Đường Thi vứt đống quần áo lên giường, cô cũng bò lên theo đó
đến chỗ Quang Anh. Dùng đôi mắt chớp chớp như muốn quyến rũ
nhìn anh:
- Quang Anh mà em biết không phải là một thằng cha lôi thôi như thế!
Quang Anh đẩy tấm thân đang dần dần đè lên người anh ra. Anh phải cự tuyệt cô ta ngay lập tức, tránh trường hợp chốc nữa anh
lại phải chạy vào nhà vệ sinh giải quyết.
- Cảm ơn vì lời khen của em. Nhưng anh mặc đẹp là để cho ai
ngắm? Chẳng phải dù có mặc đẹp thế nào thì "người ta" cũng
không thích hay sao?
- Nhưng dù sao thì em cũng không thích chồng em ăn mặc lôi thôi!
Nghe thấy câu nói này, Quang Anh lập tức nhổm người dậy. Cô ấy
vừa nói cái gì? "Chồng em"? Ôi! Nghe nó mới ngọt ngào và
thuận tai làm sao. Thế là, trong giờ phút quá khích, anh đã
nắm chặt lấy tay Đường Thi nói trong nỗi xúc động:
- Em vừa nói gì? Em không thích ai ăn mặc lôi thôi?
Chỉ là một câu nói thôi mà đã khiến công tử phong lưu đa tình,
hằng ngày nghe mấy em xinh tươi nói như rót mật vào tai mà vẫn
thấy chán phải trào dâng cảm xúc như vậy. Đương nhiên là Quang
Anh không hề để ý đến sự thay đổi này.
Đường Thi chợt cười thầm trong bụng. Hóa ra Quang anh chính là
một anh chàng cả đời chưa được nghe lời nói quá một gram
đường. Nếu không thì cô chỉ nói có mấy ngôn từ thường ngày
thôi mà anh ta đã sắp vái quỳ cô rồi. Kể ra thì cũng đáng yêu
đó chứ?
Đường Thi chớp chớp mắt trả lời:
- Em nói là em không thích anh ăn mặc lôi thôi.
Quang Anh vẫn kiên trì đi tìm câu nói làm mình trở nên yếu mềm:
- Không phải. Thay cái từ "anh" đi bằng cái từ lúc đầu em nói đấy.
Đường Thi giả ngu không nhớ câu nói của mình lúc đầu. Mắt cô
đảo đi đảo lại như rang lạc. Khuôn mặt cô lúc đó trông đến tức
cười. Khiến cho Quang Anh từ hi vọng chuyển sang tuyệt vọng. Anh
hẩy tay đứng dậy và nói:
- Thôi bỏ đi. Em đợi anh, anh thay quần áo.
Bể bơi ở chỗ Len hóa ra là một bể bơi trong nhà kính chừng
vài chục mét vuông chứ không phải là bể bơi lộ thiên như Quang
Anh tưởng tượng. Hóa ra thì Đông Bang hội tài chính không phải
là lớn...mà là quá lớn. Nó có thể đè bẹp cái tập đoàn phim ảnh của anh.
Quang Anh mặc một chiếc quần ngắn thấp thoáng đầu gối màu
trắng, áo thể thao trắng, mũ lưỡi trai trắng và cái kính râm
màu đen. Trông anh vừa trẻ trung lại vừa năng động. Tuy là đi bơi mà anh mặc như đánh tennis thì cũng không sao, chỉ cần đẹp là
được. Với con mắt của Liêu Tuấn thì ông ta thấy rất hài lòng
về gu ăn mặc của con rể. Đường Thi con gái ông ngắm người chuẩn ra phết!
Quang Anh bước đến chỗ bố vợ, ông đang ngồi trên mép của bể
bơi, dường như đã bơi được một lúc rồi. Quang Anh cười cười:
- Con chào bố! - Rồi lại quay ra cả phía An Hợp - con chào mẹ!
An Hợp mặc một bộ đồ tắm hai mảnh. Bà đã bước qua tuổi 40,
nhưng những đường cong trên cơ thể còn nóng bỏng hơn cả thiếu
nữ đôi mươi. Làn da nõn nà không một chút tì vết của sự lão
hóa. Phần bụng, dù có nhìn lòi mắt cũng không thấy chút mỡ
thừa nào. Quả là một vẻ đẹp "ăn thịt người"! Khi An Hợp nghe
Quang Anh chào như vậy thì mắt rời khỏi quyển tạp chí. Bà
nhướn mày nhìn Quang Anh, xem ra là khá hài lòng với kiểu xưng
hô vừa rồi. Nhưng sao chỉ có một mình Quang Anh?
- Cô ấy đi thay quần áo tắm. Sẽ ra ngay bây giờ ạ!
- Con không định tắm à?
Quang Anh mỉm cười đáp lại:
- Con không.
An Hợp vẫn dò hỏi:
- Không biết bơi sao?
- Rất giỏi là đằng khác.
- Ồ! Vậy ta muốn con bơi thi với ta.
Quang Anh cứng họng không nói được gì. Anh không muốn bơi là vì
sợ sẽ bị Đường Thi chơi xấu. Dù sao thì cái bể này sâu cũng
phải 2m, cô ấy có ý đồ thì chắc chắn anh sẽ không thoát được
cảnh uống nước no khỏi ăn cơm. Nghĩ lại, anh thấy mình đã trở
lên đề phòng người vợ xinh đẹp đến gian xảo của mình từ khi
nào vậy nhỉ? Còn bây giờ thì sao? Cái mồm đã làm hại cái
thân anh rồi. Thà lúc đó chịu nhục một tí, nói không biết bơi
thì đã thoát được. Quang Anh thở dài cái thượt. Chợt, anh nảy
ra một ý định...
Quang Anh bỗng dưng kêu toáng lên:
- Ai da. Chuột rút, chết rồi!
An Hợp không thèm nhìn Quang Anh, mắt bà vẫn đảo đi đảo lại
từng dòng chữ trên quyển tạo chí. Bà nói bẳng giọng sắc như
dao:
- Chuột rút thì lo mà nắn chân đi. Còn ngồi đó mà kêu ca à?
Quang Anh khóc thầm trong lòng. Bà mẹ kế của Đường Thi còn dã
man hơn cả cô ấy. Giờ thì anh đã hiểu tại sao vợ anh lại mang
trong đầu những ý nghĩ "độc đáo" rồi. Một bàn tay vô hình chỉ vào người An Hợp và một giọng nói trong thâm tâm Quang anh vang
lên:
- Đây! Nguyên nhân tại sao có những con quái thú đội lốt người là đây thưa các bạn.
Quang Anh trong phút chốc thần người ra. Tuy là thân thể của
Đường Thi đã không còn xa lạ gì với anh nữa, nhưng tính ra cũng đã lâu rồi anh chưa được nhìn thấy cô ấy ăn mặc một cách nóng bỏng như thế này. Có phải cô ấy có dã tâm hại anh đêm nay mất ngủ không?
Còn Liêu Tuấn và An Hợp vì vẫn bình thản cứ như kiểu đã nhìn chán đến nỗi không muốn nhìn nữa rồi. Xem ra Quang Anh có chút tủi thân.
Đường Thi bước đến ngồi lên đùi Quang Anh để thể hiện tình yêu
của hai vợ chồng mãnh liệt như thế nào với hai ông bà già.
Một cánh tay cô vòng qua cổ Quang Anh kéo sát người anh lại
phía mình, tay kia nắm lấy bàn tay ở trên cổ Quang Anh. Trông hai người lúc này thật là nóng bỏng. Đường Thi lắc lư trên người
Quang anh, cô mỉm cười với An Hợp:
- Chúng ta bơi thi chứ?
An Hợp đặt quyển tạp chí xuống nhìn Quang anh đầy ngụ ý và nói:
Liêu Tuấn vẫn ngu ngơ tưởng con gái quan tâm đến mình quá sức
nên trong lòng tự hào và hài lòng không kể xiết. Mặt ông cứ
thế mà vênh lên để rồi nhận thấy một cái nhìn đến đáng ghét
của An Hợp.
Chỉ đợi có thế, Đường Thi vội vàng hô to:
- Quang Anh thắng.
Quang anh chống tay nhấc thân hình lên mé bể. Anh nằm ngửa người ra thử hổn hển như sắp chết. Không, chỉ cần một chút nữa thôi là nhất định anh sẽ chết. Nhưng anh đang hoài nghi, có phải là do Đường Thi nên anh mới thắng không nhỉ? Sao anh chẳng thấy vẻ
vang gì cả?
An Hợp bơi về phía Liêu Tuấn rồi quay ra mỉm cười hài lòng với Quang Anh:
- Tốt lắm!
Đường nhiên là bà cũng biết cái ý đồ mà ai cũng hoài nghi
của Đường Thi. Bà bỏ qua cho Quang anh là vì bà đã bị mắc bẫy của Đường Thi. Người thứ hai sau Liêu Tuấn có thể lừa bà.
Đúng là cha nào con nấy!
Đường Thi chạy ra chỗ Quang Anh nằm. Cô dùng ánh mắt cười cười
nhìn anh, trông anh giờ đây như một con cá nhỏ bị người ta vớt
lên bờ, đang cố thoi thóp phần mang của mình để níu kéo sự
sống. Đường Thi ngồi xuống bên cạnh, kéo mạnh người Quang Anh
dậy.
Quang Anh đang mệt lại bị Đường Thi sắp sửa hành hạ anh uể oải đáp:
- Thôi nào. Để anh nghỉ đi.
Đường Thi cười khúc khích:
- Sức lực của anh chỉ đáng như thế thôi sao?
- Em cứ thử xuống bơi như anh xem có sống mà ngoi lên đây được không?
- Được rồi. Lên thay quần áo đi, chúng ta đi ăn.
Khi nghe thấy ăn Quang Anh cảm thấy khí quản bỗng nhiên như bị
nén lại, lục phủ ngũ tạng rạo rực hẳn lên. Nhưng mà tứ chi
của anh thì vẫn mềm nhũn ra như cọng bún sợi mì vậy. Đây là
kết quả cho việc trước khi bơi anh không khởi động. Cũng may là
trong quá trình bơi không bị chuột rút.
- Kéo anh dậy đi.
Đường Thi đỡ mạnh người Quang Anh dậy. Khuôn ngực của cô thoắt
ẩn thoắt hiện trước mắt anh, mái tóc buông thả xuống đã che
mất điểm nhìn. Hương thơm của hoa hồng vương vấn nơi cánh mũi
khiến Quang Anh đáng ra là đã đứng dậy được thì đột nhiên lại
quỵ xuống. Hành động này khiến Đường Thi sợ chết khiếp, cô
lại tưởng anh có vấn đề gì về tim.
- Sao thế? - Đường Thi lo lắng hỏi.
Quang anh hơi nóng mặt. Anh gạt tay Đường Thi ra và tự đứng dậy. Nếu như mà nhờ cô ấy thì chẳng thà giết chết anh đi còn hơn.
Để cô giúp khác gì dẫn anh đến trước mặt thần Venus mà không
được thốt lên câu "Đẹp quá!" Dù gì thì anh vẫn là đàn ông.
- Không có gì. Chúng ta đi ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT