- Cái tên tiểu tử dám ức hiếp các em hiện tại ở đâu, em dẫn anh đi tìm hắn. Để anh đối phó với hắn. Trần Tuấn Long vén tay áo lên. Hắn giận sôi lên chỉ muốn cho tên mập kia một trận.

Dương Hân cũng rất căm ghét loại người này, liền dẫn Trần Tuấn Long đi tìm tên mập kia trả thù. Kim ngọc Châu và Chu Tư Mai cũng vội rời phòng hóa trang theo ra ngoài.

Lúc này Dương Hân thấy rất phấn chấn. Người khác không biết khả năng của Trần Tuấn Long chứ cô biết rất rõ. Lần trước ở cổng khu ký túc xá nữ, Trần Tuấn Long dũng mãnh phi thường đã giúp khai quang tâm nhãn cho cô. Trần Tuấn Long giỏi võ như thế. Sau này mọi chuyện mà có Trần Tuấn Long xuất hiện thì cô còn sợ gì ai.

Dương Hân dẫn Trần Tuấn Long vào trường quay phía Tây nơi nàng và Kim Ngọc Châu vừa bị tên mập kia ức hiếp. Đúng lúc gặp hắn đang nắm tay một thí sinh, và dường như hai người bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ.

Dương Hân chỉ vào tên mập kia bảo Trần Tuấn Long:

- Anh Long, chính là hắn, tên mập đáng chết này, vừa rồi chính là hắn ức hiếp A Châu và em. Anh Long, hãy giúp em dạy cho hắn một bài học!

Tên mập đang nắm chặt tay cô gái kia, không nghĩ là Dương Hân lại tìm hắn gây chuyện.Nghe Dương Hân gọi hắn là tên mập thì hắn quay đầu ra. Thấy đó chính là cô gái hắn vừa trêu chọc, hắn liền chửi :

- Đồ gà mái thối tha kia hoá ra lại là mày à. Sao vậy, tìm một công tử bột tới đây định làm gì? Muốn đánh nhau sao, ai sợ ai a!

Hoá ra vừa rồi khi tên mập mạp kia sàm sỡ Kim Ngọc Châu, lúc đầu hắn và Kim Ngọc Châu còn tán gẫu nhưng sau Dương Hân tới gây lộn cho nên hắn nói chuyện cũng không khách khí. Trông tên này có vẻ rất hỗn xược.

Nhưng hôm nay hắn đã gặp môt đối thủ trên tầm. Trần Tuấn Long nhìn tên mập. Trên khuôn mặt béo quay đeo một cặp kính gọng vàng đắt tiền. Đôi mắt bé tí như hai hạt đậu chằm chằm nhìn Dương Hân đầy khiêu khích. Hôm nay tâm trạng của Trần Tuấn Long không sảng khoái lại gặp phải một tên đeo kính gọng vàng giống Từ Thế Lâm- hắn nhìn thấy đã muốn đánh. Trần Tuấn Long không nói gì, tiến lên vung mạnh tay bạt tai tên mập.

Tên mập không ngờ Trần Tuấn Long ra tay nhanh thế. Nói đánh là đánh. Nhìn thấy Trần Tuấn Long vung tay hắn đã rụt đầu định tránh. Nhưng làm sao hắn có thể tránh được đòn nhanh như chớp của Tuấn Long.

Chỉ nghe “ Bốp” một tiếng. Trần Tuấn Long tát mạnh vào má phải của tên mập khiến hắn kêu lên một tiếng rồi ôm mặt ngồi phịch xuống đất. Trần Tuấn Long chỉ tát một cái cũng đủ làm tên mập kia đau đến chảy nước mắt.

Tên mập nổi xung lên, chồm lên đánh Trần Tuấn Long. Thật nực cười, Trần Tuấn Long đâu có cho hắn cơ hội phản công. Hắn ra tay không tiếc. Tránh được một đòn của tên kia, Trần Tuấn Long cong khuỷu tay đánh một đòn vào lưng hắn. Vang lên một tiếng “Bịch” thật to. Tên mập kia đã bị Tuấn Long đánh ngã lăn quay trên mặt đất.

Tên mập rên la kêu đau, không thể bò đi được. Lúc này mọi người ở trường quay đều đổ xô tới. Mấy người mặc đồng phục vội chạy lại nâng tên mập dậy, đem hắn đi.

Lúc mọi người nâng tên mập lên, Kim Ngọc Châu và Chu Tư Mai đi đến bên Trần Tuấn Long. Tên mập thấy người của hắn đã tới, vừa rồi hắn thua là do một chọi một với Trần Tuấn Long. Bây giờ hắn ỷ đông người nên la hét đòi đánh Tuấn Long.

Trường quay trở nên hỗn loạn. Có mấy người thấy tình hình căng thẳng vội chạy lên can. Tên mập thấy có nhiều người xung quanh nên cũng từ bỏ không động thủ nữa. Hắn cũng nhin thấy Kim Ngọc Châu –cô gái mà lúc trước hắn sàm sỡ, hắn liền khiêu khích nói với Trần Tuấn Long và Kim Ngọc Châu:

- Đồ không biết điều. Cô có biết tôi là ai không? Ở Đài truyền hình Trung ương này ai mà không biết Lâm Dương Quân ta, ngươi.. Hắn chỉ vào Kim Ngọc Châu nói:

- Cô thật không biết điều, tôi bảo cho cô biết đừng có nghĩ tới chuyện tham gia thi nữa. Tôi cho cô biết, cô sẽ bị loại ngay từ vòng đầu.

Trước mặt nhiều người mà tên mập dám nói năng kiêu ngạo như thế. Trần Tuấn Long nhướng mày, tiến tới một bước, khí thế lẫm liệt. Tên mập kia sợ hãi vội lui về bên phía người của hắn.

Nếu không phải vì Kim Ngọc Châu kéo tay lại thì Trần Tuấn Long đã nhào tới. Nhìn thấy tên kia kiêu ngạo trước mặt hắn, hắn muốn giết chết tên đó. Tuấn Long nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang theo dõi tình hình liền cười lớn, quay đầu nhìn Kim Ngọc Châu, lại nhìn cô gái mà tên mập kia vừa dụ dỗ, so hai cô với nhau tất nhiên Kim Ngọc Châu thanh tú xinh đẹp hơn, sau đó Trần Tuấn Long đáp lời tên mập:

- Tên mập kia, cái gì mà loại cô ấy từ vòng thứ nhất, mày cho mày là ai vậy? Trần Tuấn Long vừa nói vừa chỉ vào cô ả đứng bên tên mập:

- Tao cho mày biết, cái loại rác rưởi bên cạnh mày mới đáng bị loại từ ở vòng đầu.

- Anh Quân, không phải anh nói nhất định em có thể vào đến top năm sao, xem kìa, hiện tại có người nói em không qua được vòng thứ nhất hôm chung kết, anh giúp em dạy cho hắn một bài học đi. Cô gái kia lắc lắc tay tên mập.

Tên mập quay sang an ủi cô ta, sau đó quay lại nhìn Trần Tuấn Long rồi vênh vang nói:

- Em nghĩ gì thế? Đừng lo lắng, Ly Lỵ, anh sẽ bỏ ra mười vạn tệ cho em, mua tin nhắn SMS là em sẽ đứng đầu tốp bình chọn thôi.

- Ha hả, ha hả..

Hắn không thèm nhìn Trần Tuấn Long,chỉ nói chuyện vơi cô ả kia. Hắn tỏ rõ vẻ coi thường Trần Tuấn Long. Hơn nữa, hắn còn ngang nhiên tuyên bố ở trường quay là hắn sẽ cấp tiền giúp Ly Ly mua SMS để giành chiến thắng. Quả thật tên này rất ngông cuồng.

Trần Tuấn Long nghe xong, cười phá lên làm cho tên mập thẹn quá hóa giận, hắn hét lên:

- Mày cười cái gì? Có giỏi thì bỏ tiền ra nhắn tin bình chọn đi! Hừ, mười nghìn đô đấy, mày có không, tên tiểu tử kia? Tên mập nghĩ chẳng qua Trần Tuấn Long chỉ là một thanh niên rỗng túi, làm sao có thể đấu lại hắn.

Đột nhiên Trần Tuấn Long ngừng cười, lạnh lùng nói:

- Mày bỏ ra mười nghìn đô để mua tin nhắn bình chọn sao, tao bỏ ra hai mươi nghìn đô. Trần Tuấn Long không chấp nhận được giọng nói đầy nghi ngờ của tên kia, liền đốp lại.

Tên mập không chịu thua, lập tức lớn tiếng nói:

- Tao bỏ ra năm mươi nghìn đô, cho mày chết.

- Địt mẹ mày, tao cho mày chết thì có. Trần Tuấn Long tím mặt chửi tên kia trước mặt mọi người. Mẹ cha tên mập nhà mày, mày nghĩ mày có bao nhiêu tiền mà đòi đấu cùng tao? Hừm, mày bỏ ra năm mươi nghìn đô phải không, thế thì tao bỏ ra một trăm nghìn đô. Đồ ngu nhà mày có tí tiền đã tự cho là mình giỏi sao, tao cho mày biết, tiền tao có nhiều hơn mày, tao với mày đấu đến cùng. Trần Tuấn Long nổi giận chủ yếu là vì không chịu nổi bộ mặt đáng ghê tởm của tên mập. Hắn ghét nhất loại người có tí tiền dơ bẩn rồi tự cho mình là đúng. Bên cạnh đó, chuyện vừa rồi cộng với chuyện của Liễu Y Y lúc trước làm cho hắn rất tức giận, đã thế tên mập thối kia còn muốn khiêu khích hắn. Trần Tuấn Long rốt cục không kìm nổi chửi ầm lên.

Tên mập bị Trần Tuấn Long mắng chửi ầm lên. Cuộc thi âm nhạc lần này do Công ty Trách nhiệm hữu hạn đồ uống Thiên Phủ của Tứ Xuyên tài trợ. Công ty giàu có này vẫn thường quảng cáo trên Đài truyền hình Trung ương. Lần này vì muốn cạnh tranh nên bọn họ bỏ ra ít tiền tài trợ. Do đó Đài truyền hình muốn hợp tác với bọn họ cũng là điều dễ hiểu.

Tên mập tên là Lâm Dương Quân, nhờ có bố làm phó thư kí Tỉnh ủy Tứ Xuyên mới leo lên được chức Chủ tịch Công ty này. Tên này bình thường rất hay chơi bời lêu lổng, gây rắc rối ở khắp mọi nơi. Tên mập này từ trước tới giờ hoành hành ngang ngược đã quen. Nay đụng phải Trần Tuấn Long tuy nhỏ tuổi hơn hắn nhưng lại hơn hẳn hắn.

Bầu không khí lúc này vô cùng căng thẳng, mọi người đều chú ý xem diễn biến như thế nào. Tên mập bị Trần Tuấn Long làm cho tức mãi không nói lên lời, cuối cùng giơ tay chỉ Trần Tuấn Long, gật đầu nói:

- Được, được. Tao và mày cùng chờ xem. Tay hắn đang run rẩy, có thể thấy là cơn giận của hắn đã lên tới cực điểm, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Trằn Tuấn Long.

Trần Tuấn Long hoàn toàn không sợ, ưỡn ngực đứng ở phía trước. Ánh mắt hắn cũng nhìn thẳng vào tên mập, hai bên cùng sẵn sàng nghênh chiến.

Lúc này có một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi tới. Thì ra ông ta chính là đạo diễn của trường quay. Ông ta đi tới chỗ hai người hòa gải, nói:

- Thôi nào, thôi nào, mọi người đi ra hết đi, đừng gây náo loạn nữa. Giờ chuẩn bị diễn tập để còn chuẩn bị cho cuộc thi đêm mai. Mọi người giải tán đi, giải tán hết đi. Người đàn ông trung niên vỗ tay kêu gọi, mọi người liền tản hết ra, không đứng xem cảnh lộn xộn nữa.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đi tới vẻ mặt tên mập mới hơi dịu lại. Hắn hằm hằm nhìn Trần Tuấn Long nói:

- Tiểu tử, mày hãy cẩn thận đấy. Việc này tao không để yên đâu. Bây giờ tao nể mặt dạo diễn Đỗ nên không thèm tranh cãi với mày. Chúng ta đi thôi. Nói xong vung tay lên, mang theo bọn thủ hạ cùng cô gái lòe loẹt điệu bộ đang ỉu xìu rời khỏi trường quay.

Trần Tuấn Long nghe hắn nói khiêu khích như vậy thì định xông lên, nhưng bị Kim Ngọc Châu và Chu Tư Mai kéo lại. Người đàn ông trung niên vừa mới hoà giải quay người lại, nhìn thẳng vào Trần Tuấn Long.

- Tiểu tử, không nên nóng giận như vậy. Người đàn ông trung niên kia nói, ra vẻ dạy đời. Chu Tư Mai vừa kéo Trần Tuấn Long đi vừa nói:

- Cảm ơn ông, đạo diễn Đỗ, chúng tôi biết rồi.

Người đàn ông trung niên kia lúc này mới gật đầu, quay bước đi. Trần Tuấn Long hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi:

- Người vừa rồi là ai vậy, Chu Tư Mai lúc này mới nói:

- Ông ta chính là đạo diễn ở trường quay này.

- Ô, xem ra tay đạo diễn này cũng khó lắm đấy, nhìn tóc ông ta bạc hết rồi kìa. Trần Tuấn Long nhìn sau lưng người đàn ông trung niên kia rồi quay sang Kim nhọc Châu nói:

- Châu à, yên tâm đi, chuyện lần này nhất định anh sẽ giúp em. Chúng ta nhất định sẽ đánh bại tên mập chết tiệt kia.

Kim Ngọc Châu vẫn chưa kịp trả lời, thì Dương Hân liền vỗ tay nhảy lên nói:

- Tốt quá, có Anh Long giúp chúng ta, chúng ta không phải sợ hắn nữa, hắn thích đấu thì chúng ta đấu. Thấy Dương Hân nói như vậy, Kim Ngọc Châu không biết nói gì, chỉ thấy cô và Chu Tư Mai liếc nhau, ánh mắt đầy lo lắng.

Dương Hân thấy rất đắc ý do Trần Tuấn Long vì cô mà ra mặt. Chàng trai nhà giàu mới nổi đấu với tên mập giàu có làm cô thấy rất thú vị. Cô thích con người khí khái như Trần Tuấn Long, không để ai bắt nạt.

Buổi diễn tập hôm nay đã xong, Kim Ngọc Châu đi theo Chu Tư Mai quay về phòng hóa trang thay quần áo. Còn Dương Hân ngạc nhiên nhìn Trần Tuấn Long đi tìm đạo diễn Đỗ rồi hai người đó kéo nhau đến một góc thì thầm nói gì đó. Không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy Trần Tuấn Long cười còn Đỗ đạo diễn lúc đầu có vẻ kinh ngạc, sau đó vẻ mặt rất hân hoan. Xem ra bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ.

Một hồi lâu sau, khi Kim Ngọc Châu và Chu Tư Mai thay đồ xong đi ra, Trần Tuấn Long cùng vị đạo diễn kia vẫn còn đang nói chuyện.

Kim Ngọc Châu tiến lên hỏi Dương Hân:

- Dương Hân, anh Long tìm Đỗ đạo diễn có chuyện gì thế? Dương Hân lắc đầu nói:

- Mình cũng không biết, hình như là bàn về chuyện thi của cậu.

- Vậy sao?

Kim Ngọc Châu kinh ngạc, cô không nghĩ Trần Tuấn Long lại coi chuyện là nghiêm túc mà làm thật.

Lúc này, thấy bọn Kim ngọc Châu đã ở phòng thay đồ đi ra, Trần Tuấn Long cùng Đỗ đạo diễn nói thêm vài câu nữa, sau đó rút điện thoại ra hình như là trao đổi số gì đó, rồi chào từ biệt nhau.

Trần Tuấn Long mỉm cười trở về, thấy Kim Ngọc Châu đang nghi hoặc nhìn mình, hắn giơ ngón tay ra hiệu chiến thắng. Dương Hân nghênh đón hỏi:

- Thế nào, Anh Long, vừa rồi anh và ông đạo diễn kia nói chuyện gì thế?

- Nói chuyện gì hả? Trần Tuấn Long cười, bàn cách giúp A Châu giành ngôi quán quân.

Trần Tuấn Long nói một cách thản nhiên, làm cho Kim Ngọc Châu và Chu Tư Mai nghe xong lộ rõ vẻ mong muốn.

Mọi người hôm nay đã trải qua một ngày mệt mỏi, cho nên khi chuẩn bị ra về. Trong lúc đứng chờ xe, Dương Hân mời mọi người đi ăn cơm. Cô còn chủ động mời Chu Tư Mai, dù sao cũng tiện đường, tất cả mọi người đều về Đại học Bắc Kinh. Ngoài ra, Trần Tuấn Long còn chuẩn bị một chiếc xe sang trọng cho các cô nữa, nên có thể cùng đi.

Thực ra, Dương hân mời Chu Tư Mai còn có hàm ý sâu xa nữa. Hồi trước, khi thi Hoa khôi đại học, Duơng Hân tham gia thi nhưng bị loại còn Chu Tư Mai thì lại giành ngôi Hoa khôi. Tuy rằng Dương Hân tự thấy so sánh với Tư Mai thì cô còn kém xa, nhưng hiện tại Dương Hân có Trần Tuấn Long là chỗ dựa vững chắc. Dù thế nào đi chăng nữa thì Dương Hân đều muốn khoe sự giàu có của Trần Tuấn Long. Dương Hân suy nghĩ rất đơn giản, cô chính là muốn thể hiện mối quan hệ với Trần Tuấn Long trước mặt Chu Tư Mai, ngụ ý Chu Tư Mai ngươi có là Hoa khôi thì đã sao, Dương Hân ta còn kiêu hãnh có được người bạn trai như Trần Tuấn Long, người mà Chu Tư Mai không có được.

Dương Hân thật sự có ý khoe khoang như thế cho nên mới mời Chu Tư Mai. Kim Ngọc Châu thì hồn nhiên nghĩ hôm nay Chu Tư Mai quả là rất nhiệt tình giúp đỡ cô, không chỉ cung cấp phòng hóa trang cho cô mà còn luôn đứng về phía cô. Thấy Tư Mai còn do dự, cô lại nhiệt tình mời, cuối cùng Chu Tư Mai từ chối không được đành gật đầu đồng ý. Kỳ thật trong thâm tâm, cô cũng muốn tìm hiểu thêm về con nguời bí ẩn Trần Tuấn Long kia.

Giờ phút này, trên chiếc xe Cadillac, ngoài Dương Hân, Kim Ngọc Châu còn có Chu Tư Mai. Chiếc xe đang nhằm hướng Đại học Bắc Kinh. Dương Hân đã gọi điện thoại cho Quách Uyển Thiến, nói tối nay cùng nhau ăn cơm, rồi đi vui chơi, vân vân, còn nói sẽ mang đến cho cô một ngạc nhiên thú vị.

Trần Tuấn Long lái xe chạy về Đại học Bắc Kinh, hắn đương nhiên không biết Dương Hân đã của người phúc ta, mời Chu Tư Mai. Vừa rồi hắn đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm lấy xe, trong khi bọn Dương Hân mấy cô đứng ở cửa Đài truyền hình chờ xe, cho nên hắn không biết sự tình.

Trần Tuấn Long vừa lái xe, vừa rút điện thoại gọi cho Chim trĩ, bàn vài việc của Phi Long bang trong thời gian này. Sau đó, hắn bảo Chim trĩ thu xếp việc lo tin nhắn bình chọn giúp Kim Ngọc Châu. Chim trĩ nghĩ một lát, nói ở Bắc Kinh có một công ty chuyên về tin SMS, có thể mua một số lượng lớn tin nhắn bình chọn. Trần Tuấn Long bảo hắn phụ trách liên hệ. Đồng thời Trần Tuấn Long cho Chim trĩ số của đạo diễn Đỗ để hắn trực tiếp liên lạc. Trần Tuấn Long muốn thông qua đạo diễn Đỗ để thuyết phục ban giám khảo.

Hoá ra vừa rồi hắn tìm Đỗ đạo diễn, nói sẵn lòng bỏ ra một số tiền lớn để ông ta làm phim. Viên đạo diễn không nghĩ Trần Tuấn Long có lắm tiền đến thế, nhưng nhìn vẻ mặt hắn thì lại không phải đang giỡn. Con người ta luôn thuận theo quyền lực và tiền bạc, nếu Trần Tuấn Long đưa ra số tiền lớn như vậy, lẽ dĩ nhiên là ông sẽ về phe Trần Tuấn Long.

Cho nên khi biết Trần Tuấn Long có khả năng nâng đỡ được Kim Ngọc Châu, ông ta chủ động bày cách cho hắn. Trần Tuấn Long hỏi ông ta có thể thuyết phục được ban giám khảo không, vị đạo diễn vỗ ngực nói có thể. Vì vậy Trần Tuấn Long đem chuyện này giao cho Chim trĩ thực hiện. Chim trĩ sau khi hiểu rõ chuyện liền vội nhận lời.

Trần Tuấn Long chính là muốn tranh cao thấp. Muốn tranh đấu tiền bạc cùng hắn ư? Thật ra Trần Tuấn Long chính là một tay nhà giàu mới nổi, trong tay có nhiều tiền như vậy mà lại không phải do hắn vất vả kiếm ra, cho nên hắn hoang phí một chút cũng không thấy xót ruột.

Mặc dù là đấu phú, nhưng Trần Tuấn Long cũng rất thông minh, biết tên mập ưu thế cũng không ít. Tuy nhiên Trần Tuấn Long nếu muốn làm gì, thì nhất định phải làm bằng đuợc. Tên mập ngươi cũng chỉ là một nhà tài trợ thường thôi, còn ta đây sẽ tác động tới cả đạo diễn lẫn Ban giám khảo, sẽ làm cho nguơi công dã tràng.

Trần Tuấn Long trầm ngâm nghĩ cách làm thế nào để trừng trị tên mập đáng ghét kia. Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý hay bèn gọi cho Chim trĩ để giao việc.

Chim trĩ liên tục gật đầu đồng ý, sau khi buông máy phản ứng đầu tiên của hắn là bắt tay vào thực hiện việc đại ca đã giao phó. Đại ca đã bảo nhất định phải dành được chức quán quân cho Kim Ngọc Châu. Xem ra cuối tuần này hắn sẽ rất bận rộn.

Bây giờ trước hết phải đối phó với tên mập Lâm Dương Quân mới được. Nghĩ đến đây Chim trĩ thấy đau đầu. Cái tên mập kia hắn chưa từng gặp qua. Hay là liên hệ với đạo diễn Đỗ trước. Chim trĩ ngồi chắp nối lại các manh mối rồi bấm máy gọi đạo diễn Đỗ:

- Xin chào, tôi muốn gặp đạo diễn Đỗ. Tôi là Chim trĩ, anh Long bảo tôi liên hệ với ông. Đúng rồi, muốn nhờ ông giúp trong buổi thi tối mai. Tốt, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi.

Sau khi liên hệ xong với vị đạo diễn, Chim trĩ liền mang theo một nhóm người đi gặp ông ta.

Trần Tuấn Long lái xe. Hắn đem mấy chuyện khó chịu này giao cho Chim trĩ làm, nhưng hắn vẫn chưa vì vậy mà cảm thấy thoải mái. Vừa rồi ở trường quay, sở dĩ hắn cư xử nóng nảy và thô lỗ như vậy cũng chủ yếu là bởi chuyện của Liễu Y Y.

Hắn nhận ra mình làm nhiều như vậy cho cô mà vẫn không thể trở thành người quan trọng trong mắt cô. Điều này làm hắn rất tức giận vì mọi việc không ở trong vòng kiểm soát của hắn. Không giống như Dương Hân, Quách Uyển Thiến hay Tiểu Vũ, Trần Tuấn Long muốn thế nào các cô ấy đều ngoan ngoãn phục tùng.

Nhưng Liễu Y Y không như thế. Liễu Y Y rất độc lập, có quan điểm riêng. Cô rất kiêu hãnh. Trần Tuấn Long tưởng là đã có đựơc cả thể xác và tâm hồn của Liễu Y Y, nhưng giờ đây hắn phát hiện ra không phải như thế,đây là nguyên nhân làm hắn thấy rất bực bội khó chịu.

Và việc đối đầu với tên mập kia chỉ là cái cớ mà thôi. Trần Tuấn Long cần xả nỗi tức giận, cần tìm một đối thủ rồi đánh bại hắn một cách không thương tiếc để tận hưởng cảm giác thành công. Do đó, Trần Tuấn Long mới quyết tâm hạ tên mập. Tên mập thật là xui xẻo khi gặp phải một đối thủ mạnh như Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long không thích xuất bài theo lẽ thường.

Khi Trần Tuấn Long tới nhà hàng gần đại học Bắc Kinh nơi mọi người tụ họp thì bọn Dương Hân vẫn chưa đến, chắc hẳn đang đi đón Quách Uyển Thiến. Dù sao cũng có thời gian, đêm nay lại là cuối tuần mà huynh đệ đã lâu không gặp mặt nên hắn gọi điện cho Dương Hiểu Nhân, bảo hắn gọi người tới để mọi người tụ tập cùng nhau.

Dương hiểu Nhân nhận được điện của Trần Tuấn Long thấy rất vui, lập tức nhận lời, sau đó đi tìm bọn Tằng Kiến Hoa và Khương Hồng Đào. Biết có trò vui, bọn họ còn đến trước cả bọn Dương Hân. Dương Hiểu Nhân lái xe đưa bọn Tằng Kiến Hoa tới. Chiếc xe là một chiếc Sedan Bắc Kinh sang trọng hiện đại, có rèm che. Chiếc xe này do tập đoàn Dương Quang mới mua dành cho Tổng Giám đốc Dương Hiểu Nhân đi.

Dương Hiểu Nhân có chiếc xe mới này thấy rất hạnh phúc. Hắn đứng quay lưng nên không thấy bọn Dương Hân đi tới trong khi bọn Tằng kiến Hoa đã sớm nhìn thấy. Dương Hân dẫn theo Kim Ngọc Châu, Chu Tư Mai, đi sau lại có Quách Uyển Thiến. Bốn cô tha thướt đi vào.*

Dương Hân đi đến vỗ vai Dương Hiểu Nhân, cười hỏi:*

- Tổng giám đốc Dương đang phát biểu gì thế, cho chúng tôi nghe với, Dương Hiểu Nhân lúc này mới biết bọn Dương Hân đến, vội tươi cười đứng lên nghênh đón.

Dương Hân nghe chuyện Dương Hiểu Nhân mua xe mới, nghe hắn kể chuyện thi lấy bằng lái xe, cô cũng có ý định thi lấy bằng lái rồi bảo Trần Tuấn Long mua cho mình một chiếc. Dương Hân âm thầm có ý định như vậy.

Sau khi mọi nguời vừa ngồi xuống thì Hồng Anh, bạn gái của Dương Hiểu Nhân tới. Vừa rồi cô có việc nên tới trễ một chút. Khi cô bước vào, thấy Kim Ngọc Châu ngồi cạnh Chu Tư Mai, thì lập tức kinh ngạc nói:

- A, Tư Mai, cậu cũng ở đây à? Thật bất ngờ quá. Hoá ra cô và Chu Tư Mai vốn là bạn cùng phòng trong ký túc xá, hai người quan hệ rất tốt.

Nghe Hồng Anh nói thế, bọn Tằng Kiến Hoa mới biết không ngờ ngồi cạnh bọn họ chính là hoa khôi đại học Chu Tư Mai, hèn gì trông cô xinh đẹp như vậy. Chu Tư Mai vóc người đoan trang xinh đẹp tuyệt trần. Việc bắt cóc cô lần trước lại càng làm cho cô thêm nổi tiếng. Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn cô. Chu Tư Mai đỏ mặt không nói gì.*

Dương Hân ngồi ngay cạnh Trần Tuấn Long. Lúc đầu cô chỉ nghĩ là ăn một bữa cơm rau dưa mà thôi, không ngờ Trần Tuấn Long dẫn theo bọn Dương Hiêu Nhân tới, cũng tốt, có thể thể hiện trước mặt mọi người. Cô trịnh trọng giới thiệu Kim Ngọc Châu với mọi người, còn đặc biệt nhấn mạnh Kim Ngọc Châu là sinh viên đại học Chiết Giang, lần này đến Bắc Kinh để tham gia cuộc thi tài năng âm nhạc. Lúc đó Hồng Anh mới nhớ ra Chu Tư Mai cũng tham gia cuộc thi này, mọi người cùng nhau tụ tập lại đúng là có duyên. Bọn Dương Hiểu Nhân cười nói đùa đến lúc thi sẽ nhắn tin điện thoại giúp cả hai cô quyết không thiên vị một ai.

Kim Ngọc Châu và Chu Tư Mai nhìn nhau cười, kỳ thật trải qua một ngày quen biết, hai cô thấy hợp nhau nên đã sớm trở thành một đôi bạn tốt*

Tất cả mọi người nói chuyện vui vẻ, không chú ý tới Trần Tuấn Long đang buồn bực không vui. Chỉ có Kim Ngọc Châu ngồi cạnh Quách Uyển Thiến tinh ý phát hiện ra Trần Tuấn Long dường như có tâm sự. Hiếm khi thấy hắn như thế này. Vì thế Kim Ngọc Châu muốn hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì mà Trần Tuấn Long lại thế này. Kim Ngọc Châu chú ý tới thần sắc của Trần Tuấn Long vì sợ hắn đang nghĩ tới việc lúc chiều, định lát nữa sẽ hỏi Quách Uyển Thiến. Vì thế, cô đá chân Dương Hân, bĩu môi ra hiệu.

Dương Hân lúc này mới để ý thấy Trần Tuấn Long không nói gì. Trần Tuấn Long bình thường cũng hay như vậy nên cô nghĩ cũng không có chuyện gì.

đợi cho mọi người đã tề tựu đông đủ, nhân viên phục vụ tiến đến hỏi mọi người gọi món gì. Tất cả mọi người nhìn Trần Tuấn Long, hắn là đại ca nên để hắn gọi món. Trần Tuấn Long đưa thực đơn cho Dương Hiểu Nhân, nhờ Dương Hiểu Nhân giúp gọi món. Lúc này điện thoại của hắn vang lên, Trần Tuấn Long móc điện thoại ra thấy một số lạ liền nghe máy. Không ngờ bên kia đầu dây là một giọng nói non nớt:*

- Có phải đại ca không? Em là Tú Tú đây.

Tú Tú à, có việc gì mà cô bé gọi cho hắn. Trần Tuấn Long nghĩ, có lẽ cuối tuần này c cô bé lại muốn rủ hắn tham gia một vụ gì đó. Nghĩ đến đây Trần Tuấn Long không khỏi mỉm cười, hắn nghĩ tới cô bé Tú Tú, Linh Linh hồn nhiên hoạt bát. Trần Tuấn Long nhận ra rằng, đi chơi cùng các cô bé này rất vui vẻ thoải mái, không chút áp lực. Tuy nhiên tối nay Trần Tuấn Long không rảnh, vì thế hắn cười đáp:*

- Hoá ra là Tú Tú à, tìm anh có việc gì không?

Trần Tuấn Long vừa nghe máy vừa đi ra ngoài, hắn bảo mọi người đi ra ngoài nghe điện thoại, mọi nguời không biết hắn có chuyện gì, cũng không hỏi. Dương Hiểu Nhân gợi ý vài món ăn sau đó đưa thực đơn cho bọn Dương Hân, bảo các cô gọi món.

Trần Tuấn Long ra ngoài hành lang, nghe Tú Tú nói trong điện thoại:*

- Đại ca, là Linh Linh bảo em gọi cho anh. Tuần này nhà nó có việc phải về nên nó không thể đi với anh được.

- À, hoá ra là vậy. Trần Tuấn Long giờ mới biết, lập tức thuận miệng hỏi:*

- Vậy còn em thì sao? Em không về nhà sao? Hay là ở lại trường?*

Không ngờ khi bị hỏi vậy, Tú Tú thở dài, Trần Tuấn Long cười hỏi:*

- Làm sao vậy Tú Tú, sao lại than thở chán thế? Thực ra, chính Trần Tuấn Long cũng đang có tâm trạng không vui nên khi Tú Tú điện, nghe giọng nói non nớt dễ thương của cô bé, hắn thấy tâm trạng buồn bực đã vơi đi rất nhiều.*

- Không có, em về nhà cũng chẳng có ai chơi. Ba suốt ngày vắng nhà, mẹ thì lúc nào cũng bận công việc. Thà ở ký túc đọc sách vào mạng còn hơn. Đại ca, cuối tuần này anh có làm gì không? Tú Tú hỏi một cách dò xét, có thể đi chơi với em không? Tú Tú rất ngại ngùng, cẩn thận hỏi.

Trần Tuấn Long cười:*

- Đuơng nhiên là có thể, nhưng hai ngày nay anh có việc bận rồi, phải để lần sau vậy, đến lúc đó nhất định anh sẽ gọi em. Trần Tuấn Long đáp, hắn đương nhiên không thể để một tiểu cô nương lỡ hẹn.

Quả nhiên Tú Tú vừa nghe Trần Tuấn Long nói lần sau sẽ đưa cô đi chơi, cô liền nhảy nhót :*

- Vậy thì tốt quá, đại ca, em thích nhất được đi chơi cùng anh. Nhớ nhé, có việc gì nhớ rủ em đi với.

- Được, Trần Tuấn Long cười gật đầu, hai người còn nói thêm chút nữa rồi mới bỏ máy. Nghe xong điện thoại của Tú Tú, tâm trạng của Trần Tuấn Long khá hơn rất nhiều. hắn cầm di động, nghĩ một lúc rồi bấm số của Liễu Y Y.

Từ chiều đến giờ đã qua lâu như vậy, Liễu Y Y dù có tức giận gì thì chắc cũng đã nguôi ngoai. Hay là gọi cho cô hỏi thăm một chút.

Trần Tuấn Long nghĩ thế, đứng dựa lưng vào tường, tay đút túi quần. Hắn nghe nhạc chờ trong điện thoại của cô một lúc lâu vẫn chưa thấy Liễu Y Y bắt máy. Lẽ nào cô vẫn còn giận hắn?

Trần Tuấn Long trong lòng còn đang suy nghĩ thì thấy mấy điện thoại "Cạch" một tiếng, sau đó là tiếng của Liễu Y Y:

- Ôi, là anh Long sao, người ta đang ngon giấc thì lại đánh thức người ta dậy?

Trần Tuấn Long nghe xong lập tức vui vẻ. Liễu Y Y vẫn đang ngủ, vì thế hắn nở nụ cười:*

- Đánh thức em hả? Bây giờ đến bữa tối rồi đấy. Em đang làm gì thế? Chẳng lẽ vẫn còn ngủ?

- Cũng không phải, Liễu Y Y có vẻ còn ngái ngủ, Chiều nay mệt quá nên vừa về đến nhà là em đi ngủ luôn, không ngờ anh lại gọi điện quấy rầy. Liễu Y Y ngáp một cái, Bây giờ là mấy giờ rồi, hình như bên ngoài trời tối rồi nhỉ?

7 giờ rồi, trời tối đen lại rồi. Ha ha em vẫn buồn ngủ à? Trần Tuấn Long cười rất vui vẻ, hắn thấy giọng Y Y trong điện thoại rất thoải mái, không giống thái độ chất vấn lúc chiều. Lúc này hắn mới yên lòng.

Trời, không phải đấy chứ? Đầu dây bên kia Liễu Y Y kinh ngạc hỏi. Em ngủ lâu quá. Ôi, những việc lúc sáng của anh làm cho em mệt muốn chết. Mấy hôm trước lại thức đêm. Đồng hồ sinh học đảo lộn hết cả. Liễu Y Y hờn dỗi nói trong điện thoại.

Vậy chắc em chưa ăn cơm phải không? Trần Tuấn Long quan tâm hỏi. Vậy để anh gọi đồ ăn nhanh mang tới cho em nhé. Thế được không? Trần Tuấn Long ra sức lấy lòng, lúc này không thể hiện thì lúc nào thể hiện.

Quả nhiên, Liễu Y Y trầm ngâm một chút rồi đồng ý. Trần Tuấn Long vui vẻ bỏ điện thoại sau đó đến quầy chọn vài món ăn, giục bọn họ nhanh chóng đóng gói rồi nhanh chóng mang tới cho Y Y.

Lúc này Quách Uyển Thiến cũng đi ra ngoài, thấy Trấn Tuấn Long đứng bên quầy ăn, liền ra chỗ hắn.

Anh Long, có chuyện gì không? Quách Uyển Thiến hỏi.

Không có gì, bên trong thế nào rồi? Trần Tuấn Long đáp.

Còn chưa mang đồ ăn ra. Mọi người đang ngồi nói chuyện và chờ anh đó. Quách Uyển Thiến nói.

À, anhcó chút việc,khả năng phải đi trước. Em cứ bảo bọn họ ăn cơm trước đi, không cần chờ anh đâu. Trần Tuấn Long thấy hơi đau đầu, phải làm sao bây giờ?

Sao cơ? Quách Uyển Thiến rất kinh ngạc, Anh Long,anh không ăn cơm cùng bọn em à? Anh định đi đâu đấy? Quách Uyển Thiến rất ngạc nhiên thấy Trần Tuấn Long hôm nay thật khác lạ.

Không, anh có hẹn rồi. Hẹn với người ta bàn chút chuyện. Em hỏi Dương Hân thì biết, anh hẹn một đạo diễn đài truyền hình bàn về chuyện thi thố của Châu. Trần Tuấn Long thuận miệng nói dối.

À.. Quách Uyển Thiến nghe cũng chỉ hiểu lơ mơ, cô đành phải gật đầu. Thực ra Trần Tuấn Long muốn làm gì cô cũng không phản đối được vì cô thấy hắn làm việc gì cũng có lý. Bây giờ Uyển Thiến đã một lòng theo Trần Tuấn Long. Cô nói chuyện với Trần Tuấn Long một lúc. Những món ăn hắn vừa gọi rất ngon, người bán hàng đã đóng gói mang ra. Trần Tuấn Long trả tiền xong tiện tay móc trong ví ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Quách Uyển Thiến rồi nói:*

- Uyển Thiến, như vậy đi. Đêm nay liên hoan xong thì em giúp anh dùng tấm thẻ tín dụng này trả tiền nhé. Ăn xong, muốn đi chơi đâu thì cứ đi. Trong thẻ có tầm hơn vạn đấy, hẳn là đủ cho mọi nguời dùng. Hôm nào rảnh em và Duơng Hân đi làm thẻ tín dụng đi, anh sẽ cấp tiền tiêu vặt cho các em.*

Quách Uyển Thiến cầm tấm thẻ tín dụng Tuấn Long đưa. Thấy Trần Tuấn Long nói trả tiền giúp nàng cũng không thấy hứng thú, chỉ gật đầu "Dạ", sau đó hỏi:*

- Anh Long, tối nay mọi người đi vui chơi anh có đi không? Cô chỉ quan tâm đến vấn đề này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play