Đoàn phim《 Nói Mơ 》mấy ngày nay còn trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên, Kha Tây Ninh dựa theo địa chỉ Lam Vũ đưa, rất thuận lợi tìm ra. Nhưng vừa đến nơi, cậu liền cảm giác có gì đó không đúng. Cửa không khóa, nhân viên công tác của đoàn phim đều lười biếng, còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, một đám nằm trên ghế mệt mỏi buồn ngủ.
Người có tinh thần thì đeo tai phone nghe nhạc, xem video, hoặc là cùng mọi người nói giỡn vài câu.
Chỉ có một người trẻ tuôi ăn mặc mộc mạc ngồi ở giữa múa bút thành văn, không nghĩ ra, hoặc là buồn bực, liền dùng bút hung hăng mà gõ lên đầu mình. Kha Tây Ninh nhìn mà muốn đau thay hắn.
Bộ dạng như vậy, hoàn toàn khác với những đoàn phim trước kia cậu đi casting, huống hồ một đường đi tới, Kha Tây Ninh cũng không thấy ai ngoài cậu đến casting.
Kha Tây Ninh cho là mình đi nhầm chỗ, còn vòng đến phía sau cửa nhìn nhìn, xác định trên cánh cửa dán "Phòng Casting《 Nói Mơ 》", cậu mới xác định mình không có tìm sai chỗ.
Người trẻ tuổi nghe được động tĩnh, ngẩng đầu vừa thấy, theo bản năng hỏi: "Tới thử vai hả?"
Kha Tây Ninh đi vào đi, chần chờ hỏi: "Vâng, cậu là...?"
Người trẻ tuổi cười cười: "Tôi họ Giang, tên Dụ Phi, là đạo diễn nơi này."
"..." Kha Tây Ninh hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân mặc T-shirt quần bò chính là đạo diễn, cũng trẻ quá. Cậu kinh ngạc trong chốc lát, nói rằng: "Xin chào, tôi là Kha Tây Ninh."
Giang Dụ Phi cười nói: "Mọi người đều biết cậu là Kha Tây Ninh." Hắn quay đầu hỏi một đám người phía sau, "Mọi người nói có đúng không?"
"Đúng vậy!"
Những người đeo tai phone nghe nhạc, xem video, mệt mỏi buồn ngủ, tất cả đều giống như hít thuốc lắc.
"Những bộ phim của cậu chúng tôi đều đã xem qua."
"Lam Vũ nói cậu sẽ đến thử vai, chúng tôi đều không nghĩ tới."
"Kha Tây Ninh đến diễn nhân vật chính, chúng tôi liền được cứu."
Qua nhiều năm như vậy, sống dưới ánh sáng của Nghiêm Tự, Kha Tây Ninh từ tự tin đến tự ti, từ thoả thuê mãn nguyện đến lo được lo mất, cậu mất đi rất nhiều, hôm nay những ánh mắt này, làm cậu cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Giống như... Giống như sự xuất hiện của cậu, khiến đám người này thấy được hy vọng.
Kha Tây Ninh thụ sủng nhược kinh, trong tay của cậu còn cầm kịch bản "Nói Mớ", chần chờ mà hỏi: "Không yêu cầu tôi diễn thử vai à?"
Đến báo danh đều là sinh viên, bọn họ đương nhiên sẽ yêu cầu diễn một đoạn ngắn, để Giang Dụ Phi nhìn xem trình độ của những nhân tài mới này. Nhưng Kha Tây Ninh ra mắt đã lâu, phim cậu đóng, vài người trong đoàn phim đều đã từng xem qua.
Diễn xuất đương nhiên hơn so với những sinh viên kia một phần.
Giang Dụ Phi do dự một khắc, nghiêm túc suy tư một chút, nói rằng: "Cậu... Cũng không cần, bất quá ngược lại cậu có thể nói với chúng tôi nguyên nhân tiếp nhận bộ này."
Kha Tây Ninh trầm tư, nói rằng: "Tôi rất thích kịch bản này."
Hiển nhiên đây không phải là một đáp án hoàn hảo, lần trước một sinh viên đến báo danh còn nói cảm ngộ sau khi đọc kịch bản. Cậu ta như làm bài tập, mỗi một từ mỗi một câu đều phải lý giải, kéo tơ lột kén, nghiền ngẫm từng chữ một, khiến người khác không thể không bội phục năng lực lĩnh hội của sinh viên này. Kha Tây Ninh so với cậu ta, ở phương diện này hiển nhiên yếu hơn một chút.
Giang Dụ Phi ghi trên giấy ghi chú một dòng, lại hỏi: "Trong mắt của cậu, Lâm Ấm là loại người gì? Dùng ba câu để hình dung."
Lâm Ấm là nhân vật chính.
Kha Tây Ninh chi tiết nói ra ý nghĩ của cậu: "Dương quang, chữa khỏi, thẳng thắn."
Vài người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ đáng tiếc.
Giang Dụ Phi vẫn luyến tiếc Kha Tây Ninh là gương mặt đã được công chúng biết đến, hắn thở dài nói: "Cậu cứ đi về trước chờ thông báo."
Kha Tây Ninh gật gật đầu, đại khái hiểu được rằng câu trả lời của mình không phải đáp án mà đoàn phim muốn, nhưng cậu quả thật không thể trái lương tâm mà nói ra có đáp án lý tưởng. Cũng may đoàn phim vẫn không nỡ bỏ Kha Tây Ninh, không đợi trở lại công ty, cậu liền nhận được điện thoại của đoàn phim, nói là được thông qua.
Nhân vật chính và vai phụ tất cả đều đã đủ, tháng sau là có thể khởi động máy.
Kha Tây Ninh nhận được tin này, không hề nghi ngờ, tâm tình rất vui vẻ. Bảy năm diễn những kịch bản mình không thích, không nghĩ tới có một ngày, cậu có thể diễn một kịch bản mà cậu vô cùng yêu thích, đối với cậu mà nói, có thể xem là một chuyện mừng.
Cậu không vui mừng được bao lâu, đã bị Phó Diễm gọi qua.
So với Kha Tây Ninh vui sướng, Phó Diễm lại mặt đầy táo bón, hắn đem kịch bản《Nói Mơ》ném tới bên chân Kha Tây Ninh, nhíu mày chất vấn: "Buổi sáng Dung Tuyết nói cậu nhận được kịch bản ở ngoài, tôi còn mừng thay cậu. Nhưng cậu nhìn xem... Cái kịch bản cậu nhận là cái dạng gì."
Kha Tây Ninh không gắt gỏng không nóng nảy mà nhặt kịch bản bên chân lên.
"Làm sao vậy?" Kha Tây Ninh hỏi.
Phó Diễm quả thực khí nổ: "Cậu còn hỏi tôi làm sao vậy. Cậu nhìn đoàn làm phim này xem, nhà sản xuất, đạo diễn, diễn viên... Có người nào tốt không? Đặc biệt là đạo diễn, 5 năm trước gia nhập giới đạo diễn, quay dăm ba bộ phim truyền hình, không có một một bộ nào nổi cả, có đứng nhất thì có thể đếm từ dưới đến lên. Cậu có thể đóng webdrama, nhưng cũng nên nhận một đại chế tác (*), đoàn phim này, sau khi khởi công có lẽ ngay cả cơm hộp đều mua không nổi."
Phó Diễm cảm thấy thật "hảo tâm đường tố lư can phế " (*) với Kha Tây Ninh.
(*) Hảo tâm đường tố lư can phế "好心当做驴肝肺": Làm việc tốt không được người khác hiểu cho, ngược lại còn bị hiểu lầm.
"Nhưng cậu hiện tại tìm đoàn phim..." Phó Diễm lồng ngực chập trùng lên xuống, "Cái đoàn phim kia rõ ràng là trông ngóng cậu qua, cậu nếu như diễn, cậu chính là Giang Đại Lương. Người thường đi chỗ cao, cậu sao lại một mực chui đến chỗ thấp làm gì? Đến lúc planking, bọn họ lật lại, cho rằng cậu gánh không nổi rating thì làm thế nào?"
Kha Tây Ninh biết rõ đạo lý này, cũng biết Phó Diễm là muốn tốt cho cậu.
Cậu còn muốn nói tiếp, Lam Vũ liền gọi tới.
Kha Tây Ninh vốn muốn tắt máy, tí nữa sẽ gọi lại, nhưng Lam Vũ sợ là đoán được Kha Tây Ninh không tiện nghe điện thoại, sau đó nhắn một tin ngắn lại đây.
"Tây Tây, tôi và Tô Hạo hiện đang ở đồn công an, cậu có thể lại đây một chuyến không?"
Kha Tây Ninh lập tức ý thức được chuyện nghiêm trọng, cậu vội vội vàng vàng mà xin phép với Phó Diễm: "Phó tổng, việc kịch bản lần sau lại nói. Tôi có chút việc gấp, có thể cho tôi ra ngoài nửa ngày không?"
Phó Diễm cho rằng Kha Tây Ninh hiện muốn trốn tránh hắn, không muốn cùng hắn đàm luận kịch bản mới, hắn trực tiếp cự tuyệt: "Không được, trừ phi cậu nói minh bạch chuyện gì."
Kha Tây Ninh cảm thấy cùng Phó Diễm nói chuyện này có chút không tiện, cậu mập mờ nước đôi mà nói: "Chuyện của bạn tôi."
Phó Diễm từ sô pha cầm lấy áo gió mặc thêm, lắc lắc cái chìa khóa xe, tự nhiên đi ở phía trước: "Người tốt làm tới cùng, cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."
Kha Tây Ninh há miệng.
Phó Diễm quay đầu lại nhìn cậu.
Kha Tây Ninh gắt gao mà ngậm miệng lại.
Ngồi ở trong xe, Kha Tây Ninh hỏi Lam Vũ đại khái câu chuyện. Hóa ra Tô Hạo chơi cờ bạc, bên ngoài thiếu một món nợ lớn, bị chủ nợ bức tới cửa đánh một trận, còn bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Lam Vũ còn một ít tiền muốn giúp Tô Hạo, lại phát hiện tiền để trong tủ quần áo không cánh mà bay.
Tô Hạo không chỉ thiếu tiền, còn trộm tiền Lam Vũ trả nợ.
Chủ nợ làm ầm ĩ với Tô Hạo, hàng xóm dưới lầu không rõ chuyện gì xảy ra, còn tưởng Lam Vũ bị bạo hành gia đình, liền báo cảnh sát. Tô Hạo trộm tiền sớm đã có án sự, cảnh sát đem tất cả đưa đến đồn công an.
※
Đến đồn công an, Kha Tây Ninh lập tức kéo cửa ra, đi vào tìm kiếm Lam Vũ.
Phó Diễm không nhanh không chậm theo sát ở phía sau.
Kha Tây Ninh không tìm được Lam Vũ, lại tìm được Tô Hạo... Bên cạnh hắn ta còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy khuôn mặt xinh đẹp, dáng người đẹp. Khuôn mặt có chút trẻ con, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, mặc một bộ váy màu bột củ sen, lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết.
Nữ nhân này nhìn thực rất trẻ, khờ dại hồn nhiên, không rành thế sự, nhưng Kha Tây Ninh cẩn thận nghĩ một hồi, liền nhớ lại nàng chính là người vợ cũ, năm đó Tô Hạo tốt nghiệp liền kết hôn.
Kha Tây Ninh bước nhanh đi lên, tức giận mà chất vấn Tô Hạo: "Lam Vũ đâu?"
Tô Hạo không nói gì.
Vẫn là vợ cũ của hắn ta nói một câu: "Ở bên trong lấy khẩu cung, chẳng mấy chốc sẽ đi ra."
Thấy Kha Tây Ninh nghi hoặc, người phụ nữ lại bổ sung nói: "Tô Hạo mới vừa bị lấy khẩu cung xong."
Quả nhiên như người phụ nữ ấy nói, Lam Vũ rất nhanh từ phòng khẩu cung đi ra.
Khuôn mặt Lam Vũ mỏi mệt, lắc lắc đầu nói: "Tôi không sao. Bất quá tôi có chút việc muốn hỏi Tô Hạo."
Tô Hạo nâng mắt nhìn cậu ta.
"Cảnh sát nói, anh kể lại quá trình trộm tiền tôi." Lam Vũ mặt không đổi sắc, từng câu từng chữ, từ từ đâm thẳng vào tim gan, "Thời điểm anh mở tủ quần áo lấy tiền, Đông Đông nhào lên người anh cào một móng vuốt, anh bắt nó rồi từ ban công ném xuống, đúng hay không?"
Tô Hạo không kiên nhẫn mà nói: "Những điều này tôi đều đã nói cho cảnh sát, cậu cũng biết, vì cái gì còn muốn hỏi?"
"Đúng hay không?"
"...Đúng, ai bảo con mèo kia không biết điều."
Lam Vũ hung hăng mà đánh Tô Hạo một cái tát.
Tô Hạo bị đau, bụm mặt không dám tin mà nhìn Lam Vũ. Hồi học đại học, Lam Vũ mê luyến hắn ta, hắn ta toàn xem ở trong mắt, nếu không sau khi cùng vợ ly hôn cũng sẽ không tiếp cận Lam Vũ. Hắn ta hiểu rõ, Lam Vũ hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Cho nên lợi dụng điểm này, hắn ta không kiêng nể gì, tu hú chiếm tổ chim khách, có thể có chỗ ở, lại còn có thể lấy tiền trả cho chủ nợ.
Xui khiến Kha Tây Ninh đến ở nhà Lam Vũ, cũng là chủ ý của hắn ta, từ khi nhìn thấy chiếc xe mới của Kha Tây Ninh ngày đó, Tô Hạo liền xác định minh tinh hạng ba của cái giới giải trí hỗn độn kia tuyệt đối không hề nghèo, nếu như là hắn, hắn ta dựa vào kim chủ khẳng định có tiền. Mượn lấy thời gian, nhất định có thể mò ra tiền trên người Kha Tây Ninh.
Đáng tiếc, hết thảy kế hoạch đều bị thất bại vào hôm nay.
Tô Hạo hận mấy tên chủ nợ kia, sớm không tới muộn không tới, lại cố tình tới nhà Lam Vũ vào lúc này.
Vài tên chủ nợ đầy hình xăm trên cánh tay từ phòng khẩu cung tốp năm tốp ba mà đi ra, dẫn đầu là tên hung ác nhất, hắn nhắm ngay Tô Hạo, khiêu khích mà làm tư thế nhắm súng vào đầu, ý là việc hôm nay, ngày mai lại tính sổ.
Sau đó mấy người này liền rời đi.
Tô Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Vợ trước lúc này mới hướng Lam Vũ ôn nhu mà cười cười, nàng nói: "Nếu như vậy, tôi cũng có thể đi rồi. Lần sau gặp lại."
Người phụ nữ tiêu sái rời đi, không chút nào lưu luyến. Tô Hạo nhìn bóng dáng nữ nhân rời đi, thật lâu không nói gì.
Chờ cô đi rồi, Kha Tây Ninh mới nhẹ giọng hỏi: "Chuyện này cũng có quan hệ tới cô ta sao?"
"Ừ." Lam Vũ cảm giác vô cùng mỏi mệt, lúc trước mắt bị mù hay sao mà có thể coi trọng tên cặn bã này, "Tô Hạo trong lúc ở nhà chờ xếp việc, ăn chơi cờ bạc, thiếu một một khoản tiền lớn, trộm thẻ cô ấy trả nợ, cô ấy đem chuyện này ầm ĩ lên đồn công an, lưu lại bản án của Tô Hạo, cho nên lần này cảnh sát cũng gọi cô ấy tới."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi ngày hôm qua nghĩ Nghiêm tiên sinh hôm nay có thể lên sân khấu được rồi... Kết quả là không có, thở dài.
Ngày mai báo trước: Tô cặn bã chính thức lĩnh cơm hộp, Nghiêm tiên sinh bị tác giả lôi ra quay một vòng.
Hết chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT