Áng mây thứ 40 : Ranh giới của bóng tối

Chẳng có gì là duyên phận cả. Chúng ta chính là duyên phận.Chúng ta chính là người quyết định giữ định mệnh thật gần, hay đẩy định mệnh ra xa.Nhưng dù gần hay xa, định mệnh cũng đã buộc hai con người ấy ở hai đầu dây rồi. Có thể đến một lúc nào đó không còn nhìn thấy nhau, nhưng mãi mãi sẽ là của nhau !

Cố nén cười khi nhìn khung cảnh “buồn thảm” trước mặt, Chính An nheo nheo mắt nhìn thật kỹ cái mặt ngơ ngác đang chuyển sang tức xì khói của Vĩnh Khoa.

Thiên Di vẫn nước mắt ngắn dài, khóc lóc như gia đình có người chết.

Sóc con vẫn không buồn đưa tay sờ vào người trước mặt vì lý do… sợ ma.

Không thể nào làm tượng mãi được. Vĩnh Khoa khoanh tay trước ngực, cậu lạnh lùng giương mắt nhìn con nhóc đang gây sự chú ý cho toàn thể bệnh viện.

_ Ngốc. Im lặng chút đi. Có biết đây là bệnh viện không hả?

Ma… ma biết nói chuyện sao?

Đưa tay khẽ chạm vào cánh tay của người đang đứng trước mặt mình một cách rụt rè, Thiên Di giật mình khi biết “tượng” không phải ma. Vậy nãy giờ nó như một đứa bị bệnh vậy. Tự khóc một mình.

Ngước lên nhìn người trước mặt với đôi mắt đẫm lệ long lanh, Thiên Di ngớ ra rồi quay sang nhìn Chính An với vẻ mặt đơ như cây cơ :

_ Người này là… Vĩnh Khoa hay Vĩnh Kỳ?

“Ầm..ầm”

Muốn ngất ngay tại chỗ khi nghe Thiên Di nói thế. Chính An đưa tay bấu víu vào thành ghế để trụ vững trên nền gạch trắng toát.

Thiên Di chèo lái, đưa Vĩnh Khoa từ cú shock này tới cú shock khác khiến cậu muốn khùng lên với nó. Giữ nét bình thản trên gương mặt, Vĩnh Khoa chậm rãi nhấn mạnh từng chữ :

_ A-n-h l-à T-r-ư-ơ-n-g V-ĩ-n-h K-h-o-a.



Không gian chùn xuống, mọi thứ âm thanh tạp nham bị cuốn theo dư âm lạnh ngắt trôi đến Thái Bình Dương.

Thời gian như ngưng động, giây phút này thật… ớn lạnh.

Để tiếp thu hết dư âm của câu nói trên Thiên Di phải cố chú tâm lắm mới thấu hiểu được. Trí não bắt đầu hoạt động trong khi thời gian vẫn im lìm động lại.

Nuốt nước bọt để kìm nén “nham thạch” đang cuộn trào sôi sục trong dạ dày, Thiên Di chậm chậm nhìn Chính An, bật ra từng chữ :

_ Tai nạn giao thông? Bác sĩ bó tay?

Nghe thấy thế, Vĩnh Khoa ngờ ngợ hiểu ra lý do vì sao Thiên Di khóc khi đến đây. Là tại tên lắm chuyện Chính An đây mà!

Cười hì hì để làm cho ai kia “nguội” lại, Chính An buông thành ghế ra, vẻ mặt đáng yêu cực :

_ Hi hi, anh đùa tí mà. Nhưng… bác sĩ bó tay là chuyện có thật. Vĩnh Khoa của em đã mắc một căn bệnh không biết tên. Người ta đang cố tìm ra nguyên nhân kia kìa.

Chuyển tia nhìn sang cái người đang nghiễm nhiên áp tay lên ngực để xem lại nhịp tim, Thiên Di khẽ nhíu mày :

_ Anh mắc bệnh gì?

“Lạ thật!” – Nghĩ thầm, Vĩnh Khoa đưa mắt nhìn Thiên Di một lúc lâu rồi bước lại chỗ vị bác sĩ kia đang đứng, khẽ nói :

_ Nó lại đập nhanh nữa này. Không tin khám thử xem. Kỳ lạ. Mỗi khi…

Bỏ lửng câu nói giữa chừng, bất giác, Vĩnh Khoa lại nhìn về phía Thiên Di đang đứng.

Hành động nhỏ nhặt ấy đã được vị bác sĩ ấy nhìn thấy, ông ta khẽ cười rồi vỗ vỗ vai Vĩnh Khoa như hiểu ra điều gì đó đang là “khuất mắt” trong lòng ai đó.

_ Chủ tịch trẻ ạ, tôi đã tìm căn bệnh của cậu rồi. Bệnh của cậu không có thuốc chữa. – Rồi ông đưa tay về phía sóc con đang đứng cùng Chính An, mỉm cười nói – Chỉ nhờ vào cô bé đó mới có khả năng khỏi bệnh.

Về đến nhà, câu nói “mờ ám” của vị bác sĩ vẫn cứ day dưa mãi không rời. Nó như muốn lấn át mọi suy nghĩ của Vĩnh Khoa làm cậu hiểu ý nghĩa của câu nói ấy theo một hướng khác rồi khẽ lầm bầm một mình :

_ Ý ông ta nói… sau này Thiên Di sẽ trở thành một bác sĩ giỏi hơn ông ta và sẽ trị bệnh cho mình sao?

Chợt, một hình ảnh thoáng qua làm Vĩnh Khoa ngừng suy nghĩ. Hình ảnh của Bảo Châu. Rốt cuộc cô ta đang toan tính gì? Sao lại trở về ngay lúc này?

_ Sùy…sùy… qua đây…

Chính An làm những động tác rất… buồn cười, thỏ thẻ gọi Thiên Di đang đừng ngơ ngác cạnh ghế sofa ra nhà bếp “trò chuyện”.

Rất tiếc, sóc con không nghe thấy vì đang chăm chú nhìn “chồng” mình.

Không còn cách nào khác, Chính An đành lụm đại một thứ gì đó có thể quăng được và … Vèo…

Chiếc dép cậu đang mang rơi trúng đầu… Vĩnh Khoa vì tài ném hạng bét của cậu.

Cáu kỉnh vì bị vật thể lạ rơi trúng, Vĩnh Khoa khẽ quay đầu lại. Khi nhận ra đó là chiếc dép thì cậu càng “nổi điên” hơn.

Đám mây đen từ đâu kéo đến, chuẩn bị cho trận cuồng phong mới.

Vĩnh Khoa trừng mắt nhìn chiếc dép nằm ngỗ ngang trên nền gạch, khẽ gầm :

_ Của ai?

Một câu nói hết sức ngắn gọn nhưng hàm chứa đầy ẩn ý.

Chính An vội nhìn Thiên Di như thể muốn gào lên trong tuyệt vọng “Em làm ơn nhận giúp anh đi. Anh sẽ nói cho em nghe một bí mật to lớn. Làm ơn đi mà”

Vốn rất tò mò nên Thiên Di liền gật đầu đồng ý rồi quay sang Vĩnh Khoa dang9 cáu giận, cười tươi rói :

_ Em lỡ tay, em định chọi anh Chính An…

Một câu nói dối… phản chủ.

_ Chọi Chính An trong khi nó đứng xa thế à! Nhưng sao chiếc dẹp lại hướng về phía anh, hai hướng trái ngược nhau. Đôi dép này hay nhỉ?

------

Rầm… rầm …. Rầm.

Dùng hết sức lực vẫn không thể nào tung nổi cái cửa sổ đang bị khóa chặt được, Triết Minh bực mình ngồi phịch xuống đất, mồ hôi túa ra khắp trán.

Cạch..

Tiếng gì vậy?

Cạch… cạch.

Khẽ chòm người dậy và nhìn qua khung cửa kính, rốt cuộc cũng có công dụng. Thanh gỗ được đặt trên cửa sổ cuối cùng cũng lung lay rồi rớt xuống dưới kia. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ ra, Triết Minh nhấc người trèo qua cửa một cách dễ dàng.

Phịch!

Một cú tiếp đất thật đẹp mắt.

Chạy ra khỏi khuôn viên của căn nhà lớn và không đem theo bất cứ một thứ gì, Triết Minh nhảy qua bậu hàng rào trước cổng chính thật nhanh nhẹn. Cuối cùng cũng thoát được cái “nhà tù” ấy.

Đi dọc theo con đường trước mặt, bất chợt, Triết Minh nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc, cậu gọi to tên người đó rồi chạy thật nhanh lại, thở gấp :

_ Vĩnh Khoa, tôi… có chuyện muốn nói.

Người ấy ngạc nhiên nhìn Triết Minh hồi lâu rồi khẽ nhoẻn miệng cười. Không hiểu sao “đối phương” lại có thể trốn ra được nữa. Khó khăn lắm cậu mới “dụ dỗ” và thuyết phục ông Hàn nhốt người đó lại vì cậu nghĩ “Triết Minh là kẻ nguy hiểm, sẽ nghe lời ông mình để giết “chìa khóa vàng” đoạt chức chủ tịch”.

Không sai, người đó chính là Vĩnh Kỳ.

-----

Không gian thoáng đãng của cái quán sang trọng.

Từng tiếng nhạc vu vương vang lên làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Người phục vụ đặt thật khẽ hai tách cà phê lên bàn cùng lời chúc ngon miệng tới vị khách quen của quán. Vĩnh Kỳ khẽ cười thay cho lời cảm ơn rồi nhìn sang Triết Minh :

_ Tôi là Trương Vĩnh Kỳ, anh song sinh của Vĩnh Khoa.

Sững sờ nhìn người giống hệt Vĩnh Khoa y như đúc mà không khỏi ngạc nhiên. Làm sao mà Thiên Di có thể phân biệt được nhỉ?

Nhấp một ngụm cà phê, Triết Minh nhìn Vĩnh Kỳ như muốn nói “Song sinh sao? Vậy nhiệm vụ của anh ta cũng là giết “chìa khóa vàng” ư?”.

_ Tôi… không phải là kẻ thích nghe lời. Vì thế, tôi về Việt Nam là để “hoàn thiện” vở kịch đang diễn với ông tôi, Trương Tề. Mục tiêu của tôi khác với các cậu, tôi không giết mà sẽ bảo vệ “chìa.. à không, gọi là Thiên Di mới đúng. Vì cô nhóc ấy con của người đã cứu mạng tôi.

Buông tách cà phê trên tay xuống mặt bàn vội vã, Triết Minh cảm thấy người ngồi trước mặt thật quái lạ. Nhưng… cậu mừng vì điều đó. Vậy là Vĩnh Kỳ cũng giống với cậu, cùng bảo vệ “chìa khóa vàng”. Tốt quá rồi còn gì!

Khác với suy nghĩ “hợp tác” của Triết Minh, trong đầu Vĩnh Kỳ đang toan tính cách làm cho ai kia bị nhốt trở lại. Đơn giản vì cậu nghĩ Triết Minh là đối tượng nguy hiểm. Chắc hẳn cũng sẽ giết “chìa khóa vàng” để giành chức chủ tịch.

Vì về Việt Nam không được bao lâu nên Vĩnh Kỳ vẫn chưa có thời gian xác định ai là bạn ai là thù. Vì ông cậu thông minh hơn cậu và Vĩnh Khoa nhiều, nên mọi người quanh Thiên Di điều được cậu liệt vào dạng tình nghi và trừ khử. Chẳng phải mục đích của trò chơi cậu lập ra là vậy hay sao!

_ Cậu đừng nghĩ sẽ thoát được lần thứ hai!

Vĩnh Kỳ nói mau rồi toan đứng lên. Cậu vẫn chưa biết Triết Minh là bạn.

Như mơ hồ hiểu ra một vấn đề gì đó, Triết Minh chau mày nhìn đối phương rồi buông một câu :

_ Chính cậu là người khiến ông tôi nhốt tôi lại?

Không đáp mà chỉ dửng dưng nhìn sang nơi phát ra câu hỏi, Vĩnh Kỳ khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý thay cho câu trả lời.

_ Chắc cậu đã hiểu lầm, Vĩnh Kỳ ạ. Tôi, cậu, Vĩnh Khoa, Bách Nhật, Chính An và người tên Hải Nhân không liên quan đến việc này có cùng chung “chí hướng” đấy!

Vĩnh Kỳ hơi chau mày tỏ vẻ khó hiểu, cậu ngồi trở lại bàn, lạnh lùng cất giọng khi đã hiểu ra mọi chuyện :

_ Sao? Vậy… tôi đã đi sai hướng rồi. Cũng may là cậu thông minh và đã thoát khỏi căn nhà đã bị nhốt. Còn tên nhóc họ Vương…

_ Không sao! Nó lắm trò lắm! Nay mai sẽ thoát thôi. – Triết Minh thản nhiên đáp.

_ Chúng ta cùng đang chóng lại ông tôi. Cậu không sợ chứ?

Buông một câu nói bâng quơ nhưng ý nghĩa lại vô cùng đáng sợ. Ai mà không sợ một tên trùm ma-phi-a chứ!

Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn vào không trung, cậu khẽ thở dài rồi nói với chất giọng đủ làm người ta cảm thấy sợ :

_ Thế lực ông tôi rất lớn mạnh. Hơn tất cả mọi người, kể cả tôi và Vĩnh Khoa. Một khi ông ấy về đây. Mọi chuyện sẽ đi theo chiều xấu và rất tồi tệ.

------

_ Rồi con sẽ tha thứ cho ông thôi, ông đừng suốt ngày ủ rủ như thế.

Đặt tách sữa nóng xuống bàn, người phụ nữ đứng tuổi dịu dàng đặt tay mình lên bàn tay sần sùi, đầy nếp nhăn của người đang ngồi buồn bã cạnh mình an ủi.

Ông Lâm âu yếm giương đôi mắt đã nhạt mờ theo dòng thời gian của mình nhìn người vợ thân yêu, khẽ cất giọng :

_ Không, con bé không bao giờ tha thứ cho người cha tệ như tôi đâu bà ạ! Chính tôi đã đẩy người trung thành nhất vào chỗ chết. Nếu tôi không nhờ ông ta giả làm chồng bà thì đâu đến nỗi nào..

Một giọt lệ hoen mi thấm đẫm gương mặt cằn cõi, lăn dài trên khóe mắt thô thễnh, làm đau lòng người chứng kiến. Một thứ cảm xúc tội lỗi đang lớn dần trong ông.

Bà Lâm khẽ thở dài, gương mặt đượm nét buồn.

Làm sao để có thuyết phục Thiên Di khi mà nó cứ ôm mãi hình ảnh trước lúc lâm chung của cha nuôi mình? Vì sinh mạng của nó đã được người cứu sống trong tích tắc, bà biết, nó rất quý người đó.

Nhìn chồng mình từng đêm thao thức vì đứa con gái bé bỏng mà bà đau xé lòng. Tại sao ông trời lại bày ra cái tình cảnh trớ trêu như thế chứ? Quả thật ông trời rất biết cách làm người khác đau lòng.

_ Rồi con bé sẽ hiểu ông chỉ muốn bảo vệ nó chứ không hề ác ý. Ngay cả người đó, trước khi ra đi, vẫn cố làm tròn bổn phận của mình, hẳn sẽ không trách ông.

Căn nhà vắng lặng, ngập chìm trong hồi ức xa xăm.

Hai người trung niên nhìn nhau đầy trìu mến.

Họ tin rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với họ…trong tương lai…

Đâu ai chịu đau khổ suốt một đời khi người ta biết cách sửa sai đúng lúc.

------

Tại một nơi nào đó, bóng tối đang bao trùm tất cả, chỉ có ánh trăng ngoài khung cửa sổ là cứ ung dung tỏa sáng như chỉ có mình nó tồn tại. Nhưng…ánh sáng nhỏ nhoi của trăng tít cao lại không đủ sức để soi rọi cả một vùng tối quanh khu vực này.

Bóng tối đang dần lấn át mảng sáng mong manh.

_ Chủ nhân, đây là những gì về hai chủ tịch trẻ.

Dáng người khom khom ấy kính cẩn trước một người trung niên đang nghiễm nhiên đung đưa chân trong bóng tối, giao sấp giấy trên tay cho người trung niên ấy xong, dáng người kia mau chóng rút lui trong cái cuối chào sợ sệt.

Lật từng trang giấy trắng trong không gian tối tăm, đôi môi ai đó khẽ nhếch lên đầy bí hiểm, ma mị.

_ Con nghĩ ta không hề biết con đang toan tính gì sao, Vĩnh Kỳ. Đừng nghĩ vì là dòng dõi của ta mà ta bỏ qua cho con.

Trong màn đêm tối tăm đầy bí ẩn, sấp giấy trắng được quăng mạnh xuống đất.

_ Liệu con có làm ta thất vọng không, Vĩnh Khoa!

Tuy ở cách xa một vòng Trái đất, nhưng thông tin mà người trung niên ấy muốn có ngay lập tức sẽ nhanh chóng được gửi về. Kế hoạch của Vĩnh Kỳ coi như xong mà cậu chẳng hề hay biết mình đang là con mồi chứ không phải một kẻ săn mồi. Cũng như những gì cậu đã nói về ông mình. Hoàn toàn đúng.

Dường như mảng sáng không đủ để lấn át tội ác của màu đen huyền bí. Chúng đã tạo ra một ranh giới. Đường ranh giữa ánh trăng và bóng tối trong căn phòng âm u.

Một vạch ngăn mờ nhạt phân chia thật dứt khoát.

Ông Trương Tề bật cười khanh khách trong màn đêm đen như một tên bệnh hoạn. Nhưng thật ra, ông đang cười vì nghĩ đến cuộc vui sau này.

Dường như con quái vật mang tâm địa ác độc đang ăn dần ăn mòn con người bí hiểm này.

_ “Chìa khóa vàng” là vợ của ai ta không quan tâm. Quan trọng là ai sẽ giành chức chủ tịch. Tất cả ta trông cậy vào hai con. Nhưng nếu ta cảm thấy hai con đã lệch hướng, chắc hẳn lúc đó, ta sẽ tự tay…kết liễu hai con.

Nhìn tấm ảnh trên chiếc bàn làm việc, ông khẽ hé môi đầy bí hiểm.

Trong ảnh là hình của hai người con trai giống nhau như đúc, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn chầm chầm vào máy ảnh.

Nguy hiểm đang từng bước, từng bước một tiến đến đích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play