Mười năm sau
Tại một căn biệt thự lộng lẫy phía ngoại ô, một nàng công
chúa đang yên giấc. Ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, hắt
lên khuôn mặt mĩ miều của thiếu nữ, điểm thêm nét đẹp thanh
thoát của cô.
Nàng công chúa ấy, hok ai khác, chính là Tuyết Nhi.
“Cộc...cộc, cộc...”
“Bé con, đến giờ dậy rồi!...Nếu hok em sẽ trễ đó...” – một
giọng nói nhẹ nhành của người con trai. Anh gõ cửa để đánh
thức Nhi.
Một lát sau, hok thấy có động tĩnh gì, anh ta dùng biện pháp thứ hai:
“Ngày em đi trái tim anh dường như băng giá
Bởi vô tình nó đã đánh mất em
chỉ vì anh đã hok dũng cảm
Nắm tay em và nói lời yêu em
Chỉ vì anh đã quá hèn nhát
Nên đành ngậm ngùi ngắm tuyết đêm rơi...”
Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên, người gọi chính
là tên con trai bên ngoài phòng. Mấy giây sau, tiếng nhạc ngừng
hẳn. Đơn giản bởi vì cái dế ấy đã tháo pin.
Nàng công chúa vẫn ngon lành chìm vào giấc mộng.
_Chỉ còn một cách duy nhất mới gọi được con bé dậy_Anh ta
cười thầm, vẻ mặt hết sức gian xảo. Bỗng anh ta hét ầm lên:
“Trời ơi, con mèo chết tiệt! Sao mày dám ăn hết bữa sáng của anh em tao?
Thế là hết!............”
“Rầm..”
Một tiếng động phát ra từ phòng tiểu công chúa. Ngay lập
tức, cánh cửa phòng được mở. Nhi một mạch chạy ra chỗ chủ
nhân của tiêng hét ban nãy, hốt hoảng:
“Anh, bữa sáng sao rồi...?”
“Cô công chúa dễ thương của tôi ơi, trước hết em đi rửa mặt hộ cái rồi vào ăn bữa sáng.”
Phương Tuyết Nhi, trời hok sợ, đất hok sợ nhưng chỉ sợ bị
mất bữa ăn. Đây là cách duy nhất có thể gọi được nàng heo
lười này và người con trai đó thì đương nhiên biết.
Nhi đứng trước tấm gương, một thiếu nữ thật xinh đẹp! Nhi
cao 1 mét 7, thân hình thanh mảnh, duyên dáng. Mái tóc khá dài
xoã ngang lưng, xược trên đỉnh đầu một ngôi sao nhỏ bằng rubi, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt lá liễu thanh lệ cùng nước da trắng hồng như em bé và cả chiếc mũi dọc dừa cân đối. Nhi
mặc bộ váy màu hồng phấn thướt tha càng làm nổi bật nét đẹp khuynh thành của thiếu nữ.
Đâu chỉ thế, Nhi còn là học sinh xuất sắc của học viện
Aristocracy – trường ở Sin-ga-bo dành cho các quý tộc trên khắp
Châu Á. Hôm nay là ngay khi giảng năm thứ hai của cô (tức là Nhi
học lớp 11 đó).
Tuyết Nhi trở thành một cô gái hoàn mỹ như vậy tất cả là
vì mối tình đầu của cô. Hình ảnh của “vị thiên sứ” ấy vẫn
đọng lại trong cô rõ nét. Nhi đã chờ người đó đã mười năm
rồi.
“Công chúa, xuống ăn đi em”
“Vâng”
Nhi sửa soạn nhanh nhảu rồi xuống phòng. Căn biệt thự này
của tập đoàn Phương gia và Nhi là cô con gái nuôi duy nhất.
Còn người con trai vừa nãy là anh họ cô – Hữu Gia Dương. Anh
thương cô nhất, chiều chuộng cô nhất. Anh hok để cho bất cứ ai
có thể động đến cô, ai làm trái thì kẻ đó sẽ bị “xử tử”.
Cứ đến ngày nghỉ đông, Gia Dương lại đưa cô đi chơi để thư giãn đầu óc. Anh luôn phàn làn về việc Nhi suốt ngày chỉ biết đến học. Những lúc ấy cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Kì nghỉ
này, Gia Dương xin phép cha mẹ đưa cô đến căn biệt thự này. Đây
cũng là nơi đầu tiên Nhi và anh gặp mặt.
“Em ăn từ từ thôi, đừng vội’
“Có thực mới vực được đạo” – vẻn vẹn một câu nói
Gia Dương chỉ có thể nhì cô lắc đầu cười.
Nhi rất ham ăn, đặc biệt là thức ăn do anh nấu. Vậy mà chẳng thấy cô lớn lên tý nào, cô luôn nhỏ nhắn trong lòng anh.
Cuối cùng cô nàng cũng buông đũa xuống
“Thức ăn của anh luôn là number one” – Nhi tru miệng nịnh
“Được rồi, chúng ta ra sân bay thôi”
..........................................................................
Hữu Gia Dương : anh họ Nhi, con trai của tập đoàn Điện tử lớn nhất
nước, gia đình anh cũng có dây dưa ít nhiều đến xã hội đen. Gia Dương cũng là một chàng hoàng tử đẹp trai, đào hoa trong
trường. Anh lớn hơn Nhi một tuổi và rất cưng chiều cô bé. Anh
là nười đầu tiên biết thân phận thực sự của Nhi sau một lần ra nước ngoài.
Sau khi xuống sân bay, chiếc xe thể thao của hai anh em Nhi dừng lại trước cổng học viện Aristocracy.
“Em vào trước đây”
“Từ từ đã em, chờ anh với!”
“Hôm nay em phải trực nhật, hay anh làm giúp em nha?”
“Never! Anh ghét nhất là làm việc đó! Nó làm hạ thấp phong cách của anh. Mà sao em lại phải trực nhật vậy? Công chúa của anh cũng có lúc mắc lỗi sao? Chuyện hiếm nha...!”
“Chẳng phải tại ai đó sao?”
Buổi học cuối năm trước
“Ông già tịch thu con REST của anh. Nói mãi mà không chịu trả!”
đây là RESt của Gia Dương:
“Chắc phải có nguyên do chứ?”
“Ừ thì có gì đâu. Chẳng qua anh nhỡ tay làm vỡ cái bình
sứ Thời Đường của ổng và...cả cái bát nữa thì phải”
“Chỉ vậy thôi ư?” – Nhi tỏ vẻ nghi ngờ
“Ừ thì... hôm trước học viện “mách” với ổng chuyện anh
nghỉ học có hai tuần đi chơi Hawai và cả vụ đánh lộn với bọn
trường ...cái gì bay ấy nhỉ? (*thưa ông anh tên trường người ta
là Flying star ạ!*) Mà học viện cũng nhiều mồm lắm cơ, có
chuyện ấy thôi mà cũng báo về. Chẳng qua bọn chúng phải vào
viện có mỗi ba tháng, què ha chân, đầu trụi sạch, có tổn thất đến trường gì đâu kia chứ”
Gia Dương ngây thơ vô (số) tội biện minh (*tổn thất mạng người ấy chứ*)
“Bác Hữu làm vậy là nhẹ nhàng cho anh quá rồi còn gì”
“Bây giờ em đang ở phe ai thế hả? Công chúa đáng yêu chúa
anh, giúp đi mà! Chỉ có em mới thay đổi được ổng thôi”
“Nhưng em phải đi học”
“Rồi anh xin cho sau”
“Vậy cuối cùng anh có xin không?”
“ Hì hì... – Gia Dương tủm tỉm – chết rồi, anh có việc gấp
phải đi đây. Gặp lại sau nhaz...!” – anh đánh bài chuồn.
Tuyết Nhi cười nhìn bóng anh đi khuất, chỉ trước mặt gia đình và
anh, cô mới thực sự là cô. Ngay lập tức, Nhi trở lại với cái
kén của mình.
“Nhi à...! Đợi mình với”
Tiếng gọi của một cô gái từ phía cổng vọng lại. Đó là Hiểu Trang – bạn thân nhất của Nhi. Hiểu Trang là một babygirl, rất dễ
thương và hoà đồng, cứ nhìn thấy trai đẹp là sáng mắt. Nhưng
dù vậy, Trang vẫn quan tâm Nhi và hiểu Nhi. Trang còn là người
duy nhất biết về mối tình đầu và sự chờ đợi của cô. Cũng như Gia Dương, Hiểu Trang không cho phép bất cứ ai làm tổn thương
đến Nhi, ngay cả anh trai mình.
“Sao hôm nay cậu chăm thế?” – Nhi nhìn Trang ngạc nhiên
“Sao cơ?” – cô nàng vẫn ngây ngô
“Thì chẳng phải cậu là công chúa đi trễ sao?” – Nhi vẻ mặt châm
chọc kiêm véo một cái trên khuôn mặt mũm mĩm của cô nàng. Nhưng Nhi đâu biết rằng hành động của cô làm bao chàng trai xung quanh đó ngây ngất
“Thôi cho mình xin đi, mình đang phát sốt về chuyện gia đình đây này”
“Có chuyện gì sao?”
“Được rồi, vào lớp mình nói cho, sắp muộn rồi kìa”
“Muộn? – Nhi nhìn đồng hồ trên tay – Aaaaaaaaa...còn năm phút nữa”
Thế là hai cô nàng cắp giò chạy thẳng vào lớp.
Giờ tự học
“Ông anh sinh đôi của mình về rồi” – Trang thở dài
“Thì sao?”
“Đó mới là điều rắc rối!” – Trang hét toáng lên
“Sao vậy?” – Nhi vẫn bình thản
“Cậu không biết anh mình sao? Trần Minh Phong ấy?”
“Biết”
“Ý mình là thông tin của anh ấy cơ” – Trang kinh ngạc nhìn Nhi đang lắc đầu liên tục
“Thật pó tay với cậu. Anh ấy là một thành viên trong tam đại thiên
vương đấy – Trang nheo mắt nhìn Nhi - Đừng nói với mình là Tam
đại Thiên Vương mà cậu cũng không biết?”
Lần này Nhi hiểu ý cô bạn này muốn hỏi về cái gì. Nàng tiếp tục lắc đầu.
“Trời ơi! Cậu có phải là học sinh của Aristocracy không vậy? Làm sao
mà học viện lại bầu cậu là Ngọc Nữ kia chứ? Đến thông tin cơ
bản mà cũng không biết!”
Chú thích:
Học viên Aristocracy là ngôi trường của giới thượng lưu trực
thuộc tập đoàn Phong gia. Người có quyền lực tối cao trong
trường là Hội học sinh và cũng là nhưng chàng hoàng tử trong
mơ của các thiếu nữ. Họ còn được gọi là Tam Đại Thiên Vương.
Ngọc nữ là tên gọi khác của Nhi trong trường. Cái tên đó bắt
nguồn từ một cuộc bầu chọn của các học sinh vào ngày hội
trường năm ngoái.
“Haiz, mình phải cung cấp thông tin cho cậu vậy”
Nói rồi, Trang lôi chiếc laptop (máy tính xách tay đó) và tìm
kiếm, sau đó in ra. Đó là lí lịch của Tam Đại Thiên Vương, nhưng rất tiếc lạ không có một tấm ảnh nào của họ bởi các chàng
cực kì ghét bi chụp ảnh. Kẻ nào dám, kẻ đó chết không toàn
thây.
Nhi lật từng trang một đọc nhưng rồi dừng lại trước một cái tên “Phong Vũ Kiệt”. Cô kéo Hiểu Trang lại và hỏi:
“Hắn cũng ở trong nhóm à?”
Trang sửng sốt:
“Đừng nói là cả Phong Vũ Kiệt cậu cũng không biết đấy nhá? Kẻ thù của cậu, cậu không biết thì làm sao mà thắng được?”
Đúng vậy, Phong Vũ Kiệt chính là kẻ thù không đội tròi chung của
Phương Tuyết Nhi. Hắn là người đã cướp đi ngôi vị số 1 của cô
trên bảng xếp hạng thành tích, người cướp đi bài phát biểu
hoàn hảo mà cô đã chuẩn bị từ trước. Chưa bao giờ điểm của
Nhi bằng điểm Kiệt, đơn giản bởi vì hắn luôn đạt số điểm
tuyệt đối.
Tuy thế nhưng hai người không hề biết đến sự tồn tại của nhau, có chăng cũng chỉ là cái tên trên bảng điểmvà lời đồn thổi mà
thôi. Mà họ cũng chẳng thèm nghe nhưng lời “buôn dưa” ấy.
“Ờ thì chắc gì hắn đã biết mình kia chứ! Với lại hắn là ai
cũng chẳng liên quan gì đến mình. Cái mà Nhi này quan tâm chỉ
có điểm của hắn thôi”
“Pó tay rồi” – Trang cháp tay cúi lạy Nhi
“Chuyện của gia đình cậu thế nào?” – Nhi chuyển đề tài
“Ông anh mình là người đam mê tốc độ và yêu tư do. Nhưng cậu biết
đấy, gia đình mình thuộc dòng dõi hoàng tộc nên họ luôn gò bó ảnh, còn ép ảnh phải đi xem mắt nữa ấy. Phong vì điều này
mà cố tìm cách sang Mĩ. Lần này ảnh về thì tự nhiên có cuộc sung đột với ba mẹ. Không những thế ảnh còn quyết định dọn ra ngoài sống. Đã lâu lắm rồi gia đình mình không ngồi ăn cơm với nhau...hức..”
Trang nói đến đây thì hai dòng nước mắt không nhịn được nữa mà rơi
xuống. Nhi không biết làm gì để an ải bạn nên chỉ yên lặng vỗ
vai Trang
“Không sao đâu rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi. Cậu khóc trông xấu xí lắm, biết không!”
....................................................
Ở một nơi khác
Trên tầng thượng cao nhất của học viện, ba chàng đẹp trai đang đứng đó cứ như ngững chàng hoàng tử vậy.
Một hoàng tử cao 1m8, dáng người thì khỏi chê. Mái tóc hung nâu hơi loăn quăn cắt tỉa rất hợp thời trang ôm lấy khuôn mặt cực kì
đẹp trai, nở một nụ cười khiến bao thiếu nữ phải ngây ngất.
Đặc biệt là dôi mắt hút hồn màu tím kia. Đó là Warmboy - Minh
Thiên Hạo
Một hoàng tử đang ngồi dựa lưng vào cánh cổng, dáng điệu hết sức kute. Anh cao 1m 82, đẹp trai không kém gì Hạo. Mái tóc đen
tuyền bồng bềnh. Khuôn mặt trắng không tì vết nhưng đỏ ửng vì
giận giữ. Đó là Coolboy – Trần Minh Phong.
Cuối cùng là một hoàng thái tử lặng im ngồi tên thành lan can.
Nước da trắng hồng trơn mịn còn đẹp hơn con gái, mái tóc khá
dài đen nhánh, lông mi vừa đen vừa dài, sống mũi cao cao, mắt
đen lánh lonh lanh như hạt trân châu, lại còn đôi môi...(mình biến thái wa’) Anh cao 1m85, dáng còn đẹp hơn cả siêu mẫu. Đó chính
là Hotboy – Phong Vũ Kiệt.
“Vậy có nghĩa là cậu sẽ ra ngoài sống?” – Hạo lên tiếng kèm theo một nụ cười chết người.
“Thế cậu định sống ở đâu?” – Giọng nói thật lạnh lùng của Kiệt
Phong nhìn hai chàng với ánh mắt bi thương. Như hiểu ý muốn của bạn mình, Hạo và Kiệt ngay lập tức phản kháng:
“Never”
“Các cậu có còn là bạn mình không vậy?” – Phong giận dỗi
“No” – lại đồng thanh
“Các cậu...” – Phong nổi đoá nhìn hai thằng vô tâm. Rồi nhìn thấy
Kiệt hất cằm về phía Hạo. Anh chàng cười ranh mãnh, chỉ vào
cậu bạn:
“Hạo, mình quyết định sẽ ở nhà cậu”
Hạo sốc, còn Kiệt cứ thản nhiên như không có chuyện gì. Bởi anh
là người dẫn đường cho ác ma Trần Minh Phong kia.
“Đùa à? Cậu đừng hòng nha”
“Có thật không? – Phong tiến lại thì thầm – Thế cậu muốn bà chị
yêu dấu của mình biết vụ cậu làm hỏng con xe thể thao của bà
hả?”
“Cậu...” – Hạo run run, an chàng này không sợ ai ngoài bà chị nóng nảy
của mình. Cậu quá rõ tính bà rồi. Bà mà biết chắc cậu tự
tử luôn à.
“Thế nào? OK chứ?”
“Chỉ lần này thôi đấy! Cấm cậu ở quá lâu!” – Hạo đành khuất phụng
“Ha ha... cậu đúng là anh em tốt!”
“Tránh ra!”
Trong khi hai anh chàng kia còn đang đùa giỡn thì Kiệt, khuôn mặt
lạnh như tờ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai tên con trai bên
hành lang tầng dưới.
“Nè, hôm nay mình thấy Ngọc nữ cười rất tươi với một tên con trai
đó. Lần đầu tiên mình trông thấy cô ấy như thế. Cứ như là một
thiên thần ý”
“Tên đó thật là may mắn quá đi. Ngưỡng mộ thật!”
Hai tên ấy cứ tíu tít buôn chuyện mà không biết phía bên trên ba người đang lắng nghe.
“Ngọc nữ là ai vậy?” – Kiệt là người đâu tiên lên tiếng.
“Thật không thể tin được” – Hạo ngạc nhiên nhìn anh bạn
“Sao vậy?” – Phong chen chân
“Kiệt và cô ấy được coi là kẻ thù trên bảng xếp hạng thành tích.
Mặc dù chưa bao giờ thắng Kiệt nhưng vẫn được coi là thiên tài. Cô ta dáng người chuẩn, cực kì xinh đẹp. Là con gái cưng của
tập đoàn đá quý Phương gia.”
“Phương gia?” – lần này cả Kiệt và Phong đều lên tiếng
“Ý cậu là Phương Tuyết Nhi?” – Kiệt cứ thản nhiên nói một cách lạnh lùng
“Vậy là cậu cũng biết cô ấy? – Hạo hí hửng nhưng đột nhiên cau lại vì câu nói của tên bạn
“Không” – vẻn vẹn chỉ hai từ
Còn Phong, sau khi nghe cái tên ấy thì cả người cứng đờ. Chẳng lẽ
là cô ấy? Cậu ta chìm vào suy nghĩ của chính mình mà đâu biết có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu.
“Sao thế? Cậu quen cô ấy à?”
“À...Không, sao mình quen cô ta chứ”
“Ừ” – Kiệt vẻ nghi ngờ. Biết vậy, Phong liền đổi chủ đề
“Nghe nói cậu vừa chia tay em hoa khôi khối nhất (lớp mười ý)?”
“Cậu sao vậy? Đó là chuyện bình thường mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT