Dạo này tính tình tôi rất căng thẳng. Không hay
nói hay cười, động tí là cáu gắt giận dữ, anh cũng không phải thành phần ngoại lệ.
- Lâm Thế Ưu!!! Em nói lần này nữa thôi nha! Quần
áo đi về phải bỏ vào máy giặt, giày dép phải để ngay ngắn.
Anh là cưới em về làm vợ, không phải giúp việc cho anh đâu!!!
Ngày nào cũng phải dọn dẹp muốn gãy lưng à!!!-Tôi gắt gỏng.
Anh đang đọc báo trên mạng liền ậm ừ mấy tiếng như là qua loa
làm tôi bực thêm.
- ANH RỐT CUỘC CÓ NGHE THẤY GÌ KHÔNG HẢ????
Tôi gào lên, mặt vì giận mà nóng bừng. Anh chán nản lên tiếng:
- Hiểu Nguyệt! Gần đây có phải em có tâm sự gì
không nói ra hay không? Tại sao em lại giận dữ như thế? Trước đây em đâu có như vậy?!
- Tôi không có tâm sự!!!! Tôi chỉ muốn công việc
nhà nên giảm đi phần nào. Anh đừng tối ngày bắt tôi làm quần
quật như điên thế!!!-Tôi bực mình. Người gì mà ngốc hết sức,
nói hoài cũng không thèm tiếp thu a!
- Anh có bắt em làm quần quật sao chứ???-Anh nhướn mi, giọng nói có phần khó chịu. Tôi vẫn đanh đá như cũ:
- Không phải sao hả???
- Nếu em không chịu cực được thì anh mướn người
làm là xong chứ gì!-Anh nhún vai. Thật ra anh không có ý tứ
gì, chỉ là tâm trạng và sức khỏe tôi không được tốt nên bắt
đầu suy nghĩ theo hướng phản diện.
Bộp! Tôi vứt cây chổi xuống đất. Nói:
- Anh nói thế là ý tứ gì??? Ý anh là tôi ăn không ngồi rồi sao??? Hả???
- Anh có nói vậy đâu!
- Rõ ràng mới nói, còn chối nữa hả!!!
- Nguyệt! Gần đây em bị gì vậy hả???
- Bị cái đầu nhà anh!
Tôi giận dữ liều mình chạy ra ngoài, bắt taxi về
nhà mẹ. Hừ!!! Cứ ở đó mà ôm đống triết lý cùn của anh đi
Thế Ưu.
- Mẹ à!!! Mẹ phải bênh vực con đó!!! Lúc mới
cưới thì nào là yêu em, thương em...bây giờ...Mẹ thấy đó. Hứ!!! Mẹ mà không bênh vực là con ly hôn liền!-Tôi ở nhà mẹ không
ngừng ỏng ẹo "tố cáo" anh với mẹ.
Mẹ tôi đang ngồi bên cạnh gọt dưa leo để lát đắp
mặt cũng không chịu nổi đứa nói nhiều như cái máy nói là tôi.
- Nguyệt!!!! Con bớt nói có được hay không??? Ồn
ào muốn chết! Vợ chồng cãi nhau cũng có gì lạ đâu, chuyện
này hai đứa tự xử lý. Còn nữa, đừng có hở chút là chạy về
nhà mẹ. Bây giờ đây không phải nhà con nữa đâu!!!
- Mẹ!!! Ngày cả mẹ cũng bênh anh ấy hả???
Oaoaoaoa...Sao cái số tôi khổ thế này?!!! Trời đất bao la lại
không có chỗ cho Hiểu Nguyệt này dung thân hay sao??? Oaoaoa!!!
- Thôi!!! Thôi đi!!! Nghe cô than giống Điêu Thuyền
quá à!!! Được rồi, ngày mai mẹ sẽ gặp nó nói chuyện!!! Còn
bây giờ im đi nhé!!!
- Dạ!!!
Tôi hớn hở, cười roi rói. Chờ chết nhé tên chồng đầu heo kia!!!!
*************Sunflower
Đang vui vẻ thì đột nhiên chất lỏng chua chua quen thuộc lại sắp trào ra...
- Oẹ!!!
Tôi phóng ngay vào nhà vệ sinh bỏ mặc mẹ ngồi nhìn theo với cặp mắt căng như mắt ếch.
- Nguyệt! Con...
- Không sao! Không sao ạ!!!-Tôi xua tay.
- Con có thai phải không???-Mẹ tôi hỏi.
Tôi ngẩn người. Có...thai...???
- Ai da!!! Cô thiệt là ngu quá đi!!! Chồng cô cũng
vậy nữa!!! Cả hai vợ chồng cô đều khờ như nhau hết!!!! Mau, mẹ
đưa cô đi bệnh viện khám.
- Mẹ à!!! Con nói là do tiêu hóa không tốt chứ bộ. Không phải có thai a!!!
- Cô làm gì đấy?! Mau đi theo!!!-Mẹ tôi tiếp tục trừng mắt lên. Thật là kinh dị quá!!!
- Mẹ ơi!!!
...
- Chúc mừng, cô đã có thai!!!-Bác sĩ nói, nghe như là sấm rền bên tai.
- Có...thai....Ưm ưm ưm...-Tôi đang hét lên thì mẹ bịt miệng lại. Á!!!!
- Cô cần thay đổi thức ăn, hạn chế làm việc nhà. Không nên để tâm sự trong lòng như thế vừa không tốt cho thai nhi vừa không tốt cho bản thân...-Bác sĩ tiếp tục. Mẹ tôi ghé sát
vào tai nói thầm:
- Chiều nay, lập-tức-về-nhà-chồng cho mẹ!!!