Tám giờ tối.

Trong một căn phòng xa hoa, rộng lớn, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch màu trắng, có hai cây cột hình trụ sơn đồng màu, trên tường treo nhiều bức tranh sơn dầu và phong cảnh có giá trị về mặt thẩm mĩ và vật chất, một chiếc giường gỗ màu trắng kê ở giữa phòng, xung quanh buông rèm màu trắng sữa, gió thổi khiến rèm cửa bay phất phơ, thoạt trông giống như một phòng ngủ của một quốc vương thuộc một đất nước xa lạ nào đó.

Trên giường, dưới lớp chăn mền, gối, ga rải giường màu trắng, một cô gái có khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie, mái tóc đen dày dài đến ngang eo xõa tung trên nền gối trắng tinh, hàng lông mi cong hình cánh phượng thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, hơi thở phập phồng, đôi môi mỏng đỏ như son khẽ hé mở, mùi hương hoa hồng nhung bay thoang thoảng trong không khí, đôi bàn tay nhỏ nhắn, có những ngón tay búp măng trắng muốt nắm hờ, đặt trên trên mép chăn.

Trên hành lang dài hun hun, chìm trong ánh sáng trắng đục của bóng đèn điện, từ trên lầu hai nhìn xuống lầu một ở bên dưới, khoảng không gian rộng lớn ở giữa khiến Tú Linh xây xẩm, đầu choáng váng muốn ngã lộn từ trên không trung xuống dưới đất, đang vội vã chạy trốn nên không có thời gian bình tĩnh đứng ngắm và quan sát kiến trúc của căn nhà, tuy nhiên có thể nhìn thoáng qua thấy căn nhà được xây dựng theo hình cung, vòm mái được thiết kế theo lối kiến trúc của Châu Âu.

Không xác định được phương hướng, Tú Linh chỉ còn biết làm theo linh cảm của bản thân, chạy lòng vòng từ đầu này đến đầu kia, thở hổn hển vì mệt, trán lấm tấm mồ hôi, đêm mùa thu se lạnh nhưng vận động từ nãy đến giờ khiến bộ quần áo trên người ướt nhẹp mồ hôi, mái tóc dài tung bay trong gió, hình ảnh này cho người ta cảm giác trông thấy một mỹ nhân đang chạy trốn khỏi một con quỷ háo sắc.

Mất gần hai phút, Tú Linh mới tìm được lối cầu thang để đi xuống lầu, không dám chần chờ, Tú Linh vội chạy nhanh xuống hơn mười bậc thang, vòng từ lầu một xuống tiền sảnh dẫn ra sân vườn, đứng ở giữa phòng khách dười tầng trệt có thể trông thấy vòm mái tít trên cao, khung cảnh đẹp và sang trọng đến nỗi, Tú Linh tưởng nhầm rằng đây là một cung điện thu nhỏ của một hoàng tử, thuộc một vương quốc xa lạ nào đó.

Xốc gọn túi xách trên vai, đôi bàn chân nhỏ nhắn tiếp tục chạy ra sân vườn, đã được Vũ Gia Minh dặn dò từ trước, Tú Linh chưa chạy được mấy bước đã bị hai vệ sĩ đứng chắn trước mặt.

Sự xuất hiện đột ngột của họ, giống như quỷ nhập thần khiến Tú Linh không kịp dừng lại cước bộ, miệng hét thảm lên một tiếng chói tai.

Bộ quần áo màu đen, đeo kính mát màu đen, mái tóc đen, hòa lần cũng màu đen của bóng đêm, dù là một người có tinh thần cứng rắn cũng bị dọa cho nhảy dựng, huống gì một cô gái đang trong trạng thái hoảng loạn, đang cố hết sức chạy trốn như Tú Linh.

Ngồi trong phòng ngủ, Vũ Gia Minh đứng bật dậy khi nghe thấy tiếng hét lảnh lót của Tú Linh, tự dưng hắn thấy lo sợ vu vơ, sợ Tú Linh xảy ra chuyện, biết đâu Tú Linh vì quá hoảng sợ, lo chạy bán sống bán chết nên bị vấp ngã ở đâu thì sao ? Càng nghĩ hắn càng không yên tâm, không kịp hiểu tại sao mình lại lo lắng cho một cô gái chỉ quen có gần 10 tiếng đồng hồ, chân đã bước ra khỏi phòng ngủ.

Tú Linh lao người về phía trước rơi vào vòng tay của một vệ sĩ đứng ở bên trái, thân hình nhỏ bé bị nhấc bổng lên, eo bị siết chặt, Tú Linh giờ chẳng khác gì một con chó con đang bị chủ nhân ôm ngang người mang đi bán.

“Buông ra ! Buông ra ! Các anh định làm gì ?” Mất mấy giây bàng hoàng vì hoảng sợ, sau khi xác định được hai người đàn ông đứng chắn trước mặt mình không phải là ma quỷ, Tú Linh giãy dụa, chân tay đấm đá lung tung trong không khí, chiếc miệng nhỏ nhắn kêu ầm lên.

“Ông chủ dặn không được phép cho cô rời khỏi đây.” Anh vệ sĩ, mặt lạnh như tiền đáp.

“Tôi muốn đi về, tôi không phải là phạm nhân của ông chủ các anh.” Tú Linh tủi thân xuống giọng van xin, mắt đỏ hoe.

“Thành thật xin lỗi, nhưng tôi không thể thả cho cô đi được, mệnh lệnh của chủ nhân khó có thể không tuân theo.”

“Anh…”, Thấy xuống nước van xin cũng không ăn thua, Tú Linh tức giận nói, “Chắc anh cũng biết tội bắt giữ người khác sẽ bị xử phạt và phải đi tù chứ ?”

Hai vệ sĩ mắt ngơ tai điếc, họ để mặc cho Tú Linh muốn nói gì thì nói, từ trước đến nay Vũ Gia Minh là một ông chủ lạnh lùng và đối xử rất nghiêm khắc với nhân viên, mỗi lần ra lệnh cho họ làm việc, hắn đều nói ngắn gọn, không vượt quá ba câu, dưới 50 từ, với một người có tính cách máu lạnh như thế, không chỉ nghĩ đến miếng cơm manh áo, mà họ còn sợ uy nghiêm của Vũ Gia Minh. Dù là kẻ mới làm cho hắn, hay làm được mấy năm, đều biết khi đã bị liệt vào diện kẻ thù của hắn, thì chỉ có con đường sống không bằng chết, đã biết như thế họ đâu dám làm trái lại mệnh lệnh của hắn.

Chưa đầy hai phút, từ trong tiền sảnh, Vũ Gia Minh nhanh chân đi ra sân vườn, càng gần đến đích, hắn đi chậm dần, dáng đi thong thả, khoan thai, một tay đút vào túi quần kaki màu xám đen, một tay buông thõng tự nhiên, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp tựa ma quỷ, cùng đôi mắt nhỏ dẹt, lông mày hình cánh phượng hòa cùng thứ ánh sáng mờ nhạt, khiến mọi người phải nín thở, ngước mắt nhìn hắn không chớp, tự bản thân hắn đã có sức quyến rũ chết người, không cần phải được tô điểm bằng thứ quần áo xa xỉ mặc trên người, hay địa vị cao quý của hắn.

Khi nghe thấy tiếng hét của Tú Linh, Vũ Gia Minh lo sợ và chạy nhanh xuống đây là thế, nhưng khi thấy Tú Linh không sao, và đang bị một vệ sĩ ôm ngang eo, hắn lại khôi phục dáng vẻ băng lãnh và nguy hiểm thường ngày, là một kẻ giỏi che dấu suy nghĩ và tình cảm của mình, hắn không thể để người khác tìm được điểm yếu và thấy được sơ hở của bản thân.

“Cậu chủ !” Hai vệ đồng thanh nói, ngữ khí hết sức cung kính.

Đang giãy dụa, chân tay đấm đá lung tung, Tú Linh thầm kêu không ổn, mắt run sợ nhìn Vũ Gia Minh đang đứng cách xa mình gần một mét, vóc dáng cao lớn khe khuất một góc nhỏ của sân vườn, hình bóng đổ nghiêng trên nền đất rải sỏi.

Nuốt nước bọt mấy cái, mồ hôi tuôn ra đầm đìa, bí thế, không còn cách nào khác, Tú Linh sử dụng võ cắn.

Anh vệ sĩ đáng thương, bị hàm răng nanh trắng bóng cắn phập vào tay, do bất ngờ không phòng bị, và không lường trước được Tú Linh sẽ sử dụng cách này, anh vệ sĩ nới lỏng tay, miệng kêu lên nhỏ nhỏ.

Lợi dụng sơ hở của anh vệ sĩ, và cơ hội để tẩu thoát có một không hai, Tú Linh ngay lập tức bồi thêm cho anh vệ sĩ một cú giẵm mạnh vào chân, rồi chạy biến đi như ma đuổi.

Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuyên thấu bóng đêm, bám riết theo hình bóng nho nhỏ đang chạy đằng trước.

Hai anh vệ sĩ định đuổi theo bắt lại Tú Linh, Vũ Gia Minh phất tay, lạnh lùng nói, “Không cần.”

Lời vừa dứt, thân hình hắn đã biến mất vào bóng đêm, tốc độ nhanh như gió, là một người chăm chỉ rèn luyện tập thể dục thể thao, thân hình lại cao gần như gấp đôi Tú Linh, sức khỏe dẻo dai như báo, chẳng mấy chốc cự li giữa Tú Linh và hắn càng lúc càng gần.

Tú Linh đã nhịn ăn cả ngày hôm nay, thần kinh căng thẳng, tinh thần hỗn loạn, đã làm suy kiệt hết tất cả sức lực, chạy được một đoạn ngắn, chân tay đã rệu rã, hơi thở đứt quãng và nặng nề, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, trong ánh sáng mờ nhạt, mái tóc đen dày dài đến ngang eo bay phất phơ trong gió, được ánh trăng đêm rằm phủ lên, tạo nên hình ảnh mỹ nhân trong câu truyện liêu trai của người xưa.

“Cô có thể dừng lại được rồi chứ ?” Nhàn nhã duy trì khoảng cách không quá xa với Tú Linh, Vũ Gia Minh cười hỏi.

“A…a….a…” Cảm nhận được hởi thở nóng hổi của hắn ở đằng sau lưng, Tú Linh giật bắn người, kêu thét lên, sự xuất hiện vô thanh vô thức của hắn hại trái tim nhỏ bé gần như ngừng đập trong lồng ngực.

Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, mới đầu hắn chỉ định tìm một nô lệ để đùa giỡn mà thôi, nhưng thật không ngờ Tú Linh lại là cô gái thú vị như thế.

“Thế nào, cô muốn hai chúng ta cùng chạy tiếp, hay là dừng lại ở đây ?” Vũ Gia Minh tốt bụng nhắc nhở Tú Linh, chẳng những hắn có lòng tốt không ra tay túm lấy Tú Linh, rồi trừng phạt một phen, mà hắn còn để cho Tú Linh có cơ hội được vận động thoải mái, được chạy đến lúc nào muốn ngừng thì thôi.

“Đồ xấu xa !”, Tú Linh nghiến răng nghiến lợi, tức muốn hộc máu, dù lựa chọn chạy hay không chạy, sớm muốn gì cũng bị hắn tóm được, đem nhốt trong nhà, đã biết không thể chạy thoát, thì tội tình gì tiếp tục tự hành hạ bản thân mình nữa.

Tú Linh ngừng lại, cúi gập người, hai tay chống gối, thở hổn hển, những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má trắng mịn, khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi và sương đêm.

Vũ Gia Minh khoanh tay đứng sau lưng Tú Linh, nụ cười cửa miệng nửa giễu cợt nửa hàm ý muốn trêu đùa Tú Linh vẫn giữ nguyên trên môi, đôi mắt sắc bén đang quan sát và đánh giá từng biểu hiện nhỏ nhất của Tú Linh, hắn coi Tú Linh là một mẫu vật thí nghiệm để thử phản ứng hóa học.

Để cho Tú Linh điều hòa hơi thở và giãn gân cốt một lúc, hắn lên tiếng bảo, “Vào nhà đi thôi, đã khuya lắm rồi.”

Tú Linh đứng thẳng người, xốc gọn túi xách trên vai, không thèm quay lại nhìn hắn, chân tự động bước, hướng ra phía cảnh cổng sắt cao cao đằng trước mặt.

“Cô muốn tôi phạt cô, thì cô mới học được cách nghe lời ?” Vũ Gia Minh thở ra hơi thở nguy hiểm, khuôn mặt băng lảnh phủ một lớp hơi sương mỏng.

Tú Linh đang tức điên người, muốn tránh xa Vũ Gia Minh càng xa càng tốt, đâu có tâm trạng để đấu lý với hắn.

“Được lắm, nếu thế cô đừng trách tôi đối xử vô tình với cô.”

Chỉ bằng ba sải chân, vai Tú Linh bị nắm chặt, cơ thể nhỏ bé bị vác bổng lên vai Vũ Gia Minh, bàn tay cứng như sắt thép siết chặt lấy eo Tú Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh thú chẳng mấy chống trở nên trắng bệch, nhăn nhó vì đau.

“Thả tôi xuống ! Tôi muốn đi về nhà ! Tôi không muốn ở lại đây.”, Tú Linh kinh hoàng, tay chân đấm đá loạn xạ vào người hắn, miệng la to.

Vô ích, dù Tú Linh có quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho mình, vào lúc này là hoàn toàn vô dụng, một khi đã chọc giận hắn thì đừng vọng tưởng hắn sẽ mềm lòng.

Hai vệ sĩ đứng nghiêm trong bóng tối, kính cẩn cúi chào hắn, mắt liếc nhìn Tú Linh đang bị vác như heo trên vai, chân tay đang đấm đá loạn xa, miệng không ngừng la hét, tuy rằng họ có chút thương xót, nhưng tuyệt đối không dám mở miệng xin tha cho Tú Linh.

Vũ Gia Minh không chú ý đến hai vệ sĩ, không gật đầu đáp lại lời chào hỏi của họ, chân đều bước, những sải chân vững chãi và nam tính, mắt nhìn thẳng vào đường đi trước mặt, đối với vật nhỏ nhắn đang dùng móng vuốt để mát xa lưng cho mình, hắn hoàn toàn không để tâm đến, cũng không phiền phải nghe tiếng la hét trong trẻo và dễ nghe của Tú Linh.

Nếu Tú Linh biết được rằng, hành động tức giận, và thể hiện sự phẫn nộ của mình khi bị Vũ Gia Minh bắt nhốt, chẳng những khiến bản thân mình nhanh chóng kiệt sức, còn khiến hắn được hưởng thụ cảm giác khoan khoái vì có thể bắt nạt được người khác, Tú Linh đã không ngu đến mức bỏ chạy bán sống bán chết, la hét đến khản cả cổ họng, tay chân đỏ ửng vì đụng phải cơ thể cứng như sắt thép của hắn.

Lên đến lầu hai, tiến về phía phòng ngủ, mở cửa, Tú Linh bị Vũ Gia Minh ném lên giường như một bao cát, dù giường được trải một lớp nệm giày, nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn ê ẩm vì đau.

Tiếng kêu rên vừa bật ra khỏi miệng, chưa kịp mắng được câu nào, Vũ Gia Minh đã nằm đè lên người Tú Linh.

“Anh…anh muốn làm gì ?” Mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, Tú Linh lắp bắp, líu lưỡi nói không nên lời.

“Cô nói thử xem ?”, Vũ Gia Minh cười, nụ cười tựa ác ma đang chuẩn bị đoạt mạng người khác.

“Đừng…đừng đùa nữa, cũng đã khuya rồi, anh…anh nên về phòng ngủ đi.” Hai tay chống vào ngực hắn, Tú Linh cố tạo một khoảng cách an toàn.

Vũ Gia Minh cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ bé, đang run rẩy, lạnh toát chống vào ngực mình, bỗng dưng hắn thấy tức giận, xét bản thân chẳng những có vẻ bề ngoài hơn người, mà ngay cả địa vị của hắn, khiến nhiều cô gái cầu cũng không được. Tại sao Tú Linh dám coi hắn là một tên xấu xa đê tiện, luôn sợ hãi bỏ chạy và tìm đủ mọi cách né tránh ?

Hỏa khí bốc cao lên đến tận đỉnh đầu, Vũ Gia Minh chẳng cần biết đến cái gì gọi là lòng kiên nhẫn, phải có thời gian để cho Tú Linh chuẩn bị, và làm quen với vai trò làm tình nhân nữa, ngay lúc này hắn muốn chiếm lấy Tú Linh, muốn thuộc về hắn hoàn toàn.

Giữ chặt lấy hai tay Tú Linh trên đỉnh đầu, môi hắn áp lên đôi môi mỏng đỏ như son, mềm mại và ẩm ướt của Tú Linh, nhắm mắt lại hắn tận hưởng cảm giác hưng phấn, ngọt ngào và ấm áp mà Tú Linh mang lại cho hắn, tuy đây là một nụ hôn cưỡng ép, không hề có dư vị của tình yêu, nhưng vẫn khiến cho hắn lâng lâng muốn say.

Tú Linh tròn xoe mắt nhìn hắn, màu sắc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, sống hai mươi năm chưa hôn ai lần nào, cũng chưa từng nếm mùi vị của ái tình, thế mà nay chẳng những vô cớ bị bắt làm tình nhân, còn bị cưỡng hôn.

Tú Linh đông cứng cả người, sợ tới mức động cũng không dám động, hơi thở ngưng đọng trong không khí, nụ hôn cuồng nhiệt, mang theo mùi vị của sự sở hữu, đã cướp hết tất cả không khí và sức lực phản kháng của Tú Linh.

Đến khi cảm nhận vật nhỏ bé nằm dưới thân, tái mét mặt, gần như ngất xỉu vì không có dưỡng khí do quên không hô hấp, Vũ Gia Minh luyến tiếc rời đôi môi đỏ mọng, rời khỏi đầu lưỡi đinh hương, mang vị ngọt của ong mật, và thơm mùi hoa hồng nhung của Tú Linh, tuy không uống rượu, nhưng Vũ Gia Minh đã say, say chuếch choáng, thần trí mơ hồ.

Thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé vì sợ hãi, trở nên nhợt nhạt mất sức sống, tay run run chặn những dòng nước mắt trong veo đang lăn dài trên gò má trắng mịn, bất chợt Vũ Gia Minh thấy lòng mình đau nhói, không đành lòng nhìn thấy Tú Minh khóc vì mình. Cúi xuống, ôm Tú Linh vào ngực, tay vỗ nhẹ nhàng vào lưng, miệng dịu dàng thì thầm, “Nín đi ! Cô đừng khóc nữa.”

Tú Linh khóc thút thít trong vòng tay Vũ Gia Minh, càng nghe hắn nói, nước mắt càng tuôn ra như mưa, từ bé đến giờ có khi nào bị người khác bắt nạt, và ăn hiếp như Vũ Gia Minh.

“Này ! Nếu cô mà không chịu nín, tôi bắt buộc phải hôn cô, và làm những chuyện mà cô không lường trước được đâu.” Vũ Gia Minh là người chỉ biết bắt nạt và tính kế hại người khác, có bao giờ chịu nhẫn nại dỗ dành vỗ về và an ủi ai bao giờ đâu. Thấy Vũ Linh khóc thút thít mãi, mà không chịu nín, chẳng những không biết dỗ ngọt, hắn còn hung hăng buông lời đe dọa.

Nằm một lúc, bụng Tú Linh sôi sùng sục, cơn đói bắt đầu hành hạ, cả ngày không có gì bỏ bụng, lại vận động quá nhiều, giờ này thân thể cũng rệu rã muốn ngã quỵ.

Vũ Gia Minh cúi đầu nhìn Tú Linh, nhếch mép cười hỏi, “Cô đói rồi ?”

Tú Linh đỏ mặt, gật đầu đáp, “Tôi đói rồi.”

Vũ Gia Minh ngồi dậy, chân đặt xuống sàn nhà, “Cô dậy tắm rửa đi, tôi sẽ bảo người làm trong nhà chuẩn bị đồ ăn cho cô.”

Tú Linh quá đói, không còn sức lực để đấu tiếp với Vũ Gia Minh, nên tạm thời bỏ qua cho hắn.

Không mang theo quần áo, lại không được phép ra về, Tú Linh chỉ còn cách mượn tạm quần áo của Vũ Gia Minh để mặc.

Nhìn chiếc áo sơ mi dài quá gối, rộng thùng thình trên thân thể nhỏ bé của Tú Linh, Vũ Gia Minh ngây người ngắm, dù trông rất buồn cười, luộm thuộm nhưng lại có sức hút mãnh liệt đối với hắn.

“Cậu chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Một cô giúp việc hơn 20 tuổi, cung kính bảo Vũ Gia Minh.

Đang ngây người đứng ngắm Tú Linh sắn tay áo sơ mi, Vũ Gia Minh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ băng lãnh hàng ngày.

“Tôi biết rồi, cô lui xuống đi.”

“Vâng, thưa cậu chủ.” Cô giúp việc liếc mắt nhìn Tú Linh, cô ta tò mò muốn nhìn xem cô gái mà cậu chủ đưa về nhà có hình dáng trông như thế nào.

Tú Linh đứng cúi đầu, tay bận rộn sắn tay áo sơ mi, mái tóc dày dài ngang eo rũ xuống che mất khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie, nên cô giúp việc chỉ nhìn thoáng được thân hình nhỏ bé, và thon gọn của Tú Linh.

“Sao vẫn còn chưa đi ?” Vũ Gia Minh cau mày, không hài lòng với tính cách tò mò của cô giúp việc.

“Vâng….vâng…” Cô giúp việc sợ hãi, luống cuống ba chân bốn cẳng đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Thấy Tú Linh sắn mãi vẫn chưa xong được hai cánh tay áo dài, Vũ Gia Minh tiến đến gần.

“Rút cuộc, cô có biết sắn tay áo không ?”

Miệng nói, hai tay Vũ Gia Minh giúp Tú Linh sắn tay áo, Tú Linh ngẩng đầu định cãi lại, nhưng sau khi bắt gặp khuôn mặt đẹp trai đang chăm chú sắn tay áo cho mình, những lời định nói đã bị nuốt vào trong.

Chưa đầy một phút hai tay áo đã được sắn lên đến khủy tay.

“Đi thôi !” Vũ Gia Minh nắm lấy tay Tú Linh, kéo đi ra khỏi phòng ngủ.

Căn nhà rất rộng lớn, nhiều phòng ốc, trời lại quá tối, nếu không được Vũ Gia Minh dắt đi, Tú Minh sẽ không tìm được nhà bếp.

Nhà bếp rộng gần như gấp đôi căn nhà trọ mà Tú Linh đang thuê, sàn nhà sạch bóng, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí, Tú Linh xoa xoa bụng, ba bước biến thành bốn bước khi nhìn thấy một bàn đầy mỹ vị trước mắt.

Tự kéo ghế, ngồi xuống, cầm đũa, Tú Linh gắp một miếng cá thu sốt nước chanh, mùi cá béo ngậy, mềm mềm tan trong đầu lưỡi khiến cơn đói càng lúc càng tăng.

Không giống chị gái, một khi đã đói là ăn lấy ăn để, ăn như sợ bị người khác dành mất, Tú Linh là người biết thưởng thức mỹ vị của thế gian, nên dù có đói lả cũng ăn uống từ tốn, nhai chậm, vừa ăn vừa cảm nhận mùi vị của thức ăn.

Ngồi ở phía đối diện, hai tay chống cằm, Vũ Gia Minh chăm chú nhìn Tú Linh ăn cơm, tầm mắt di chuyển từ bàn tay với những ngón tay búp măng, trắng muốt, lên dần đến chiếc miệng anh đào đang nhai nuốt thức ăn.

Hai chị giúp việc, đứng gần bếp gas, đôi mắt kín đáo quan sát và đánh giá Tú Linh. Họ ghen tị với may mắn của Tú Linh, Vũ Gia Minh hiếm khi mang một cô gái về nhà, đặc biệt ngồi bồi ăn cơm cùng thì lại càng không có.

“Cạch” Đặt ly nước lọc xuống bàn, lấy tay chùi mép, Tú Linh thỏa mãn nở một nụ cười sung sướng, tươi mát như gió xuân.

“Đã no rồi ?” Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn, nụ cười nửa miệng trên khóe môi càng lúc càng sâu.

“No rồi.” Tú Linh ngoan ngoãn gật đầu, vẫn cười toe toét như một đứa trẻ con.

“Dọn dẹp đi.” Vũ Gia Minh đứng lên, lạnh lùng phân phó cho hai cô giúp việc.

“Vâng, thưa ông chủ.” Hai cô giúp việc không dám chậm chễ, nhanh chóng làm theo mệnh lệnh của hắn.

“Để em giúp hai chị.” Tú Linh tự động xếp chén bát trên bàn.Từ trước đến nay, Tú Linh luôn tự làm mọi việc, thói quen đã khắc sâu vào xương tủy, nên không muốn người khác phải bận rộn vì mình.

“Không cần đâu, cô đi nghỉ đi.” Cô giúp việc có nước da hơi ngăm đen vội lên tiếng ngăn cản Tú Linh. Nói đùa, nếu để Tú Linh làm thay công việc dọn dẹp cho họ, chắc chắn họ sẽ bị Vũ Gia Minh đuổi ra khỏi đây.

“Để cho họ làm, cô không có phận sự làm việc ở đây.” Vũ Gia Minh nắm tay, kéo Tú Linh đi theo mình.

“Đã ăn xong, tôi phải dọn dẹp chứ ?” Tú Linh vùng vằng, bất mãn vì bị Vũ Gia Minh thô bạo kéo đi theo.

“Cô muốn tôi tăng tiền phạt thêm một trăm triệu nữa ?” Vũ Gia Minh quay lại nhìn Tú Linh.

“Đừng…đừng…” Tú Linh không dám phản kháng lại mệnh lệnh của hắn nữa. Ba trăm triệu kia, Tú Linh đã không trả nổi, nếu bị phạt thêm một trăm triệu, với tình hình hiện nay, thì Tú Linh có dùng cả đời cũng chưa chắc trả hết.

………………………

Ngồi sát vào bờ tường, tay ôm khư khư chiếc gối màu trắng, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh không rời, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, Tú Linh căm phẫn khi bị Vũ Gia Minh bắt phải ngủ cùng.

Nằm dài trên giường, một tay chống tai, một tay duỗi dài theo cơ thể, bờ ngực rộng, nam tính hé lộ ra dưới chiếc áo choàng tắm màu trắng, trông Vũ Gia Minh chẳng khác gì một tên yêu tinh đang tìm cách dụ dỗ con gái nhà lành phạm tội.

“Khuya rồi, sao cô không nằm xuống ngủ đi.” Vũ Gia Minh mỉm cười, nụ cười đẹp tựa ma quỷ.

“Đồ xấu xa !”, Tú Linh nghiến răng, hoàn toàn không để sắc đẹp của hắn vào mắt, “Tôi yêu cầu anh cho tôi một căn phòng để ngủ.”

“Đây không phải là phòng ngủ thì là gì ? Cô không hài lòng ở điểm gì thì cứ nói ra, tôi sẽ bảo người làm trong nhà chuẩn bị cho cô.”

Biết tên xấu xa kia đang cố tình khiêu khích, chọc giận mình, Tú Linh trừng mắt, không thèm đối đáp với hắn.

Vũ Gia Minh chớp chớp mắt, cười vô tội như thể tất cả đều không phải do hắn cố ý tìm cách đùa bỡn Tú Linh. Che miệng ngáp ngủ, Vũ Gia Minh vẫy vẫy tay, “Ngủ đi thôi, đã khuya lắm rồi.”

“Hừ !” Tú Linh khinh thường nhìn hắn, không coi lời nói của hắn vào đâu.

Vũ Gia Minh cười, không trách Tú Linh. Nếu Tú Linh là một cô gái đều tham luyến diện mạo bề ngoài và địa vị của hắn giống như những cô gái khác, hắn đã không phải nhọc công tốn sức, tính kế để lừa Tú Linh vào bẫy.

Nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn, Vũ Gia Minh chìm vào giấc ngủ.

Ngồi một lúc lâu, nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng của Vũ Gia Minh, Tú Linh chống hai tay xuống giường, cẩn thận bò đến bên cạnh Vũ Gia Minh.

Sau khi xác minh được Vũ Gia Minh đã hoàn toàn ngủ say, lúc này cơ thể căng cứng mới thả lỏng được một chút, tuy nhiên sự đề phòng thì không có lúc nào giảm.

Quá mệt mỏi, Tú Linh chỉ chống đỡ được một lúc, từ từ thân hình nhỏ bé nằm xuống giường, hai tay vẫn ôm chặt lấy chiếc gối màu trắng trong ngực, người co lại như con tôm.

Vũ Gia Minh mở mắt, khóe môi hắn nhếch lên, mắt hứng thú nhìn Tú Linh, tay chạm nhẹ vào mái tóc đen dày, mềm mượt dài đến ngang eo của Tú Linh.

“Nhóc con ! Cuối cùng cô cũng ngủ rồi.”

Kéo chăn đắp ngang người Tú Linh, tay nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc gối trong ngực, Vũ Gia Minh ôm Tú Linh vào lòng.

Gió làm bay phất phơ tấm rèm màu trắng, không khí mát mẻ, đêm khuya tĩnh lặng, trên giường hai người đã hoàn toàn ngủ say.

Nửa nằm, nửa ngồi ở bên cạnh, Vũ Gia Minh hứng thú nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ, trông ngây thơ và trong sáng của Bạch Tú Linh, bàn tay hắn di chuyển từ trán, dọc xuống sống mũi, đến đôi môi đang hé mở của Tú Linh, làn môi mềm mại, ấm áp khiến tay hắn lưu luyến không muốn rời đi, khẽ ấn nhẹ một cái, trái tim hắn bất giác run lên, lòng thoáng xao động, lần đầu tiên hắn có cảm giác với một cô gái.

Khi bắt gặp hình ảnh ngủ ngồi của Tú Linh trong văn phòng Tổng giám đốc, hắn đã không thể gọi bảo vệ vác Tú Linh, tống ra khỏi cổng công ty, lúc đó hắn lại có ý muốn mang Tú Linh về nhà riêng, để cho Tú Linh ngủ trên chiếc giường của hắn, lí do vì sao hắn lại làm trái với nguyên tắc làm người của mình vẫn chưa tìm được ra câu trả lời, nhưng điều khiến hắn quan tâm là làm cách nào để trong một thời gian ngắn có thể đùa bỡn và giữ Tú Linh ở bên cạnh mình, một khắc cũng không rời xa.

Tính toán và suy nghĩ mãi, cuối cùng bộ óc ranh ma, chuyên tính kế hại người, đã tìm ra được một cách nhất cữ lưỡng tiện, với cách này, Vũ Gia Minh tin rằng, chẳng những có thể khiến Tú Linh không dám làm trái lại mệnh lệnh của hắn, mà còn phải trả nợ cho hắn dài dài.

Chớp chớp mắt vài cái, che miệng ngáp ngủ, chân tay duỗi dài, trí óc mơ hồ vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, Tú Linh xoa xoa bụng, miệng chóp chép vài cái vì đói, việc đầu tiên mà Tú Linh muốn làm khi rời giường là xông thẳng vào bếp, nấu vài món ăn yêu thích, sau đó ăn thật no, rồi đi tắm cho mát.

Tú Linh hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện xảy ra vào chiều nay, hơi ấm chăn chiếu đã khiến thần trí nửa tỉnh nửa say, mũi hít lấy hương thơm hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí, Tú Linh sung sướng mỉm cười, chống tay xuống giường, tay vươn cao quá đỉnh đầu, vặn vẹo sang hai bên cho giãn gân cốt.

Vũ Gia Minh nhìn không chớp mắt, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú phối hợp cùng nụ cười thâm sâu khó dò toát ra hơi thở nguy hiểm và huyền bí, hứng thú dành cho Tú Linh càng lúc càng nhiều, hình ảnh khi thức dậy của Tú Linh thật dễ thương, đáng yêu đến nỗi, hắn tưởng mình đang có một cô em gái nhỏ.

“Cô đã dậy rồi ?” Vũ Gia Minh dáng điệu khổ sở lên tiếng.

Đang làm một động tác ngô nghê, buồn cười, đột nhiên tiếng nói thanh thúy bên cạnh, khiến Tú Linh dừng lại, mắt hoảng sợ quay sang nhìn.

Tú Linh trợn tròn mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn há hốc, trí óc dần dần thanh tỉnh, hàng loạt kí ức ồ ạt tràn về, chẳng mấy chốc Tú Linh nhớ được người đàn ông xấu xa đang chưng ra khuôn mặt nhăn nhó khổ sở, nằm bên cạnh mình là ai.

“Tại…tại sao anh lại ngủ ở đây ?” Tú Linh líu lưỡi, khó khăn bật ra được một câu.

“Tại sao tôi lại không thể ngủ được ở đây ?” Vũ Gia Minh thừa hiểu lý do vì sao Tú Linh lại tức tối chất vấn hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ không hiểu.

“Còn sao trăng gì nữa, anh có biết tội xông vào ngủ cùng với một cô gái, sẽ bị kiện tội quấy rối tình dục không ?” Hạ tay xuống, Tú Linh chỉ thẳng vào mặt hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn gằn từng tiếng.

“Cô cũng biết tội quấy rối tình dục, sẽ phải đi tù sao ?” Đôi mắt sắc bén lóe sáng, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc lộ ra vẻ gian sảo.

“Hỏi thừa, anh có biết luật pháp không ?”

“Tất cả đều là do cô nói đấy nhé, dù là con trai hay con gái bị quấy rối tình dục thì phạm tội giống như nhau đúng không ?”

Tú Linh ngu ngơ không hiểu vì sao hắn lại nói thế, nhưng vẫn gật đầu xác nhận, “Đúng.”

“Tốt.” Vũ Gia Minh hồ hởi, liền hất gọn chăn sang một bên.

Nửa trên người Vũ Gia Minh hoàn toàn không mặc quần áo, chiếc eo thon gọn giống hệt một kiều nữ, cơ bụng săn chắc do chăm chỉ tập luyện thể thao, da trắng hồng không một tì vết, từ cổ cho đến eo ẩn hiện những dấu hôn ngân xanh đỏ trông mê người, một người có thân hình gợi cảm, khuôn mặt đẹp trai như ma quỷ, giờ lại phơi bày ra cảnh xuân với những dấu vết yêu đương vụng trộm, khiến người khác không thể rời mắt, vừa thấy thương yêu muốn nâng niu che chở, lại vừa muốn xông lên cường bạo hắn.

Mặt Tú Linh thoáng chốc đỏ bừng như hơ phải lửa, chiếc miệng nhỏ xinh một lần nữa lại há hốc, đôi mắt to tròn đen láy nhìn như bị thôi miên, đầu óc rỗng tuếch, suy nghĩ hỗn loạn, cơ thể đông cứng.

“Chúa ơi !” Tú Linh rên thầm, hoảng hốt lo sợ những dấu vết kia là do mình gây ra, “Không phải chứ, từ trước đến nay mình đâu có ý nghĩ là sẽ yêu ai đâu, hơn nữa mình làm sao đủ sức quấy rối một chàng trai cao to và khỏe mạnh giống như hắn.” Càng nghĩ, Tú Linh càng thấy tình hình không ổn.

Mặt Tú Linh từ đỏ bừng chuyển sang trắng xanh, cuối cùng là trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, mất mấy giây bàng hoàng mất tinh thần, Tú Linh xê dịch cơ thể, chống hai tay xuống giường, ba chân bốn cẳng muốn chuồn ra khỏi đây.

Vũ Gia Minh xa xầm mặt, không ngờ kế hoạch mà hắn tỉ mỉ vạch ra, tưởng rằng sau khi nhìn thấy những dấu vết mà hắn cố tình tạo ra để dụ Tú Linh vào bẫy, Tú Linh sẽ sung sướng và vui vẻ chấp nhận yêu cầu của hắn, và xà ngay vào vòng tay hắn, nhưng trái ngược hoàn toàn, Tú Linh chẳng những tái nhợt mặt vì hoảng sợ, mà còn bỏ chạy như bị ma đuổi, từ trước đến nay hắn luôn chán ghét người khác bám riết lấy hắn vì diện mạo bề ngoài và địa vị của hắn. Chẳng lẽ vì thế, nên ông trời mới phái một cô gái không thèm chú ý đến hắn, để trừng phạt tính cách kiêu ngạo và hay tính kế hại người của hắn ?

Bàn chân nhỏ bé của Tú Linh, bị túm chặt, ngay lập tức Vũ Gia Minh nằm đè lên người Tú Linh.

“Buông ra ! Anh đang làm gì thế hả ?” Tú Linh đấm loạn xạ vào ngực hắn, miệng hét ầm lên.

Những cú đấm của Tú Linh chẳng bõ mát xa cho hắn, nên Vũ Gia Minh để cho Tú Linh đấm thoải mái, thậm chí hắn còn khuyến khích, “Cô có thể đấm mạnh tay lên một chút nữa được không ?”

“Anh…” Tú Linh nghiến răng, quát to, “Anh muốn gì ?”

“Tôi muốn cô chịu trách nhiệm, cô không thể sau khi quấy rối tôi, cô vuỗi tay bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra được.”

“Chịu…chịu trách nhiệm ?” Tú Linh lắp bắp, não bộ cố phân tích hàm ý của Vũ Gia Minh khi bắt mình chịu trách nhiệm là gì.

“Đúng thế, nếu cô không chịu trách nhiệm, tôi sẽ kiện cô ra tòa.”

Mặt Tú Linh trắng bệch, khuôn mặt nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi, “Từ…từ đã, từ khi nào tôi phải chịu trách nhiệm với anh, hơn…hơn nữa chuyện xảy ra từ lúc tôi ngủ đến giờ, tôi không nhớ gì cả.”

“Cô định trốn tội ?” Vũ Gia Minh nguy hiểm nhìn Tú Linh, khuôn mặt hắn dí sát vào khuôn mặt vì sợ hãi mà tái nhợt của Tú Linh.

“Không…không phải, mà là tôi không nhớ được gì cả.” Tú Linh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, đầu lầm rầm niệm chú cho mình nhanh chóng biến mất, hay đây chỉ là một cơn ác mộng không có thật.

“Chẳng phải cô đã nhìn thấy bằng chứng rồi còn gì ?”

“Cái…cái này…” Tú Linh sợ hãi, ngôn từ lộn xộn, không biết phải phản biện như thế nào để chứng minh mình hoàn toàn trong sạch.

“Nếu cô không chịu bồi thường và chịu trách nhiệm, tôi sẽ đến nói chuyện với hiệu trưởng trường đại học nơi cô đang học, chưa hết tôi còn tìm gặp chị gái cô, bạn bè cô để nói cho họ biết những gì mà cô đã gây ra cho tôi.”

“Không được !” Tú Linh vội vã ngắt lời Vũ Gia Minh, thanh âm nhỏ xíu, “Anh…anh muốn tôi phải bồi thường thế nào ?”

Dù bên trong đang khoái trá muốn cười to, nhưng bên ngoài Vũ Gia Minh vẫn nghiêm giọng bảo Tú Linh, “Cô có biết là vì lòng tốt muốn cô được ngủ ngon giấc, nên tôi đã mang cô về nhà tôi không, tôi tưởng cô là một cô gái hiền lành nên mới không phòng bị gì, thật không ngờ trông cô nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh lớn như thế, chẳng những cô lột áo của tôi, hôn tôi, cô còn để lại hàng loạt dấu vết trên thân thể tôi, cũng may vật lộn một lúc cô lăn ra ngủ say, nên chúng ta mới không đi quá xa, nếu không tôi đã gọi cảnh sát gô cổ cô vào đồn rồi. ” Càng nói Vũ Gia Minh càng kích động, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đáng thương và ủy khuất vì bị Tú Linh cường bạo, “Ban đầu khi xảy ra chuyện, tôi đã muốn tống cô vào tù, nhưng nghĩ kĩ lại cô chỉ mới xâm phạm một nửa thân thể tôi thôi, nên tôi tạm thời bỏ qua việc kiện cáo cô, nhưng bù lại cô phải bồi thường về mặt giá trị vật chất và tinh thần cho tôi.”

Tú Linh nghe như sét đánh ngang tai, tự xét bản thân thấy không thể so sánh được với Vũ Gia Minh về cả tài lẫn sắc, hơn nữa hắn đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị giàu có, thì quan tâm làm gì đến một cô gái không có gì, gia cảnh tầm thường, chỉ duy nhất có được một khuôn mặt dễ thương và khả ái.

Càng nghiền ngẫm, Tú Linh thấy chuyện hắn tính kế để đưa mình vào bẫy là hoàn toàn không có khả năng, mà quên mất rằng Vũ Gia Minh là một tên ác ma, chuyên tìm cách chọc phá người khác, một khi đã lọt vào tầm ngắm của hắn, thì dù có muốn chạy cũng không thoát.

“Thế nào, cô đồng ý với cách giải quyết của tôi chứ ?” Vũ Gia Minh cố ý hạ thấp giọng, giống như là bất đắc dĩ mới phải làm thế, và giả vờ là mình có lòng tốt không muốn Tú Linh vướng vào vòng lao lý.

“Tôi…tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền ?” Tú Linh kêu khổ, thân thể lạnh băng, tất cả chi phí sinh hoạt một phần do chị gái cho tiền, một phần do bố mẹ gửi lên, còn đâu do bản thân đi làm thêm, nếu Vũ Gia Minh bắt phải trả một số tiền lớn, thì lấy đâu mà đền.

Liếc mắt nhìn Tú Linh, nụ cười thâm hiểm trên khóe môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, “Cô có biết ngoài làm Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, tôi còn là một người mẫu không ?”

“Không biết.”, Tú Linh lắc đầu như một cái máy, mặt mếu sắp khóc, “Hu hu hu ! Con phải trả hắn bao nhiêu tiền đây hả trời ? Đúng là tai bay vạ gió !” Tú Linh than thầm.

Như không cần biết đến tâm trạng khổ sở của Tú Linh, Vũ Gia Minh tốt bụng tính toán chi phí cho Tú Linh nghe,“Một sô diễn của tôi phải mấy chục triệu, chưa kể tôi còn đi chạy sô mấy nơi, mấy dấu hôn ngân này ít nhất phải mấy ngày mới hết, cô nói thử xem tôi đã mất bao nhiêu tiền vì không đi diễn được, hơn nữa tôi đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, thân thể ngàn vàng, làm sao có thể để cho người khác cường bạo được.”

Tú Linh sợ tới mức, muốn khóc mà không khóc được, da dẻ tái nhợt như xác chết, người lạnh run.

“Tốt rồi, sau khi tính toán sơ sơ, nếu là người khác tôi vừa bắt họ phải đi tù vừa phải trả tôi mấy trăm triệu rồi, nhưng vì là cô nên tôi tính rẻ, cô chỉ cần trả tôi ba trăm triệu coi như bù vào số tiền mà tôi kiếm được khi đi biểu diễn thời trang trên sàn catwalk, và bù vào một phần thiệt hại về mặt tinh thần cho tôi. Sau khi trả xong, tôi sẽ để cho cô đi, món nợ giữa tôi và cô coi như xí xóa.”

Ba…ba trăm triệu ! Mặt Tú Linh bây giờ không phải là tái nhợt nữa, mà màu sắc thay đổi liên tục như tắc kè hoa, trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực.

“Còn nữa, tôi quên chưa nhắc cho cô biết, đừng tưởng khi nào ra khỏi đây thì cô sẽ chạy thoát, giấy tờ cá nhân của cô, tôi sẽ tạm giữ, khi nào cô trả nợ xong cho tôi, lúc đó tôi mới hoàn trả lại cho cô.”

“Ba…ba.. trăm triệu…” Tú Linh thì thào, lặp đi lặp lại như một kẻ mất trí.

Vũ Gia Minh tự dưng thấy thương hại Tú Linh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị dọa cho một trận kinh hách mà trở nên nhợt nhạt không có sức sống, hắn không đành lòng, tuy nhiên nếu không làm thế, hắn sẽ không có lý do biến Tú Linh thành thú cưng của mình, dù lúc này hơi tội cho Tú Linh thật, nhưng một khi đã trở thành người của hắn rồi, hắn sẽ bù đắp lại cho Tú Linh, tin tưởng vào kế hoạch của mình, Vũ Gia Minh không còn phân vân, do dự không dám quyết nữa.

“Cô có phàn nàn hay thắc mắc gì không ?”

Tú Linh ngước đôi mắt to tròn đen láy, giờ ầng ậc nước, trông tội nghiệp, đáng thương lên nhìn Vũ Gia Minh.

Khi bắt gặp đôi mắt Tú Linh nhìn mình đầy van xin, và cầu khẩn, Vũ Gia Minh bỗng thấy mình thật đáng ghét khi tính kế lừa dối và đưa Tú Linh vào bẫy.

“Anh…anh không thể giảm xuống một chút được sao ? Ba…ba trăm triệu thì nhiều quá.”

Vũ Gia Minh suýt bị dáng vẻ bề ngoài đáng thương của Tú Linh làm cho siêu lòng, cũng may hắn là người trải qua nhiều sóng gió, kinh nghiệm dày dặn, nên nhanh chóng khôi phục được dáng vẻ băng lãnh hàng ngày, “Không được ! Nếu cô còn tiếp tục kì kèo, tôi sẽ tăng thêm một trăm triệu nữa, chỉ cần cô nói một câu không, thì hai chúng ta tốt nhất nên gặp nhau ở tòa.”

“Làm…làm ơn đi, nhà…nhà tôi nghèo như thế, tôi làm sao có thể kiếm đủ ba trăm triệu trả cho anh trong một thời gian ngắn được.”

“Cô có thể trả dần dần, hay là …” Vũ Gia Minh khôn khéo bỏ dở câu nói, hắn muốn Tú Linh vì tò mò, rơi vào đường cùng, sẽ bị cuốn sâu vào cái bẫy do hắn tạo ra.

Tú Linh chăm chú nhìn hắn, hy vọng hắn chỉ cho mình một con đường sáng để đi.

Không để Tú Linh chờ lâu, Vũ Gia Minh nói tiếp, “Nhà tôi hiện giờ đang thiếu một người giúp việc, cô đừng lo công việc cũng không có gì nhiều, chỉ cần cô nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ và làm vài việc lặt vặt, ngoài ra khi tôi đi ra ngoài, nếu cần tôi sẽ gọi cô đi cùng, mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô ba triệu một tháng.”

Vũ Gia Minh kín đáo quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn, đang tính toán của Tú Linh, đây mới chỉ là kế dẫn dụ của hắn thôi, còn mục đích thật sự, hắn vẫn chưa nói ra, hắn phải để cho Tú Linh thấy khó mà lui, và tự nguyện rơi vào vòng tay hắn, mà không có một chút oán hận nào.

Vũ Gia Minh là một kẻ giảo hoạt, tuy rằng đã đẩy người ta xuống vực, nhưng trước khi người đó chết, hắn lại khôn ngoan chìa tay ra lôi người đó lên, biến người đó trở thành nô lệ của mình, cách sử dụng người như hắn, mới thật độc và cao thâm.

Tính toán một hồi, Tú Linh thấy không ổn, mỗi tháng phải làm một đống công việc, phải mất hơn một năm mới trả hết được nợ, hơn nữa hắn còn bắt phải đi ra ngoài cùng với hắn, như thế thời gian đi học, thời gian tham gia công tác đoàn và hội nhóm không hề có, còn chị gái nữa, làm sao có thể giúp Thư Phàm đi chợ và nấu nướng.

“À, tôi quên không nhắc cô, số tiền ba trăm triệu mà cô nợ tôi, phải trả trong vòng một tháng, nếu kéo dài tôi sẽ tính lãi với cô.”

“Cái gì ?” Tú Linh kinh ngạc, “Anh đừng ăn hiếp người quá đáng, ba trăm triệu, một năm tôi cũng chưa chắc đã trả được, anh bắt tôi trả trong vòng một tháng đã muốn dùng dao xẻ thịt tôi rồi, nói gì đến việc anh bắt tôi phải trả lãi cho anh nữa.”

Vũ Gia Minh nhún vai, tỏ vẻ bất cần, “Tôi không quan tâm, cô có trả được hay không, nếu cô không muốn trả, cô có thể thuê luật sư kia mà.”

“Anh…” Tú Linh khóc không ra nước mắt, căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh trừng trừng, nếu mắt có thể giết người Tú Linh đã giết chết hắn từ lâu rồi.

“Cô có đồng ý không ?”

“Không !” Tú Linh hét to, “Tôi đâu phải con ngốc mà đồng ý với yêu cầu quá đáng của anh.”

“Thôi được rồi, chúng ta gặp nhau tại tòa đi.” Vũ Gia Minh giả vờ quân tử rời khỏi cơ thể Tú Linh, bước xuống giường, tiến đến chiếc điện thoại bàn, tay bấm số.

“Anh…anh định làm gì ?” Tú Linh linh cảm có chuyện không ổn, vội chạy theo hắn xuống giường.

“Tôi gọi điện cho luật sư.”

“Khoan đã !” Tú Linh nhanh tay nắm lấy ống nghe, “Anh…anh đừng làm thế.”

Vũ Gia Minh ai oán nhìn Tú Linh, “Chẳng phải cô nói không đống ý với yêu cầu của tôi còn gì ?”

“Nhưng…nhưng mà tôi đào đâu ra số tiền ba trăm triệu trong vòng một tháng để trả cho anh ?”

“Tôi từng gợi ý là cô có thể trở thành người giúp việc trong nhà tôi ?”

“Vậy còn lãi, anh tính đi, tôi phải trả bao giờ mới hết ?” Tú Linh oán hận, vặn hỏi hắn.

“Cô thực sự không có tiền ?”

“Không có.”

“Cô có thể hỏi xin bố mẹ, chị gái, hay vay mượn bạn bè.”

“Họ không có nhiều tiền, vả lại tôi cũng không thể cho họ biết tôi nợ tiền anh vì chuyện gì.” Tú Linh nói gần như hét, càng nói chuyện với Vũ Gia Minh, Tú Linh càng tức.

“Tên xấu xa này địch chọc cho mình chết đây mà.”, Tú Linh nghĩ thầm.

“Nếu thế đành hết cách”, Vũ Gia Minh tiếp tục quay số.

“Tôi bảo là khoan đã.” Tú Linh luống cuống, ôm chặt lấy ông nghe điện thoại.

“Còn gì để bàn nữa, cô đã nói không có tiền rồi còn gì ?”

“Tôi…tôi sẽ cố…” Tú Linh lí nhí nói, thanh âm nhỏ xíu, nghe không có một chút tự tin nào.

Đứng dựa người vào thân bàn, khoanh tay trước ngực, Vũ Gia Minh cẩn thận đánh giá và nhìn ngắm từ trên xuống dưới Tú Linh.

Dưới sức nóng trong đôi mắt hắn, Tú Linh thấy gai cả người.

“Tôi có đề nghị thế này, không biết cô có hứng thú muốn nghe không ?”

“Nói đi !”

Vũ Gia Minh nhếch mép, sự gian xảo và thâm hiểm thoáng ẩn hiện trên khóe môi, lóe sáng trong đáy mắt rồi nhanh chóng tan biến vào hư không.

“Nếu cô đống ý với yêu cầu này của tôi, thì ngay lúc này tôi sẽ xóa toàn bộ số nợ cho cô, cũng không kiện cô ra tòa.”

Vuốt vuốt chóp mũi, khuôn mắt đẹp tựa ma quỷ của Vũ Gia Minh, hòa cùng với ánh sáng mờ nhạt trong phòng ngủ khiến Tú Linh rùng mình ớn lạnh, trong một thoáng Tú Linh dường như đã thấy được ánh mắt gian trá và xảo quyệt của hắn, chớp chớp mắt mấy cái, cẩn thận xác minh lại, sau khi không nhìn thấy được được sơ hở gì, Tú Linh cho rằng mình đã nhìn nhầm.

“Yêu cầu gì, thì anh mau nói nhanh đi.” Tú Linh nôn nóng giục hắn, lắng tai chờ nghe.

“Làm tình nhân của tôi trong vòng ba tháng.” Cuối cùng hắn cũng nói ra mục đích chính của mình, đi một vòng thật dài thật ra cũng chỉ vì muốn làm rối loạn nhân tâm của Tú Linh mà thôi.

Tú Linh đứng chôn chân một chỗ, mắt mờ mịt nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thêm một lần nữa lại bị Vũ Gia Minh dọa cho một trận sợ đến đông cứng cả người.

Tình…tình nhân ? Hắn…hắn có nói đùa không ? Làm…làm gì có chuyện vô lý như thế được ?

Vũ Gia Minh tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện, biến hóa trên khuôn mặt Tú Linh, hắn muốn đọc suy nghĩ trong đầu Tú Linh, muốn chờ nghe xem Tú Linh sẽ phản ứng như thế nào, sau khi nghe hắn đưa ra yêu cầu kia.

“Anh…anh muốn tôi làm tình nhân của anh ?” Mất gần một phút vượt qua cơn bạo chấn tinh thần, Tú Linh nhấn mạnh từng từ từng chữ.

“Đúng thế, cô đồng ý hay là không ?”

“Tại sao lại là tôi, hơn nữa tôi vừa mới cường bạo anh ?”

Vũ Gia Minh cười cười, điệu bộ vô lại, mặt dày nói, “Mặc dù tôi không thích con gái chủ động trong chuyện đó, nhưng đôi khi cũng phải thay đổi khẩu vị một chút.”

Tú Linh tức hộc máu, hàm răng nanh trắng bóng, nghiến ken két, dơ cao quả đấm, “Đồ xấu xa !”

Tú Linh bộc phát tức giận đấm đá loạn xạ vào ngực và chân hắn, một cô gái cao 1m55, nhỏ thó làm sao có thể so bì một người đàn ông cao gần 1m8, thân người rắn chắc, cứng như sắt thép.

Đấm đá một lúc, bàn tay nhỏ bé của Tú Linh đỏ ứng, chẳng những đấm không đau được hắn, mà còn làm đau chính mình.

Hình ảnh của hai người lúc này hết sức buồn cười, cũng may trong phòng ngủ chỉ có hai người, nên không có ai trông thấy, nếu không họ đã nằm bò ra đất, cười lăn lộn.

Tú Linh thở hồng hộc, nhăn nhó kêu đau, hai tay không ngừng xoa vào nhau, chân nhảy lò cò.

Vũ Gia Minh đứng một chỗ, thích thú nhìn Tú Linh đang diễn hài cho mình xem.

“Cô đã đấm đá đủ rồi chứ ?”

Tú Linh căm ghét không thèm trả lời Vũ Gia Minh, đôi mắt to tròn đen láy ngập đầy nước mắt.

Thở dài, Vũ Gia Minh kéo Tú Linh lại gần, chỉ bằng một bàn tay đã nhấc bổng Tú Linh lên cao rồi ném xuống giường.

“Cô ngồi im trên giường cho tôi, nên nhớ tôi đã nhân nhượng cô lắm rồi, nếu cô còn lộn xộn, đừng trách tôi không báo trước.”

Sau khi buông lời đe dọa, Vũ Gia Minh cầm một tờ giấy và một cây bút trên mặt bàn gỗ kê ở gần đầu giường.

“Cô đọc rồi kí tên vào đây.” Chìa tờ giấy và cây bút trước mặt Tú Linh, Vũ Gia Minh lạnh lùng ra lệnh.

Tú Linh đón lấy, mắt chăm chú đọc, nội dung chỉ gói gọn trong ba câu xuống dòng, yêu cầu Tú Linh phải trả đủ số tiền trong vòng một tháng, nếu kéo dài chẳng những phải gánh nợ lẫn lãi xuất phát sinh hàng tháng, mà còn bị tịch thu tài sản của gia đình, hai nữa còn bị biến thành nô lệ của Vũ Gia Minh trong vòng ba năm.

Đọc đến đâu, mắt Tú Linh tối xầm đến đấy. Thế này thì quá lắm ! Làm gì có chuyện phi lý như thế được ?

Ngẩng phắt mặt lên nhìn Vũ Gia Minh, bóp nhàu nát tờ giấy, Tú Linh phun ra một câu, “Không kí.”

“Không sao, giờ cô có thể ra về, tôi sẽ gặp cô ở tòa vào ngày mai.”

Đứng bật dậy, đối diện với Vũ Gia Minh, Tú Linh hỏi, “Anh nhất định phải dồn người khác vào đường cùng thì anh mới hài lòng sao ?”

“Lúc cô cường bạo tôi, sao cô không suy xét đến hậu quả do mình gây ra ?”

Tú Linh cứng họng, không biết trả lời làm sao cho phải, mặc dù linh cảm mình không hề cường bạo hay quấy rối tình dục hắn, nhưng chứng cớ rành rành trên thân thể hắn, khiến Tú Linh không thể chối cãi.

“Vậy anh muốn tôi phải làm sao ?” Đã rơi vào tay sói, dù có muốn chạy, cũng chạy không được.

Vũ Gia Minh nâng cằm Tú Linh, cúi đầu, hơi thở nóng hổi phải lên gò má trắng mịn của Tú Linh, “Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý trở thành tình nhân của tôi trong vòng ba tháng, tôi sẽ xóa hết nợ cho cô, cũng không kiện cô ra toà, điều này cả hai chúng ta đều có lợi, cô còn chần chờ và tính toán gì nữa ?”

“Anh..anh có thể để cho tôi về nhà suy nghĩ kĩ lại được không ?” Tinh thần hỗn loạn như chỉ rối, lúc này Tú Linh không thể suy nghĩ được thông suốt bất cứ chuyện gì.

“Không được, một là cô trả lời tôi ngay tại đây, hai là cô chuẩn bị trả tiền cho tôi trong vòng một tháng, hay gặp nhau tại tòa đi.” Vũ Gia Minh là người không sợ cái vạn nhất, mà sợ chỉ cái độc nhất, nếu chẳng may khi đi ra khỏi đây, Tú Linh tìm được người trả thay ba trăm triệu thì sao, một cô gái có vẻ đẹp ngây thơ động lòng người như thế này tìm đâu thấy, hơn nữa có mấy ai có thể khiến hắn xao xuyến, muốn chinh phục.

“Anh…anh….”

Vũ Gia Minh mặt lạnh như tiền, dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

“Nếu tôi đồng ý trở thành tình nhân của anh, anh sẽ xóa toàn bộ nợ và không kiện tôi ra tòa ?”

“Đúng.”

Thấy Tú Linh đã bắt đầu dao động, Vũ Gia Minh khôn khéo nói tiếp, “Quyết định nhanh lên, tôi không có thời gian để đôi co với cô.”

Cắn môi, hít một hơi thật sâu, Tú Linh ngẩng cao đầu nói, “Tôi sẽ đồng ý làm nhân tình của anh, với điều kiện anh phải đồng ý với một vài yêu cầu của tôi.”

Vũ Gia Minh cau mày, tuy rằng điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng chính điểm này khiến hứng thú của hắn dành cho Tú Linh càng lúc càng sâu, “Cô nói đi, tôi đang chờ nghe đây.”

“Tôi và anh là quan hệ tình nhân, không phải người yêu, nên anh không được phép can thiệp vào đời tư của tôi.” Khóe môi Tú Linh nhếch lên, dù là nạn nhân trong trò chơi, và là con mồi mà Vũ Gia Minh muốn săn, nhưng Tú Linh không phải là một cô gái ngốc nghếch, khờ khạo, không có một chút bản lãnh nào. Để cho Vũ Gia Minh kịp thẩm thấu những lời mà mình vừa nói, Tú Linh thong thả nói tiếp, “Là tình nhân, anh không được tiếp xúc với bạn bè, người thân của tôi, không được cấm tôi có bạn trai, nói chung anh không được phép kiểm soát đời tư và các mối quan hệ của tôi, ngoài ra sau ba tháng, hai chúng ta sẽ đường ai nấy đi, anh không được đòi hỏi thêm ở tôi bất cứ điều gì nữa. Nếu anh đồng ý, thì hai chúng ta thành giao.”

Môi Vũ Gia Minh giật giật, nếu không phải vì lo giữ hình tượng, và phải đảm bảo Tú Linh sẽ lọt vào bẫy của mình, hắn đã vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, miệng khen ngợi Tú Linh mấy câu rồi, xem ra hắn đã tìm được đối thủ, từ bị động hóa thành chủ động, rất hay.

“Cô đã đòi hỏi tôi hơi nhiều, đối với một người đang nợ tôi ba trăm triệu như cô mà nói, thì cô đã được đằng chân lân lên đằng đầu rồi.”

Người Tú Linh run lên, tuy rằng trong lòng không ngừng kêu gào vì hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn quật cường nhìn thẳng vào mặt hắn, ngữ khí có chết cũng không sờn.

Vũ Gia Minh nghĩ thầm, “Hừ ! Nhóc con, hãy chờ đấy ! Để xem tôi sẽ hành hạ và dày vò cô thế nào, dám đặt điều kiện với tôi hả ? Tôi sợ chưa làm tình nhân của tôi được ba tháng, cô đã phải bỏ của chạy lấy người rồi.”

Tuy trong đấu đang ác liệt mắng thầm Tú Linh, nhưng hắn không nói lộ ra bên ngoài.

“Không sao ! Dù những yêu cầu của cô hơi quá đáng, nhưng tôi có thể chấp nhận được. Vì cô đã đồng ý làm tình nhân của tôi, lúc này tôi cũng nên nói ra mấy yêu của mình cho cô nghe đi nhỉ ?” Vũ Gia Minh mỉm cười, nụ cười khiến tóc Tú Linh dựng đứng vì hãi, nụ cười hắn có thể ví với ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt, muốn nuốt gọn con mồi.

“Yêu…yêu cầu gì…?” Tú Linh nuốt nước bọt, chân vô thức lùi một bước.

Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn, môi hắn khẽ nhếch lên, “Bắt đầu từ ngày mai cô phải dọn về đây sống, công việc nhà cô có thể không phải làm, nhưng nghĩa vụ vợ chồng cô phải thực hiện đầy đủ, ngoài ra tôi cũng yêu cầu cô không được xen vào các mối quan hệ riêng tư của tôi. Cô yên tâm sau ba tháng, tôi sẽ thả cho cô đi, mà không có bất cứ yêu cầu gì khác.”

Chưa có lúc nào, Tú Linh lại thấy hối hận như thế này, nhìn khuôn mặt tuấn tú, nụ cười nửa miệng của hắn, Tú Linh cho rằng mình đã bán linh hồn cho quỷ, liếc mắt nhìn chiếc túi xách hình vuông, ý nghĩ muốn về nhà ngay lập tức vừa hình thành, tay đã cầm lấy chiếc túi, chân tự động bước ra cửa.

“Cô định đâu thế ?” Vũ Gia Minh lười biếng hỏi.

“Tôi…tôi muốn về nhà, cũng…cũng đã khuya lắm rồi.” Nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ khô, tay quẹt mồ hôi trán, không dám quay đầu lại nhìn, Tú Linh khó nhọc trả lời.

“Quay lại đây !”

Tú Linh chầm chậm quay lại, miệng cười méo xệch, mồ hôi tuôn ra như suối, “Anh…anh cho tôi về đi, tôi…tôi hiện giờ rất đói, hơn nữa tôi còn phải tắm rửa, học bài rồi đi ngủ.”

“Thế sao ?” Vũ Gia Minh cười, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thân hình đang run rẩy của Tú Linh.

Tú Linh giờ giống hệt một con thỏ đang bị con sư tử rình rập, chuẩn bị dùng móng vuốt vồ mồi, xé xác, sau đó nhai nuốt vào bụng.

Tiến đến gần Tú Linh, tay luồn mái tóc đen dày, mượt óng ả của Tú Linh, mùi hương hoa hồng nhung khiến hắn có cảm giác muốn say, “Nhà tôi có phòng tắm, có cơm cho cô ăn, có giường cho cô ngủ, đã khuya thế này, cô còn muốn đi đâu nữa ?”

Tú Linh run bắn cả người, vội vã tông cửa bỏ chạy, dù đã nhận lời làm tình nhân của hắn, nhưng đâu có nghĩa là Tú Linh đã chuẩn bị tinh thần để thực hiện nghĩa vụ với hắn đâu, ở cùng một phòng với hắn chẳng khác gì lấy mất một nửa cái mạng.

“Cô…”, Hành động đột ngột không báo trước của Tú Linh, khiến Vũ Gia Minh bất ngờ, tuy rằng rất muốn bắt giữ Tú Linh, nhưng hắn không đuổi theo, “Con mèo nhỏ, có giỏi thì cô cứ chạy đi.”

Tiến đến chiếc bàn gỗ đặt điện thoại, Vũ Gia Minh bấm số.

Chưa đầy mấy giây, đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời.

“Không để cho cô gái đi cùng với tôi chiều nay, ra khỏi đây.”, Nói ngắn gọn mấy câu, Vũ Gia Minh lập tức cúp máy.

Vuốt phẳng tấm ga rải giường màu trắng, hắn nhàn nhã chờ mấy vệ sĩ gác cổng lôi Tú Linh trở về phòng ngủ, trong bóng tối nụ cười của Vũ Gia Minh càng lúc càng đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play