-Cha! Con dự định đi tới đó để bàn việc thu mua.

Đỗ Diệu Tông hướng phía hoa viên đi tới, nhìn Đỗ Phách Thiên nói.

Đỗ Phách Thiên nhìn Diệu Tông đang đi lại, từ ghế đá đứng lên nói:

-Không nên đi đến đó! Cho dù có đi cũng không có cách nào thu mua nó được, kế hoạch mà chúng ta dốc hết tâm huyết vào chỉ thất bại trong chốc lát. Mấy ngày này, Diệu Quang dốc lòng hết sức thu mua công ty này không thành công, cho nên dù con có đi cũng uổng công mà thôi!

Đỗ Diệu Tông kinh ngạc đến ngây người nhìn Đỗ Phách Thiên hỏi:

-Tại sao thưa cha? Chúng ta cứ như vậy mà từ bỏ sao? Nhiều năm qua, chưa từng có vụ đàm phán nào mà Đỗ gia ta không thành công, con không tin việc này không thành!

Đỗ Phách Thiên sắc mặt đại biến, nhìn Đỗ Diệu Tông nói:

-Chuyện gì, ngươi cũng suy nghĩ đơn giản như vậy sao? Sau một thời gian dài, mà chúng ta không thể thu mua công ty này, đủ để biết rằng sau lưng bọn họ nhất định có chổ dựa hoặc là sau lưng chúng ta có người âm thầm giở trò, chúng ta cho dù cố gắng thì cũng vô ích.

Đỗ Diệu Tông nhìn Đỗ Phách Thiên sau đó cuối đầu, buồn bã nói:

-Cha! Chúng ta bây giờ phải làm như thế nào?

-Nhẫn nhịn, phản công.

Đỗ Phách Thiên chỉ nói ra bốn chữ.

Đến trưa, Đỗ Diêu Quang từ Vạn Thịnh Các trở về, thấy cả nhà đều đang đợi mình ăn cơm, liền ngồi vào bàn ăn, hướng Đỗ Phách Thiên nói.

-Dựa theo sự chỉ bảo của cha, tất cả đều an bài thỏa đáng.

Đỗ Phách Thiên nhìn Đỗ Diệu Quang 1 cái rồi nói:

-Ăn cơm đi! Ăn xong rồi lên phòng cha.

Sau khi dùng cơm xong, Lão gia tử liền đi lên phòng mình. Đỗ Diệu Quang dự định ghé vào thăm mẹ con Thu Nguyệt một chút, nhưng chợt nhớ tới thái độ của Lão gia tử, bèn hướng về phòng của Lão gia đi tới:

-Cha! Con đã tới.

Đỗ Diệu Quang gõ cửa lên tiếng nói rồi mở cửa bước vào. Đỗ Phách Thiên nằm trên trường kỷ, ánh sáng giữa trưa từ cửa sổ chiếu vào thẳng lưng của Lão gia tử, nghe Diệu Quang nói liền cất tiếng:

-Đã sắp xếp xong xuôi?

Đỗ Diệu Quang hồi đáp.

-Đã xong ạ, tối nay tám giờ có thể bắt đầu tiệc.

Đỗ Phách Thiên từ ghế trường kỷ đứng lên nhìn Diệu Quang nói:

-Nhớ kỹ, tối nay bất kể chuyện gì phát sinh, con phải nhanh chóng trở về nhà, đem Thu Nguyệt và Viêm Long đi, dựa theo cái địa chỉ này con đưa hai mẹ con nó đến đó.

Đỗ Phách Thiên sau khi nói xong,đưa cho Diệu Quang một tờ giấy, tiếp lấy tờ giấy sau khi nhìn kỹ, Diệu Quang nghi ngờ hỏi:

-Cha! Tại sao lại đưa cho con cái này, nhất định là có chuyện gì mà cha không nói với con phải vậy không thưa cha?

Đỗ Phách Thiên không nhịn được nói:

-Có chuyện, con không biết lại tốt hơn là biết, bất kể xảy ra chuyện gì. Ta cùng với Diệu Tông sẽ đứng ra giãi quyết, ta không muốn con tham gia vào chuyện này.

Đỗ Diệu Quang nóng lòng hỏi:

-Tại sao thưa cha? Con là người của Đỗ gia,phải có nghĩa vụ gánh vác trách nhiêm,con không muốn khi Đỗ gia xảy ra chuyện mà con lại ở sau đứng nhìn.

Đỗ Phách Thiên nhìn Diệu Quang,ánh mắt như có tia lữa soi vào.

-Con đi đi. Việc này không nên lo lắng, nhớ kỹ lời ta nói, tối nay bất kể xảy ra chuyện gì, phải làm theo lời ta dăn, nếu không Đỗ gia chúng ta sẽ lâm vao nguy cơ van kiếp bất phục.

Nghe những lời nói này, Diệu Quang liền không hỏi gì nữa, từ phòng lão gia đi ra, liền trở về phòng mình.

-Thu Nguyệt ! Em đã dùng cơm chưa?

Diệu Quang đi vào phòng, ngồi lên giường cất tiếng hỏi.

-Em dùng rồi! Không biết mẹ sai người ta làm cái gì, mà thức ăn quá nhiều, báo hại em ăn không hết.

Thu Nguyệt lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn nói.

Diệu Quang sau khi nghe cười nói:

-Em thật là…Ăn không hết thì đừng cố ăn nữa chứ làm sao? Đâu có ngươi nào ép em ăn kì hết đâu nào! Kì thực, mẹ cũng vì tốt cho em thôi, nên mới bảo nhà bếp nấu cho em nhiều món ăn dinh dưỡng như vậy.

Thu Nguyệt nghiên cái miệng nhỏ nhắn nhìn Diệu Quang ủy khuất nói:

-Anh đã đáp ứng em, sau khi sanh hài tử thì phải luôn ở bên cạnh em mà! Vậy mà cả ngày gặp mặt chỉ được có vài phút đồng hồ.

Diệu Quang cười nói:

-Anh đâu phải không giữ lời hứa. Chúng ta thiết yến vì con mới ra đời ăn mừng, cho nên ta phải an bài thu xếp, việc này không phải vì con chúng ta àh!

-Cũng biết ba hoa.

Thu Nguyệt duỗi thân cười nói.

Đỗ Diệu Quang thấy Thu Nguyệt làm nủng, liền cười bò tới sát ,đưa tay vào bên trong áo của nàng, xuyên qua cái bụng nhỏ, đặt tay lên bộ ngực sữa.

-Chán nữa...

Thu Nguyệt rướn mình lên, đem tay của Diệu Quang đặt ngay trên tiểu phúc của mình.

Diệu Quang cười nói:

-Lão bà hay là chúng ta…

-Hừ! Anh nghĩ hay nhĩ, người ta vừa mới sinh hài tử, người đã nghĩ khi dễ ta, không để ý đến ngươi!

Sau khi nói xong,Thu Nguyệt không thèm chú ý đến Diệu Quang, Đỗ Diệu Quang liền bò tới ôm chặt Thu Nguyệt vào lòng thỏ thẻ vào tai nàng:

-Lão bà, anh không có thời gian, cho anh hôn nhẹ một cái rồi đi nhé!

Thu Nguyệt ngẫng đầu nhìn Diệu Quang, khuôn mặt lúc này giống như ngạ lang đi săn đêm gật đầu đồng ý, Diệu Quang đắc ý liền hôn vào môi nàng.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, đột nhiên Thu Nguyệt đẩy Diệu Quang ra ngượng ngùng nói:

-Chán! Ban ngày mà cứ như vậy, để cho người khác thấy thì không tốt lắm đâu.

Đỗ Diệu Quang cười nói:

-Ta ở trong phòng của mình, hôn lão bà của mình, ai nói tới ta?? Huống chi đây là phòng ngủ, ai có thể thấy nào?

Thu Nguyệt nói:

-Đồ không đứng đắn, coi cái mặt sắc lang chưa kìa!

Diệu Quang từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc hỏi Thu Nguyêt:

-Thu Nguyệt! Hiện tại trong người em còn mệt không? Có thể xuống giường đi được chưa?

Thu Nguyệt dựa vào ngực Diệu Quang nói:

-Bởi vì hài tử chúng mình không chịu ra, nên em cảm thấy mất rất nhiều sức, đến giờ trong người vẫn cảm thấy mệt.

Đỗ Diệu Quang một lần nữa nói đến cái đề tài kia.

-Thu Nguyệt! Tối nay, anh cùng cha me và huynh trưởng phải đi đến Vạn Thịnh Các đễ thiết yến, em ở nhà nghĩ ngơi, anh đã an bày quản gia chịu trách nhiệm hết thảy, một mình em phải cẩn thận, có gì thì gọi điện cho anh.

-Anh lại đi nữa, bỏ người ta một mình hoài.

Thu Nguyệt vẫn không quên hướng lão công của mình làm nủng.

Diệu Quang hai tay đặt lên hai vai vợ mình, ánh mắt đầy tình cảm nhìn vợ mình nói:

-Yến hội tối nay, không biết là phúc hay là họa, dù sao Đỗ gia ta cũng khó tránh khỏi một sát kiếp này. Anh sợ tối nay sẽ có người ám toán.Toàn bộ lực lượng Đỗ gia đã bố trí ở Vạn Thịnh Các, hơn nữa lần này phải nhất định phải đi Vạn Thịnh Các, trong nhà anh sẽ bố trí người phòng khi em cần đến. Chỉ cần qua đêm nay, tất cả nguy cơ của Đỗ gia chúng ta sẽ biến mất.

Thu Nguyệt buồn nói:

-Em biết làm gì rồi. Anh yên tâm đi đi, vì anh, vì con chúng ta và vì Đỗ gia, em sẽ cẩn thận, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.

Diệu Quang liếc nhìn khuôn mặt của hài tử trên giường, rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play