Vy Anh xô anh ra, bật dậy khỏi
giường với gương mặt đỏ bừng. Tất nhiên là anh tóm cô lại, tựa đầu lên cằm cô, giọng bình thản :
- Để anh giúp.
- Không ! Em không cần !
Vy Anh hét toáng lên, cô đã hoảng hốt thật sự.
Cách đây không lâu, Mun cùng Ngọc Mỹ đã truyền đạt cho cô rất rất nhiều thứ về đêm này. Dù cô
không muốn nghe thì hai chị ấy cũng bắt cô nghe. Rất rất ghê
rợn !
- Buông em ra ! – Vy Anh ầm ỹ, cố chui khỏi vòng tay của Duy Phong.
Chợt, cô đứng tim khi những ngón tay lạnh lẽo đặt lên chiếc khoá sắt phía sau áo cưới. Hơi thở nam tính của người ấy phả nhẹ lên bờ vai trắng mịn.Đầu óc Vy Anh quay cuồng, tay bấu chặt vào mép giường sợ sệt.
- Đồ sở khanh !
Chiếc khoá váy bị kéo tuột kéo xuống khiến Vy Anh như sắp ngất xỉu. Kêu la thất thanh.
Duy Phong nắm tay cô vợ nhỏ trấn an, giọng trầm khàn :
- Đi tắm đi !
Vy Anh gật gật đầu , giờ hiểu ra anh chỉ giúp cô cởi váy thì càng xấu hổ hơn. Anh có cho là cô đen tối …
Thôi bỏ đi, cô có đen tối thật hay gấp trăm ngàn lần nữa thì cũng thua xa anh !
Lúc Vy Anh ôm đống áo quần , khăn tắm thì Duy Phong cũng đang cởi cúc áo sơ mi, mắt dõi theo mọi cử chỉ của cô .
- Anh định làm gì thế ?
- Tắm.
Vy Anh chớp nhẹ mắt :
- Em cũng tắm !
- Ừ.
- Thế sao anh lại tắm ?
Duy Phong nhíu mày khó hiểu, nhìn cô vợ nhỏ đang ngượng nghịu thì à lên một tiếng :
- Muốn anh tắm cho em ?
“ …… ”
Vy Anh tuy không ngã đập đầu vào đâu cả nhưng vẫn vô cùng choáng váng. Cô gái nhỏ ấp úng mãi không thốt ra nổi câu biện minh, chỉ khi ai đó đứng sát gần cô thì
Vy Anh mới khó nhọc nói :
- Anh …ý em …ý em là anh tắm cùng với em thì …thì …
Dần lấy lại ý thức, Vy Anh bắt
đầu đẩy mạnh người phía trên ra, miệng cô đang vướng phải nụ
hôn sâu bất tận nên không la hét gì được.
Vy Anh xô anh ra, bật dậy khỏi
giường với gương mặt đỏ bừng. Tất nhiên là anh tóm cô lại, tựa đầu lên cằm cô, giọng bình thản :
- Để anh giúp.
- Không ! Em không cần !
Vy Anh hét toáng lên, cô đã hoảng hốt thật sự.
Cách đây không lâu, Mun cùng Ngọc Mỹ đã truyền đạt cho cô rất rất nhiều thứ về đêm này. Dù cô
không muốn nghe thì hai chị ấy cũng bắt cô nghe. Rất rất ghê
rợn !
- Buông em ra ! – Vy Anh ầm ỹ, cố chui khỏi vòng tay của Duy Phong.
Chợt, cô đứng tim khi những ngón tay lạnh lẽo đặt lên chiếc khoá sắt phía sau áo cưới. Hơi thở nam tính của người ấy phả nhẹ lên bờ vai trắng mịn.Đầu óc Vy Anh quay cuồng, tay bấu chặt vào mép giường sợ sệt.
- Đồ sở khanh !
Chiếc khoá váy bị kéo tuột kéo xuống khiến Vy Anh như sắp ngất xỉu. Kêu la thất thanh.
Duy Phong nắm tay cô vợ nhỏ trấn an, giọng trầm khàn :
- Đi tắm đi !
Vy Anh gật gật đầu , giờ hiểu ra anh chỉ giúp cô cởi váy thì càng xấu hổ hơn. Anh có cho là cô đen tối …
Thôi bỏ đi, cô có đen tối thật hay gấp trăm ngàn lần nữa thì cũng thua xa anh !
Lúc Vy Anh ôm đống áo quần , khăn tắm thì Duy Phong cũng đang cởi cúc áo sơ mi, mắt dõi theo mọi cử chỉ của cô .
- Anh định làm gì thế ?
- Tắm.
Vy Anh chớp nhẹ mắt :
- Em cũng tắm !
- Ừ.
- Thế sao anh lại tắm ?
Duy Phong nhíu mày khó hiểu, nhìn cô vợ nhỏ đang ngượng nghịu thì à lên một tiếng :
- Muốn anh tắm cho em ?
“ …… ”
Vy Anh tuy không ngã đập đầu vào đâu cả nhưng vẫn vô cùng choáng váng. Cô gái nhỏ ấp úng mãi không thốt ra nổi câu biện minh, chỉ khi ai đó đứng sát gần cô thì
Vy Anh mới khó nhọc nói :
- Anh …ý em …ý em là anh tắm cùng với em thì …thì …
Dần lấy lại ý thức, Vy Anh bắt
đầu đẩy mạnh người phía trên ra, miệng cô đang vướng phải nụ
hôn sâu bất tận nên không la hét gì được.
Duy Phong cúi mặt thật sát để nhìn cô vợ nhỏ kĩ hơn, anh hôn phớt lên chóp mũi xinh xắn :
- Morning, honey !
Vy Anh cựa nhẹ đầu, một tay dụi mắt, một tay mò tìm điện thoại để xem giờ theo như thói quen.
- 7 giờ sáng. Em ngủ được 10 tiếng rồi !
Vy Anh chúi đầu vào vòm ngực của
ai đó, cô muốn ngủ thêm. Đám cưới hôm qua làm cô căng thẳng và
mệt mỏi rất nhiều. Giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thật
sâu …
Nhưng khoan đã ! Sáng này không như những sáng khác. Cô không đơn thuần là bạn gái anh nữa rồi !
Vy Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm
người ấy … Anh chắc đã dậy từ rất lâu nên hương cà phê sữa mới thoang thoảng khắp căn phòng thế này. Cô nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, hai chiếc nhẫn đôi đang kề nhau. Bất giác, Vy Anh cười xấu hổ.
- Anh dậy từ khi nào thế ?
Duy Phong không đáp lời, anh đột nhiên siết chặt cô vợ nhỏ và thở dài .
- Anh sao thế ?
- Nuôi mãi em không lớn !
Vy Anh nín thinh. Có phải cô không
muốn lớn đâu. Là bé cưng của đại gia đình nên cô được chăm sóc
rất kỹ. Nhất là mẹ Hoàng và bố Duy Thức, hai người lo lắng
cho cô từng chút từ bữa sáng tới bữa phụ nhưng … chẳng hiểu
sao cô không tăng thêm milimét và kilogam nào cả.
Đến lượt Vy Anh thở dài, nhăn mũi :
- Mình sang Pháp lúc nào hả anh ?
Duy Phong kéo rèm cửa để ánh sáng
lọt vào không gian, vực dậy cô vợ nhỏ đang cuộn trong chăn để cô thấy siêu trực thăng đang chiễm chệ trên bãi cỏ.
Nguyên thì đang đi qua đi lại, dậm mạnh lên đám cỏ xanh mướt. Miệng lẩm nhẩm mấy câu nguyền rủa bằng tiếng Mỹ …
Lần này, Duy Phong phải lên tiếng dù mắt vẫn không dứt khỏi những dòng chữ.
- Sao ?
- Hahaha ! Hahahaha.
- Huh ?
- Chồng em giàu, chồng em thiên tài. Em vui mà!
Duy Phong không thấy chút liên quan
nào ở đây, anh chợt nhớ lại lần cô nhóc ngồi bên anh, rụt rè
ngắm anh và muốn ngắm mây nhưng không dám đổi chỗ nên dậm lên
chân anh.
Còn bây giờ thì láo, chỉ tay ra lệnh – Anh ngồi đây !
Duy Phong thấy cô thế nào cũng thật dễ thương, anh thả tạp chí để chơi với vợ yêu.