Sau khi đón Tết xong, chẳng mấy chốc mà tới tiết Thanh minh, Quách Thiên Hùng và Quách Tiểu Phong bàn nhau đi tảo mộ cho Quách lão gia. Quách lão gia đã qua đời năm sáu năm nay, lại chưa có dâu mới, vậy nên bây giờ trừ đông chí và tiết Thanh minh ra, bình thường cũng không hay lui tới viếng thăm mộ, bởi vì ít khi có dịp nên càng không thể xem nhẹ. Tiết Thanh minh mưa bay lất phất, người đi đường nô nức náo nhiệt. Thời điểm này, ở phương Nam vị xuân ấm áp đã chan chứa, tràn trề, nhưng ở phương Bắc vẫn rét cắt da cắt thịt, hai ngày trước vẫn còn đổ một trận tuyết lớn, hôm nay băng mới bắt đầu tan chảy. Trong tuyết bỗng nhiên hiện ra những chồi non mới nhú, báo hiệu đất trời mùa xuân mà mọi người mong chờ đã không còn xa.

Đoàn người của Quách phủ ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, mấy người Quách Tiểu Phong tính là sau khi tảo mộ Quách lão gia sẽ tới mộ của Viên Viên và Lý Phiêu Phiêu vậy nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Từ lúc sáng sớm, Bạch Nguyệt Quang đã dậy chuẩn bị nến, tiền giấy, thức ăn, vội tất bật chân tay, mặt trời cuối cùng cũng e ấp ló mặt ra khỏi mây làm xua tan màn sương mù, mang lại cho người ta một cảm giác vui vẻ sảng khoái lạ thường.

- Nguyệt Quang, những việc này cứ để gia nhân làm được rồi, cần gì phải lao lực, huống hồ, cơm nàng làm rất….

Quách Tiểu Phong lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.

- Sao cơ, bản phu nhân làm cơm ngon như vậy, là do chàng không biết thưởng thức, chàng hiểu gì chứ, nhất định phải tự tay làm cơm, như vậy mới thể hiện sự tôn trọng với người quá cố, hừ…

- Vâng vâng vâng, phu nhân ta quả cao kiến, ta ra ngoài trước nhé….

Quách Tiểu Phong sợ Bạch Nguyệt Quang bắt phải nếm thử đồ ăn do cô ấy làm, nắm bắt cơ hội để “chuồn” ra ngoài.

- Đứng lại, chàng muốn đi đâu ?

Bạch Nguyệt Quang giả bộ tức giận nói.

- À, cái này, cái đó, cái này…ta đi xem xem mọi thứ chuẩn bị xong chưa.

Quách Tiểu Phong nói xong vội chạy thẳng ra ngoài.

- Đứng lại, không có mệnh lệnh của lão nương chàng dám đi đâu?

- Không dám không dám, phu nhân bớt giận, phu nhân bớt giận, nàng muốn ta làm gì ta lập tức đi làm cho nàng.

Quách Tiểu Phong vừa an ủi Bạch Nguyệt Quang, vừa muốn nhanh chóng “thoát” khỏi đây.

- Cũng không có gì, tướng công, thấy chàng ngày thường làm việc vất vả, hôm nay thiếp đã nấu cho chàng món canh gà, muốn chàng qua đây thử một chút. Bổ dưỡng lắm.

- Cảm ơn phu nhân đại nhân đã quan tâm, nhưng bụng ta bây giờ hơi khó chịu, phải đi giải quyết trước đã, sau đó sẽ lại thưởng thức tài nghệ nấu ăn của phu nhân.

- Chàng dám, bụng khó chịu thì bắt ta phải chờ sao, mau, mau lại đây uống chút canh gà mỹ vị của ta đi. Nào, canh gà thơm ngon…

Quách Tiểu Phong vừa nhìn thấy món canh đó, thật không biết nếu ăn vào có thể sống nổi không nữa, một mùi vị khó chịu xộc lên mũi.

- Oẹ….

Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng không khống chế nổi.

- Hừ, khó ăn như vậy sao? Chàng vốn dĩ không yêu thiếp.

Bạch Nguyệt Quang tức giận nói.

- Oẹ…

Quách Tiểu Phong vẫn tiếp tục nôn ọe, phải một lúc sau mới trở lại bình thường.

- Nguyệt Quang, nàng nói ta không yêu nàng, vậy nàng có chứng cứ gì để chứng minh không?

- Thì dựa vào việc chàng khổ sở ăn món canh gà của thiếp đó, hừ.

Bạch Nguyệt Quang đã rất tức giận, hậu quả khó lường.

- Nương tử à, ta có chứng cứ chứng minh ta yêu nàng, muốn xem không.

- Cái gì, mau mang ra đây.

Bạch Nguyệt Quang hứng thú, hiếu kỳ hỏi. Quách Tiểu Phong cố kìm nén cảm giác buồn nôn, bưng bắt canh gà đến trước mặt Nguyệt Quang.

- Nương tử, ta đã ăn nó.

- Quả nhiên là chàng không yêu ta, uống hết thứ này cho ta.

Bạch Nguyệt Quang lớn tiếng nói.

- Canh gà yêu thương…

Quách Tiểu Phong nói.

- Cái gì mà canh gà yêu thương, mau uống đi.

- Khổ quá à….

- Không phải là khổ mà là tùy tiện.

- Vậy nàng cảm thấy ta có yêu nàng không?

- Xấu xa, chàng bắt nạt ta, rốt cuộc phải thế nào mới có thể nấu ăn ngon nhỉ. Ai ya, khó chết được…

Bạch Nguyệt Quang ảo não nói.

- Thật ra theo ta, muốn nấu ăn ngon phải dựa vào thiên phú, nàng nhìn Tiểu Điềm đó, món ăn cô nương đó làm khiến Vương Hâm bị mê hoặc, đấy chính là thiên phú, thiên phú của nàng không phải ở việc này, cho nên không cần phải tốn công tốn sức.

Quách Tiểu Phong an ủi nói.

- Được, Quách Tiểu Phong, thành thật khai ra, có phải chàng xem trọng Tiểu Điềm cô nương đó mà xem thường Bạch Nguyệt Quang ta không ?

Bạch Nguyệt Quang nghe những lời an ủi đó không những không thấy vui vẻ, trái lại không kìm nổi sự bực tức.

- Xem nàng nói kìa, a đầu đó có liên quan gì đến ta, chỉ cần có ta và nàng là quá đủ rồi.

Quách Tiểu Phong vội giải thích rồi ôm chặt Bạch Nguyệt Quang vào lòng.

- Đi ra đi ra, nam nhân các người đều như vậy sao? Đồ xấu xa nhà chàng.

Quách Tiểu Phong thấy tình hình xấu đi, xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thôi. Nghĩ vậy Quách Tiểu Phong giơ tay trái:

- Quách Tiểu Phong ta xin thề cả đời này chỉ yêu một mình Nguyệt Quang, nếu làm trái lời thề chết sẽ không toàn thây.

- Rồi rồi rồi, vẫn phải đi nói với tiểu cô nương kia một tiếng, lão nương ta không thể tin tưởng miệng lưỡi gian xảo của chàng.

Tuy miệng nói vậy nhưng Bạch Nguyệt Quang lại cảm thấy rất cảm động, mỉm cười yêu kiều.

- Nguyệt Quang, ta chỉ yêu tiểu thư Bạch Nguyệt Quang nền nhã thướt tha thôi.

- Thật à, vậy chàng phải thể hiện thế nào chứ ?

- Nàng muốn ta thể hiện thế nào đây?

- Chàng phải biết chứ, không ta lại giận cho chàng xem đây này.

- Được được được…

Nói xong Quách Tiểu Phong hôn nhẹ lên môi Bạch Nguyệt Quang một cái.

Lúc này Mạnh Kiều vào bếp lấy đồ, lại trông thấy Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đang hôn nhau thì ngại ngùng vô cùng.

- Khụ khụ…

Mạnh Kiều giả bộ ho khiến Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang giật mình.

- Muội, muội chỉ muốn lấy chút đồ thôi, không có ý gì khác. Hai người cứ coi như không nhìn thấy muội đi, nhưng hai người phải chú ý đó, ngộ nhỡ Tiểu Hùng trông thấy thì biết làm thế nào…

Mạnh Kiều nói xong vội lấy đồ rồi chạy ra ngoài.

- Nguyệt Quang, kệ a đầu đó, chúng ta tiếp tục đi.

- Được rồi được rồi, mau bưng những thứ này ra ngoài, cũng sắp phải đi rồi đó, Mạnh Kiều nói rất đúng, để Tiểu Hùng trông thấy những chuyện thế này nhất định ảnh hưởng không tốt.

- Xin tuân lệnh phu nhân, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

- Chàng khua môi múa mép ít thôi, còn không mau đi đi.

Gần đến giờ Ngọ giữa trưa, cả Quách phủ sửa soạn chu đáo lên đường, vẻ mặt ai cũng hồng hào rạng rỡ, coi việc tảo mộ cho người đã khuất là một buổi Đạp Thanh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play