Ánh đỏ bùng lên trên hỏa liêm thạch, nhiệt độ xung quanh cũng tăng mạnh.
Một lúc sau, ánh đỏ càng lúc càng mãnh liệt, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một luồng lửa rừng rực bắn thẳng lên từ hỏa liêm thạch, hỏa nhiệt bức người. Tả Mạc cũng có phần kinh ngạc, Ngọc Thiết Đầu của hắn giờ đã tới mức độ ba mà vẫn không chống nổi nhiệt độ như vậy, nếu đổi lại là một tu giả bình thường sợ rằng lúc này phải mở linh giáp mới có thể chống đỡ được.
Ngọn lửa thật lợi hại!
Một con rối đồng xanh không tránh kịp, không ngờ đã có dấu hiệu tan chảy.
Tả Mạc mắt không chuyển đi nhìn chăm chăm vào ngọn lửa hừng hực của hỏa liêm thạch, đột nhiên một giọng nói xa lạ truyền vào tâm thần của hắn.
"Chi chi chi!"
Tuy nghe không hiểu nhưng Tả Mạc có thể cảm thấy sự vui mừng và thân cận mà nó truyền lại, hắn cười không ngậm miệng lại nổi.
Trong ngọn lửa của hỏa liêm thạch, sinh cơ càng lúc cành mãnh liệt, có thể cảm nhận được bên trong có một sinh linh. Cháy rực suốt một canh giờ, hỏa liêm thạch bộp một tiếng, nứt từ bên trong nứt ra, từ trong bắn vọt ra một bóng đỏ, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Bóng lửa đi tới trước mặt Tả Mạc bỗng dừng lại, lúc này Tả Mạc mới nhìn rõ được con hỏa yêu này, chỉ lớn cỡ nắm tay, nhìn như một khối lửa, kêu chi chi không ngứt. Nó vui mừng nhảy múa quanh Tả Mạc, mười phần hoạt bát.
“Từ giờ ngươi tên là Tiểu Hỏa.” Tả Mạc thuận miệng đặt một cái tên. Tiểu Hỏa tựa hồ hiểu được, càng thêm vui mừng, tiếp tục kêu chi chi không ngớt.
Tháp nhỏ vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi từ từ tiến tới.
Không ngờ Tiểu Hỏa cũng chẳng sợ người lạ, nhanh chóng quấn lấy tháp nhỏ, một tháp một lửa bay lượn rượt đuổi nhau trên không trung. Tâm tình Tả Mạc cực tốt, chỉ riêng cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn cảm thấy ấm áp, cho dù Tiểu Hỏa không có pháp quyết gì hắn cũng cảm thấy không sao cả.
Một lúc sau, một bóng xám như tia chớp lướt vào trong động quặng.
Là chim ngốc, trên đầu nó là Tiểu Hắc, ưu nhã thong dong vươn cái chân chim ra, bộp một tiếng nhẹ nhàng hạ xuống đất. Tháp nhỏ vừa thấy chim ngốc tới lại càng cao hứng, mang theo tiểu đệ vừa kết thân chạy tới trước mặt chim ngốc. Tiểu Hỏa hiếu kỳ xoay xoay quanh chim ngốc, chim ngốc lúc này bày ra vẻ đại tỷ, nó dùng cái mỏ chim dài gõ gõ lên đầu Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa như quả bóng da lăn lăn trong không trung, nó lại càng hưng phấn, kêu chi chi không ngừng.
Thấy mấy đứa nhỏ hợp ý nhau, trong lòng Tả Mạc cũng buông lỏng, duy nhất khiến hắn cảm thấy không thoải mái là chim ngốc. Con chim này từ lúc đó tới giờ chẳng buồn nhìn hắn tới một cái.
Con khốn này! Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi song lại chẳng biết làm sao, không biết con chim này đã có biến hóa gì mà tốc độ so với phi kiếm của hắn còn nhanh hơn, hắn chẳng có cách nào bắt được nó.
“Chơi cái gì? Nhanh nhanh làm việc đi!” Tả Mạc trừng mắt với tháp nhỏ.
Đang chơi đùa thoải mái, tháp nhỏ lập tức ủ rũ, rất không tình nguyện chỉ huy đám rối bắt đầu đào quặng.
Chíp hôi mà dám đấu với anh sao! Tả Mạc lúc này mới vừa lòng rời khỏi.
Tả Mạc vừa đi khỏi, bốn tên nhóc lại một lần nữa tập trung lại một chỗ, ghé đầu vào nhau.
Chỉ thấy Tiểu Hắc bò từ trên đầu chim ngốc xuống, lay động đôi chân ngắn ngủi, như một luồng khói đen nhanh chóng chuyển động trong động quặng một vòng, sợi râu trên đỉnh đầu không ngừng dao động, một lúc sau mới dừng lại trên một khối nham thạch trong động. Vẫy vẫy cái râu với ba tên nhóc còn lại rồi lập tức lay động đôi chân ngắn, chạy từ chỗ nham thạch đó ra.
Chim ngốc nhè nhẹ nhảy lên, lơ lửng trên không trung, hai cái vươn ra, đập mạnh một cái, trong động đột nhiên vang lên âm thanh bén nhọn, nó tựa như một tia sét màu xám hung hăng bổ vào khối nham thạch mà Tiểu Hắc vừa chỉ.
Nham thạch cứng rắn là vậy mà giờ như khối đậu hũ, chim ngốc như mũi tên nhọn nhanh chóng chìm vào.
Chỗ nham thạch xuất hiện một cái hố to.
Một lúc sau, một bóng xám từ bên trong bay ra. Chim ngốc ngừng thân hình giữa không trung, rũ rũ đám đá vụn trên người xuống, lại một lần nữa khôi phục bộ dáng thong dong lúc trước.
Tiểu Hỏa chi một tiếng, hóa thành một tia lửa đâm vào hố sâu mà chim ngốc vừa tạo thành.
Một lúc sau, chỉ thấy vô số tia lửa đỏ đan xen thêu dệt trong động, như một cái lưới nhện màu lửa đỏ. Lại một lúc sau nó mới lảo đảo như say rượu từ trong hố bay ra.
Lộp cộp lộp cộp!
Từng lớp từng lớp đá quặng rơi xuống như mưa. Chỉ phút chốc trong đường hầm đã chất đầy vô số khối quặng, tháp nhỏ vui vẻ xoay xoay giứa không trung, đám con rối bên dưới nhanh chóng nhào lên.
Không bao lâu sao, đá quặng đã chất đống như núi.
Bốn đứa nhỏ lại một lần nữa chơi đùa, Tiểu Hỏa vui mừng chi chi thành tiếng, bay lượn trong động.
“Phân đường thứ ba.” Lôi Bằng che miệng: “Ha ha, lần này mẹ trẻ làm thật rồi.”
Niên Lục lấy ra một cái gương, chải chải mái tóc bị gió thổi loạn, miệng nói: “Chỉ tiếc là không có nữ tu, thiếu tiếng kêu điên cuồng của các ả cũng thật không quen. Đáng tiếc"
Lôi Bằng không thèm để ý tới hắn, tự nói: “Với tính cách của mẹ trẻ, nếu đã quyết định động thủ chắc chắn sẽ không chỉ đánh mấy cái phân đường này đâu. Ngươi nói xem, tiếp theo chúng ta sẽ đánh đâu?”
Rất nhiều người có thắc mắc như Lôi Bằng, Tạ Sơn cũng là một trong số đó.
Ma Phàm miệng ngậm một cọng cỏ xanh, lười biếng nằm trên mặt đất: “Nếu là ta thì đánh viện.”
“Đánh viện binh?” Tạ Sơn lộ vẻ suy tư, là hai người có lực chiến đấu cá nhân mạnh nhất Chu Tước doanh, giao tình giữa hai người dần dần sâu đậm. Ma Phàm có nhiều suy nghĩ quái dị, đã từng làm hạch tâm một thời gian, góc độ hắn nhìn vấn đề khác tu giả bình thường khá nhiều.
“Ừ. Chúng ta đánh nhiều phân đường của chúng như vậy, ngoại đường chắc chắn sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ phái người truy sát chúng ta.” Ma Phàm cũng lộ vẻ suy tư, trầm giọng nói: “Chúng ta ít người, nếu sa vào vòng vây của kẻ địch sẽ rất đau đầu. Chúng ta cần có không gian, cần không ngừng kéo giãn kẻ địch ra mới có cơ hội.”
Tạ Sơn đôi mắt sáng ngời, vỗ tay khen hay: “Không sai! Cứ như vậy kẻ địch sẽ không ngừng bị chúng ta ăn mòn.”
Ma Phàm mỉm cười nói: “Chúng ta có thể nghĩ ra, mẹ trẻ sao lại không nghĩ tới? Không cần bận tâm, có thể đánh bại tiểu nương, ở chỗ khác ta không dám khẳng định chứ ở Tiểu Sơn giới chắc chắn chẳng có ai.”
"Ha ha." Tạ Sơn cười nói: "Cũng đúng."
"Ngươi còn bao lâu nữa mới tới kim đan ?" Ma Phàm đột nhiên hỏi.
"Không biết, nhưng gần đây ta cảm thấy sẽ sớm đột phá thôi, quả nhiên thực chiến mới có thể rèn người." Tạ Sơn cảm khái nói.
"Sau khi kim đan thì sao? Đi đâu?" Ma Phàm chân thành hỏi.
“Ngươi khỏi cần thăm dò ta.” Tạ Sơn cười nói: “Chắc chắn sẽ theo ông chủ. Thực ra ta cũng hơi thắc mắc.”
"Thắc mắc cái gì?" Ma Phàm hỏi.
"Ta thắc mắc ông chủ rốt cuộc có thể đi bao xa." Tạ Sơn nhìn về phương xa.
"Chỉ thế thôi sao? Ta không tin." Ma Phàm lắc đầu.
"Đương nhiên không chỉ có một nguyên nhân đấy. Ta tự biết mình có bao nhiêu năng lực, cũng dần hiểu. Ông chủ là một chủ nhân không tồi, với lại ta rất khoái ông chủ." Tạ Sơn giơ ngón tay ra tính: "Có thiên phú, chịu gian khổ, không kiêu ngạo, quan trọng nhất là trẻ tuổi, quá trẻ luôn! Nhân vật lợi hại như vậy ta cũng mới thấy lần đầu. Lai lịch của ông chủ sợ là không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Thêm vào mẹ trẻ với những huynh đệ dưới tay, chuyện khác không nói chứ chiếm một địa bàn tiêu dao vẫn có thể."
Hắn tự cười mình: "Ta đã từng làm lão đại, chẳng dễ làm đâu. Ta thấy như bây giờ thật tốt, lợi lộc không thiếu, chuyện gì cũng không cần nhọc lòng, thích làm cái gì thì làm cái đó. Nửa năm nay tiến cảnh của ta vượt qua cả ba năm trước."
Ma Phàm không nói gì, vẻ mặt lại dãn ra không ít.
“Yên tâm được chưa, ta dám cam đoan các huynh đệ này sẽ không ai rời khỏi.” Giọng điệu Tạ Sơn đầy tự tin.
Ma Phàm cắn rễ cỏ, ừ một tiếng.
Đột nhiên, một âm thanh hiệu lệnh tập hợp vang lên.
"Đi thôi, phải làm việc rồi!"
Hạ Tường sứt đầu mẻ trán, mấy ngày nay hắn không ngủ ngon được đến một giấc. Không ngờ đội ngũ thần bí kia đột nhiên xuất hiện phía sau bọn hắn, vô cùng giảo hoạt. Hắn vừa phái một đội ngũ đi truy sát, không ngờ vừa đi được hai ngày đã lại nhận được tin một phân đường bị hủy.
Trong cơn tức giận, hắn lại phái một đội nữa ra.
Đối phương hành động rất biến hóa, căn bản không nắm được. Mấy ngày sau lại truyền tới một tin, một phân đường cực xa lại bị huyết tẩy.
Sau đó, cứ qua một hai ngày hắn lại nhận được tin một phân đường bị phá hủy.
Những tin tức này nhưu mọc cánh truyền khắp cả Tiểu Sơn giới, bọn hắn tiến thối đều gặp nhiều khó khăn. Các thế lực vốn chắc chắn sẽ nương nhờ ngoại đường lúc này lại do dự.
Ngoại đường tuy không cách nào chống lại song hiển nhiên đội ngũ thần bí kia cũng không chống cự nổi. Tin tức phân đường bị tấn công đã sớm lan truyền giữa các phân đường lớn, các phân đường cũng phòng bị cẩn thận song vẫn y nguyên không cách nào ngăn cản lực lượng thần bí đó.
Từ đó có thể thấy được sức mạnh của lực lượng này!
Song nếu cứ trơ mắt buông bỏ địa bàn không dễ gì kiếm được thì bọn họ lại không nỡ. Một khi vứt bỏ địa bàn, để ngoại đường nuốt vào, say này ngay cả bã bọn họ cũng chẳng có mà ăn.
Những thế lực này lập tức rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bước tiến của ngoại đường bị ngăn trở, áp lực trên người bọn Hạ Tường nhanh chóng tăng lên.
“Chúng ta phải tìm ra căn cứ của đối phương!” Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi mà Hạ Tường như thành một người khác, khuôn mặt khô quắt khiến người ta kinh hãi: “Muốn bồi dưỡng một lực lượng cường đại như vậy tuyệt đối không phải chỉ một hai ngày là được. Chỉ cần chúng ta tìm được căn cứ của đối phương bọn chúng nhất định sẽ quay lại cứu viện, đến lúc đó chúng ta có thể diệt sạch bọn chúng.”
“Nhưng đã lâu như vậy chúng ta vẫn không có tin tức gì!” Một trưởng lão khó khăn nói.
Đúng lúc này, đột nhiên một trưởng lão lảo đảo chạy tới: “Ta tìm ra rồi! Ta tìm ra rồi!”
Các trưởng lão khác nhất loạt đứng dậy.
"Ở đâu?"
“Chỗ nào?”
. . .
“Tất cả im lặng cho ta!” Hạ Tường cao giọng quát lớn, lập tức mọi người im bặt, trong thời gian ngắn này Hạ Tường đã xây dựng thành công uy tín cho mình. Hắn có thể được lão tổ nhìn trúng quả thực không phải may mắn.
Trưởng lão đi tới mặt đầy ánh hồng, vô cùng hưng phấn nói: “Trước tiên cho mọi người xem thứ này!”
Hạ Tường cố nén phiền não trong lòng.
Một cái bồ đoàn màu đen được đưa ra trước mặt mọi người. Các vị trưởng lão vội vã lật xem, bọn họ đều là người biết hàng, lập tức nhìn ra điểm ảo diệu, tức thì hít một hơi lạnh.
Đám người đều không ngốc, cái bồ đoàn nho nhỏ này có ảnh hưởng mang tính quyết định tới thế cục ở Tiểu Sơn giới.
“Đây là pháp bảo do một thành có tên Kim Ô sản xuất, công hiệu chắc không cần ta giới thiệu. Thành Kim Ô ở đỉnh Thiên Phong, do một đám người sau khi chiếm giữ thì xây lên thành một tòa thành.”
Đám người lại một lần nữa hít một hơi lạnh.
Xây thành!
“Chủ nhân chân chính là ai còn chưa rõ. Song tổng quản thương nghiệp của bọn chúng Hạ trưởng lão chắc chắn rất quen thuộc.”
Hạ Tường thần sắc khẽ động: “Là ai?”
"Bao Dịch!"
Đám trưởng lão lập tức lộ vẻ cổ quái, sắc mặt Hạ Tường thì âm trầm như nước.
“Có tu giả đã nói bọn họ từng thấy một đội ngũ nhân lúc đêm tối rời khỏi thành Kim Ô. Không tới một ngàn người.” Vị trưởng lão tiếp tục nói: “Vì vậy ta mới nghi ngờ bọn chúng. Hiện giờ tu giả cả giới đều đang đổ xô về đấy, nếu chúng ta không nhanh chóng đánh hạ chúng, đến khi cái bồ đoàn này được bán ra nhiều, chúng ta sẽ ngày càng khó khăn.”
Đám người lập tức lộ vẻ ngưng trọng.
Hạ Tường đứng dậy, mắt lộ vẻ hung dữ: “Đánh thành Kim Ô!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT