Dung Vi không phải lần đầu tới Tiểu Sơn giới, song thấy vẻ rách nát của Tiểu Sơn giới vẫn hơi chút giật mình. Phủ vệ đồng hành ai nấy đều ngạc nhiên khó hiểu.

“Minh Tiêu phái đúng là không phải thứ tốt gì, ngươi nhìn ngọn núi kia xem nó đã bị tàn phá ra cái dạng gì.” Bên dưới có người nói thầm.

“Chắc không phải, đây chắc là bị trời phạt.”

“Lẽ nào Hậu gia sẽ ra tay với Minh Tiêu phái?”

“Đừng đoán mò..”

Nghe đám thủ hạ âm thần bàn luận, Dung Vi không lên tiếng, tinh thần nàng cũng có phần hốt hoảng, một lát sau này mới ổn định lại được. Nàng cũng không thấy Minh Tiêu lão tổ, lệnh bài Hậu gia cũng chỉ cần trình lên trên một chút là bọn họ đã được vào Tiểu Sơn giới.

Nàng cảm nhận rõ ràng bầu không khí khẩn trương của Minh Tiêu phái, mơ hồ nghe được có người nói xảy ra chuyện gì đó.

Lẽ nào Tiểu Sơn giới xảy ra chuyện rồi?

Chuyện sao hiện ban ngày ở Thiên Nguyệt giới lúc đó đã kinh động rất nhiều người, nàng biết rõ Hậu gia luôn luôn chú tâm tới việc này. Nàng đã được Hậu gia bồi dưỡng từ nhỏ tời giờ, rất ít khi thấy Hậu gia để tâm tới chuyện gì.

Lai lịch của Hậu gia cao thâm vô cùng, bình thường Thiên Nguyệt giới có xảy ra chuyện lớn gì cũng chẳng thấy để ý. Nhưng chuyện sao hiện ban ngày này, nàng lần đầu thấy vẻ nặng nề trên khuôn mặt Hậu gia.

Đây là lần thứ hai, cũng là bởi sao hiện ban ngày.

Trong phủ của Hậu gia có rất nhiều ngọc giản sách cổ, từ nhỏ đã ở trong phủ, kiến thức của Dung Vi uyên bác hơn phần lớn tu giả. Sao hiện ban ngày có nghĩa gì nàng cũng biết một chút.

Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, Hậu gia ngày thường luôn tạo cho nàng ấn tượng là người nhàn tản, sao giờ lại quan tâm tới việc này, nàng không khỏi lo lắng.

Nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: “Đi thôi.”

Đám phủ vệ lập tức im lặng, Dung tiểu thư tuy không phải con cái trong Hậu gia, nhưng xét về mức độ được chiều chuộng lại đứng đầu trong phủ. Hơn nữa Dung tiểu thư cũng không phụ lòng Hậu gia đã bồi dưỡng, từ nhỏ đã thể hiện ra cực kỳ xuất sắc ở mọi phương diện, chỉ là thanh danh không hiện mà thôi. Trong phủ cho dù là phủ vệ có thâm niên lâu tới đâu khi gặp nàng cũng đều cung kính, không dám lên mặt chút nào.

Dung Vi bắt đầu cảm thấy đau đầu, điều tra việc sao hiện ban ngày phải bắt đầu từ đâu?

Tương Hào nhìn qua bảng treo thưởng, chảy nước miếng: “Đại ca, chúng ta phát tài tới nơi rồi!” Những người khác cũng lộ vẻ tham lam không chút che giấu.

Tương Duy cũng nuốt nước miếng, nhưng gã vẫn bình thĩnh hơn tên đệ đệ của mình nhiều. Nữ tu quỷ dị kinh khủng kia, vừa nghĩ tới gã đã không tự chủ được mà kinh hãi.

“Đừng quên nữ tu kia.” Giọng gã khàn khàn.

Xung quanh lập tức bình tĩnh, trong mắt mỗi người đều hiện vẻ sợ hãi. Sau khi tận mắt thấy trận đồ sát không chút tiếng động kia, trong bọn họ đã có ba huynh đệ vì quá kinh hãi mà hỏng mất, tiếng kêu thê lương thảm thiết trước khi chết của họ vẫn còn vang vọng bên tai mỗi người.

Ngọn lửa tham lam trong mắt đám người như bị dội một chậu nước đá.

Tương Hào run lẩy bẩy, hắn cố gượng cười nói: “Tìm bọn họ gây phiền phức là ngoại đường cơ mà. Nữ tu cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người…” Tiếng của hắn ngày càng nhỏ, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch.

“Chỗ tốt có nhiều tới đâu cũng cần có mạng mới hưởng được.” Tương Duy trong mắt đầy tơ máu, trầm giọng nói: “Tuy nhiên nếu ngoại đường đã tìm thì chắc chắn sẽ tìm được họ. Hai bên va chạm đối với chúng ta không không có gì hại, nói không chừng chúng ta có thể rời khỏi nơi chết tiệt này."

“Ca, huynh đánh giá cao họ quá đấy.” Tương Hào cố gượng cười nói.

“Không phải ta đánh giá cao bọn họ mà là ta hy vọng bọn họ có thể làm được.” Tương Duy thở dài nói.

Những người khác không khỏi lặng lẽ.

Trong đường hầm trống trải của Tả Mạc, bốn phía đều chi chít phù văn, trong lòng hắn vô cùng kích động, xong rồi! Cuối cùng cũng xong rồi!

Dùng sức mình bày ra đại trận như vậy, đủ để tự hào!

Trăm phương ngàn kế, cả ngày lẫn đêm, gian khổ trong đó chỉ mình hắn hiểu. Lúc bắt đầu xây thành Kim Ô, hắn thực không tin rằng mình sẽ hoàn thành được. Thế cục càng lúc càng khẩn trương, tựa như một cái roi vô hình không ngừng giục hắn mau lên, mau thêm chút nữa!

Khi nó thực sự hoàn thành, Tả Mạc cảm thấy như đang trong mộng.

“Cô nói xem, đây có phải sự thực không?” Hắn bỗng quay sang hỏi nữ tu.

Nữ tu như không nghe thấy, không chút phản ứng.

Tả Mạc cười ha hả, cũng chẳng quan tâm, hắn thì thào tự nói: “Ngàn vạn lần đừng là mơ!”

Trong thời gian này, thần thức của hắn tiến bộ cực nhiều, thuật luyện hỏa ngày càng thuần thục, cũng vì vậy nên lượng công việc sau này mới hoàn thành nhanh chóng như vậy. Với trình độ trước đây của hắn, muốn hoàn thành công trình lớn vậy, không có thời gian nửa năm thì đừng nghĩ tới.

Bồ yêu lần này không lừa hắn, toàn bộ quá trình xây thành hắn tiến bộ cực nhiều khiến ngay cả bản thân hắn cũng giật mình. Ma thể Ngọc Thiết Đầu đã đi vào giai đoạn chín thứ ba, song khiến hắn cảm thấy rung động nhất lại là thần thức. Thần thức của hắn tăng trưởng gấp hơn ba lần, hắn giờ cảm thấy mình như một bồn nước, nước trong bồn sắp tràn ra tới nơi rồi. Có lẽ sắp đột phá tới nơi rồi, hơn nữa hắn có dự cảm mơ hồ, nếu lần này đột phát thành công thì tiến bộ nhất định sẽ khá lớn.

Nhìn quanh bốn phía, đột nhiên Tả Mạc tràn ngập lòng tin!

Cho dù đối diện có là kim đan!

Trước mắt, hắn chỉ còn một chuyện cuối cùng.

Đại trận hoàn thành, Tả Mạc không nói cho bất cứ ai, nhưng người cảm nhận được đầu tiên lại là Bao Dịch. Bồ đoàn Hắc Luyện cung không đủ cầu khiến hắn vô cùng đắc ý song cũng sứt đầu mẻ trán.

Nhưng đột nhiên sản lượng bồ đoàn Hắc Luyện tăng vọt, hắn nhạy cảm phát hiện ra huyền cơ trong đó.

Chỉ khi đầu phía ông chủ không cần cung ứng nữa, bộ luyện khí mới có thể dành mọi sức lực để luyện chế bồ đoàn Hắc Luyện. Thành Kim Ô nổi danh nhất với hai đặc sản, một là hỏa Kim Ô, một là bồ đoàn Hắc Luyện. Ngoại trừ Bao Dịch cố ý lưu lại một chút, số hỏa Kim Ô còn lại đã sớm bán sạch. Hỏa Kim Ô chỉ ông chủ mới có năng lực tạo ra, ông chủ giờ cả ngày không nhìn thấy bóng, làm gì có thời gian nhờ người tạo hỏa Kim Ô được?

Thành Kim Ô giờ chỉ bán một thứ, chính là bồ đoàn Hắc Luyện.

Công hiệu thần kỳ của bồ đoàn Hắc Luyện như có cánh truyền khắp Tiểu Sơn giới. Vô số tu giả như thủy triều từ mọi hướng đổ xô về thành Kim Ô.

Trong mỏ quặng tối đen, tháp nhỏ bồng bềnh trôi giữa không trung, như một quản đốc tận tụy với công việc, chỉ huy những con rối bên dưới không ngủ không nghỉ liên tục làm việc. Dị biến lần trước của chim ngốc dọa tháp nhỏ vốn nhát gan sợ chết khiếp, tuy Tả Mạc không mắng song nó vẫn cố tỏ vẻ tận tụy với công việc.

Điều này cũng dẫn tới sản lượng tinh thạch và đá quặng gần đây tăng vọt, khuôn mặt Bao Dịch cũng đầy vẻ vui mừng.

Bỗng dưng, một con rối đồng xanh ngừng hoạt động, ngơ ngác nhìn thứ kỳ quái trước mắt.

Tháp nhỏ lập tức phát hiện dị thường, vội vã bay tới.

Một tảng đá phát ra ánh sáng đỏ lòe lòe, tỏa ra một khí tức kỳ quái, tháp nhỏ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tảng đá đỏ.

Tháp nhỏ và Tả Mạc tâm thần tương thông, Tả Mạc lập tức nhận được tin tức do tháp nhỏ truyền tới, vội vã chạy đến.

“Hả, tảng đá này có điểm lạ.” Tả Mạc đi tới gần, thi thoảng còn gõ gõ đập đập.

Tảng đá đỏ lớn cỡ cái bàn, như một khối hồng ngọc tỏa ra cảm giác ấm áp nhẹ nhẹ, điểm kỳ lạ nhất là nó ẩn chứa sinh cơ cường đại. Khi áp sát còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mơ hồ.

Chẳng lẽ thứ này còn sống? Tả Mạc cảm thấy điều này thực quá sức tưởng tượng, đứng nhìn tảng đá nửa ngày, hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ta tảng đá màu lửa đỏ này có lai lịch gì.

“Bồ, đây là thứ gì?” Tả Mạc kích động chạy tới hỏi Bồ yêu.

Bồ yêu ngồi trước bia mộ, nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ xa cách.

Vừa thấy bộ dáng của Bồ yêu, Tả Mạc lập tức hiểu tên này chắc lại có tâm tình gì đây, hắn đã sớm quên mình đã làm gì.

Đại trượng phu co được giãn cũng được, anh nhịn.

Tả Mạc cố nở nụ cười: “Bồ, ngài đường đường thiên yêu, tính toán với nhân vật nhỏ như ta làm gì? Anh… Á, không, tiểu đệ có làm gì không phải cũng xin ngài bỏ qua, bỏ qua cho.”

Bồ yêu vẫn nhắm mắt không chút động tĩnh nhưng Tả Mạc nhận ra eo hắn hơi hơi ưỡn ra.

Có tác dụng!

“Bồ, ngài là thiên yêu ngàn năm cơ mà! Lòng dạ, khí độ ngài khác nào bầu trời mênh mông biển rộng bát ngát, học thức của ngài…”

“Được rồi được rồi! Đứng có tâng bốc nữa!” Bồ yêu lộ vẻ mất kiên nhẫn, bất quá khóe miệng nở nụ cười lại bộc lộ tâm tình dễ chịu của hắn.

Tả Mạc thầm khinh bỉ một chút, quả nhiên là lão quái ngàn năm, chỉ tâng bốc có đôi chút đã bị đả động rồi. Khuôn mặt hắn vẫn nở nụ cười nịnh nọt: “Ngài có gì chỉ điểm?”

“Khụ.” Bồ yêu làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng rồi mới chậm rãi nói: “Thứ này ngươi chưa từng thấy qua cũng chẳng có gì mất mặt, có thể nói tu giả cũng chẳng mấy ai thấy được. Đây là hỏa liên thạch, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt lâu ngày, đã sinh ra linh tính. Nếu Tiểu Sơn giới không có biến hóa gì, khối hỏa liêm thạch này sẽ trở thành một bảo vật của trời đất, có thể đạt tới cấp năm.”

“Vậy hiện giờ thì sao?” Tả Mạc rất thức thời hỏi.

“Hiện giờ Tiểu Sơn giới linh khí thưa thớt, lực lượng hỗn độn dần dần dâng lên, khối hỏa liêm thạch này đã có một chút linh tính, không hút được linh khí nó bèn hút lực lượng hỗn độn vào.”

Tả Mạc có điểm không hiểu: “Lực lượng hỗn độn?”

“Hỗn độn là bổn nguyên của lực lượng, vô luận là tu giả hay yêu ma, lực lượng đều là diễn hóa từ hỗn độn mà ra. Song bởi mọi người đi theo con đường khác nhau nên kết quả cũng hoàn toàn khác nhau. Yêu ma là thuận theo còn tu giả lại chọn chống lại. Linh lực của tu giả là thiên địch của lực lượng hỗn độn.”

“Ý ngươi là, nó thành yêu ma?” Tả Mạc vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào tảng đá.

"Là thành yêu." Bồ yêu hiển nhiên rất đắc ý: "Trong này hẳn đã sinh thành một con hỏa yêu, nhưng trước khi nó đi ra ta cũng không biết là loại hỏa yêu gì. Tinh hồn của cây cỏ hóa thành yêu, dã thú tinh quái hóa thành ma. Tỷ như ngươi ném linh thú tới nơi như Đô Thiên Huyết giới, lực lượng hỗn độn sẽ dần dần ăn mòn, biến nó thành ma."

Tả Mạc có phần thất vọng: “Hó ra là một con yêu, ta đây chẳng phải cần trảm yêu trừ ma sao?”

Sắc mặt Bồ yêu lập tức trầm xuống: “Ngươi định trảm ai?”

Tả Mạc lập tức run lên, hắn giờ mới nhớ ra tên trước mặt mình là thiên yêu, đành cười xòa nói: “Đùa thôi, đùa thôi!” Ngay sau đó lại nói: “Chỉ là ta hơi thất vọng, tưởng là đào được bảo bối gì, không ngờ lại là vô dụng.”

“Ai nói nó vô dụng?” Bồ yêu hiển nhiên đang kích động: “Cái tên không biết hàng nhà ngươi! Bảo bối à, hừ, cho dù để ngay trước mặt ngươi cũng chẳng nhận ra.”

"Vậy có lợi gì ?" Tả Mạc vội hỏi.

Bồ yêu ngậm miệng ra vẻ ngạo nghễ.

Tả Mạc cũng chẳng bị lừa, lấy từ trong giới chỉ ra một thanh phi kiếm, bắt đầu khoa chân múa tay trên hỏa liêm thạch: “Ta không dùng được cũng chẳng thể tiện nghi cho người khác, cứ bổ ra là được.”

Bồ yêu thấy thế đành phải nói: “Hỏa yêu cũng chẳng khác mấy với linh thú của ngươi, nó có một số thần diệu, ngươi cũng có thể dùng.”

“Ồ, vậy hả, nhưng ta không biết làm sao.”

“Trích máu là được.” Bồ yêu vừa nói xong lập tức biết bị lừa.

Quả nhiên Tả Mạc vui mừng hớn hở lấy phi kiếm cắt ngón tay, ép ra một giọt máu, nhỏ xuống hỏa liêm thạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play