Ba chiếc xe, ít nhất
cũng tới sáu, bảy người, nhưng chỉ có Hàn Duệ và Phương Thần là ngồi lại ăn cơ
Tôi sẽ tìm lại chiếc túi
cho em”, Hàn Duệ nói trong lúc đọc thực đơn, mắt vẫn nhìn vào mục đồ uống.
Phương Thần không chút
nghi ngờ khả năng này của Hàn Duệ.
Quả nhiên, chỉ mười phút
sau, mới ba món được đưa lên thì đã có người
cầm chiếc túi đi vào đưa lại cho cô. Mọi thứ trong túi vẫn còn nguyên vẹn, dù
cho ví tiền bị lục, nhưng không thiếu xu nào.
Cô thấy người ấy ghé sát
vào tai Hàn Duệ thì thào mấy câu. Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng cô cũng nghe
bập bõm được mấy từ “... đã làm theo như nếp cũ rồi”.
Cô bất giác sững người
trong một lúc, chờ người kia đi khỏi mới hỏi: “Anh đã làm gì với hai người cướp
túi của tôi rồi?”.
Hàn Duệ đang ngồ uống
rượu đối diện cô, ngón tay dài giữ lấy ly, động tác rất tao nhã, xem ra anh ta
là người được giáo dục rất cẩn thận từ hồi còn nhỏ. Hàn Duệ nhìn cô, đáp: “Biết
chuyện này đối với em chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vốn dĩ chỉ là sự phỏng
đoán, nhưng bây giờ tất cả đã chứng thực cho suy nghĩ của cô. Phương Thần đặt
đũa xuống, nói: “Tôi chỉ muốn biết anh sai người sử dụng kiểu bạo lực gì. Đánh
cho một trận, hay là đâm mấy nhát trên người bọn họ?”.
“Tính chính nghĩa, hào hiệp
của em xem ra dùng không được đúng chỗ cho lắm. Hình như em quên mất là người
bị cướp đồ là ai rồi thì phải.”
“Vì thế nên mới dùng bạo
lực trấn áp bạo lực? Tôi là người bị hại, vậy thì trước khi ra tay anh cũng nên
trưng cầu ý kiến của tôi mới phải chứ?”
“Xem ra em đang trách
tôi vì đã không tôn trọng em.” Hàn Duệ ngước mắt lên nhìn cô một cái, làm như
sức hấp dẫn của cô không bằng bát nước canh trước mặt, vì thế nên gật đầu đáp
với giọng chế giễu: “Thế thì được thôi, nếu có lần sau tôi sẽ trưng cầu ý kiến
của em”.
Lần sau ư
Cô cảm thấy rằng anh ta
đang cố ý chọc giận cô.
Những chuyện như thế này
người bình thường chỉ mong tránh càng xa càng tốt, mà tốt nhất là cả đời không
gặp phải, thế mà anh ta lại nói với cô lần sau? Hơn nữa lại còn nói với giọng
đùa cợt thản nhiên nữa chứ, cứ như là đang bàn về thời tiết trong ngày không
bằng.
Thật đúng là không thể
hợp chuyện được!
Nhưng, việc đã rồi thì
chẳng có cách nào thay đổi được. Cô trừng mắt vẻ phẫn nộ, rồi cúi đầu xuống,
không thèm nói với anh ta thêm lời nào nữa.
Khi về nhà, Hàn Duệ bảo
lái xe đỗ dưới tòa nhà, rồi đích thân đưa cô đến thang máy.
Không cần phải phiền
phức thế đâu.” Trong lòng vẫn chưa quên chuyện trong bữa ăn nên vẻ mặt của
Phương Thần rất lạnh lùng, thậm chí cô còn đưa mắt nhìn Hàn Duệ với vẻ coi
thường: “Anh vẫn còn sợ tôi bị cướp lần thứ hai à?”.
“Không hẳn thế. Không có
lẽ em luôn đen đủi như vậy?” Hàn Duệ quay lại, như thể hỏi thật lòng, mắt hơi
nhướng lên tạo thành một đường cong rất đẹp.
Phương Thần bỗng phát
hiện ra, anh ta thực sự rất tài, khi không nói câu nào có thể làm cho không khí
xung quanh như ngưng đọng lại, nhưng một khi mở miệng thì lập tức kích động
tinh thần của những người bên cạnh, khiến cho họ phải theo hướng mà anh ta mong
muốn.
Giống như lúc này, dường
như anh ta đang cố ý cười nhạo cô, khiến cô phải tức giận.
Thế nên, cô bặm môi lại,
nói với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Từ trước tới nay vận may của tôi rất tốt. Có
điều thời gian gần đây quả thật cũng cần phải xem xét lại”. Cô hơi ngừng lại
một chút rồi bổ sung một câu: “Nói một cách chính xác hơn, kể từ sau khi gặp
anh, những chuyện đen đủi cứ liên tiếp xảy ra với tôi”, nói xong cô quay đầu đi
im lặng.
Hàn Duệ thấy thế, bất
giác mỉm cười, đôi mắt rất có hồn phản chiếu trên cánh cửa kim loại tỏa ra ánh
nhìn sâu thẳm về phía cô, “Có phải từ trước đến nay em luôn nhanh miệng đối đáp
như vậy không? Hay là kể từ gặp tôi mới trở nên như vậy?”.
Những con số màu đỏ
trong thang máy đang nhảy dần lên cao, một làn gió lạnh từ một góc trên đầu
thang máy luồn xuống.
Hàn Duệ cho hai tay vào
túi quần, đứng dựa vào tường với dáng vẻ rất thư thái, đầu hơi cúi nghiêng
xuống, ánh mắt vẫn ẩn chứa nụ cười - vẻ bình thản này hoàn toàn không hề giống
với dáng vẻ của một phần tử nguy hiểm.
Và cả ngữ khí của anh ta
cũng không hề giống, vô cùng ôn tồn, thậm chí còn mang ngữ điệu thương lượng
chưa từng thấy với cô: “Chẳng lẽ những lần gặp nhau sau chúng ta cũng cứ đối
đáp với nhau như thế này ư?”.
Thật ra, điều anh ta nói
cũng có lý. Phương Thần nghĩ, chuyện đã đến nước này, nếu muốn xóa sạch quan hệ
với anh ta là chuyện không thể được nữa rồi.
Thế thì về sau sẽ thế
nào đây?
Trạng thái lúc nào cũng
phải cảnh giác, lúc nào cũng căng lên như dây cung quả thực là rất mệt.
Nên trước khi bước vào
trong nhà, Phương Thần quay người lại nói: “Chung sống hòa bình, được không?”.
Hàn Duệ đáp: “Đồng ý”.
Hàn Duệ vừa nói xong thì
thấy Phương Thần chìa tay ra. Bàn tay trắng muốt, mịn màng và mảnh mai, lòng
bàn tay cũng rất mỏng, đường nét đẹp, trông như được làm bằng sứ, dưới ánh đèn
sáng rực, trông lại càng thấy rõ đường nét của bàn tay ấy.
Hàn Duệ cúi đầu nhìn,
bất giác không khỏi cảm thấy buồn cười: “Đây mà cũng coi là cách thức đi tới
thỏa thuận của bậc quân tử ư?”. Mặc dù nói như vậy nhưng anh vẫn đưa tay ra bắt
tay cô với vẻ hợp tác.
“Hy vọng lần gặp sau anh
sẽ tuân thủ quy ước này”, Phương Thần khẽ mím môi, ánh mắt nhìn thẳng, có vẻ
như do trước đây bị bắt nạt nên khiến cô không mấy tin tưởng vào Hàn Duệ sau
này.
Từ trước đến nay cô luôn
tỏ vẻ đáo để đối với Hàn Duệ, còn bây giờ thì thay vào đó là vẻ nhượng bộ cầu toàn,
trông thật đáng yêu
Hàn Duệ bất giác lại mỉm
cười lần nữa, ngay cả anh cũng không phát hiện ra rằng hôm nay mình đã cười hơi
nhiều.
Tiếp đó, Hàn Duệ khẽ
nhướng đôi mắt đen nhìn cô rồi nói với ý tứ xa xôi: “Phụ nữ chưa hẳn là người
bị hại. Thực ra, ngoài những khác biệt ưu thế bẩm sinh, trong suy nghĩ của tôi,
từ trước tới nay em chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, và sau này tôi thấy cũng
như vậy”.
“Thế sao?”, Phương Thần
rút tay về, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thế thì tôi sẽ coi đó là một lời khen. Cần
phải cảm ơn anh, vì đã bắt đầu tạo ra sự chung sống hòa bình giữa chúng ta một
cách tốt đẹp. Còn bây giờ thì tôi phải phải vào nhà rồi. Chúc ngủ ngon”.
“Thế thì hẹn gặp lại hôm
khác.”
Trước khi Phương Thần
đóng cánh cửa lại, Hàn Duệ đã quay người bước vào thang máy.
Đến lúc Tạ Thiếu Vĩ hút
đến điếu thuốc thứ sáu, cánh cửa sổ bỗng bị luồng ánh sáng rất mạnh của chiếc
xe chiếu qua, tiếp sau đó là tiếng động cơ quen thuộc truyền đến.
Tạ Thiếu Vĩ dập tắt điếu
thuốc rất nhanh, co vội hai bàn chân gác trên bàn uống nước, bước nhanh tới
cửa, đón Hàn Duệ từ bậc cầu thang, sau đó nói thẳng luôn: “Đại ca, Cường Tử
muốn gặp anh”.
Hàn Duệ tiện tay ném
chiếc áo khoác xuống ghế, đưa lay lên xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi dưới ánh
đèn, duy chỉ có đôi mắt là vẫn rất sắc, hỏi bằng giọng lành lạnh: “Bây giờ nó
đang làm gì?”.
“Dạo trước trốn một thời
gian, nghe nói mới về từ tuần trước.” Tạ Thiếu Vĩ quan sát rất kỹ sắc mặt của
Hàn Duệ, giọng nói chợt hạ thấp xuống: “Hắn nói có chuyện rất gấp, nhất định
phải gặp anh để nói”.
Hàn Duệ vừa bước lên cầu
thang vừa nói, đầu không hề ngoảnh lại: “Thế thì cậu sắp xếp thời gian đi”.
“Được
Hôm Lý Cường đến, hầu
hết các anh em khác đi vắng, trong biệt thự chỉ có Tiền Quân và hai người nữa
nằm ngồi ngổn ngang xem bóng đá trong phòng khách.
“Thằng nhóc này, dạo này
mày gầy đi không ít nhỉ?” Tiền Quân ngẩng đầu lên nhìn người anh em cũ từ đầu
đến chân một lượt, rồi ngoác mồm về phía Lý Cường, nói: “Đại ca đang ở thư
phòng trên gác”.
Lý Cường cầm bao thuốc,
lôi ra từ trong túi áo rồi lại cho vào, hỏi với vẻ hết sức thận trọng: “Đại ca
đã hết giận chưa?”.
Tiền Quân liếm mép: “Tao
làm sao mà biết được. Mày cứ lên đi rồi khắc biết”.
Cho đến phút đá bù giờ
của trận đấu, từ phía cầu thang mới nghe thấy có tiếng động.
Lý Cường đi xuống một
mình, chào mấy câu vội vàng rồi dường như không kịp nói gì thêm với mấy anh em,
mở cửa ra về. Cũng không ai biết Lý Cường đã nói gì với Hàn Duệ, chỉ biết rằng
sau khi Tạ Thiếu Vĩ ra ngoài giải quyết công chuyện trở về, Hàn Duệ đã thay
quần áo, tay cầm chìa khóa xe, nói: “Tôi ra ngoài một chút”.
Tiền Quân hỏi với theo
sau: “Không cần chúng em đi cùng ạ?”.
“Không cần.”
Tới khi chiếc xe chạy
thẳng một mạch ra ngoại ô, Phương Thần mới thôi không nhìn ra phía ngoài cửa xe
nữa. Đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai bị gió thổi rối tung, cô quay đầu lại nói:
“Tôi có diễm phúc thật đấy, được anh làm tài xế cho cơ mà”.
“Có cần thiết phải làm
cho tôi trở nên khó gần như thế không?” Người đàn ông đang lái xe đeo kính đen,
càng làm cho khuôn mặt nhìn nghiêng thêm vẻ cương nghị, từ trán đến cằm tạo
thành một đường cong gần như hoàn mỹ.
Phương Thần thấy bất ngờ
vì điều này.
Hôm nay thì thực sự là
thấy bất ngờ. Vốn lẽ cô chỉ thuận mồm nói muốn tới cô nhi viện Từ n, không ngờ
lại bằng lòng đích thân lái xe đưa cô đi, hơn nữa không có kiểu trống dong cờ
mờ kéo thêm hai chiếc xe của thuộc hạ, như vậy sẽ không làm cho các bé thấy sợ
hãi.
Cô định nói, anh đúng là
một người vui buồn thất thường, và rất khó hiểu. Nhưng rồi lại không nói ra lời
mà chỉ cười rằng: “Xem ra, thỏa thuận hôm ấy của anh thực sự có hiệu quả rồi
đấy”.
“Tôi cũng cảm thấy như
vậy.” Hàn Duệ hơi quay đầu lại, lướt nhìn nhanh khuôn mặt của cô qua cặp kính
đen.
Không thể không thừa
nhận rằng, khi không khí trở nên thân thiện hơn thì hai người tương đối hòa
hợp. Ít nhất cũng không cảm thấy khó xử và ngượng ngùng, còn cô cũng sẽ không
giống như những người khác, tỏ ra bất cứ sự gò bó gượng ép nào trước mặt Hàn
Duệ.
Thực ra, nhiều lúc Hàn
Duệ không rõ rốt cuộc thì Phương Thần coi anh là người như thế nào. Nhưng có
thể khẳng định rằng, cô không sợ anh, từ chỗ không sợ anh nên suốt thời gian
Hàn Duệ dưỡng thương ở nhà cô, dù phải tiếp xúc ở một khoảng cách rất gần, cô
vẫn coi anh là người có thể thấu hiểu được, hoặc là ngạo nghễ theo kiểu bề
trên.
“Sắp đến rồi, rẽ trái
rồi đi thẳng vào trong”, Phương Thần lên tiếng nhắc.
Trước đây Hàn Duệ chưa
bao giờ đến những chỗ như thế này, mặc dù có tiền, nhưng chuyện làm từ thiện
quyên tặng cho các tổ chức phúc lợi xã hội chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ của
anh.
Ngược lại, Phương Thần
tỏ ra rất quen đường thuộc lối, vừa xuống khỏi xe là đi thẳng vào đại viện.
Lúc Hàn Duệ đang đứng
dựa vào xe hút thuốc thì thấy hai đứa trẻ một trai một gái dắt tay nhau chạy
qua rồi dừng bên cạnh anh. Đứa bé gái ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Duệ bằng đôi mắt
đen láy.
“Chú ơi...”, giọng nói
lảnh lót của đứa trẻ phá vỡ sự yên tĩnh nhưng trong tiếng gọi ấy chứa đựng sự
sợ sệt, có thể chúng thấy sợ khi đứng trước người đàn ông lạ lẫm và im lặng.
Ngập ngừng một lát, đứa trẻ mới tiếp tục nói: “Cô Lý nói như vậy là không tốt”.
Hàn Duệ nhíu mày không
hiểu.
“Cô nói, hút thuốc có
hại cho sức khỏe!”, cậu bé đứng bên có vẻ lớn hơn phụ họa thêm mấy câu, mắt
nhìn chăm chăm vào bàn tay Hàn Duệ.
Hàn Duệ hơi sững người
ra một lát, rồi cúi đầu xuống nhìn điếu thuốc đang hút dở, mặt không chút biểu
lộ, nhưng chỉ một lát sau đó anh nghiêng người vào xe và dập tắt điếu thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT