Trên chiếc giường gỗ màu trắng kê ở giữa phòng, tấm rèm cửa bay phất phơ trong gió, dưới lớp chăn, nệm màu trắng lộ ra một khuôn mặt có nước da hơi ngăm đen, đẹp trai nam tính vẫn còn say ngủ, mí mắt thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, vóc dáng cao lớn chiếm gần hết nửa bên giường có chiều rộng và chiều dài gần hai mét.

Dưới nền gạch men sáng bóng, chải một chiếc mền màu trắng, một cô gái nằm ngửa, đặt gáy lên một chiếc gối cao đồng màu với chiếc mền, mái tóc màu đen buông xõa trên nền gối trắng tinh, tay dơ cao cuốn sách hướng về phía ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua lớp cửa kính, một chân gác lên gối, đang say sưa đọc sách.

Trên bàn kính đặt một đĩa trái cây, một ly nước cam, ông quản gia đã cẩn thận chuẩn bị cho Thư Phàm, phòng lúc đói bụng còn có thứ gì đó để lót dạ. Từ sáng đến giờ, thấy cậu chủ yên ổn ngủ trên giường, vết thương đang trong quá trình hồi phục, ông vừa yên tâm, vừa biết ơn Thư Phàm đã cứu chữa cho cậu chủ, từ lúc gặp mặt và nói chuyện với Thư Phàm, ông nhận định Thư Phàm không phải là người xấu, mà rất tốt bụng và dễ thương, ông luôn mong nhận định của mình là đúng, mong Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không phải là kẻ thù, nếu không trên đời này không còn người nào có đủ khả năng khiến cậu chủ thay đổi quan điểm sống vô tình và không muốn yêu ai của mình.

Hoàng Tuấn Kiệt bị chuốc thuốc mê, lại quá mệt mỏi nên ngủ say như chết, từ sáng đến giờ hắn đã ngủ được gần sáu tiếng đồng hồ.

Khẽ cựa mình, mí mắt nặng nề, vẫn còn ngái ngủ chầm chậm hé mở, miệng rên lên nho nhỏ khi bàn tay vô tình động chạm vào vết thương nơi vùng bụng, đột nhiên Hoàng Tuấn Kiệt thanh tỉnh, đầu óc bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra vào sáng nay, nhớ đến đâu, hắn bực mình và tức giận đến đấy.

“Nữ nhân chết tiệt ! Dám chuốc thuốc mê mình lần thứ hai !” Nghiến răng nghiến lợi, mặt hầm hầm tức giận, lúc này Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn dùng tay bóp cổ Thư Phàm.

Vén chăn sang một bên, một tay chống xuống giường, một tay ôm lấy bụng để cho bớt đau, hắn cố gắng ngồi dậy.

Chân vừa chạm xuống đất, hơi lạnh khiến hắn rùng mình, mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không trước mặt, mất máu quá nhiều nên da dẻ vẫn còn nhợt nhạt, người yếu ớt, tinh thần uể oải, với một người không thích uống thuốc, sợ tiêm, và rất ghét bác sĩ động chạm đến vết thương trên cơ thể mình, Hoàng Tuấn Kiệt sớm đã mất nửa cái mạng, may mà trong lúc nguy ngập hắn đã gặp được Thư Phàm.

Ánh sáng mặt trời phản chiếu qua tấm cửa kính khiến hắn chói mắt, nhăn nhó làm hai hàng lông mày gần dính sát vào nhau, tay bóp chán, cơn đau đầu lại tái phát.

Tầm mắt di chuyển, bắt gặp hình ảnh Thư Phàm nằm trên nền gạch men, vừa nghe nhạc, vừa đọc sách tiểu thuyết trinh thám, chân đung đưa nhịp nhàng, mắt chăm chú nhìn vào trang sách, điệu bộ thích thú, tâm trí hoàn toàn thư giãn và thảnh thơi, trông không giống một người bị bắt nhốt một chút nào, khiến cơn tức giận trong người Hoàng Tuấn Kiệt nâng lên hạ xuống như một chiếc thuyền đang nhấp nhô di chuyển trên mặt biển.

Chống tay xuống nệm, Hoàng Tuấn Kiệt đứng dậy, chầm chậm di chuyển đến bên cạnh Thư Phàm.

Bàn chân trần chạm nhẹ vào chiếc áo thun cộc tay dài đến ngang đùi chít eo màu xanh dương của Thư Phàm, mắt Hoàng Tuấn Kiệt vô thức nhìn cặp chân thon dài lộ ra dưới lớp quần jean màu trắng bó sát dài đến ngang gối của Thư Phàm, trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt ẩn hiện hình ảnh quyến rũ và khêu gợi của Thư Phàm vào sáng nay, bất giác mặt hắn hơi ửng đỏ, trái tim lỡ mất hai nhịp, cơn tức giận trong người xẹp xuống, lúc nãy hắn còn hùng hổ muốn quát mắng Thư Phàm một trận, giờ hắn lại không biết nói gì cả, mọi ngôn từ đều bay sạch ra khỏi đầu.

Đang đọc sách, cảm nhận được hơi thở của một người xa lạ đang đứng bên cạnh mình, Thư Phàm ngước mắt lên nhìn, tâm mắt di chuyển từ bàn chân trần, lên đến chiếc quần quần màu đen, di chuyển dần lên chiếc áo thun cổ lọ màu xám, lên chiếc cổ dài, chiếc cằm nam tính lún phún râu chưa cạo, đến đôi môi mỏng lúc nào cũng nhếch lên đầy kiêu ngạo và khinh mạn, tiếp lên chóp mũi cao giống người ngoại quốc, rồi đến đôi mắt đen sâu có tròng mắt đen tuyền như hạt nhãn, khi nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm bị cuốn hút, bị vây kín đến không thể thở được, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mái tóc rối màu đen kết hợp với đôi mắt, hàng lông mày đen rậm, cùng bộ quần áo mặc trên người khiến hắn trở nên huyền bí và nguy hiểm.

Cả hai im lặng nhìn nhau, đánh giá và quan sát đối phương, một lúc lâu sau, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép hỏi: “Cô nhìn đủ rồi chứ ?”

Thư Phàm mỉm cười, gật đầu nói: “Nhìn đủ rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt vò tóc, tức muốn điên lên, Thư Phàm luôn chọc giận hắn, luôn khiêu khích sức chịu đựng của hắn.

“Cô lại hạ thuốc mê tôi ?” Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Thư Phàm, rít giọng chất vấn.

“Đúng.” Thư Phàm vô tư gật đầu thừa nhận, không hề sợ sẽ bị hắn bóp chết ngay lập tức.

“Tôi đã từng cảnh cáo là không được phép dở trò nữa.” Thanh âm đã cao hơn vài phần, Hoàng Tuấn Kiệt lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ hùng hổ muốn giết người ban đầu.

Đặt cuốn sách xuống bên cạnh, Thư Phàm nheo mắt, mỉm cười với Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh là bệnh nhân của tôi, tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho anh thôi.”

“Từ lúc nào, tôi biến thành bệnh nhân của cô hả ?” Hoàng Tuấn Kiệt quát ầm lên, sức chịu đựng trong hắn đã hoàn toàn bị phá vỡ.

“Tôi không cần biết anh có muốn tôi trở thành bác sĩ riêng của anh không, lúc nào mà anh còn tiếp tục nhốt tôi ở đây, tôi sẽ chữa bệnh cho anh, nếu không muốn, anh nên thả tôi ra đi.” Thư Phàm tỉnh bơ đón nhận ánh mắt đỏ rực như lửa của hắn.

“Cô muốn chết ?” Cúi xuống, tay Hoàng Tuấn Kiệt túm lấy cổ áo thun của Thư Phàm, áo co giãn, dưới sức nặng thân thể của Thư Phàm, lại bị Hoàng Tuấn Kiệt thô lỗ túm chặt lôi lên, đã khiến cổ áo mở rộng, dù vô tình hay cố ý Hoàng Tuấn Kiệt đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn.

Chỉ trong vòng có mấy giây, mặt Hoàng Tuấn Kiệt từ nhợt nhạt chuyển sang hơi đỏ ửng, dần dần biến thành đỏ bừng, mắt ngơ ngác nhìn không chớp, người đông cứng, đứng chôn chân một chỗ.

Thư Phàm điên tiết quát, “Còn không mau buông tay ?”

Hoàng Tuấn Kiệt bừng tỉnh, tay vội buông cổ áo Thư Phàm ra như chạm phải lửa, ngay lập tức hắn quay mặt nhìn sang hướng khác, mu bàn tay che miệng, trông hắn lúng túng và luống cuống như một tên nhóc choai choai bị bắt gặp làm chuyện xấu.

Thư Phàm chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn. Khi ngẩng mặt lên thấy dáng vẻ ngại ngùng của hắn, Thư Phàm không nhịn được cười, Hoàng Tuấn Kiệt tuy nóng tính và hay dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện, nhưng không phải là một người xấu, chỉ mới gặp phải một vài vấn đề tế nhị, đã đỏ mặt rồi.

Không nói thêm một lời nào, Hoàng Tuấn Kiệt hấp tấp đi nhanh vào phòng tắm phía đối diện, cuộc chiến giữa hai người kết thúc một cách đột ngột, không hề được dự báo trước.

Thư Phàm che miệng cười khúc khích, mắt giễu cợt nhìn theo hình bóng Hoàng Tuấn Kiệt khuất sau cánh cửa gỗ.

…………………………..

Ngủ suốt sáu tiếng đồng hồ, không được ăn cơm trưa, Hoàng Tuấn Kiệt hơi đói, ông quản gia đã yêu cầu đầu bếp nấu bữa cơm chiều cho cậu chủ ăn.

Tuy không mấy đói bụng, bữa trưa đã ăn lưng lửng hai bát cơm, nhưng Thư Phàm vẫn ngồi ăn cơm cùng với Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tôi muốn về nhà.” Thư Phàm nhắc lại yêu cầu của mình.

“Không đi đâu cả.” Vừa nhai thức ăn, Hoàng Tuấn Kiệt vừa trả lời như đinh đóng cột.

“Tôi không phải là tội phạm của anh.”

Thư Phàm tức giận dùng đũa kẹp chặt lấy đôi đũa đang định gắp rau cải luộc của Hoàng Tuấn Kiệt.

Đứng ở bên cạnh, ông quản gia kín đáo che miệng cười thầm, sống với Hoàng Tuấn Kiệt hơn 20 năm, lần đầu tiên ông mới gặp được một cô gái không coi cơn tức giận có thể thiêu chết người của cậu chủ là gì, ông rất hứng thú muốn tiếp tục quan sát xem đến lúc nào cậu chủ sẽ hạ vũ khí đầu hàng, và cô gái kia có thể chinh phục được cậu chủ.

“Thả ra !” Hoàng Tuấn Kiệt gằn giọng, mắt trừng trừng nhìn Thư Phàm.

“Không thả !” Thư Phàm thách thức Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí kiên định.

“Thả ra !” Hỏa khí trong người Hoàng Tuấn Kiệt càng lúc bốc càng cao.

“Không thả !” Thư Phàm vẫn một mực kẹp chặt lấy đôi đũa của Hoàng Tuấn Kiệt, một khắc cũng không chịu buông.

“Rầm !” Chiếc bàn gỗ bị Hoàng Tuấn Kiệt vỗ mạnh một cái, ly, đĩa, chén tách kêu loang xoảng, hình ảnh này giống hệt sáng nay.

“Tôi đã bỏ qua cho cô nhiều rồi, nhưng cô lại không biết điều. Bây giờ cô đừng trách tôi đối xử độc ác với cô.” Đứng bật dậy, Hoàng Tuấn Kiệt vươn tay định túm lấy vai Thư Phàm.

Biết rằng chọc giận Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không mang lại kết quả tốt, nhưng bản tính không sợ trời không sợ đất đã ăn sâu vào máu, Thư Phàm xoay người rời khỏi ghế, ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi nhà bếp.

Hoàng Tuấn Kiệt nối gót đuổi theo sau, bám riết theo hình bóng nho nhỏ đang chạy đông chạy tây ở đằng trước.

Thư Phàm vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại về phía sau, lòng thầm kêu không ổn, vóc dáng cao lớn, thân cao gần 1m8, một sải chân của hắn cũng bằng mấy bước chân của Thư Phàm.

Chạy vòng ra từ nhà bếp, đến phòng khách, cuối cùng Thư Phàm quen đường chạy vọt vào phòng ngủ, đóng rầm cánh cửa gỗ, tiện tay khóa luôn lại, Thư Phàm thở hổn hển, tay quẹt mồ hôi trán, trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực.

“Mở cửa !” Đứng trước cửa phòng ngủ, tay liên tiếp đập cửa, Hoàng Tuấn Kiệt bạo phát quát ầm lên.

“Không mở !” Thư Phàm bĩu môi đáp, hai tay sung sướng xoa vào nhau, vừa mới thoát được một kiếp nạn khiến tinh thần Thư Phàm thoải mái không ít.

“Hừ ! Tôi đâu có ngu, mở cửa cho anh, để anh đánh tôi à ?” Lầm bầm trong miệng, Thư Phàm dứ dứ quả đấm, thị uy như thể Hoàng Tuấn Kiệt đang đứng trước mặt.

“Mở cửa ! Tôi nói gì cô nghe không ?” Hoàng Tuấn Kiệt đã bị Thư Phàm chọc cho nổi giận, vào lúc này hắn có thể thiêu rụi cả một tòa nhà.

Thư Phàm nhay nhay lỗ tai, miệng nhăn nhó mắng, “Anh có thể nói nhỏ được không, nên nhớ tôi không có bị lãng tai.”

“Mở cửa !”, ngoài tiếng rống phẫn nộ của Hoàng Tuấn Kiệt, còn kèm theo tiếng đập cửa loảng xoảng.

Nhìn cánh cửa sắp sửa bị long ra khỏi bàn lề, Thư Phàm nuốt nước bọt, vội tìm cách để ngăn không cho Hoàng Tuấn Kiệt phá cửa xông vào.

Nhanh chân chạy đến giữa phòng, khum người, vòng tay ôm lấy chiếc bàn làm bằng kính kê ở giữa nhà, Thư Phàm khệnh khạng bê chiếc bàn tiến dần đến cánh cửa gỗ.

“Rầm”, “Phành” Hai thanh âm vang lên cùng một lúc, chiếc cửa gỗ đáng thương bị đạp bung sang một bên, va đập mạnh vào bờ tường.

Mặc dù đang bị thương, nhưng một khi cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, Hoàng Tuấn Kiệt giống hệt một con sư tử điên sẵn sàng lao vào cắn giết con mồi.

Thư Phàm kinh hoàng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt khoanh tay đứng ở giữa phòng, vóc dáng cao lớn, hỏa khí bốc ngùn ngụt tỏa ra từ cơ thể khiến Thư Phàm thấy khó thở, vô thức nuốt nước bọt, da đầu tê dại.

Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Thư Phàm đang khư khư ôm lấy chiếc bàn kính, cơ thể nhỏ bé bị chiếc bàn nuốt chửng, hắn vừa thấy buồn cười, vừa tức giận muốn đánh Thư Phàm một trận nhừ tử.

“Cô…” Lắc đầu chịu thua tính cách không biết sống chết của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt thương hại khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi vì phải giữ chặt lấy chiếc bàn kính nặng trên tay.

Thư Phàm đề phòng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang tiến dần về phía mình, đầu kêu không ổn, theo phản xạ Thư Phàm đi giật lùi, sàn nhà trơn bóng, lại đang bê nặng, Thư Phàm ngã chổng vó về phía sau, chiếc bàn kính đè lên bụng, va mạnh vào phần mềm, khiến Thư Phàm kêu thảm lên một tiếng, nước mắt ứa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm.

Hoàng Tuấn Kiệt sợ hãi, lòng đau như cắt, hắn vội chạy lại nhấc bổng chiếc bàn kính ra khỏi bụng Thư Phàm, rồi nhanh chóng bế Thư Phàm, đặt lên giường.

Một tay quẹt nước mắt, một tay xoa bụng, miệng không ngừng oán hận, trút lên đầu Hoàng Tuấn Kiệt, “Đồ xấu xa ! Vì anh nên tôi mới bị ngã đau như thế này. Hu hu hu ! Đau quá ! ”

Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, rõ ràng lỗi không phải là do hắn, tại sao cô gái kì lạ này cứ một mực đổ tội cho hắn, hơn nữa còn dám mắng như tát nước vào mặt hắn ? Từ lúc nào, giá trị của hắn lại giảm một cách không thương tiếc thế này ?

Hết khóc, rồi lại mắng mất một lúc cho đến khi cơn đau chỉ còn âm ỉ, lúc này Thư Phàm mới ngừng.

Túm lấy cổ áo Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không khách khí ngồi xổm trước mặt hắn, chóp mũi gần như chạm vào mũi hắn, miệng hét to, “Tôi muốn về nhà !”

Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt, nếu là đàn bà, hắn nhất định sẽ than thở, hỏi trời trách đất, tại sao lại bắt hắn chịu đựng một cô gái không biết điều như Thư Phàm ?, Thề có Chúa là từ lúc mang Thư Phàm về đây, hắn đã hết mức nhẫn nhịn, hết mức đè nén tính cách nóng nảy hơi một chút là có thể đánh người của mình, lẽ ra Thư Phàm phải hiểu mà ngoan ngoãn không quậy phá và chọc giận hắn chứ ?

“Tôi nhắc lại lần chót là cô không được phép đi đâu cả.”

“Tại sao ?” Thư Phàm siết chặt cổ áo, vằn mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt.

Hơi thở thoang thoảng mùi hoa nhài của Thư Phàm, khiến Hoàng Tuấn Kiệt bối rối, suy nghĩ hỗn loạn.

“Cô không cần phải biết, tóm lại cô ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày là được.”

“Tôi không muốn, tôi còn có công việc, còn có gia đình, anh là ai mà cho mình cái quyền bắt nhốt tôi ?” Càng nói Thư Phàm càng nổi khùng, trán dí sát vào trán Hoàng Tuấn Kiệt, hình ảnh của cả hai lúc này hết sức ám muội.

Tiếng hét, tiếng đập phá cửa khiến ông quản gia lo sợ chạy vội theo, ông quản gia sợ nếu chẳng may Hoàng Tuấn Kiệt không kiểm soát được hành động của mình mà ra tay đánh Thư Phàm, ông còn xuất hiện kịp thời để can thiệp, sau một loạt sự việc mà ông chứng kiến, tuy được coi là đao to búa lớn, nhưng lại không có dấu hiệu đánh nhau, mà giống như hai người tình đang gây sự cãi nhau thì đúng hơn.

Ông quản gia thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn hai người đang ngồi ôm ấp trên giường, khóe môi nhếch lên, xoay người ông ý tứ rời khỏi phòng ngủ, ông biết lúc này họ đang cần không gian riêng tư để nói chuyện với nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt từ trước đến nay ít khi nào thân cận, ngồi ôm ấp một cô gái trên giường, cảm giác mà Thư Phàm mang lại cho hắn càng lúc càng kì quái, hương thơm trên cơ thể, khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, tất cả đều ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.

Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn liền thô lỗ đẩy Thư Phàm ngã xuống giường.

“Cô đừng lắm lời nữa, tôi bảo cô ở lại đây thì ở đi.”

Thư Phàm chưa kịp phản ứng, hay lên tiếng phản kháng, hắn đã nhanh chân rời khỏi phòng ngủ.

Dù rất muốn chạy lại túm lấy hắn, cùng hắn đối chất đến bao giờ hắn cho thả mình ra thì thôi, nhưng ngặt nỗi bụng vẫn còn đau âm ỉ, khí lực không còn, nên Thư Phàm đành phải nằm bẹp ở trên giường.

“Chờ đấy, tên xấu xa kia, khi nào tôi khỏe lại, tôi sẽ đấu với anh tiếp.” Dơ nắm đấm lên cao, Thư Phàm nói qua kẽ răng nghiến chặt.

………………………..

Hơn năm giờ chiều, Tuấn Hùng – tài xế kiêm trợ lý đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt, đồng thời muốn báo cáo một vài thông tin mới thu được.

Thư Phàm bị Hoàng Tuấn Kiệt nhốt trong phòng ngủ, không thể làm loạn, cũng không có gan đập phá đồ đạc, cuối cùng Thư Phàm đành nằm trên giường đọc nốt cuốn truyện tiểu thuyết trinh thám.

