Quách Tiểu Phong vừa về tới nhà đã bị Chu bổ đầu gọi đi.
- Sao ?
Quách Tiểu Phong hiếu kỳ hỏi.
- Hoàng…Hoàng thượng ra lệnh, cho chúng ta nội trong ba ngày phải tìm ra hàm nghĩa của “Hải Đường”.
Chu bổ đầu hớt hải nói. Tiểu Phong vừa uống được một ngụm nước, nghe được lời mà Chu bổ đầu nói thì phun hết nước ra ngoài.
- Bao nhiêu ngày nay chúng ta vẫn chưa nghĩ ra được, ba ngày, nói với ông ta chúng ta không phá án vụ án này nữa.
Quách Tiểu Phong tức giận nói.
- Không những vậy, Hoàng thượng còn tuyên bố rằng, nếu sau ba ngày mà không tìm ra được hàm nghĩa của “Hải Đường” , cả cậu và tôi đều phải nộp mạng đấy.
- Hoàng thượng, cái gì…Nguyệt Quang, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi thôi.
Quách Tiểu Phong đập bàn, phẫn nộ nói.
- Ừ, Tiểu Phong chàng thật sự phải đi sao?
Nguyệt Quang rụt rè hỏi, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy Tiểu Phong tức giận như vậy.
- Quách huynh, nhưng tôi đã bảo Triệu đại nhân phong tỏa cổng thành rồi, bây giờ ngay đến một con ruồi cũng khó lòng bay qua.
Chu bổ đầu bất đắc dĩ nói.
- Ta….sao ta lại ngốc như vậy nhỉ?
Quách Tiểu Phong vô cùng hối hận nói.
- Tiểu Phong, hôm nay là cúng bảy ngày ( người TQ gọi là “đầu thất”) của lão gia, chúng ta cũng nên tới thăm mộ lão gia chứ?
Nguyệt Quang hỏi.
- Đi, đương nhiên phải đi, hai ngày nay ta đã không còn đầu óc nào rồi, không thể để người ngoài nói ta là kẻ bất hiếu được. Chu bổ đầu, cậu cũng thấy tôi đang bận chuyện nhà rồi đấy, còn chuyện về “Hải Đường” chúng ta sẽ nghĩ cách sau. Lý thúc, tiễn khách.
Quách Tiểu Phong thành thật nói.
- Chu bổ đầu, bên này…mời.
Quản gia Lý Nghị mấy ngày nay như già đi mấy phần, có lẽ do quá đau lòng vì cái chết đột ngột của lão gia.
Quách Tiểu Phong mặc đồ tang đi tới mộ Quách lão gia, trong trường hợp này Nguyệt Quang cũng không tiện xuất hiện, cô tới y quán lấy thuốc, cả một đoàn người thê lương bước đi. Bên đường, hoa Hải Đường nở rộ rực rỡ, vô cùng tươi đẹp, nhưng trong mắt Quách Tiểu Phong những đóa hoa Hải Đường này nghiễm nhiên lại trở thành vũ khí giết người, từng nhát dao như đang đâm vào tâm can Quách Tiểu Phong. Các người phá hết những đóa Hải Đường này cho ta, mệnh của ta sắp bị nó cướp đoạt rồi.
- Đợi đã, hình như ở chỗ nào đó đã nhìn thấy hai chữ “Hải Đường” ?
Quách Tiểu Phong nghĩ.
- Nhị thiếu gia, có chuyện gì đặc biệt à?
Lý Nghị cung kính hỏi.
- Không, không có gì, phải rồi, đại ca ta khi nào trở về?
Quách Tiểu Phong chuyển chủ đề.
- À, đại thiếu gia nói là chắc không về kịp, cho nên hậu sự của lão gia đều trông cậy hết vào Nhị thiếu gia.
Lý Nghị bình tĩnh thưa.
- Ừ, thế đi, Lý thúc, mấy ngày nay vất vả cho thúc rồi, thúc xem thúc gầy đi nhiều quá.
Quách Tiểu Phong từ trước đến nay đều rất tốt với Lý Nghị. Dù gì Lý Nghị cũng đã ở trong Quách phủ hơn hai mươi năm rồi, chứng kiến Quách Tiểu Phong từ khi bé tới khi trưởng thành, bởi nên Quách Tiểu Phong rất kính trọng ông ta.
- Đâu có, chỉ là lão gia đã qua đời, người bề tôi như chúng ta thấy rất đau lòng. Năm đó nếu không phải lão gia ra tay cứu giúp, thì tôi bây giờ có lẽ xương cốt cũng chẳng còn.
Lý Nghị rơi lệ xúc động nói.
- Lý thúc, thúc cũng đừng quá đau lòng, người chết cũng đã chết, cứ để cha ta theo gió cuốn đi đi, ai…
Quách Tiểu Phong an ủi.
Đoàn người tổ chức cúng bảy ngày cho Quách lão gia cứ thế ra khỏi thành. Quách Tiểu Phong bị giữ lại ở cổng thành, Triệu Ứng Long vội đến ngay.
- Làm cái gì vậy, không nhận ra Quách công tử sao? Quách công tử, thật ngại quá, thuộc hạ của ta thật không có mắt.
Triệu Ứng Long cáo lỗi.
- Không sao, Triệu đại nhân, cẩn thận là tốt.
Quách Tiểu Phong tuy có hơi giận nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa nói.
- Không biết hôm nay Quách công tử ra khỏi thành có chuyện gì?
Triệu Ứng Long giả bộ quan tâm hỏi.
- À, hôm nay là cúng bảy ngày của phụ thân ta, đại ca ta lại không ở nhà, cho nên ta…
- Ồ, sao Bạch cô nương không đi cùng cậu?
- Ngài cũng biết đấy, khi còn sống cha tôi không ưa Nguyệt Quang, bây giờ ông ấy qua đời rồi, tôi sao có thể dẫn Nguyệt Quang tới gặp ông ấy chứ? Mà hôm nay cô ấy cũng phải tới y quán lấy thuốc nữa, nên…
- Thì ra là vậy, các ngươi ngu xuẩn quá, còn không mau thả người, đừng làm lỡ việc của công tử.
Triệu Ứng Long hiểu rõ, chỉ cần Bạch Nguyệt Quang vẫn ở trong thành thì Quách Tiểu Phong cũng không dám tẩu thoát.
Bạch Nguyệt Quang cuối cùng cũng đã tới y quán, đã gặp được vị đại phu hôm nọ.
- Cô nương, cô tới rồi à, hãy vào trong lấy thuốc đi.
Vị đại phu lễ mạo nói.
- Vậy tiểu nữ thất lễ rồi.
Bạch Nguyệt Quang ngại ngùng thưa.
Quách Tiểu Phong nhanh chóng đuổi theo đoàn người.
- Phải rồi, Lý thúc, ta có một người bạn gần đây vì bực mình với thê tử mà bị liệt, rất giống với chứng bệnh của cha ta, cho nên có thể mượn đơn thuốc của cha ta cho anh ta dùng không?
- Thế à, nhưng , tôi đã vứt hết thuốc đi rồi, xin lỗi…
Lý Nghị vội vàng trả lời.
Một lúc sau cũng đã tới phần mộ của Quách lão gia. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, Quách Tiểu Phong cũng trầm ngâm, quản gia Lý Nghị òa khóc…
Sau khi trở về, Quách Tiểu Phong chạy ngay tới phòng của Quách lão gia, trong phòng của Quách lão gia hắn tìm thấy một ít thuốc bột. Sắc mặt của Quách Tiểu Phong cũng lộ ra vẻ tươi tỉnh.
Triệu Ứng Long sau khi về tới Nha môn, thấy trong người không thoải mái nên đã vào phòng ngủ. Vừa bước vào phòng, Triệu Ứng Long mở ngay mảnh giấy mà Quách Tiểu Phong đưa cho ông ta, Quách Tiểu Phong nhân lúc Nha dịch không chú ý, đã trộm nhét mảnh giấy đó cho Triệu Ứng Long. Trên mảnh giấy đó viết: “Tới y quán, nghe ngóng vị thuốc có liên quan đến Hải Đường, rồi ghi chép lại?”. Triệu Ứng Long xem xong liền đốt ngay mảnh giấy đó đi. Sau khi cải trang xong lập tức ra khỏi Nha môn.
Đêm khuya thanh tĩnh, đêm nay hình như không có ánh trăng, Nguyệt Quang cũng không về, rất không bình thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Chỉ trông thấy một bóng đen từ Quách phủ đi ra, điệu bộ rất nhanh chóng, chỉ thoáng cái đã biến mất rồi. Phía sau lại có một bóng đen thứ hai nữa xuất hiện.
- Haha…lần này ngươi lại không bị cắn câu sao?
Bóng đen thứ hai nói. Nói xong cũng không quan tâm tới cái bóng đen kia, trực tiếp tới y quán, chớp mắt đã biến mất.
Trong y quán, một kẻ mặc áo đen đi vào, Chu bổ đầu, Bạch Nguyệt Quang, Triệu Ứng Long và cả vị đại phu đều đang ở trong đó.
- Tiểu Phong, rốt cuộc chàng đã tới, em lo lắng chết mất, còn nghĩ rằng chàng đã xảy ra chuyện.
Bạch Nguyệt Quang thở dài một tiếng nói.
- Quách công tử, chúng tôi đã đợi cậu rất lâu rồi.
Vị đại phu lên tiếng.
- Triệu đại nhân, có kết quả gì chưa?
Quách Tiểu Phong quan tâm hỏi.
- Có, theo như những gì nghe ngóng được, có duy nhất một vị thuốc có liên quan đến Hải Đường đó là Thất Tinh Hải Đường. Thứ giết người vô hình, ngay đến kim bạc cũng không thể phát hiện ra.
Triệu Ứng Long đắc ý nói.
- Nếu đã là như vậy, tất cả nghi vấn đều có thể được hóa giải, chuẩn bị “thu lưới”.
Quách Tiểu Phong tươi tỉnh nói.
- Phải rồi, không biết lão già này có thể giúp được việc gì.
Vị đại phu từ tốn hỏi.
- Lão tiên sinh, ngài đã giúp được việc lớn rồi, nhưng ngài có võ công không?
- Cũng có thể nói là có, thời còn trẻ ta cũng từng luyện tập võ công, hồi đó người ta thường gọi ta là “ Đoạt mệnh thần y”.
Vị đại phu khiêm tốn trả lời.
- “Đoạt mệnh thần y”, tiên sinh là “Đoạt mệnh thần y”?
Quách Tiểu Phong kinh ngạc hỏi. Hồi nhỏ, cha hắn có kể cho hắn câu chuyện về “ Đoạt mệnh thần y”, nên từ đó hắn mới có quyết tâm học võ.