- Sư phụ vẫn cho rằng tiểu tử có hành vi như vậy vì chân nguyên nội thế bấy lâu bị kềm hãm nay có dịp bộc phát?
Vẫn đi bên cạnh đệ tử là Đàm Bất Nhị, Phiên Vũ Xà Vương vừa ngẫm nghĩ vừa giải thích :
- Cứ xem toàn thân y đang rực đỏ như vậy cũng đủ biết hiện giờ chân khí của y đang phát tác không gì ngăn cản được. Điều này càng thêm minh định nhận định của ta lúc này là đúng! Duy có điều lạ là ta chưa hiểu được, công phu của y vốn thuộc âm hàn, việc toàn thân y phải đỏ lựng như vậy là phi lý!
Đàm Bất Nhị gật đầu :
- Đệ tử cũng vì cảm thấy như vậy nên khó có thể tin đó là chân khí quá vượng đã phát tác! Sư phụ có nghĩ y đang trúng độc không?
Xà Vương cười nhẹ :
- Đến chất độc Vương Độc Chi Vương do Thanh Tuyền đã gây cho y, y còn không hề hấn gì! Còn có chất kịch độc nào khác làm hại được y?
Đàm Bất Nhị giật mình :
- Y đã bị Thanh Tuyến Xà gây độc mà vẫn không hề hấn gì? Nói như vậy chẳng hóa ra đệ tử đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân sao?
Xà Vương cười thành tiếng :
- Nếu đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân, y đâu phải điên cuồng và quật kình liên miên vào đá như chúng ta đang nhìn thấy? Ngươi hãy xem cho kỹ, có phải mỗi lần y quật một mình ở y như có chút nào đó của sự sảng khoái và nhẹ nhõm không?
Đàm Bất Nhị thán phục :
- Mục lực của sư phụ thật tinh tường! Đúng là ở y đang có tâm trạng như sư phụ đang nói lúc y quật xong một kình.
- Đến người cũng nhận ra điều đó, chứng tỏ ta nhận định không lầm! Nhất định ở y vốn tiềm ẩn một loại chân khí thứ hai mà chính bản thân y cũng không hề biết đến! Chân khí này bấy lâu bị kềm hãm, có lẽ do không được y phát hiện và vận dụng!
Đàm Bất Nhị bắt kịp những ý nghĩ của sư phụ nên cũng phụ họa theo :
- Hoặc là do chân khí đó không phù hợp với đường lối nội công của y nên phải bị kềm hãm!
Xà Vương chợt vỗ tay reo lên :
- Hảo đồ đệ! Ngươi quả là không phụ công dạy dỗ của ta! Hà hà...! Thật đúng như ngươi nói, rất có thể ở y có đến hai loại chân khí xung khắc! Một là do y đã có nhưng không hề biết, một còn lại là do y tự luyện theo công phu U Minh nên chân khí kia mãi mãi bị kìm hãm!
Được sư phụ khen. Đàm Bất Nhị phổng mũi :
- Có sư phụ là minh sư dạy dỗ đệ tử hẳn nhiên phải là một cao đồ. Quàng diễn thêm theo ý sư phụ, phải chăng gần đây tiểu tử vì lâm trọng thương khiến nguồn khí ẩn tàng kia có dịp bộc phát? Và điều đó đã khiến y bị nghịch hành dẫn đến tình trạng hiện giờ?
Xà Vương đưa mắt nhìn đồ đệ :
- Nghịch hành chân khí à? Rất có thể! Sao ta không nhận ra sớm hơn chứ? Chà chà... Thật là phí một dịp may hãn hữu!
Đàm Bất Nghị kinh ngạc :
- Dịp may nào sư phụ? Tại sao y bị chân khí hành mà sư phụ bảo là dịp may?
Xà Vương vừa nuối tiếc vừa giải thích :
- Ta nói điều này trước, rồi sẽ giải thích sau! Ngươi cứ bình tâm nghe sẽ hiểu! Quả nhiên vị tiểu tử muốn khống chế chân khí kia nên phải vận dụng tâm pháp thường luyện! Với biện pháp này do y không đủ lực khống chế nội nguyên chân khí kia, từ đó dẫn đến tình trạng chân khí nghịch hành!
