Quách Tiểu Phong kéo Bạch Nguyệt Quang chạy tới Nha môn, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, mà chân không thể bước nhanh.

- Chàng chậm một chút, tuy chàng kéo ta, nhưng vẫn không phải là ta đang chạy.

Bạch Nguyệt Quang giận hờn nói.

- Nguyệt Quang, ta muốn biết hung thủ là ai, chỉ có điều sao có thể là cậu ta?

Quách Tiểu Phong hoàn toàn không nghe thấy những gì mà Nguyệt Quang nói, tự nói với lòng mình.

- “Hải Đường” rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Quách Tiểu Phong lại tiếp tục tự hỏi bản thân.

- Hung thủ là ai ư, chàng không được vu oan cho người tốt nữa đâu đấy.

Bạch Nguyệt Qung nhắc nhở.

- Không sai, nếu đã là cậu ta, ta cũng không nghĩ vậy, ta phải tìm Triệu đại nhân và Chu bổ đầu để nói cho rõ ràng, để nàng không nói ta lại vu oan cho người tốt.

Rất nhanh bọn họ đã tới cổng Nha môn, Triệu Ứng Long cùng với Chu bổ đầu và Kiện Tác đã đứng đợi ở ngoài cổng từ lâu. Triệu Ứng Long nhìn thấy Quách Tiểu Phong giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.

- Quách công tử, chẳng phải cậu đã nói Mạnh Lâm là hung thủ sao? Bây giờ ngay đến Mạnh Lâm cũng bị sát hại, xem ra hung thủ này cũng không đơn giản đâu.

Triệu Ứng Long vội nói.

- Xin lỗi, Triệu đại nhân, là tôi đã phán đoán sai.

Quách Tiểu Phong cáo lỗi.

- Vụ án này đã chấn động khắp Kinh thành rồi, triều đình cho thời hạn nội trong nửa tháng phải phá được vụ án này, không thì chức quan của ta khó lòng giữ nổi.

- Kiện Tác, việc khám nghiệm thi thể của Viên Viên đã có kết quả chưa?

Quách Tiểu Phong vội hỏi.

- Đã có kết quả rồi, nguyên nhân cái chết không rõ.

Kiện Tác bất đắc dĩ nói.

- Không rõ nguyên nhân cái chết? Sao lại vậy?

Quách Tiểu Phong sốt ruột hỏi.

- Quách công tử, từ từ nghe tôi nói, lúc mới đầu khi chúng tôi phát hiện ra Viên Viên cô nương, toàn thân cô ấy không có bất cứ thương tích nào, ngoại trừ có một vết kim châm khá lớn ở cổ cô ấy, không biết Quách công tử còn nhớ không?

Kiện Tác từ từ nói.

- Ừ, chúng ta vừa đi vừa nói nhé, đại nhân, chúng ta đi thôi.

Quách Tiểu Phong nói..

- Khởi trình, ngươi hãy đi trước dẫn đường.

Triệu Ứng Long lớn tiếng nói.

Kiện Tác tiếp tục:

- Quách công tử, cậu cũng nên biết rằng vết thương nhỏ đó căn bẳn không phải là điểm chí mạng, cho nên theo tôi, người chết là do trúng độc mà dẫn đến tử vong. Nhưng tôi đã dùng kim bạc để khám nghiệm toàn thân người chết, thì lại không phát hiện ra bất cứ chất độc nào, cơ thể người chết cũng không có bất kì nội thương nào, bởi vậy tôi mới nói không rõ nguyên nhân cái chết, có cảm giác Viên Viên cô nương và Quách lão gia chết vì cùng một nguyên nhân. Điểm không giống nhau là khi chết, sắc mặt của Quách lão gia vô cùng đau khổ, còn Viên Viên cô nương thì lại hết sức bình thản

Kiện Tác giải thích cặn kẽ.

- Nếu đã như vậy, Lương Kiện Tác, xin hỏi cậu có tin tà thuật “áp thắng” thật sự có thể giết chết người hay không?

Quách Tiểu Phong lại hỏi.

- Nói thật, giả dụ “áp thắng” thật sự có thể giết người, như vậy người chết ít nhất cũng phải chết trong trạng thái tim can ngừng hoạt động, nhưng hai nạn nhân lại chết giống như bị đả kích vậy. Cho nên tôi không tin hung thủ đã dùng tà thuật “áp thắng” để sát hại hai người này.

Xem ra việc tìm ra nguyên nhân cái chết của nạn nhân đã trở thành điểm mấu chốt của vụ án này.

- Nếu không phải là “áp thắng”, vậy theo cậu đâu là nguyên nhân đáng khả nghi nhất dẫn đến tử vong.

Quách Tiểu Phong tỷ mỷ hỏi.

- Nếu không phải là “ áp thắng”, vậy đương nhiên là bị hạ độc rồi, nhưng đã khám nghiệm tử thi mà không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu trúng độc nào.

Lương Kiện Tác trả lời.

- Vậy cậu đã khám nghiệm như thế nào?

Quách Tiểu Phong cảm thấy chân tướng sự việc càng lúc càng mờ mịt.

- Những loại độc dược thông thường thì đều có thể dùng kim bạc để khám nghiệm, vậy nên tôi đã dùng kim bạc, cả hai thi thể đều không phát hiện ra dấu hiệu trúng độc.

Lương Kiện Tác tự tin nói.

Quách Tiểu Phong không hỏi tiếp nữa, vì cho rằng có hỏi nữa thì cũng chẳng có kết quả gì.

Cuối cùng bọn họ cũng đã tới sau núi, thi thể của Mạnh Lâm bị phơi dưới ánh mặt trời, rất nhiều ruồi nhặng đang bu quanh.

- Ôi…

Tiếng nói của Bạch Nguyệt Quang từ phía sau vọng lên.

- Nguyệt Quang nàng không sao chứ?

Quách Tiểu Phong ân cần hỏi.

- Em không sao, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Tuy đã là tháng 11 âm lịch, nhưng thi thể vẫn bốc mùi xú uế, khiến ruồi nhặng bu kín. Song đám ruồi nhặng đó sau khi ăn xác thi thể Mạnh Lâm, thì không lâu sau đều bị chết hết. Thế nghĩa là sao? Quách Tiểu Phong nghĩ ngợi.

- Lương Kiện Tác, cậu đi khám nghiệm thi thể của Mạnh Lâm đi, xem rốt cuộc có bị trúng độc không.

Kiện Tác trước tiên kiểm tra bên ngoài thi thể của Mạnh Lâm, quả nhiên lại phát hiện ra một vết kim châm, trừ vết ruồi nhặng đốt thì không còn bất cứ ngoại thương nào. Dùng kim bạc thử nghiệm, kim bạc nhanh chóng chuyển sang màu đen.

- Quách công tử, Mạnh công tử là bị trúng độc, nhưng là độc dược gì thì phải từng bước kiểm nghiệm mới biết được.

- Sao có thể?

Điều này nằm ngoài suy đoán của Quách Tiểu Phong , Quách Tiểu Phong vốn cho rằng Mạnh Lâm không phải chết do trúng độc. Như vậy có thể chứng tỏ rằng Viên Viên và cha mình cũng là chết do trúng độc. Vụ án bỗng chốc rơi vào bế tắc. Hung thủ lẽ ra là cậu ta, nhưng tại sao có thể như vậy? Tại sao nguyên nhân cái chết của Mạnh Lâm lại không giống như hai người kia? Hung thủ lẽ ra là cậu ta, nhưng hiện giờ lại không có chứng cớ. Thi thể của Mạnh Lâm đã được phát hiện, vậy còn Mạnh Kiều đâu? Quách Tiểu Phong so đo cân nhắc.

- Triệu đại nhân, tôi nghi ngờ Mạnh Lâm và em gái của cậu ta thông đồng với hung thủ vạch ra kế hoạch, chúng ta sẽ…

Ngày thứ ba, phủ Thuận Thiên đã thay đổi cáo thị truy nã, người bị truy nã từ Mạnh Lâm đổi thành Mạnh Kiều, trên phố người ta bắt đầu bàn tán về chuyện này. Hung thủ này biến hóa khôn lường, rốt cuộc phủ Thuận Thiên có thể làm gì được. Nghi can đầu tiên là Quách nhị công tử- Quách Tiểu Phong, sau lại là Bạch Nguyệt Quang, tiếp đến lại cho rằng là Mạnh Lâm, đến bây giờ lại là Mạnh Kiều, mà Mạnh Kiều chỉ là một cô bé mười hai tuổi. Kinh thành lại bắt đầu lan truyền tin tức này.

- Triệu Ứng Long, ngươi rốt cuộc có thể phá án không? Cẩn thận không mất mũ quan đấy.

Vụ án này gây chú ý tới cả triều đình, Hoàng Thượng vô cùng bất mãn. Cho nên cáo thị truy nã vừa được ban bố ra thì Hoàng Thượng đã ra Thánh chỉ lệnh cho Triệu Ứng Long lập tức vào Hoàng cung.

- Hoàng Thượng, tiểu nhân bất tài, tội đáng muôn chết, có điều kỳ hạn nửa tháng quá ngắn, Hoàng Thượng không cần phải nóng lòng.

- Hừ…hay cho Triệu Ứng Long nhà ngươi, còn khoa môi múa mép được sao. Được bây giờ trẫm cho nhà ngươi thêm ba ngày nữa, sau ba ngày nếu ngươi không bắt được hung thủ, khi ấy mang đầu tới gặp ta.

Lần này Hoàng Thượng thực sự đã nổi giận rồi.

- Hoàng Thượng, thần cũng không giấu, chúng thần cơ bản đã xác định được hung thủ là ai, chỉ có điều…

- Chỉ có điều cái gì? Đừng giỡn ta nữa.

Hoàng thượng long sắc hết sức phẫn nộ.

- Chỉ có điều…Hoàng thượng, ở đây có nhiều người, mời Hoàng Thượng lui vào trong, tiện cho thần nói ra kế hoạch hành động lần này.

Ý của Triệu Ứng Long rất rõ ràng. Hoàng Thượng cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Triệu Ứng Long.

- Các ngươi lui ra hết đi. Trẫm và Triệu đại nhân có việc cần bàn.

Hoàng thượng vừa dứt lời thì Văn Võ đại thần, Thái giám, Cung nữ trong đại điện đều lui ra hết.

- Triệu Ứng Long, trẫm nói cho ngươi biết, nếu ngươi nói không ra sao, hôm nay trẫm sẽ xử trảm nhà ngươi đó.

Hoàng Thượng cảnh cáo Triệu Ứng Long.

- Tuân mệnh Hoàng Thượng, chúng thần sau khi phân tích cho rằng…

Sau khi giảng giải một hồi, Hoàng Thượng nói:

- Tuy ngươi nói rất có lý, nhưng hành động này lại liên quan rộng, cho các ngươi ba ngày, có thể khắc phục vấn đề nan giải “ Hải Đường” này không? Trẫm lại cho các ngươi thời gian một tháng để thực thi hành động này. Thế nào?

Hoàng thượng nói như vậy thực ra là có chỗ khó của ông ấy.

- Ba ngày cũng không phải là quá ngắn thưa Hoàng thượng.

Triệu Ứng Long vẫn muốn thương lượng.

- Vậy cứ quyết định như vậy đi, ái khanh, dựa cả vào khanh đó.

- Ba ngày, bây giờ đã là buổi trưa rồi, ai…như này thì chết chắc rồi.

Triệu Ứng Long tự nói với lòng mình.

Quách Tiểu Phong và Triệu Ứng Long rốt cuộc đã vạch ra hành động gì? Ngay cả Hoàng thượng cũng phải kinh động. Hung thủ đứng sau rốt cuộc là kẻ nào? Ngay cả Hoàng thượng cũng phải sợ hãi hắn, chân tướng của vụ án ngày càng rõ ràng rồi. Các bạn hãy thử suy đoán xem hung thủ là ai, cùng đến với chương tiếp theo có liên quan trực tiếp tới tiêu đề “Hải Đường tỏa hương”của vụ án đầu tiên này……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play