Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, gần trưa, tất thảy mọi người của Quách gia bắt đầu xuất phát, ai ai cũng phấn chấn, nhất là Tiểu Hùng, vô cùng thích chí, tuy vẫn đang bập bẹ biết nói những vẫn liền mồm nói là muốn đi tảo mộ, tuy cậu bé chưa biết tảo mộ để làm gì, nhưng nghe nói đó là hoạt động mang tính toàn thể gia đình nên rất thích thú, trẻ con đúng là rất dễ vừa lòng.
Trên đường đi, mọi người nói cười vui vẻ, Quách Tiểu Phong chợt nhớ lại năm đó lúc đưa linh cữu của phụ thân cũng là trên con đường này và hắn đã phát hiện ra bí mật của “Hải Đường”, đúng là thời gian thấm thoắt thoi đưa. Năm đó Nguyệt Quang vẫn chưa trở thành thê tử của mình, vậy mà bây giờ Tiểu Hùng đã lớn như vậy rồi, cứ hễ nói ra lại thấy cảm khái vạn phần.
- Cha cha, mẹ nói chúng ta phải đi thăm ông nội, sao ông nội lại không sống cùng chúng ta, ông nội có ác không, có mắng Tiểu Hùng không?
- Không, ông nội rất hiền từ, ông nhất định sẽ rất yêu quý Tiểu Hùng, ông nội đã đi đến một nơi rất xa, cho nên không thể sống cùng chúng ta, Tiểu Hùng con đã hiểu chưa?
Quách Tiểu Phong ân cần nói.
- Cha, ông nội đã đến một nơi rất đẹp có phải không? Tiểu Hùng có thể sống cùng ông nội không?
- Tiểu Hùng, con vẫn còn nhỏ, ông nội đã đi tới một nơi không có đói rét, không có kẻ xấu. Nhưng bây giờ Tiểu Hùng vẫn chưa thể đi tới nơi đó gặp ông nội được, bởi vì ở nơi đó không có cha và mẹ.
Hai cha con họ cứ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới mộ của Quách lão gia, trên mộ cỏ dại mọc um tùm, Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng vội đi tới làm sạch đám cỏ.
- Đại ca, đệ và Nguyệt Quang muốn đi thăm mộ của Viên Viên, mọi người cứ về trước đi.
- Được rồi, nhưng nhớ đừng về muộn quá, Tiểu Hùng cũng đi cùng hai người à?
- Vâng, chúng đệ đã bàn bạc với nhau rồi, đây là lúc để nói cho Tiểu Hùng biết chuyện năm đó. Nếu Mạnh Lâm không chết, có lẽ bây giờ đã kết nghĩa phu thê với Viên Viên rồi, và cũng có thể bây giờ cũng có một đứa trẻ nữa giống Tiểu Hùng. Ai, không nhắc đến nữa, càng nhắc tới lại càng nhớ về chuyện đau lòng năm đó.
- Đại thiếu gia, tôi cũng muốn đi thăm mộ của Phiêu Phiêu, lâu rồi tôi không đến thăm nó.
Lý quản gia ngại ngùng nói.
- Đi thôi đi thôi, Lý quản gia, mấy năm nay đã khiến ông vất vả rồi.
Quách Thiên Hùng nói.
- Ai, vất vả gì chứ, tất cả đều đã qua đi, không có gì.
Lý quản gia tuy nói vậy, nhưng khóe mặt đã thấy ươn ướt, có thể nhận thấy trong lòng ông ấy vẫn rất nhung nhớ Lý Phiêu Phiêu.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �…
- Viên Viên, Mạnh Lâm, ta và Nguyệt Quang luôn cảm thấy có lỗi với hai người, nếu không phải vì chúng tôi thì hai người đâu phải chết thảm như vậy. Nhưng, hy vọng hai người dưới cửu tuyền hiểu cho mà phù hộ che chở cho Tiểu Hùng mau khôn lớn, hy vọng dưới suối vàng hai người mãi mãi được ở bên nhau. Hai người yên nghỉ nhé.
Quách Tiểu Phong nghẹn ngào nói.
- Phải đó, Viên Viên, Mạnh Lâm, hôm nay tôi đã làm mấy món ăn để hai người thưởng thức.
Bạch Nguyệt Quang nói xong vội lấy trong hành lý ra mấy đĩa đồ ăn, thắp nến. Lý quản gia lại đang dàn giụa nước mắt trước mộ Lý Phiêu Phiêu.
- Phiêu Phiêu, cha không có bản lĩnh, cha xin lỗi con, cha nhớ con lắm con có biết không, cha không lúc nào là không nghĩ tới con, Phiêu Phiêu con ở dưới đó có lạnh không? Nói thật người của Quách phủ đối xử với ta rất tốt, cho nên, cho nên cha…
- Haha …..hahaha…..cho nên ông mới chấp nhận làm một kẻ thất phu nhu nhược, vẫn có thể mở to mắt để chấp nhận cái chết của con gái ông, không những vậy, ông còn muốn như một con chó ngày ngày phục vụ bọn họ đúng không?
Một giọng nói từ trong bụi rậm truyền ra.
- Ai, ngươi là ai?
Lý Nghị sợ hãi nói, sau đó điên dại lao vào trong bụi rậm tìm kiếm.
- Haha….ông cho rằng ông có thể tìm thấy tôi sao, ông chỉ là kẻ thất phu tầm thường, tôi không thể để một kẻ thất phu như vậy tìm ra tôi.
Giọng nói đó lại như từ trên cao vọng xuống.
- Hừ, có bản lĩnh hãy ra đây đi, ta không phải là kẻ thất phu, người của Quách gia rất tốt với ta.
Lý Nghị hét lớn.
- Lý Nghi, ông hà tất phải tự lừa dối mình, thật ra ông rất căm ghét Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng đúng không?
- Ngươi nói bậy, bọn họ rất tốt với ta, ta sao có thể ghét họ chứ?
- Vậy ông nhẫn tâm để Phiêu Phiêu một mình chịu lạnh lẽo dưới đất sao? Cô ấy vẫn còn người thân, chỉ đáng tiếc người này có khác nào phế nhân, chấp nhận làm một con chó hầu hạ cho kẻ đã giết chết cô ấy, cô ấy thật đáng thương hại. Haha…
- Câm miệng, không phải vậy, không phải như ngươi nói, ta tin con gái ta sẽ hiểu ta.
- Không, ông không phải cha tôi thì tôi sao có thể hiểu ông được chứ, trước đây, bây giờ, và sau này cũng vậy thôi.
Giọng nói của Lý Phiêu Phiêu từ phía núi truyền lại.
- Phiêu Phiêu, cha…
- Hừ hừ…câm miệng, ông chỉ làm con chó săn của kẻ khác, tôi lại có một người cha như vậy sao.
- Phiêu Phiêu, nghe cha giải thích…
- Haha…không có sự giải thích nào hết, giải thích chỉ là ngụy biện, ngụy biện tức là lừa dối nhau, Lý Nghị, ông chỉ là một phế nhân, haha…
- Không, ta không phải là phế nhân…
Xong Lý Nghị chạy thẳng một mạch về Quách phủ với bộ dạng như bị ma quỷ nhập hồn khiến mọi người trong Quách phủ nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái, nhưng không ai nói gì cả, bởi lẽ họ biết từ trong sâu thẳm đáy lòng, Lý Nghị vẫn rất thương nhớ Lý Phiêu Phiêu, vậy nên sau khi thăm mộ Phiêu Phiêu về tinh thần có chút kích động cũng là điều khó tránh. Lý Nghị ngẩng đầu nhìn lên bức hoành phi của Quách phủ, nhớ lại những lời Lý Phiêu Phiêu vừa nói: “ Lý Nghị, ông chỉ là một phế nhân, đến tận bây giờ ông vẫn làm con chó săn cho Quách phủ”. Lý Nghị tự nhủ : “ Lẽ nào Lý Nghị mình lại đúng là một phế nhân?”.
- Lý quản gia, trông sắc mặt ông không được tốt, tôi biết cái chết của Phiêu Phiêu là sự đả kích lớn đối với ông, nhưng xin ông hãy biết tiết chế, ngày mai hãy nghỉ ngơi một ngày.
Quách Thiên Hùng quan tâm hỏi.
- Cảm ơn đại thiếu gia đã quan tâm, tôi chỉ hơi mệt ngủ một lúc là khỏe thôi.
Lý Nghị ngại ngùng nói, đồng thời trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định, Phiêu Phiêu, xin lỗi, ta chấp nhận làm phế nhân, cho dù có giết ta, ta cũng không thể hạ thủ với người của Quách phủ, con là con gái ta, họ cũng như người thân của ta, con không nên cố chấp như vậy, yên nghỉ nhé.
Sau khi Lý Nghị đi khỏi, trong khu rừng rậm, một nam tử bí mật mặc đồ đen để lộ điệu cười nham hiểm tà ác:
- Phiêu Phiêu à, muội nói xem cha muội có thể báo thù cho muội sao?
- Nhất định có thể, tôi tin cha tôi.
Giọng nói của Lý Phiêu Phiêu truyền lại.
- Ta lại không nghĩ vậy, nếu muốn để cha muội giúp muội báo thù, ta nghĩ vẫn cần phải có chút động lực, haha, ta sẽ giúp ông ấy một tay.
Nam nhân đó nói.
- Cảm ơn ca ca, tất cả mọi việc sẽ do ca ca làm chủ
- Haha…lần này có ca ca giúp muội, Quách Tiểu Phong không muốn chết cũng phải chết, muội yên tâm đi.
- Ca ca, trước giờ muội luôn tin tưởng huynh.
Lý Phiêu Phiêu nói.
Lúc này, bên cạnh mộ của Viên Viên, Quách Tiểu Phong bỗng nhiên lại có một dự cảm không hề muốn, dự cảm này cũng giống như lần Nguyệt Quang bị Lưu Thiên Thiên bắt đi khi còn ở Tây Song Bản Nạp. Bạch Nguyệt Quang thấy sắc mặt Quách Tiểu Phong thay đổi vội đi lại hỏi:
- Tướng công, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không sao, chỉ là ta cảm thấy trong người hơi khó chịu, chúng ta mau đi thăm mộ Phiêu Phiêu một chút rồi quay về nhé.
Quách Tiểu Phong không muốn Bạch Nguyệt Quang lo lắng nhiều nên không muốn nói ra dự cảm của mình.
Đi tới phần mộ của Lý Phiêu Phiêu, Quách Tiểu Phong cảm thấy có gì đó rất lạ, rõ ràng Lý quản gia đã đến đây trước, vậy tại sao mộ của Lý Phiêu Phiêu vẫn còn đầy cỏ dại, trên mặt đất vẫn còn để lại những vết chân lộn xộn, lẽ nào, Lý quản gia đã xảy ra chuyện? Dự cảm bất an trong lòng Quách Tiểu Phong như tăng lên bội phần.
- Nguyệt Quang, chúng ta về thôi, không đại ca lại lo lắng.
Tuy vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng Quách Tiểu Phong biết, hình như có một kiếp nạn lớn đang chờ đợi hắn, không, không chỉ có hắn, mà có thể là cả Quách phủ……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT