Hai năm sau.Năm nay nó tròn 18 tuổi. Sau 2 năm theo học đại học chỉ còn 1 tuần nữa thôi nó sẽ tốt nghiệp đại học. Nó theo học chuyên nghành kinh tế đại học Havar. Luận án tốt nghiệp của nó cũng đã chuẩn bị xong. Suốt 2 năm qua nó không hề gặp mặt William. Nói đúng hơn có gặp mặt cũng chỉ đứng từ xa nhìn như 2 người không quen biết. Mà cũng rất ít khi gặp mặt nhau trong 1 bữa tiệc. Nếu bữa tiệc đó nghe tin có William nó sẽ hông tham dự và ngược lại nếu có nó sẽ không có William.

Sáng nay chị Jessica mời nó tới ăn trưa ở 1 nhà hàng sang trọng nằm ở trung tâm thành phố. Thực ra thì hội bạn của nó trở thành khách quen ở nhà hàng này òi. Tối nay nó mặc 1 chiếc áo sơmi cao cổ nhưng lại để hở 2 cúc trông vừa kín đáo vừa kêu gợi. Quần của nso lúc nào cũng thuộc dạng hông thể ngắn hơn được, quần đươc may bằng vải rêu bị rách đôi chỗ. Chiếc chắt lưng màu đen loại to và có mấy chiếc đinh cùng sợi giây xích. Nó cầm theo chiếc ví màu đen bằng da cá đuối của mình. Nó đi đôi bốt màu đen trang trí khá đơn giản. Trông nó vừa chững chạc nhưng cũng rất trẻ trung. Vì bị kẹt xa lên nó đến muộn hơn ít phút, mọi người đã lên phòng ăn hết cả.

Tim nó đột nhiên xững lại bởi nó thấy 1 người mà có lẽ nó không ngờ tới. Tim nó đập càng ngày càng nhanh hơn, một lỗi sợ hãi, lo lắng đang lớn dần lên trong lòng nó. Nó cần phái lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Nó nhủ thầm trong lòng : Không có việc gì pahir sợ cả. Nó với William đã chia tay được hơn 2 năm òi. Nó nắm chạt lẫy chiếc nhẫn đeo trên cổ vừa đi trên hành lang vừa cầu mong người nó nhìn thấy không phải là William. Nó bước vào căn phóng số 10 mà Jessica đã đặt trước. Nó chào tất cả mọi người và quay sang hỏi Jessica:

- Sao chị lại đặt phòng số 10. Em thích số 9 và chẳng phải từ trước tới giờ trúng ta toàn ăn ở phòng đó sao?

- Chị biết cưng ạ. Nhưng mà có người đặt trước phòng số 9 rồi. Chị không thể đổi phòng được.

- 9 với 10 vẽ chuyện. - Rober chuyên ra ánh sáng của nó lên tiếng.

- Hj. Em nói chơi thui ma. - Nó nói với dọng nũng nịu.

- Uống rượu nha Rose. Em tròn 18 tuổi rồi mà.

- Một chút xíu thôi ạ.

Bữa tiệc hôm nay rất vui. Ai cũng chúc mừng nó sắp có bằng tốt nghiệp đại học.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, khi đi chạy bộ về nó thấy căn nhà đối diện có nhiều xe ô tô, nó đoán chắc là chủ nhân của ngôi nhà đã dọn đến ở. Nhưng nó không thể lường trước rằng chủ nhân của ngôi là đó lại là William.

- Rose ơi.

Là tiếng của Hera. Nó nhanh chân chạy xuống.

- Hera chị về lúc nào zậy?

- Ưm.

Hera quay sang nói chuyện với Kathy còn nó thì vào bếp kiếm cái gì để ăn.

- Em tới trung tâm R&R đây. Chị đi cùng không Hera?

- Có. Đợi chị chút.

- Nhưng em định đi bộ.

- Cái gì cơ? Đi bộ seo?

- Vâng. Nó trả lời rất thản nhiên.

- Haha. Em đùa ah? Nếu em đi bộ sẽ bị mọi người vây quanh đấy.

- Không sao đâu. Kệ đi.

Nói xong nó vui vẻ bước ra khỏi nhà. Thực ra thì nhà của nó cách không xa trung tâm thương mại R&R lắm, đi bộ khoảng 3 dãy phố là tới nơi. Đường lúc này đang vắng. Nó đang đi trên đường thì 1 chiếc xe ô tô lao qua rất nhanh. Một chiếc xa màu đen bóng, kính xe dán chống nắng màu đen. Chiếc xa này giống với rất nhiều siêu xe khác lướt trên đường phố L.A nhưng chiếc xe này khiến nó cảm thấy rất khác biệt. Kệ đi. Nó tiếp tục bước đi. Nhưng không hề bước rằng người ngồi trên xe là William và William đã trông thấy nó. Khẽ nở 1 nụ cười nham hiểm và lạnh lùng William tăng tốc độ xe và phóng đi nhanh hơn.

Hôm nay nó đến đây không để quậy phá nữa mà để làm việc. Chẳng hiểu sao từ trước tới giờ nso cho mình mọi đặc quyền có thể nắm dữ tất cả các chức vụ trong công ty ngoại trừ chức vụ của ban lạnh đạo công ty. Hôm nay nó sẽ cho phép mình làm nhân viên tư vấn khách hàng mà cả nhân viên bán hàng luôn cũng được.

Sáng nay nó đã tới Havar để nhận bằng tốt nghiệp đại học. Lúc ra khỏi cổng trường đại học phóng viên vây quanh nó, cũng may có vệ sĩ nhanh chân tới nếu không chắc nó không thể thoát ra được. Nhận bằng đại học xong nó về ngay L.A. Tối nay nó có 1 bữa tiệc mà theo lời Jessica nói dù sống hay chết nó cũng phải tham gia.

- Em không thể đeo chiếc vòng đó được.

- Tại sao chứ. Em sẽ không chịu bỏ chiếc vòng đó ra đâu.

- Nhưng chiếc vòng đó không hợp với chiếc váy, không hợp với bữa tiệc.

- Nhưng em thích đeo.

- Rose! Em không thể đeo 1 chiếc vòng có mặt là 1 chiếc nhẫn cưới được.

- Em không quan tâm.

Nó bướng bỉnh cãi lại tất cả mọi người. Ai cũng khuyên nó nên tháo chiếc vòng ra bởi vì họ thấy nó đeo chiếc vòng có mặt là chiếc nhẫn William tặng nó rất buồn cười. Nhưng dù học có nói gì đi nữa thì nó cũng đã đeo chiếc vòng đó hơn 2 năm òi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đến 8h bữa tiệc bắt đầu. Bữa tiệc được tổ chức trên 1 chiếc du thuyền sang trọng. Nhưng có điều khiến nó băng khoăn là nó không biết chủ nhân của bữa tiệc này là ai mà tịa sao mọi người cứ khăng khăng bắt nó tham gia. Bữa tiệc có rất nhiều star, chính khách, thương nhân. Nó lúc nào cũng vậy khi nó bước vào mọi người ai cũng nhìn nó và nhìn xuống cổ nó lắc đầu khó hiểu. Nó đứng trên boong thuyền nhìn xuống biển. Nó không muốn mấy bà mấy cô thích tán chuyện hỏi nó và xì xào bàn tán về chiếc vòng nó đã đeo hơn 2 năm qua.

- Thưa cô. Cậu chủ của tôi muốn gặp cô.- Tiếng của nhân viên trên thuyền làm nó giật mìn quay lại.

Nó khẽ mỉn cười với nhân viên trên tàu:

- Ý anh là chủ nhân của bữa tiệc này?

- Vâng thư cô.

Nó đi theo người nhân viên trên tàu, đó là 1 dãy hành lang sang trọng đèn bật sáng. Người nhận viên mở cửa 1 căn phòng:

- Mời cô vào phòng. Cậu chủ tôi đang ở trong đó.

Nó bình tĩnh ngửng cao đầu bước vào căn phòng đó. Căn phóng tắt đèn tối đen. Nó nhìn thấy 2 bóng người đang kiss nhau. Nó không muốn ngõ cửa vì ngõ cửa khiến nó có cảm giác mình là nhân viên của 2 bóng người kia, nó cũng không lên tiếng gọi vì nó thấy giống như mình đang cầu khẩn 1 điều gì đấy.Nó chọn cách đi thêm vài bước nữa và dẫm chân mạnh hơn làm tiếng guốc vang lên trên lền tàu bằng gỗ. Nó thây bóng của người mà qua hình dáng nó đoán là con trai nói với cái bóng còn lại nó đoán là con gái:

- Em đi ra đi.

Cô gái đó bước ra khỏi căn phòng vì bóng tối lên nó không nhìn dõ mặt. Tiếng của chiếc bóng còn lại lên tiếng, dọng nói có vẻ rất quên thuộc:

- Cô ngồi xuống đi.

Nó bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người kia. Tim nó đang đập rất nhanh và chính bản thân nó cũng không hiểu được tại sao lại như vậy. Đã 15 phút chôi qua nó yên lặng và cái bóng đó cũng yên lặng. Đột nhiên bàn tay của chiếc bóng đó sờ lên cổ nó nơi nó đeo chiếc nhẫn. Tim nó bây giờ thì có lẽ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Chuyện gì thế này?

- Tháo chiếc vòng đó ra đi. - Cái bóng lên tiếng, dọng nói đó có cái gì khiến nó cảm thấy rất quen thuộc. Dọng nói lạnh lùng, ra lệnh.

Nó ẩy tay của chiếc bóng ra khỏi chỗ chiếc vòng nhưng bàn tay đó đã kịp nắm chặt lấy tay nó. Đó là bàn của đàn ông, bàn tay đó rất lạnh. Bàn tay đó khẽ kéo nó lại ngần phía chiếc bóng 1 cách thô bạo. Vì tay nó bị nắm quá chạt lên rất đau. Đột nhiên tay của chiếc thả tay nó ra. Khẽ cầm lấy bàn tay mình suýt xao. Chiếc bóng đột nhiên đứng dậy đi vòng quanh chiếc nghế nó đang ngồi. Chiếc bóng đó di quá nhẹ không ngây lên 1 tiếng động nào trong căm phóng vắng lặng. Đột nhiên 1 bàn tay lạnh lùng đặt trên vai nó, nó giật thót cả mình. Chiếc bóng đó khẽ ra lệnh vẫn bằng giọng nói lạng lùng rất có uy lực:

- Ngồi yên.

Vậy mà nó ngồi yên thật. Nó đúng là nhát quá. Bàn tay của chiếc bòng khẽ chạm vào giây vòng của nó, chiếc vòng của nó dơi xuống chỗ ngực nó. Bàn tay đó khẽ lần trong bóng tối trên ngực nó và lấy lại chiếc vòng. Khẽ cúi xuống thì thầm vào tai nó:

- Ngồi yên. Tôi chỉ mượn xem chút thôi.

Vì quá sợ lên nó ngồi yên không giám nhúc nhích. Nếu nó biết có ngày hôm nay thì nó sẽ không mặc chiếc váy hở vai tới bữa tiệc và tháo chiếc vòng để ở nhà. Còn nữa nó sẽ bớt xem mấy bộ phim kinh dị đi. Cái bóng bước tới chiếc bàn và lấy 1 cái hộp. Nó rất tò mò nhưng không giám quay ra nhìn vì sợ, nó chỉ khẽ liếc mắt ra chiếc bàn đó. Đột nhiên có cái gì đó lành lạnh trên cổ nó. Đưa tay sờ lên cổ là một chiếc vòng khác.

- Tôi đã bảo cô ngồi yên cơ mà. - Chiếc bóng nói với giọng lạnh lùng sen chút đe dạo làm nó bỏ tay xuống ngay.

Sau khi đeo xong chiếc vòng vào cổ của nó chiếc bóng cầm lấy cằm của nó làm nó quay mặt lại. Rồi chiếc bóng khẽ cúi xuống chạm vào môi nó. Chiếc bóng khẽ thì thầm vào tai nó:

- Cô đi da đi.

Nó ngoan ngãon đứng dậy đi ra đến chõ cửa phóng thfi đột nhiên quay lại. Nó cau mày nó với chiếc bóng:

- Trả lại tôi chiếc vòng, anh nói chỉ mượn xem 1 lúc rồi sẽ trả cơ mà. - Nó nói với giọng ấm ức như một đưa trẻ con không được cho cái kẹo.

Chiếc bóng kẽ nhếch mép rồi bật cười nói với nó:

- Haha. Cô cũng ngây thơ thật, tưởng tôi sẽ trả lại cho cô thật chắc.

- Nhưng...

- Đi đi.

Nó không giám nói thêm câu gì nữa ù té chạy khỏi căn phòng. Ra tới hành làng tim nó vẫn còn đập thình thịch. Ở chỗ đầu hành làng có cheo 1 chiếc gương, nó đứng lại ngắm mình trong chiếc gương và cả chiếc vòng đó nữa. Đó là một chiếc vòng yếm làm hoàn toàn bằng đó sapphire được sâu bằng sợi giây làm từ vàng trắng nguyên chất được cán mỏng. Nó lên boong tàu một lúc thì bữa tiệc cũng kết thúc. Lên xe limo từ bến cảng về nhà. Hera kẽ hỏi nó:

- Lúc trước em đâu có đeo chiếc vòng này, là chiếc vòng có nhận cơ mà.

- Hj. - Nó khẽ ngượng cười vời Hera và khẽ hỏi tiếp:

- Ai là chủ nhân bữa tiệc này vậy?

- Em không biết thì thôi.

Nó cũng không nói thêm câu nào nữa. Về nàh nó nhanh chóng thay đồ và cởi chiếc vòng mới ra. Nhưng nó vẫn rất băng khoăn không biết chủ nhân của bữa tiệc là ai và làm sao nó có thể lấy lại chiếc vòng của mình.

Nó đang cố gắng hoàn thành lốt chiếc vày cho công chúa Đan Mạch. Cách đây 2 tuần công chúa Đan Mạch có nhờ nó làm cho 1 chiếc váy dạ hội. Nó đứng từ xa ngắm nhìn chiếc váy, nó cũng phải tự công nhận với mình chiếc váy đó rất đẹp. Chiếc váy được may hoàn toàn bằng vải lụa trắng các họa tiếc trên váy được thêu hoàn toàn bằng sợi vàng. Những họa tiếc đầu vô cùng trang nhã. Nó đang mãi mô đuổi theo suy nghĩ của mình thì chuông điện thoại vang lên làm cắt dòng suy nghĩ của nó.

- Roxy Rose xin nghe.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng không thấy ai nó gì. Nó bỏ máy xuống thì vạch xóng rất mạnh. Nó tiếp tục đua máy lên:

- Xin lỗi có ai ở đây không ạ?

- Muốn lấy lại chiếc nhận không?

Nó sững sờ rồi chuyển tới vui mừng nhưng vẫn lén cảm súc của mình. Nó nhẹ nhàng trả lời.

- Cảm ơn, thự sự chiếc nhẫn đó rất quan trọng với tôi.

- Được rồi. Hẹn cô 7h30 tối ở khách sạn Diamond, bàn số 9.

- Tôi sẽ đến đúng giờ.

Tút...tút...tút.

Nó bây giờ cỏ thể thở phào nhẹ nhõm vì sẽ lấy lại được chiếc nhận. Nhưng thực ra nó có quá tin người không nhỉ? Liệu người lấy mất chiếc nhẫn có trả lại cho nó chiếc nhẫn của nó đúng như lời hưá.

Sau 2 tiếng thì nó cũng hoàn thành chiếc váy. Nó vuốt vuốt lại những nếp của chiếc váy đột nhiên nó ngừng lại. Công chúa Đan Mạch có nghĩa là chị họ của William. Bà Danixe mẹ của William là em gái quốc vương Đan Mạch hiện nay. Nó lại tiếp tục đuổi theo dòng suy nghĩ của mình, nó nhớ đã tứng gặp công chúa Đan Mạch.

- Thưa cô.Đại diện của công chúa tới lấy váy.

- Oh.

Tiếng của người giúp việc làm nó rật mình.

- Chiễop váy vào cho tôi nhé. - Nó nói với người giúp việc, rồi đi về phòng khách.

Nhấp 1 chút trà khiế nó cảm thấy thư thái hắn. Nó thích uống trà hơn là coffie. Liếc nhìn đồng hồ bây giờ đã là 11 giờ, hảo nào nó thấy đói. Bước xuống phòng ăn người giúp việc đang dọn bàn. Nó uống 1 cốc nước thật to. Đó là thói quen mỗi khi đói và trước khi ăn của nó. Trưa nay nó không có món xúp, nó thích món đấy mà chị giúp việc lại không lấu cho nó. Nó khó chịu nhưng vẫn ăn hết bữa trưa. Chiều nay nó không có buổi chụp hình hay phỏng vấn nào cả. Nó sẽ ở nhà chat, chơi game, xem phim,... Lamnhuwng việc mà trong suốt thời gian qua nó đã quên mất.

Nó mới ngồi online 1 chút xíu mà đã đến 5h, khẽ cau mày bực mình nó chách sao thời gian tự dưng chôi nhanh quá. Vào phòng để đồ nó chọn được bộ quần áo để đi lấy chiếc nhẫn. Nó sẽ mặc chiếc váy phía trên màu trắng vàv hở vai may lệch về phía ngực bên trái. Phía dưới là phần váy mầu đen may bó tròn và tương đối ngắn. Nó còn có cả chiếc ví màu đen mà chỉ có thể cầm đi cho đẹp chứ rất khó có thể đựng đồ.Bước vào phòng tắm đã là 6h, kiểu này chắc đến lúc 7 h nó mới có thể bước ra khỏi phòng tắm để trang điểm và làm tóc. Không hôm nay nó ẽ không make up và làm tóc gì hết. Nó thích để mặt mộc hơn.

7h30 nó bước lên chiếc siêu xe SLS AMG của Mercedes-Benz màu đỏ chói của mình và phóng như bay trên đường phố L.A. 7h50 Nó có mặt trước của khách sạn Diamond. Người phục vụ đưa nó tới bàn số 9. Bây giờ thì đúng 8h rồi. Nhưng vẫn chưa thấy người dữ chiếc nhẫn của nó đau cả. Nhấp 1 chút rượu vang đỏ, người dữ chiếc nhẫn vẫn chưa thấy đâu và nó cũng không thích uống rượu. Thực ra thì nó đã nhầm. Người dữ chiếc nhẫn đã có mặt ở đấy từ lúc 8h và đang quan sát nó nhưng nó thì không thề biết. 8h30 người dữ chiếc nhẫn vẫn chưa xuất hiện, kìm lén cảm xúc là 1 trong những công việc của người mẫu nhưeng lúc này nó không thể kìm lại cảm xúc lo lắng lộ hẳn trên khuôn mặt. Nó nhấp rượu vang 1 lần nữa, vừa đặt li rượu xuống thì người phục vụ bước tới chỗ nó và cầm theo 1 chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

- Thưa cô, có người bảo tôi đưa cho cô chiếc hộp này.

Dặt chiếc hộp xuống bàn người phục vụ nhanh chóng đi mất không cho nó kịp hỏi câu gì. Mở chiếc hộp ra trong đó đúng là có một chiếc nhẫn. Nhưng nó thấy có cái gì khác khác, cầm chiếc nhẫn lên nó nhận ra đây là 1 chiếc nhẫn nam và nhẫn của nó lại là nhẫn nữ. Chiếc nhẫn này không có mặt chỉ được đính kim cương chìm. Và trên chiếc nhẫn có khắc dòng chữ : I love you forever. Nó nhẫn ra chiếc nhẫn này rất quen bởi vì nó chính là chiếc nhẫn còn lại trong đôi nhẫn mà William mua tặng nó. William dữ 1 chiếc, nó dữ 1 chiếc. William dữ chiếc nhẫn nam mà bây giờ nó đang cầm. Vậy thì... Tim nó không còn đập nhanh nữa mà bây giờ phải gọi là sững sừ không đập được. Chỉ có thể là William, chính xác hơn thì phải là William đang ở đây, William đã lấy chiếc nhẫn của nó và trả lại cho nó chiếc nhẫn của William. Nó bước ra khỏi khách sạn mà không hết sững sờ vì ngạc nhiên. Phóng xe về nhà mà nó vẫn không tin vào mắt mình khi nhìn xuống chiếc nhẫn. I love you forever. Nó lại bật khóc, nó úp mặt xuống gối khóc nức nở và thiếp đi lúc nào không biết.

Hy vọng nắng sớm sẽ gọi nó dậy mang theo niềm vui của ngày mời. Và nó cũng vậy nó ming sáng mai thức dậy tất cả chỉ là 1 giấc mơ, chiếc nhẫn nó đang dữ sẽ là của nó chứ không phải William.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ làm nó tỉnh dấc. Nó khẽ thở dài vì những điều nó mong muốn đã không xáy ra. Chiếc nhẫn của William vẫn còn đó và mọi chuyện đều là sự thực. Nhìn vào gương nó có cảm giác nó không giống nó nữa. Nó thấy mình trở lên yếu đuối hơn, dễ bật khóc hơn và rất khó kiểm soát cảm súc của chính bản thân mình. Không! Nó là nó - Nó vẫn là Roxy Rose. Nó sẽ tìm lại chính bản thân mình và đối với nó thì không có gì là không có thể. Anh là của em, William ạ. Nếu em muốn anh sẽ là của em mãi mãi. Nó sẽ lại trở lên thủ đoạn. Ah không phải gọi là dùng chiến lược để giành lại những gì nó đã đánh mất. Nhưng để William là của nó thì phải gặp được William đã. Không thể tự dưng chạy tới gặp William được. Cách duy nhất là xử dụng tiền và quyền lực gia đình, nó sẽ tiếp cận được William và Willam sẽ lại là của nó mãi mãi, không bao giờ mất đi. Nhìn vào gương nó khẽ mỉm cười nham hiểm.

15 giấy suy nghĩ nó nhớ ra ông ngoại nó, cựu thủ tướng Anh có 15% cổ phần ở tập đoàn hùng mạnh lớn nhất thế giới. Chủ tịch tập đoàn K&Q ã từng nói ông ngoại nó là thầy. Vì lý do này mà ông ngoại nó có được 15% cổ phần của tập đoàn đắt giá nhất thế giới. Cầm điện thoại nó bấm số gọi điện cho ông ngoại mình. Nó biết chắc rắng ông sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì của nó.

- Ông ợi. - Nó nũng nịu goi ông bằng chất dọng trẻ con của mình.

- Gì vậy cháu yêu của ông?

- Trong cuộc họp cổ đông lần tới của R&R ông sẽ cho cháu tham gia nhé. Ông ủy quyền cho chái tham dự cuộc họp đi mà.

- Hà hà. Cháu hứng thú với mấy chuyện này rồi cơ ah?

- Ông. Cháu nói thiệt mừ.

- Hà hà. Cháu định quậy phá gì nữa đúng không.

- Cháu...

- Cháu lên biết rắng ông là cổ đông lớn thứ 2 ở tập đoàn R&R. Chuyện đó không thể đùa được. Nhưng ông vẫn sẽ ủy quyền cho cháu.

- Cháu cảm ơn ông.

- Hà hà. Không có gì. Chỉ cần cháu làm tốt công việc là được. Ông sẽ cho người gửi cho cháu toàn bộ tài liệu và K&Q.

- Vâng ạ.

Nó cúp máy và lại mỉm cười 1 lần nữa. Nhưng thực ra nó cưới quá sớm. Nó không ngờ rắng nó cười rồi cũng sẽ phải khóc.

Không sao đâu Roxy Rose. Tất cả các bạn đọc Fic này cũng sẽ ủng hộ cho Rose S2 William

Hơn 2 năm rồi, bây giờ nó cũng không còn ghét và hận mẹ nó nữa. Cũng hơn 2 năm nó chưa quay lại nơi nó đã chia tay mối tình đầu của mình. Và hôn nay nó sẽ trở lại.

- Chào cô chủ. Rất vui vì cô trở về. - Tiếng của lão Firt, người nô bộc trung thành của gia đình nó.

- Ông đem đồ của tôi lên phòng.

Nói xong nó bước vào phòng khách bố mẹ nó đang ngồi đấy vẫn như mọi khi và nó có cảm giác mọ chuyện vẫn thế không thề đổi that.

- Hj đa àn mom.

- Ngồi đi con yêu.

Nó ngồi xuống chiếc nghế salon đối diện với bố mẹ nọ. Cẩm cốc trà người giúp việc mới mang vào nó nhấp 1 chút, là trà hoa hồng.

- Mẹ có cái này cho con.

Mẹ của nó bước tới chiếc bàn và cầm trên 1 tay chiếc thiệp.

- Thiệp mời dự sinh nhật của nữ hoàng Anh.

- Cho con.

- Ưm. Con thấy thế nào?

- Cũng được ạ.

- Cũng được là thế nào? Con đứng quên con mang trong mình dòng máu pha trộn huyết thống của hoàng gia Áo ( Mẹ nó ) và của 1 trong những tộc hùng mạnh nhất nước Anh. Xét về quan hệ con không có họ với hoàng gia nhưng về thế lực gia đình mẹ nghĩ rằng con không lên xem nhẹ việc này.

- Haizz... Vâng ạ. Chẳng phải con vẫn có quan hệ rất tốt với những người trong hoàng tộc sao?

- Mẹ chỉ nói với con như vậy thôi.

- Con đi ra ngoài chút nha.

Nó lấy xe phóng đi đến trung tâm thành phố. Mọi thứ dướng như vẫn vậy, nơi đây vẫn cổ kính vẫn mĩ lệ và hoàn toàn khác với L.A nhộn nhịp, hào nhoàng.

Nó đi bộ trên tuyến phố trung tâm. Dường như mọi cảm xúc lại ùa về nhưng nó cũng không thấy buồn như trước nữa. Hít thở thật sâu, nó bước vào cửa hàng nó và William đã mua đôi nhẫn cách đây 2 năm trươc. Vẫn là nhân viên bán hàng cũ nhưng ở đây không còn bán nhẫn đôi nữa. Nó lấy xe phóng tới cái thị trấn ở ngoại ô nơi nó và William từng đến.

Không có sự thay đổi gì khác cái thị trấn đó trông vẫn có vẻ cũ kĩ và cổ sưa. Nó bước vào cái nhà nghỉ trước kia và vẫn cái bà nhân viên đấy. Nó vẫn nhớ số phòng mà nó cùng William đã vào nhưng không may cho nó đã có người thuê phòng trước nó rồi. Nó đành phải ở phóng bên cạnh. Nằm trên giường nó suy nghĩ miên man. Nó cảm thấy rằng mọi người dướng như đã quên tất cả những truyện trước kia, cũng đúng thôi ai mà hoài hơi nghĩ mấy chuyện đó cơ chứ. Nó nằm trên giường và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Nếu không vì có chuông điện thoại và thấy đói thì nó cũng chẳng thèm tỉnh dậy.

- Con chào mẹ.

- Con đã ở đâu vậy? Mẹ nó quá gọi mãi cho con mà không được. ( Giống ý như ngày xưa ).

- Con đi có chút việc, con sẽ không ăn cơm đâu ạ. Con chào mẹ.

Nói xong nó cúp máy luôn. Suống quầy lễ tân nó cằn nhằn với bà lễ tân đang đứng ở đó:

- Bà có thể đổi phóng cho cháu được không.

Không trả lời bà lễ tân chỉ im lặng lắc đầu và mải mê đếm tiền.

- Tại sao lại không được? Cháu đồng ý trả ngấp đôi tiên, ngấp 3 cũng được. Mà hãy nói với người khách ở căm phòng đó đỏi cho cháu.

- Tôi đã nói với cô không được là không được.

Bà lễ tân vẫn căm cúi đếm tiền. Nó cảm thấy giọng trẻ con nũng nịu không cso tác dụng với bà già thích đếm tiền này thì phải. Không nẳn trí nó vẫn tiếp tục năn nỉ:

- Đi mà bà. Bà chỉ cần nói với người ở phòng đó thôi mà. Bà chỉ cần nói cháu là Roxy Rose họ sẽ đồng ý đổi cho cháu.

- Dù cho cô là ai cũng không được.

- Tại sao không cơ chứ.

- Cô đúng thật là rắc rối. Chủ của cái khách sạn đấy nói là ngoài ông ta ra không thể ai được thuê phòng đó cả.

- Vậy thì bà không phải chủ ở đây?

Bà lễ tân tiếp tục đến tiền và lắc đầu. Làn này thì nó nản thật rồi. Nó bước ra khỏi cái nhà nghỉ cúi bắp đó mà không hết ấm ức. Dõ là vô lý Roxy Rose cũng không được vậy thì ai được cơ chứ.

Nó bước vào quán ăn cũ nhưng lại không có món piza mà nó với William từng ăn. Nó thắc mắc hỏi người phục vụ thì chỉ nhận được cái lắc đầu lạnh lùng. Nó khó chịu với người phục vụ và xít nữa thì bệnh tiểu thư của nó lại tái phát. Nó tiếp tục hỏi người phục vụ:

- Sao lại như vậy.

Có lẽ người phục vụ là nam và mặc bệnh không từ chối câu hỏi của phụ nữ đẹp lên lần này đã trả lời câu hỏi của nó nhưng vẫn dữ thái độ khó chịu:

- Cách đây không lâu thì có một người tới mua lại quán này và ông ta gia lệnh chỉ được phục vụ món đó khi ông ta tới đây và chỉ phục vụ cho mình ông ta. Tôi là nhân viên lên chỉ biết cả vậy thôi.

- Hưm. Cảm ơn anh.

Nó rất băn khoăn và khó chịu về điều này. Kì quặc thật, nếu nó biết ai là chủ của cái nhà nghỉ và quán ăn này nó sẽ đòi mua lại bằng được. Nó ăn rất nhiều, ăn để cho bớt tức mà. Nó bực tức quay về nhà nghỉ. lúc đi qua quầy lễ tân nó chẳng thèm chào bà ta mà bà ta cũng bận đến tiền đâu để ý đến nó. Lúc nó chuẩn bị lên cầu thang thì tự dưng bà ta gọi nó lại:

- Cô ơi!

Nó quay đầu lại cau mày khó hiểu. bà ta ngừng việc đếm tiền và nói với nó:

- Cô có thể đổi sang phòng mà cô muốn.

- Oh. - Có lẽ ý muốn mua lại cái nhà nghỉ này của nso có tác dụng. Bà ta không đồng ý đổi phòng cho nó thfi thể nào nó cũng sẽ đòi mua lại cái nhà nghỉ này mà tự dưng như vậy lại mất tiền.

- Chìai khóa phòng đâu? - Nó hỏi bà lễ tân.

- Cô cứ đi lên đi. Chài khóa phóng cắm ở cửa ra vào.

Nó mỉm cười với bà lễ tân trong ki bà ta mải mê đếm tiền mà chẳng thèm để ý đén nó. Vừa đi nó vừa nghĩ rằng nếu bà ta được xem tủ đựng tiền của bố mẹ nó chắc sẽ sướng tới lỗi vả ngày chỉ muốn ngồi đếm tiền. Căn phòng đó đúng là có chìa khóa cắm ở bên ngoài và cánh cửa khép hờ. Đảy cửa bước vào nó sửng sờ vì thấy 1 người còn trai đang đứng ở phía cửa sổ nhìn suống đường và không để ý đến nó. Nó bực mình nhìn lại cái biển số phóng, đúng là căn phòng đó mà. Nhưng sao lại có người mà lại là một người nó trông có vẻ rất quen nữa chứ. Nó bước vào căn phòng 1 lần nữa và đang định gọi người con trai đứng đó thì chàng trai đó quay lại mỉm cười với nó. Lần này thì nó không còn sợ hãi để tim đập nhanh nữa rồi, lúc này phải gọi nó là sợ đến nỗi tim không đập được nữa. William nó chớp mắt mấy lần để mong đó không phái sự thật. Nhưng người đứng trước mặt nó là William bằng xương bằng thịt và còn đang tiến lại chỗ nó đứng nữa chứ. Cúi sát vào mặt nó William khẽ nói:

- Thật không ngờ nhỉ.

- Lâu rồi không gặp anh cao hơn nhiều rồi.

Nói xong nó còn mỉm cười như 1 con ngôc nữa chứ. Nó đúng là ngốc thật vồn từ của nó đau có thấp tới lỗi gặp người yêu củ mà chỉ biết nói câu " Anh cao hơ rồi ".

- Lâu rồi không gặp anh thấy em giống con ngốc hơn nhiều rồi.

Nó xong William cũng mỉm cười nhưng chỉ cái cười nữa miệng kinh kỉnh của William. Cũng may bây giờ nó đã lấy được bình tĩnh và tim cũng đã đập bình thường, nó hỏi tiếp:

- Anh làm gì ở đây?

William vẫn cúi sát mặt nó:

- Chơi thôi.

- Dảnh wa ha. Anh cũng thừ hơi thật, tự dúng bỏ tiền ra mua 1 căn nhà nghỉ và 1 cái nhà hàng không có giá trị. ( Nói vậy thôi chứ thực ra lúc nãy nó cũng định mua mà ).

- Em cho là nó không có giá trị sao?

Nó chưa kịp trả lời thì đã bị nụ hôn của William chặn miệng. Tim nó lại bắt đầu loạn nhịp nữa rồi. Đẩy sát nó vào tường mà môi William vẫn không hề rời khỏi môi nó 1 giây nào (Đúng là cao thủ chơi gái có khác). Willam buông nó ra, tim nó cũng đạp bình thường trở lại nhưng cứ vài lần kiểu này thì nó sẽ chết sớm vì suy tim mất. Bây giờ nó đã bị William ép sát vào tường. Dùng hết sứ của mình nó đẩy William ra nhưng nó chỉ là 1 đứa con gái thfi có thể làm gì được chứ? William khẽ thì thầm vào tai nó:

- Em làm cái gì vậy?

- Buông em ra đi.

- Không. Anh sẽ không buông em ra để cho em đi mất 1 lần nữa đâu.

Nó liếc nhìn William. Khuôn mặt của William rất đẹp sống mũi cao, đôi mắt màu xanh rất hút hồn. Nhưng đôi mắt áy rất lạnh lùng và khiến nó có cảm giác như William muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy ( Câu này đọc thì hỉu theo nghĩa bóng ).

- Thôi anh buông em ra đi.

- Không. - William trả lời cộc lốc và lạnh lùng.

Tiếp tục ôm ghì lấy nó, William cúi suống hôn vào cổ nó, vào ngực nó. Dường như biết được nó không giám chạy ra khỏi phóng nữa William buông lỏng tay dần và không ôm nó nữa. Tay của William đưa lên và giật mạnh và chiếc áo sơmi của nó. Hai hàng khuy của nó bung ra để lộ chiếc áo lót màu đỏ và làn da trằng hồng cùng vòng eo nhỏ. Cúi xuống hôn vào eo nó rồi lần xuống chiếc quần cạp chễ và không có thặt lưng của nó bị William rật mạnh làm cho rớt xuống. William bế nó lên bước về phía giường Willam vứt nó xuống giường 1 cách tàn bạo không thương tiếc. Cứ như sợ nó sẽ chạy mất William nhanh chóng ôm lấy nó. Ngơời nó lòng bừng lên, đầy rạo rực. Luồn tay xuống lưng nó William nhanh chóng cởi được chiếc áo lót của nó ra. Nó im lặng không nói gì, đúng hơn là nó không thể nói được 1 lời nào trước những cử chỉ nhẹ nhàng của William. Trên sàn catwalk nó có thể cố gắng che giấu bản xúc của bản thân mình nhưng nó không hề có khả năng che giấu cảm xúc lúc trên giường với William. Tay nó nắm chặt lấy ga giường, cảm xúc của nó bây giờ rất khó tả, nó không đau như những lần trước nó rất nhẹ nhàng và làm nóng người nó như những tia nắng mặt trời buổi sáng........ ( Thông cảm Rich không thể viết gì hơn, mong các bạn tự suy luận, cảm giác đó bạn nào trải qua rồi thì tự hiểu còn bạn nào chưa chải qua thì cố gặng tự tìm hiểu lấy vậy. ) Lần này nó không ngủ và cũng không thấy đau như 2 lần trước. Nó ôm chặt lấy William, còn William chỉ lạnh lùng ôm qua eo nó và nhìn nó mới ánh mắt lạnh lùng. Một lúc sau nó mở lời trước:

- Sao anh lại mua lại nhà nghỉ này cả cái quán ăn đó nữa?

- Trả tại sao cả. - William trả lời nó cộc lốc và lạnh lùng.

Nó ngồi hẳn dậy, dù đây là lần thứ 3 nó cũng vẫn thấy ngại khi William nhìn thấy nó không mặc đồ. Nó bắt đầu dở giọng nũng nịu và trẻ con của mình:

- Trá lại cho em chiếc nhẫn.

William nhìn nó yên lặng không nói gì. William đưa tay lên chộp ngực nó, bây giờ nó đã lớn hơn lên chộp ngực không thấy bị đau như trước nữa. Giường như không muốn trả lời câu hỏi của nó William đánh trống lảng:

- Lâu không ngủ với em ngực em có vẻ lớn hơn thì phải.

- Em đang nói chuyện cái nhẫn. - Nó tỏ vẻ dận dỗi những William vẫn thản nhiên trước thái độ của nó. Thậm chí lại còn cười kinh kỉnh chế giễu nó nữa.

- Em cũng trẻ con thật.

- Nhẫn của em đâu.

- Em như 1 đưa trẻ đang tức dận khi không được người lớn cho 1 cái kẹo trong khi bản thân đã cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn.

William như đoán chũng tim đen của nó. Từ nãy đến giờ nó nằm yên ở đây chỉ vì chiếc nhẫn. Nó nghĩ rằng chính William đã lấy mất thứ quý giá đó của nó thì bây giờ cũng trả sao, quan trọng là chiếc nhẫn. Nó không tỏ vẻ ngạc nhiên hay tức dận nữa, nó nhẹ nhàng hỏi William:

- Tại sao anh lại làm vậy?

- Bây giờ nghĩ lại anh thấy em thơ ngây và rỗng tuếch. 1 câu hỏi đơn giản như vậy cũng không trả lời được. Không hiểu sao em có thể thi vượt cấp và có bằng đại học năm 18 tuổi. - Kém theo câu nói là nụ cười chế giễu của William.

- Em có thơ ngây nhưng không rỗng tuếch. Em không phải là trò đùa.

- Em nghĩ anh vẫn còn yêu em sao?

Nó khẽ gật đầu rồi lại lắc.

- Anh không em yêu em nữa đâu Rose ạ.

Tim nó khẽ nhói đau vì câu nói của William. Thực sự nó không thể tin rằng người vừa làm chuyện ấy với nó xong lại có thể nói là không yêu nó. Nó cúi mặt xuống nhìn ga giường, tim nó có lẽ sắp vỡ vụn ra thành trăm mảnh. William khẽ nâng cằm nó lên và kiss vào môi nó, nhưng lần này thì khác. Ní không để yên cho William thích làm gì thì làm. Nó đẩy William ra. Mặt nó xị xuống, ánh mắt nó nhìn William xen chút dận dỗi và khó chịu.

- Anh thích em.

Nó ngước nhìn William với anh mắt hoài nghi khó hiểu. William đưa tay lên véo mà nó và nói tiếp:

- Yêu và thích là khác nhau dù cũng cùng chữ Love.

Nói xong William kéo nó vào lòng ôm lấy nó, vuốt mái tóc vàng óng của nó. Nó bắt đầy thiếp đi như 1 thiền thần nhỏ. William ngằn nhìn nó trong lòng William có cảm xúc khác lạ. Khi ở cạnh Rose William luôn có cảm giác bình yên và hạnh phúc khó tả. Không muốn đánh thức nó dậy William nhanh chóng mặt đồ và đi về thành phố. Lúc này là 2h sáng.

Sáng hôm sau nó tỉnh dậy mà không thấy William đâu, nó ngơ ngác như 1 đứa trẻ. Hiểu được mọi truyện nó cũng nhanh chóng trả phòng rồi về thành phố.

Về tời nhà nó định lên thay đồ zùi mới vào phòng khách để chào bố mẹ. Đi qua phòng khách nó nghe thấy bố mẹ đang nói chuyện. Biết rắng nghe lén là không hay chút nào. Nhưng vì tò mó nó đứng ngoài cửa phòng nghe lén cuộc nói chuyện của bố mẹ mình. Bố nó hỏi mẹ nó:

- Đã 2 năm rồi. Em có nghĩ rằng trước kia mình bắt nó quay về Mĩ là quá đáng không?

- Em biết là không lên làm như vậy. Nhưng mà em không muốn nó trở thành 1 nhân vật phản diện.

- Con bé đã trưởng thành hơn. Nó tự biết phân biệt đúng sai phải trái. Hơn nữa anh thấy chuyện của nó với con trai chủ tịch tập đoàn K&Q cũng đâu có gì là sai.

- Em không cấn nó yêu. Nhưng em chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ thông gia với nhà William.

- Anh cũng chưa nghĩ tơi chuyện này.

- Em luôn muốn giành những gì tốt đẹp nhất cho con bé.

Nó nìn thở lặng lẽ bước lên phòng. Úp măt xuống gối bật khóc nức nở. Cái gì mà là thông gia, cái gì là tốt đpẹ nhất. Nó ngủ quên lúc nào không biết lúc tỉnh dậy đã là 5h chiều. Nó đi tắm và thay đồ. Cố tỏ vẻ mọi chuyện đều ổn nó bước xuống phòng ăn. Bữa tối hôm nay có món súp gà. Nhưng nó cũng trả thấy ngon miệng. Nó rời bữa tối trước khi món tráng miệng được đem lên. Việc này khiến mẹ nó cau mày không vừa ý.

Bỏ ra ngoài sân, nó leo lên ngôi nhà trên cây của mình. Rất lêu rồi nó chưa chèo lên đó. Ngôi nhà hàng ngày vẫn được quét dọn lên rất sạch sẽ. Nó ngước nhìn bầu trời đầy trăng và sao thở dài lão ruột. Có tiếng người bước chân lên cầu thang.

- Oh. Con chào bố.

- Có chuyện gì vậy con yêu.

Bố nó bước tới bên nó tay cầm theo 1 hộp kem.

- Con không biết nữa.

- Con có muốn ăn kém không?

- Chắc là có ạ.

Nó với bố cùng ăn hộp kem chocolate.

- Hình như lâu lắm rồi con chưa lên dây?

Nó khẽ mỉn cười ngật đầu và cúi xuống ăn kem tiếp.

- Con có chuyện gì buồn phải không? Kể cho bố nghe đi.

- Không có chuyện gì đâu ạ.

- Nếu con không muốn kể cho bố nghe cũng không sao. Bố sẽ kể cho con 1 câu chuyện.

Ở 1 trường đại học có 3 người bạn rất thân với nhau. Họ giúp nhau trong học tập, trong công việc và bộ ba đó luôn nổi tiếng là giỏi nhất trường. Bọn họ chơi thân với nhau từ năm lớp 10. Nhưng không may 2 chàng trai đã thích cô gái. Tuy bình thường bọn họ tỏ ra rất thân thiết nhưng thực ra cả 2 chàng trai đều cố gầm cố gắng để có được cô gái. Vẫn hồn nhiên và vô tư cô gái đó lại không hề biết tình cảm của 2 người bạn thân giành cho mình. Cuối cùng tình cảm của chàng trai thứ 2 đã được cô gái đáp nhận. Nhưng không nản trí và từ bỏ chàng trai thứ nhất vẫn quyết tâm theo đuổi cô gái đó. Đến 1 ngày cô gái thứ 2 xuất hiện. Cô gái thứ 2 nói rằng mình yêu chàng trai thứ nhât. Nhưng chàng trai thứ nhất lại chỉ yêu cô bạn thân của mình thôi. Con có biết kết quả của mối tình đó như thế nào không?

Nó lắc đầu. Bằng dọng chầm và ấm bố nó kể tiếp.

- Kết quả cô gái thứ nhất kết hôn với chàng trai thứ 2 và mãi mãi chung thủy với mối tình của mình. Dù cho chàng trai thứ 2 không giàu bằng chàng trai thứ nhất, gia thế không bằng chàng trai thứ nhất.

- Chuyện gì xảy ra với cô gái thứ 2 và chàng trai thứ nhất?

- Vì bị gia đình ép buộc chàng trai thứ nhất buộc lòng phải lấy cô gái thứ 2.

- Oh.

- Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Cả 4 người bọn họ đều trưởng thành đều rất giàu có. Nhưng họ lại không ngờ rằng có ngày con của 4 người bọn họ lại yêu nhau.

Nó há hốc mồn nhìn bố nó. Thực sự nó không cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Bố nó và nó cùng im lặng 1 lúc lâu.

- Thôi con đi ngủ đi. Ngày mai còn bay sang Anh.

Nó thẫn thờ bước vào phòng và không khỏi ngạc nhiên. Nó mong rằng ngủ 1 giấc thật sâu để ngày mai mọi chuyện sẽ lại bình thường.

Ngồi trên máy bay 2 tiếng đối với nó quả là mụt khoảng thời gian dài. Haizz... Sân bay Luân Đôn đây òi. Nó mệt mỏi bước xuống máy bay nhưng chợt nhớ ra ráng nó là Roxy Rose. Bỏ ngay khuôn mặt ủ rũ nó mỉn cười thật tươi và bước xuống máy bay. Nó lại phải cười nụ cười giả tạo mà xuốt bao lăem wa nó vẫn phải cười. Miệng nó hét to:

- Hello Luân Đôn. - Miệng nó cười ngày càng tươi hơn. Đám kí giá thì vây quanh nó. Máy ảnh chớp lia lịa. Nó dảo bước đi vào phòng họp. Nó có một cuộc họp báo ngay khi xuống máy bay. Kết thúc cuộc họp báo nó về nhà khách Hoàng Gia. Không có gì tốt hơn với nó bây giờ là đo tắm. Nó sẽ tắm zùi ngủ đến chiều thì sẽ ăn cơm. Tốt nhất là cứ vậy đi nó mệt mỏi wa òi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Nó thích tới ăn tới ở khách sạn bằng một chiếc xe mui trần. Nhưng thực sự thì đó là một điều không thể bởi vìneeuy nó mừ đi mui trần thì đám kí giả sẽ không để yên cho nó đâu. Tất nhiên thì theo ngợi ý của Jessica nó có thể cang mui xe lên nhưng đi xe mui trần mà căng mui lên thì còn gọi gì là thú vị nữa chứ.

Bước vào chiếc xe limo đen đóng nó chỉ im lặng cúi xuống chiếc điện thoại của mình và mait mê vít blog. Dù seo thì nó vẫn còn đầy thời gian để ngắm đường phố Luân Đôn một mình. Vì mải mê với chiếc điện thoại nó không thề biết mình được đua đến nhà hàng nào nữa. Mà nó cũng đâu có tâm chí để quan tâm mấy chuyện đó nữa. Không muốn bị làm phiền nó yêu cầu nhân viên khách sạn đưa nó vào bàng nối đi riêng.

Khẽ cau mày, qua cánh cửa kình của phòng ăn nó nhìn thấy một bòng người rất quen thuộc. Người đó quay lại cười với một cô gái đứng đằng sau. Bây giờ thì nó nhớ gia zùi người đó là Aron. Khồng thể nhầm được nữa người đó chính là Aron. Nó khẽ gọi người phục vụ:

- Anh có thể mời người đàn ông mặt bộ đò màu trắng kia vào đấy cho tôi được không. Người đang cầm li rượu vang đó ấy.

Người phục vụ đi ra đến cửa thì nó chợt gọi lại:

- Khoan đã... Mà thôi không có gì đâu.

Nhỡ người đó không pahir là Aron thì sao nhỉ? Thôi kệ vậy. Nếu có nhầm người cũng chẳng sao. Nó là Roxy Rose mà không có thể.

Người phục vụ gọi người đần ông mặc áo trắng và người đàn ông đó quay lại nhìn với anh mắt hoài nghi xen chút ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo người phục vụ. Cánh cửa phòng ăn mở.

- Roxy Rose. Không ngờ đấ nhỉ. Hy vọng lần này mình không phải nhường chỗ ngồi cho bạn như lần trước nữa.

- Oh Aron. Đúng là bạn òi. Ngồi xuống với mình đi.

- Thực sự mình không thể ngờ rằng lại được gặp Roxy Rose một cách dễ dàng đến vậy. Gặp được cô gái đang khiến giới trẻ Luân Đôn đồn ầm lên không phải là đơn giản đúng không?

- Aron. Đừng vậy mà. Bạn hơi đề cao mình wa đấy. Mà Bạn làm gì ở Luân Đôm vậy?

- Mình có chút việc riêng ở đây.

- Bạn vẫn khỏe chứ.

- Tất nhiên òi. Bây giờ bạn vẫn liên lạc với Henry và Jond chứ?

- Không hẳn như vậy. Công việc của mình bận wa.

- Bạn đang ăn tối ah? Không ăn kiêng seo?

- Không. - Nó mỉn cười lắc đầu.

- Cậu còn liên lạc với William không?

Nó hới ngạc nhiên vì câu hỏi này của Aron. Nhưng 2 năm đã đủ để nó quên đi mối tình đó òi.

- Mình không. Nhưng có lẽ là sắp tới mình với William sẽ có nhìu chuyện để nói với nhau.

- Vậy sao. - Aron tỏ vẽ ngạc nhiên.

- Ưm. - Nó mỉn cười ngật đầu thật dễ thương.

- Nói rõ da coi.

- Trong cuộc họp cổ đông của tập đoàn K&Q sắp tới mình sẽ được tham dự bởi vì ông ngoại mình đồng ý cho mình dự cuộc họp đó.

- Bạn còn yêu William nữa không?

Câu hỏi của Aron wa đột ngột khiến nó không biết trả lời ra sao.

- Không sao đâu. Nhưng nếu việc chia tay William đối với cậu là một vết thương rất lớn thì đối với William nó còn là vết thương lớn ngấp vạn lần.

- Aron. Sao cậu lại có thể trách mình như vậy được. Mình thực sự...

- Mình đã từng hy vọng cẫu sẽ yêu William mãi mãi nhưng có lẽ điều đó khó lòng có thể sảy ra. Mình đã từng thấy cậu rất đặc biệt và William cũng vậy. Mình đã muốn nói với cậu điều này từ rất lâu rồi nhưng bây giờ vô tình gặp lại bạn mình nghĩ rằng lên nói ra. Hơn nữa có thể bạn không biết được điều này nhưng mình sẽ nói cho bạn biết. William cũng đang ở Luân Đôn đấy.

- Sao cơ?- Nó khá ngạc nhiên trước điều này.

- Hình như Roxy Rose vẫn chưa đủ dũng cảm và tự tin để nói chuyện này nhỉ?

Nó khá khó chịu trước câu nói của Aron. Nhưng nó không bao giờ cho phép mình bị người khác khinh thường hay mỉa mai.

- Chuyện gì thì bạn nói nhanh đi.

- Bạn có nghĩ đến cám giác của William khi bạn bỏ đi không? Có một điều tất cả mọi người không biết và cả bạn cũng không biết nữa. Tất nhiên thì mình biết điều đó. Thật ra thì William thích bạn từ trước khi bạn chuyển tới...

Không để Aron nói hết câu nó vội vã ngắt lời:

- Bạn nói vậy có nghĩa là...

- Bạn có nhớ rằng cách đây 5 năm trước trong một bữa tiệc bạn gặp một cậu bé không? Chính cậu bé đó đã thích bạn ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng bạn có nhớ rằng bạn đã nói với cậu bé đó sẽ hôn cậu bs đó nếu như cậu bé không uống rượu. Bạn nhớ chứ.

- Oh. Nó nhớ ra chuyện 5 năm về trước.

- Cậu bé đó đã không uống trong buổi tối hôm đó và rất nhiều buổi tối khác nữa. Nhưng bạn đã không hôn cậu bé đó. Cậu bé đó đã từng rất tức giận và khó chịu bởi vì bị bạn lừa dối. Sau khi cậu bé đó biết bạn là ai, cậu bé đó đã cố gắng loại bỏ tất cả hình ảnh của bạn. Tất cả tạp chí có in hình bạn đều thay bằng tạp chí ô tô. Cậu bé đó rất ghét bạn vì nghĩ rằng đã bị bạn lừa dối. Nhưng cậu bé càng căm ghét bạn hơn bởi vì cậu bé đó đã yêu bạn mất rồi. Đến khi lớn lên cậu bé đó gặp lại bạn và đã quên đi lỗi căm ghét của mình mà yêu bạn.

Nói xong Aron lẳng lặng quay lưng bỏ đi. Nó cũng nhanh chóng trả tiền bữa tối zùi đi về khách sạn.]

Ngồi trên xe ô tô nó nhớ về quá khứ 5 năm về trước. Hồi tưởng về quá khứ:

Tói nay có buổi tiệc ở nhà của bá tước Zach. Nếu tính za thì ông này có họ hàng xe típ xa tắp với nhà nó. Thực ra thì nó cũng hông quan tâm tới mí chuyện này lém bởi vì đây là lần đầu tiên nó được dự một cuộc vũ hội đến 12h đêm. Tất những thông tin cần biết về khách hứa nó đèu đã được mẹ cho biết. Tối nay nó sẽ mặc một chiếc váy màu đỏ sẻ phải. Mặc dù được mẹ khuyên không lên mặc váy màu này bởi vì nó quá bé để mặc một chiếc váy được mẹ nó cho là người lớn. Mặc kệ lời mẹ nói nó vẫn mặc chiếc váy màu đỏ không hề hợp với tuổi 13. Nó có hơi sai lầm khi đến bữa tiệc này không nhỉ? Món ăn ở đây đều rất ngon và ngon nhất thì vẫn là món súp. Mấy ông bà già thì cứ khen nó xinh mỗi lần được khen nó lại phải toét miệng za cười chông sao thật đáng yêu . Thực ra nó cũng nhận được 1 số anh mắt hông mấy thiện cảm với lời chỉ chích là nó quá bé để đến 1 bữa tiệc như thế này. Quá chán nản. Bây giờ đã là 10h30. Buổi khiêu vũ đem đã bắt đầu. Từ lúc buổi khiêu vũ bắt đàu nó cứ ngồi yên ở một ngóc phòng bởi vì nó quá bé để được mời khiêu vũ.

Nó đứng lên đi ra khỏi căn phòng khiêu vũ đông ghẹt người. Nó cũng đã đến tòa lâu đài này 2 lần. Nó đi dọc các hành lang. Lúc này người giúp việc thì còn đang bận làm việc còn khách khuứa thì tập trung hết ở phòng khu vũ.

Nó ngó đầu vào một căn phòng. Bình thường nó có bao gờ cư sử kì cục vậy đâu. Nhưng vì tò mò nó bước chân vào căn phòng. Trong căn phòng có một cậu nhóc chắc bằng tuổi nó. Ở nhưng bên cạnh cậu nhóc đó có một khay rượu. Trời đất ơi. Nó rất ghét rượu. Cái thứ rượu đó có gì ngon cơ chứ, vừa đắng vừa chát. Nó thích uống nước hoa quả hơn. Cậu nhóc đó đang ngồi dựa vào chiếc nghế salon mắt thì nhắm. Nó đoán chắc là say rượu lên ngủ. Nó cúi xuống nhìn khuôn mặt cậu nhóc đó. Thực sự cũng rất đẹp trai. Khuôn mặt thanh tú những vẫn mang nét nam tính trên khuôn mặt. Lông mi cong và dài. Đôi môi đỏ trông rất đẹp đúng hơn là nhìn chỉ mún hôn thôi ( bệnh hoạn quá ). Nó cúi sát xuống khuôn mặt thì dôi mắt của cậu mắt đó mở ra nhìn nó chằm chắm. Quá bất ngờ nó ngã người về phái sau. Cậu nhóc đó nhìn nó với con mắt khinh thường, nó ghét bị nhìn như vậy. Cậu nhóc đó cúi xuống vén mái tóc cảu nó lên và khẽ hỏi:

- Cô làm gì ở đây hả? Cô có vấn đề về đầu óc không?

- Ơ... - Nó há hốc mồn ngạc nhiên. Nó ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói nó như vậy và ngạc nhien bởi vì cậu nhóc đó quá đẹp trai đẹp một cách cuốn hút mà lại nói với nó thô lỗ như vậy.

- Cô còn ở cái gì hả. - Nói xong cậu nhóc đó nhìn nó mỉn cười một cách khinh bỉ và đưa li rượu lên uống.

- Tại sao anh lại uông rượu? Anh có biết là chỉ lên uống một chút rượu vang vào bữa ăn để tốt cho tiêu hóa còn lại thì lên hạn chế uống rượu không. - Nó đứng bật dậy và nói 1 cách ngay ngắt.

- Her. Nhìn cô trông không đến lôi xấu mà đấu óc lại bị lỗi lập chình.

- Tôi hoàn toàn bình thường.

- Nếu bình thường thì một đứa nhóc như cô không bao giờ mặt một chiếc váy màu đỏ kiểu này. Hơn nữa tôi đoán năm nay cô chỉ 12. 13 tuổi gì đó. Còn quá bẻ để mặt một chiếc váy sẻ ở chân và hở quá nhìu ngực. Nhất là ngực cô chưa phát triển hết. Nói chung thì cô rất giống một quả cà chua bị sâu đục.

- Anh nói lăng linh tinh gì thế hả.

- Tôi không nói linh tinh đâu. Tôi nghĩ rằng lớn lên cô đừng làm nhà thiết kế thời trang. Cô mà làm nhà thiết kế thời trang thì sẽ tạo ra 1 thảm hạo đấy. Mà từ sau đừng có mặc váy màu đỏ.

Nó tức đến điên người. Sao lại có người thô lỗ thế cơ chứ, vừa thô lỗ vừa đẹp trai. Biết mình không thể nói gì nữa nó đành chuyển chủ đề:

- Anh đừng có uống rượu nữa.N gồi chơi với tôi đi, từ nãy tới giờ chẳng có ai chơi với tôi cả.

- Cô có bị so không vậy? Cô là con nít ah mà còn đòi ngồi chơi?

Nó tiến tới ngồi xuống chiếc nghế bên cạnh. Vì còn bé lên không làm tóc lên nó có thể ngả người thaỏi mái xuống chiếc nghế đó. Chỉnh lại nếp váy để khỏi bị nhàu và nó vô tình để lộ đôi chân trắng và dài của mình.

- Anh đừng uống rượu nữa.

- Cô thật là lắm chuyện. Tôi sẽ không uống rượu nữa nhưng với 1 điều khiện.

- Điều khiện gì anh nói đi.

- Cô để yên cho tôi hôn cô.

Mặt nó đỏ bừng lên nó đánh phấn khá nhẹ mà có đánh đạm lên thì cũng không thể che được việc nó đang đỏ mặt.

- Thế cô có đồng ý không. - Nói xong cậu nhóc đó lại đưa li rượu lên định uống tiếp.

- Khoan đã. Nhưng tôi chưa hôn ai bao giờ và cũng không bít hôn.

- Tôi đang hỏi cô có đồng ý hôn tôi không chứ có hỏi cô có biết hôn hay hông đâu. Nếu cô không bít hôn thì tôi có thể đợi đến khi cô biết hôn cũng được.

- Vậy thì cũng được.

Nó vừa nói xong thì cậu nhóc đó tiến tới chỗ nó ngồi, ấn nó xuống chiếc nghế và cúi xống đang định...

- Anh nói đợi tôi biết hôn cơ mà.

- Tôi có nói là sẽ hôn cô đâu.

Chuông điẹn thoại của nó reo. Nó nhanh chóng bật giậy và nhấc điẹn thoại lên nghe. Mẹ nó gọi nó phải về. Nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng đó và tới phòng khiêu vũ. Lúc chạy qua hành lang nó thấy một cậu nhóc nữa mặc áo mày trắng đang đi ngược chiều với nó.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Cô pé vừa chạy ra khỏi phòng là ai vậy William?

- Một con pé khá thú vị.

- Vậy sao?

- Có lẽ tớ thích con nhóc đó rồi. Dù sao con nhóc đó vẫn nợ tớ 1 cái kiss.

- Nhưng cậu biết con pé đó là ai cơ chứ? Nhưng con pé đó xinh đấy.

- Ưm vì vậy tớ muốn có con nhóc đó.

Hồi tưởng kết thúc. Nó quay về với thực tế hiện tại. Bước vào khách sạn với lỗi băng khoăn có lên trả cái kiss đã nợ đó không.

Bây giờ là 10h tối. Có lẽ vẫn còn hơi sớm để những quán bar mở cửa. Trong một chiếc bàn cách xa trung tâm có một chàng trai đang chầm ngâm uống rượu và thỉnh thoảng lại cười một mình. Chàng trai đó gây được khá nhìu chú ý của mấy cô gái trong quán.

Lúc sau có một chiếc xe thể thao đắt tiền dừng trước cửa quán bar. Với vẻ bình tĩnh chàng trai đi chiếc xe thể thao bước vào và tiến tới chỗ chàng trai nồi trong quán.

- Cậu hẹn mình ra đây có việc gì không Aron?

- Cậu tới zùi sao William? Cậu uống gì?

- Gì cũng được. Nhưng nhẹ thui.

- Lúc nãy mình vừa mới gặp Rose.

- Thì sao nào? - William trả lwoif cộc cằn và tự nhiên một cách đáng ngờ.

- Lúc nào Rose cũng xinh.

- Cậu hẹn mình ra đây chỉ để nói điều này thui ah? Vậy thì mình hông có giảnh.

- Khoan đã. Cậu vẫn còn thích Rose đúng không?

- Hỏi vớ vẩn. Dù seo thì cô pé đó vẫn nợ tớ mụt nụ hun đúng nghĩa.

- Haha.- Aron phá lên cười khiến William khó chịu. - Nếu cô pé đó còn nợ cầu thì theo mình nghĩ cậu lên đi đòi bởi vì nếu không đòi ngay có thể sẽ không bao giời đòi được nữa.

- Thật vậy sao? Để tớ xem còn hứng thú với cô pé đó không đã.

- Hy vọng là vẫn còn.

- Dù sao thì cũn cám ơn cậu về chuyện này.

Nói song William bước ra khỏi quán bar và leo lên xe ô tô phóng đi với tốc độ kinh hoàng.

Sau một đêm suy nghĩ nó ngủ vùi dến tận sáng. Nó sẽ còn típ tục ngủ nếu như hông có Jessica đến đánh thức nó dậy.

- Oh. Hj Jessica. Sao bây giwof chị mới tới.

- Em biết mừ Rose. Chị còn bận phải giúp em hoán thành nốt công vệc ở bên Mĩ đã. Dậy mau đi cưng. Ngủ dậy muộn như zậy là hổng có tốt đâu nha.

Dù vẫn còn ngái ngủ nhưng nó vẫn ngoan ngoãn bước vào phòng vệ sinh để ánh răng rửa mặt. Lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh nó đã thấy trên bàn một khay đồ ăn sáng chắc là do Jessica chuẩn bị. Ngồi xuống ăn hết đống đồ ăn mà theo như lời Jessica nói là nó rất tốt cho sức khỏe. Nhưng trong suốt 2 năm ngần đây đối với nó đó là thứ đồ ăn chán ngắt.

- Em xem việc em tới Anh thành công thế nào này.- Vừa nói Jessica vừa lôi trong túi sách một đống tạp chí.

- Hưm.

Nó lật dở từng trang một. Đa phần nso chỉ đọc lướt qua bởi vì quá nhìu để nó có thể đọc đầy đủ. Mấy tờ báo đều đang ảnh của nó. " Roxy Rose làm láo loạn giới trẻ Luân Đôn " " Roxy Rose đi dạo dưới đường phố Luân Đôn" " Roxy Rose diện áo khuy lính ở anh"... Còn rất nhìu báo nữa.

- Chiều nay em được mời dùng tiệc trà với nữ hoàng. Vinh dự đấy nhỉ? Em đoán chắc là ngay sáng hôm sau hình ảnh em lại được lên trang nhất. - Nó với giọng mỉa mai.

- Được rồi. Không nói nhìu nữa. Em mau chuẩn bị cho buổi tiệc trà đi. Đây không phải trò đùa đâu.

Cả buổi hôm đấy nó bị xoay như chong chóng với đội ngũ trang điểm và làm tóc của mình. Ê-kíp của nó quá tậm tình, bọn họ đều rất tốt với nó.

Phù... Cuối cùng mọi thứ cũng chuẩn bị xong. Bây giờ nó chỉ còn việc leo lên limo và tới cung điện Hoàng gia Anh.

Đến cung điện Hoàng gia Anh, được gặp nữ Hoàng Anh. Vừa bước xuống cửa cung điện phóng viên các báo đã đứng vây quanh nó. Nếu hông có sự trợ giúp của vệ sĩ và bảo vệ cũng điện thì nó hông thể vào trong đó mụt cách an toàn được.

Nó được mời ngồi ở ở trong mottj phòng khách khá là sang trọng (So với phòng khách ở nhìu nơi khác còn kém xa). Với cả đây có pahir lần đầu tiện nó được đến cung điện Hoàng gia Anh đâu cơ chứ. Có một người phụ nữ bước tới nói với nó:

- Xin lỗi cô. Trong lúc đợi nữ hoàng tôi có thể dẫn cô đi thăm một vòng cung điện được chứ.

Đây có phảir lần đầu nso tới đây đâu mà phải đi thăm. Nhưng thà đi thăm vòng quanh và nghe người phụ nữ này nói về lịch sử Hoàng gia còn hơn là ngồi không ở đây để đợi gặp nữ hoàng. Nói chung thì nó được dẫn đi sung quanh các hành lang nhưng không được vào một số phòng vì theo như lời của người phụ nữ đó trong các phòng ấy đang có người ở. Mà dõ là vẽ chuyện người ở thì có ai đâu cơ chứ toàn là chị em họ hàng xa ngần, bạn bè cũ mới của nó cả. Phía cuối hành lang là một căn phòng có cánh cửa khạm khổ khác với những cánh cửa khác. Đã có mấy lần nó đi qua đây nhưng hưa tiện hỏi ai bây giwof có chị ta ở đây nó phải hỏi với được:

- Đây là phòng gì ạ?

- Đó là phòng đọc sách của tiên đế. Nơi đây lưu dữ rất nhìu văn kiện quan trọng của Hoàng gia.

- Em tưởng văn kiện quan trọng được lưu dữ ở....

Nó chưa kịp nsoi hết câu thì đã bị cô ta ngắt lời:

- Không phải. Văn kiện quan trọng ở đây đa phần là những mật ước, những bức thư,... thậm trí là thư tình của nhà vua.

- Sao cánh cửa lại mở và đèn sáng. Nếu căn phòng đặc biệt nhưu vậy thì pahir không cho người vào chứ.

- Thực ra tôi cũng không dõ lắm.

- Em có thể vào xem thử được không?

- Việc này tôi nghĩ là không nên.

Nó đâu mún bị từ chối dễ dàng như thế chứ. Cách tốt nhát là: Nó mỉn cười thật tươi với chị qua. Công nhận là nự cười của Roxy Rose có giá thật.

- Nếu vậy thì em có thể vào ngó qua thui.

Bước vào căn phòng nó thấy những giá sách cao và để rất nhìu sách, nhưng nó còn thấy mụt người nữa là...

- Chào ngài Nam tước William.

Nó há hốc mồn và quay lại hỏi người ơhuj nữ:

- Đấy là Nam tước William?

Phớt lờ câu trả hỏi của nó chị ta tiếp tục hỏi William:

- Ngài Nam tước làm gì ở đây vậy?

- Được sự cho phép của nữ hoàng tôi vào đây tìm một số tài liệu.- Nói xong William mỉn cười với chị ta.

Dường như nụ cười của William có giá chị không kém nụ cười của nó llà bao nhiu. Chị ta gọi nó:

- Chúng ta đi tiếp thôi chứ?

Nó bước za khỏi căn phòng còn William thì nhìn theo nó mỉn cười một cách chế giễu.

- Nam tước William?

- Tất nhiên zùi. Dòng tộc William nổi tiếng bởi quyền lực và sự giàu có. Ngày nay dòng tộc William khôngc òn can dự nhìu và chuyện chính trị như trước. Nhưng quyền lực và ảnh hưởng của dòng họ William vẫn rất lớn.

Người phụ nữ nhận được tin nhắn lên đua nó về quay lại dãy hành lang ở đây nó chào khá nhìu người quen. Cuối cùng nó được đưa đến một khu vườn. Trên một chiế bàn làm bằng gỗ màu trắng là bộ đồ uống trà và ngồi đó chính là nữ hoàng anh. Nó tiến tới cúi xuống chào theo đúng nghi thức hoàng gia sau đó cúi xuống hôn tay nữ hoàng.

- Chàu ngồi xuống đi. Đây cũng đâu pahir lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?

- Vâng ạ.

- Ta đã nghe công nương Danixe nói rất nhìu về cháu trongc huyến thăm của ta tới Đan Mạch ( Chắc các bạn còn nhớ Danixe là mẹ của William nhỉ )

- Vâng ạ.

- Cách đây 20 năm trước ta cũng đã gặp mẹ cháu ở đây. Lúc đó mẹ cháu không khác bây giờ là bao nhiu. Mẹ cháu là người phụ nữ sinh đẹp và quyến rũ và cháu cũng vậy. nhưng cháu đáng yêu và có điểm gì đó bồng bột hơn mẹ cháu. Nó về tính bồng bột thì ta đoán đó là tính cách của ông ngoại cháu.

- Cháu cảm ơn nữ hoàng.

- Được zùi. Bây giờ ta còn bận tiếp đại sứ quán Thụy Điện.

Nó đứng lên cúi chào nữ hoàng.

Nó bước za xe limo. Đám nhà báo vẫn vây quanh đấy lần này thì vẫn phải có sự trợ giúp của vệ sĩ nó với vào xe được.

Nhưng nó lại không biết rằng có một người đang quan sát nó từ pahis xa sau bức rèm cửa sổ.

Nó chỉ còn 2 hum nữa ở lại Anh. Tối nay nó có một buổi tiệc ở nhà Nam tước Joxie. Nó sẽ phải đến dự bởi theo lời khuyên của ông nó thì nó cứ lên đến vẫn hay hơn. Nam tước Joxie có quan hệ khá thân với dòng họ William và tài sản của ông ta không phải là nhỏ.Thôi thì nó cứ đến đó cho xong.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tối nay nso sẽ mặc một chiếc váy màu trắng có những họa tiết trang trí là hoa TudorRose ( Hoa TudorRose được coi là quốc hoa của Anh, chứ không phải là tên do Rich bịa ra đâu ). Nhưng nó muốn mặc một chiếc váy màu khác nso không thích chiếc váy này bởi vì những bông hoa in trên váy làm nó nhing giống như bị mụn nhọt vậy. Mặc dù theo lời quả quyết của Jessica thì chiếc váy đó hợp với nó nhưng hợp với nó đâu có nghĩa là đẹp. Đang mải mê suy nghĩ thì Jessica bước vào:

- Phóng viên đã đến zùi. Em za mau đi cưng.

Nhờ có tài ngoại dao của Jessica mà nó có được một buổi phỏng vấn với thời báo Luân Đôn đổi lại thời báo Luân Đôn pahir trả cho Jessica một khoảng tiền không phải là nhỏ. Vuốt lại nết tóc nó bước ra phòng khách và mỉn cười thật tươi. Cũng như mọi khi như mọi cuộc phỏng vấn khác nhưng những gì nó đã trải qua.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

9h30 cuộc phỏng vấn kết thúc. Mỉn cười bước vào hỏi Jessica:

- Thế nào thành công đấy chứ.

- Chị rất mừng là mọi việc diễn da tốt đẹp.

- Chị thấy sao nếu tối nay em mặc một chiếc váy màu đỏ chứ không mặc mầu trắng.

- Trời ơi. Em có sao không vậy Roxy Rose, nếu mặc váy àu đỏ em sẽ trông chẳng khác gì một quả cà chua chín đỏ.

- Đi mà Jessica. - Nó lại nói bằng giọng nũng nịu và mỉn cười thật đáng yêu.

- Thôi được rồi. Chị đã nghe em nói giọng đó suốt và kỉu cười đó nữa. Nhưng nếu em có mặc váy màu đó thì làm sao em có thể làm được mụt chiếc váy trong thời gian ngắn thế? Kể cả có dùng váy củ thì em cũng đâu có chiếc nào màu đỏ?

- Em có một chiếc váy dạ hội màu đỏ năm em 12 tuổi.

- Nhưng bây giờ thì không.

- Có phải bay từ Anh tới Mĩ chỉ mất 2 tiếng đúng không?

- Ưm. Nhưng kể cả em có bay tới đó cũng chẳng thể làm gì được đâu.

- Sao lại không cơ chứ. Chúng ta còn 9 tiếng nữa cơ mà. 6h Bữa tiệc mới bắt đầu. Chị có thể bay về Mĩ, mẹ em mời thiết kế một chiếc váy màu đỏ cách đây 2 tuần trước. Bức ảnh chiếc váy đó được đăng trên tạp chí NewsFashion. Chiếc váy đó chưa có ai đặt hàng và chưa có ai mua bởi mẹ em không đồng ý bán. Em cho chị 5 tiếng để về lấy chiếc váy đó. Được chứ.

Jessica thở dài nhưng vẫn đứng lên đồng ý:

- Được zùi chị sẽ đi lấy cho em.

- Cảm ơn chị nhìu nha.

Bây giờ thì nó sẽ đi ăn trưa và chuẩn bị make up. Mọi chuyện sẽ ỏn mà. Hơn nữa nó biết chắc rằng William sẽ tới dự bữa tiệc này. Mà cũng có thể đây là cơ hội cuối cùng nó có được William

Bữa tiệc tối nay khá đông khách. Nó vừa bước vào đã được mọi người chú ý. Công nhận nó mặc váy màu đỏ rất đẹp thế mà Jessica và cả William đều nói nó giống quả cà chua chín đỏ. Nó ngồi một chỗ ở phái góc phòng đủ để quan sát mọi ngừoi xung quanh. Thực ra càng ngay ftaamf nhìn của nso càng bị hạn chế bởi mấy người bạn chưa quen, sắp quen, đã từng quen cứ vây quanh nó. Mấy chàng trai thfi có ý mún tán tỉnh nó còn có một vài cô gái thì mún hỏi về xa hướng thời trang. Nó bị xoay như chong chòng vậy. Nhưng dù sao nó vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc vì được mọi người yêu quý.

Nó nhìn Jessica mỉn cười. Jessica cũng theo nó tới bữa tiệc này, chị ấy đang được vây quanh không ít đàn ông lớn tuổi.

Đảo quanh góc phòng một lượt và nó đã nhìn thấy William. Hưm...Hưm... Anh ta đang được vây quanh bởi một lũ con gái. Đúng là đồ trăng hoa. Ở... Có phải nó đang ghen không nhỉ?

Buổi khiêu vũ đã đấn lúc vào tâm điểm. Mọi người đang say đắm trong điệu vũ của mình. Còn nó vẫn ngồi một mình ở góc phòng, tối nay nó sẽ không nhảy bởi vì đôi dày của nó khá cứng và nếu nhảy nhót nhìu nó sẽ bị đau chân. Lặng lẽ bước về phía cửa sổ nó đành đứng ngắm trời ngắm đất vậy.

Đôi giày màu đỏ quá cứng lại còn bó sát vào chân nó. Chân ố đau quá, bây giờ nó chỉ muốn ngã quỵ xuống hoặc là tháo đôi dày chết tiệc này ra khỏi chân. Chân nó càng ngày càng đau, đối với người mẫu đôi chân là một trong những thứ quý gái nhất vậy mà nó đối sử với chân nó chẳng tốt chủt nào. Hai chân nó bắt đầu khụy xuống thì... Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy nó, cảm giác này thật êm ấm thật quen thuộc. Nó quay lại nhìn và bây giờ thì nó không biết nói gì hết cả.

- Em không sao chứ?

- Không ạ.

William cúi sát xuống mặt nó tới mức nhìn từ xa người ta có thể nhần rằng nó với William chuẩn bị Kiss nhau. Đẩy tay William za khỏi người mình nó đã tự đứng được.

- Nhìn em tối hôm nay rất...

- Em biết anh định nói em giống quả cà chua.

- Mẹ em không dạy em khi ngắt lời người khác là bất lịch sự hay seo? Anh có định nói em giống quả cà chua đâu. Anh định nói là trông em rất đẹp.

- Oh.

Mặt nó đỏ bừng lên. Đây hông phải lần đầu tiên nó được khen đẹp nhưng lần này nó thấy rất khác.

- Em mún ngồi một chỗ nào đó hông? Ở đây lạnh lắm đấy.

Nó khẽ gật đầu. William dẫn nó tới một căn phòng mà nó đoán là phòng đọc sách. Ngồi xuống một chiếc salon đến bây giờ nó vẫn còn đỏ mặt.

- William

- Gì vậy?

- Em có thể...có thể...

- Sao nào, em nói đi.

Nó bít nói thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại nói là Em mún kiss anh. Nó cố gắng hít thật sâu, mọi việc đều ổn nó cứ coi như là lần đầu tiên bước lên dàn catwalk đi.

Túm lấy cổ áo William nó kéo lại ngần phái mình nó nhướn người lên và môi nso chạm vào môi William. Cảm giác ngọt ngào khó tả nó còn ngọt và thơm hơn những viện kẹo. Tay William ôm chặt lấy eo nó, lần mò khắp người nó. Nó đã hôn William rất lâu hôn đến khi nó thấy ghẹt thở mới thôi.

- Từ sau anh đừng uống nhìu rượu nữa nhé.

- Ưm. Tối nay em đpẹ lắm, màu đỏ hợp với em lắm.

- Đây là lần thứ 2 trong một tối anh khen em đẹp zùi. Mà em mặc váy màu đỏ đẹp sao anh lại nói giống quả cà chua chín.

- Bởi vì nếu em đẹp thì sẽ nhìu người để ý đến, anh không thích như zậy. Với cả em mặc váy đỏ nhìn trông đẹp anh sẽ mún ăn thịt em. Ăn sống đó, không ai ăn cà chua chín đâu.

Nói xong William cúi xuống hôn vào cổ nó.

- Rose, Roxy Rose em ở đâu vậy? Em lớn zùi chùng ta không còn thời gian chơi đùa đâu.

Tiếng của Jessica làm William ngừng lại.

- Em phải đi rồi.

- Ưm không sao đâu. Anh đợi được 5 năm thì 5 ngày nữa cũng chẳng seo cả.

Nó bước ra khỏi căn phòng và một niềm vui nho nhỏ giâng trng lòng có lẽ bởi vì nso đã trả hết nợ một cách đúng nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play