Nghe Phục Dũng nói xong, mọi người lúc đầu còn không phản ứng lại, một hồi lâu mới hiểu được đó là ý tứ gì.
Huấn luyện viên không ngờ muốn cùng một học sinh luận bạn, lại còn bảo hắn thân thủ không sai! Đây chính là chuyện so với chuyện cùng huấn luyện viên đối chiến còn có ý tứ hơn nhiều a!
Mọi người nhất thời vỗ tay phụ họa, yêu cầu Hàn Phong ra trận.
Hạ Thái cũng sửng sốt: "Lão Phục, ngươi điên rồi hả, sao lại yêu cầu cùng Hàn Phong luận bàn!"
"Lão Hạ, ngươi đừng lo lắng, ta đã bảo là thuần túy luận bàn thôi mà. Ngươi cũng đừng xem thường Hàn Phong, tiểu tưởng này lợi hại lắm, đây là do chính miệng đại đội trưởng nói đó!"
Phục Dũng là một võ si, mỗi ngày sau khi huấn luyện chấm dứt, đều quấn quít lấy các chiến hữu cùng hắn luyện thủ, rất nhiều người đều bị hắn luyện đến sợ hãi. Bởi vì Phục Dũng từ nhỏ đã luyện võ, lại có được chân truyền phách quái chưởng, chưởng pháp này vô cùng bá đạo, lực công kích rất là kinh người. Mà hắn, mỗi lần đánh, đều quên hết nặng nhẹ, nếu không cẩn thận bị hắn bổ một chưởng, không mất mấy ngày thời gian thì đừng có mà nghĩ sẽ khôi phục lại.
Vì vậy, tất cả mọi người đều sợ đánh với hắn, chết sống cũng không chịu trở thành bia ngắm cho hắn làm thịt. Không có biện pháp, Phục Dũng không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đi quấn lấy đại đội trưởng Âu Dương Kiệt. Bởi vì Âu Dương Kiệt luyện, là một thân khí công, có khả năng đánh rất tốt, thân thủ cũng không tồi. Đấu một hồi cho tới nay, Âu Dương Kiệt là người duy nhất trong cả doanh không hề bị thương tổn.
Lần trước, Phục Dũng lại tiếp tục quấn lấy Âu Dương Kiệt. Âu Dương Kiệt bị hắn cuốn lấy phiền quá, trong lúc vô ý lỡ miệng, nói ra Hàn Phong đội 1 so với hắn lợi hại hơn.
Vì vậy, mới có thể có một màn ngày hôm nay.
Mà Hàn Phong, đối với chuyện này cũng đã có sẵn tâm lý chuẩn bị. Lúc sáng sớm ra thao trường, Âu Dương Kiệt đã cùng hắn đánh trống chiêu hô rồi, hắn đối với Phục Dũng rất hiểu rõ, phỏng chừng Phục Dũng khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Chỉ là, Hàn Phong thật không ngờ can đảm đưa ra yêu cầu luận bàn trong trường hợp như vậy.
"Hàn Phong, lên đi!"
"Đội trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi!"
"Hàn Phong!"
"Hàn Phong!"
……………………
Tất cả thành viên đội 1 đồng loạt hô, đều muốn Hàn Phong thượng trận.
Đại bộ phận trong số bọn họ là ồn ào giúp vui, nhưng mà trong đó có mấy người lại hết sức chờ mong.
Hàn Phong một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác nhiệt huyết sôi trào giống trong trận bóng rổ lần trước. Hắn do dự một chút, cuối cùng nhấc chân tiến lên phía trước.
Quân doanh, là một địa phương tràn ngập nhiệt huyết. Mấy ngày nay được thể nghiệm lại cuộc sống quân doanh một lần nữa, khiến tâm tính của Hàn Phong bắt đầu có một chút biến hóa, cái đó cùng thân thể của hắn cũng có liên quan.
Hắn trước kia, làm gì cũng đều là công tác văn phòng. Mặc dù cũng có quân huấn, nhưng mà trọng điểm của hắn cũng không phải quân huấn. Yêu cầu của huấn luyện viên đối với nhân viên kỹ thuật cũng không quá nghiêm khắc. Hắn là nhân viên kỹ thuật, lúc đặc huấn, nội dung chủ yếu vẫn là học tập phương diện văn hóa. Tố chất thân thể của hắn cũng chỉ miễn cưỡng xem như là đạt tiêu chuẩn. Thậm chí so ra còn kém một gã binh lính bình thường.
Mà bây giờ, thân thể của Hàn Phong đã có thay đổi rất lớn, rất nhiều khía cạnh đã vượt qua thường nhân. Những động tác trước kia làm không được, thì hắn bây giờ có thể dễ dàng làm được. Hơn nữa làm được còn tốt hơn, chính xác hơn so với huấn luyện viên nữa.
Vì vậy, Hàn Phong bắt đầu từ từ phát sinh một ít biến hóa. Đối với điểm ấy, 2 người Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất là cảm thụ sâu nhất. Lúc bọn họ vừa mới nhận thức Hàn Phong, hắn là một người có khuynh hướng nội liễm, thật giống như một thanh bảo kiếm thật thà chất phác, không chút hoa mỹ. Từ bên ngoài nhìn vô, cũng chẳng thấy có chỗ nào thần kỳ, nhưng mà đôi lúc ngẫu nhiên lại có quang mang thoáng hiện. Mà bây giờ, thanh bảo kiếm này lại bắt đầu chậm rải rời vỏ, dần dần lộ ra mũi nhọn (Quang mang: Ánh sáng rực rỡ)
Hàn Phong cho tới bây giờ cũng không phải là người không biết tự lượng sức mình. Hắn vô cùng hiểu rõ bản thân đang làm cái gì. Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của hắn, từ một góc độ nào đó mà nói, ước chiến của Phục Dũng hôm nay, cũng chính là do một tay hắn gián tiếp tạo thành.
Lần trước sau sự kiện lính đào ngũ, Hàn Phong đối với rèn luyện cũng không bỏ qua. Bất quá bây giờ hắn cũng không nhất định phải nhảy ra ngoài từ trên cửa sổ nữa, mà trực tiếp đi ra khỏi đại môn. Âu Dương Kiệt trực tiếp mở cho hắn một con đường màu xanh, cho phép hắn buổi tối ra ngoài "luyện công".
Dưới sự tận lực của Hàn Phong, Âu Dương Kiệt đã đem hắn trở thành một cao thủ võ thuật. Đương nhiên, đây là sau khi hắn tự mình cùng Hàn Phong so chiêu. Sau đó, cấp trên lại truyền đến tin tức, bảo hắn chiếu cố một chút học sinh tên gọi là Hàn Phong, thì ý nghĩ này của Âu Dương Kiệt lại càng thêm kiên định.
Biểu hiện của Hàn Phong là ưu tú nhất trong tất cả các học sinh. Tài cán quân sự thậm chí so ra còn muốn ưu tú hơn cả những lão binh 1,2 năm nữa. Âu Dương Kiệt đối với hắn rất là ưa thích, thường xuyên tìm Hàn Phong luyện thủ phá chiêu.
Từ trên người Âu Dương Kiệt, Hàn Phong cũng học được không ít thứ, ví dụ như ngạnh khí công. Mặc dù Hàn Phong trước kia có nghe qua trong quân đội lưu hành ngạnh khí công, nhưng mà vẫn chưa từng chính thức khiến thức qua. Từ chỗ của Âu Dương Kiệt, hắn mới chính thức cảm nhận được uy lực của ngạnh khí công này. Nắm đấm của Hàn Phong đánh tới, Âu Dương Kiệt quả thực một chút phản ứng cũng không có, ngược lại là nắm đấm của mình còn có chút đau đau.
Âu Dương Kiệt cũng giảng giải qua cho hắn một chút nguyên lý của ngạnh khí công. Trừ việc phải thường xuyên luyện tập đả kích "ngoại công" ra, còn phải có phương pháp chuyên môn tu luyện "nội công", kể cả các phương thức hô hấp đặc thù như dưỡng khí, luyện khí, đánh ra, phát thanh, phát lực cùng bộ hệ thống tu luyện các bước nữa. Mặc dù Âu Dương Kiệt chỉ cho Hàn Phong biết đại khái một ít, nhưng mà Hàn Phong nghe xong, không thể nghi ngờ gì là mở ra cho hắn một cánh cửa thật lớn, khiến cho hắn cảm nhận được phương pháp khai phát tiềm năng trong cơ thể người.
Hàn Phong đã sớm từ trong miệng Âu Dương Kiệt biết phách quái chưởng của Phục Dũng. Hắn nói đó là một bộ chưởng pháp có tính công kích vô cùng mạnh mẽ, rất bá đạo, nên cũng muốn sớm được kiến thức qua một chút. Mặc dù không có tâm lý chuẩn bị biểu diễn trước mặt mọi người, nhưng nếu Phục Dũng đã yêu cầu, hắn cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi đồng ý thôi.
Chứng kiến Hàn Phong ra trận, tiếng la của mọi người càng thêm nhiệt liệt, tiếng vỗ tay vang rền như sấm, ánh mắt bị hấp dẫn về phía hắn.
Học sinh đấu huấn luyện viên? Loại chuyện nghịch thiên tốt như vầy sao có thể bỏ qua cơ chứ!
Vì vậy, các đội trưởng đội khác liền hô hào chạy tới, ngồi xếp bằng bên cạnh chờ xem kịch vui.
Phách là từ trên đi xuống, quái chính là từ dưới đi lên, phách quái chưởng, tên cũng như nghĩa, chiêu thức cũng là do phách cùng quái hai động tác cơ bản này tạo nên. (Phách: Nghĩa là bổ, đập xuống; Quái: là cú chặt ngang, chặt từ dưới lên)
Phục Dũng thấy Hàn Phong đi ra, bèn bày một thức mở đầu của phách quái chưởng: "Mời!"
Hàn Phong chưa từng học qua võ thuật cụ thể, quen thuộc nhất chính là quân thể cầm địch quyền. Cho nên hắn bày ra tư thế cách đấu thức sáng nay Hạ Thái dạy, khiến cho mọi người cười ồ lên một trận.
Trong đội 7, đại bộ phần đều khinh bỉ Hàn Phong, chê cười hắn cuồng vọng tự đại, không biết tự lượng sức mình. Mà đội 1, đại đa số đều cho rằng biểu hiện của Hàn Phong là tự tin.
Phục Dũng thấy Hàn Phong chậm chạp không chịu chủ động ra tay, vì vậy hô to một tiếng: "Ta đây không khách khí nhé!" Tiếp theo, hắn liền hướng Hàn Phong lao tới, đầu tiên thử công kích dò xét một lần, hướng Hàn Phong đánh một chưởng xuống.
Hàn Phong chỉ thối lui ba bước, né khỏi công kích, Phục Dũng bật người đè tới, tay trái lại thêm một quái theo sau. Bất quá vẫn bị Hàn Phong nghiêng người né được.
"Hắc, thật sự có tài đấy!"
Thử công kích dò xét liền bị Hàn Phong dễ dàng phá giải, tâm lý Phục Dũng mừng rỡ hẳn lên, biết hắn đích xác có vài phần thực lực, lập tức cũng không tiếp tục do dự, mà hướng Hàn Phong triển khai công kích toàn diện.
Phách quái chưởng vốn là một bổ chưởng phát chú trọng tiến công. Ngoài ra chưởng bén như đao, mãnh như sấm, bá đạo vô cùng, động tác liên tục mở ra hợp lại.
Ở trong mắt mọi người, hai cánh tay triển khai của Phục Dũng phảng phất như lập tức biến thành một cái cối xay gió cực đại, không ngừng xoay tròn rồi lại xoay tròn. Bởi vì thế năng vận chuyển to lớn, sau đó lại hình thành các loại chiêu thức công kích "phách" cùng "quái", tốc độ phi thường nhanh, trong nháy mắt đã bỏ qua tới mấy động tác.
Thế công của hắn, chỉ có thể dùng hai từ "bão tố" để hình dung mà thôi.
Hàn Phong mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng mà trước đó vẫn bị hắn đánh cho ứng phó không kịp. May mắn chính là, tốc độ của Hàn Phong so với Phục Dũng xem ra còn nhanh hơn nhiều.
Âu Dương Kiệt đã tổng kết qua đặc điểm của Hàn Phong, mặc dù nói không có chiêu thức võ thuật gì cố định, nhưng mà tốc độ thì rất cường đại. Có tốc độ, tất cả các chiêu thức tinh diệu ở trước mặt hắn đều là không đất dụng võ. Bởi vì tốc độ như vậy, đều có thể đi sau đến trước, đối mặt với công kích của đối phương, cũng có thể đoạt trước tiên cơ hoặc tránh ra trước khi bị đánh. Càng huống chi, lực lượng cùng ý thức của Hàn Phong cũng tương đương không kém,, mỗi lần đều có thể tính toán chính xác phương hướng công kích cùng bộ vị đến 9,10 phần. Cho nên, đối mặt với Hàn Phong, Âu Dương Kiệt căn bản chỉ có thân thể ngạnh kháng là hữu dụng.
Có một câu nói bất hủ: "Võ công trong thiên hạ, không gì kiên thủ mà không phá được, chỉ có nhanh là không thể phá." Câu nói đó thật đúng với đạo lý này.
Nhưng mà, các học sinh ở bên cạnh vây xem, tuyệt đại đa số đều không nhìn ra huyền bí trong đó. Cái bọn họ chứng kiến, chỉ là Hàn Phong bị đánh trái đỡ phải hở, liên tiếp thối lui, không chút lực hoàn thủ, chứng kiến những đoạn kinh hiểm, bọn họ cũng không nhịn được thở ra từng ngụm lương khí, vì Hàn Phong cảm thấy lo lắng không thối. Bất quá, cũng may là, Hàn Phong mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm, hóa hiểm thành an.
Phục Dũng càng đánh càng cảm thấy kinh hãi, biểu hiện của Hàn Phong, đã vượt qua dự liệu của hắn. Hắn đánh một đoạn dài xuống, không ngờ lại có một cảm giác mình chỉ đơn độc luyện tập, chưởng pháp đánh ra không ngờ chỉ đánh vào trong khoảng không. Ngay cả thân thể của hắn cũng rất ít khi chạm được. Dựa theo ánh mắt của Hàn Phong cho thấy, tựa hồ đối với chuyện này điêu luyện có thừa, phi thường dễ dàng.
Dần dần, mọi người cũng bắt đầu nhìn ra điểm mấu chốt, Hàn Phong có thể ở trước công kích của Phục Dũng kiên trì lâu như vậy ư, điều này cũng đã nói rõ hắn vô cùng lợi hại.
Vì vậy, đội 1 bên này bắt đầu hô to: "Hàn Phong, cố lên!"
"Hàn Phong, đánh ngã hắn!"
Mà đội 7 bên này, đương nhiên vì đội trưởng của họ mà cổ vũ.
"Đội trưởng, đánh hắn!"
"Đánh! đánh! đánh!"
……………………
Lâu như vậy mà vẫn không có chút hiệu quả gì hết, Phục Dũng cảm thấy có chút mất mặt.
"Hây a!"
Phục Dũng hô to một tiếng, gia tốc lần nửa, mạnh mẽ như hổ xuống núi, lao vào Hàn Phong.
Hàn Phong lúc này sửa lại tư thế phòng thủ, không lùi mà tiến, cũng hướng Phục Dũng chạy tới.
Hai người thoáng cái giao nhau - -
"Binh Binh Bốp Bốp!"
Tiếng va chạm của thân thể vang lên không dứt bên tai! Khiến cho người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Giờ phút này hai tròng mắt của mọi người đã không đủ dùng nửa rồi, mỗi một động tác, căn bản chưa xong đã tới động tác khác, chỉ thấy một đống hỗn loạn.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có một số ít là thấy rõ, trong mười mấy giây ngắn ngủi này, Hàn Phong cùng Phục Dũng đã đánh không biết bao nhiêu chiêu, song phương đều tới, có công lẫn thủ.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng quát lớn: "Lên cho ta!!!"
Phục Dũng không biết từ lúc nào đột nhiên bắt được thân thể Hàn Phong, hắn hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức tống mạnh, Hàn Phong tựa hồ như một con diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
"Thôi chết!"
Hạ Thái biến sắc, cái lão Phục này, khi không lại tái phát bệnh cũ!"
Hắn vội vàng chạy tới, nhưng mà bây giờ hiển nhiên là đã không còn kịp.
"Xôn xao - -" Mọi người cùng nhau hít một ngụm lương khí kêu lên!
Trên thao trường vốn là sân xi măng, nếu như té từ trên cao xuống như vậy, không chết cũng phải chày da tróc vảy! Tất cả mọi người đều cảm thấy bởi vì vận mệnh kế tiếp của Hàn Phong mà lo lắng.
Nhưng mà, một màn kế tiếp, lại càng khiến cho tròng mắt của mọi người y như sắp rớt ra luôn vậy.
Chỉ thấy Hàn Phong bị Phục Dũng quăng ra, không ngờ ở trên không xoay người một góc 360 độ hết sức lưu loát. Sau đó "soạt" một tiếng, sau khi Hàn Phong xoay người lại liền hạ hai chân ngồi chồm hổm giảm xóc một chút, tay trái chống giữ lại, bình thản mà tiếp đất!
Đây là sự thật sao? Mọi người đối với chuyện trước mắt xảy ra thật sự không thể tin được!"
"Đẹp kinh khủng!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, âm thanh không lớn nhưng lại khiến thao trường đang tĩnh lặng trở nên vang dội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT