Quách Tiểu Phong đã tìm Lý Thiên Tường, Thượng Quan Văn Cẩm và ba vị quản gia của đảo Đào Hoa để thương lượng. Nếu Hoàng Bỉnh Phong không hợp tác, mọi người sẽ liên hợp lại để khắc chế, sau đó dùng Hoàng Bỉnh Phong làm quân bài để uy hiếp Hoàng lão đảo chủ, tuy kế hoạch này có vẻ rất hay, nhưng chung quy lại cũng là nói thì dễ làm mới khó. Một là, với thực lực của Hoàng Bỉnh Phong cứ cho mọi người liên thủ lại cũng chưa chắc có thể áp chế, hai là nếu Hoàng lão đảo chủ trở mặt không nhận con trai mình, như vậy mấy người Quách Tiểu Phong chỉ có con đường chết.
Mấy người Quách Tiểu Phong cùng đi tới phòng của Hoàng Bỉnh Phong, Hoàng đảo chủ thấy mấy người tới , biết là có chuyện gì:
- Quách công tử, mới sáng ra đã tới tìm Hoàng mỗ không biết có chuyện gì quan trọng ?
- Hoàng đảo chủ, không có chuyện gì khác, chỉ là… Quách mỗ bất tài, nhưng cũng đã biết đại tặc vô đầu là ai.
Quách Tiểu Phong cung kính thưa, nhưng thật ra đang rất hồi hộp, không biết Hoàng Bỉnh Phong sau khi biết hung thủ chính là Hoàng lão đảo chủ thì kết quả sẽ thế nào, nhưng cung đã giương thì không thể không bắn.
- Ồ, Quách công tử đã biết đại tặc vô đầu là ai rồi ư, vậy rốt cuộc nó là ai?
- Hoàng đảo chủ, hung thủ này…tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết, có điều…Hoàng đảo chủ, tôi hy vọng là ngài chuẩn bị trước tâm lý, bởi vì…
Quách Tiểu Phong đang nói thì bị Hoàng Bỉnh Phong chặn lại.
- Quách công tử, ta thấy ngày thường cậu rất hào sảng, sao hôm nay lại cứ ấp a ấp úng thế, mau nói mau nói, người này chúng ta đều biết, vậy rốt cuộc là ai vậy?
Hoàng Bỉnh Phong ra vẻ sốt ruột.
- Thật ra…thật ra, người này chính là phụ thân của Hoàng đảo chủ ngài, Hoàng lão đảo chủ.
Quách Tiểu Phong tuy không nhẫn tâm nhưng không thể không nói ra sự thực khó chấp nhận này. Nhưng Hoàng lão đảo chủ rõ ràng là đã “đi về Tây Thiên”, sao có thể giết người được chứ? Lẽ nào trên đời này thật sự có ma.
- Quách công tử, cậu đừng lấy tôi ra làm trò đùa, cha tôi rõ ràng là đã chết, hôm qua cậu chẳng phải đã nhìn thấy thi thể của ông ấy hay sao?
Hoàng Bỉnh Phong cố kìm nén cảm xúc, trong ký ức của đảo chủ, Hoàng lão đảo chủ là một nam nhân rất nặng tình nặng nghĩa và rất nhân từ, từ trước tới giờ chưa từng bao giờ trông thấy ông ấy nổi nóng. Một nam nhân thân sĩ, phong độ như vậy, nay bỗng nhiên lại biến thành một kẻ giết người điên cuồng, ai có thể tin được chuyện này chứ.
- Hoàng đảo chủ, tuy tôi không biết Hoàng lão đảo chủ là người thế nào, quan trọng là, bây giờ ông ấy là một hung thủ giết người, là một Bổ đầu của Đại Tống, tôi có trọng trách quy án ông ấy, đã là chuyện liên quan tới Vương pháp tôi không dám đùa cợt. Cho nên, xin ngài hãy phối hợp với chúng tôi.
- Quách công tử, nhất định là cậu đang đùa tôi có phải không.
Hoàng Bỉnh Phong vừa cười vừa nói, đó là một nụ cười tự dối người và tự dối mình.
- Hoàng đảo chủ, tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi không hề nói đùa, Hoàng lão đảo chủ đúng là hung thủ giấu mặt giết người liên hoàn, vậy nên, xin ngài hãy chấp nhận đối diện với sự thật này.
- Không, ta không tin, các người, các người đều là ác ma, đều là đồ hủ bại, các người đang vu oan cho cha ta, ta không tin, ta không thể tin một người lương thiện như vậy lại biến thành một kẻ giết người, các người, các người đang gạt ta. Hôm nay, hôm nay, các người đều phải chết, haha…haha…
Hoàng Bỉnh Phong bỗng cười điên loạn. Quách Tiểu Phong thấy tình hình trở nên xấu đi, vội trần tình:
- Hoàng đảo chủ, xin hãy nghe tôi nói, tuy sự thật này rất tàn khốc, nhưng không thể không đối mặt mà chấp nhận nó, mong nhận đươc sự trợ giúp của ngài.
Quách Tiểu Phong nói.
- Không, ta không thể giúp các người. Các người đang gạt ta, cha ta là người tốt, thực sự là một người rất tốt, các người tin ta đi, Trịnh Dục, ngươi tin ta chứ.
- Đảo chủ, tôi rất hiểu tâm trạng của ngài hiện giờ, tuy tôi không biết Hoàng lão đảo chủ là người thế nào, nhưng tôi thấy Quách công tử không phải là người thích ăn nói hồ đồ đâu. Kỳ thực ngài cũng biết những vụ án ly kỳ như vậy, trên đảo Đào Hoa này, trừ Hoàng lão đảo chủ ra thì không ai có thể làm ra được những chuyện như vậy, cho nên, xin ngài đừng tự lừa dối chính mình.
Trịnh quản gia kiên trì thuyết phục. Chút hy vọng mong manh trên gương mặt Hoàng Bỉnh Phong tạm thời biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm u, bế tắc, Hoàng Bỉnh Phong cúi đầu, tâm trạng bất an giống như một con thú bị người thợ săn bắt vậy.
- Hoàng đảo chủ…
- Khỏi cần nói thêm gì nữa, ta không tin, Chu quản gia, mau đưa đám người này ra khỏi đảo Đào Hoa ngay, ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, không thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong Hoàng Bỉnh Phong cúi đầu, quay người rồi lui vào trong. Quách Tiểu Phong nghĩ thầm, kẻ ra tay trước là kẻ mạnh, chi bằng cứ khắc chế Hoàng Bỉnh Phong trước đã, sau đó đi thương lượng với Hoàng lão đảo chủ để không bị rơi vào thế bị động. Quách Tiểu Phong quay sang nhìn Lý Thiên Tường, Lý Thiên Tường gật gật đầu, ba vị quản gia cũng đồng ý với cách này của Quách Tiểu Phong.
- Hoàng đảo chủ, xin ngài phối hợp hành động với chúng tôi, bằng không, đừng trách Quách mỗ không khách khí.
Quách Tiểu Phong rút thanh Sát Thiên kiếm ra nói.
- Haha… Quách Tiểu Phong, cậu muốn gì, đừng có rượu thưởng không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng trách Hoàng mỗ ta trở mặt.
- Đừng phí lời, hãy tiếp chiêu của ta.
Nói xong Quách Tiểu Phong giơ ra thanh Sát Thiên kiếm, trực tiếp đưa mũi kiếm về phía lưng của Hoàng Bỉnh Phong, thanh Sát Thiên kiếm này sắc bén vô cùng, chỉ cần chạm vào người Hoàng Bỉnh Phong thì chết chắc không cần phải nghi ngờ.
Lúc này, bỗng từ đâu truyền lại một giọng nói.
- Tên nhãi ranh vô tri kia, muốn làm hại con trai ta sao.
Từ trên cao ẩn hiện một bóng người di chuyển với tốc độ cực nhanh. Quách Tiểu Phong thấy cánh tay có một luồng khí nào đó đang truyền tới. Nếu chỉ dựa vào thực lực của hắn mà dám giao đấu với Hoàng lão đảo chủ thì có khác nào kẻ ngốc đang nằm mơ. Nhưng Quách Tiểu Phong lại lộ ra một điệu cười.
- Hoàng lão đảo chủ, cuối cùng ông cũng đã xuất hiện rồi, chúng tôi đã đợi ông rất lâu rồi đấy.
Quách Tiểu Phong lớn giọng nói.
- Haha…các ngươi có thể làm gì được ta?
Hoàng lão đảo chủ vô cùng ngạo mạn nói.
- Haha…tưởng chúng tôi không làm gì được ông sao?
Quách Tiểu Phong nói xong, Hoàng lão đảo chủ cảm thấy sau lưng có một cơn đau dữ dội, ông ta quay đầu lại, người đánh ông ta không phải ai khác, chính là Hoàng Bỉnh Phong – con trai ông ta.
- Phong Nhi, tại sao, tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy ?
Hoàng lão đảo chủ vẻ mặt đau khổ nói…
- Cha, hai mươi năm, đã hai mươi năm nay, không ngờ cha con ta lại gặp lại nhau trong tình cảnh này, xin lỗi, con cũng không muốn như vậy đâu, nhưng, nhưng con không muốn cha cứ tiếp tục sai lầm như vậy, xin lỗi, cha…
Hoàng Bỉnh Phong không cầm nổi nước mắt nói.
- Phong Nhi, ta là cha con, sao con lại…sao lại làm thế với ta?
- Ah…
Hoàng lão đảo chủ đau khổ gào thét, rồi dùng lực hất thanh Sát Thiên Kiếm ra, chuẩn bị chạy trốn, Lý Thiên Tường sớm đã liệu trước tình hình, ra sức đưa cú đấm về phía sau lưng Hoàng lão đảo chủ, nhưng lưng của ông ta như sắt thép vậy, Lý Thiên Tường không những không thể khiến ông ta bị thương mà trái lại phải chịu phải một cơn đau buốt dữ dội. Lúc này, Quách Tiểu Phong đưa mắt sang nhìn Hoàng Bỉnh Phong, Hoàng Bỉnh Phong giống như phải đưa ra một quyết định khó khăn, cuối cùng cũng gật đầu ra hiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT