Đã quyết định tham dự đại hội lần này, nên Quách Tiểu Phong và Quách gia cũng bận rộn hẳn lên, nào là phải chuẩn bị lương thực, y phục, xe ngựa và những vật dụng cần thiết cho Quách Tiểu Phong và đoàn người.

Ba ngày sau, tức là ngày 15 tháng 10, Quách Tiểu Phong, Bạch Nguyệt Quang, Quách Hùng, Quách Thiên Lễ, Mạnh Kiều, năm người họ phấn chấn lên đường. Tuy ở Kinh thành đã có mấy trận tuyết rơi, nhưng Hàng Châu là phương Nam của Đại Tống, trên đường hướng về phương nam, không những càng đi càng không thấy lạnh hơn, mà còn cảm thấy tiết trời thêm ấm áp, trên đường đi mọi người chuyện trò vui vẻ, hết sức náo nhiệt. Sau khi tới Hàng Châu, thì đã là ngày 15 tháng 11, thời tiết cũng dần mát mẻ hơn, lúc này Tiểu Hùng lại bị cảm, khiến Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang lo cuống lên. Cũng không phải là bệnh nặng gì, chỉ cần uống chút thuốc là khỏi. Quách Tiểu Phong quyết định để phu xe Lý Văn quay về Kinh thành, nhưng Lý Văn lại muốn ở lại Hàng Châu, vì nếu giờ mà quay về Kinh thành thì lại không kịp, rất có thể phải đón tết ở bên ngoài. Quách Tiểu Phong nghe vậy cũng thấy có lý, nên vẫn để Lý Văn ở lại Túy Tiên lầu ở Giang Nam. Quách Tiểu Phong phải đi du ngoạn cảnh ở Hàng Châu trước đã, đợi đến 23 tháng 11 mới tới Mẫu Sơn, như thế vừa không gấp gáp, lại vừa có thể thưởng thức phong cảnh hữu tình của Hàng Châu. Vậy là, sáng hôm sau, Quách Tiểu Phong quyết định tới danh thắng nổi tiếng nhất Hàng Châu- Tây Hồ, nhưng dường như ông trời không chiều lòng người, buổi sáng hôm đó, bỗng nhiên trời chuyển lạnh, gió bắc rít từng cơn…

Quách Tiểu Phong thấy thời tiết như vậy, không khỏi nhăn mày, phải ở Hàng Châu thêm mấy ngày, chi bằng hôm nay cứ ở quán trọ nghỉ ngơi. Quách Tiểu Phong nói cách nghĩ của mình với mọi người, Mạnh Kiều và Quách Thiên Lễ tạm thời giống như cà bị dính sương nên chẳng có tinh thần, còn Tiểu Hùng khóc thét lên không ngừng. Bạch Nguyệt Quang nhìn ra ngoài, lắc đầu, nhìn Quách Tiểu Phong nói:

- Tướng công, theo thiếp sắp có tuyết rơi rồi.

- Không sai, chính là vì tuyết rơi nên chúng ta không thể ra ngoài.

- Tướng công biết không, tục ngữ nói, nắng Tây Hồ không bằng mưa Tây Hồ, mưa Tây Hồ không bằng sương Tây Hồ, sương Tây Hồ không bằng tuyết Tây Hồ, chúng ta sao có thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có thế này chứ, Hàng Châu là vùng đất của phương nam, rất ít khi có tuyết rơi, hôm nay chúng ta được ra ngoài ngắm cảnh tuyết rơi Tây Hồ, chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một sao, sao có thể bỏ lỡ? Tướng công chàng thấy thể nào?

- Nhưng nàng xem, Tiểu Hùng bị cảm vẫn chưa khỏi, trời lại lạnh thế này, ta cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Quách Tiểu Phong lo lắng nói.

- Cái này tướng công không phải lo, thiếp cảm thấy Tiểu Hùng thật sự là đã bị chúng ta nuông chiều quá nên mới yếu như vậy, cứ mặc nhiều áo ấm vào là được mà.

Quách Tiểu Phong nhíu mày suy nghĩ.

- Quách đại ca, mau nhì kìa, đúng là có tuyết rơi, đúng là có tuyết rơi.

Mạnh Kiều hét lớn.

- Nhị ca, huynh mau quyết định đi, đi hay không đi?

Quách Thiên Lễ nóng lòng hỏi.

- Được rồi, chúng ta sẽ đi xem cảnh tuyết rơi ở Tây Hồ rốt cuộc đẹp thế nào.

Quách Tiểu Phong đập bàn, cao hứng đứng dậy.

- Ô, cha, cha là người tốt nhất trên đời.

Tiểu Hùng vỗ tay, lộ ra nụ cười ngây thơ, dễ thương.

Vậy là mấy người họ han hoan tới Tây Hồ, tuyết của phương nam không không giống như tuyết của phương bắc, phương nam là nơi ấm áp, lúc trời mưa cũng chỉ mưa bay lất phất, gặp khi tuyết rơi cũng vậy, tuyết không có rơi lớn như ở phương bắc, mà chỉ bay bay nhẹ nhàng, rừng cây được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết. Bước trên đường, cứ có cảm giác như đang du ngạo trong một bức tranh vậy. Mạnh Kiều trước giờ chưa từng được nhìn phong cảnh nào đẹp thế này nên hưng phấn vô cùng.

- Thiên Lễ, huynh xem.

Mạnh Kiều chỉ tay xuống những dấu chân đã đi, bốn người, là dấu của bốn đôi chân, được in ngay ngắn trên mặt tuyết, lúc ở Kinh thành, Mạnh Kiều không hề chú ý tới những vết chân được in đó, chỉ muốn mau chóng về nhà.

- Mạnh Kiều, mọi người mau nhìn này, Đoạn Kiều Tàn Tuyết (cây cầu gãy trong tuyết)

Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc kêu lên.

- Ồ, Đoạn Kiều Tàn Tuyết

Quách Tiểu Phong cũng cảm thán kêu lên.

Tuyết càng rơi càng lớn, một hồi sau, cả Tây Hồ đã biến thành một mảng trắng xóa.

- Nhị ca, huynh nhìn xem đó là gì?

Quách Thiên Lễ chỉ tay về con đường trúc ở phía xa xa.

- Haha…đó chẳng phải là đình Hồ Tâm trong truyền thuyết sao?

Quách Tiểu Phong sớm đã được nghe nói về đình Hồ Tâm ở Tây Hồ, được ngắm cảnh vật thiên nhiên trong tuyết đúng là có một dư vị riêng, quả nhiên là danh bất hư truyền. Vừa may gần đó có một chiếc thuyền.

- Thuyền gia, có thể đưa chúng tôi qua đình Hồ Tâm bên kia không?

- Khách quan, đúng lúc tôi cũng muốn qua đình Hồ Tâm, không cần phải trả tiền, ba năm nay Tây Hồ chưa lúc nào có cảnh tuyết rơi đẹp thế này, thật là hiếm có.

Thuyền gia vui vẻ đáp lại.

Mấy người Quách Tiểu Phong lên thuyền, cảnh tuyết rơi ở Tây Hồ quả làm say lòng người, dường như lúc này ngoại trừ mấy người Quách Tiểu Phong thì vạn vật đều bất động, vô cùng yên tĩnh.

Đến đình Hồ Tâm, ngắm cây cầu gẫy từ xa, Quách Tiểu Phong cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm thán sự bao la của vũ trụ, bỗng ở đâu đó thoảng ra mùi rượu, Quách Tiểu Phong quay đầu lại, thì ra thuyền gia đang hâm rượu.

- Các vị công tử, đến đình Hồ Tâm cảm thấy rất lạnh có phải không, chi bằng ngồi xuống đây cùng uống chén rượu cho ấm người.

- Thuyền gia, vậy thì ngại quá, đã đi được đi thuyền không mất tiền của ngài rồi, bây giờ sao có thể làm phiền nữa chứ.

Quách Tiểu Phong cung kính nói.

- Công tử nói gì vậy, đã gặp nhau trong cảnh tuyết rơi, tức là có duyên, hà tất phải e ngại như một cô nương thế, lại đây, uống rượu nào.

Xem ra vị thuyền gia này là một người rất hào sảng. Quách Tiểu Phong cũng không dám chối từ, vậy là Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Lễ cùng ngồi xuống.

- Không biết quý tính của thuyền gia là gì?

Quách Tiểu Phong lễ mạo hỏi.

- Haha…công tử xem trọng ta quá rồi, ta họ Vương, công tử có thể gọi ta la Vương Bá. Không biết công từ xưng hô thế nào? ( Kỳ thực vị thuyền gia này chính là thúc thúc của Vương Trọng Dương, cũng là một cao nhân thế ngoại).

- Tại hạ là Quách Tiểu Phong, mong được tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.

- Ồ, hóa ra là Quách bổ đầu nổi tiếng Kinh thành, thất lễ rồi.

Vương Bát lão nói, rồi vọng ra cảnh tuyết phía xa xa.

Mấy ngày sau, mấy người Quách Tiểu Phong cũng đã đi ngắm những danh thắng của Hàng Châu như tháp Lôi Phong, Mai Gia các, sông Tiền Đường…Nháy mắt, đã tới ngày 23 tháng 11, Quách Tiểu Phong sau khi cáo biệt Lý Văn ở quán trọ đã thuê một cỗ xe ngựa để đi tới Mẫu Sơn. Tuy trên đường tới Mẫu Sơn rất mệt mỏi, nhưng mọi người vẫn không thể quên phong cảnh hữu tình ở Tây Hồ.

Cuối cùng cũng đã tới ngày 25 tháng 11, phải mất vài ngày, mấy người Quách Tiểu Phong mới tới được đảo Đào Hoa. Chuyến đi tới đảo Đào Hoa lần này của họ có thuận lợi? Và có những câu chuyện nguy hiểm và đặc sắc gì đang chờ đợi họ ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play