- Haha...Hai đứa cùng nghỉ có được không? Cùng mẹ đi chùa cúng Quan Âm nhé!
- Mẹ! Anh ấy rất bận. Con với mẹ đi thôi là...
- Không sao! Con không phiền.
Hắn? Hắn tạo phản???
- Không nên! Công việc quan trọng nha!
- Không quan trọng bằng em với mẹ. Có câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân".
Tôi câm lặng. Vấn đề ở chỗ, tôi không phải mỹ nhân còn hắn lại càng không phải anh hùng!!!
Mẹ tôi viện cớ "dân hai lúa, không quen đi xe xịn"
nên 'nhường' cho tôi với anh ta báo hại bây giờ tôi phải ủ rũ
ngồi trong xe với tâm tư hỗn độn.
- Nguyệt! Chúng ta qua bên kia.-Anh ta vừa nói vừa kéo tay tôi đi.
- Ê! Tôi...Tôi không qua đó. Tôi đi với mẹ mà!!!
- Đi đi! Con đi theo mẹ làm gì??? Lớn rồi mà còn theo đuôi như đỉa!!!-Mẹ tôi trừng mắt. Quyến luyến mấy tôi cũng phải đi theo anh ta. Huhu...Tại sao? Tại sao? Tại sao mẹ lại đối xử với con gái thế chứ? Oaoa...
Vừa nghe phán xong tôi đang yên vị trên ghế bỗng
té nhào xuống. Trọn...trọn đời trọn kiếp a??? Chẳng lẽ con
đỉa này dai thế sao? Còn tướng vợ chồng nữa chứ? Huhu...Ông
trời ơi! Làm ơn cho một cục thiên thạch đè chết con đi ạ!!!
- Haha...Hiểu Nguyệt à! Em nghe gì không? Chúng ta sẽ chung sống bên nhau mãi mãi đấy! Em vui lắm phải không?-Mắt
anh ta hiện lên ý cười. Tôi cũng nhăn răng cười góp vui thực ra
trong lòng chỉ muốn đến nơi nào đó vắng người để la cho đỡ
tức. Ông trời đúng là ỷ thế làm càn mà!!!
Đi lang thang theo anh ấy một hồi, không khí im lặng bao trùm chúng tôi. Bản thân tôi cũng chẳng muốn phá vỡ hay
thấy bức bối vì còn bận rộn suy nghĩ về mấy câu hồi nãy.
Đột nhiên, người đi trước tôi dùng bước, quay lại,
dùng ánh mắt ấm áp như nắng mùa xuân nhìn tôi. Trong khi tôi
đang hóa thạch thì khoảng cách còn lại giữa chúng tôi là...0
cm và, môi anh ta đã chạm vào môi tôi. Một nụ hôn nhẹ nhàng
nhưng lại kéo dài rất lâu.
Mặt trời nhích dần về phía Tây, ánh dương đỏ rực
bao phủ lấy cả một không gian rộng lớn. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến điều này vì tôi đã bị lạc. À
không, còn cả tên mặt dày ấy nữa. Haizzz...Tự nhiên theo anh ta đi lòng vòng cho khổ thế không biết!
- Này! Đã tìm được đường ra chưa???
- Vẫn chưa! Công nhận nơi này rộng thiệt nha!
Trời ơi! Vẫn còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ư? Anh ta bị tâm thần à?
- Không sao! Yên tâm đi, còn có anh mà!-Lâm Thế Ưu quay sang tôi, nhoẻn miệng cười.
- Chính vì có anh tôi mới không an tâm đó!-Tôi nói nhỏ đủ bản thân nghe. Hức! Đói bụng quá à!
- Hiểu Nguyệt! Có phải chúng ta nên làm đám cưới sớm hay không?
Không biết có phải do đói quá hay không mà tôi nghe
thành "Hiểu Nguyệt! Có phải chúng ta nên ra ngoài sớm hay không?" vì thế không chút chần chừ mà gật đầu ngay. Xời!
*********************Sunflower
Trời tối...
Tôi sợ hãi đi nép bên cạnh anh ta. Mấy anh chị ma
quỷ thân "iu" ơi! Làm ơn đừng có nhảy ra dọa chết em a!!! Em vẫn
còn yêu đời lắm ạ! Có muốn dọa cư dọa cái tên đi trước ấy.
Mặt anh ta rất là dày.
- A!-Người đằng trước đột nhiên hét lên. Hơ! Không phải linh ứng thế chứ???
- Chuyện gì?
- Không sao! Chỉ là đụng trúng cái cây.
- Ờ...
Nhưng hình như tôi thấy mặt anh ta không được ổn cho lắm...Anh ấy bị gì vậy???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT