Tại Phương bận quá, cứ thi suốt ý nên mọi người thương em ấy nữa nha TT^TT
Editor: Phương, Min - Beta: Min
Chương 22: Nói mơ
Kha Tây Ninh lo lắng cho bệnh tình cùng tình hình tâm lý của Đông Đông, sau khi trở về nhà Lam Vũ, liền đem toàn bộ lời của bác sĩ bên phòng chống dịch bệnh nói cho Lam Vũ.
Lam Vũ nghe thấy vậy thì sửng sốt một hồi, xem xét thì liền loại bỏ điều thứ nhất: "Kì động dục... Không có khả năng, triệu chứng khi đến kì động dục của Đông Đông tôi biết rất rõ, tuyệt đối không bất thường như vậy, hơn nữa lần trước đưa nó đi bác sĩ thú y, bác sĩ bảo nó chưa tới kì động dục."
Kha Tây Ninh thấy thái độ của Tô Hạo kém như vậy, không khỏi thương tiếc mà hỏi han: "Đây là cái cậu nói đối với cậu tốt lắm sao?"
Lam Vũ không thể nghe người khác nói Tô Hạo không tốt, vội vàng thay hắn giải thích, cậu ta nhẹ giọng nói: "Cái này không phải tại anh ấy, bởi vì học trưởng mới tìm được công việc mới, còn chưa thích ứng được, lại bị sếp phê bình mấy lần... Tâm tình khó mà tránh khỏi không tốt."
Kha Tây Ninh nhớ trước kia Tô Hạo rất ưu tú, không chỉ là đội trưởng đội bóng rổ, còn là học bá thành tích mỗi môn học đều rất tốt, xã giao hay học tập cả hai đều không thiếu sót gì.
"Hiện tại làm việc đã lâu như vậy, tại sao còn chưa làm quen được?" Kha Tây Ninh không khỏi nghi hoặc.
Lam Vũ nghe vậy thì cúi đầu, "Trước kia học trưởng cũng đi làm vài năm, nhưng bên nhà vợ ngại anh ấy kiếm được ít, khiến anh ấy phải tìm cách khác. Anh ấy muốn mở công ty, nhưng không quá hai năm, công ty nhập bất phu xuất (*) mà phá sản, học trưởng liền suy sụp, rồi ở nhà vợ luôn."
(*) Nhập bất phu xuất "入不敷出": Số vào không bằng số ra, ý chỉ công ty bị bội chi.
Kha Tây Ninh cứ như nghe được một tin tức gì đó rất khủng khiếp.
Tô Hạo từ trong phòng tắm lao ra, giơ ra lọ sữa tắm mới đang cầm trong tay, cau mày hỏi Lam Vũ, giọng điệu chất vấn rất rõ ràng: "Tại sao chưa có sự đồng ý của anh mà em lại đi đổi sữa tắm?"
"Em nghĩ mùi hương kia có lẽ Đông Đông không thích." Lam Vũ giải thích, "Cho nên em mới đổi về loại cũ."
Tô Hạo không kiên nhẫn nói: "Vậy thì em dùng cái này đi, anh quen dùng loại kia rồi, không muốn dùng cái khác."
Ban đầu Lam Vũ còn tự mình yên lặng bóc lạc ăn, nghe được những lời này của Tô Hạo, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Là bởi vì loại sữa tắm kia là trước đây anh và vợ cũ thường dùng có đúng không?"
Người bầu bạn với nhân chính là một bác sĩ tâm lý.
Người khác không hiểu cậu ta, nghe không hiểu những lời cậu ta nói, nhưng vị bác sĩ tâm lý ấy rất nhẫn nại mà dẫn đường cho cậu ta, trấn án cậu ta. Vị bác sĩ tâm lý ấy xuất hiện, giống như gieo vào trong lòng nhân vật chính một tia nắng mặt trời, dẫn cậu ra khỏi nơi sâu thẳm tâm tối nhất trong tâm hồn.
Lam Vũ tắm rửa xong thì quay lại, cậu ta cầm khăn lau tóc, đi tới, cũng tự nhiên thấy được Kha Tây Ninh đang cầm bản thảo kịch bản do tổ kịch gửi cho mình. Trong lúc tắm, cậu ta cũng đã nghĩ tới nghĩ lui chuyện của Tô Hạo vài lần, hiện tại tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Lam Vũ đứng phía sau Kha Tây Ninh, bất ngờ hỏi.
"......." Kha Tây Ninh đọc đến say mê, hoàn toàn không phát hiện được Lam Vũ đã sớm từ trong phòng tắm đi ra, vậy nên đột nhiên có tiếng nói khiến Kha Tây Ninh bị hoảng sợ.
Lam Vũ nhịn không được nở nụ cười, nghĩ thầm Tây Tây cũng thật nhát gan.
Kha Tây Ninh thở dài nói: "Cậu đi lại cũng thật giống Đông Đông, ngay cả một tiếng động cũng không có."
"Là do cậu đọc quá say mê thôi." Lam Vũ bĩu môi, cậu ta vừa nhấc cằm, ánh mắt xa xôi hướng thẳng về phía tập kịch bản màu lam nhạt trong tay Kha Tây Ninh, "Kịch bản này cải biên rất nhiều, toàn bộ tuyến tình cảm đều được đổi thành những âm mưu, ngay cả người viết ra nguyên tác là tôi còn không thể hiểu nổi, tôi vẫn đang cáu đây."
Kha Tây Ninh cười nói: "Trách không được tôi lại thấy nội dung kịch bản tốt như vậy, hóa ra là đem những gì cậu viết đều sửa lại hết rồi."
"Tôi thực sự thích kịch bản này, so với mười tám cái Mary Sue với Jack Sue thì tốt hơn nhiều." Vẻ mặt Kha Tây Ninh quả thực rất nghiêm trọng, "Tôi có thể đi casting cho bộ "Nói mơ" được không?"