Sau cuộc thanh trừng ở bãi biển, Vy Anh đã hôn mê suốt một tuần liền, dù mất đi ý thức nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được khối ấm áp truyền đế bởi cô nắm lấy tay Duy Phong rất chặt.

Anh vẫn thế, lặng lẽ ngắm cô ngủ, lặng lẽ hôn cô nhưng dáng vẻ đã không còn chơi với như trước, bởi anh biết cô đã được đánh thức dù bằng cách thức tàn nhẫn !

Vy Anh chìm trong giấc ngủ rất sâu, quá khức tiếp hiện tại xuyên suốt trong từng giấc mơ và cơ quan cảm giác của cô đã dậy lên bởi những nỗi đau, những hạnh phúc, những thât vọng, nhưng khổ sở…những vị cảm xúc trộn lẫn.

Cô thấy một bé con mặc chiếc váy xanh dương co ro nơi góc căn nhà gỗ tối tăm, ngày ngày kể chuyện thật vui với gấu heo.

Thấy người phụ nữ mang đôi mắt buồn buồn dõi theo cô..

Cô cảm nhận được nỗi đau và màu đen vô tận khiết cô tê dại theo từng ngày.

Rồi cô thấy một cô gái giàu năng lượng luôn cười, một người đàn ông cương nghị luôn cưng chiều cô gái, một người phụ nữ có đôi mắt ấm áp luôn dõi theo hai bố con…

Cô thấy bão yêu thương đang ụp lấy tim cô …

“ Bé con …“

Giọng trầm lạnh của ai đó len lỏi và ăn sâu vào tiềm thức của cô , khơi dậy mọi cảm giác đã tê liệt của cô.

Ngày thứ 9…

Vy Anh tỉnh dậy, tia nắng gắt đâm thẳng vào mắt khiến cô muốn lấy tay chụp lại hàng mi chói chang nhưng tay cô không thể nào di dịch được.

Cô nhìn xuống và bắt gặp những ngón tay lạnh lẽo đan khít vào tay cô. Vy Anh cười yếu ớt, đôi mắt to tròn của cô đã trở nên thật sâu, nhìn đăm đăm vào người đang gục trên giường.

Cô đưa tay còn lại chạm vào gương mặt điển trai, chạm vào từng đường nét hoàn mĩ rồi chợt…tay cô bị gỡ ra và cô bị Duy Phong ôm ghì lấy. Anh siết thật chặt vòng ôm, muốn đem cô hòa lẫn vào anh, muốn chiếm lấy từng hơi thở đau khổ của cô.

- Dậy rồi à ? – Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói bị tắc nghẹn.

Vy Anh lẳng lặng gật đầu, nhịp tim của cô thật hỗn loạn.

***

Chiều hè man mát , hương thơm trong lành căng tràn khắp không gian.

Trên chiếc xích đu gỗ nhỏ, Vy Anh ngắm nhìn những ngọn cỏ ba lá đang đung đưa trước gió, đôi mắt cô đầy mông lung.

Hoàng Duy Thức đến bên xoa đầu cô thật dịu dàng :

- Con vào nhà đi. Ngồi ngoài này nhiều không tốt đâu !

Vy Anh lắc đầu, cô nhìn về phía cửa như đang chờ ai đó.

Từ hôm Vy Anh tỉnh dậy, cô bỗng nhiên có chuyển biến rõ rệt. Thời gian này,Vy Anh đã chịu ăn và không còn nhốt mình trong góc mặc dù vẫn mang bộ dạng ngẩn ngơ và tuyệt đối không hé miệng nói lời nào.

Hoàng Duy Thức đẩy xích đu cho cô, ông biết cô đang đợi Duy Phong !

- Con gái, Duy Phong sẽ về nhanh thôi ! Bố con mình cùng đợi nhé ! – Ông mỉm cười có phần chua xót. Bệnh dạ dày của Duy Phong đang rất nghiêm trọng ! Anh vì Vy Anh thế này nên hầu như là bỏ bữa và không có thời gian nghỉ ngơi. Và anh thì bất trị, không thèm nghe ai cả , bệnh cứ thế mà trầm trọng hơn ! Cho đến sáng nay thì xuất huyết dạ dày !

Vy Anh tỉnh dậy không thấy Duy Phong thì hoảng loạn tìm khắp nơi, phải khó khăn lắm, ông mới dụ dỗ được cô ăn chút soup rồi cô ngồi ngẩn ở đây từ sáng , Trúc Vũ đến chơi với cô và vừa mới về lúc nãy.

- Con gái ngoan nào, nghe bố, vào nhà đợi cũng được nhé !

Vy Anh lắc mạnh đầu, mắt đã có dấu hiện muốn khóc.

Hoàng Duy Thức xoa đầu cô vỗ về, ông biết cô đang rất lo sợ !

Bỗng, có cơn gió mạnh thổi tới, một chiếc xe thể thao lao vút vào thẳng căn biệt thự trắng.

Hoàng Duy Thức ngỡ ngàng nhìn người đang đi tới, không phải tình trạng của anh đang rất trầm trọng sao ?

Duy Phong bỏ qua cái nhìn khó hiểu của ông, anh cúi người nhấc Vy Anh lên , hai tay ôm hông cô và xoay một vòng trong không trung .

Vy Anh bíu chặt lấy vai anh,mắt cô nhắm tịt lại.

- Nhẹ quá ! – Duy Phong thả cô lại xích đu rồi ngồi xuống phía đối diện , nhìn sâu vào mắt cô – Phải ăn nhiều hơn nhé !

Vy Anh gật đầu rồi chăm chú quan sát anh.

Hoàng Duy Thức mỉm cười :

- Con bé đã đợi cháu rất lâu rồi đấy ! Vẫn chưa ăn trưa kia kìa !

Vy Anh cúi đầu, tay vân vê mép váy.

Duy Phong đợi chú rời khỏi rồi mới hướng cô, nhẹ nhàng hỏi :

- Bây giờ em muốn ăn gì ?

Vy Anh lắc đầu,cô đang mắc phải bệnh biếng ăn.

Duy Phong gỡ sợi tóc vương trên má cô , trầm giọng :

- Không được hư như thế !

Vy Anh cắn cắn môi đầy căng thẳng, cô im lặng thật lâu, hít một hơi thật sâu rồi đáp thật khẽ :

- Em muốn anh nấu cho em ăn.

Duy Phong hơi ngẩn người khi cô đột nhiên lên tiếng.Anh xúc động ôm chặt cô :

- Em vừa nói gì, nói lại anh nghe đi !

Vy Anh ho vài tiếng rồi nắm cánh tay anh lay nhẹ :

- Hoàng Duy Phong vĩ đại, anh nấu cho em ăn nhé !

Nhịp tim Duy Phong thoáng ngưng l lại, anh ho nhẹ một tiếng :

- Anh không biết nấu.

Vy Anh có vẻ hụt hẫng, cô không nói gì thêm, thở dài trên vai anh …

***

Trong căn phòng bếp ngập ánh sáng từ chiếc đèn chùm, phát ra hàng loạt tiếng động mạnh.

Duy Phong mở toang hết tất cả những ngăn tủ lạnh, lôi ra đống đồ và dăng khắp bếp.

Vẻ mặt anh đầy miễn cưởng và cả khó chịu, ống tay áo sơ mi được xắn lên, anh lướt qua đống thực phẩm với ánh mắt kì dị :

- Được rồi !

Máy điện thoại đen của anh bây giờ được kết nối qua chiếc tai phones, vọng ra tiếng đều đều :

- Thưa thủ lĩnh ! Món dễ nấu nhất theo nghiên cứu của B.C là trứng rán ! Anh nên làm đi ạ !

- Ok ! – Duy Phong hít nhẹ một hơi.

- Đầu tiên là chuẩn bị trứng gà , số lượng tùy theo khẩu phần ăn !

- Ok !

Có …mười quả trứng gà được lôi khỏi khay đựng.

- Thủ lĩnh ! Anh hãy cho hết lòng đỏ lẫn lòng trắng vào tô !

- Ok ! – Duy Phong làm xong thì không khỏi nhăn mặt.

Dưới sàn bếp lúc này , vỏ trứng xếp ngổn ngang.

- Thủ lĩnh, tiếp theo là anh hãy cắt nhỏ hành tươi và bỏ vào tô ! Như thế sẽ ngon hơn !

- Hành trông như thế nào ? – Duy Phong khẽ nhíu mày.

Bên kia vang lên tiếng ho sặc sụa.

- Thưa thủ lĩnh ! Nó có màu xanh lá, sợi dài và hình ống !

Duy Phong tìm một lúc rồi đưa một bó hành tươi lên quan sát, anh ừ hử một tiếng.

Bắt đầu …tay cầm một chiếc dao lên …phập !

Hành đứt đôi …Với vẻ mặt vô cảm, anh lại cắt hành theo kiểu …khác người !

- Nguyên, sao nữa ?

- Thủ lĩnh, anh bỏ súp , bột nêm vào nhé.

- Ok – Duy Phong … nhìn vào tủ lạnh rồi cuối cùng cũng mở đúng ngăn tủ gia vị. Ở đây có vô số chiệc lọ nhỏ y hệt nhau, anh không khỏi nhíu mày.

- Đặc điểm nhận dạng của súp và bột nêm !

- Vâng thưa thủ lĩnh ! Theo như hình ảnh ở đây thì súp có dạng bột, màu vàng nhạt. Bột nêm có dạng bột, màu …vàng nhạt ! Wow,hai cái giống nhau thưa thủ lĩnh ! Hay là anh bỏ cả hai đi !

Duy Phong nhấc lọ này lên rồi lại đặt xuống…thật sự là tất cả đều như nhau !

- Nguyên, tôi không phân biệt được giữa súp và các gia vị khác !

- Vậy …thủ lĩnh ! B.C cần hội ý !

Duy Phong ừ hử , tiếng xì xầm bắt đầu phát ra. Anh thở dài, ánh mắt vô cùng nhàm chán !

- Thủ lĩnh ! Quyết định cuối cùng là như thế này, anh hãy cho tất cả những thứ đó vào đi ạ ! Đã là gia vị thì thêm vào sẽ rất ngon.

- Ok.

Sau một lúc lâu xoay sở, Duy Phong cũng đã thực hiện tới bước rán trứng, anh mất kiên nhẫn hỏi :

- Bao giờ thì nó chín ?

- Thưa thủ lĩnh, khoảng 5 phút nữa .

Trong thời gian chờ đợi, Duy Phong tựa người vào tủ lạnh và lấy tay day thái dương. Quá kinh khủng đối với anh !

Nếu không phải vì Vy Anh, anh sẽ không đời nào làm mấy cái việc này ! Phát điên mất !

- Oh my god ! – Anh bỗng giật mình nhìn sang bếp, một mùi khét xông thẳng vào anh.

- Thủ lĩnh, anh sao thế ? Đang là bốn phút 29 giây.

- Nguyên, có màu đen là như thế nào ?

- …

***

Vy Anh nằm dài trên sofa xem hoạt hình, cô háo hức chờ Duy Phong nấu.

Thời gian qua cứ như là cơn ác mộng ập quấn lấy cô ! Đã rất đau đớn, đã rất kinh kinh hoàng nhưng cô muốn trân trọng hiện tại này. Những người đang bên cạnh cô không nên vì cô mà vướng phải đau buồn. Và nhất là anh !

Vy Anh biết cô còn đang rất bất ổn, đôi lúc vẫn mất đi mọi ý thức hay đột nhiên khóc thét lên. Ác mộng đó vẫn luôn ám ảnh lấy cô.Vy Anh cắn ghì môi dưới, vẻ mặt dần dần đờ đẫn.

Có người bước tới cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Khối ấm áp quen thuộc từ người ấy khiến Vy Anh tỉnh táo hơn, cô không ngăn được nước mắt hoảng loạn của mình.

- Chờ anh lâu không ? – Duy Phong giúp cô lau mặt khi cô đang dần bình tâm, cô yếu ớt lắc đầu, gương mặt trắng bệch và hiện rõ những cảm xúc hoang mang.

- Em muốn ăn. – Vy Anh cười nhợt nhạt, lay nhẹ tay anh.

- Ừ, vậy ăn. – Duy Phong giúp cô ngồi dậy, đem cho cô đĩa thức ăn.

- Anh … – Vy Anh ngạc nhiên nhìn vào món gà rán tẩm mật ong thơm nức với vẻ mặt không tin được ! – Là anh nấu đây à ?

Duy Phong ừ hử một tiếng rồi giục cô ăn.

- Em biết Duy Phong vĩ đại sẽ làm được mà – Vy Anh vừa ăn một miếng liền kích động ôm anh – Ngon, rất rất ngon ! Duy Phong của em là bất bại !

Duy Phong cười cười rồi lại giục cô ăn, áo sơ mi của anh bị tay cô bôi hết vào.

- Anh cũng ăn với em nhé ? – Vy Anh bắt đầu phụng phịu.

Duy Phong im lặng, anh ôm cô từ phía sau :

- Em đã về với anh rồi !

Vy Anh ngượng nghịu vừa ăn gà vừa để anh ôm.

Bà Diệp nắm chặt tay Hoàng Duy Thức, quá khứ luôn đeo bám lấy họ cũng đã qua rồi !

Nỗi ám ảnh kinh hoàng luôn len lỏi vào những hơi thở của họ cuối cùng cũng qua đi rồi !

- Anh cũng nấu cho em nhé ! – Hoàng Duy Thức mỉm cười.

- Anh giúp em cùng nấu bữa tối đi ! – Bà Diệp nhìn hai người ở ghế sofa lần nữa rồi kéo ông đi.

Và ngay khi bà đặt chân vào bếp thì …nín lặng !

Cảnh tượng trước mắt thật … hoang tàn. Gần như mọi thứ đều đáp xuống mặt sàn, vương *** khắp nơi.

Cửa tủ mở toang ra hết, có mùi cháy khét tỏa ra.

Bà Diệp kinh hãi, ông Duy Thức ngỡ ngàng, ngoảnh đầu lại thì đã thấy ai đó đưa Vy Anh rời đi từ lúc nào.

- Trời ! Duy Phong phá luôn cái bếp hay sao !

- Thật kinh khủng !

- …

Ngoài cửa sổ, có nhóm người áo đen đang nấp , chiếc khuy hiệu huyền bí phát sáng.

Họ bịt chặt miệng một người mặc đồng phục đầu bếp . Phía bên trong, bà Diệp vẫn không ngừng cảm thán.

Việc gì Black Company cũng có thể thu xếp một cách nhanh gọn nhất nhưng riêng đống lộn xộn trong kia thì …chịu thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play