...Nước mắt~~> Chảy xuôi...- Chỉ làm nguôi kí ức...!!...Nước mắt~~> Chảy ngược...- Mới thấm được niềm đau...!!
Trường Quang Tuyến trong khí trời se lạnh của buổi sớm mai với mảng sương mù mỏng tênh, trắng xóa.
Học sinh vẫn còn vắng vì còn quá sớm để đến trường.
Không gian trắng xóa bao trùm lấy căn phòng Hiệu trưởng, yên vị trên chiếc
ghế dựa, gương mặt khá nhiều nếp nhăn đang dãn ra. Cạnh ông là một chàng trai trẻ đang khẽ cười.
Mất một lúc sau khá lâu, cái giọng trầm trầm của Hiệu trưởng mới cất lên phá tan sự im lặng trong gian phòng làm việc.
_ Ra cậu là Vĩnh Kỳ! Không ngờ cậu vẫn nhớ đến tôi.
Hiệu trưởng Lâm ôn tồn nhìn chàng trai trước mặt. Đây là cái lý do mà ông đã suy nghĩ mãi. Thì ra có tới hai người, hèn gì… khi gặp Vĩnh Khoa, ông
có cảm giác lạ lẫm không giống với cảm giác ở cạnh đứa nhóc mà ông đã
cứu trong một trận hỏa hoạn mấy năm về trước và cũng là đứa mà ông đã
hứa hôn cho con gái mình.
Vĩnh Kỳ khẽ cười, nhìn Hiệu trưởng Lâm đầy kính trọng :
_ Ngài vẫn thế nhỉ! Cũng đã lâu rồi tôi không biết tung tích của Ngài. Thì ra Ngài làm ở đây sao?
_ Chắc cậu cũng đã biết chuyện…
_ “Chìa khóa vàng” là con Ngài. Tôi đang “trả ơn” bằng cách “bảo vệ” cô
nhóc đó. Đã loại được 2 đối tượng nguy hiểm rồi! Tôi nghĩ, Vĩnh Khoa sẽ
không nở xuống tay với người con gái nó đã trót yêu đâu. Hình như nó
đang có một kế hoạch gì đó.
Chặn ngang câu nói của Hiệu trưởng Lâm bằng chất giọng thẳng thắn, Vĩnh Kỳ
dõi mắt nhìn từng hàng lá ngoài cửa sổ. Lúc này, nhìn cậu thật khác.
Hiểu được ý của chàng trai trước mặt, Hiệu trưởng Lâm nhoẻn miệng cười, sâu
thẩm trong đôi mắt già cõi là một niềm vui vừa được ươm mầm.
_ Cám ơn cậu, Vĩnh Kỳ!
Cảm thấy là đủ cho cuộc trò chuyện, Vĩnh Kỳ đứng lên, nhìn Hiệu trưởng Lâm đầy kính trọng rồi chậm rãi cuối đầu :
_ Không. Người cám ơn phải là tôi mới đúng. Nếu không có Ngài, chắc gì
tôi đã sống sót đến tận bây giờ. Trong tất cả các vị chủ tịch ở tổ chức, tôi kính trọng Ngài nhất đấy.
------
Tại một bệnh viện lớn :
Mùi thuốc sát trùng hòa quyện cùng những mùi hương khó chịu tạo nên cảm
giác ghê rợn khi bước chân vào một nơi gọi là “Bệnh viện”. Rất ít khi
Vĩnh Khoa đến một nơi thế này vì nhà cậu có đủ toàn bộ thuốc và bác sĩ
riêng. Nhưng… vì một căn bệnh “hiểm nghèo” cậu phải đến đây để kiểm tra
thật kỹ lưỡng.
_ Có cần thiết không?
Bước vội theo Vĩnh Khoa không kịp thở, Chính An hỏi dồn và thở hồng hộc khi
mới sáng sớm đã bị lôi đầu dậy và đi đến đây một cách không-rõ-lý-do.
_ Cần!
Bước vào phòng đo nhịp tim, Vĩnh Khoa lạnh lùng đáp rồi bỏ lại Chính An bên
ngoài để cho ai kia… ngồi đợi trong khi cậu “khám bệnh”
Vị bác sĩ với chiếc áo blue trắng trên mình mỉm cười chào Vĩnh Khoa, khẽ gật đầu, cậu ngồi vào chiếc giường bên cạnh.
Chiếc máy ghi điện là một công cụ không thể thiếu trong căn phòng được phủ
một lớp sơn màu trắng. Dòng điện được phóng đại lên và ghi lại trên điện tâm đồ. Kết luận từ vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện : Nhịp tim bình
thường.
Ông khẽ mỉm cười, cất mọi thứ vào chỗ cũ rồi quay sang nói với “người bệnh”
_ Cậu không bị gì cả. Nhịp tim vẫn ổn định.
_ Sao? – Ngồi dậy với nét mặt khó chịu, Vĩnh Khoa lạnh lùng gắt – Có. Tôi bị bệnh mà. Dạo gần đây tim tôi đập rất nhanh, vượt quá chỉ tiêu qui
định.
Vị bác sĩ từ tốn nhìn Vĩnh Khoa rồi bật cười, ông hiểu cái tính “khó khăn” của vị chủ tịch trẻ này. Ông đã từng là bác sĩ riêng của cậu lúc nhỏ
mà.
_ Cậu không sao cả. Yên tâm đi.
_ Cho các người 5 phút. Nếu không tìm ra bệnh tôi đang mắc phải tên gì
thì cái bệnh viện này cũng như số phận của các người, ra sao thì chắc
các người là người hiểu rõ nhất.
Từng câu chữ lạnh toát được thả bởi chất giọng lạnh không kém, làm cho người nghe run sợ phải răm rấp làm theo.
Cùng với cô y tá, vị bác sĩ ấy đi thật nhanh ra ngoài để không lãng phí 5
phút cho sự sống còn của bệnh viện và tính mạng già của mình. Trước cái
nhìn ngạc nhiên của Chính An, vị bác sĩ ấy đau khổ lắc đầu rồi bước đi.
Chỉ một loáng, các y bác sĩ giỏi đã được tập hợp lại đầy đủ không sót một
người vì mục tiêu tìm ra căn bệnh mới khi mà nhịp tim của ai đó vẫn đập
bình thường trong khoang ngực lúc khám.
Một ca họp khẩn cấp được diễn ra, như thể họ đang tìm cách chữa trị cho một người sắp ra đi vĩnh viễn vậy. Gặp phài bệnh nhân như người đang ung
dung ngồi trên ghế kia coi như là số xui cho cái bệnh viện danh tiếng
này vậy. Chắc phải đóng cửa và bán bệnh viện cho người kia mất thôi.
_ Nhịp tim bình thường sao mà có bệnh được? – một vị bác sĩ trong số đó lên tiếng.
_ Không phải rối loạn nhịp tim, cũng không phải suy tim, càng chẳng phải
nhồi máu cơ tim. Rốt cuộc cậu ấy mắc phải chứng bệnh gì?
_ Mau tập trung suy nghĩ đi.
_ Đem tất cả các hồ sơ về tim mạch ra đây.
Nhìn đội ngũ y bác sĩ làm việc “cật lực” vì căn bệnh vô hình mà Chính An ngán ngẩm lắc đầu.
_ Tìm tới mấy năm sau cũng không thấy đâu. Tội nghiệp thật!
Vĩnh Khoa áp tay lên ngực mình, cậu chau mày suy nghĩ lý do vì nguyên cớ nào mà dạo gần đây nó đập nhanh hơn mức bình thường. Cậu sắp chết ư?
Người thông minh tuyệt đỉnh trong mọi lĩnh vực vậy mà bây giờ lại ngồi ngẫm
nghĩ xem tim mình bị gì! Lý do chẳng phải quá rõ rồi sao. Chỉ có một
“bác sĩ” mới chữa được căn bệnh “hiểm nghèo” này thôi.
Cho tay vào túi của chiếc quần kaki hàng hiệu, Chính An mò mẫm lấy một vật
gì đó, tay lướt nhanh trên các phím chữ. Nội dung được gửi đi như sau :
“Em mau đến bệnh viện gần công ty của cái tên ngốc Vĩnh Khoa đi. Nó bị tai
nạn giao thông rồi. Nặng lắm. Các bác sĩ điều bó tay. Nó muốn gặp em lần cuối.”
----
Khuôn viên rộng lớn chứa đầy học sinh, giờ chơi là thời điểm làm cho ngôi trường trở nên nhộn nhịp và đau đầu thầy cô nhất.
Từng tốp học sinh chơi đùa, ăn uống, tám chuyện kể cả nói xấu sau lưng ngừi khác được dịp làm cho bầu không khí sôi sục hẳn lên.
Dưới tán lá của một gốc cây to, Thiên Di và Hải Nhân ngồi đó.
Cũng đã sắp hết hạn một tháng rồi, Hải Nhân phải về Mỹ vào dịp Giáng sinh. Thật buồn khi cậu đi mà không có một người.
Như nhớ ra điều gì đó, Hải Nhân quay vội sang Thiên Di, lo lắng nói :
_ Dạo gần đây sao không thấy hai tên nhóc kia?
Hai tên nhóc kia… lẽ nào là Triết Minh và Bách Nhật?
Nhờ Hải Nhân nhắc sóc con mới nhớ ra, nó đã quên mất hai tên bạn thân nhất. Không lẽ họ xảy ra chuyện gì…
_ Họ không đi học….
Tít… tít… tít…
Tin nhắn đến.
Nhìn sơ qua cái tin nhắn với tên người gửi là Chính An, Thiên Di bàng hoàng nhìn Hải Nhân trân trân như muốn khóc.
Trước khi chạy đến bệnh viện, Thiên Di không quên nói với Hải Nhân vài điều mà nó cho là quan trọng :
_ Vĩnh Khoa bị tai nạn, em phải vào bệnh viện. Chuyện Triết Minh và Bách Nhật nhờ anh nhé!
Nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn kia mà lòng Hải Nhân như có ngàn vết dao cứa vào. Đau buốt.
Đôi chân mày rậm khẽ nhíu lại chứa cả một nỗi buồn lớn. Đâu phải muốn quen
là có thể quên được. Đâu phải muốn từ bỏ là có thể dễ dàng bỏ được.
_ Em đừng có như vậy nữa được không bé Di. Làm sao anh có thể tự chữa lành vết thương lòng của mình được đây.
Một cơn gió lướt qua, mang nỗi buồn trong lòng ai đó trôi theo mây trên
trời. Nỗi buồn ấy không biến mất, chẳng qua là nó được lưu giữ lại đâu
đó trong mây thôi.
Khẽ đứng lên, từng chuyển động nhẹ nhàng như muốn gục ngã. Thời gian là thứ đáng ghét nhất. Lúc cần thì không trôi chậm lại, lúc không cần thì trôi chậm như rùa bò. Lúc con người ta chìm đắm trong những giấc mơ hồng thì thời gian lại vô tình lướt nhanh, lúc con người ta đắm chìm trong nỗi
thống khổ thì thời gian cứ ậm ừ dừng lại.
----
_ Hết giờ. Các người tìm ra rồi chứ?
Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai rồi phả ra cái chất giọng lạnh tanh của mình và không trung lạnh ngắt nơi bệnh viện.
Vị bác sĩ đã khám cho cậu khi nãy dè dặt bước tới trước, thay mặt cho các vị bác sĩ danh tiếng trong bệnh viện trình bày :
_ Chủ tịch trẻ à, cậu không bệnh. Cậu vẫn khỏe mạnh. Không bị gì cả.
_ Đã nói là tôi có bệnh cơ mà. – Vĩnh Khoa cau có gắt, đôi mắt ánh lên tia giận dữ.
Tất cả mọi người có mặt tại đó im bặt, không ai dám “dũng cảm” nói rằng ai
đó không bị gì cả. Vì cái mạng nhỏ của mình và cái bệnh viện thân
thương, im lặng là vàng.
_ Vậy sao anh không lên làm bác sĩ luôn đi. Lời của bác sĩ mà cũng cãi được. Anh vẫn thế nhỉ? Đúng là khó chiều.
Cái giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng Vĩnh Khoa, không cần quay người lại cậu cũng biết người đó là ai. Cái giọng ấy như đã khắc sâu vào tâm
trí của cậu từ lâu lắm rồi. Cái giọng nói mà cậu đã yêu, cái giọng nói
đã làm cậu thất vọng vì tình yêu trao không đúng chỗ. Đã có một thời cậu yêu cái giọng nói ấy biết chừng nào. Nhưng khi nhận ra tất cả là lừa
dối, thứ tình cảm đối với chủ nhân của giọng nói ấy đã nhạt dần, nhạt
dần theo năm tháng.
_ Anh thật là… chẳng thay đổi mấy nhỉ? – Người con gái ấy tiến gần hơn.
Chính An khẽ đưa tay ra hiệu cho đội ngũ y bác sĩ kia “rút lui” trong êm
thắm. Cậu đưa mắt nhin người con gái ấy rồi nhìn Vĩnh Khoa đang đứng bất động.
_ Chào anh, Chính An. Lâu rồi không gặp. – Người con gái ấy cười tươi khẽ nghiêng đầu nhìn Chính An.
Không thèm qua tâm cử chỉ ấy, Chính An bước tới trước mặt người con gái ấy, nhếch môi khinh bỉ :
_ Cô sai rồi, Bảo Châu ạ. Vĩnh Khoa đã thay đổi, thay đổi rất nhiểu là
đằng khác. Cô đã từng thấy Vĩnh Khoa rơi nước mắt vì mình chưa?
_ Chính An… – Ra lệnh cho Chính An im lặng, Vĩnh Khoa khẽ quay người lại, vẫn gương mặt ấy, nhưng sao giờ đây cậu thấy nó xa lạ đến thế. – …Nói
đúng đó.
Không quan tâm đến những gì Vĩnh Khoa thừa nhận, Bảo Châu bước đến trước mặt cậu, với đôi mắt rưng rưng đầy giả tạo :
_ Em biết là em sai rồi. Mình có thể quay lại như lúc trước không anh.
Bảo Châu là một cô gái xinh đẹp, thông minh và ma quái. Cô từng là
người-yêu-cũ của Vĩnh Khoa, tình yêu giữa hai người giống như…. một thứ
tình cảm nào đó xa vời, không phải là tình yêu thực sự.
Năm đó, cả hai rất hạnh phúc, cho đến một hôm, Vĩnh Khoa tình cờ nghe thấy
chính miệng Bảo Châu nói với một tên con trai khác với chất giọng đầy
toan tính : Anh yêu, em sẽ moi hết tiền của anh ta và rồi tụi mình sẽ đi đến một nơi thật xa nhé!
Vốn đã nhận ra cái đuôi cáo của Bảo Châu, Vĩnh Khoa chỉ cười nhạt rồi không liên lạc với cô ta nữa. Nhưng… lúc chia tay, cậu không hề buồn. Phải
chăng cậu chưa hề yêu con cáo ấy dù chỉ một lần!
Nhưng giờ đây, cậu đã rung động trước một người, cậu nhận ra mình đã rung
động trước người đó mà lại không biết mình mắc-bệnh-gì. ^^
_ Anh…
_ Chính An, về thôi. – Cắt ngang lời điệu đà của Bảo Châu bằng một giọng lạnh lùng, Vĩnh Khoa toan bước đi.
_ Khoan, tôi đã nhắn tin cho sóc…
_ ANH CHÍNH ANNNNN….
Từ đằng xa, người được nhắc tới chạy lại vội vội vàng vàng và va trúng một người con trai cao lớn mang tên Vĩnh Khoa mà người đó cũng không hay
biết
_ Ui, xin lỗi xin lỗi…
Chạy vút qua người đó, Thiên Di hớt hãi nắm lấy cánh tay Chính An và lay lay, làm cho cậu chóng mặt hoa mắt rồi bù lu bù loa :
_ Hộc…hộc….hộc….Anh Chính An, anh Vĩnh Khoa đâu, anh ấy chưa chết phải
không? (em này có duyên quá ^^). Anh ấy đâu rồi, anh nói đi chứ, sao anh đứng im re vậy, anh ấy chết rồi phải không? Em đến trễ rồi phải không?
Hức ….hu..hu..hu..hu.
Bịt tai lại trước nguyên tràng khóc lóc ỉ ôi của Thiên Di, Chính An nhăn mặt đáp:
_ STOPPPPPP….. Đằng sau kìa.
Chầm chạm quay lại theo lời Chính An, Thiên Di rưng rưng nước mắt nhìn cái hình thế khá quen trước mặt.
Bước thật chậm tới người trước mặt với nước mắt nước mũi tèm lem, sóc con như “vợ òa trong cảm xúc”.
Bàn tay nhỏ run lên từng hồi, không dám chạm vào “đối tượng” vì sợ. Tuyến lệ được dịp thòa sức tràn khóe mi vô điều kiện.
_ Hu hu hu, anh Vĩnh Khoa, anh hiện hồn về thăm em sao….Là ai, ai đã dám hại anh chết thế..hu hu hu…
Bảo Châu đứng chôn chân tại chỗ nhìn con nhóc đang lam ầm ĩ cái bệnh viện
lên bằng tài khóc lóc. Chẳng lẽ Vĩnh Khoa đã khóc vì con nhóc này? Nó
chẳng hơn mình ở chỗ nào cả. Chỉ là nhỏ tuổi hơn mình thôi.
Chìm đắm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, Bảo Châu lẳng lặng quay đi bước ra
khỏi bệnh viện với một toan tính trong đầu. Cô đã quyết lần này phải
giành lại Vĩnh Khoa. Vì cô nhận ra đã yêu cậu mất rồi. Tình yêu dành cho cậu đang lớn dần trong cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT