Suốt đoạn đường về nhà, tôi cứ ủ rũ. Haizzz..Có
con rồi sẽ rất mập, mà mập thì sẽ xấu, mà xấu thì anh không
thích, mà anh không thích thì sẽ bỏ mặc tôi, mà bỏ tôi thì
sẽ...
Vậy là bao nhiêu chuỗi hình ảnh không mấy lạc quan dần hiện ra, mặt tôi càng lúc càng ngáo. Tài xế nhìn thấy có vẻ không an tâm nên quay xuống hỏi:
- Cô gì ơi! Cô ổn chứ?!
-...-Há mồm không nói. Mặt vẫn đau thương như cũ.
- Hay tôi đưa cô đi khám nhé?!
-...-Như trên ạ!
- Cô gì ơi...
-...-Vẫn như cũ.
Anh tài xế ấy nản lòng, nhún vai tiếp tục chăm chăm lái xe không hỏi nữa.
***********Sunflower
Tôi vừa ủ rũ bước xuống trả tiền xe thì thấy một bóng người quen thuộc ngồi xổm trước cổng nhà. Ai nhỉ???
- Trời ơi!!! Anh chờ em từ chiều tới giờ muốn
điên luôn. Chỉ tại mẹ dặn anh không được đến nhà mẹ nếu không
sẽ không thả em về nên anh đành ngồi đây chờ. Anh đã ngồi đây 5
tiếng rồi!-Anh nói.
- Ừm. Đây là lần đầu nên hai đứa chắc có nhiều
điều chưa biết. Hiểu Nguyệt bản tính tâm hơi tâm hớt, bản thân
mình có khi còn bỏ mặc nên con phải chú tâm đến nó. Nếu sức
khỏe không có mai mốt sinh non thì không hay.
- Chưa hết. Dù sinh con gái hay con trai con đều phải thương nha!!!
- Dạaaaaaaaa!!!!!
T__T|||
**************Sunflower
Mẹ vừa về, anh liền nhào vào phòng, để chân tôi lên gối xoa bóp.
Nhưng anh là người ngốc, ngốc nhất thiên hạ. Tôi
rất sợ nhột a!!! Mà anh làm cứ như thọc lét vậy, tôi cười
thiếu điều muốn chết, cuối cùng bực mình quá đạp anh té ghế
luôn. Đáng đời!!!
Dạo này tôi thường xuyên gặp ác mộng. Hễ nhắm mắt lại là
tôi liền nhìn thấy lần sảy thai lúc trước. Chuyện này tôi không dám kể
cho ai nghe nên thành ra bây giờ tôi rất sợ ngủ.
Lâm Thế Ưu thời điểm này phải nói là anh muốn phát điên, công ty đang bề bộn công việc mà anh vẫn phải về nhà lo việc nhà, nấu
cơm thay tôi, lại còn phụ trách việc chăm lo cho tôi nữa. Thế mà anh
không than vãn tiếng nào.
Thấy anh cực khổ như thế tôi cũng không muốn kể cho anh
nghe vì sợ lại tạo thêm một gánh nặng nữa cho anh. Dù gì tôi cũng lớn
đầu rồi, không nên chuyện gì cũng nhờ người khác a!
Tối nay tôi vẫn không dám ngủ.
- Nguyệt! Sao em còn chưa ngủ thế?-Anh nằm bên cạnh mơ màng mở mắt hỏi tôi.
- Em...em...em ngủ liền!
- Ờ! Thức khuya không tốt cho sức khỏe nha!
- Dạ!
...15' sau...
- Nguyệt! Còn chưa ngủ hả?
- Em...em...
- Mau ngủ đi!-Anh nghiêm khắc.
Tôi cố gắng nhắm mắt lại, thở đều đều chỉ mong chìm vào
giấc ngủ. Tuy nhiên , cơn ác mộng đó lại chập chờn hiện về. Tôi hoảng
hốt ngồi bật dậy, mồ hôi toát ra đầy tay chân và trán.
- Nguyệt! Em bị làm sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào
đấy?-Anh lo lắng vỗ về lưng tôi như muốn an ủi. Tôi ngả vào
lòng anh, hưởng chút ấm áp sau đó hít thở sâu vào, trấn tĩnh
nói:
- Em không sao hết!
- Em nằm mơ thấy ác mộng hả? Có gì phải nói với anh nha!
-...
- Nguyệt? Em có chuyện gì giấu anh hả?
- Em...em nằm mơ thấy ác mộng...là...
- Là?
- Là thấy lần sảy thai lúc trước...
- Không có gì hết! Đừng sợ. Đó là lúc trước,
bây giờ nhất định em sẽ bình an vô sự mà!-Anh nhẹ nhàng ôm tôi
vào lòng, vuốt tóc tôi an ủi. Tôi bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng giống như buông xuống được một gánh nặng. Biết sớm
vậy tôi đã nói với anh từ kiếp nào rồi!
- Thật không?
- Thật! Giờ em phải đi ngủ. Nếu em không ngủ anh lấy thuốc mẹ đưa cho em uống đó!!!
- Á!!!-Tôi xám mặt. Chúa ơi! Cái thuốc
đó...Oẹ...nhắc tới là thấy kinh dị rồi, mỗi lần uống nó là
cực hình nhân gian a!