Giờ phút ấy, vùng
biển phía nam của Trung Quốc trông như một dải lụa đen khổng lồ, không có giới
hạn, chẳng nhìn thấy điểm tận cùng, trải dài bốn bề, nối liền với bầu trời đêm
không sao một cách hoàn mỹ, như thể không có lấy một kẽ hở.
Cũng không biết là
lần thứ mấy, tiếng máy nổ của chiếc tàu tìm kiếm số 2 vẫn tiếp tục kêu phành phạch,
phá vỡ màn đêm yên tĩnh đến khác thường.
Tiếng máy nổ cứ xa
rồi gần, gần rồi lại xa, chiếc đèn thăm dò ở đầu thuyền cứ lắc lư, vạch thành một
đường sáng hình vòng cung kèm theo tiếng gọi phát ra từ chiếc loa dội lại mấy lần.
Nhưng, chẳng có tiếng đáp trả nào.
Trừ mấy con sóng bạc
chồm lên khi man thuyền lướt qua, tất cả vẫn yên tĩnh như vậy, như thể chúng mới
là vị khách không mời mà đến, như thể mấy tiếng đồng hồ trước đó chưa từng xảy
ra chuyện gì.
Trời vừa trút một
trận mưa lớn, mùi hoen gỉ của sắt thép thoang thoảng trên boong thuyền,hoà lẫn
với mùi tanh trong gió biển và cả mùi của dầu máy, khiến người ta buồn nôn.
Từ Thiên Minh- người
của đội cơ động đặc biệt đi lại từ mạn tàu, chợt nhìn thấy người con gái ấy
đang đứng dưới ánh đèn. Cô mặc một bộ váy áo màu đen, chiếc váy mỏng và nhẹ bay
trong gió, tựa như đôi cánh màu đen chấp chới, cất cánh bay lên. Nhưng bước
chân rất vững vàng, trong một ngày thời tiết như thế này mà dường như cô không
thấy lạnh, chỉ đứng yên đó, ánh đèn pha chói mắt thỉnh thoảng lại chiếu lên người
cô, khiến cho phần cổ và phần bờ vai lộ ra ngoài ánh lên mịn màng như ngọc.
Dường như nghe thấy
tiếng bước chân, cô vội quay đầu lại, Từ Thiên Minh bất giác bước nhanh về phía
trước, do dự một lát, anh cất tiếng gọi: “Phương Thần…”, sao đó dừng lại và lắc
lắc đầu.
“Chúng tôi quyết định
quay về. nửa tiếng vừa rồi là thời gian tìm kiếm tốt nhất, thế nhưng chẳng thấy
bóng dáng người đó đâu. Nếu cứ tiếp tục, e rằng chẳng có kết quả gì, vậy nên tàu phải quay trở về.”
“Ít nhất vừa rồi
các anh cũng đã phát hiện ra những mảnh vụn, chẳng phải thế sao?”.
“ Đúng vậy. nhưng cũng chỉ là những mảnh vụn mà
thôi.” Từ Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen đặc, hít một hơi thật sâu,
cố nén sự bất an trong lòng, nói: “Trận mưa vừa rồi lại khiến cho việc tìm kiếm
thêm khó khăn, rất nhiều…”. ngừng một lát, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tới mức
khiến người khác sửng sốt của cô gái, nói tiếp: “Rất nhiều thứ đã bị cuốn trôi
đi, trong đó có lẽ có cả anh ấy”. Hai từ “thi thể” cuối cùng chẳng thể nào bật
ra được trước mặt cô.
Phương Thần ngây
người, thực ra trong suốt khoảng thời gian tìm kiếm không phải là cô không nghĩ
đến kết quả ấy, nhưng bây giờ khi nghe những lời ấy thốt ra từ miệng của Từ
Thiên Minh cô mới cảm thấy nó thật tàn khốc.
Chiếc tàu đã quay
đầu lại, hướng mũi về bến cùng tiếng động cơ đơn điệu.
Cô đứng đó, mái
tóc búi cao sau gáy, để lộ một khuôn mặt xinh xắn lạ thường, trong bóng đêm đẹp
như một bức tượng.
Cô im lặng hồi
lâu, sau đó mấp máy đôi môi lạnh cóng vì gió, “Anh nghĩ rằng anh ấy đã chết rồi
phải không?”.
Giọng của cô vốn rất
hay nhưng lúc này lại đượm vẻ buồn bã. Từ Thiên Minh tận mắt chứng kiến vẻ hốt
hoảng ban đầu của cô và vẻ bình tĩnh bây giờ, nên không hiểu được cô đang nghĩ
gì, đành trả lời theo bản năng nghề nghiệp: “Căn cứ theo những manh mối có được hiện nay thì không loại trừ khả
năng đó”.
“Nhưng tôi không
tin”, cô lắc đầu nói: “Có thể đúng như lời anh nói, anh ấy đã bị sóng cuốn đi
nhưng tôi không tin anh ấy lại chết như thế.”
Từ Thiên Minh trầm
ngâm một lát, nói: “Ý của cô là vẫn nên tiếp tục tìm kiếm?”.
“Yên tâm. Việc tiếp
theo tôi sẽ không phiền anh nữa. hôm nay anh đã cố gắng làm hết trách nhiệm của
mình, như thế là đủ rồi.” trong hoàn cảnh như vậy, cô thấy mình vẫn còn mỉm cười
được, “cảm ơn anh. Có điều, nói thế nào nhỉ? Nếu sống thì phải thấy người, chết
phải nhìn thấy xác. Trừ khi tôi nhìn thấy xác anh ấy, còn không tôi sẽ tiếp tục
kiếm tìm.”
Gió biển lạnh và ẩm
ướt thổi qua hai người, câu nói ấy tan trong gió, vỡ vụn, nhưng vẫn đầy quyết
liệt.
Bất giác Từ Thiên
Minh nheo mắt lại, dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn người con gái trước mặt
kỹ đến thế. Quen biết cô đã nhiều năm nhưng mãi tới hôm nay anh mới phát hiện
ra, cô càng ngày càng giống người ấy, ngay cả ngữ khí và dáng vẻ cũng rất giống.
Lẽ nào đó là vì thời
gian họ ở bên nhau rất lâu?
Sống thì phải thấy
người, chết thì phải thấy xác?
Hồi lâu sau, anh mới
lên tiếng hỏi: “sao phải cố chấp như vậy? cô muốn tìm thấy anh ta, rồi sau đó lại
trở về bên anh ta như sao?...nhưng, tôi vẫn nghĩ rằng cô không yêu anh ta”.
Dường như câu nói
của anh đã làm cô sững sờ, sau một lát thẫn thờ, Phương Thần mới quay lưng về
phía Từ Thiên Minh, chiếc cổ trắng thanh thoát, mái tóc đen dày bay bay trong
gió, tất cả dường như hoà lẫn vào bóng tối của màn đêm.
Cô nói bằng một giọng
rất bình tĩnh, cố che giấu vẻ hốt hoảng trong lòng: “Tôi không yêu anh ấy nhưng
không có nghĩa là tôi mong anh ấy chết. đúng thế không?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT