Dương Đông Minh bục nói vài lời khách sáo, tiếp theo Dương Thiên Hùng cũng đi tới nói vài câu, sau đó hắn nói: "Giờ thì mời tiểu thọ tinh của chúng ta lên đây nào - -" (Tiểu thọ tinh : người được chúc sinh nhật)

Nhất thời, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đèn quang đăng chiếu thẳng tới chỗ cầu thang. Dương Hi Văn một thân trang phục lộng lẫy hiện ra trước mắt mọi người, nàng chậm rãi từ bậc thang đi xuống, như một công chúa cao quý.

Đi tới sân khấu, Dương Hi Văn ngọt ngào cười, nói: "Chào mọi người, tôi là Dương Hi Văn, rất cám ơn mọi người đã tham gia yến hội sinh nhật của tôi, cám ơn mọi người nhiều." Nói xong, nàng nhấc tà váy lên, nhẹ nhàng làm một cái lễ chào.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lần nữa vang lên.

"Haha, xem ra tiểu Văn của chúng ta mắc cỡ kìa." Dương Thiên Hùng thấy đứa cháu gái bảo bối không có ý tứ tiếp tục nói, liền thay mặt nói tiếp, "Tiểu Văn của chúng ta mấy năm nay một mực ở nước ngoài du học, mọi người đối với nàng có thể còn không quá quen thuộc. Bất quá, bây giờ nàng đã trở về, sau này sẽ ở đại học Thủy Mộc học tiếp. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng, ta hy vọng nàng vĩnh viễn khỏe mạnh, xinh đẹp. Hy vọng trong cuộc sống sau này của nàng, mỗi ngày đều cảm giác được vui vẻ, may mắn!"

Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên.

"Ông nội, cám ơn người!" Dương Hi Văn cảm động ôm Dương Thiên Hùng hôn một cái.

"Hôm nay, trừ đứa cháu gái thông minh này ra ta muốn giới thiệu, một người trẻ tuổi tuấn kiệt cho mọi người." Dương Thiên Hùng dừng một chút, hướng vị trí Hàn Phong nhìn lại, nhưng lại có chút sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện Hàn Phong đã biến mất.

Lúc này, mọi người đều tĩnh lặng, bọn họ cũng lấy làm kỳ quái người trẻ tuổi tuấn kiệt trong miệng Dương Thiên Hùng là người phương nào. Đương nhiên, trong lòng có chút rõ ràng người đó rốt cuộc là ai. Bất quá không có tận tai nghe miệng hắn noi ra, nên cuối cùng có chút không xác nhận.

Dương Thiên Hùng thấy Dương Thành ở bên kia hướng hắn một cái ánh mắt vô cùng xin lỗi. Hơn nữa lắc đầu, sau đó làm một cái thủ thế, ý bảo chính mình cũng không biết Hàn Phong rốt cuộc đi đâu.

Dương Thiên Hùng ho khan một chút, tiếp tục nói: "Ách…… Ta đột nhiên nhớ hắn vừa rồi tạm thời có việc nên về trước, chỉ có thể lần sau có cơ hội giới thiệu lại cho mọi người vậy…… Bây giờ ta tuyên bố, vũ hội chính thức bắt đầu, kế tiếp mời mọi người tận tình hưởng thụ thức ăn cùng rượu ngon! Cám ơn mọi người!"

Trong tiếng vỗ tay sung sướng của mọi người, âm nhạc chậm rãi vang lên, Dương Thiên Hùng yêu cầu cháu gái mình nhảy một điệu. Bất quá tựa hồ hôm nay tiểu công chúa không được cao hứng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi lên.

Dương Thiên Hùng ha ha cười hỏi: "Tiểu Văn, làm sao vậy, có phải tại Hàn Phong mà tức giận rồi không? Giận hắn không nói một tiếng liền rời đi à?"

"Ai rảnh rỗi mà giận hắn chứ! Con ghét hắn!"

"Haha, ai đó ngoài miệng thì nói ghét, nhưng mới vừa rồi ai đó lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói hắn là vị hôn phu của mình hả?"

"Ông nội!" Dương Hi Văn gắt giọng, "Ông còn nói nữa, con không nhảy với ông đâu!"

"Được được được, ta không nói. Vốn điệu nhảy đầu, nên là cháu cùng hắn nhảy. Hắn đi rồi, không thể làm gì khác hơn là để cái lão đầu toàn xương ta ra ứng phó vậy!"

Sau khi cùng Dương Thiên Hùng nhảy xong, không hề ít thanh niên cảm giác mình không tệ tiến lên yêu cầu Dương Hi văn nhảy. Bất quá đều bị nàng cự tuyệt, nàng giúp Lý San San chặn một đám cuồng phong lãng điệp(ong bướm). Cuối cùng dứt khoát kéo nàng chạy về phòng mình.

Nàng cùng Lý San San là ở Mỹ quen biết. Đó là một lần tại xã khu người Hoa làm phục vụ, hai người là cùng một tổ, cả hai đều bị vẻ xinh đẹp cùng tài trí của nhau hấp dẫn. Sau lại trở thành bạn thân không có gì giấu nhau cả.

Đi tới phòng mình, Dương Hi Văn hỏi: "San San, các cậu làm sao quen nhau vậy? Theo mình biết, cậu hình như cũng mới về nước. Hơn nữa các cậu cũng đâu phải một hệ."

"Cùng ai hả?" Lý San San cố ý hỏi.

Dương Hi Văn không thể làm gì khác hơn là nói: "Hàn Phong đó, các cậu làm sao mà quen biết?"

"Ah~ nguyên lai là vị hôn phu của cậu hả!" Lý San San vẻ mặt bừng tỉnh, cố ý đem hai chữ "vị hôn phu" Nhấn mạnh một chút.

Dương Hi Văn trên mặt nhất thời phủ kín một tầng mây đỏ, lập tức đem Lý San San đè xuống giường: "Giỏi nha, cậu dám cười nhạo tớ, xem tớ còn không thu thập cậu!" Vừa nói, vừa thọt vừa gãi "chỗ ấy" của nàng. (DG: Thọt rồi gãi là trên hay dưới đây)

Lại nói tiếp, Dương Hi Văn bây giờ nghĩ lại, cũng hiểu được mình tựa hồ quá lớn gan rồi, cư nhiên làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói Hàn Phong là vị hôn phu của nàng. Lúc ấy, nàng một chút băn khoăn cũng không có, chỉ nghĩ thầm là giúp Hàn Phong giải vây, không muốn cho hắn tiếp tục bị Hoàng Tử Thông khi dễ.

Lý San San cười đến ra nước mắt, vội vàng đầu hàng nói: "Nancy, đừng mà…… tớ chịu……ư…… đừng…… tớ đầu hàng……" (DG: ôi chao, làm cái chi chi mà đừng nhỉ……)

"Hôm nay tha cho cậu một mạng, sau này còn dám nói xấu mình, hừ hừ……"

"Không dám, không dám nữa." Lý San San thật vất vả mới khôi phục lại, khẽ xoa nước mắt, tiếp tục nói, "Nancy, bọn mình kỳ thật căn bản là không quen, tớ biết tên của hắn, là bởi vì hắn đến lớp của tớ học một khóa. Tớ đoán, hắn khẳng định còn không biết tên của tớ. Hôm nay tớ ra mặt giúp hắn nói chuyện, là bởi vì thật sự không quen nhìn Hoàng Tử Thông kia ác ý khi dễ người như vậy."

"Hắn không phải hệ tin học sao, như thế nào lại chạy đến hệ khoa học thần kinh của cậu?" Dương Hi Văn kỳ quái hỏi thăm, "Chẳng lẽ hắn muốn theo đuổi cậu ư?"

"Làm gì có chuyện đó?" Lý San San trong miệng nói, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến bức tranh bằng bút máy nọ. Trong lòng không khỏi có chút bối rối, "Cậu đừng nghĩ bậy, tớ cũng không biết tại sao hắn đối với chương trình học của bọn tớ lại cảm thấy hứng thú như vậy."

"Hì hì, cậu khẩn trương như vậy làm gì, tớ chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà." Dương Hi Văn không nhịn được nhéo khuôn mặt đáng yêu của Lý San San một cái, "Chúng ta là chị em tốt, nếu cậu thích, tớ đem hắn tặng cho cậu liền, dù sao cũng không hề gì. Nếu sau này tớ cũng thích, cùng lắm thì chị em mình cùng nhau chia sẻ, hehe……" (DG: hux, mỹ nữ đối tốt với mình thế cũng đỡ @_@)

"……" Lý San San đối với nàng hết chỗ nói.

"Hắn đối với khoa học thần kinh cảm thấy hứng thú, chắc là bởi vì bệnh của hắn." Dương Hi Văn đột nhiên kinh ngạc nói.

Lý San San kinh ngạc nói: "Bệnh của hắn? Hắn bị bệnh gì?"

Do đó, Dương Hi Văn đem chuyện tình trước kia của Hàn Phong nói qua một lần cho nàng, nghe được "lòng thương hại" Của Lý San San đại phát, sâu kín nói: "Hắn thật đáng thương, khó trách tớ thấy động tác bước đi bình thường của hắn hình như có chút quái dị." Lý San San cảm thấy hết thảy nghi hoặc trước đó đều được giải thích.

"Kỳ thật, tớ đối với hắn căn bản không có cảm giác, sở dĩ mới vừa rồi giúp hắn, cũng chỉ bất quá là cảm giác được hắn cùng tớ giống nhau, đều vật hi sinh vì quyền lợi cùng lợi ích, cảm giác được có chút đồng tình thôi. Hừm, dù sao tớ cũng sẽ không đồng ý hôn sự này. Tớ muốn phản kháng, tuyệt đối không để cho bọn họ thực hiện được!" Nói đến đây, trên mặt Dương Hi Văn lộ ra thần sắc kiên nghị.

Đang nói, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

"Vào đi."

Người vào là mẫu thân của Dương Hi Văn.

"Mẹ, có chuyện gì sao? Con không muốn xuống đó tiếp khách đâu."

Mẹ nàng đưa nàng một tờ giấy, nói: "Đây là đứa nhỏ Hàn Phong trước khi đi đưa cho phục vụ sinh, kêu hắn đem cái này tặng cho con, nói là đưa quà sinh nhật."

Dương Hi Văn nghi hoặc tiếp nhận rồi nhìn, nhưng lại nhất thời ngây dại.

Lý San San thấy tờ giấy trắng nọ trong phút chốc, tựa hồ liền minh bạch, nàng tiếp cận nhìn thử, quả nhiên là như thế!

Cũng là một bức tranh bút máy, trên bức tranh, đúng là Dương Hi Văn vừa mới động thân ra, vì Hàn Phong giải vây một màn nọ. Đường nét trắng đen đơn giản, nhưng lại đem tràng diện khiến kẻ khác rung động lúc ấy biểu hiện ra, đèn quang đăng chiếu xa trên thân thể nàng, như một tiên nữ hạ xuống phàm trần.

Rất hiển nhiên, đây là bức tranh hắn vừa mới vẽ. Tâm tình của Dương Hi Văn giờ phút này, cùng Lý San San lúc đầu như một, nàng vô cùng thích bức tranh bút máy này. Quà sinh nhật nàng thu được qua không ít. Bất quá không phải là vòng cổ, dây chuyền, thì cũng là thuốc bổ xa hoa, dầu thơm, đồ trang điểm vân vân…… nhưng cũng chưa từng thu được lễ vật như vậy.

Phía dưới bức tranh, còn có một dòng chữ nhỏ: "Chúc Dương Hi Văn tiểu thư sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!"

Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, bộc lộ tài năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play