Ngồi trên ghế sa lông màu trắng, Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, tay gác trên thành ghế, mắt nhìn lên trần nhà.

“Bên tập đoàn Vũ Thị có động tĩnh gì không ?” Nghe Tuấn Hùng báo cáo một hồi mà vẫn chưa đi vào trọng điểm, Hoàng Tuấn Kiệt không kiên nhẫn hỏi.

Tuấn Hùng biết Hoàng Tuấn Kiệt đang khó chịu, nên khôn ngoan không nói những thông tin ngoài lề nữa, “Không có động tĩnh gì cụ thể, Tổng giám đốc Vũ Gia Minh vừa mới kí kết hợp đồng với hai đối tác người nước ngoài. Dù vẫn chưa khẳng định được vụ án lần này có phải do Vũ Thị đứng đằng sau lưng giật dây không, nhưng đã nhận diện được hai sát thủ.”

Tuấn Hùng đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt, hai bộ hồ sơ bao gồm cả ảnh và tài liệu có liên quan đến hai người đàn ông mặc áo choàng đen, dùng dao đâm vào bụng hắn vào buổi tối hai hôm trước.

Hoàng Tuấn Kiệt tỉ mỉ đọc hết hai bộ hồ sơ dày hơn mười trang, thông tin dù không nhiều nhưng miêu tả rất rõ ràng, ghi lại từng chi tiết quan trọng.

“Bên phía cảnh sát, đã điều tra được tung tích của hai tên sát thủ này chưa ?” Đọc xong tài liệu, Hoàng Tuấn Kiệt đặt lên bàn gỗ.

“Vẫn chưa, họ đang trong quá trình điều tra.”

“Lúc nào bắt được hai tên đó, tôi muốn đích thân cậu đến sở cảnh sát một chuyến, ghi lại hết tất cả những thông tin mà hai tên đó cung cấp.”

“Tôi hiểu, tôi sẽ làm theo chỉ thị của anh.”, Tuấn Hùng ngập ngừng nói tiếp, “Từ bây giờ cho đến lúc bắt được hai tên đó, tôi nghĩ anh nên cẩn thận một chút, không nên đi đâu mà không có vệ sĩ đi theo cùng, bọn chúng sẽ còn tiếp tục thực hiện hành vi ám sát chừng nào chưa bị bắt, và biết đâu phe bên kia lại tiếp tục phái sát thủ đến giết anh thì sao.”

Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười nhạt, đôi mắt đen sâu ẩn hiện trong bóng đêm, “Tôi không phải là một con rùa rụt cổ, sống chết có số, tôi không tin là bọn chúng có thể giết được tôi.”

“Anh….” Tuấn Hùng thở dài, làm việc cho Hoàng Tuấn Kiệt hơn năm năm, tính cách cao ngạo, coi thường mạng sống của mình, khiến nhiều lúc những người thực lòng quan tâm đến Hoàng Tuấn Kiệt, phải sống trong thấp thỏm lo âu và hoảng sợ.

Đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt một xấp tài liệu khác, Tuấn Hùng nói: “Việc anh nhờ tôi điều tra lí lịch cá nhân của cô gái đã cứu mạng anh, đã có đây rồi.”

Trái tim Hoàng Tuấn Kiệt khẽ run lên, tâm trạng căng thẳng như đang gặp phải đại địch, mang Thư Phàm về đây nằm ngoài kế hoạch của hắn, cũng không phải là tác phong làm việc của hắn xưa nay.

Đúng ! Dù Thư Phàm không phải là người xấu, và có lòng tốt cứu hắn đi chăng nữa, hắn cũng chỉ cần phái người bảo vệ, và cho Thư Phàm một số tiền lớn coi như là trả ơn, đâu cần phải mang về nhốt ở đây, hai nữa nếu Thư Phàm là một người xấu, thì lẽ ra hắn phải dùng cực hình tra tấn để bắt khai ra người chủ đứng đằng sau lưng giật dây rồi chứ, đâu có chuyện hàng ngày sống kề cận với nhau, ngủ chung một chiếc giường, mà không có một chút phòng bị nào.

Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng thấy không ổn, hình như hắn đang mong chờ một điều gì đó mà bản thân hắn mơ hồ không nhận ra được.

“Cậu chủ !” Thấy Hoàng Tuấn Kiệt ngồi bất động trên ghế, dáng vẻ suy tư, không nhận xấp tài liệu do mình đưa, Tuấn Hùng gọi nhỏ.

“……………” Hoàng Tuấn Kiệt mải tập trung vào suy nghĩ, nên không nghe thấy tiếng gọi nhỏ của Tuấn Hùng.

“Cậu chủ ! Cậu không sao chứ ?”

Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, ngước mắt nhìn Tuấn Hùng, bối rối cầm lấy xấp tài liệu trên tay Tuấn Hùng.

Xấp tài liệu rất nhẹ, nhưng khi vào tay, Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy nặng tựa ngàn cân, tuy không phải lần đầu tiên đối diện với vấn đề sinh tử, và bị người khác phản bội, nhưng hắn không muốn Thư Phàm là một trong số đó, không muốn cả hai nằm trên hai bờ chiến tuyến, hắn không biết sẽ làm gì Thư Phàm, nếu Thư Phàm là kẻ thù của hắn.

Run run, thần kinh căng thẳng như dây đàn, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo khó coi, năm đầu ngón tay bóp nhàu một góc của xấp tài liệu.

Ngồi ở phía đối diện, Tuấn Hùng chăm chú nhìn từng biểu hiện nhỏ nhất của Hoàng Tuấn Kiệt, dù không thể xác định được chính xác, nhưng thái độ của sếp khác hoàn toàn với mọi khi.

Trang đầu tiên của xấp tài liệu lọt vào trong đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt, góc bên trái tờ giấy khổ A4 gián hình Thư Phàm, trong trang phục nữ sinh cấp ba, hình ảnh ngây thơ trong sáng, nụ cười không vương một chút bụi trần nào của Thư Phàm, khiến cơ thể căng cứng của Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn thả lòng, trái tim hắn đập bình ổn trong lồng ngực.

Lưu luyến nhìn hình ảnh của Thư Phàm một lúc, hắn mới dời tầm mắt xuống giữa trang giấy, tốc độ làm việc của Tuấn Hùng rất nhanh và chuẩn xác, nên chỉ trong vòng có hơn một ngày, gần như tất cả mối quan hệ, thông tin cá nhân, nơi làm việc của Thư Phàm đều được ghi rõ ràng trên ba tờ giấy khổ A4.

Chỉ đọc thông tin, lý lịch của một cô gái, Hoàng Tuấn Kiệt lại tưởng mình đang đọc tài liệu mật có liên quan đến tình hình chính trị và quân sự của quốc gia.

Xác định được những gì mà Tuấn Hùng điều tra được hoàn toàn trùng khớp với những gì mà ông quản gia đã nói lại, lúc này Hoàng Tuấn Kiệt mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, khuôn mặt dần lấy lại được sinh khí, bao nhiêu u uất và buồn phiền đều tan biến.

“Những thông tin này hoàn toàn chuẩn xác chứ ?” Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận xác minh lại.

“Hoàn toàn chuẩn xác, tôi đã tìm đến bệnh viện Gia Lâm để điều tra.”

“Tốt, không còn việc gì nữa, cậu có thể ra về được rồi.”

“Vâng, cậu chủ nghỉ ngơi cho khỏe, có gì sếp cho người gọi điện thông báo với tôi một tiếng.”

Ông quản gia tiễn Tuấn Hùng ra đến tận cửa.

Trong phòng khách, Hoàng Tuấn Kiệt lật lại mấy tờ giấy ghi thông tin chi tiết về Thư Phàm, không hiểu tại sao khi biết Thư Phàm chỉ là một bác sĩ làm việc trong một bệnh viện của thành phố, bố mẹ làm chủ một trang trại nằm cách xa thành phố khoảng gần 10 tiếng đi xe khách, có một cô em gái đang học sư phạm, hắn lại thấy vui vẻ, có cảm giác ấm áp và ngọt ngào.

……………………….

“Đã xác minh được thân phận của Thư Phàm rồi chứ ?” Ông quản gia ngồi đối diện với Hoàng Tuấn Kiệt, mắt nhìn xấp tài liệu trên tay hắn.

“Đã xác minh được rồi.”

“Là phe mình, hay phe bên kia ?” Ông quản gia cười hỏi, nhìn khuôn mặt giãn nở vui vẻ của cậu chủ, ông tin nhất định Thư Phàm là người tốt.

“Còn chưa biết chắc.” Hoàng Tuấn Kiệt bâng quơ nói.

Ông quản gia bật cười, “Nếu muốn cô ấy về phe mình, cũng đâu khó gì.”

Hoàng Tuấn Kiệt vuốt tóc, cười không đáp. Hắn hiểu ông quản gia đang định nói gì, thực lòng hắn không có cảm giác chán ghét Thư Phàm, hàng ngày được cùng ăn, cùng ngủ, tuy hay cãi nhau, nhưng cuộc sống của hắn chưa có lúc nào lại náo nhiệt và tràn đầy sinh khí như thế, giờ hắn mới biết thêm được nhiều màu sắc của cuộc sống, mà trước đây hắn không hề cảm nhận được.

…………………..

Buổi tối, do ông quản gia gợi ý, Hoàng Tuấn Kiệt đã cho người mua một đống đồ cho Thư Phàm.

Nhìn hơn chục bộ đồ đầy đủ màu sắc trước mặt, Thư Phàm trợn tròn mắt, “Anh mua làm gì ?”

Hoàng Tuấn Kiệt tức điên người, mua đồ cho chẳng những không được một câu cảm ơn, còn bị chất vấn như tội phạm, “Cô không thích ?”

“Anh không chịu thả tôi về ?” Câu hỏi hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh lúc này.

“Nếu cô không muốn mặc, thì cô đem quăng bỏ, hay làm gì tùy cô.” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội, trừng mắt nhìn Thư Phàm.

Biết đứng ở đây, chỉ khiến cho bản thân mình thêm tức giận, Hoàng Tuấn Kiệt xoay người, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Ngồi trên giường, nhìn hơn chục bộ quần áo đầy đủ các loại bày biện trước mặt, Thư Phàm không phải là không cảm kích, mà rất cảm động khi lần đầu tiên được một chàng trai mua đồ cho, nhưng có điều tính cách cao ngạo, nóng nảy của hắn, khiến Thư Phàm không thể mở miệng nói một tiếng cảm ơn hắn được.

“Những bộ quần áo này, có phù hợp với sở thích ăn mặc của cháu không ?” Vừa đi vào phòng, ông quản gia mỉm cười hỏi.

“Dạ, cháu rất thích.” Thư Phàm vui vẻ nói, chỉ cần không có mặt Hoàng Tuấn Kiệt ở đây, Thư Phàm sẽ quên sạch tức giận và bực bội trong người.

“Nếu cháu không thích, thì cứ nói ra, đừng ngại. Chú sẽ cho người đổi cho cháu những bộ quần áo khác.”

“Không cần đâu ạ, những bộ quần áo này là quá đẹp và phù hợp với cháu rồi.”

“Cháu đi tắm rửa đi, để còn ăn cơm tối, chắc cháu cũng đói rồi.”

“Vâng.” Lựa chọn đại một bộ quần áo, trong đống đồ mà Hoàng Tuấn Kiệt vừa cho người mang vào, Thư Phàm chạy biến vào phòng tắm phía đối diện.

Ông quản gia mỉm cười, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Thư Phàm khuất sau cánh cửa gỗ, kể từ lúc Thư Phàm đến đây sống, căn nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa, nói chuyện, đôi khi còn vang lên những âm thanh có thể khiến cho người khác phải giật mình hoảng hốt.

Đứng ngoài cửa phòng ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện ngắn giữa ông quản gia và Thư Phàm, “Hừ ! Con nhóc chết tiệt, dám nói một đằng làm một nẻo. Cô hãy chờ đấy, cũng có ngày tôi sẽ cho cô biết tay.”

Trong phòng tắm, Thư Phàm hắt xì hơi mấy cái, mí mắt giật giật, miệng lẩm bẩm, “Hình như có kẻ nào đó đang nguyền rủa mình thì phải.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play