Quách Tiểu Phong cùng mấy người Bạch Nguyệt Quang sau khi ở lại Hàng Châu một thời gian, vào ngày 25 tháng 11 đã tới Mẫu Sơn, đi khoảng năm ngày đường thì tới đảo Đào Hoa, sự thuận lợi trên đường đi dường như đã nằm trong dự liệu của Quách Tiểu Phong. Vào buổi sáng ngày 26 tháng 11, Lý Thiên Tường ở phương nam cũng đã tới, vẻ ngoài của Lý Thiên Tường kỳ thực khá giống với Quách Tiểu Phong, chỉ duy có điểm không giống là người này tuy biết võ công, nhưng không thể bằng Quách Tiểu Phong, thật ra lúc ban đầu Lý Thiên Tường cũng giống như Quách Tiểu Phong, đều là cố vấn ở Nha môn, cũng đã phá được mấy vụ án lớn, tên tuổi cũng vang xa.
Khi Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang đang ăn bữa sáng trong quán trọ, mọi người đều nhăn mày không nói lời nào, Quách Tiểu Phong thầm nghĩ, sớm biết thế này thì đã ở Hàng Châu chơi thêm vài ngày, thật là hối hận, nhưng trên đời này không có thuốc chữa hối hận, lúc này, một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc khá giống với Quách Tiểu Phong dẫn theo một cô gái xinh đẹp đầy khí chất bước tới. Vừa nhìn là biết ngay không phải là người bình thường . Nam nhân đó đưa ra một nén bạc.
- Ông chủ, cho tôi một phòng khách loại thượng đẳng, thêm bữa sáng cho hai người, không cần phải bưng lên lầu, chúng tôi ăn luôn ở đây.
Ông chủ đó vừa nhìn thấy tiền thì mắt sáng lên:
- Được, được, khách quan, mời ra đây đăng ký, xin cho biết quý tính?
- Ta là Lý Thiên Tường, Lý trong Mộc Tử Lý (cây), Thiên trong Thiên Không (bầu trời), Tường trong Phi Tường (bay lượn).
Lý Thiên Tường bình thản trả lời.
- Cậu, cậu là Lý Thiên Tường, ai yo, cái quán trọ nhỏ bé của chúng tôi không biết có đại phúc gì, hôm trước có Quách bổ đầu Quách Tiểu Phong mới đến, hôm nay lại là Lý Thiên Tường, thật là vinh hạnh.
Ông chủ đắc ý nói.
Quách Tiểu Phong đang thấy nhàn chán, vô tình nghe thấy ba chữ Lý Thiên Tường thì đầu óc như phấn chấn hẳn lên.
- Cái gì, Quách Tiểu Phong Quách bổ đầu cũng ở quán trọ này, ông chủ có thể nói cho tôi biết Quách Tiểu Phong ở phòng nào không?
Lý Thiên Tường vội hỏi.
- Haha, Lý công tử không biết sao, Quách bổ đầu chính là vị công tử có vết sẹo trên mặt kia.
Ông chủ chỉ tay về phía Quách Tiểu Phong nói, Lý Thiên Tường sau khi cám ơn thì vội đi lại chỗ Quách Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong biết vậy vội đứng dậy.
- Không ngờ vị này là Quách bổ đầu Quách Tiểu Phong, danh tiếng của Quách công tử quá lớn, từ lâu đã như sấm đánh bên tai, tiểu đệ Lý Thiên Tường xin bái lễ. Lâu nay nghe nói công tử đã phá được những vụ án lớn làm nên được kỳ tích ở Kinh thành và Quảng Tây, tại hạ thật khâm phục vô cùng.
Lý Thiên Tường lễ mạo nói.
- Quá khen, quá khen, Lý huynh, mấy vụ án đó chẳng qua là tiểu đệ gặp may thôi, trái lại Lý huynh đã phá được vụ án thi thể không đầu ở Trần gia thôn tại Quảng Đông mới khiến tiểu đệ hết sức ngưỡng mộ. Lý huynh quả là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Quách Tiểu Phong cũng khiêm tốn đáp lại.
- Thật không dám giấu, tôi và phu nhân ta Tiểu Điệp lần này tới đây cũng là vì đại hội suy lý, chắc Quách huynh cũng như vậy.
- Haha, để Lý huynh phải cười rồi, tôi xin giới thệu một chút, đây là thê tử ta Nguyệt Quang, còn đây là đệ đệ ta Quách Thiên Lễ, đây là muội muội Mạnh Kiều, còn vị này, là khuyển tử Quách Hùng, mục đích tới Mẫu Sơn lần này cũng giống như Lý huynh, cũng là vì đại hội suy lý. Đương nhiên tôi đến đây không phải vì danh dưng đệ nhất gì, chỉ là vì ta và thê tử trước nay chưa từng tới Hàng Châu, đến tham gia đại hội lần này thuận đường tới Hàng Châu chơi một chút.
- Đã vậy thì tôi và phu nhân có thể ngồi cùng bàn với các vị chứ?
Lý Thiên Tường lấy.
- Đương nhiên là được, Lý huynh, mời.
Đợi Lý Thiên Tường và Tiểu Điệp ngồi xuống, Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang mới ngồi.
- Nguyệt Quang, gọi thêm chút đồ ăn cho Lý huynh và Tiểu Điệp tẩu.
Quách Tiểu Phong biết, hôm nay mình làm chủ nhà, vạn phần không thể thất lễ.
- Vâng, tướng công.
Nguyệt Quang vội đứng dậy, cầm ra hai chiếc bát.
- Phiền Nguyệt Quang tẩu tồi.
Tiểu Điệp lễ mạo nói.
Mấy ngày này, mấy người Quách Tiểu Phong và Lý Thiên Tường đã được thưởng thức những món ăn tươi ngon ở Mẫu Sơn, chẳng hạn như cá Tiểu Chương, cá nướng…các loại tôm, cá nước ngọt..Bởi vì Quách Tiểu Phong và Lý Thiên Tưởng đều là những người không màng danh lợi, nên hai người cũng không quan tâm gì tới cái danh xưng người thông minh nhất Đại Tống kia, hơn nữa, hai người lại rất tâm đầu ý hợp, nên đã nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.
Nháy mắt đã tới tớii ngày 30 tháng 11, Quách Tiểu Phong và Lý Thiên Tường cùng dùng bữa cơm cuối cùng ở quán trọ. Mấy người Quách Tiểu Phong đi đi lại lại mấy ngày qua nên cũng cảm thấy mệt mỏi, thật là không thiết ăn cơm. Sau khi bày biện thức ăn lên bàn, ông chủ tươi tỉnh nói với bọn họ:
- Quán nhỏ của chúng tôi thật có vinh hạnh, có thể cùng lúc tiếp đãi được hai đại cao thủ suy lý của Đại Tống, bữa cơm tối nay, là tôi mời.
- Ông chủ, vậy thật ngại quá, không hay lắm.
Quách Tiểu Phong khó xử nói.
- Hà tất phải khách khí như vậy, chỉ cần hai vị dùng bữa vui vẻ là được, mang rượu lại đây.
- Ai, tới đây.
Người phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn và rượu tới.
- Nếu ông chủ đây đã có thành ý, vậy tại hạ xin cung kính tuân lệnh.
Quách Tiểu Phong lễ mạo nói.
Đêm đó rất nhiều người mất ngủ. Đầu tiên là Mạnh Kiều và Quách Thiên Lễ, vì sớm đã được nghe nói phong cảnh ở đảo Đào Hoa rất tuyệt thế, chỉ ngày mai thôi là có thể được tận mắt trông thấy rồi, hai người họ đương nhiên là vì quá háo hức nên không ngủ được. Tiếp đến là Quách Tiểu Phong, hắn không có tâm tình để thưởng ngoạn cảnh sắc của đảo Đào Hoa, nếu không nằm ngoài dự tính, thì ngày mai có thể gặp mặt Âu Dương Tiên và Thượng Quan Văn Cẩm, không biết hai người họ có dễ tính và cởi mở như Lý Thiên Tường không, cũng không biết cái gọi là “bố cục” đó rốt cuộc phức tạp tới mức nào, song có thể khẳng định rằng, đã là đại hội tập trung cao thủ suy lý trong thiên hạ, vậy, nhất định không thể đơn giản. Hai lần trước Quách Tiểu Phong đều cho rằng bản thân là nhờ vào cơ may nên mới phá được kỳ án, nếu lần này không phá được, chỉ e thiên hạ sẽ cười chê. Cũng có tâm trạng giống Quách Tiểu Phong, Lý Thiên Tường cũng đang lo lắng về vấn đề đó.
Bạch Nguyệt Quang cũng không ngủ được, vì cô đang sợ hãi, sợ lần này cũng giống như những lần trước, lại vô duyên vô cớ rơi vào những vụ án ly kỳ, và sợ nhất là không giữ được tính mạng.
Còn một người nữa đêm nay cũng mất ngủ đang cách đó nghìn dặm, đó là Vương Hâm, bởi lẽ hai ngày trước Nha môn bỗng nhiên có thêm một nữ bổ đầu, tên là Tiểu Điềm, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, nói là hai ngày trước, nhưng thực ra cũng gần một tháng rồi. Một tháng trước, Vương Hâm và Tiểu Điềm đã cùng nhau chấp hành công vụ, mãi cho tới hôm nay khi chính thức được lên làm bổ đầu, Tiểu Điềm mới ngại ngùng nhét vào tay Vương Hâm một chiếc khăn tay, sau đó đỏ mặt chạy đi, đương nhiên lúc đó Vương Hâm đang toát mồ hôi, ý của Tiểu Điềm là để cậu ta lau mồ hôi, Vương Hâm nghĩ tới nghĩ lui trong đầu toàn hiện lên nụ cười của Tiểu Điềm, khi cô ấy vui vẻ, khi cô ấy tức giận, khi cô ấy nghiêm túc chấp hành công vụ, lúc nào cũng giống như cái tên của cô ấy, ngọt ngào chết người. Nhưng có lẽ Tiểu Điềm chắc thấy mình làm việc vất vả nên mới đưa cho mình chiếc khăn tay đó thôi. Vương Hâm ơi là Vương Hâm, ngươi làm sao vậy, người ta rõ ràng chỉ là nhìn thấy ngươi đổ mồ hôi nên mới đưa khăn tay cho thôi, vậy mà đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ gì thế nhỉ? Vương Hâm lắc đầu nghĩ thầm. Nhưng lạ thay, không lâu sau, dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Điềm lại hiện về trong đầu óc của Vương Hâm, bởi vậy Vương Hâm mới trằn chọc cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, mấy người Quách Tiểu Phong đến nới hẹn trước, không ngờ đã có một người đứng ở đó đợi, người đó ăn mặc theo kiểu Tây vực, râu ria đầy mặt.
- Huynh đài, tại hạ nghĩ huynh là Âu Dương Tiên.
Lý Thiên Tường đi lại lễ mạo chào hỏi.
- Hừ, sao thế? ( quả nhiên là phụ thân của Âu Dương Phong, khí chất khiến người ta phải ngạc nhiên).
Một lát sau, có một người dáng vẻ thư sinh đi tới.
- Các vị, thật ngại quá, chỗ tôi ở cách nơi này tương đối xa cho nên đã tới trễ, tiểu đệ Thượng Quan Văn Cẩm, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Sau khi chào hỏi, một lúc sau phía xa xuất hiện một chiếc thuyền lá.
Chiếc thuyền đó rất nhanh đã tới bờ, trên đó là một thuyền phu (người chèo thuyền).
- Chắc bốn vị chính là khách mà Vạn lão gia tôi mời tới, tôi là Chu quản gia của đảo Đào Hoa, các vị, mời xuống thuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT