ tự huyễn hoặc mình rằng vì lo cho Tiểu Minh nên tôi mới vậy. Nhưng
thực ra là không phải. Là vì tôi, tôi muốn gặp anh ấy, hình như tôi…tôi
thấy nhớ anh ấy, nhớ nụ cười của Đình Phong, nụ cười dịu dàng hiền lành
của anh ấy. Mặc dù tôi biết chỉ khi nào ở bên cạnh Tiểu Minh, Đình Phong mới hiền đến vậy. Mỗi lúc ở bên Tiểu Minh, chăm lo cho cô ấy mà tôi chỉ ước gì Đình Phong cũng ở đây, anh lại cười dịu dàng với Tiểu Minh, và
tôi lại được nhìn thấy. Nhưng lúc đó, Đình Phong không về, tôi biết anh
không thể về nhưng anh cũng không gọi cho tôi như anh hứa. Tôi không
mong được nói chuyện cùng anh, mà tôi cũng biết anh gọi cho tôi cốt là
để hỏi han đến Tiểu Minh nhưng chỉ cần được nghe thấy giọng nói của anh
là tôi đã thấy vui rồi.
Mỗi khi nhắc hay nghĩ đến Đình Phong, tim tôi lại loạn nhịp, chỉ cần nụ
cười của anh xuất hiện trong tâm trí tôi là mặt tôi lại nóng bừng. Hôm
trước nghe điện anh gọi về mà sao tôi thấy vui đến thế. Và bây giờ
thì…không cần phải hỏi ai nữa, tôi cũng có thể chắc chắn là tôi đã thích Đình Phong mất rồi. Cái cảm giác ngơ ngẩn vì nhớ mong anh ấy, tim đập
rộn ràng khi nghe giọng anh ấy, buồn khi anh chỉ quan tâm đến Tiểu Minh
ấy, chỉ có thể là thích thôi.
Tôi thực sự đã thích anh quá mất rồi.
Haiz, nhưng tôi biết là Đình Phong chỉ yêu mỗi Tiểu Minh thôi mà. Thật
là thương anh ấy quá, Đình Phong yêu đơn phương Tiểu Minh có lẽ là rất
đau khổ, anh còn bị cô ấy từ chối nữa. Nhưng…cũng thật ngưỡng mộ tình
yêu anh dành cho Tiểu Minh, hẳn là to lớn lắm, vĩ đại lắm. Thế nên, chút tình cảm “thích” nhỏ nhoi của tôi sao có thể sánh được chứ, haiz. Không ngờ mối tình đầu tiên của tôi lại là một mối tình đơn phương thế này.
Mà nghĩ lại, Tiểu Minh trước kia cũng yêu đơn phương Hạo Du mà. Haiz,
tình yêu, thật là vô cùng khó hiểu.
Tôi thở dài không biết bao nhiêu lần, quay ra nhìn cửa sổ thì đã thấy
nắng bớt gay gắt đi nhiều hơn so với lúc nãy rồi, trời đã dịu đi một
chút. Thời tiết đúng là lạ lùng thật, mùa đông đến rõ sớm, rồi thì chưa
gì đã lại có nắng rồi. Chẳng phải còn chưa đến Tết hay sao.
Quay trở lại nhìn Tiểu Minh ngủ rồi, tôi mới chợt để ý đến Hạo Du đang
ngồi bên cửa sổ kia, cậu ấy cứ ngồi gục đầu xuống gối từ lúc vào phòng
đến giờ. Có lẽ là lúc đến cậu ấy đã gặp Tú Giang, chắc hai người đã nói
gì đó. Không biết là nói gì mà Hạo Du lại có vẻ mặt như thế chứ. Lúc đi
vào, mặt cậu ấy vẫn còn ướt đẫm nước mắt, lúc đến bên Tiểu Minh còn khóc ngay trước mặt chúng tôi. Rốt cuộc là Tú Giang và Hạo Du đã nói những
gì mà lại khiến cậu ấy như vậy. Haiz, kể ra thì cậu ấy cũng thật đáng
thương, có lẽ là khổ tâm lắm vì chuyện này. Tôi đã định bụng gặp sẽ mắng cho Hạo Du một trận mà…nhìn vậy ai còn nỡ nữa. Việc Tiểu Minh tự tử
chắc cũng làm cậu ấy đau khổ lắm rồi. Không biết là cậu ấy đã có quyết
định thế nào về cuộc tình tay ba này.
Tôi nhìn về phía Hạo Du, lại thở dài thêm vài cái nữa. Nhìn cậu ấy kìa,
tội nghiệp thật, cứ ngồi gục đầu xuống đầu gối như thế mà không thấy mỏi sao, lúc nãy còn thấy vai cậu ấy rung rung, chắc là lại… Thương thật!
Nghĩ đi nghĩ lại, ai cũng đau khổ bởi cái chữ yêu đó. Haiz, sức mạnh của nó sao mà ghê gớm, có thể khiến người ta vui, buồn, hạnh phúc, khổ
đau…như vậy…
_Tiểu Phần, tí người ta mang
nước đến để lau người và thay quần áo cho Tiểu Minh, em hãy giúp cô ấy
nhé. Mấy lần trước chỉ có anh và cái tên kia ở đây nên phải để họ làm,
anh sợ nhỡ họ lại làm cô ấy đau…
Đình Phong vừa ngẩng lên nhìn tôi vừa nói, mắt anh cứ sâu thăm thẳm vậy, nhìn thật đáng sợ. Tôi liền gật đầu. Đúng lúc đó cửa phòng bệnh bật mở, lại là ông bác sĩ chiều nay, đi sau là vài ba cô y tá. Chắc sau khi
kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Minh thêm lần nữa, họ mới giúp cô ấy vệ sinh
thân thể và thay đồ, vì tôi thấy cô y tá kia bê một chậu nước, còn cô
kia thì cầm bộ quần áo trên tay, một cô nữa lại xách mấy hộp cơm. Mà tôi thấy trên bàn kia vẫn còn mấy hộp mà, chắc là từ hôm qua không ai ăn.
Ông bác sĩ đi ra khỏi phòng rồi, Đình Phong cũng đi ra ngoài theo ông
ta. Tôi bảo mấy cô y tá cứ để đồ ở đấy rồi tôi sẽ tự chăm sóc cho Tiểu
Minh được. Họ cũng nghe theo lời tôi mà đi ra. Trong phòng bây giờ chỉ
còn lại tôi, Tiểu Minh và Hạo Du. Tiểu Minh thì vẫn cứ nằm ngủ trên
giường, Hạo Du vẫn ngồi bên cửa sổ từ trưa đến giờ, không hề thay đổi tư thế. Chuẩn bị lau người cho Tiểu Minh nên tôi liền đến bên Hạo Du, vừa
lay vừa gọi cậu ấy:
_Hạo Du, bạn ra ngoài, mình đi thay đồ cho Tiểu Minh một tí.
_Này, Hạo Du, bạn có nghe mình gọi không vậy?
_Ơ…Hạo Du…
Lay mãi không thấy Hạo Du có phản ứng gì, tôi cũng thấy hơi sốt ruột.
Cho dù ngủ say thế nào thì cũng phải tỉnh chứ, huống chi tôi còn lay
(khá) mạnh như thế nữa. Nhưng mà cũng có những người ngủ say đến mức
không biết trời trăng gì.
Lay và gọi Hạo Du hoài không được, tôi đành đi ra cầu cứu Đình Phong. Mà thực ra…tôi cũng muốn nói chuyện với anh lắm.
Thấy Đình Phong đang đứng chờ ở ngoài, tôi mới rón rén lại gần anh. Ôi, chưa gì mà tim tôi đã đập loạn xạ lên rồi.
_Anh…anh Đình Phong…
Nghe tiếng tôi, anh quay lại ngay:
_Gì vậy em, thay đồ cho Tiểu Minh xong chưa?
_Dạ chưa. Anh ơi, Hạo Du…ngủ trong đấy say quá, em gọi mãi không thấy tỉnh. Anh vào…giúp em với.
Ôi, tôi thấy bối rối vô cùng.
_Gì cơ, tên đó, aizz…để anh vào cho nó một trận.
Đình Phong tỏ vẻ rất bực tức, anh đi qua tôi luôn vào trong phòng. Tự
nhiên tôi có cảm giác hụt hẫng, anh đúng là chẳng để ý gì đến tôi cả,
khuôn mặt hiền lành của anh có lẽ cũng chỉ dành riêng cho Tiểu Minh
thôi. Còn với ai, anh cũng mang vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt lúc
nào cũng tối tăm lạnh lẽo, chỉ có khi nhìn vào Tiểu Minh thì nó mới sáng lên những tia sáng hạnh phúc mà thôi.
Tôi lững thững đi vào trong, thấy một cảnh tượng rất lạ lùng, phải nói
là vô cùng lạ lùng. Lạ đến nỗi khiến tôi kinh ngạc không thốt lên được
lời nào.
Hạo Du…đang ngả vào người Đình Phong, mắt vẫn nhắm nghiền.
Tôi cứ đứng sững cho đến khi nghe thấy tiếng gọi như quát lên của Đình Phong:
_Này, đứng đấy nữa, lại đây giúp anh coi. Tên này bị gì rồi, aizz…
Lúc này tôi mới luống cuống chạy lại gần. Đúng là nhìn mặt Hạo Du rất
lạ, mồ hôi ướt đẫm trán và tóc. Môi lại trắng bợt. Tôi đưa liền tay lên
trán cậu ấy, nóng quá, ra là bị sốt nên mới ngủ mê mệt như thế.
_Cậu ta bị cái quái gì vậy.
_À, sốt anh ạ, chắc là bị cảm, hoặc gì đó.
_Làm gì với cậu ta bây giờ. Nhỡ đang thay đồ cho vịt con mà nó tỉnh lại… Thôi được rồi, anh sẽ cho nó ra ngoài, em thay đồ cho Tiểu Minh nhẹ
nhàng nhé.
Đình Phong nói rồi không để tôi nói gì đã lại cúi xuống làm một động tác còn kinh ngạc hơn vừa nãy. Anh bế Hạo Du lên rồi đi ra ngoài!!!
Phải, là bế, chứ không phải “xách”, “lôi” hay “vác” ra ngoài như tôi vừa mới kịp nghĩ đến khi nghe anh nói. Lại còn bế vô cùng nhẹ nhàng và dễ
dàng nữa chứ, cứ như Hạo Du là một con búp bê vải với trọng lượng nhỏ tí ti vậy.
Không biết lúc Hạo Du biết được mình được (hay bị =.=) Đình Phong bế ra ngoài như thế thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Tôi vừa nghĩ vừa đi ra đóng cửa và quay trở lại bên giường Tiểu Minh. Cô ấy cứ ngủ mãi thôi, khuôn mặt xanh xao hốc hác thật đáng thương. Tôi
vuốt nhẹ tóc Tiểu Minh rồi đỡ cô ấy ngồi dậy, thật nhẹ nhàng như lời
Đình Phong dặn, rồi nhẹ nhàng lau người cho cô ấy, mặc đồ mới vào cũng
phải thật nhẹ.
Xong xuôi hết rồi, tôi mới lại đỡ Tiểu Minh nằm xuống. Cô ấy gầy thế này mà sao tự tử lại chọn cái cách đau đớn như vậy chứ, ngốc nghếch thật.
Nhìn cổ tay cô ấy vẫn chưa tháo băng, tôi lại thấy đau xót vô cùng. Có
lẽ, lúc làm cái việc dại dột đó, Tiểu Minh đã quá đau rồi, đến nỗi không còn cảm giác đau nữa. Không đau vì quá đau mà, haiz, Tiểu Minh thật
đáng thương làm sao.
Thở dài thượt mấy cái, tôi mới đứng dậy mà đi ra mở cửa cho Đình Phong
đang ở ngoài, đang…vác Hạo Du trên vai. Thấy tiếng mở cửa anh quay lại
ngay, mặt vẫn cứ lạnh tanh, không biểu cảm.
_Em thay đồ cho Tiểu Minh xong rồi ạ. Anh vào đi, còn Hạo Du…
Đình Phong nghe tôi nói chỉ gật đầu. Rồi anh vác Hạo Du vào, ném phịch
cậu ta xuống giường bên một cách không thương tiếc và lại trở lại ngồi
bên Tiểu Minh. Tôi nhìn mà cũng thấy thương thương, dù sao Hạo Du cũng
đang sốt mà.
Tôi đến chỗ Hạo Du, đỡ cậu ấy nằm lại ngay ngắn trên giường rồi quay ra nhìn Đình Phong. Chợt tôi nghe thấy tiếng anh:
_Sốt thì chắc không chết được đâu nhưng không thể cứ để cậu ta ở đây thế này được.
_Phải làm thế nào bây giờ hả anh? – tôi vẫn nhìn anh.
_Em thử gọi cho cô bạn gái hắn ta xem.
_À vâng.
Chắc ý anh là Tú Giang. Nhưng tôi không có số cô ấy. Nghĩ đến máy Hạo Du, tôi mới tìm điện thoại cậu ấy, và tìm số Tú Giang.
Nhưng rắc rối thật đây, tôi tìm đi tìm lại những tên Hạo Du có thể lưu,
không ngoại lệ cả cái tên “Tú Giang” nữa nhưng vẫn không thấy có số nào
“khả nghi”. Hết cách, tôi mới đưa mắt về phía Đình Phong, khẽ hỏi:
_Đình Phong, nếu là anh thì anh sẽ lưu tên người yêu là gì?
_Vịt con. – anh không nghĩ ngợi mà trả lời ngay.
_Không…không phải. Ý em là…
_Vợ yêu.
A, “vợ yêu”, sao tôi lại không nghĩ ra chứ, bây giờ, các đôi yêu nhau
đều gọi nhau và vợ chồng cả. Nghe lời Đình Phong, tôi mới ghi chữ “vợ”
mà đã không thấy rồi. Chán nản, tôi đang định xóa đi ghi từ khác thì màn hình lại xuất hiện tên “vk [y3u]”. Ra thế, đúng là ngôn ngữ hiện nay bị biến thể đáng sợ thật.
Nhấn nút gọi, sau hai hồi chuông thì tôi thấy bên kia nhấc máy, nhưng lại không nói gì. Thấy lạ, tôi mới lên tiếng trước:
_Alô, Tú Giang à?
_Ai thế? – tiếng từ đầu dây bên kia vang lên lạnh lùng.
_Mình là Lạc Phần đây.
_À, có chuyện gì vậy, sao bạn…
_Tú Giang, Hạo Du không hiểu sao lại bị sốt, cậu ấy cứ ngủ li bì thôi.
Bọn mình ở đây không thể chăm sóc cậu ấy được, bạn có thể…
_Mình bận lắm.
Tôi chưa nói hết câu, Tú Giang đã ngắt lời tôi và dập máy. Cô ấy với Hạo Du có lẽ có chuyện thật rồi nên Tú Giang mới làm như vậy. Phải chăng,
hai người đã chia tay rồi?
Đang nghĩ ngợi, tôi giật mình vì thấy cái máy rung lên bần bật. Là “vk [y3u]” gọi, tôi vội nghe máy ngay.
_Alô.
_Hạo Du…bị như vậy từ bao giờ rồi?
_Cậu ấy hình như là bị sốt từ trưa.
_Vậy à. Ừm, phiền bạn trông anh ấy hộ mình. Mình sẽ đến ngay.
_Ừ, được rồi.
Lần này là tôi tắt máy trước. Nhìn Hạo Du ngủ mê mệt đi trên giường,
người ướt đẫm mồ hôi, tôi mới thương tình cởi cho cậu cái áo khoác ngoài ra, rồi lau mồ hôi đi cho. Một lúc sau thì Tú Giang đến.
Cô ấy thấy Hạo Du nằm trên giường thì đến bên cạnh ngay. Rồi lại rời đến bên Tiểu Minh. Tú Giang tuy giận nhưng chắc đến giờ thấy Tiểu Minh như
vậy cũng lo và thương lắm. Bạn bè lâu năm vậy cơ mà… Thấy Tú Giang vuốt
tóc cho Tiểu Minh nhẹ nhàng rồi lại đến bên Hạo Du, không nói lời nào.
Rồi cô ấy cũng hết sức nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hạo Du, giọng Tú Giang
vang lên rất nhẹ:
_Phiền bạn quá. Bây giờ mình sẽ đưa Hạo Du về.
_Ừ, không có gì đâu, bạn bè cùng lớp cả.
Tú Giang gật đầu. Và cô ấy từ từ đỡ Hạo Du ngồi dậy. Nhưng Hạo Du vẫn
đang ngủ thế kia thì sao cô ấy có thể đưa Hạo Du đi một mình được chứ.
Tôi vừa nói vừa lén nhìn Đình Phong đang ngồi bên Tiểu Minh kia.
_Tú Giang, một mình bạn sao có thể…
_Ừ, mình…
Rồi tôi thấy cô ấy cũng đưa mắt nhìn về phía Đình Phong.
Đình Phong đang ngồi nắm tay Tiểu Minh, hình như thấy chúng tôi nói chuyện và đang nhìn anh chằm chằm nên mới lên tiếng:
_Nhìn gì tôi, không bao giờ tôi giúp tên đó đâu.
Thấy Tú Giang cụp mắt xuống rồi lại một mình đỡ Hạo Du dậy, tôi mới vội vào giúp cô ấy một tay:
_Để mình giúp bạn.
Nói rồi, tôi liền đỡ một bên tay Hạo Du cùng Tú Giang đưa cậu ấy ra
ngoài. Đi trên hành lang, tôi với cô ấy chẳng nói tiếng nào với nhau cả, cả hai cứ cùng im lặng. Tôi thì cũng có nhiều chuyện tò mò, nhưng thấy
mặt Tú Giang cứ buồn rười rượi, Hạo Du thì đang ốm đây nên tôi chẳng đến nỗi vô duyên mà tọc mạch chuyện người khác.
Đi cùng Tú Giang đưa Hạo Du ra khỏi viện, tôi cứ nghĩ linh tinh mãi. Vừa rồi Đình Phong lên tiếng, anh đã xưng tôi với Tú Giang bằng chất giọng
rất lạnh lùng vô cảm. Bình thường nói chuyện với tôi, anh chẳng vẫn gọi
tôi là em đó sao. Gọi em và xưng anh, tuy chẳng phải âu yếm tình cảm gì
nhưng dù sao cũng không đến nỗi như Tú Giang. Haiz, nghĩ lại thấy mình
còn may mắn chán, cũng nhờ tôi là bạn của Tiểu Minh. Nhưng Tú Giang cũng là bạn cô ấy mà, chắc tại vì Đình Phong ghét Hạo Du, mà Tú Giang lại là người yêu Hạo Du – một trong số những người đẩy Tiểu Minh đến việc tự
sát nên mới thế. Mà bây giờ chẳng biết hai người có còn là người yêu
không nữa, Tú Giang tuy lúc nãy bảo là bận nhưng sau thì vẫn đến, giọng
cô ấy nghe là biết đang lo lắng cho Hạo Du lắm rồi. Tóm lại là chẳng
biết Hạo Du đã chọn ai, chỉ khổ Tiểu Minh của tôi thôi, haiz.
_Lạc Phần, xe nhà mình kia rồi, phiền bạn giúp mình đưa ấy vào xe.
_Ừ, được rồi mà, bạn không cần phải nói khách sáo vậy đâu. – tôi vừa nói vừa làm theo lời Tú Giang.
_Ừm, được rồi. Cám ơn bạn nhiều nha, mà Tiểu Minh…tình trạng của cô ấy thế nào rồi, có chuyển biến tốt không?
_Bác sĩ bảo có thể mai, hoặc ngày kia…cô ấy sẽ tỉnh.
_Mình…thật có lỗi với cô ấy. Tiểu Minh nằm viện vậy mà mình chẳng đến chăm lúc nào.
_Không sao mà, đã có mình và anh Đình Phong lo rồi. Bạn cứ chăm sóc tốt cho Hạo Du nhà bạn đi.
Tôi vừa nói vừa cười, không hề để ý đến khuôn mặt biến sắc của Tú Giang
lúc này. Đến lúc nhận ra thì cô ấy cũng đã trở lại bình thường. Đương
nhiên, tôi vẫn phải tự trách mình nói mà chẳng suy nghĩ gì.
_Mình bây giờ…chăm sóc Hạo Du…cũng chỉ với danh nghĩa là bạn gái cũ thôi. Bọn mình…đã chia tay rồi.
_Chia tay rồi? Bạn nói vậy có nghĩa là… – tôi không khỏi sửng sốt.
_Hạo Du đã chọn Tiểu Minh. Cho dù mình đã…van xin anh ấy.
Nghe câu này của Tú Giang, tôi còn thấy ngạc nhiên hơn. Không phải vì
câu “Hạo Du đã chọn Tiểu Minh” mà chính là câu “Cho dù mình đã…van xin
anh ấy”. Tú Giang – một người có lòng tự trọng cao như cô ấy mà lại chịu van xin người khác ư, lại còn van xin tình yêu. Cô ấy…còn dám kể cho
tôi điều đó nữa.
_Là thật sao?
_Ừ. – Tú Giang buồn buồn trả lời.
Tôi nghe Tú Giang nói vậy cũng không khỏi buồn lòng và thương cảm cho con người đứng trước mặt kia.
_Tú Giang à, tuy không phải hai người trong cuộc nhưng là một người bạn, mình biết Tiểu Minh rất yêu Hạo Du, từ rất lâu rồi, cô ấy đã khổ sở
biết bao để che giấu tình cảm đó. Nhưng Tiểu Minh…không phải chủ ý muốn
cướp người yêu của bạn đâu. Điều đó là sự thật. Bạn đừng trách Tiểu
Minh, cô ấy cũng đáng thương lắm…
_Ừ, mình biết, nhưng là bây giờ mới biết. Thật tồi tệ khi làm bạn thân
từng đấy năm mà mình lại không nhận ra Tiểu Minh yêu Hạo Du, mình thật
tồi tệ phải không, lại còn không chịu nghe lời giải thích của cô ấy, hùa vào để bắt ép Tiểu Minh nhận là cướp Hạo Du của mình. Thậm chí biết cô
ấy tự tử cũng không đến chăm sóc. Mình thật sự không xứng đáng được làm
bạn thân của Tiểu Minh. Nhưng mình cũng mong cô ấy sẽ hiểu cho mình, là
con người thì ai cũng có lúc ích kỉ mà. Khi nào Tiểu Minh tỉnh lại, hãy
giúp mình gửi lời xin lỗi đến cô ấy nhé. Và…mình mong cô ấy sẽ chăm sóc
tốt cho Hạo Du, anh ấy là người tuyệt nhất trên thế gian này. Anh ấy
thực sự bây giờ rất yêu Tiểu Minh, có khi còn yêu nhiều hơn cả khi yêu
mình nữa. Mình đã suy nghĩ thông suốt cả rồi, mong rằng…hai người họ sẽ
hạnh phúc.
Tú Giang nói với giọng rất chân thành khiến tôi quả thực thấy vô cùng cảm động. Tôi bất giác đưa tay nắm lấy tay Tú Giang.
_Tú Giang, đã có lúc mình rất ghét bạn, và nghĩ bạn chẳng hề nghĩ cho
Tiểu Minh chút nào. Nhưng bây giờ mình đã hiểu, thật xin lỗi bạn vì
những suy nghĩ đó.
_Mình hiểu mà. Khi nào Tiểu Minh tỉnh lại, bạn nhớ gửi lời đến cô ấy
giúp mình nhé. Bây giờ mình phải đưa Hạo Du về, anh ấy đang cần được
chăm sóc mà.
_Ừ, mình nhớ rồi, bạn về đi, chào bạn.
_Chào bạn.
Chờ Tú Giang lên ôtô rồi, mãi đến khi chiếc xe ra khỏi cổng bệnh viện và biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi mới quay người trở lại phòng bệnh của
Tiểu Minh, lại bắt đầu suy nghĩ lan man. Vậy là Hạo Du cuối cùng đã chọn Tiểu Minh, cậu ấy đã quyết định sau này sẽ chỉ dành tình cảm cho Tiểu
Minh thôi. Thật là một tin tốt lành, cho dù nói như vậy thì thật tội
nghiệp cho Tú Giang nhưng…Tiểu Minh cũng phải chịu khổ nhiều rồi. Giờ
biết tin này chắc cô ấy vui lắm. Bao giờ Tiểu Minh tỉnh lại, tôi phải
báo ngay cho Tiểu Minh mới được, thật là tốt quá rồi.
Trên hành lang trở về phòng bệnh, bước chân tôi dường như nhanh hơn vì
vui mừng. Quả thực tôi rất mừng cho Tiểu Minh, cô ấy đã đau khổ đến vậy
vì tình cảm dành cho Hạo Du. Sau này cô ấy có thể hưởng hạnh phúc bên
cậu ấy được rồi.
Phấn khởi, tôi mang cả những nét rạng rỡ trên khuôn mặt mình vào trong
phòng. Chợt, tôi khựng lại trước cảnh tượng đang xảy ra kia. Là…là…Đình
Phong…
Anh ấy đang…hôn Tiểu Minh, đang hôn lên môi cô ấy. Rồi sau đó là giọng nói hết sức dịu dàng:
_Vịt con, bằng bất cứ giá nào, anh cũng biến em là của anh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT