- 8h với vào học mà.- Nó đáp trong tiếng ngái ngủ.
- Thưa cô ở đây là 7h.
- Cái gì? Nó vùng dậy ngay.
- Thưa cô hôm nay là buổi học đầu tiên của cô ở trường mới.
- Tôi biết zùi.
Nó uể oải bước vào phòng vệ sinh. Sau khi tắm và thay đồ. Nó bước xuống phòng ăn với toàn bộ niềm vui khi về nhà - Ngồi nhà thứ
nhất của nó, nó còn vài ngôi nhà nữa. Nó mỉn cười ngật đầu chào tất cả
các nhân viên.
- Con mau ăn đi. Đúng giờ lun là 1 trong những bí quyết thành công.
- Ok.
Nó ăn hết toàn bộ phần ăn của mình. Nhìu kinh khủng. Cứ như là định vỗ béo nó trước khi cho lên nò nướng.
Ngồi trong xe nó có thể ngắm toàn bộ những công trình
kiến trúc, mĩ thuật nơi đây. Thành phố nổi tiếng với lịch sử lâu đời,
nhìu tỉ phú nhất trên thế giới, nhìu nhà đắt tiền,... Vô vàn lí do để nó yêu và ghét nơi đây. Nhưng nó mới 15 tuổi. Tại seo nó lại pahir ở cái
thành phố cổ kính lâu đời này. Nó muốn ở L.A ở đó nó có bạn bè, có những cuộc vui và là Queen Bee. Ở đây nó chỉ thấy sự già nua cổ kính.
- Thưa cô. Đến nơi zùi.
Câu nói của tên tài xế làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
- Tôi biết zùi.
Nó bước xuống xe 1 chách chán nản. Ngước nhìn ngôi trường mới nó chỉ thấy 1 vẽ mĩ lệ rất cổ kính. Còn về độ lớn thì chắc là gấp
đôi trường nó ở L.A. Mặc dù trường nó học trước kia là ngôi trường to và đẹp nhất L.A. Nó bước thẳng vào phòng hiệu trưởng. Với đầu óc tương đối tinh tế nó biết rằng đã có 1 số ánh mắt soi mói.
- Mời vào.
- Tôi là học sinh mới. Nói vậy cũng đủ hỉu ông biết tôi là ai.
- Tôi biết. Tôi đã nhận được thông báo và đơn xin học
cùng thông tin cá nhân của cô. Vì vậy tôi đã sắp xếp để cô vào lớp chọn 1 ở trường.
- Cám ơn ông. Bây giờ tôi muốn về lớp.
- Cô đi theo tôi.
Phòng học của nó cách hông xa phòng hiệu trưởng là bao. Lúc nó đến đã bắt đầu tiết học. Thầy hiệu trưởng đưa nó vào lớp.
- Đây là Zolecllt Roxy Rose. Bạn sẽ học cùng chúng ta từ ngày hôm nay. Mong các em giúp đỡ bạn.
Nó nhìn qua lớp học. Đúng là trường cho con nhà giàu có khác lớp có 11 học sinh ngồi học.
- Em ngồi ở vị trí cuối lớp nha.- Thầy hiệu trưởng lên tiếng.
- Không nó đáp cộc lốc.- Nó lên bàn giáo viên ngồi 1 cách tự nhiên thoải mái đưa 2 chân để lên bàn trước con mắt vô cùng ngạc
nhiên và căm tức của 11 con người và 22 con mắt đang ngồi dưới.
- Vậy em sẽ ngồi đâu?
- Tôi sẽ ngồi ở chỗ bàn đầu.
- Nhưng chỗ đó đã có người ngồi.
- Thì seo?
- Không có gì.
- Chẳng phải còn nhiều chỗ trống ở bàn 1 seo.
- Nhưng chỗ đó đều có người ngồi. Hôm nay các bạn ấy nghỉ học.
- Hưm. Vậy thì thầy hãy chuyển cái bạn mặt trông như người chết đi chỗ khác.
Cả lớp Oh lên 1 tiếng. Có lẽ nó vừa ngây làm 1 việc hông vừa ý 11 người ngồi dưới kia.
- Cô ta nghĩ mình là ai mà lại đòi ngồi chỗ của Zack.- Tiếng của 1 cô bạn ngồi dưới.
- Tôi là tôi. Tôi thích ngồi đó đơn giản bởi vì tôi thích.
Nó nhẹ nhàng bước xuống vị trí mình đã chọn. Mỉn cười với cậu bạn mà nó vừa gọi là mặt người chết. Có lẽ nụ cười của nó luôn có
tác dụng. Trả hỉu seo cậu bạn ý thu dọn sách vở xuống bàn dưới.
- Chúng ta học tiếp được chưa.
Thầy hiệu trưởng đã đi khỏi lớp. Nó lấy sách vở ra học tiết đầu tiên.
Buổi trưa ở cănntin nó lấy khay đồ ăn và chọn vị trí
tương đối dễ quan sát toàn bộ khu vực. Trong căntin mọi người nhìn nó xì xào bàn tán và với anh mắt thiếu tiện cảm. Nó từ chối tất cả lời mời
làm quen hay những câu giới thiệu. Mooic lần từ chối nó lại nhận được
câu nói :"Người đâu àm kiêu thế." hoặc "Cô tà nghĩ mình là ai cơ
chứ".... Nó cũng mặc.
Hôm nào cũng vậy. Đã 1 tuần kể từ khi nó chuyển tới
trường mới. Hông nói chuyện từ chối làm quen với tất cả mọi người. Đến
giơ gia chơi nó cũng chỉ mở laptop ra xem. Nó cũng nghe được rất nhiều
lời khen là xinh nhưng kiêu. Mỗi lần như vậy nó lại cười thầm trong
lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT