An Na đi rồi, Đỗ Diệu Quang nhìn Địch Thu Nguyệt nói:
- Lão bà, có một việc anh phải cùng em thương lượng.
Địch Thu Nguyệt sau khi nghe thất kinh hỏi:
- Tại sao vậy, bình thường anh đều tự quyết định mà, sao hôm nay đột nhiên muốn cùng em thương lượng?
Đỗ Diệu Quang chăm chú hẳn lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Địch Thu Nguyệt nói:
Nhớ kỹ, bất kể sau này phát sinh bất cứ chuyện gì, em cũng phải đem Viêm Long nuôi dưỡng lớn lên, nhất định phải sống sót, chiếu cố tốt cho con của chúng ta.
Sau khi nghe chồng nói xong mấy câu này, Địch Thu Nguyệt liền vùi đầu vào trong ngực Đỗ Diệu Quang, lớn tiếng kêu khóc, tay còn không ngừng vuốt sau lưng Đỗ Diệu Quang, vừa khóc vừa nói:
Em không thích nghe anh nói như vậy, em không bao giờ ... muốn như thế. . .!!!
Địch Thu Nguyệt lúc này thầm nghĩ, sinh hoàn hài tử không được một ngày, khi nghe chính miệng trượng phu nói những lời này, có may mắn hay không còn chưa biết, nhưng có thể cảm thấy nội tâm đang đau nhức.
Đỗ Diệu Quang đem Địch Thu Nguyệt ôm vào trong ngực thật chặt, vuốt ve mái tóc Địch Thu Nguyệt, không ngừng an ủi:
- Lão bà, anh biết anh bây giờ không nên nói những lời này, nhưng đột nhiên anh có một loại dự cảm, hơn nữa loại dự cảm này đặc biệt mãnh liệt, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế, chỉ cần ở trong đầu của anh yên tĩnh thì trong nháy mắt liền xuất hiện máu tanh nơi sa trường, thấy cha mẹ người khác. . .
- Lão công, em van xin anh, anh đừng nói nữa. . .
Địch Thu Nguyệt nhịn không được bi thống, tiếp tục khóc sưng mặt, cho dù bây giờ chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng mà cũng có thể cảm giác được sự mất mát.
Đỗ Diệu Quang đem Địch Thu Nguyệt ôm lấy chặt hơn, sau đó một câu cũng không nói nữa.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cơm bữa sáng xong, Đỗ Phách Thiên gọi quản gia tới đại sảnh, nói:
- Quản gia, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải tìm được tên hòa thượng kia. Ta bất kể ngươi dùng cách gì, ta chỉ cần thấy kết quả.
Quản gia nhìn chằm chằm Đỗ Phách Thiên, nghiêm túc nói:
- Lão gia! ngài yên tâm, ta nhất định tìm được hắn cho ngài.
Nhìn thân ảnh quản gia đi xa, mang tên lái xe đi theo quản gia, mục đích đúng là tìm kiếm vị “Hòa thượng” không biết tên kia.
- Diệu Quang, con bây giờ đi Vạn Thịnh các, nhất định phải an bài bon họ cho tốt, thu xếp cho tốt bữa tiệc tối nay. Vạn lần không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì không may. Tối nay tới dự ngoại trừ tứ đại gia tộc, còn có thêm những nhân vật xã hội nổi tiếng khác cùng với nhân viên ngoại giao quan trong trong chính phủ nữa đó.
Đỗ Phách Thiên ngồi trên ghế đá trong hoa viên của biệt thự, đang tắm nắng lúc sáng sớm đối với Đỗ Diệu Quang nói.
Đỗ Diệu Quang ở bên cạnh sau khi nghe liền vội vội vàng tới đây đứng bên cạnh Đỗ Phách Thiên hỏi:
- Cha, con đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ con đi qua đó kiểm tra lần nữa, con lo lắng bọn họ sơ ý khinh thường.
Ngay khi Đỗ Diệu Quang xoay người muốn lúc đi, đột nhiên quay đầu về phía Đỗ Phách Thiên nói:
- Cha xem thử chúng ta có cần hay không. . .???
Đỗ Phách Thiên sau khi nghe liền trầm mặc hồi lâu, nhìn Đỗ Diệu Quang nói:
- Bọn họ sẽ biết điều thôi vì nhân viên chính vụ quan trọng cũng sẽ tới, vì thế nên sẽ không có chuyện gì đâu. Dù sao cha cũng muốn mời Liễu cục trưởng phòng công an đến đây dự tiệc.
Đỗ Diệu Quang sau khi nghe xong tâm tình mới thoải mái hơn, đối với Đỗ Phách Thiên nói:
- Mấy ngày qua con không biết tại sao, chẳng những trong đầu suy nghĩ miên man mà buổi tối ngủ cũng không ngừng gặp ác mộng, trực giác của con nói cho con biết, sắp tới sẽ có chuyện gì đó xảy đến. Dự cảm của con rất đúng, thường thường con dự cảm được chuyện tình gì sẽ phát sinh, nhưng mà lần này con không cách nào dự liệu ra sắp sửa phát sinh chuyện gì.
Đỗ Phách Thiên nhìn hắn nói:
- Nên tới tổng hội đi, con cần gì phải khẩn trương như thế. Hiện tại Đỗ gia chúng ta đã có người nối dõi, cũng không có cái gì phải sợ nữa. Không cần quá lo lắng, dựa theo suy nghĩ của mình mà làm.
Đỗ Diệu Quang nghe được lời nói Đỗ Phách Thiên "Dựa theo suy nghĩ của mình mà làm". Liền hiểu rõ ý tứ của Đỗ Phách Thiên. Sau đó gọi tài xế Tiểu vương lái xe đến đây đón mình đi Vạn Thịnh Các.
- Hồng gia, dựa theo an bài của ngài, chúng ta đã hoàn toàn xâm nhập công ty cổ phần của Đỗ gia mà tiến hành thu mua cổ phần rồi.
Một gã trung niên đang mặc bộ Tây trang (Vest) màu đen đối với một trong tứ đại gia tộc Triệu gia gia chủ Triệu Hồng nói. Có ý đồ là đem Đỗ gia một lưới bắt hết.
- Không nên lộ ra bất kỳ dấu vết gì, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Sau khi ở phòng bất động sản của Đỗ gia công ty bắt đầu phiên giao dịch, ngươi phải dựa theo kế hoạch của chúng ta mà thu mua trước đi, đề phòng vạn nhất!
Vị này tên là Triệu Hồng - lão đại của tập đoàn Triệu gia, hắn đang ngồi ở phòng làm việc xoay tròn trên ghế, đột nhiên xoay người đối với tên Tây trang trung niên nói.
Tên trung niên cũng thức thời, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Triệu Hồng nói:
- Hồng gia, buổi tối ngài muốn đi Đỗ gia dự tiệc, ta đã chuẩn bị xong đồ mà ngài cần, khẩu Israel Desert Eagle kia ta đặt ở trên xe, khi ngài đi nhớ mang theo, ta lo lắng Đỗ gia phát hiện kế hoạch của chúng ta sau đó sẽ đối với ngài bất lợi.
Triệu Hồng cười lạnh nói:
- Ăn hết Đỗ gia là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bằng không chúng ta làm sao có thể đem thế lực của chúng ta đẩy lên đỉnh điểm được.
Tên nam tử đi theo cũng nở nụ cười, từ trong tiếng cười của hai người này có thể nhận ra được sự dâm ác trong đó, tâm cơ như thế quá là xảo trá, lòng dạ cũng thật độc ác.
Triệu Hồng đối với tên tây trang trung niên bên cạnh nói:
- Nhưng thật ra ta sớm cũng đoán được, sở dĩ Đỗ gia tối nay mở yến tiệc, chủ yếu là hướng tứ đại gia tộc phô trương thanh thế. Cứ cho là mình có cháu thì cũng có bao nhiêu bản lãnh chứ, cái này lão già này. . .
Tên tây trang trung niên lĩnh ngộ được ý tứ của Triệu Hồng, hắn ghé sát bên tai Triệu Hồng nói:
- Tối nay ta tìm sát thủ giết chết hắn. . .
- Đừng tưởng rằng lão già Đỗ Phách Thiên đem tứ đại gia tộc cùng với lãnh đạo của chính phủ mời tới thì cho là tối nay không có ai dám động đến hắn. Bọn ta chờ ngày này đã rất lâu rồi.
Triệu Hồng nhìn tên tây trang trung niên nói.
Triệu Hồng tiếp theo nói với tên trung niên nam tử:
- Võ Lâm, đi tìm mấy tên làm nghề sát thủ, tối nay ở trong yến hội giết chết Đỗ Phách Thiên, còn dư lại hai người kia thì sau này cũng không làm được việc gì, tạm thời không để ý tới.
Tên tây trang trung niên, cũng chính là Võ Lâm từ miệng Triệu Hồng nói ra, sau khi nghe liền vội vội vàng nói:
- Hồng gia yên tâm, ta nhất định đem chuyện này làm thật tốt. Đợi đến khi giết chết lão già Đỗ Phách Thiên này thì Đỗ gia nhất định sẽ loạn lên, khi đó là thời cơ tốt để chúng ta thâu tóm Đỗ gia.
Triệu Hồng sau khi nghe được thì khuôn mặt tà ác cũng nhìn tới hắn, cũng vừa lúc Võ Lâm thấy được vết sẹo trên mặt của Triệu Hồng bất giác làm cho hắn không khỏi cảm thấy tâm lạnh.
Triệu Hồng cười lạnh nói:
- Được, nếu như thất bại ngươi cũng đừng có trở về gặp ta. . .
Tên gọi là Võ Lâm - Tây trang trung niên sau khi nghe được thì nét mặt liền co quắp lại, vội vàng gật đầu.
Đỗ Phách Thiên lúc này ở trong hoa viên nhà mình đang ngửa mặt nhìn bầu trời, đầu óc không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng từ nét mặt có thể nhìn ra được, Đỗ gia lão gia tử đang có tâm sự nặng nề, như đang bàn tính chuyện gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT