Trần Tuấn Long gật đầu, nhìn gã đàn ông đeo kính bĩu môi hỏi:
- Chính là hắn ta đây sao?
Tên to con đứng đầu bước lên phía trước một bước, gật đầu nói:
- Chính là tên tiểu tử này đây ạ. Sau đó quay ra ra hất tay:
- Đem hắn tới đây. Những tên đang áp giải gã đàn ông đeo kính đáp lại
“ Dạ” rồi đẩy gã lên phía trước.
Gã đeo kính lảo đảo rồi gã nhào xuống đất, ngay trước mặt Trần Tuấn Long và Liễu Y Y. Hắn bị những người kia dùng vũ lực đe dọa nên ngẩng đầu xấu hổ. Liễu Y Y lúc đó đứng cạnh Trần Tuấn Long thấy gã kia ngẩng đầu, mũi bị sưng, còn dính máu. Hắn nhìn chằm chằm Liễu Y Y một cách hiểm ác. Khi Liễu Y Y đã nhìn rõ mặt tên này, cô kinh ngạc kêu lên:
- Từ sư huynh, là ông à?
Đại Ngốc thật ra không hề ngốc tí nào, nhưng có điều tướng mạo hắn trông rất giống với các nhân vật phản diện trong phim xã hội đen của Hồng Kông, người hắn lại to cao vạm vỡ, thế nên người của Nam Lang Bang thích gọi hắn là Đại Ngốc.
Nguyên tên Đại Ngốc này trước đi theo Nam Lang. Ở Nam Lang Bang, hắn cũng là nhân vật có máu mặt. Lần trước khi Nam Lang Bang và Phi Phượng bang đàm phán, hắn thật xui xẻo đi theo. Đêm đó Trần Tuấn Long dùng dao đánh bại hơn ba mươi tên. Có lẽ do hắn trông to con nhìn có vẻ nguy hiểm hơn nên Trần Tuấn Long bồi thêm cho hắn hai nhát dao nữa, một nhát vào bụng, một nhát vào đùi. Cũng may khi đó Trần Tuấn Long không xuống tay mạnh. Cho nên hắn mới tránh được tai họa. Hắn nằm trên giường bệnh hơn hai tuần đến lúc vết thương lành hẳn thì mới biết Nam Lang Bang đã bị Trần Tuấn Long thu phục.
Hóa ra cái người đâm hắn bị thương bây giờ lại trở thành đại ca của hắn .Trên đời này đúng là kẻ mạnh là kẻ chiến thắng.
Sau khi vết thương lành hẳn, Đại Ngốc may mắn tham dự một trận đấu có Ngũ Hổ bang. Hắn mang theo thủ hạ đi chiếm đất. Sau khi gây náo loạn hắn lập đại bản doanh rồi được thưởng. Gà Rừng để cho hắn quản lý khu bên kia của đại ca. Từ đấy về sau Đại ngốc đi đâu cũng dẫn theo mười mấy đệ tử được phép đi mọi nơi, tự tung tự tác.
Hôm nay có một bạn nhậu trước kia nói với hắn có kẻ muốn thuê hắn bắt cóc người và hỏi hắn có gan nhận không. Đại Ngốc liền nhận lời.
Về sau hắn mới biết được có một lão giám đốc của công ty muốn bắt cóc một cô gái. Muốn thuê bọn hắn hỗ trợ bắt cô gái kia. Chuyện như vậy bọn Đại Ngốc vẫn thường làm, vì thế bọn chúng thỏa thuận giá cả. Đại Ngốc gọi vài tay chân, sau đó liên hệ với gã kia rồi phân công công việc, sau đó bọn chúng lái xe đi. Đi tới một tòa nhà bọn chúng đứng dưới chờ. Sau khi lão giám đốc đi ra và xác nhận người, bọn hắn sẽ xông lên bắt cô gái rồi giúp lão kia dạy cho cô ta một bài học. Xong việc bọn hắn sẽ lấy tiền rồi ra về.
Sau đó, Đại Ngốc thấy đại ca Trần Tuấn Long cùng Liễu Y Y tay trong tay thân mật đi cùng nhau. Người mà tên đeo kính muốn hắn bắt lại chính là Liễu Y Y.
Đại Ngốc cũng không ngốc, hắn nhìn cách Trần Tuấn Long ân cần tặng hoa Liễu Y Y. Trông thấy Liễu Y Y và Trần Tuấn Long có vẻ thân thiết, Đại Ngốc nghĩ hắn phải kiên nhẫn. Vốn định thoái thác, nhưng hắn nghĩ lại, nếu hắn không làm thì kẻ khác cũng làm. Hôm nay hắn rất là may mắn, gặp được việc như thế này để có thể lập công với đại ca.
Chế ngự được tên đeo kính xong, Đại Ngốc phấn khởi bảo đàn em cho xe chạy, chuẩn bị đưa tên đó đến chỗ đại ca để lập công. Hắn không hề nghĩ là Trần Tuấn Long đã biết hết rồi.
Không biết làm thế nào, Đại Ngốc đành phải báo cho quân sư Gà Rừng biết. Sau khi đã biết hết nội tình, Chim trĩ vội thông báo cho Trần Tuấn Long, quả nhiên Trần Tuấn Long chỉ cười cười, bảo hắn giữ bí mật. Cuối cùng Gà rừng để cho Đại Ngốc tự mình đi thu phục.
Chẳng qua Đại Ngốc không biết nên hiện tại hắn đang rất vui vẻ. Chính hắn đã thu phục được Từ Thế Lâm. Nếu như được Trần Tuấn Long khen ngợi thì hắn sẽ có một tiền đồ xán lạn.
Lúc này đây hắn phấn khởi xoa hai tay vào nhau, chờ Trần Tuấn Long hỏi.
- Mày chính là Từ Thế Lâm sao? Thấy tên Từ Thế Lâm kia đang nhìn Liễu Y Y một cách ác độc, Trần Tuấn Long nhíu mày, co chân đạp mạnh hắn một cái.
Cú đá trúng vào má trái của Từ Thế Lâm, hắn vội đưa hai tay ôm lấy quai hàm, rên rỉ vì đau. Vừa rồi trên xe đã bị bọn kia dạy cho một bài học, bây giờ lại bị Trần Tuấn Long đá cho.
Liễu Y Y thấy khó hiểu liền kéo Trần Tuấn Long lại hỏi:
- Anh Long, sao lại đá người như vậy?
Trần Tuấn Long cười khẩy, cái loại ghê tởm như thế này ta còn muốn đá thêm mấy cái nữa. Không để cho Liễu Y Y kịp hiểu, Trần Tuấn Long lại hung hăng nhằm bụng Từ Thế Lâm đá thêm mấy cước. Đến cú đá cuối cùng Từ Thế Lâm đau quá ôm bụng kêu “Á, á”. So với bọn Đại Ngốc, Trần Tuấn Long ra tay còn tàn nhẫn hơn. Từ Thế Lâm mới biết hóa ra bọn Đại Ngốc chưa phải là đánh hắn dữ nhất. Nhưng Từ Thế Lâm đến bây giờ vẫn không ngờ hắn ra giá mười vạn tệ để bọn Đại Ngốc giải quyết Liễu Y Y, mà cuối cùng lại thành ra chính hắn bị bọn họ bắt. Mới vừa rồi còn nói chuyện phiếm thật vui vẻ với bọn tay chân của Trần Tuấn Long, không ngờ bây giờ chính hắn lại bị bọn chúng ra tay.
Không phải hắn không biết mà là mọi việc thay đổi quá nhanh. Khi Trần Tuấn Long đã biết tất cả mọi chuyện, hắn không khỏi nhịn cười. Từ Thế Lâm muốn đánh Liễu Y Y lại thuê chính thủ hạ của Trần Thế Long để đối phó với cô, đây chẳng phải là việc đáng để thiên hạ chê cười sao. Cũng may Liễu Y Y là do chính hắn bảo vệ. Nếu xế chiều hôm nay không phải chính hắn đi đón Liễu Y Y thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Xem ra không thể tha thứ cho tên Từ Thế Lâm này được.
Trần Tuấn Long hất đầu ra hiệu cho bọn Đại ngốc kéo Trần Thế Lâm đứng lên. Hai tên thủ hạ của Đại Ngốc vội vàng kéo Từ Thế Lâm lên. Trần Tuấn Long đi tới trước mặt hắn, không thèm nói gì, chỉ vung tay tát hắn bảy tám cái đến khi kính bay khỏi mắt hắn thì Trần Tuấn Long mới dừng tay.
Cuối cùng Trần Tuấn Long hỏi:
- Từ Thế Lâm, lần này mày mất tổng cộng bao nhiêu tiền? Hừ, mày nghĩ thế nào mà lại định hại Y Y một cách độc ác như vậy? Mày biết cô ấy là ai không? Tao sẽ cho mày biết. Trần Tuấn Long túm áo xách Từ Thế Lâm lên, ánh mắt Từ Thế Lâm đầy sợ hãi.
Trần Tuấn Long gằn giọng quát:
- Cô ấy là người của tao, đến người của tao mày cũng dám hại ư?
- Hừ.
Hắn buông tay, Từ Thế Lâm ngã phịch xuống đất. Trần Tuấn Long lại tung chân đá vào giữa bụng hắn làm hắn khuỵu xuống.
Từ Thế Lâm xụi lơ cả người. Bọn thuộc hạ của Đại Ngốc kéo hắn lên, chờ Trần Tuấn Long xử lý.
Liễu Y Y vội vàng tiến lên kéo Trần Tuấn Long lại hỏi:
- Anh Long, rốt cục có chuyện gì vậy?
Trần Tuấn Long chỉ vào Từ Thế Lâm nói:
- Chính là cái tên này, hắn tự mình thất bại làm mất tiền nhưng lại muốn tìm em để trả thù, Từ Thế Lâm, mày thật đáng chết. Trần Tuấn Long giận dữ nói với hắn:
- Mày đã tìm nhầm đối tượng rồi. Mày nghĩ tao và Y Y dễ bị bắt nạt thế sao?
Rồi Trấn Tuấn Long quay sang bảo Đại Ngốc:
- Mày hãy dạy cho tên này một bài học cho tao. Đánh làm sao để đến ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn. Trần Tuấn Long vừa mở miệng bọn kia ngay lập tức ra tay. Đại Ngốc vung tay lên, bọn thuộc hạ của hắn giữ Từ Thế Lâm rồi cứ thế đấm đá túi bụi. Tên Từ Thế Lâm đáng thương không có sức chống cự, đành phải ôm đầu để mặc bọn kia mặc sức đấm đá. Bọn Đại Ngốc cùng thuộc hạ lại muốn thể hiện trước mặt đại ca nên càng hạ thủ không nương tay.
Liễu Y Y nhìn bọn họ đánh đập Từ Thế Lâm một cách tàn nhẫn. Cô hoảng sợ đứng nấp sau lưng Trần Tuấn Long. Thấy hắn có vẻ đã nguôi cơn giận, cô vội hỏi nguyên cớ, từ đó cô mới biết đầu đuôi câu chuyện. Tên Từ Thế Lâm kia cố nhiên là đáng giận rồi nhưng bây giờ nhìn thấy hắn bị bọn kia đánh tơi bời như vậy, cô thấy cũng thương tình. Mà bọn người kia, dù Trần Tuấn Long nói là “ bằng hữu”, nhưng vốn là người thông minh, Liễu Y Y biết đây chính là bọn người mà Từ Thế Lâm thuê để hại cô, nhưng sau thấy cô và Trần Tuấn Long ở cùng một phe mới chuyển hướng về Trần Tuấn Long. Xem ra Trần Tuấn Long và bọn họ nhất định là biết rõ nhau. Hơn nữa, nhìn điệu bộ cung kính của bọn chúng đối với Trần Tuấn Long có thể thấy Trần Tuấn Long thật không đơn giản.
Thật ra Liễu Y Y đã sớm biết Trần Tuấn Long không hể đơn giản. Hắn có thể dễ dàng bỏ hai triệu đầu tư vào thị trường chứng khoán. Khi thất bại đến ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi, người như thế thì không thể gọi là tầm thường. Hơn nữa hắn còn nói sẽ đầu tư mười tám triệu đô la Mỹ, thật là một con số khó tưởng tượng. Liễu Y Ykhông biết rõ về lai lịch của Trần Tuấn Long lắm nhưng cô biết hắn có rất nhiều bí mật. Sau này cô sẽ tìm cách hỏi hắn.
Liễu Y Y nghe tên Từ Thế Lâm khóc lóc xin tha mạng thì cảm thấy không đành lòng. Cuối cùng, không nhịn được, cô hô to:
- Dừng tay lại! Bọn Đại Ngốc đang hả hê thẳng tay nện Từ Thế Lâm, nghe thấy cô hô lên như vậy thì tất cả đều dừng tay và quay đầu lại nhìn Liễu Y Y. Liễu Y Y cũng không ngờ mình vừa hô lên như vậy bọn kia lại dừng tay ngay lập tức.
Đại Ngốc nhìn Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long khẽ cau mày, nhưng nghe Liễu Y Y bảo dừng tay hắn cũng không nói gì. Hắn nháy mắt ra hiệu bảo Đại Ngốc lui ra. Bọn Đại Ngốc nhận được chỉ thị của hắn liền tản ra, buông tha cho Từ Thế Lâm.
Từ Thế Lâm lăn lộn dưới đất kêu đau. Nhìn hắn bê bết máu, nhìn thấy hắn như vậy, Liễu Y Y quả thật không đành lòng. Cô kéo tay Trần Tuấn Long vì Từ Thế Lâm đang quỳ dưới đất van xin.
Với Trần Tuấn Long, kẻ nào dám khiêu chiến với hắn tức là đã tìm tới cái chết. Để tên Từ Thế Lâm này sống chỉ mang lại tai họa thôi. Vừa rồi khi bọn Đại Ngốc đang hạ thủ, Trần Tuấn Long nghĩ cách xử lý hắn như thế nào mà không để Liễu Y Y biết. Xem tình hình này thì không thể thủ tiêu Từ Thế Lâm khi có mặt Liễu Y Y được. Cô nương Liễu Y Y này thật mềm yếu. Trần Tuấn Long nén tiếng thở dài. Xem ra sau này hắn phải dạy cho cô biết nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
Đối với kẻ thù thì Trần Tuấn Long luôn luôn tàn nhẫn, nhưng đáng tiếc lần này có Liễu Y Y nên hắn không thể không tha Từ Thế Lâm. Tội chết có thể tha, nhưng khó mà tha tội sống. Trần Tuấn Long tới trước mặt Từ Thế Lâm, tóm cổ hắn nói:
- Tao cho mày biết, lần sau muốn giở trò với Y Y thì cẩn thận cái đầu của mày đấy. Từ Thế Lâm, tao cho mày biết, lần này nể Liễu Y Y cầu xin tha chết cho mày nên tao mới bỏ qua. Lần sau thì chắc chắc mày không gặp may được như vậy đâu.
- Đại Ngốc, Trần Tuấn Long buông tay, Từ Thế lâm liền ngồi phịch xuống đất. Đại Ngốc hăng hái tiến lên, cung kính đứng cạnh Trần Tuấn Long, nói:
- Dạ, Long đại ca, đại ca có gì dặn dò ạ? Hắn cho rằng lần này hắn có công như vậy thì ấn tượng của Trần Tuấn Long đối với hắn sẽ tốt đẹp hơn, không chừng hắn còn được thưởng nữa. Ngược lại Trần Tuấn Long cau mày nói:
- Chính mày mang người đến thì mày cũng phải nghĩ cách xử lý hắn, biết không?
- Dạ, Long đại ca cứ giao em xử lý ạ. Đại Ngốc cao hứng vỗ ngực đáp lại.
- Chúng ta đi thôi, Y Y. Trần Tuấn Long quay lại, kéo tay Liễu Y Y, hắn để Từ Thế Lâm cho Đại Ngốc xử lý. Hắn biết rằng Y Y nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với chuyện này, rồi cô sẽ hỏi hắn, nên hắn phải nghĩ cách giải đáp nghi ngờ của cô. Trần Tuấn Long không khỏi cảm thấy lo lắng. Cái tên Từ Thế Lâm chết tiệt này tự nhiên lại làm cho mọi chuyện rối tung lên.
Quả nhiên, từ lúc lên xe Liễu Y Y buồn bã không nói một lời, vẻ mặt trông không thoải mái. Cô không hỏi gì Trần Tuấn Long, hai người bọn họ mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Trần Tuấn Long cũng không nói gì, chỉ lái xe. Hai người cứ lặng lẽ trong bầu không khí nặng nề như thế. Một hồi lâu sau, Liễu Y Y mới cất tiếng hỏi:
- Anh Long, em không muốn đến công ty nữa. Bây giờ em thấy người không khỏe, anh đưa em về nhà đi.
Trần Tuấn Long gật đầu, được. Sau đó hắn quay đầu nhìn Liễu Y Y, em không sao chứ? Rồi hắn đặt tay mình vào tay Y Y, Liễu Y Y hơi rụt tay lại nhưng cũng không hất ra. Trần Tuấn Long nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, nhìn cô mỉm cười.
Liễu Y Y gắt lên:
- Anh Long, mở cửa xe ra đi. Thấy Liễu Y Y rốt cục có phản ứng, Trần Tuấn Long mỉm cười buông tay cô ra.
- Sao vậy Y Y, em thấy người không khỏe là do trò vui vừa rồi đúng không? Trần Tuấn Long nói đúng ý Liễu Y Y. Cơn giận của Liễu Y Y lại nổi lên. Cô giận dữ nói:
- Anh hiểu thế là tốt rồi. Chuyện gì anh cũng không nói với em. Anh nói xem, bọn người vừa rồi là ai, sao anh lại quen biết bọn chúng?
Trần Tuấn Long cười, nhìn hai bên kính chiếu hậu, sau đó đi sát vào lề đường rồi giảm tốc độ, rồi nói:
- Y Y à, những người vừa rồi nhất định là dân xã hội đen, lẽ nào em không thấy điệu bộ của chúng rất hung ác sao?
- Hừ, hay lắm, anh Long ạ. Em thấy anh và bọn người xã hội đen ấy cũng giống nhau đây. Liễu Y Y châm chọc
- Chà nếu hôm nay không quen bọn họ thì người vừa rồi bị đánh cho tơi bời sẽ là anh, còn em thì đã bị bọn chúng bắt đi rồi. Trần Tuấn Long cười nói.
- Y Y hôm nay chúng ta quả thực gặp may. Em nghĩ mà xem nếu Từ Thế Lâm mà thuê được những người anh biết để hại em thì có phải là em sẽ rất nguy không? Em biết đấy, bọn họ vì tiền có thể làm bất cứ điều gì. Giết người, phóng hỏa, hiếp dâm, cướp của bắt người. Chẳng lẽ em nghĩ dân xã hội đen kiếm sống bằng cách đi mời người ta dự tiệc sao? Từ Thế Lâm bỏ ra mười vạn tệ để thuê người bắt cóc em đó.
Liễu Y Y trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói:
- Sao hắn có thể to gan dám làm một việc tày đình trái pháp luật như thế. Chính chúng ta cũng bị tổn thất cùng với hắn. Quy luật thị trường mà, có thắng có bại, trừ phi…Liễu Y Y đột nhiên nghĩ tới một điều, cô không phải không biết hiện nay có rất nhiều kẻ buôn bán ma túy tham gia vào thị trường chứng khoán với mục đích rửa tiền. Chuyện như vậy cô đã thấy rất nhiều. Lẽ nào Từ Thế Lâm cũng thế?
Nếu vậy thì cũng khó trách hắn vì hắn như chó cùng rứt giậu, đằng nào cũng chết. Giờ nghĩ lại Liễu Y Y mới thấy sợ. Ở các công ty chứng khoán nhà nước, giống công ty Chứng khoán Ngân Hà, nơi Y Y đang làm việc, phàm là tài sản do khách hàng ủy thác đều phải có giấy tờ ủy thác. Nói cách khác, Công ty chứng khoán và người môi giới không gánh vác trách nhiệm, nếu có tổn thất về mặt tài chính, người đầu tư phải chấp nhận rủi ro và tự mình gánh vác trách nhiệm. Như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì Công ty Chứng Khoán và nhà môi giới đều cũng có hoa hồng
Nghĩ đến đây, LIễu Y Y không khỏi thở dài. Đúng như Trần Tuấn Long nói, vừa rồi nếu như bọn xã hội đen mà Từ Thế Lâm thuê hại cô thì cô đã gặp nguy rồi. Bọn chúng cực kỳ hung ác, vừa rồi xem bọn chúng đánh Từ Thế Lâm không nương tay thì có thể thấy không việc gì chúng không dám làm.
- Anh Long, anh còn có rất nhiều chuyện giấu em, anh …anh đừng nghĩ là em không biết. Liễu Y Y do dự, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Anh giấu em điều gì? Y Y, em nói xem nào. Chẳng lẽ chúng ta không có niềm tin vào nhau sao? Trần TUấn Long cau mày, xem ra phải làm cho Liễu Y Y tin mới được. Hắn làm ra vẻ bực bội, không quay lại nhìn Liễu Y Y.
Nghe Trần Tuấn Long nói vậy, Liễu Y Y nghiêng đầu nhìn trộm vẻ mặt hắn. Nhìn thấy điệu bộ khổ sở của hắn, cô cũng thấy không chịu nổi, chỉ có điều không biết phải giãi bày ý của cô như thế nào.
- Y Y, anh đã chuẩn bị giao tám triệu vốn đầu tư kia cho em phụ trách thì em phải hiểu là anh tin tưởng em tới cỡ nào? Do đó anh cũng mong em tin tưởng anh tuyệt đối. Trong chuyện lần này với Từ Thế Lâm, anh hiểu em nghĩ gì. Anh làm việc theo cách của anh, anh sẽ không nương tay với hắn. Em phải biết rằng đối với kẻ thù thì ta phải tiêu diệt hắn, nếu dung tha cho hắn thì hắn sẽ chờ thời cơ để trả thù ta. Đến khi đó thì mối nguy hại mà hắn gây ra sẽ lớn gấp nhiều lần. Đối với việc này, anh hiểu rất rõ.
Đúng vậy, Trần Tuấn Long nói đó chính là điều hắn rút ra được từ kinh nghiệm của bản thân. Nhớ hồi hắn mới tham gia huấn luyện kỹ năng sinh tồn ở trên đảo. Hồi đó hắn còn chưa có kinh nghiệm. Có lần hắn đã đánh bại một đối thủ rất mạnh. Tên kia thở dốc quỳ xuống đất xin hắn tha mạng. Lúc đó thấy bộ dạng tên kia thật đáng thương nên hắn nhất thời mềm lòng tha cho. Hắn không ngờ đối thủ sau khi lấy lại sức đã nhanh chóng phản công. Tên đó vơ một nắm cát trên mặt đất ném vào mắt Trần Tuấn Long. Do quá bất ngờ, Trần Tuấn Long trở tay không kịp liền bị tên kia đánh bại, Tên kia hung hăng đạp chiếc giày vào mặt hắn, gí đầu Trần Tuấn Long xuống nền sỏi. Trần Tuấn Long ra sức giãy giụa quay đầu nhìn lại. Cả đời hắn cũng không thể nào quên được vẻ mặt dương dương tự đắc của tên kia. Trên thế giới này, mọi người chỉ tôn sùng kẻ mạnh. Kẻ nào giành được chiến thắng thì kẻ đó chính là kẻ mạnh.
Cũng may lần đó không phải là cuộc chiến sinh tử. Trần Tuấn Long mặc dù phải chịu nỗi nhục nhã của kẻ thất bại, nhưng hắn vẫn còn sống. Kẻ thất bại phải nhận hình phạt. Ba ngày ba đêm không có cơm ăn, nước uống, lại còn phải vác những tảng đá nặng. Trong khi mình bị trọng thương, Trần Tuấn Long phải ngoan cường dựa vào chính bản thân để vượt qua thử thách đó. Hắn biết đây không phải là hình phạt, mà chính là động lực, động lực khích lệ hắn nhớ kỹ lần thất bại nhục nhã này, dạy hắn cách đối xử với kẻ thù.
Khi hắn đã kiên trì thực hiện xong hình phạt, hắn được Độc Tí Giáo Quan triệu tập một mình. Độc Tí Giáo Quan chỉ đi một vòng quanh hắn, quan sát đánh giá hắn thật lâu, rồi phất tay bảo hắn đi ra.
Từ đó về sau, Trần Tuấn Long càng được huấn luyện nhiều hơn những người khác. Độc Tí Giáo Quan dường như đánh giá hắn rất cao, không chỉ dạy hắn rất nhiều chiêu thức bí truyền mà còn dạy hắn cách trả đòn bằng tay không. Hầu hết những thế võ của Trần Tuấn Long là do Độc Ti Giáo Quan truyền cho. Hơn nữa, Độc Ti Giáo Quan cũng đưa ra yêu cầu rất cao đối với hắn. Ngày nào hắn cũng phải tập luyện với cường độ cao. Đến khi Trần Tuấn Long đã đạt được trình độ rất cao rồi, ông mới để Trần Tuấn Long tự mình phát triển.
Ở trận đấu sinh tử tiếp theo, hắn đã gặp lại đối thủ trước kia đã đánh bại hắn. Tên kia tự cao tự đại luôn mồm lăng mạ Trần Tuấn Long, gọi hắn là kẻ nhu nhược, hèn nhát, kẻ bại trận nhằm mục đích khiêu khích Trần Tuấn Long. Tuy nhiên Trần Tuấn Long chỉ đứng bất động nhìn chằm chằm vào đối thủ với một ánh mắt đáng sợ. Tên kia cuối cùng mất kiên nhẫn liền xông lên. Trần Tuấn Long mới ra đòn. Chờ khi hắn lao đến Trần Tuấn Long chỉ dùng một chiêu chặt gãy cổ tên kia, trực tiếp kết liễu hắn. Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. TrầnTuấn Long đã tự rút ra kinh nghiệm chiến đấu, chỉ một chiêu là hạ kẻ thù, không chút khoan dung. Đây là cách Tuấn Long đối xử với tất cả kẻ thù, kết liễu kẻ thù để giữ lại tính mạng của mình. Đây chính là nguyên tắc sống của Trần Tuấn Long.
- Nhất thiết không được xót thương kẻ thù, nhất thiết không được nương tay với chúng. Phải đánh bại và tiêu diệt chúng một cách không thương tiếc, chỉ có như vậy em mới được an toàn. Cuối cùng Trần Tuấn Long nói với Liễu Y Y .
Liễu Y Y ngồi im không nói lời nào. Cô có vẻ không cùng quan điểm với Trần Tuấn Long. Điều này cũng khó trách bởi cô giống như đóa hoa trồng trong phòng ấm áp, được hưởng ánh nắng mặt trời và giọt sương ban mai, còn Tuấn Long thì giống như cây xương rồng trên sa mạc, luôn phải đối mặt với gió cát. Hai người với hai hoàn cảnh khác nhau đương nhiên cách nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.
Thấy Liễu Y Y không nói gì, Trần Tuấn Long biết mình nhất định phải làm gì đó, nếu không sau sự việc xảy ra ngày hôm nay trong lòng Liễu Y Y nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ. Trần Tuấn Long suy nghĩ một lúc, hay là nói thật cho Liễu Y Y biết chuyện của hắn.
- Y Y, anh hỏi em nhé, em có tin vào duyên phận không? Trần Tuấn Long vừa lái xe vừa quay lại nhìn cô hỏi.
Liễu Y Y mím môi, trầm tư một chút rồi chậm rãi gật đầu.
Trần Tuấn Long mỉm cười, giọng nói có vẻ bình tĩnh hơn:
- Anh cũng không tin vào số phận nhưng anh tin vào duyên phận. Y Y, em và anh là có duyên tiền định.
Nghe giọng nói kiên quyết của Trần Tuấn Long, Liễu Y Y thấy động lòng. Cô quay lại nhìn Trần Tuấn Long chỉ thấy trên khuôn mặt kiên nghị kia, trong đôi mắt ánh lên một nỗi buồn.
Trần Tuấn Long chậm rãi nói tiếp:
- Y Y, em có biết lần thứ hai anh gặp em là khi nào không?
Liễu Y Y suy nghĩ một chút. Lần thứ hai cô gặp hắn là ở văn phòng làm việc của hắn, ở cao ốc Hán Quang Vinh, lúc đó hắn đang định phỏng vấn cô. Sao tự nhiên hắn lại hỏi thế? Cô bối rối nhìn xem hắn nói gì.
Trần Tuấn Long hơi nhếch miệng cười, nói:
- Anh từng nghĩ mối quan hệ giữa anh với một cô gái xinh đẹp như em chẳng qua chỉ là tình một đêm. Lần đầu tiên của chúng ta quả thật có lắm điều trùng hợp.
Nghe Trần Tuấn Long nhắc tới chuyện hai người gặp gỡ nhau lần đầu tiên, Liễu Y Y không khỏi đỏ mặt. Cô lẳng lặng ngồi nghe Trần Tuấn Long nói tiếp về duyên phận giữa hai người.
- Y Y, hôm em đứng trên bục giảng ở Đại học Bắc Kinh diễn thuyết, anh đã nhận thấy vẻ duyên dáng đáng yêu của em. Khi em nói về hoạt động của thị trường vốn Trung Quốc, anh nghe nhập thần. Em thuyết trình rất tuyệt vời. Lúc đó anh đã ngầm ủng hộ em rồi. Nói tới đây, Trần Tuấn Long nhìn trộm Liễu Y Y.
Lúc này vẻ mặt ngượng ngùng của Liễu Y Y đã biến thành ngạc nhiên. Trời đất, làm sao Trần Tuấn Long lại biết cô có bài thuyết trình ở Đại học Bắc kinh? Lẽ nào lúc ấy hắn cũng có mặt ở đó?
Liễu Y Y quay đầu lại, Trần Tuấn Long vẫn bình tĩnh lái xe. Hắn nói tiếp:
- Anh thừa nhận, từ lúc đó vị trí của em trong anh đã hoàn toàn thay đổi. Đó là bởi vì, anh yêu em, cô gái đã từng có mối tình một đêm với anh. Nhìn em được hoan nghênh trên bục diễn thuyết, nhiều gã đàn ông vây quanh em, anh thấy rất buồn. Anh nghĩ nếu ông trời cho anh gặp lại em thì đó là một phần thưởng tuyệt vời và anh sẽ không để lỡ mối lương duyên trời định này. Anh tự nhủ mình nhất định phải có được em.
Nghe Trần Tuấn Long nhẹ nhàng thừa nhận tình yêu của hắn dành cho cô, Liễu Y Y ngẩn người. Cho đến giờ cô vẫn không hề nghĩ giữa họ lại có chuyện nảy sinh.
- Y Y, cho nên anh rất trân trọng tình cảm của chúng ta. Bởi vì anh biết, ông trời đã sớm định duyên phận của chúng ta. Em hãy tin tưởng anh được không? Trần Tuấn Long nói.
Trần Tuấn Long khẩn khoản nói.
Liễu Y Y lặng im không nói, một hồi lâu sau, mới thấy cô thở dài.
- Anh Long...
Trần Tuấn Long quay lai nhìn vẻ mặt đầy xúc động của Liễu Y Y. Cô tiếp tục nói một cách chậm rãi:
- Anh muốn em tin tưởng anh, nhưng có nhiều việc anh không hề nói cho em biết. Em đúng là hoàn toàn không biết gì về anh cả mà bây giờ em đã thuộc về anh, anh bảo em làm sao mà yên tâm được. Anh Long, anh nói đi! LIễu Y Y nhìn Trần Tuấn Long
Sắc mặt Trần Tuấn Long không được tốt, một lát sau hắn mới nở một nụ cười. Ra vẻ thoải mái, hắn nói:
- Được rồi, Y Y. Em muốn biết chuyện gì của anh?
Liễu Y Y vẫn không rời mắt khỏi Trần Tuấn Long. Cô ngồi ngay ngắn nói với Trần Tuấn Long bằng thái độ rất kiên quyết:
- Em muốn biết tất cả mọi thứ.
Trần Tuấn Long mỉm cười nói:
- Được, tên anh là Trần Tuấn Long, đúng vậy, tuổi có lẽ là 22, cao 1,78 m, nặng 62 kg. Trần Tuấn Long đọc một loạt con số. Liễu Y Y không nhịn được cười. 22 tuổi là 22 tuổi, sao lại nói là “có lẽ”. Trần Tuấn Long thật biết cách trốn tránh đi vào chủ đề chính. Nhưng cũng nhờ Trần Tuấn Long trêu chọc mà Liễu Y Y đã nở nụ cười. Bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã dịu bớt đi một chút.
- Ai cần anh đọc số giống như phạm nhân vậy? Liễu Y Y gắt lên. Anh cũng thật là…. Định tìm cách lẩn tránh đi vào vấn đề chính sao? Liễu YY không phải loại phụ nữ ngu ngốc. Chiêu này Trần Tuấn Long dùng đối phó với cô xem ra không hiệu quả.
Trần Tuấn Long ra vẻ oan ức kêu lên:
- Hiện tại thì em chính là cảnh sát đang thẩm vấn anh còn gì nữa. Anh nào dám không thành thật. Anh còn muốn khai hết để được khoan hồng ấy chứ.
- Hừ, anh biết như thế là tốt rồi. Liễu Y Y cố làm mặt nghiêm nói:
- Nói đi, làm sao anh lại có mặt tại Đại Học Bắc Kinh, làm sao anh biết em sẽ thuyết trình ở đấy?
Đây là điều Liễu Y Y thắc mắc nhất. Vừa rồi cô nghe Trần Tuấn Long nóithấy cô thuyết trình ở Đại học Bắc kinh, cô thấy rất ngạc nhiên. Cô muốn hỏi tại sao Trần Tuấn Long lại biết việc này.
Trần Tuấn Long cười cười, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Thị trường Trung Quốc đã chín muồi ... Liễu Y Y kinh ngạc, Trần Tuấn Long đang thuật lại lời trong bài diễn thuyết của cô tại Đại học Bắc Kinh lúc trước.
- Mọi người đều biết, nhân tố quyết định thị trường là cung và cầu, hai nhân tố đó không thể thiếu nhân tố nào. Trần Tuấn Long có một trí nhớ siêu phàm, việc gì đã gặp qua là hắn không bao giờ quên. Hắn ngay lập tức trích đọc lại chính xác câu nói trong bài thuyết trình của Liễu Y Y. Trần Tuấn Long nở một nụ cười tinh quái, nói:
- Y Y học tỷ, tôi rất vinh dự được nghe bài thuyết trình của cô. Xin cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Trần Tuấn Long, học Lớp 06 Khoa Kinh Tế Đại học Bắc Kinh. Rất hân hạnh được làm quen với cô, Y Y học tỷ của tôi.
- Ha ha, ha ha.
Trần Tuấn Long cười hài hước rồi quay sang nhìn Liễu Y Y. Cái miệng nhỏ nhắn của cô đang há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, cô nhìn Trần Tuấn Long một cách kinh ngạc.
Thật đáng ngạc nhiên, trong con mắt của cô Trần Tuấn Long hiện lên với nhiều hình tượng, một ông chủ giàu có, một công tử lắm tiền hay một viên chức chính phủ bí mật, nhưng cô chưa từng nghĩ Trần Tuấn Long lại có thể là một sinh viên hay cựu sinh viên cùng trường với cô. Hắn nói hắn học Khoa Kinh tế cũng giống như cô. Đây không phải là hữu duyên thì là cái gì.
Nghĩ đến nhiều người lớn tuổi hơn Trần Tuấn Long Liễu Y Y lại càng thấy Trần Tuấn Long là người đa mưu túc trí hơn người. So sánh với những sinh viên khác càng thấy Trần Tuấn Long có sức hấp dẫn hơn bộn phần. Liễu Y Y đã thấy trong lòng có chút say mê.
- Sao vậy? Trần Tuấn Long cười nói, không tin sao, Y Y học tỷ, em không định bắt anh đưa thẻ sinh viên cho em xem đấy chứ?
-Thôi, không dám làm phiền anh. Y Y hỏi tiếp:
- Anh Long, anh quê ở đâu? Cha mẹ làm nghề gì?
Trần Tuấn Long nghe thấy Liễu Y Y hỏi như vậy, nét mặt vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ lập tức trầm xuống, Liễu Y Y thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì bắt đầu lo sợ. Cô không biết chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Thật lâu sau, mới nghe Trần Tuấn Long trầm giọng nói;
- Y Y, anh là trẻ mồ côi. Từ nhỏ vốn đã không có ba mẹ, cho nên về hoàn cảnh gia đình của anh, thực xin lỗi, anh không có nhiều thông tin để cung cấp cho em. Hóa ra Liễu Y Y vừa mới động tới cái quá khứ mà Trần Tuấn Long không muốn nhắc tới. Sắc mặt hắn không vui. Liễu Y Y ngập ngừng, ngượng ngùng nhất thời cũng không biết phải nói gì.
- Trần Tuấn Long là một trẻ mồ côi? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tuấn Long, cô biết hắn không gạt cô. Cho nên nghi vấn này cô chỉ để trong lòng. Bây giờ cô cũng không dám quấy rầy Trần Tuấn Long, chỉ biết nói xin lỗi:
- Anh Long, thực sự em không biết là…
Trần Tuấn Long lắc đầu cắt ngang lời xin lỗi của Liễu Y Y. Hắn trầm giọng nói:
- Không có gì, sau đó hắn không nói gì nữa. Trong tình huống này, Liễu Y Y cũng thấy không nên hỏi Trần Tuấn Long những chuyện khác nữa.
Hai người rơi vào yên lặng. Trần Tuấn Long tập trung lái xe. Liễu Y Y thì ngồi dựa vào ghế, trầm ngâm một mình.
Trần Tuấn Long đưa côvề chung cư Bách Thịnh. Liễu Y Y nói muốn tự mình lên phòng rồi tạm biệt Trần Tuấn Long. Tuấn Long thấy cô không vui, tâm trạng dường như rất nặng nề. Nhìn thấy cô đi vào thang máy rồi hắn mới lái xe rời khu chung cư.
Trên đường về Trần Tuấn Long cảm thấy vô cùng buồn bã. Đi một lúc chợt nhớ ra buổi ghi hình của Kim ngọc Châu và Dương Hân, hắn liền lái xe tới Đài truyền hình. Đang đi thì điện thoại reo. Là Dương Hân gọi tới. Trần Tuấn Long nghĩ chắc Dương Hân chỉ gọi điện hỏi xem hắn có đón được không để các nàng còn đợi nên hắn cười, định nói dối cô hắn không đi được rồi sẽ đột nhiên xuất hiện thì sẽ làm cô ngạc nhiên vui mừng. Nhưng hắn không ngờ Dương hân khóc trong điện thoại nói:
- Anh Long, bọn em đang bị người ta bắt nạt. Anh đến đây nhanh đi.
Trần Tuấn Long lấy làm lạ, có chuyện gì đây, chẳng lẽ lại có người dám bắt nạt bọn Dương Hân. Ở trường quay có nhiều người như vậy không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trần Tuấn Long vội hỏi:
- Dương Hân, rốt cuộc là có chuyện gì em đừng vội, cứ bình tĩnh nói.
Đầu bên kia điện thoại giọng Dương Hân có vẻ rất tức giận:
- Ở đây có một tên mập đáng ghét, vừa rồi hắn định trêu ghẹo Châu. Châu không để ý đến hắn. Hắn thốt ra những lời làm người ta thấy ghê tởm. Em tức quá đi lên can thiệp vài câu thế mà hắn mắng chửi em. Anh Long, anh hãy nhanh lại đây giúp em trừng trị hắn.
Thì ra là thế, Trần Tuấn Long hơi mỉm cười, nói:
- Kẻ nào dám trêu Dương đại tiểu thư của chúng ta xem ra chán sống rồi. Hãy đợi anh đến trừng trị hắn, ha ha.
- Trần Tuấn Long nghĩ chuyện chẳng có gì nhưng tính cách của Dương Hân còn trẻ con. Việc nhỏ như vậy chẳng cần đến lượt hắn ra tay.
Trần Tuấn Long nhấn ga tăng tốc về hướng Đài truyền hình.
Trần Tuấn Long tới Đài truyền hình rất nhanh. Đậu xe xong hắn đi vào thang máy. Hắn dựa vào thang máy, đưa tay chạm vào tấm thép trong thang máy. Bây giờ đang là giờ làm việc buổi chiều, mọi người đều bận rộn, nên trong thang máy thật rộng rãi. Thang máy to như vậy mà chỉ có một mình Trần Tuấn Long, so với tầm trưa chen chúc những người là người thì quả thật là khác một trời một vực.
Đến tầng hai, cửa thang máy mở ra. Một cô gái mang một đống đạo cụ bước vào. Cô gái này ăn mặc rất thanh lịch. Dáng người cao ráo thon thả, khuôn mặt tròn trịa rất dễ tạo cảm tình với người đối diện. Trần Tuấn Long thấy cô ôm trong tay nhiều đồ, không thể ấn nút thang máy được. Trong cô gái thật hòa nhã dễ gần. Các cô gái xinh đẹp luôn được yêu thích, nên hắn tiến lên một bước tới bảng điều khiển, hỏi:
- Xin hỏi cô muốn lên lầu mấy?
Cô gái cầm nhiều đồ như vậy không biết làm thế nào. Được Trần Tuấn Long ngỏ ý giúp, vội gật đầu cảm ơn, nói:
- Cảm ơn, làm phiền anh ấn vào nút lên tầng 16 giúp.
Trần Tuấn Long nhìn bảng điều khiển, ấn nút 16 thì thấy đó là tầng dành cho các chương trình của thiếu nhi. Không cần phải nói, nhìn các đạo cụ trên tay cô gái thì có thể đoán cô ta là nhân viên của bộ phận đó.
Cô gái kia cầm nhiều đồ quá, Trần Tuấn Long thấy cô ta có vẻ mệt liền tiến lên một bước mỉm cười bảo cô ta:
- Để tôi giúp cô mang bớt một ít đồ.
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh. Cô gái kia cảm kích nói.
Trần Tuấn Long cười nhận một ít đồ từ tay cô ta. Cô ta liếc thấy Trần Tuấn Long định đi xuống tầng trệt liền hỏi:
- Tham gia cuộc thi tài năng âm nhạc?
Trần Tuấn Long hơi mím môi, không nói gì. Cô gái kia mỉm cười. Một lúc sau, tới tầng trệt, cửa thang máy mở ra. Cô gái nhìn hắn có vẻ bối rối. Theo đạo lý mà nói, người ta đã giúp cô mang đồ thì khi thang máy tới nơi rồi thì phải lấy lại đồ để người ta còn đi lên. Tuy nhiên vừa rồi cô đã tham lam ôm quá nhiều đồ.
Trần Tuấn Long nhìn thấy vẻ khó xử của cô gái liền cười nói:
- Không có gì, cô muốn đi đâu, tôi sẽ giúp cô mang đồ đến đó. Hắn thấy cô gái này rất hòa nhã dễ gần thì muốn giúp cô. Hắn cũng chỉ phải bỏ ra một chút công sức mà thôi.
Cô bé kia gật đầu, cảm kích nói:
- Vậy làm phiền anh mang đến chỗ kia nơi đang có một tiết mục dành cho thiếu nhi
- Chà, Trần Tuấn Long lên tiếng. Hắn đứng giữ cửa thang máy, nhường cô bé kia đi ra ngoài trước, sau đó hắn cầm mấy món đi ra theo nàng.
Dọc theo lối đi nhỏ không bao xa thì thấy một nhóm phụ nữ đang có vẻ lo lắng. Nhìn thấy cô gái một người kêu lên:
- Chị Hằng Nga, làm sao giờ mới tới. Mọi người đang chờ chị đấy. Nhanh lên nào, chúng ta bắt đầu ghi hình thôi.”
- Chị Hằng Nga? Trần Tuấn Long không khỏi nén cười. Nhìn khuôn mặt tròn trịa của cô gái quả thật cũng tựa trăng rằm.
- Tôi vừa đi xuống lấy đạo cụ. Cô Mã, đỡ đồ giúp cháu với. Người mà Hằng Nga vừa gọi vội tiến đến đỡ những món đạo cụ trên tay nàng. Cô gái có tên Hằng Nga quay lại nhìn Trần Tuấn Long. Hắn đem những món đồ đang cầm đưa cho cô.
Cô gái kia cảm tạ nói:
- Vừa rồi thật là làm phiền anh quá.
Trần Tuấn Long mỉm cười nói:
- Không có gì, chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ thôi mà. Tạm biêt.
- Cảm ơn, cô gái mỉm cười gật đầu.
Trần Tuấn Long xoay người định rời đi nhưng không kìm được liền quay đầu lại hỏi:
- Tên cô là Hằng Nga? Hắn thấy tên đó có vẻ kỳ lạ.
- Ha ha, cô gái nở nụ cười tươi rói. Trên gương mặt tròn trịa hiện ra hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Cô nghịch ngợm giơ ngón trỏ ra có ý trêu chọc:
- Đúng vậy, đó là tên tôi, trẻ em nào cũng thích Chị Hằng.
- Ha ha…
Trần Tuấn Long thấy điệu bộ xinh đẹp dễ thương của cô liền phì cười rồi nói lời từ biệt với cô gái tên Hằng Nga kia. Sau đó hắn quay người bước đi.
Cô gái tên Hằng Nga kia thấy vẻ tuấn tú và lịch lãm của Trần Tuấn Long thì cũng rất thích. Đang đưa mắt nhìn hắn rời khỏi phòng thì người kia chạy đến gọi:
- Chị Hằng Nga, nhanh lên nào.
- Ừ, Hằng Nga trả lời, mặt đỏ lên cười tủm tỉm. Hôm nay mình làm sao thế nhỉ? Anh ta chỉ giúp mình một việc nhỏ thôi mà. Thôi kệ đi. Nhưng dù sao nhìn anh ta đẹp trai như vậy cũng thật cao hứng.
Khi Hằng Nga đang quay lại nhìn, Trần Tuấn Long đã ra tới thang máy. Hắn định bấm nút nhưng thang máy chưa tới. Trong lúc đứng chờ, hắn lơ đãng quay xung quanh thấy cô trong gương thì mỉm cười gật gật đầu với cô
Cô gái tên Hằng Nga khi thấy Trần Tuấn Long quay lại nhìn vội đỏ mặt bước đi. Chính cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ khi vô tình gặp người thanh niên đó trong thang máy. Lúc mới bước vào thang máy côcó cảm giác hắn ta thật lạnh lùng, nhưng khi tiếp xúc rồi lại thấy hắn rất dễ gần. Có lẽ, hắn chỉ tỏ vẻ lạnh lùng thôi chứ bản chất hắn không phải như thế.
Hằng Nga vừa nghĩ vừa đi vào phòng tổ chức chương trình thiếu nhi. Lúc cô quay đầu nhìn lại chỉ thấy lưng Trần Tuấn Long trong thang máy rồi cửa thang máy từ từ đóng. Không hiểu sao, cô cảm thấy trong lòng hụt hẫng.
Trần Tuấn Long đi vào trường quay nơi ghi hình cuộc thi âm nhạc, nhưng không thấy Dương Hân và Kim Ngọc Châu. Vì thế hắn bấm số của Dương Hân. Dương Hân bắt máy ngay lập tức rồi hỏi hắn đang ở đâu. Trần Tuấn Long nói hắn đã đến trường quay.
Dương Hân ngạc nhiên rồi bảo Trần Tuấn Long đến phòng hóa trang tìm các cô. Trần Tuấn Long, theo lời chỉ dẫn của Dương Hân tìm đường đến phòng hóa trang.
Đi một lúc Trần Tuấn Long nhìn thấy Dương Hân đang đứng ở cửa chờ hắn. Hắn mỉm cười bước đến. Trông sắc mặt của Dương Hân không được tươi tỉnh, có vẻ như vừa cãi nhau với ai.
Thấy Trần Tuấn Long đến, vẻ mặt cô càng cau có. Hắn tiến đến hỏi một cách quan tâm:
- Sao vậy Dương hân. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Chuyện gì ư? Chúng em bị người ta bắt nạt. Anh Long, anh giúp chúng em xả cơn tức này với. Dương Hân thở hổn hển đáp.
Đẩy cửa phòng hóa trang ra, Trần Tuấn Long thấy Kim Ngọc Châu đang gục đầu xuống bàn khóc nức nở còn Chu Tư Mai đang an ủi cô.
Thấy Trần Tuấn Long tiến vào, Kim Ngọc Châu vội đứng dậy lau nước mắt, thôi không nức nở nữa. Trần Tuấn Long cau mày nói:
- Ai bắt nạt các em, nói cho anh biết đi, anh sẽ trừng trị hắn. Lúc đầu Trần Tuấn Long chỉ nghĩ chắc là một việc nhỏ thôi nhưng khi đến đây nhìn thấy Kim Ngọc Châu khóc lóc như vậy, hắn biết chuyện không đơn giản.
Dương Hân mới kể ngọn ngành sự việc. Thì ra buổi chiều lúc họ đến trường quay, theo yêu cầu của đạo diễn, Kim Ngọc Châu cùng mọi người diễn tập.
Lúc Kim Ngọc Châu đang ngồi nghỉ. Có một người đàn ông mập mạp dáng vẻ giàu có đi tới gần. Bởi trên ngực ông ta có đeo phù hiệu của Đài truyền hình do đó Kim Ngọc Châu tưởng rằng hắn là nhân viên công tác tại đài truyền hình nên cùng hắn nói vài câu chuyện phiếm. Nói được một lúc thì hắn bắt đầu ba hoa, nói hắn là ông chủ một công ty chuyên kinh doanh bất động sản, cuộc thi lần này chính là do công ty của hắn đứng ra tài trợ, rồi hắn rất có uy với giám khảo, v.v.. Sau đó còn không ngừng ám chỉ nếu Kim Ngọc Châu đi theo hắn thì sẽ có tiền đồ tốt đẹp. Lời nói của hắn cũng bắt đầu không đứng đắn.
Thấy Kim Ngọc Châu cúi đầu không nói gì, hắn còn dùng tay sàm sỡ cô. Dương Hân thấy thế không nhịn được, mắng tên mập đó là đồ hạ lưu vô liêm sỉ. Điều này thu hút sự chú ý của mọi người. Xem ra tên mập này rất có quyền thế. Không thấy có ai ở trường quay đến ngăn hành vi vô liêm sỉ của hắn.
Tên mập kia càng lúc càng trơ tráo không kiêng nể gì. Hắn trắng trợn tuyên bố chỉ cần Kim Ngọc Châu thuận theo hắn thì hắn sẽ có cách giúp cô chiến thắng. Bằng không sẽ làm cho nàng không vào được chung kết. Hắn còn huyênh hoang khoe mình ở trong ban giám khảo. Sau đó còn châm chọc Dương Hân vài câu.
Dương Hân làm sao chịu được loại người như thế, nên cô lập tức điện cho Trần Tuấn Long tới hỗ trợ . Kim Ngọc Châu đã bỏ công sức tập luyện rất nhiều, không nghĩ lại gặp loại vô lại như thế này. Hắn lại là giám khảo, nếu đắc tội với hắn thì sau này lúc thi nhất định sẽ thất bại. Do đó, cô chỉ biết chạy về phòng thay đồ buồn bã khóc.
Nghe Dương Hân thuật lại đầu đuôi câu chuyện Trần Tuấn Long cau mày. Nhất định phải dạy cho tên khốn đó một bài học mới được. Trần Tuấn Long bảo Kim Ngọc Châu:
- A châu, đừng khóc, không có gì phải lo lắng, có anh ở đây rồi. Sau đó hắn quay đầu lại hỏi Dương Hân nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT