Sau khi nghe Quang anh nói chuyện Đường Thi phải đến gặp mẹ anh. Câu đầu tiên của cô là:
- Tại sao phải gặp?
Quang Anh nhếch môi cười nhạt. Đầu óc của cô ta chắc chắn là
chưa tiên hóa hết. Hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, nếu cô ta không phải người của Đông Bang hội thì có lẽ anh đã vả vào mồm cô
ta rồi.
- Cô nghĩ cái gì thế? Con dâu ai chẳng phải gặp mẹ chồng.
Đường Thi nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại hỏi:
- Vậy anh cũng phải ra mắt mẹ vợ.
- Cô có mẹ sao?
Nghe Quang Anh nói thế Đường thi bỗng nhiên muốn khóc. Phải rồi, cô đâu có mẹ. Bố là người đã nuôi cô lớn cơ mà. Nghĩ vậy
Đường Thi chợt òa lên khóc. Nước mắt tuôn trào khiến Quang Anh
hốt hoảng với lấy tờ khăn giấy cạnh đó:
- Sao thế? Tôi xin lỗi!
Đường Thi vừa khóc vừa nói:
- Tôi cũng muốn có mẹ.
Quang Anh dở khóc dở cười. Ai mà lôi mẹ ra cho cô ta được thì
làm đi. Anh không có cái khả năng đó. Tuy nhiên, anh sẽ không nói cái ý nghĩ này ra. Nếu nói ra thì anh sẽ bị rửa trôi bởi
cái máy nước mắt đang tuôn xối xả bên cạnh mất. Nếu nói thẳng ra thì có lẽ anh cũng là người có lỗi. Là anh đã động vào
nỗi đau của cô ta.
Quang Anh chỉ thiếu nước quỳ xuống vái ông trời ba lạy nữa
thôi. Cô ta cuối cùng cũng gạt bỏ "nỗi đau cá nhân" theo anh về
gặp mẹ. Anh biết là mẹ anh sẽ giở đủ trò đề làm cho cô ta sợ hãi cho mà xem. Ngày trước, mấy cô gái đã từng nhăm nhe làm
vợ anh cũng đã bị mẹ anh dọa cho một đi không trở lại. Haizzz,
chỉ cần lần này thành công thôi, là anh sẽ lạy thêm mẹ anh 3
cái nữa cho trọn bộ. Haha, nghĩ đến Đường thi phải xách dép
chạy đi là anh đã thấy tâm hôn trăm hoa đua nở, niềm vui dạt dào rồi. Thật là tuyệt vời nếu như nó cứ kéo dài mãi.
Tuy nhiên, Quang Anh quên mất Đường thi là ai.
Đường Thi nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Quang Anh mà chợt hiểu ra đôi điều. Tên ngốc này lại sắp sửa bày trò hại cô đây mà. Cô
không giống hắn, óc cô không thể trồng rau được và nó có rất
nhiều nếp nhăn trên đó. Các bạn không tin thì cứ bổ đầu các
bạn ra và so với tấm hình chụp sơ đồ não của cô mà xem. Chắc
chắn các bạn không thể thông minh bằng cô rồi. Xem nào, người ta nói "mẹ nào con nấy" mà cũng có thể nói ngược lại "con nào
mẹ nấy" (theo suy nghĩ của Đường Thi), chắc chắn là bà mẹ
chồng kia óc cũng phẳng lì rồi. Để xem cô cho bà ta trắng mắt
ra và vui mừng tôn thờ cô như thế nào. Những bộ phim mẹ chồng
hại con dâu đã cho cô rất nhiều kinh nghiệm rồi. Đường thi đã
rút ra được một kinh nghiệm xương máu như thế này: Gặp mẹ
chồng ác là mình phải ác hơn bà ta. Có thể thì mới thắng
được. Haha, nghĩ đã thấy tuyệt vời rồi. Cảm giác này mà kéo
dài đến hết cuộc đời thì còn tuyệt hơn nữa.
*****************
Chiếc BMW X5 đỗ xịch trước đại sảnh của Tòa Nhà Vàng. Quang
Anh bước xuống như một minh tinh điện ảnh khiển cho mấy cô gái
đi đường tí nữa thì đâm đầu vào xe tải vì mải nhìn. Haizz, ai
nói là vẻ đẹp không thể làm chết người? Hôm nay, Quang Anh mặc
một Chiếc áo sơ mi xanh dương lịch lãm. Cộng thêm vào đó là
chiếc quần âu càng tăng thêm vẻ nam tính của anh. Khuôn mặt tuấn tú với chiếc mũi cao và thẳng, hàng lông mày lưỡi mác rất
phong độ... Chiếc đồng hồ versace sáng bóng trên cổ tay như bút
màu vẽ lên mặt anh hai chữ: Có tiền. Và nó khiến cho nhiều kẻ phải hậm hực hét lên: Đời thật bật công.
Đường Thi ngó từ trên tầng 20 xuống và đã nhìn thấy Quang anh.
Chiếc BMW của anh ta cũng không tồi chút nào. Cô đi ra phía tủ
và mở nó ra. Ánh mắt thăm dò một lượt rồi cô quyết định hôm
nay ăn mặc đơn giản nhất có thể, để còn lừa bà la sát kia nữa chứ. Tuy nhiên, bình thường của Đường Thi sẽ là như thế này:
Một chiếc quần côn, một chiếc áo thun khoét cổ rất nghệ
thuật, một đôi guốc 12 phân rất sành điệu. Cộng vào đó là
vành tai được bấm 4 lỗ, bộ tóc đỏ rực càng tô điểm cho Đường
Thi treo trên cổ mấy chữ: Không thể bình thường hơn. Thôi vậy,
có lẽ như thế này là rất bình thường cho cô ấy rồi.
Quang Anh nheo mắt nhìn Đường Thi đi lại về phía mình. Chiếc áo bó sát và khoét sâu đến ngực của cô ta khiến anh nhớ lại cái đêm hôm trước. Những đường cong của cô ta như khiến anh đê mê,
rồi còn khuôn mắt quỷ mị lúc đó của cô ta nữa chứ... Nếu cô
ta không phải Đường Thi thì nhất định người "tử trận" sẽ là
anh rồi. Mà bây giờ anh còn chưa đủ để "tử" hay sao? Có trách
cũng chỉ trách tại sao ông trời cho cô ta là con gái của Liêu
Tuấn.
Đường Thi ngồi vào xe. Tên đần độn này còn chẳng thèm mở cửa
cho cô nữa. Giờ thì cô đã biết thêm một bí mật rất hay nữa là anh ta còn kém thông minh hơn cả Mac. Nghĩ đến đây cô lại lắc
đầu thở dài thương hại cho anh ta, có thể là ông trời bất công
với anh ta thật.
- Cô thở dài cái gì?
Không khí im lặng trong xe được Quang anh phá vỡ bằng một câu hỏi.
Đường Thi chẳng thèm nhìn anh ta mà trả lời:
- Tôi thở dài thì liên quan đến anh hay sao?
Mẹ kiếp! Quang anh tự chửi thề trong lòng. Thật khó chịu khi
nghĩ đến cô ta sắp là vợ mình, những lúc như thế anh chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh và...xả nước. Anh đau khổ quá, năm
nay anh mới có 27 tuổi thôi. Cuộc đời anh vẫn còn rất nhiều
điều hay ho anh chưa khám phá hết mà tất cả đều nằm ở phụ nữ là chính. Và bây giờ, khi còn chưa có tình yêu xuất hiện với
vợ sắp cưới thì anh đã tự kết cho mình cái án chung thân với
một tờ giấy đăng kí kết hôn chết giẫm kia. Bỗng nhiên Quang Anh
nhớ đến vụ phải hù dọa cô ta.
Đường thi trố mắt ra ngạc nhiên. Đối đáp không tồi, vậy tại sao bà ta lại phải đi làm quản gia nhỉ? À há, cô đoán chắc chắn
rằng bà ta bị trượt đại học luật. Lại một con người đáng
thương nữa. Thế là cô liền vỗ vai bà ta và nói vẻ thông cảm: