Sau khi cái bóng của kẻ lạ mặt hoàn toàn biến mất, Hoàng Bỉnh Phong vẫn đứng nguyên ở đó, ngẩn người nhìn về hướng cái bóng đã đi khỏi. Quách Tiểu Phong tiến lại gần:
- Ai, ngài xem tiếp theo nên làm gì đây?
Khi Quách Tiểu Phong và Hoàng Bỉnh Phong quay trở về đại bản doanh, nhờ Trịnh quản gia mà Chu quản gia và Quách Thiên Lễ cũng đã tỉnh lại, Lý Thiên Tường và Thượng Quan Văn Cẩm đã xử lý thi thể của Âu Dương Tiên.
- Quá…quá nhanh, tôi hoàn toàn không trông thấy cái bóng của nó, chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn đau truyền đi khắp cơ thể, sau đó tôi mất đi cảm giác rồi không biết gì nữa…
Chu quản gia biết được tin mấy người Quách Tiểu Phong chưa bắt được đại tặc thì lo sợ nói.
- Chu quản gia, tôi hỏi ngài, lúc Vạn Tài Phát chết, chẳng phải là đèn bị tắt đúng không, sau khi đèn bị tắt ngài có phát hiện ra điều gì khác thường không?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Nếu nói là khác thường, thì thật sự cũng có, bởi vì khi đó tôi cảm thấy trên mặt có một luồng gió thổi qua, tiếp đó là nghe thấy tiếng kêu của Vạn đại quan nhân, khi đó tôi cho rằng là đại tặc vô đầu đã xuất hiện, cho nên đã giơ tay ra bắt nó, nhưng chẳng tóm được gì cả.
Chu quản gia nhớ lại.
- Quả nhiên là như vậy.
Quách Tiểu Phong để lộ nụ cười nhạt.
Thi thể của Âu Dương Tiên được Lý Thiên Tường đặt ở phòng xác, đặt cùng với hai cái xác lúc trước, Bạch Nguyệt Quang cũng dần bình tĩnh trở lại, nhưng trên mặt vẫn còn phảng phất nét sợ hãi.
- Nguyệt Quang, nàng không sao chứ, mọi chuyện đã qua rồi.
Quách Tiểu Phong an ủi, Bạch Nguyệt Quang dựa mình vào trong lòng Tiểu Phong để cảm nhận cảm giác an toàn.
- Nguyệt Quang, ta nghĩ ta đã biết hung thủ là ai rồi.
Quách Tiểu Phong nhẹ giọng nói.
- Tướng công, hung thủ là ai vậy ?
Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc hỏi.
- Đừng hỏi nhiều, tránh được sự hoài nghi của người khác, tối nay về phòng chúng ta nói chuyện này sau.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �…..
Bạch Nguyệt Quang sau khi vào phòng, vội vàng khóa cửa.
- Tướng công, mau nói cho thiếp nghe, hung thủ là ai vậy ?
- Thật ra hung thủ này, không phải ai khác, mà chính là lão đương gia của đảo Đào Hoa – Hoàng lão đảo chủ.
Quách Tiểu Phong không chút biểu tình nói.
- Ah…sao có thể là ông ta, Hoàng lão đảo chủ chẳng phải đã cứu mạng mấy người chàng hay sao? Sao ông ấy có thể là hung thủ giết người được chứ ?
Bạch Nguyệt Quang quả thật rất tò mò.
- Cụ thể thế nào ngày mai chúng ta lại nói tiếp, song chúng ta phải làm thế nào để vạch trần ông ta, vấn đề này rất then chốt đó. Võ công của Hoàng lão đảo chủ này xuất thần nhập hóa, đám phàm phu tục tử như chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta. Hung thủ này quả thật lợi hại hơn nhiều so với dự liệu của ta, vậy nên, cứ cho là chúng ta có thể vạch trần được bộ mặt thật của Hoàng lão đảo chủ thì cũng rất khó có thể an toàn thoát khỏi nơi này, Hoàng lão đảo chủ này có thể nói là ngang ngửa với Lưu Thiêm năm đó, đừng nói là ta, cứ cho là sư phụ ta có ở đây chỉ e cũng khó đối phó nổi, đây là vấn đề rất đau đầu. Tuy Hoàng đảo chủ có vẻ là một người đại hiệp trượng nghĩa, nhưng Hoàng lão đảo chủ dù gì cũng là phụ thân của Hoàng đảo chủ, Hoàng đảo chủ dù có là tiên phong đạo cốt, rốt cuộc cũng chỉ là người phàm mắt thịt mà thôi, đại nghĩa diệt thân, cái này nói ra đã không hề đơn giản, dám làm nó lại càng khó hơn, nếu Hoàng đảo chủ không những không chấp nhận được sự thực này, trái lại lại liên hợp với Hoàng lão đảo chủ để đối phó với chúng ta, như vậy khả năng thắng lợi của chúng ta chỉ là con số không. Đây là vấn đề đau đầu thứ hai. Nhưng nếu Hoàng lão đảo chủ thật sự là người công tư phân minh, phối hợp hành động với chúng ta, vậy khả năng thành công của chúng ta là rất lớn, Nguyệt Quang, nàng nói xem, ta nên thuyết phục Hoàng đảo chủ thế nào đây?
Bạch Nguyệt Quang yên lặng suy nghĩ, phải rất lâu sau mới lên tiếng:
- Tướng công, chàng có tin tưởng Hoàng đảo chủ không? Chàng có cho rằng Hoàng đảo chủ là một chính nhân quân tử không?
- Ta đương nhiên là tin Hoàng đảo chủ, ta cũng cho rằng người này là một chính nhân quân tử, nhưng, chuyện có liên quan đến phụ thân của Hoàng đảo chủ, liệu ông ấy có dám làm một việc đại nghĩa diệt thân như vậy không?
Quách Tiểu Phong lo lắng nói.
- Tướng công, thiếp hỏi chàng, chàng sợ chết không? Chàng cho rằng sinh mạng quan trọng hay Vương pháp và sự tôn nghiêm của Đại Tống quan trọng ?
Bạch Nguyệt Quang tiếp tục hỏi.
- Cái này…
Quách Tiểu Phong lộ vẻ khó xử, nếu nói Quách Tiểu Phong là Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất cũng không sai, nhưng nếu nói Quách Tiểu Phong không sợ chết thì cũng có chút gì đó hơi khiên cưỡng. Bạch Nguyệt Quang thấy Quách Tiểu Phong vẫn do dự chần chừ, lại tiếp tục truy vấn:
- Tướng công, vậy lúc mới đầu sao chàng lại muốn làm Bổ đầu?
- Cái này…một là vì sự thỉnh cầu của Triệu đại nhân, hai là vì ta không muốn những kẻ xấu xa ung dung ngoài vòng Vương pháp.
Quách Tiểu Phong lúc này như đã ngộ ra điều gì đó.
- Nguyệt Quang, ta hiểu rồi, ta hiểu ý của nàng rồi. Ta đương nhiên là sợ chết, nhưng đáng sợ hơn cả là phải sống trong đau khổ và dằn vặt, cả đời này ta có ba điều may mắn, thứ nhất là ta có một đại ca khiến ta rất tự hào và tôn trọng, thứ hai là ta có phúc ba đời nên mới lấy được một nương thử như nàng, thứ ba chính là chúng ta có Tiểu Hùng, ngoài ra ta cũng đã gặp được những người bạn hiền rất đáng tin cậy. Ta đã nghĩ thông rồi, Quách Tiểu Phong ta chết không hối tiếc, quan trọng là không thể làm mất mặt Vương pháp của Đại Tống, nàng thấy ta nói có đúng không Nguyệt Quang?
- Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ đi nói rõ mọi chuyện cho Hoàng đảo chủ, nếu đảo chủ tiếp nhận ý kiến của ta thì tốt, nhưng vạn nhất không chấp nhận, vậy ta dù chết cũng phải bắt cho được Hoàng lão đảo chủ. Chỉ là…chỉ là nàng và Tiểu Hùng, cả Mạnh Kiều và Thiên Lễ nữa, mấy người…
- Không cần phải bận tâm tới chúng ta, quan trọng là, chúng ta đều là những người thân yêu của chàng, bất luận là chàng làm cái gì, chúng ta cũng đều âm thầm ủng hộ chàng, vì chàng dù có phải liều mạng chúng ta cũng can tâm tình nguyện. Chàng là phu quân tốt của thiếp, cũng là hình tượng nam nhân mà thiếp rất mến mộ, có thể nên duyên kết nghĩa phu thê với chàng là thiếp thấy mình may mắn nhất trần đời rồi.
- Nguyệt Quang…
“ Phu thê liên tâm”, thử hỏi trên thế gian này có thứ tình cảm nào đáng trân trọng hơn thế.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �.
Sáng hôm sau, Quách Tiểu Phong dậy từ rất sớm, sau khi suy nghĩ một hồi mới quyết định đi tìm Lý Thiên Tường và ba vị quản gia để gặp Hoàng Bỉnh Phong nói rõ mọi chuyện, hy vọng Hoàng Bỉnh Phong chấp nhận sự thực Hoàng lão đảo chủ là hung thủ. Tuy hết sức kinh ngạc, nhưng mọi người đều tin tưởng khả năng của Quách Tiểu Phong, tuyệt đối không thể vô cớ vu oan cho một người đã chết, sau khi thương lượng, võ công của Hoàng Bỉnh Phong rất cao cường, chẳng may Hoàng Bỉnh Phong trở mặt, mọi người sẽ liên thủ lại, cùng đối phó để khắc chế Hoàng Bỉnh Phong, tục ngữ nói: “ Hổ dữ không ăn thịt con”, như vậy mấy người Quách Tiểu Phong vẫn có quân bài trong tay để thương lượng với Hoàng lão đảo chủ.
Nhưng, mọi chuyện liệu có thể thuận lợi như dự liệu không ? Mặt khác, hung thủ có đúng là Hoàng lão đảo chủ hay không ? Kết của của tất cả những nghi vấn này rốt cuộc sẽ như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT