- Alo – Trúc Vũ một tay nhấc máy một tay cầm con dao đang gọt khoai . – Trời, anh lãng trí vậy. Hả, bọn em đang
làm bánh. Ok, đưa anh ngay. Vâng , bye bye.
Tôi mặt lem đầy bột mì, ngước lên hỏi :
- Ai vậy ?
- Anh Huy, anh ấy quên mang tập tài liệu, mà bây giờ đang cần, bảo bọn mình mang đến.
- Ừ, vậy đi – Tôi đứng dậy rửa tay chuẩn bị.
Trúc Vũ tỏ vẻ khó xử :
- Vy Anh, cậu đi một mình nhé .
- Hả , sao vậy .
- Đi cả 2 đứa thì ai làm bánh, cậu đi đi, tớ đảm bảo lát nữa cậu về sẽ có bánh nóng cho cậu.
- Đi 2 đứa luôn cho vui, lát về làm cũng nhanh mà.
Trúc Vũ ngượng nghịu :
- Cậu đi một mình nha, tại … lát nữa Mạnh Vũ tới.
Tôi bật cười :
- Vậy mà cũng úp mở, hóa ra là muốn tớ đi là như vậy.
- Hì hì – Trúc Vũ cười gian , dúi tập
tài liệu và ô vào tay tôi , rồi dụ dỗ – lát về cậu chỉ cần ăn thôi , đi
cẩn thận nhé – đẩy tôi ra cửa.
- Xùy, đồ mê sắc khinh bạn – tôi nhận lấy đồ nhét vào túi trừ cái ô ra – này, nhớ bánh tớ ngon nhất nhé.
- Được mà, ơ mưa đấy, sao lại bỏ ô lại.
- Áo tớ có mũ rồi, với lại..
Trúc Vũ cắt ngang :
- À quên, cậu đi xe đạp cầm ô thì nguy hiểm lắm.
Rồi vẫn chưa hết áy náy , dặn tôi :
- Mưa to thì trú nhé, hay tớ đi với cậu.
- Gớm, ko cần, thôi, vào nhà chuẩn bị đón chàng đi.
Ngay tức thì Trúc Vũ đạp vào bánh xe sau , tôi cười phóng đi.
Nói tôi đi xe đạp mang ô nguy hiểm vì
tay lái tôi ko được vững lắm, đi một tay trên đường thẳng tắp thì ko vấn đề gì nhưng cứ rẽ chỗ này chỗ kia thì ko đâm vào tường cũng ngã nhào .
Nhớ một lần trời nắng , tôi một tay cầm kem ăn, đi tới khúc quanh, xe
mất thăng bằng ngã luôn xuống hồ. Lại ko biết bơi , may mà có người cứu . lần đó, tôi bị cảm nặng , nằm viện mê man mấy ngày. Bố mẹ chạy tới chạy lui chăm sóc. Công việc ngập đầy đầu nhưng bố tôi nghỉ làm , ở luôn bên cạnh tôi, kể chuyện , dặn tôi đủ thứ .
- Vy Anh, nhớ ko được đi xe một tay nữa, trong ba lô luôn phải có áo mưa , khi mưa sẽ có dùng. Con ko được dùng ô nhé. Nếu mưa to quá, đi đường cũng rất trơn, con nên trú mưa tới lúc
ngớt thì đi. Mưa dễ cảm lắm.
Mắt tôi bắt đầu hơi ướt .
Còn Trúc Vũ sau vụ đó thì phán :
- Nếu cậu thích ăn kem thì tớ sẽ chở cậu, trời mưa cũng vậy, cậu ngồi sau che ô cho cả hai.
Đạp xe tới công ty anh Huy cũng mất 20 phút, mưa phùn, nhưng cũng đủ để táp vào mặt tôi ướt nhem , cóng cả tay nữa.
Tôi tìm tới phòng anh Huy, gõ cửa.
- Mời vào .
Tôi đứng ngoài đợi một lúc, sau đó mở toang cánh cửa ra , nhảy vào , giơ tay chồm tới hù dọa :
- Oa , sợ ko ?
Anh Huy đang uống trà, suýt sặc, ho liền mấy tiếng rồi nói :
- Sợ lắm , sợ cực.
Có tiếng cười khẽ.
Chết, anh Huy đang có khách.Tôi liếc người ấy, cứng đơ ngay lập tức. Là anh ấy, Duy Phong.
Từ bất ngờ, vui mừng chuyển sang xấu hổ. Thảm hại thật, sao lại để tôi gặp anh như thế này.
Anh Huy vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống :
- Đừng nói hù anh xong em lại tự sợ đó nhé.
Tôi cúi gằm mặt .
Anh Huy đưa cho tôi một cái ly nóng ấm :
- Chè lựu đấy, em thử xem. – nhăn mặt –
Tay lạnh thế này , sao lại ướt hết vậy. Con bé này, lớn rồi mưa mà ko
biết lấy áo mưa ra hả.
Tôi cầm cái ly, uống ,gật gật đầu.
Rồi anh Huy nói :
- Em gái anh, lớp 11 rồi mà còn như thế đấy.
Duy Phong cười . Tôi hé mắt nhìn, hôm
nay anh mặc sơ mi trắng, áo vest đen ,rất sang trọng. Trông anh chững
chạc hơn rất nhiều.Toát lên vẻ thành đạt và phóng khoáng.
Nhưng mà có phải do tôi rất kì lạ ko mà lần nào tôi nhìn trộm anh cũng thấy anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhưng ở bên, anh Huy lại ko tha :
- Áo mưa đâu ?
- Em quên mang – tôi lí nhí.
- Dặn em sao, trong balo luôn phải có áo mưa mà . Mưa to hơn nữa thì làm thế nào .
Tôi bấu bấu hai tay vào nhau :
- Ướt tí thôi mà.
- Ốm đấy, ko đùa đâu nhé.Đừng để mọi người llo chứ.
Tôi cãi , giọng nhỏ :
- Tại anh quên mang em mới phải đi – rồi lấy trong túi ra tập tài liệu đưa cho anh.
Anh Huy cầm lấy, đưa cho Duy Phong.
- Thật làm phiền em quá, bận như vậy vẫn phải tới tận đây, còn phải đợi nữa.
- Ko sao mà, à , em cũng phải về công ty rồi .
- Vậy hẹn gặp em sau nhé.
Tôi ngước lên nhìn, làm thế nào đây , anh đi nhanh vậy sao . Tôi mím môi :
- Tạm biệt anh.
Duy Phong mỉm cười :
- Ừ, gió mùa đông buốt lắm đấy, mưa đông lại buốt hơn .
Tôi hơi đờ người, câu này là một trong
những tin nhắn tôi từng gửi anh. Vậy là, anh ko phải ko quan tâm tới
chúng .Yeah , tôi sung sướng tít mắt nhìn anh khuất sau cánh cửa.
- Duy Phong xuất sắc lắm đúng ko ? Đúng với lý tưởng của em chưa ?
Tôi ko giấu 2 anh em nhà Trúc Vũ điều gì bao giờ, nên gật đầu .
- Vậy thì theo đuổi cậu ấy đi .
Tôi hơi ngạc nhiên :
- Em ko biết là anh ấy có bạn gái chưa ?
- Chưa có .
Tôi vẫn còn nghi ngờ :
- Sao anh biết ? Anh đâu có thân với anh ấy đâu ?
- Tập đoàn Khánh Phong đối tác với công ty anh, em nói anh có thân hay ko ?
- Vậy sao bữa trước nghe điện thoại a có vẻ khách sáo vậy ?
- Ừ thì cũng mới thân gần đây.
- Vậy làm sao biết anh ấy chưa có người yêu được.
- Em ko tin anh sao, chính cậu ấy nói với anh .
Anh Huy cũng chẳng có lí do gì để lừa tôi cả. Vậy anh chưa có bạn gái . Tôi nhảy cẫng.
- Ko phải cái gì cũng có được dễ dàng, đừng từ bỏ sớm nhé. – Anh Huy đặt tay lên vai tôi, cổ vũ.
Tôi trong cảm xúc lâng lâng như bay đạp xe về ôm chầm lấy Trúc Vũ.
- Anh ấy chưa có bạn gái .
Trúc Vũ một lúc sau mới hiểu, mắng tôi :
- Ngốc, tớ bảo cậu rồi đó anh ấy là của cậu mà, ướt hết người rồi này .
Mạnh Vũ nhắc :
- cả hai vào nhà đi, bánh còn nóng đấy .
Hôm đó, tôi bắt đầu nhắn tin cho anh nhiều hơn . Và đến trường anh cũng nhiều hơn . Có lúc tôi còn định vào trường anh nữa.
Tôi đã tin rằng anh ấy là dành cho tôi .
Sáng sớm, tới phiên tôi và Trúc trực nhật.
- Vy Anh, cậu có thấy lạ ko ?
- Lạ gì ?
- Mấy hôm nay, chị hoài Vân tới trường mình nhiều như vậy mà tớ chưa thấy chị ấy và Bùi Quang đi với nhau bao giờ.
- Một người vừa hư hỏng, vừa xấu tính như vậy, nhìn còn ko dám thì làm sao mà đi chung được.
Trúc Vũ lấy chổi phá tung chỗ rác mà tôi vừa quét được :
- Tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà cậu dám đùa cợt hả.
Tôi cũng hét lên :
- Này, tớ lao động khổ cực vậy mà cậu dám phá hả.
Rồi cứ thế, Vũ lau bảng sạch thì tôi lại vẽ bậy thêm, còn tôi sắp lại bạn ghế ngăn nắp thì Vũ sẽ cô nghiêng
ngả.Cho tới khi mọi người vào lớp gần hết thì mới là xong. Chuông reo ,
hai đứa phì cười :
- Muộn rồi, vậy là khỏi ăn sáng.
Tan học, vật vờ kéo nhau xuống căng-tin .
Ngồi vào bàn, Trúc Vũ uể oải :
- Anh đi lấy cho bọn em đi, hôm nay đói muốn chết đi được. Ăn luôn ở đây .
Mạnh Vũ ngoan ngoãn làm theo .
Một lúc sau, Mạnh Vũ sắp cả chồng thức ăn lên bàn. Tôi tròn mắt :
- Bọn em cũng chỉ đói một chút thôi, anh ko cần mua nhiều thế chứ.
Trúc Vũ chu miệng :
- Anh tưởng bọn em là heo hay sao ?
Mạnh Vũ nhún vai :
- Tại anh nhìn hai em giống như là lạc về từ năm 45 ấy.
Ko tính toán làm gì, biến đau thương thành hành động. Ăn nào.
Tới lúc ko còn đói nữa, Trúc Vũ lại nhiều chuyện :
- Chiều mai là chị Hoài Vân bắt đầu chụp ảnh rồi, tan học bọn mình ở lại xem ko ?
Mạnh Vũ dứt khoát :
- Ko, anh ko thích Hoài Vân.
Tôi với Trúc Vũ ngơ ngác :
- Tại sao, chị ấy cũng từng là học sinh trường mình đấy.
- Cái đó mà anh ko biết hay sao ?
- Thế sao lại ko thích ?
- Bó tay hai em thật, nhiều lí do để ko thích lắm chứ.
Nheo mắt :
- Anh thử đưa ra một số lí do xem.
Phản kháng :
- Vậy hai em đưa ra lí do để anh thích cô ta xem.
Tôi với Trúc Vũ đọc thuộc :
- Xinh đẹp, tài giỏi, dịu dàng, tốt bụng, hòa đông, dễ gần và dù nổi tiếng rồi thì ko quên trường cũ.
Mạnh Vũ gật gật, rồi nghiêm túc :
- Anh nghĩ hai em có vẫn đề về mắt rồi.
Trúc Vũ đánh anh :
- Em thấy anh thích người ta tới chết mà ko có được nên chuyển thành ghét thì có.
Tôi khoanh tay :
- Mạnh Vũ, anh thật lòng chút đi. Đừng để em biết anh có lỗi với Trúc vũ.
Trúc Vũ mặt đau khổ :
- Anh đã làm những chuyện có lỗi với em hả Mạnh Vũ .
Tiếp theo, úp mặt xuống bàn nức nở :
- Em có gì ko tốt chứ.
Tôi đặt tay lên vai Trúc Vũ , an ủi :
- Cậu là người tốt nhất tớ từng gặp, trách là trách anh ta mắt có vấn đề.
Trúc Vũ ngẩng đầu lên, xúc động :
- Cậu cũng cho là anh ấy mắt có vấn đề đúng ko .
Tôi gật đầu đồng ý.
Mạnh Vũ cứng miệng hết nhìn tôi rồi nhìn Trúc Vũ, choáng với màn vừa rồi . Xong, ôm trán, vẻ mặt rất đáng thương :
- Lần sau muốn bảo anh mắt có vấn đề thì làm ơn nói thẳng, muốn đứng tim quá.
Hai đứa phá lên cười rồi độp thẳng :
- Mắt anh có vấn đề.
Mạnh Vũ lấy lại bình tĩnh :
- Anh lại ko thấy cô ta như vậy, đối với anh, cô ta chả có gì để thích cả.
Tôi với Trúc Vũ căn vặn :
- Sao anh lại ko thấy như vậy được nhỉ ? Mà cho là thế đi thì cũng cảm thấy bình thường chứ sao lại ko thích ?
Mạnh Vũ nhíu mày , một lúc sau mới nói :
- Anh thấy cô ta là một con cáo , giỏi diễn kịch.
Hai đứa bắt đầu tiến lại gần hơn :
- Anh nói rõ xem.
- Thì cô ta ko phải là người xuất sắc
tốt tính gì hết . Thực ra là một con người khác – Mạnh Vũ dừng một chút, nghĩ nghĩ – anh nghĩ là đáng sợ.
Trúc Vũ như bắt được vàng, mắt sáng lên :
- Anh cũng thấy như vậy hả ?
- Ko lẽ em thấy thế.
Trúc Vũ gật mạnh, rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp Bùi Quang và Hoài Vân tại quán tới
lần hai đứa được hẹn ra gặp riêng.
Nghe xong, Mạnh Vũ nghiêm túc :
- Trúc Vũ, em nói đúng đấy, Vy Anh, cô ta ko đơn giản đâu.
- Nhưng mà em vẫn ko hiểu, tại sao chị ấy lại phải ghen tị với em . Em cũng như Trúc Vũ thôi mà.
- Cái này … – Mạnh Vũ ngập ngừng – anh cũng ko biết, nhưng mà nói chung là cô ta ko đáng để được hâm mộ, ủng hộ đâu.
Thấy chúng tôi chuản bị tra khảo nữa, Mạnh Vũ chặn trước :
- Một người giả tạo như vậy, ko đáng. Mai, ko ở lại xem, ok.
Liếc thấy 2 đứa mặt ko vui, bối rối :
- Sao vậy, ko phải vì ko được xem cô ta mà giận đấy chứ.
- Tất nhiên là ko, tụi em có phải cuồng đâu . Nhưng mà anh phá hỏng kế hoạch, anh ko định đền bù gì hả ?
- Chuyện nhỏ. Có quán kem mới kai trương được vài hôm , được ko ?
Rồi lại lần nữa Mạnh Vũ chặn trước :
- Đầy đủ tất cả các loại, kể cả dâu trộn hạnh nhân cũng có.
***
Tối hôm đó , tôi nhắn cho anh : “ Anh có muốn ăn kem ko nhỉ, gần trường
anh có một quán kem mới mở đấy, tuyệt, có đầy đủ các vị. ”
Được một lúc, có tin nhắn mới “ Em thích kem sao ? ”
Đây là lần thứ hai anh nhắn tin lại cho
tôi . Tôi sung sướng, nhảy nhảy trên giường , rồi xem đi xem lại tin
nhắn đó. Đến khi ngủ vẫn còn mỉm cười.
Và có một người, đứng dựa vào cửa sổ,một tay đút vào túi quần. Tay áo sơ mi được xắn lên , quần jean đen làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp.Dáng người cao ráo, hơi gầy, anh có
gương mặt mang một vẻ đẹp hoàn mĩ và mái tóc ngắn màu đen. Anh khẽ thì
thầm :
- Một thói quen xấu. Hôm qua, ko thấy tin nhắn từ cô bé, anh đã rất khó chịu, còn có cả lo lắng nữa.
Rồi anh nhìn một thứ, khẽ mỉm cười :
- Cô bé ấy có một điểm giống em .
Trên bàn, bên cạnh chiếc màu đen, chiếc
di động màu trắng còn đang hiển thị một tin nhắn đã được mở : “ Ko còn
là thích nữa, em bị nghiện kem ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT