- HẢ???? SAO????-Tôi xám mặt vội quay sang anh ta. Đừng có dọa tôi thế chứ!!!
- Em không biết? Haizzz...Lúc trước ở đây có
người thắt cổ tự tử, kể từ đó người ta hay đồn ở đây thường
xuyên có cái bóng trắng lướt qua...HẢ??? Hiểu Nguyệt! Em bị gì
thế hả?
- Có...có người chết? HUHU...
- Á?! Sao...sao vậy?
- Tôi...tôi...tôi đọc truyện ma...nói rằng...người chết do tự tử thì âm khí rất nặng! Huhu...Thế Ưu...Chúng ta sẽ
không bị nó bắt đi chứ?! Tôi sợ lắm!-Tôi ôm anh ta chặt cứng như
sợ buông ra thì con ma đó sẽ nhào tới bắt tôi đi vậy.
- Đừng..đừng sợ!!!-HƠ! Tôi không nhìn nhầm chứ?! Sao tôi thấy anh ta đang nhịn cười nhỉ?
Lúc trước đọc nhiều truyện ma nên bây giờ trí
tưởng tượng đâm ra phong phú quá mức. Nhìn cái gì trong đêm đen
tĩnh mịch cứ ngỡ là quái vật. Khổ thân!
- Nào! Ngoan, đừng có sợ nữa! Buông tay ra xem.
Có anh mà!-Lâm Thế Ưu nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Thế nhưng, do tôi
chỉ mãi suy nghĩ mà lát nữa nhìn lại thì chẳng thấy anh ta
đâu. Huhu...Một mình tôi ư?
- Tao thách mày đó! Hứ!-Lam Như cùng hai người
còn lại nghênh mặt thách thức. Không được! Nhất Hiểu Nguyệt
này thà chết trong hơn sống đục. Trước cũng chết, sau cũng
chết. Hừm! Cho mấy người một trận rồi chết sau cũng được.
- Tôi...tôi...Tôi liều chết với mấy người!
Tay bị trói chặt nên có chút khó chịu. Tôi cứ đá chân loạn xạ, khi con nhỏ đàn em của Lam Như vừa định tát tôi
thì tôi theo bản năng tránh đi, tiện thể gạt chân cho nó té
luôn. Hơ hơ...Không ngờ tôi đơn thân độc mã lại có thể đánh giỏi thế!!! Tương lai có thể nối nghiệp Lý Liên Kiệt. Hehe...
Dứt lời, nó dí sát cây dao lên cổ tôi. A!!!!! Giết người a!!!!
- Nè!...-Lâm Thế Ưu lập tức chạy tới hất con dao đó ra. Phù! Mém chết.
- Ê! Coi chừng!
Đằng sau anh là tên tâm thần khi nãy, hắn đang giơ cao cây gậy chuẩn bị đánh xuống.
Binh...Một cước của anh làm tên đó văng ra. Choa! Cao thủ võ lâm!
...
Sau khi kết thúc trận ẩu đả, tôi mới để ý thấy
trên người anh có khá nhiều vết thương. Bàn tay khi nãy hất con
dao ra đang chảy khá nhiều máu, vậy mà anh ta cứ dửng dưng như
không. Nước mắt tôi bị lòng tốt của anh cảm hóa, chảy ào ào
như sông, như suối!
- Đừng khóc! Đừng khóc! Không sao đâu!!!
- Bị như vậy còn nói không sao? Thế nào với anh mới là có sao hả???
- Mất em mới là có sao!
- Lắm lời!
- A?! Em dám mắng sếp mình lắm lời hả??? Gan nhỉ?
- Ừ! Mắng đó! Ngu như heo í!!!
- Ít ra không sợ ma là được!-Anh cố tình nói cho tôi nghe. Vẫn còn dám giỡn dai.
- Lâm-Thế-Ưu!!!! Anh nói cái gì đó????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT