Ngay lập tức, Vy Anh liếc xéo ai đó: Anh thôi đi!
- Những kẻ tò mò: Chiều cao thật sự của hai người?
Duy Phong đáp ngắn gọn: 1m86.
Vy Anh chần chừ thật lâu rồi nói thật khẽ: Mình thấp hơn anh ấy 31cm.
Những kẻ tò mò nhẩm phép tính nhanh, sau đó phá lên cười: Thua tận 31cm? Vy Anh chỉ 1m55 thôi à?
Vy Anh gắt: Câu tiếp theo!
- Những kẻ tò mò mới hỏi hai
câu đã quay hẳn sang Duy Phong vì tinh thần bấn loạn, họ phớt
lờ hẳn Vy Anh và chỉ phỏng vấn riêng Gió Độc: Anh hãy tự nhận xét về mình!
Duy Phong: Đẹp trai.
Những kẻ tò mò: Công nhận anh
đẹp tuyệt nhưng tại sao anh không nhận xét mình tài giỏi, bản
lĩnh chẳng hạn và anh nói nhiều hơn một chút được chứ? Anh
nhận xét lại nào! Anh tự thấy mình thế nào?
Ai kia vừa dứt câu, Vy Anh liền
hung hăng cắn mạnh tay anh còn những kẻ tò mò thì nhảy dựng,
hét toáng lên: Tụi em còn hơn thế, anh không cần dụ, tụi em
cũng tự lao vào anh mà Hoàng Duy Phong!!!
Chồng vừa dứt câu, Ngọc Mỹ liền tút điện thoại ra, rà một
cái tên trong danh bạ rồi áp vào tai. Cô vợ trẻ khoái chí nghĩ thầm “ Này thì tâm thần phân liệt, này thì não phẳng. Anh
chết chắc! ”
- Em gọi ai thế?
- CEO của anh. Hoàng Duy Phong!
- Em gọi cậu ta làm gì? – Thư
kí Hoàng khó hiểu nhìn vợ, chả rõ vợ đang có âm mưu gì.
Thường thì lúc tức anh, Ngọc Mỹ vẫn hay liên lạc với Duy Phong
để cậu ta chất đống việc ngập đầu anh ở công ty.
- Em gọi anh ấy, để hỏi xem có
thật anh ấy bị tâm thần phân liệt và não anh ấy có phẳng thật hay không. Vì anh ấy không rung động trước em! – Ngọc Mỹ đáp rõ ràng từng chữ.
Duy Phong cúp máy sau câu nói
ngắn gọn và không liên quan tới không thể hiểu nổi. Cũng may là thư kí Hoàng đã quá quen thân với cậu ta nên ngẫm vài giây mới hiểu rõ câu cụt lủn ấy. Nghĩa là Vy Anh đang học, nhưng có lẽ cô nhóc gặp bài khó nên Duy Phong phải giúp, vì thế, cậu ta
không có thời gian nói chuyện với người thứ kí “tận tâm, tận
lực”, và vì thế, cậu ta cúp máy…
Ngọc Mỹ hết lườm rồi nguýt thư kí Hoàng, vẫn không có ý định cho anh ta vào nhà vì lí do về trễ … mười ba phút!
- Mỹ à, anh bị kẹt xe mà! Em phải tin anh chứ! – Thư kí Hoàng
nhăn nhó, không ngừng nâng lên hạ xuống túi đựng laptop, vờ như là nó rất nặng – Kìa Mỹ, anh đói lắm rồi!
- Đi nhà hàng mà ăn!
- Không được! Dạ dày anh chỉ quen với đồ em nấu! – Thư ký Hoàng giở trò nịnh nọt.
- Đồ em nấu đổ hết rồi!
- Sao em lại đổ đi?
- Chờ anh lâu thì đổ chứ sao! – Ngọc Mỹ trợn mắt – Anh dám ý kiến hả?
- Có mười ba phút thôi mà! Em
đừng hành hạ chồng em thế chứ Ngọc Mỹ xinh đẹp! – Thư ký
Hoàng nói như rên rỉ – Cho anh vào nhà đi, để anh còn ăn, còn
sống vì em nữa!
Ngọc Mỹ né người sang một bên,
chừa khoảng trống để chồng có thể vào, nhưng ngay khi thư kí
Hoàng vừa hí hửng cởi giày thì cô ra lệnh:
- Hôm nay anh nấu một bữa đi. Em nấu mãi rồi!
- Được rồi. Thì anh nấu. Có
vấn đề gì đâu! – Thư kí Hoàng vui vẻ đáp, vòng tay ôm chặt eo
vợ, cười gian – Còn em, giúp anh tắm nhé! “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT