“Nô tỳ…mau đi mua nước giải khát cho ta -O-.”

“Vâng ạ >_
“Nô tỳ, ta hôm nay cảm thấy đau nhức khắp người…”

“Thì sao ạ?”

“…Còn không mau đến đây massage! Muốn ăn đòn à? -_-#”

“Hu hu…TT_TT”

“Nô tỳ…Thời tiết thật tốt nên tâm tình chủ nhân ngươi cũng tốt lắm!”

“Ta muốn dắt chó đi dạo…nhưng nhà ta không có nuôi chó…”

“Chẳng lẽ…”

Nụ cười của vị chủ nhân kia ranh mãnh, đôi mắt nhìn vào ai kia đầy thâm độc. Tay hắn cầm một cây roi thép dẻo dai…từng bước…từng bước đến gần…

Không ta không muốn đâu! Không muốn đâu! Sơ ơi…ba ơi…anh ơi…các người cứu con khỏi tên ác ma này đi! Con không muốn đi xuống suối vàng nhanh thế! Con còn yêu đời lắm mà…huhu..

“Chúc con gặp may mắn. Chúng ta yêu con nhiều…!”

Oa oa…Đừng bỏ rơi con mà…



“Hu…hu…làm ơn cứu con với!”

Nhi choàng tỉnh sau một ác mộng mà cô cho là kinh hoàng nhất. Thật đáng sợ! Cô mơ thấy mọi người bỏ rơi mình, cô đã ghào thét, khóc ròng nhưng không một ai chịu quay đầu lại nhìn cô bé đáng thương là cô. Hơn thế nữa, cô phải ở lại làm nô tỳ cho một tên ác ma tàn nhẫn nhất quả đất…Hắn muốn giết cô a! Đặc biệt, cái khuôn mặt đó lại là…Phong Vũ Kiệt…

Oh no!

“Chúa ơi! Mong người hãy bảo vệ cho đứa trẻ vô tội này! Con hứa sẽ đem cho người món chocolate mà con thích ăn nhất! Con nguyện cầu chúa ban phúc cho con để có thể tránh xa được tên ác ma kia! Amen!”

Nhi nhắm mắt lại, hai tay chắp nhau cầu nguyện.

“Ùng…” – bỗng ở bên cửa sổ vang lên một tiếng sấm, những trận sét loé rạnh ngang trời. Tiếng gió rít qua khe cửa từng đợt từng đợt…làm cho Nhi rùng mình mà run lên cầm cập. Mưa bắt đầu rơi từng hạt một trên tán lá cây rồi ào ào như bão tố.

Nhi đưa tay bịt chặt tai để không thể nghe được những âm thanh đáng sợ kia. Hơi thở của cô bắt đầu không ổn định, tim cô đập nhanh như muốn chạy vọt ra ngoài. Đôi môi kia không ngừng mấp máy. Nhưng không còn cầu nguyện chúa nữa mà…

“Chúa, con đã làm gì khiến người giận hay sao mà người lỡ lòng chà đạp tâm nguyện nhỏ bé này! Nếu đã không muốn giúp thì thôi chớ phản ứng dữ quá chi!”

“Ùng…”

“Ùng…”

“A! Con sai rồi! Con sai thật rồi! Làm ơn dừng lại đi!”

Tí tách…tí tách…

Mưa bắt đầu ngớt dần…một lúc sau thì tạnh hẳn…

Ánh nắng thái dương xuyên qua lá cây nhảy múa trong căn phòng của một cô bé đang ngồi co ro cuối giường kia. Âm thanh của thiên nhiên du dương, nhẹ nhàng như vẫy gọi sự sống của muôn loài.

Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt linh hoạt nhìn khắp nơi trong căn phòng lung linh của một nàng công chúa. Cô gỡ chiếc chăn trên người ra và nhẹ nhàng bước xuống giường. Mái tóc đen dài ôm lấy đôi vai mảnh khảnh có phần lộn xộn. Chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi khít chặn với làn da trắng hồng như tuyết khiến Nhi lộ một vẻ đáng yêu của nàng công chúa vừa mới tỉnh giấc.

Nhi lướt qua căn phòng lỗng lẫy kia, Lúc đầu còn ngơ ngác nhưng sau mới nhận ra một điều khác thường. Đây hình như…hình như…Không phải phòng của cô!

Đây là đâu? Sao cô lại ở đây? Vì sao cô lại không thể nhớ ra được điều gì trước đó?

Từng câu hỏi liên tục được hiện lên trong đầu Nhi nhưng lại không hề có bất cứ dữ liệu nào để trả lời cho câu hỏi đó. Hai tay cô nắm chặt chiếc váy trắng ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện.

“Dậy rồi à?”

Giọng của một tên con trai vang lên phía cửa ra vào. Ban đầu Nhi cứ nghĩ là Gia Dương nhưng đến khi cô ngoái đầu lại thì…

“Phong…Phong…Vũ Kiệt! Cậu …cậu…sao lại ở đây?”

Hắn cười châm chọc, thưởng thức vẻ kinh ngạc đến chết người của Nhi. Trong mắt hắn cô như một diễn viên hề chất lượng cao mà hắn hài lòng nhất.

Nhi há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe nhìn hình ảnh của tên con trai trước mặt mình. Tay cô hướng hắn chỉ mà đung đưa.

“Cậu…cậu…”

“Cô mắc bệnh nói lắp?” – Kiệt nói một câu lãng choẹt mang đầy sự lạnh lùng và chế diễu.

“Sao…sao cậu lại ở đây?” – Nhi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì sự hiện diện của hắn

“Câu hỏi đó lẽ ra là của tôi! Cô hãy thử nhìn xem đây là nhà của ai? Căn phòng cô vừa ngủ là của ai? Và…trên tay cô đang cầm thứ gì?”

Câu hỏi của Kiệt khiến Nhi giật mình nhìn lại thứ đang cầm trên tay. Đó là một cây kiếm của quý tộc Anh Quốc được làm từ vàng Ý. Trên tay cầm khắc một con rồng lượn mang một vẻ uy quyền của bậc quân vương. Thanh kiếm rất mỏng và nhẹ nhưng không vì thế mà mất đi độ sắc nhọn vốn có.

Nhi nhìn vật trong tay mình mà không khỏi trầm trồ khen ngợi. Quả thật đây là lần đầu tiên cô được tận mắt trông thấy một thanh kiếm tinh sảo như vậy! Nhưng có một điều kì lạ mà cô không thể lý giải được. Đó là vì sao vật này lại nằm trong tay cô? Trí nhớ của Nhi cho biết chắc chắn cô chưa từng nhìn thấy qua thì làm sao có thể cầm lên được!

“Bây giờ thì hãy trả nó cho tôi!” – Kiệt bằng giọng lạnh lùng ra lệnh. Thanh kiếm đó hắn không cho phép ai được đụng vào ngoại trừ hắn!

Thấy khuôn mặt tràn ngập sự tức giận của đối phương, Nhi hơi run rẩy sợ hãi. Từng bước lại gần hắn…hai tay run run đưa thanh kiếm…

“Keng…”

Âm thanh của cây kiếm rơi xuống sàn. Kiệt hơi nhíu mày cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.

“Tôi…tôi…” – Nhi sợ hãi cúi xuống định nhặt lên. Chưa kịp chạm tay vào thì hắn đã cầm nó.

Kiệt đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi quay phắt đi về phía cánh cửa. Nhưng một lúc sau hắn quay lại nhìn Nhi một hồi rồi hừ lạnh, lấy một chiếc di động ra. Bàn tay hắn lướt nhẹ trên bàn phím bấm từng dãy số.

“Ông quản gia, ông hãy cho người mang lên đây một bộ đồ… - hắn lại lướt qua cô - …nữ…”

Nhi cảm thấy làm lạ, hắn cho người mang đến bộ đồ nữ làm gì? Chẳng lẽ…? Cô cúi người nhìn lại mình.

AAAA!

Cô đang mặc cái gì thế này? Chiếc váy…sao lại ở trên người cô? Cô…cô nhớ mình đâu có chiếc vày ngủ như thế?

Rốt cuộc đây là đâu? Vì sao cô lại không nhớ dược chuyện gì?

Kiệt từng bước lại gần Nhi, cô từng bước lui lại về phía sau. Nhi ôm lấy hai cánh tay trắng nõn nà của mình, môi không ngừng mấp máy:

“Cậu…cậu…không được lại gần tôi…nếu không…nếu không..tôi sẽ…”

“Sẽ làm gì nào?” - Kiệt cười ranh mãnh, giọng nói đầy nguy hiểm tiến về phía Nhi.

“Tôi…tôi…”

“Nhanh chón thay đồ rồi xuống dưới.” – hắn ngừng việc trêu đùa lại, bước chân nhanh về phía cửa.

Rầm

Chẳng mấy chốc dáng vẻ của hắn đã biến mật chỉ còn mình Nhi hậm hựng nơi đó nguyền rủa:

“Tên đáng ghét! Ta hận ngươi!”

…..

Nhi một lần nữa nhìn xung quanh. Cả căn phòng được phủ một màu trắng tinh tế kết hợp hài hoà với màu xanh nhạt. Mặc dù mọi thứ đồ đạc được dọn dẹp sạch sẽ không một vết bụi bẩn nhưng cô lại cảm thấy nơi này hình như đã lâu không có người ở. Thật sự Nhi không biết vì sao mình lại nghĩ như thế, cô chỉ biết cô không hề cảm nhận được hơi ấm từ căn phòng này.

Nhi đi đến bên cạnh chiếc giường mềm mại mà cô mới tỉnh giấc kia và ngồi xuống. Có vẻ như căn phòng này là của một bé gái.

Là em hắn? Không biết cô bé ấy như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại là phiên bản cục băng thứ hai như anh trai?

Nghĩ tới đây cô bỗng phì cười mà không rõ nguyên nhân.

Nhi đứng dậy đi về phía cửa sổ, đưa tay kéo dèm ra.

Cầu vòng! Là cầu vòng!

Nhi thích thú nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt mình. Cô thật không ngờ đứng ở đây lại có thể trông thấy cầu vòng đẹp như vậy!

Bỗng tay cô vô ý dịch chuyển đánh rơi một vật lạ xuống đất. Cô cúi người xuống nhặt lên và nhìn nó.

“Một bức tranh cầu vòng? Hình như là từ khung cảnh này, nét vẽ có vẻ non nớt…”

Chẳng lẽ là của chủ nhân căn phòng này? Nhi thích thú thưởng thức tác phẩm của một bé gái bí ẩn. Cô thật muốn gặp người đó a!

“Cốc…cốc..cốc”

Bỗng từ phía cửa vang lên một tiếng gõ.

“Tiểu thư, chúng tôi mang quần áo đến!” – giọng của một nữ hầu đầy vẻ cung kính

“Vâng, tôi ra ngay ạ!” - Nhi nhanh nhẹn bước đến

Theo sau nữ hầu kia còn có vài người khác. Bọn họ cúi chào Nhi khiến cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn nhẹ nhàng:

“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi!”

Bọn họ không nói gì chỉ cười nhẹ rồi bước vào dọn dẹp lại căn phòng. Một nữ hầu bước đến lại gần cô cung kính:

“Tiểu thư để tôi giúp!”

“Không…không cần đâu, tôi tự làm được…còn nữa đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi…tôi…”

Nhi ngượi ngùng cúi đầu từ chối rồi thoắt cái chạy vào phòng tắm tự mình thay đồ. Mọi người bên ngoài ai lấy đều có vẻ sững sờ ngạc nhiên, rồi phì cười.

Mười năm phút sau

“Tiểu thư mời theo tôi, cậu chủ đang đợi cô ở dưới lầu!”

Ông quản gia khá lớn tuổi cung kính mời Nhi . Cô vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, chiêm ngưỡng vẻ nguy nga của căn biệt thự này mà không khỏi trầm trồ khen. Đây thật giống như lâu đài cho vua ở vậy! Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu Tây Âu lộng lẫy, trang hoàng. Cái cảm giác đứng ở đây khác hẳn với nét trang nhã, quý phái như căn phòng trước đó. Mặc dù xung quanh đều bao phủ bởi một màu trắng nhưng nó lại mang một nét uy quyền của một bậc quân vương.

Nhi đặc biệt chú ý chiếc piano màu đen tuyền ở chính giữa căn phòng. Nó thật đẹp! Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đây đều làm cái nền cho chiếc đàn ấy nổi bật. Nó uy nghi, có vẻ lạnh lẽo nhưng không kém phần diễm lệ tựa như Queen of darkness (nữ hoàng bóng tối) đứng một mình nơi thiên đường.

Nhi say đắm nhìn chiếc piano, trong lòng không khỏi nảy một ý muốn được đến gần và chạm tay vào nó. Cô muốn được lên những phím đàn, muốn...

“Tiểu thư, tiểu thư…”

Bỗng giọng của ông quản gia vang lên làm ngắt dòng suy nghĩ của cô. Nhi ngẩn người một hồi, đôi mắt tròn xeo nhìn ông ta.

Cô thấy mình hơi thiếu lịch sự, khuôn mặt đỏ ửng, ngượng ngùng, ấp úng:

“Tôi…tôi..."

Ông ta không nói gì chỉ mỉm cười như thể hiểu hết mọi chuyện vậy. Đơn giản là vì đã có rất nhiều người cũng bị mê hoặc bởi chiếc piano kia. Nó như có phép thuật cuốn hút con người ta phải nhìn vào và tán thưởng.

“Tiểu thư đi bên này.”

Ông ta hơi cúi người xuống. Nhi cũng biết thế mà vội vàng đi theo bước chân ông.

Quả thật căn biệt thự này thật rộng cứ như là hoàng cung vậy! Cô đi từ nãy giờ mà vẫn chưa đến nơi. Cô không thẹn mà tự hỏi:

“Nơi này rốt cuộc là đâu? Có bao nhiêu người sống mà lại rộng lớn như vậy? Đừng nói là có tam cung lục viện đó nhá!”

Ông quản gia quay lại nhìn Nhi rồi cười hiền:

“Tiểu thư tới rồi ạ! Thiếu gia đang đợi ở bên trong.”

Ngay sau lời nói của ông ta thì cánh cửa tự động mở ra. Nhi bước vào, đôi mắt không tự chủ mà nhìn xung quanh. Căn phòng này thật trang nhã không khác căn phòng trước đó là mấy. Chỉ khác ở chỗ căn phòng được bày biện mang đậm nét Trung Hoa.

Nhi đi theo một nữ hầu đến một bàn ăn rộng lớn. Trên đó chủ yếu là món ăn Trung Quốc, lem công chả phượng, son hào hải vị gì cũng có.

Đôi mắt Nhi sáng lên, chăm chú nhìn vào bàn ăn bắt mắt =)) không để ý đến người con trai đang ngồi chính giữa kia. Hắn cũng chính là chủ nhân của căn biệt thự hoàng đế này – Phong Vũ Kiệt.

Kiệt cau mày nhìn vẻ nhỏ dãi của cô nàng trước mặt mình. Hắn tức giận. Cô gái kia thật kì lạ. Không giống với ngững cô gái khác khi nhìn thấy hắn liền hét um lên hoặc xúc động quá ngất mà chỉ chăm chăm vào những thứ trên bàn lại còn tỏ vẻ không thục nữ tí nào. Chẳng lẽ hắn so với thức ăn kia kém hơn?

Nhi cảm giác có một nguồn tia lửa điện đang chiếu về phía mình liền ngó ngó xung quanh. Xuất hiện trước mắt cô là kẻ mà cô không ưa tí nào.

“Ngồi xuống.”

Hắn nói bằng giọng ra lệnh khiên cô cảm thây hơi khó chịu. Cô ngồi xuống là đương nhiên đâu khiến hắn phải nhắc à không ra lệnh.

“Hừ” – nghĩ là một đằng nhưng cô đâu dại gì mà sinh sự với hắn. Dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, cô có nói gì cũng bằng không.

“Sao tôi lại ở đây?” – Nhi nhíu mày nhìn Kiệt chằm chằm.

Hắn không nói gì, thản nhiên gắp thức ăn không thèm ngó ngàng đến nhân vật trước mặt mình.

Nhi tức lắm khi nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn. Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo! Cô giận dữ nhắc lại:

“Sao…tôi…lại…ở…đây??????”

Kiệt vẫn như cũ ung dung khoan thai ăn bữa sáng. (K: Bữa sáng??? Oa, ta cũng muốn được như thế a! Kiệt ca ca, cho ta một miếng *nước miếng chảy xuống tận cổ* Kiệt ca ca: lượn! *Vi vu…vi vu…* K: kẹt sỉ!!!!!!)

Hừ, hắn ta thật coi thường người khác quá mà. Đã thế cô không thèm hỏi nữa mà ăn luôn. Thức ăn ở ngay trước mắt mình lại còn toàn sơn hào hải vị tội gì mà phải nhìn mà không nếm. Có thực mới vực được đạo. Trước hết cứ nạp năng lượng rồi đấu với hắn sau.

Nhi hí hửng cầm đũa lên, chuẩn bị lấp đầy “kho linh hồn” của mình thì hắn ta lại nhìn cô, nhếch méch cười. Kiệt gọi ông quản gia lại gần rồi thầm thì gì đó

Một lát sau, vài ba người hầu đi vào, họ bước lại gần bàn ăn và bưng lên. Nhi vẫn không biết cái gì mà vẫn ngây thơ:

“Không cần đâu tôi khác tự...gắp…”

Chưa kịp nói hết câu thì người hầu bàn đã bê các đĩa ăn đi, chỉ để lại phía sau cô gái đang há hốc mồm, trợn mắt ngạc nhiên.

Họ đang làm cái quái gì thế kia? Họ định mang thức ăn đi đâu? Chẳng phải cô chưa động gì sao? Họ…

Trong khi ấy, người chủ mưu ngang nhiên thong thả hớp một ngụm trà, khoé mắt hiện lên tia quỷ quyệt.

“Ô…ô..? Mang đi đâu vậy???”

“Dạ…” – Nữ hầu ngay cạnh đó quay lại nhìn Nhi không biết làm thế nào.

“Đi đi” – nghe thấy lệnh của thiếu gia, cô ta cũng không chần chừ nữa mà bước đi tiếp.

“Tôi đã ăn gì đâu?” – Nhi ngơ ngơ ngác ngác nhìn Kiệt. Hắn đặt tách trà xuống, khoé môi hơi động đậy:

“Tôi ăn rồi.”

Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ làm cho Nhi như bị sét đánh mà cứng đờ. Hắn…hắn nói cái gì vậy? Hắn ăn nhưng cô có ăn đâu?

“Cậu…cậu…”

“Có biết vì sao mình ở đây không?”

Lắc lắc

“Còn nhớ ngày hôm qua?”

Câu nói của Kiệt làm Nhi hồi tưởng lại tất cả. Cô phải tham gia cuộc thi khỉ gió rồi sau đó cô đã vào một khu rừng cấm…cô nghe thấy tiếng đàn…cô trả lời câu hỏi…

Câu hỏi?

Đến đây thì Nhi giật mình hoảng hốt. Cô…cô đã trả lời sai câu hỏi…của hắn và…và…cô phải làm cho hắn ba điều…

Thôi cuộc đời cô coi như tiêu rồi, tiêu tan hết tất cả rồi!

Hu hu sao số cô lại xui xẻo như vậy? Ba điều, là ba điều phải thực hiện cho hắn đó, chứ không phải giỡn đâu. Biết làm sao bây giờ? Cái tên ác ma đó chắc chắn không phải là người, cô rơi vào tay hắn chẳng lẽ nào cuộc đời đến đây là kết thúc? Không a, cô không muốn a! Cô còn yêu đời lắm! Cô không muốn ác mộng đáng sợ kia trở thành hiện thực đâu.

Nhi cầu khấn đây chỉ là một giấc mơ. Đúng đây chỉ là một giấc mơ thôi, sau khi tỉnh lại sẽ không có gì xảy ra đâu. Bây giờ cô cần ngay lập tức tỉnh lại mà phương pháp tốt nhất là…

“A..”

Nhi nhéo vào đùi mình một cái thật đau. Đau? Mơ mà cũng đau á? Không phải chứ? Chẳng lẽ…chẳng lẽ…đây là sự thật?

Oh no!!!!!!!!!!!!

“Diễn hài đủ chưa?” – Kiệt chăm chú nhìn từng biểu hiện của Nhi mà thưởng thức. Đôi môi khẽ cười nguy hiểm.

“Tôi..tôi…” – Nhi ấp úng không nói lên lời

“Nhớ rồi?”

Cố gắng gật đầu nặng nề

“Tốt, vậy thực hiện đi.”

“Tôi…” – Nhi nhìn hắn cười ngượng nghịu, thật ra cô đang tính kế để thoát ra khỏi cửa ải này. Chợt một ý kiến loé lên, cô mỉm cười ranh mãnh.

Thấy biểu hiện lạ lùng của Nhi, Kiệt vẫn không quan tâm gì, hắn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có.

“Được thôi, tôi sẽ thực hiện. Nhưng trước hết hãy cho tôi biết đây là đâu? Và vì sao tôi ở đây?” – Nhi rất bình tĩnh tỏ vẻ quyết thắng.

“Cậu bắt cóc tôi?”

Kiệt lười nhác, đặt tách trà xuống.

“Cứ coi là vậy.”

“Bốp” – Nhi đập tay xuống bàn.

“Cậu có biết đó vì phạm pháp luật không? Vì điều này tôi có thể ra toà kiện cậu.”

_Ha ha tưởng bắt được ta à? Đừng mơ! Ngươi không ngờ đúng không? Không ngờ lạ bị ta túm đuôi. Để xem ngươi định làm gì ta. Ha..ha ..ha…_Nhi thầm nghĩ chăc thắng trong bụng

“Thế này đi, chúng ta trao đổi điều kiện đôi bên, không ai mắc nợ ai. OK?”

Kiệt nhìn Nhi cười khẩy

“Cô phải nhớ, từ khi cô trả lời sai câu hỏi thì cô đã nằm trong quyền kiểm soát của tôi rồi. Việc tôi mang cô của mình về nhà là chuyện thường tình. Nếu cô muốn thì cứ việc để xem ai thắng.”

Hắn…hắn...

“Cậu…cậu…” – Nhi há hốc mồm

“Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời nếu không… - Kiệt nhìn Nhi bằng ánh mắt dao găm –…nếu không thì cô tự nhận lấy hậu quả.”

Hắn…hắn…không phải là người…mà là quỷ đội lốt người. Thiên sứ ở đâu a? Là ác ma thì có!!!!!!

“Muộn rồi, đi học thôi!”

Kiệt khoan thai đứng dậy, bước đi. Còn Nhi vẫn đang ngơ ngẩn ngồi đó. Một lúc sau khi hắn đã ra đến cửa, Nhi mới giật mình mà chạy đuổi theo:

“Chờ…chờ tôi với..."

Nhưng khi chạy kịp đến chỗ hắn thì Kiệt đã lên xe bắt đầu nhấn ga. Nhi đuổi tới gõ gõ cửa xe liên tục, miệng không ngừng:

“Ê, cho tôi đi với…cho tôi đi với…”

Kiệt chẳng thèm liếc nhìn rồi nhấn ga và lao đi.

Nhi ở phía sau hít bụi, quát tháo:

“Tên đáng ghét kia, ngừng xe lại cho tôi, ngừng xe lại cho tôi…!!!!!!!!!”

Trong khi cô đang ghào lên chửi bới thì kẻ kia bỗng cho xe lùi lại. Nhi giật mình:

“Cậu…cậu…”

_Không phải hắn đã nghe thấy những gì mình nói chứ? Hắn quay lại để sử mình? Thôi chết rồi!~_Nhi đau khổ nghĩ

Kiệt hạ của kính xe xuống, ngước mắt ra bên phía ngoài nhìn cô, lạnh lùng nói:

“Chuyện hôm qua và hôm nay cấm cô không được nói cho ai biết, bất kể là Trang, hiểu chưa?”

Nói xong hắn lại lao đi như bay trong gió chỉ để lại một người con gái đang sửng sốt. Tâm cô đang bị chấn động mạnh bởi cái câu lạnh lùng của ai kia.

“Tên chết tiệt…ta hận ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!”

……………

Hu hu biết làm sao bây giờ? Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào? Vừa to lại vừa rộng, tìm mãi mà vẫn chưa thấy cổng đâu.

Nhi xoa xuýt hai đôi chân của mình vừa đi vừa than. Cô đã đi được 30p’ rồi mà vẫn chưa ra khỏi cái mê cung đáng ghét này. Cuối cùng thì biệt thự có nối ra không biết?

Mặc dù vậy nhưng cũng không thể không công nhận cái mê cung này rất đẹp. Nó có sự kết hợp hài hoà giữa cảnh sắc thiên nhiên và cảnh nhân tạo. Cô thật bội phục người thiết kế ra hoàng cung này. Nhưng thật đáng tiếc nhất là vì sao nơi đẹp như vậy lại có một chủ nhân đáng chết như thế? Cô không phục, không phục a!

“Tiểu thư.”

Nhi quay lại nhìn người vừa phát ra âm thanh, hoá ra là ông quản gia. Thật may mắn cho cô, rốt cuộc ông trời cũng bắt đầu thương cho cái thân nhỏ bé này rồi!

“Ông quản gia, thật may quá, ông mau giúp tôi ra khỏi cái mê cung này đi!"

“Dạ vâng, thiếu gia đã nhắc nhở tôi đưa cô đi rồi ạ!”

Hắn? Có thật là hắn tốt như vậy không? Nhi nghi ngờ...Chẳng lẽ cô đã nghi nhầm cho hắn?

“Ông chắc chứ?”

“Vâng”

Thấy ông quản gia khẳng định đanh thép như vậy Nhi một phần nào cũng tin tưởng. Có lẽ hắn không phải là loài cầm thú. Hắn cũng tốt đấy chứ! Thôi được rồi, cô tha thứ cho hắn lần này vậy.

Nhi hí hửng cười vui vẻ.

“Đây là tiền của cô.” – ông quản gia đưa một sấp tiền cho Nhi. Cô lấy làm ngạc nhiên:

“Ông đưa cho tôi làm gì?”

“Thiếu gia bảo tôi chỉ mang cô ra cổng, còn lại thì để cô tự về. Thiếu gia còn nhắn tôi mang tiền cho cô vì biết cô không có tiền đi xe taxi.”

Một câu nói của ông quản gia như đổ một gáo nước lên đầu cô giữ trời đông buốt giá.

Hắn…hắn ta như vậy…chẳng khác nào coi thường cô, xem cô như kẻ ham tiền. Đây chính là sự khinh bỉ! Là sự khinh bỉ mà hắn dành cho cô.

Tốt? Tốt ở chỗ nào? Loại người như hắn thì tốt ở chỗ nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cô đã nhìn nhầm rồi, đúng là đã nhìn nhầm rồi. Hắn không phải là ác ma mà là đại đại ác ma, là vua của ác ma!!!!!

Nhi không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô ghào thét khiến cho mọi người ai lấy đều phải giật mình hoảng sợ:

“TÊN ĐÁNG GHÉT! TÊN CHẾT TIỆT! TÊN CHÓ THA NHÀ NGƯƠI! THÙ NÀY TA SẼ TRẢ, TRẢ LẠI HẾT!!!!!!!!!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play