Dừng lời Xà Vương tiếp :
- Còn dịp may ta vừa đề cập đó là việc có liên quan đến ngươi!
Đàm Bất Nhị hoang mang :
- Là việc gì? Sao có liên quan đến đệ tử?
Xà Vương mỉm cười :
- Ngươi vô tình được di học của lão Ma Tăng, ngươi có biết năm xưa Ma Tăng cón có ngoại hiệu nào khác không?
Đàm Bất Nhị đáp nhanh :
- Là Cuồng Đầu Đà!
- Sao lại gọi là Cuồng Đầu Đà?
- Vì... vì...
- Ngươi không biết? Vậy nghe ta nói đây! Gọi như vậy vì Ma Tăng có một bí pháp độc môn chuyên làm kẻ khác phải hóa cuồng và dùng kẻ đó làm bộ hạ! Bí pháp đó là...
Đàm Bất Nhị reo lên :
- Nhiếp Hồn đại pháp!
Xà Vương gật đầu :
- Không sai! Và nếu ta thức ngộ điều này sớm, ngươi chỉ cần dùng bí pháp này nhiếp hồn tiểu tử! Từ đó, chúng ta sẽ có một tên gia nhân rất lợi hại và cũng rất trung thành!
Đàm Bất Nhị phấn khích :
- Ngay lúc này đệ tử thi hành thủ thuật đó cũng đâu phải muộn?
Xà Vương lắc đầu :
- Muộn rồi! Ngươi xem đó! Y đang lúc bộc phát vượng nhất, liệu một mình ngươi có đủ đởm lược tiến đến gần y không?
Đàm Bất Nhị đưa mắt nhìn và thầm khiếp hãi trước uy mãnh đang có ở Tiểu Vy!
Tiểu Vy vẫn đang quật kình không biết mệt mỏi vào chân đỉnh đá!
Đỉnh đá này thoạt nhìn từ xa ngỡ như là rất nhỏ, rất mỏng manh! Nhưng nếu đứng gần mà nhìn như vị thế của Xà Vương và Đàm Bất Nhị lúc này, thì đỉnh đá vừa cao vừa to! Cao ngót mười hai trượng và ở phần chân chiếm một phần vi gần sáu trượng vuông! Chính vì thế cho dù Tiểu Vy đã lần lượt quật vào chân đỉnh đá cho đến lúc này vẫn sừng sững vẫn ngạo nghễ hướng về trời cao.
Cũng có cái nhìn như vậy nhưng vị thế xa hơn, Hỏa Độc quái nhân che nghiêng đầu hướng về lão Giáo chủ Bạch Phát :
- Bạch Phát lão đệ vẫn cả quyết đã nghe đề cập đến Kim Long châu được lão Kim Long Kỳ Nhân Châu cất giấu ở đây?
Lão Bạch Phát cười nụ :
- Không những đã nghe mà thôi! Theo nhận định của đệ, chắc chắn Kim Long châu phải được cất giấu ở đây!
Hỏa Độc quái nhân cau mặt :
- Từ đâu Bạch Phát lão đệ có nhận định này? Sao bấy lâu nay ta không hề nghe lão đề cập đến?
Cười thành tiếng lão Bạch Phát bảo :
- Lão ta chớ nghi ngờ thành ý của đệ! Đệ có nhận định này chẳng qua là nhờ nghe nhắc đến Kim Long châu! Và ngay khi nghe xong đệ vội nhìn lại hình thế của ngọn núi này! Càng nhìn đệ càng quả quyết vào nhận định của đệ! Và chẳng phải đệ đã vội vàng phát tín hiệu báo cho lão ca biết đấy sao?
Hỏa Độc quái nhân gật đầu :
- Nếu đúng như lão đệ vừa nói, hành động đó mới đúng là hành động thể hiện tính huynh đệ giữa chúng ta! Lão đệ đã nhìn thấy gì ở hình thế của ngọn núi này?
Vừa dùng tay đưa phác qua từng phạm vi của ngọn núi ngay trước mắt, lão Giáo chủ Thiên Ma giáo vừa giải thích :
- Lão ca hãy nhìn theo tay đệ! Đây là phần thân của chim phụng đang trong tư thế nằm phục xuống! Kia là đầu phụng với đỉnh đá ở bên trên thay cho chóp mao! Như vậy, kết hợp với dãy Phụng Vỹ sơn ở cách đây trăm dặm, chúng ta phải gọi ngọn núi này là Phục Phụng sơn! Và vì Long - Phụng luôn gọi thành đôi, nếu lão kỳ nhân Kim Long muốn cất giấu Kim Long ngũ báu của lão thì lão ca thử nghĩ xem lão còn cất giấu ở đâu khác ngoài ngọn núi phụng này?
Bật cười, lão Bạch Phát còn đề quyết :
- Kim Long châu có thể ví với nhãn long (mắt rồng). Ở đây thì chính là nhãn phụng (mắt phụng). Do vậy, vì trí tiểu tử kia đang quật kình vào là phần tiếp giáp giữa đầu phụng và chóp mao ở bên trên, đó chính là vị trí phải được gọi là Phụng nhãn, là...
Hỏa Độc quái nhân cười phụ họa :
- Là Kim Long châu chứ gì? Hà hà...
Lão Bạch Phát chợt đặt tay lên miệng :
- Suỵt...! Lão ca đừng gây kích động kẻo bọn chúng nghi ngờ! Cứ để bọn chúng sau khi tìm kiếm được Kim Long châu phải sống mái với nhau để tranh giành! Đến lúc đó, chúng ta chỉ cất tay là sẽ dễ dàng thu thập bọn chúng!
Hỏa Độc quái nhân cười khẩy :
- Dù có kinh động đến bọn chúng cũng chẳng sao! Năm mươi năm trước cũng với Hùng Hoàng Hỏa Độc Vụ này suýt nữa ta đã thâu tóm toàn bộ võ lâm Trung Nguyên vào tay! Lần đó chỉ vì ta quá khinh thường mụ tặc ni Thái Hư nên phải hư chuyện! Lần này thì... Hừ
- Lão ca yên tâm! Khi đã lấy được Kim Long châu, đồng thời lấy được cả Kim Long bảo kiếm của họ Đàm, đệ và lão ca sẽ dễ dàng tìm được những vật còn lại là Kim Long ngọc bội, Kim Long kỳ thư và Kim Long đàn! Khi đó không những lão ca sẽ báo phục mối hận mà nghiễm nhiên lên ngôi bá chủ nữa!
Nghĩ đến viễn cảnh này, Hỏa Độc quái nhân đắc ý :
- Sanh ra ta là mẫu thân ta, hiểu ta được chỉ có Bạch Phát lão đệ! Lão đệ cũng vậy, sau khi thành sự, toàn bộ giang hồ đều thuận phục chúng ta, với niên kỷ của ta hiện giờ, ta chỉ mong được hưởng dụng thành quả dó một đôi năm! Và khi ta cỡi hạc qui tiên còn ai khác ngoài độc bá giang hồ ngoài đệ? Hà hà...
Sướng rơn người, lão Bạch Phát xoa hai tay vào nhau :
- Đa tạ lão ca có ý thành toàn cho đệ! Ân tình này...
Hỏa Độc quái nhân xua tay :
- Giữa chúng ta đã kết tình huynh đệ, nếu ta không có ý thành toàn cho lão đệ thì những năm trước ta đâu đã điểm chỉ cho lão đệ mọi thủ pháp độc môn của ta? Lão đệ đừng quá khách sáo như vậy!
Trong khi đó, Đàm Bất Nhị vẫn còn hối tiếc vì không thể thi triển thủ thuật Nhiếp Hồn đại pháp để thu phục Tiểu Vy làm tay chân!
Đàm Bất Nhị chợt nói :
- Không thu phục được y, thì ta quyết cũng không cho ai khác thu phục!
Xà Vương hiểu rõ tâm lý của đệ tử bèn mỉm cười :
- Ngươi có ý thật giống ta! Chờ khi tiểu tử giúp bọn ta lấy được Kim Long châu, phần hạ thủ tiểu tử kia ta đã có cách!
- Cách gì thưa sư phụ? Chẳng phải sư phụ vừa nói chân khí của y đang lúc vượng, chúng ta không thể tiếp cận sao?
Xà Vương cười lạt :
- Không cần tiếp cận ta cũng lấy được mạng y! Thu phục y thì khó chứ giết y đâu phải khó!
- Như thế nào, sư phụ?
Xà Vương hạ thấp giọng :
- Bích Linh Xà rất thông linh, ngươi vẫn còn giữ đấy chứ?
Đàm Bất Nhị trầm ngâm :
- Đến chất độc của Thanh Tuyến Xà mà vẫn không hại được y, Bích Linh Xà của đệ tử...
- Ngươi lầm rồi! Ta đâu có ý định dùng chất độc của Bích Linh Xà lãm hại y?
- Vậy thì...
Xà Vương thầm thì giải thích, như sợ Tiểu Vy dù đang phát cuồng vẫn nghe được :
- Chân khí của y đang lúc vượng, đó là điều đang diễn ra! Nếu ta đoán không lầm, với sự phát tác của y như thế này chỉ một lúc nữa sự bộc phát chân khí sẽ không còn nữa! Đúng lúc đó, người phải sai Bích Linh Xà đột kích vào trọng huyệt của y! Chân khí đang quy hồi bị đột kích như cách ta nói, y lập tức hóa thành người thiên cổ!
Tuy thán phục sự sắp đặt của sư phụ, nhưng Đàm Bất Nhị vẫn phải rùng mình kinh hãi :
- Nói như sư phụ nếu việc đột kích bất thành hoặc xảy ra muộn hơn, khi chân khí của tiểu tử hoàn toàn quy hồi, y sẽ là thiên hạ nhất nhân với công phu vô thượng?
Xà Vương cười lạnh :
- Điều đó còn tùy vào lượng chân khí tiềm ẩn của y nhiều hay ít, và nếu là nhiều thì nhiều đến đâu! Việc y có là thiên hạ đệ nhất nhân hay không sẽ rất khó nói! Tuy nhiên, cẩn tắc vô ưu, lưu y lại sẽ là một đại họa, ngươi phải làm đúng như lời ta dặn, đột kích thật chuẩn xác và thật đúng lúc!
Nghe thế, Đàm Bất Nhị lập tức cho tay vào người và lấy ra một con tiểu xà có màu xanh biếc rất quái dị!
Đó là Bích Linh Xà của y, đã giúp y khai sáng và thành danh là Môn chủ Bích Xà môn.
Hài lòng trước thái độ nhanh nhạy và chỉnh chu của đệ tử, Xà Vương gật đầu bảo :
- Ngươi đúng là hảo đồ đệ của ta! Chẳng bao lâu, khi ta hưởng hết tuổi trời, với ngươi là người kế tục, võ lâm Trung Nguyên còn có ai dám khinh khi và gọi ta là một kẻ Phiên bang dị tộc! Hừ!
Đàm Bất Nhị phấn khích nhìn sư phụ :
- Sư phụ yên tâm! Đệ tử quyết không phụ lòng kỳ vọng của sư phụ! Ngày sư phụ chiếm ngôi vị độc tôn không còn xa nữa!
Gật đầu, Xà Vương vừa nhìn Tiểu Vy vừa lẩm bẩm :
- Chỉ mong sao tiểu tử đừng quy hồi chân khí khi quá sớm, trước khi giúp chúng ta phát hiện ra Kim Long châu!
Cũng nhìn như sư phụ, Đàm Bất Nhị bất giác kinh ngạc :
- Ô! Sư phụ xem kìa! Từ đỉnh đầu của tiểu tử như đang phảng phất có tia bạch khí xuất hiện thì phải?
Xà Vương nheo mắt nhìn và lên tiếng thật khẩn trương :
- Không sai! Mọi chân khí của y đang đột phá đỉnh Thiên Đình! Ngươi mau mau chuẩn bị, việc quy hồi chân khí sắp diễn ra rồi!
Đàm Bất Nhị cuống quít :
- Cần đột kích trọng huyệt nào của y, thưa sư phụ?
Xà Vương rít :
- Nếu được Đan Điền huyệt thì hay nhất! Nhưng do y đang quay lưng về phía này, ngươi cứ sai Bích Linh Xà đột kích Linh Đài huyệt của y cũng được!
- Liệu kết quả có như khi đột kích huyệt Đan Điền không?
Nghi vấn của Đàm Bất Nhị cũng là điều Xà Vương đang tự hỏi! Nhưng do không còn thời gian để chọn lựa, vì lúc này tia bạch khí trên đầu Tiểu Vy chỉ còn như một sợi tơ mỏng manh và đỏng đảnh, Xà Vương gắt :
- Linh Đài huyệt là một trong tám đại trọng huyệt hiểm yếu! Kết quả sẽ như nhau! Mau lên nào, Đàm Bất Nhị! Ngươi căn dặn Bích Linh Xà chưa?
Nghe vậy, Đàm Bất Nhị vội khum đầu vào con độc xà và rít lên những thanh âm sin sít!
Bích Linh Xà quả là một vật thật thông linh, nghe tiếng rít của chủ nhân nó cất cao nửa người cho thấy thân hình của nó chỉ dài không đến một thước một Tàu, bằng chiều dài một cánh tay của người đã thành nhân.
Đúng lúc đó, Tiểu Vy vẫn quật kình vào chân đỉnh đá như trước đó đã quật.
“Ầm!”
Xà Vương với mục lực tinh tường bật kêu lên :
- Kim Long châu kia rồi Đưa mắt nhìn, Đàm Bất Nhị phát hiện ra có một vật tròn và nhỏ nhưng sáng lóng lánh đang bật ra như bao mảnh đá vỡ khác sau khi Tiểu Vy quật kình vào chân đỉnh đá!
Quá vội chiếm hữu Kim Long châu, Xà Vương vừa động thân lao đến vừa quát :
- Tung Bích Linh Xà mau!
Đàm Bất Nhị do lo dõi theo chuyển động của Kim Long châu, nên trước khi có tiếng quát của sư phụ, y đã hất Bích Linh Xà ra khỏi tay rồi!
Với một chút ít sai biệt về thời gian điểm đột kích, những diễn biến về sau thật là tai hại!
Xà Vương vì vội nên không cần chọn đúng thời điểm để hạ lệnh cho đệ tử! Đàm Bất Nhị cũng vì vội nên đã hạ thủ sớm hơn vài sát na! Hai lần sai biệt này của lũ ác ma vô tình giúp Tiểu Vy không ít!
Đúng như nhận định của Xà Vương, chân khí nội thể của Tiểu Vy qua là đang quy hồi! Và sự quy hồi đó chỉ là mới bắt đầu khai diễn!
Và nhờ sự quy hồi này, dù chỉ mới bắt đầu nhưng do đỉnh Thiên Đình không còn bị vượng khí lấn át, Tiểu Vy lập tức có lại chút ít linh trí!
Khi linh trí vừa có lại, cũng là lúc Bích Linh Xà được Đàm Bất Nhị tung đi, huyệt Linh Đài của Tiểu Vy chợt nhói đau!
Không hề ngỡ đó là cái đau do độc xà ngoạm vào, Tiểu Vy theo bản năng đã vội đưa toàn bộ chân khí đến Linh Đài huyệt!
Lập tức, từ huyệt Linh Đài, mọi độc chất bị nội nguyên của Tiểu Vy đẩy bật ra ngoài thân!
Với hành động này, sự quy hồi chân khí của Tiểu Vy đương nhiên bị gián đoạn, tạo một sự hụt hẫng ở Đan Điền!
Choáng váng, Tiểu Vy ngã vật xuống nằm lẫn lộn vào đống loạn thạch vỡ vụn do chính Tiểu Vy quật kình vào chân đỉnh đá tạo thành!
“Huỵch!”
Ngỡ việc đột kích Tiểu Vy đã thành công, hơn nữa, do mãi theo cử động của sư phụ - đang thu thập Kim Long châu - Đàm Bất Nhị không còn ngó ngàng đến Tiểu Vy nữa!
Xà Vương cũng vậy, vừa nhặt được Kim Long châu liền quên bẵng đi Tiểu Vy! Xà Vương cất tiếng gọi :
- Đàm nhi! Mau đem Kim Long bảo kiếm đến đây!
Đàm Bất Nhị hối hả lao đến, vừa trao Kim Long bảo kiếm cho sư phụ vừa hỏi :
- Sư phụ có tin chắc dùng Kim Long châu sẽ nhìn được mọi ám ký của Kim Long Kỳ Nhân có ghi trên bảo kiếm không?
Thái độ nhận Kim Long bảo kiếm của Xà Vương thật kỳ lạ!
Không những lão không đáp lời hoặc giải thích cho đệ tử, lão còn nhìn gườm gườm vào đệ tử và không màng dùng Kim Long châu để tìm những ám ký trên Kim Long bảo kiếm như Đàm Bất Nhị vừa gợi lời!
Phát hiện thái độ khác lạ của sư phụ, Đàm Bất Nhị thầm kinh hoảng, nghĩ đến việc sư phụ có thể loại bỏ y vì không muốn chia phần hưởng dụng di học Kim Long!
Đọc được sự sợ hãi của Đàm Bất Nhị, Xà Vương cười gằn :
- Ta muốn nghe giải thích tại sao ngươi tìm được sở học của Ma Tăng mà sau đó không quay lại bẩm trình với ta?
Đàm Bất Nhị vụt hiểu! Sư phụ muốn trừng trị y vì lầm lỗi này và sẽ có thái độ tương tự, nghĩa là không cho hưởng chút gì trong di học Kim Long.
Y dịch lùi, miệng kêu :
- Sư phụ?
Xà Vương giả vờ hỏi :
- Có chuyện gì ư, Đàm nhi?
Đưa mắt nhìn quanh quất và bất ngờ Đàm Bất Nhị đưa tay chỉ xuống chân núi :
- Có biến rồi, sư phụ! Ở dưới chân núi như có người phóng hỏa muốn hủy diệt sư đồ ta!
Xà Vương cười lạnh :
- Có chuyện đó thật sao?
Đàm Bất Nhị vẫn kêu và lần này là kêu thất thanh :
- Có mùi hùng hoàng? Sư phụ chúng ta nguy mất! Như kẻ phóng hỏa chính là Hỏa Độc quái nhân ở Miêu Cương!
Cũng ngửi được mùi hùng hoàng, Xà Vương thất sắc, tìm cách đưa mắt nhìn xuống chân núi!
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy, Xà Vương lập tức kinh hoảng bở vía :
- Hùng Hoàng Hỏa Độc Vụ? Không ngờ Hỏa Độc quái nhân, kẻ từng đối đầu với ta đã lẻn đến từ lâu!
Từ dưới chân núi, Hỏa Độc quái nhân ném vọng lên một câu cuồng ngạo :
- Xà Vương! Đã năm mươi năm không gặp, lũ quái xà của ngươi liệu có hơn Hỏa Độc Vụ của ta không? Ha... Ha...
Đàm Bất Nhị phát hiện Xà Vương đang lúc hoảng sợ, tình cờ đưa hậu tâm về phía y, y rất muốn nhân cơ hội này trừ khử sư phụ để tránh mọi hậu họa sau này!
Tuy nhiên, kịp nghĩ lại, y chỉ nhẹ nhàng bảo :
- Sư phụ! Hỏa Độc Miêu Cương có hành động này nhất định là muốn chiếm hữu di học Kim Long châu! Sao sư phụ không mau tìm hiểu mọi ám khí của Kim Long Kỳ Nhân trước, sau đó hãy dùng hai vật đã trở nên vô dụng để tự cứu mạng?
Quay phắt lại, Xà Vương nghi ngờ :
- Ý của ngươi là...
Đàm Bất Nhị mỉm cười :
- Trước sau gì hơi độc từ Hỏa Độc vụ cũng theo gió đưa đến tận đây! Để tránh nguy đến tính mạng, đệ tử nghĩ, dùng một vật để đổi lấy một mạng người, lão Hỏa Độc không lẽ không ưng thuận?
Nhìn lại, Xà Vương thấy lòng lửa đỏ tuy đã bao bọc kín chân núi, nhưng hơi độc vẫn chưa đủ lực để xông đến nơi này, đúng như lời Đàm Bất Nhị nói!
Lão gật đầu :
- Không sai! Ta và ngươi sẽ tìm hiểu mọi ám ký của lão Kim Long trước sau đó, khi đã hủy bỏ mọi ám ký, ta sẽ dùng chúng để cứu mạng cả hai! Ngươi khá lắm!
Nhân lúc sư phụ hài lòng, Đàm Bất Nhị thốt nhẹ :
- Khi nãy, sư phụ làm đệ tử thật sự khiếp đảm!
Xà Vương bật cười :
- Ngươi chớ để tâm! Có là sư phụ như ta ngươi mới biết thế nào là sự giận dữ, nếu đệ tử có hành vi mục vô tôn trưởng! Dẫu sao, kế của ngươi vừa nghĩ cũng đủ giúp cho ta tha thứ cho ngươi!
Dứt lời, Xà Vương một tay cầm Kim Long bảo kiếm, một tay cầm Kim Long châu và đưa cả hai lên ngang mặt.
Lão vận lực phổ vào Kim Long châu và từ Kim Long châu liền phát ra một tia sáng chói lọi! Ánh sáng đó nguyên là của cả viên Kim Long châu, nay được nội lực của Xà Vương truyền vào phải gom tụ thành một tia nhỏ thật sáng!
Dùng tia sáng đó chiếu vào thân kiếm, Xà Vương lẩm nhẩm đọc:
“Kim Long kỳ thư được lưu ở Kim Long đàn. Hãy đến đỉnh Giác Lân ở Côn Luân, tìm Quy Thạch Bàn để hành lễ bái đàn nhận di học”.
Đọc xong, Xà Vương len lén nhìn đệ tử, thấy Đàm Bất Nhị vẫn đang đưa mắt nhìn xuống chân núi!
Lão hỏi :
- Ngươi có nghe thấy ta đọc di tự của Kim Long Kỳ Nhân không?
Không đáp, Đàm Bất Nhị chỉ lẩm nhẩm :
- Hỏa Độc Vụ đã được gió từ dưới thổi ngược lên, sắp phủ kín toàn bộ ngọn núi! Xem ra lão Hỏa Độc quái nhân không chỉ muốn chiếm hữu di vật của Kim Long Kỳ nhân mà thôi!
Xà Vương không thể không tán thành nhận định của Đàm Bất Nhị! Lão kinh hãi :
- Nói như ngươi, việc dùng vật để đổi người kể như bất thành?
Đàm Bất Nhị lẳng lặng gật đầu!
Thấy thế, Xà Vương nổi giận :
- Nếu ngươi nghĩ đến điều này sớm hơn, ngay khi Hỏa Độc Vụ chưa mù mịt thế này, ta đã có cơ hội cao chạy xa bay từ lâu rồi!
Đàm Bất Nhị đưa mắt nhìn sư phụ :
- Sao sư phụ giận dữ với đồ nhi? Đáng lý ra với mối cựu thù giữa sư phụ với lão Hỏa Độc, sư phụ phải tính đến trường hợp này mới phải? Đổi lại là sư phụ liệu lão Hỏa Độc có thể dùng một vật gì đó mong được sư phụ buông tha hay không? Lão Hỏa Độc đã tiên liệu tất cả, lão chỉ chờ sư phụ mất mạng, lão biết hai vật kia sẽ nghiễm nhiên lọt vào tay lão!
Xà Vương giật mình :
- Ngươi nói không sai! Nếu là vậy, ta không thể để cho lão ta toại nguyện!
Đàm Bất Nhị kinh ngạc :
- Ý của sư phụ là...
“Chát!”
Vận dụng toàn bộ chân lực, Xà Vương quật mạnh Kim Long châu vào chân đỉnh đá, khiến Kim Long châu phải vỡ nát!
Như đã biết thế nào lão Xà Vương cũng có hành động này, Đàm Bất Nhị bảo :
- Thanh kiếm kia vốn là một bảo kiếm, nếu để lão Hỏa Độc chiếm được cũng là mối hiểm họa không nhỏ!
Xà Vương cười gằn :
- Ngươi bất tất phải lo, ta đã nghĩ đến điểm này rồi! Xem đây!
“Rắc...”
Lão một lần nữa vận toàn bộ chân lực vào song thủ để bẻ gãy Kim Long bảo kiếm thành hai đoạn.
Chờ đến lúc đó, Đàm Bất Nhị kêu :
- Nguy tai! Hỏa Độc Vụ đang lan đến, sư phụ thật khinh suất khi phải vận dụng chân lực! Rất có thể toàn bộ kinh mạch của sư phụ đã bị chất độc xâm nhập!
Xà Vương bàng hoàng :
- Ta...! Ối chao! Ta đã bị... bị...
Nhìn Xà Vương lảo đảo với sắc diện đang chuyển dần sang màu đen, Đàm Bất Nhị bật cười :
- Có như thế mới biết tâm cơ của sư phụ không thể so với đồ nhi! Ha... Ha...
Xà Vương trợn ngược mắt kinh ngạc :
- Ngươi... Ngươi... nói như thế... có nghĩa ý gì?
Đàm Bất Nhị bất ngờ ném bỏ một vật xuống đất :
- Nếu sư phụ không dụng lực, rất có thể sư phụ còn cơ hội chạy khỏi nơi này, cho dù sau đó vẫn phải thiệt mạng vì Hỏa Độc Vụ! Phần đồ nhi, với chất độc của Bích Linh Xà đồ nhi vừa tự gây cho bản thân, Hỏa Độc Vụ chắc chắn sẽ bị khắc chế vì lẽ độc công độc! Đồ nhi toan liệu kể ra thật khéo, phải không?
Xà Vương nhìn vào vật vừa bị Đàm Bất Nhị ném bỏ, thấy con Bích Linh Xà quả nhiên đã bị Đàm Bất Nhị tước đoạt hết chất độc và đang oằn oại giãy chết!
Lão lập cập cho tay vào người như cũng muốn lấy ra Thanh Tuyền Xà và làm như đệ tử lão vừa làm, là dùng độc của Thanh Tuyền Xà để khắc chế lại độc của Hỏa Độc Vụ!
Đàm Bất Nhị cười lớn :
- Lão còn muốn cứu mạng nữa sao? Đã muộn rồi! Ha... Ha...
Đàm Bất Nhị vừa cười vừa thản nhiên chế trụ huyệt đạo của lão Xà Vương!
Lão uất ức hét lên :
- Ngươi nhẫn tâm và độc ác thế sao?
Đàm Bất Nhị hừ lạnh :
- Chính lão đã tỏ ra bất nhân trước, sao lại trách ta bất nghĩa? Hừ! Khi nãy, dùng cớ ta không bẩm báo về sở học của Ma Tăng để định trị tội ta, lão tưởng ta không biết ý đồ thật sự của lão sao?
Vùng lên cười, Đàm Bất Nhị ung dung bảo :
- Bây giờ, ngoài ta sẽ không còn ai biết Kim Long kỳ thư đang được ẩn giấu ở đâu! Kể cả lão, dù lão biết cũng vô ích! Hãy cam chịu với số phận vậy! Vĩnh biệt sư phụ! Ha... Ha...
Y điểm vào tử huyệt của lão Xà Vương trong tràng cười ngật ngưởng!
Mơ hồ nghe tràng cười, Tiểu Vy dần tỉnh lại!
Sự động cựa của Tiểu Vy làm cho Đàm Bất Nhị cảnh giác!
Y đi đến gần, phát hiện Tiểu Vy tuy chưa chết nhưng có thần thái gần giống với kẻ sắp chết!
Chờ mãi vẫn không thấy Tiểu Vy có dấu hiệu hoặc là chết hẳn hoặc là phải tỉnh lại, trong khi đó Hỏa Độc Vụ đã bắt đầu che phủ kín lấp phần ngọn núi. Không thể đợi được nữa Đàm Bất Nhị vội chộp vào người Tiểu Vy!
Nâng bổng Tiểu Vy lên, Đàm Bất Nhị vận lực ném xuống theo triền núi :
- Vĩnh biệt tiểu tử! Ha... Ha...
Y lao đi và biến mất hoàn toàn vào giữa lớp độc vụ mù mù...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT