Trần Tuấn Long tập trung nhìn vào, thì ra người đứng trước mặt mình là Trầm Chỉ Tinh, toàn thân cô mặc trang phục nhân viên phục vụ, đang xách một cái túi ni lông lớn, sững sờ đứng đó.

- Là cô à, Trầm Chỉ Tinh, ha ha…

Trần Tuấn Long nhất thời cũng không biết nên nói cái gì thì tốt đây.

Trầm Chỉ Tình không ngờ tới người mở cửa lại là Trần Tuấn Long, hơn nữa còn đang cởi trần, cô mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng đưa túi ni lông nhét vào tay Trần Tuấn Long, sau đó chạy ra ngoài như chạy trốn.

Trần Tuấn Long cũng thấy hơi xấu hổ, xoay người cầm theo cái túi mua bên ngoài đóng cửa lại, lúc này mới nhớ tới, mười tệ kia vẫn còn nằm trong tay, mình vẫn chưa trả tiền. Vội vàng mở cửa, hô một tiếng “ây”, nhưng Trầm Chỉ Tinh đã vào thang máy đi xuống rồi. Không còn cách nào, Trần Tuấn Long lắc đầu, không ngờ mình lại đụng phải chuyện như thế này.

Đi tới chỗ bàn ăn, Trần Tuấn Long đặt túi gọi mua bên ngoài lên bàn, lúc này mới chú ý trên mặt bàn có mấy tờ quảng cáo, đều là “Tiệm bán ngoài” (nghĩa là khi mình cần mua gì đó, mình chỉ cần gọi điện đến tiệm đó thì sẽ có phục vụ mang đến tận nhà cho mình và mình thanh toán tiền là được), mà trên mặt của một tờ, ghi rõ là quán bán các loại mì của dì Châu, lúc này Trần Tuấn Long mới nhớ lần trước ăn mì trộn thịt bò kho tương chỗ họ.

Không biết có đúng là Quách Uyển Tây gọi hay không, Trần Tuấn Long mỉm cười.

Lấy hai phần mì từ trong túi ra, tách đôi đũa dùng một lần ra, Trần Tuấn Long mở cái nắp đang đậy chặt, một mùi thịt quen thuộc bay ra, quả nhiên là mì thịt bò kho tương đó.

- Long ca, đồ ăn chúng ta gọi đã đưa tới chưa?

Quách Uyển Tây đi ra từ phòng ngủ ra, cô đang dùng khăn bông lau khô những giọt nước còn đọng trên tóc.

- Đây…

Trần Tuấn Long đưa mì trộn thịt bò kho tương tới, Quách Uyển Tây mỉm cười ngồi xuống, cô khoác chiếc áo ngủ, nhìn qua vẫn có sức mê hoặc.

- Ăn trước xem có ngon hay không?

Quách Uyển Tây cầm đũa lên trộn mì, sau đó cúi đầu gắp một miệng lớn.

- Ồ… mùi cũng không tệ lắm.

Quách Uyển Tây vừa ăn vừa gật đầu. Trần Tuấn Long cười cười, hắn cũng cầm đũa, hắn cũng thích mì trộn tương của quán mì dì Châu.

- Tối hôm qua anh không về, làm cho người ta phải mua bánh mì ăn, mà này, những tờ quảng cáo bán ngoài này đều được nhận ở cửa siêu thị, bây giờ không lo không có bán ngoài để gọi rồi, sau này chúng ta sẽ ăn từng quán một.

Sau khi nói húp xong một ngụm canh Quách Uyển Tây nói.

- Anh lại không muốn ăn cái gì mà bán ngoài này, muốn biết kiến nghị của anh không?

Trần Tuấn Long mỉm cười, trên mặt vẫn nở nụ cười quen thuộc đó, Quách Uyển Tây nghi hoặc nhìn hắn, yên lặng nghe, sau khi Trần Tuấn Long ăn xong một miếng, mới nói với Quách Uyển Tây:

- Kiến nghị của anh chính là ---- thức ăn sau này đều do con heo nhỏ em đến làm!

Sau đó hắn cười lên ha ha.

Quách Uyển Tây rất lúng túng, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, bản thân là cô con gái được cưng chiều, chuyện gì trong nhà đều do cha mẹ chiếu cố thỏa đáng, căn bản không cần cô động tay động chân, trừ ngày thường phụ giúp rửa chén ra, nấu cơm hay làm thức ăn gì gì đó đều do cha mẹ quán xuyến hết. Nếu để cho cô động tay, có thể làm không được cái gì hết, nếu không tối qua cô sẽ không chật vật bỏ qua một đống thức ăn trong tủ lạnh, phải chạy đi siêu thị mua bánh mì ăn đỡ đói.

Xem ra bản thân cô phải nhanh chóng nắm tài nghệ nấu nướng ngon mới được, dường như có câu danh ngôn gì, muốn quản tốt một người đàn ông, trước hết phải quản được cái dạ dày của hắn, bây giờ Quách Hiểu Tây mới thấy sâu sắc thật.

- Ồ…

Chẳng qua Quách Hiểu Tây lúc này vẫn giả bộ thẹn thùng không thuận theo, bắt đầu kéo cách tay Trần Tuấn Long làm nũng.

- Đêm nay đưa em ra ngoài ăn cơm thôi!

Trần Tuấn Long bị Quách Hiểu Tây đẩy vài cái liền đầu hàng rồi:

- Xem như bồi thường tối qua không thể ở cùng em, khiến em gặm bánh mì, được không?

- Đương nhiên là được rồi.

Con ngươi Quách Hiểu Tây vòng vo mấy vòng:

- Có muốn gọi chị Hân không?

Cô dò hỏi.

Trần Tuấn Long vừa nghe, nhíu mày:

- Đến lúc đó hãy gọi điện thoại cho cô ấy, không biết cô ấy đã hết giận chưa.

- Uh… Vậy chúng ta đi chơi ở đâu?

Quách Hiểu Tây hỏi.

- Chơi? Không phải em còn muốn trang trí nhà mới sao?

Trần Tuấn Long cười hỏi:

- Chuẩn bị biến nơi này thành hình thù gì nữa đây? Anh nghĩ chúng ta nên mua một bàn trang điểm về, anh thích nhất là mỗi ngày nhìn thấy bộ dạng em chải tóc.

Trần Tuấn Long cười hì hì nói.

Xem ra Trần Tuấn Long hoàn toàn say đắm mình rồi, Quách Hiểu Tây không khỏi cảm thấy lâng lâng trong người.

- Đúng vậy… Uh, gian phòng bên kia, em muốn biến nó thành phòng tập thể hình, Long ca, anh nói được không?

Quách Uyển Tây hưng phấn quay đầu chỉ vào một gian phòng trống.

- Được, có gì không được, em muốn mua gì cũng được.

Trần Tuấn Long thẳng thắn đáp ứng, chỉ cần Quách Hiểu Tây thích, cái gì hắn cũng chiều.

- Ha ha…

Quách Uyển Thiên vui đến nỗi cũng không muốn ăn nữa:

- Yeah! Em muốn đặt một tấm gương thật lớn trong phòng, uh… Còn có tay vịn, trải thêm tấm thảm, như vậy có thể luyện múa ở bên trong rồi.

- Ai… Chờ một chút… cái gì cái gì? Em nói muốn luyện múa?

Trần Tuấn Long nghi hoặc:

- Không phải em nói muốn làm phòng tập thể hình sao? Anh tưởng rằng sẽ mua một số máy chạy bộ linh tinh đặt bên trong, sao lại trở thành nơi luyện múa rồi, còn cần gương?

- Ha ha…

Quách Uyển Tây cười, hóa ra từ đầu Trần Tuấn Long hiểu lầm rồi, phòng tập thể hình mình nói chính là phòng luyện múa. Vốn dĩ ngay từ nhỏ Quách Hiểu Tây đã rất có thiên phú vũ đạo, từng học qua múa ba lê một thời gian, cô cũng rất thích nhảy múa, chẳng qua bởi vì sau khi vào trung học việc học tập trở nên căng thẳng, cha mẹ phản đối cô tiếp tục luyện tập, nên đã dừng từ lâu lắm rồi. Bây giờ vất vả lắm mới thi đỗ đại học, bản thân cô cũng muốn luyện tập trở lại, nhưng vẫn không có điều kiện, bây giờ thấy chỗ này của Trần Tuấn Long rộng rãi, còn có phòng trống, cho nên mới đưa ra chủ ý này.

Thì ra là thế, Trần Tuấn Long mỉm cười:

- Không nghĩ tới Tiểu Tây của chúng ta còn là nhà vũ đạo đó.

Trần Tuấn Long trêu ghẹo nói:

- Được, cứ theo ý em, nơi này làm phòng tập thể hình gì đó đi, ha ha, có điều muốn trải thảm, thì không thể làm xong trong ngày một ngày hai được.

Trần Tuấn Long thấy bộ dáng Quách Uyển Tây hơi khẩn trương, vì vậy an ủi nói:

- Đừng lo, chờ chúng ta tìm được một Công ty lắp đặt tốt, để bọn họ làm sẽ nhanh hơn một chút, hẳn là hai ba ngày có thể làm xong, tin anh đi.

Sau khi nhận được lời hứa của Trần Tuấn Long, Quách Uyển Tây mới vui vẻ hẳn lên.

Sau khi ăn cơm xong đến lượt Trần Tuấn Long tắm rửa, Quách Uyển Tây thay quần áo trong phòng ngủ, chuẩn bị ra ngoài. Lúc này di động của Trần Tuấn Long vang lên, Quách Uyển Tây vừa vặn ở bên cạnh, cầm lên theo bản năng rồi gọi:

- Long ca, anh có điện thoại gọi.

Trần Tuấn Long vừa gội đầu vừa nghe radio, cánh cửa phòng thủy tinh đóng chặt.

- Cái gì?

Hắn hỏi ở bên trong, Quách Uyển Tây thấy hắn lúc này một đầu xà bông, chắc chắn không thể nhận điện thoại được, vì vậy nhận điện thoại giúp hắn theo tiềm thức.

Vừa mới đặt điện thoại bên tai, còn chưa nói, đầu bên kia điện loại vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng:

- Long ca, xế chiều anh có về không? Em… em nấu canh củ cải sườn chờ anh.

- Hả…

Quách Uyển Tây nghe điện thoại nhất thời ngẩn cả người.

- Xem ra người muốn quản dạ dày Long ca cũng không phải chỉ có một mình mình.

Quách Uyển Tây thở dài yếu ớt thầm nghĩ.

- Long ca, này… nghe được không, Long ca?

Đầu dây bên kia thấy bên này dường như không có phản ứng gì, hơi sốt ruột mà hỏi.

Quách Uyển Tây chỉnh đốn tâm tình một chút, suy nghĩ một chút xem nên mở miệng thế nào:

- Uh… Long ca anh ấy… anh ấy đang tắm, bây giờ không tiện nghe điện thoại, là ai tìm anh ấy vậy?

Ngay cả Quách Uyển Tây cũng không rõ tại sao mình nói chuyện ôn hòa nhỏ nhẹ như vậy.

- ….

Dường như đầu bên kia cũng ngây ngẩn cả người, rất lâu sau mới nói:

- Ồ… Thật ngại quá, đã quấy rầy rồi…

Nói xong liền cúp điện thoại.

- Ai… này… này…

Quách Uyển Tây chỉ nghe thấy tiếng “tút tút”, đối phương vội vàng cúp máy như vậy, gấp đến độ dường như có gì đó, cô không thể nào hiểu nổi. Cô kinh ngạc mà cầm điện thoại đờ người đứng ở đó, trong phút chốc đã suy nghĩ rất nhiều.

Lúc này, Trần Tuấn Long rửa sạnh đầu, mở cửa phòng tắm thủy tinh ra hỏi:

- Làm sao vậy, Uyển Tây, có điện thoại gọi tới hả?

Hắn đang nghi hoặc nhìn Quách Uyển Tây dường như có chút tâm sự.

- Uh…

Quách Uyển Tây gật đầu, quơ quơ điện thoại di động trong tay:

- Có cô gái gọi tới tìm anh.

Cô ra vẻ rộng rãi nói.

- Ồ…

Trần Tuấn Long nhức đầu, sau khi nghĩ một chút liền cười, tiếp tục xoay người trở về tắm rửa. Quách Uyển Tây thấy bộ dáng một chút cũng không quan tâm của hắn, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mình chỉ mới ở chung với Trần Tuấn Long có hai ngày mà thôi, xem ra, sự hiểu biết của mình đối với hắn còn quá ít, không cần phải nói, ở bên ngoài hắn nhất định có cô gái khác, nói không chừng không chỉ một người, Quách Uyển Tây hơi đau khổ suy nghĩ, nhưng cô lại không ngừng dặn lòng, không nên suy nghĩ những chuyện vô vị này, Trần Tuấn Long vốn là một người đa tình, điều này cô rõ hơn ai, tương đối mà nói, Trần Tuấn Long đối với mình thật là tốt, cô cũng thấy rõ, hai ngày này hai ngươi vốn đang ân ái điên cuồng, thông qua mỗi lần giao hợp xác thịt , Quách Uyển Tây có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng cùng tình cảm nóng bóng của hắn, có đôi khi, cô thật sự không biết người đàn ông này của mình, hắn rốt cuộc chia bản thân ra thành mấy phần, cô không biết, nhưng cô biết, chính bản thân cô đã đạt được phần tình cảm kia là cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Trần Tuấn Long rất nhanh đã tắm xong, quấn khăn tắm dưới hạ thân rồi đi ra, cười cười cầm lấy điện thoại bên người Quách Uyển Tây, vừa xem số điện thoại vừa đi tới ban công bên kia, gọi điện. Quách Uyển Tây đứng cách xa nghe không được rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe được mấy câu nói “tốt, uh, biết rồi” này. Cuối cùng Trần Tuấn Long mới trở lại phòng ngủ thay quần áo.

- Đi… Chúng ta đi ra ngoài dạo chơi.

Trần Tuấn Long nói sau khi thay quần áo xong.

- Vậy anh… không đi uống canh củ cái sườn à. Quách Uyển Tây thở dài yếu ớt nói.

- Canh sườn gì?

Nhìn bộ dạng dường như một chút cũng không biết, còn đang giả bộ hồ đồ của Trần Tuấn Long, Quách Uyển Tây có chút tức giận quay đi, dựa vào một bên tường. Ngay cả cô cũng không biết tại sao mình tức giận, kỳ thật điều này có đáng để cô tức giận, chính cô cũng có thể tiếp nhận Dương Hân rồi, như vậy đối với cô gái khác của Trần Tuấn Long, còn đến lượt mình quản sao? Cô âm thầm nghĩ.

- Làm sao vậy?

Trần Tuấn Long Long ngồi xuống, kéo Quách Uyển Tây, tay phải nắm lấy tay trái của cô.

Mắt Quách Uyển Tây hơi đỏ, nức nở nói:

- Không… không có gì…

- Giận rồi à?

Trần Tuấn Long nắm tay Quách Uyển Tây, tay trái xoay người Quách Uyển Tây lại, quả nhiên thấy hai mắt Quách Uyển Tây đỏ lên, còn có một chút nước mắt.

- Con lợn nhỏ ngốc nghếch.

Trần Tuấn Long mỉm cười như ánh mặt trời:

- Còn khóc nhè nữa, được rồi, không được khóc nữa, được rồi, không được khóc, nếu không anh sẽ véo cái mũi xấu hổ của em.

Vừa nói nói ngón trỏ tay phải lại ngoắc lên, khua khua trước mặt Quách Uyển Tây.

Quách Uyển Tây nhìn thấy bộ dáng hài hước của Trần Tuấn Long, không khỏi cười “khì khì”:

- Anh mới khóc nhè ấy.

Nói xong lau đi vệt nước mắt nhàn nhạt, đứng lên, nói với Trần Tuấn Long:

- Long ca, xế chiều anh có việc… Anh phải đi làm, em… em…

Trần Tuấn Long cười đứng lên, ôm lấy Quách Uyển Tây, tay phải đưa qua kẹp cái mũi của cô, sau đó mỉm cười nói:

- Đúng vậy, xế chiều đương nhiên anh có chuyện rồi, xế chiều, anh đặc biệt ở cùng con lợn nhỏ này, ha ha…

Khi tay Trần Tuấn Long nhéo lên Quách Uyển Tây hơi nhíu mày, nhưng vừa nghe nói xế chiều Trần Tuấn Long lại ở cùng cô, vẫn rất vui, thích thú hỏi:

- Thật không?

Trần Tuấn Long gật đầu:

- Đi thôi, đi chọn một cái bàn trang điểm em thích, chúng ta sẽ bố trí phòng tập thể hình cho con heo nhỏ, ha ha…

- Vậy… Thật tốt quá, anh đã nói là phải tính đó…

- Đương nhiên rồi.

Trần Tuấn Long mỉm cười, trên mặt hắn vẫn là nụ cười quen thuộc ấy, rốt cuộc cũng lừa được Quách Uyển Tây vui vẻ rồi, nhưng còn vị Dương Hân ở trường học chưa đối phó đây.

Xế chiều, Trần Tuấn Long cùng Quách Uyển Tây chọn lựa đồ dùng trong nhà trong thành bán đồ dùng gia đình, Quách Uyển Tây lựa chọn được một chiếc bàn trang điểm lớn khá mốt, còn sắm thêm một số đồ chơi nhỏ cho Hải Đào Hiên theo ý của cô, cuối cùng, còn tìm một Công ty trang trí nội thất không tồi, bảo yêu cầu lắp đặt phòng tập thể hình của Quách Uyển Tây, sau khi trả phí thỏa đáng, Công ty lắp đặt đáp ứng lập tức làm việc trong tuần này, điều này đương nhiên làm cho Quách Uyển Tây vui vẻ rồi, phải biết rằng đây chính là mơ ước khi còn bé của cô.

Trần Tuấn Long biết cùng con gái đi lượn lờ trên phố khổ cực, đối với điều này hắn thể hội sâu sắc được, Trần Tuấn Long dẫn theo Quách Uyển Tây, tìm một quán rượu không tồi, hai người gọi mấy món ăn, cùng nhau dùng bữa tối ấm áp.

Quách Uyển Tây rất hài lòng đối với biểu hiện của Trần Tuấn Long lúc xế chiều, cuối cùng cũng vứt bỏ trái tim buồn bực sang một bên, dùng trái tim để đón nhận tình yêu của Trần Tuấn Long đối với cô, cô cũng không nghĩ mình có tiếc nuối gì cả, bởi vì tất cả của mình, kể cả cái quý giá nhất trên thân thể người con gái của mình, cũng trao toàn bộ cho hắn rồi.

Lúc ăn cơm Trần Tuấn Long nhận được điện thoại Lý Thế Bằng gọi tới, nói bóng nói gió chuyện Giả Chính Cảnh xử lý thế nào, Trần Tuấn Long nói hắn đã đối phó rồi. Lý Thế Bằng ở đầu bên kia cuối cùng nhẹ nhõm được, sau đó nói đến tình huống cấp trên, hắn nói cấp trên tuy có chút ngạc nhiên đối với việc hắn dùng phương pháp này loại bỏ Giả Chính Cảnh, nhưng vẫn rất thưởng thức loại tác phong lôi đình này của Trần Tuấn Long, đã tỏ vẻ ủng hộ mình và Trần Tuấn Long rất rõ ràng. Bây giờ chờ xem kết quả phát triển chuyện của Giả Chính Cảnh. Hôm nay vốn là chủ nhật, tình hình mà Lý Thế Bằng nắm được là người nhà họ Giả cũng không có phản ứng khác thường gì.

Bởi vì có Quách Uyển Tây ở bên cạnh, Trần Tuấn Long đương nhiên không có nói chuyện chi tiết với Lý Thế Bằng, sau khi hàn huyên vài câu thì cúp điện thoại.

Bây giờ Trần Tuấn Long cần phải làm là bắt được gian tế cấp trên phái tới, đây là quy tắc cơ bản nhất của đánh cờ, nhất cử nhất động của mình tại hắc bang đều nằm trong sự giám sát của người khác, loại cảm giác này rất không tốt.

Trước tiên Trần Tuấn Long đã gọi điện thoại bảo Gà Rừng nghĩ biện pháp, không biết bây giờ hắn đã nghĩ ra kế hoạch gì chưa, suy nghĩ một lúc, Trần Tuấn Long gọi điện cho Gà Rừng, không ngờ sau khi Gà Rừng nghe điện thoại liền báo cáo:

- Lão đại, không hay rồi, người của Ngũ Hổ bang muốn khiêu khích địa bàn của chúng ta.

Nghe Gà Rừng nói như vậy, Trần Tuấn Long nhíu mày:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi từ từ nói xem.

- Vâng, là thế này lão Đại, mấy ngày nay dựa theo sự dặn dò của anh, em đi lôi kéo một số người có thể giúp được bang chúng ta, trước kia chúng ta rất quen thuộc với một vị biệt danh Xà ca của Ngũ Hổ bang, sau đó nói chuyện với hắn về suy nghĩ này, hắn đồng ý giúp chúng ta, vừa rồi em nhận được điện thoại hắn gọi tới, nói Tam gia của Ngũ Hổ bang sẽ xuống tay với Phi Phụng bang chúng ta, có thể ngay cuối tuần, cụ thể không rõ ràng lắm, em đã bảo Xà ca kia tiếp tục tra xét giúp chúng ta.

Trần Tuấn Long trầm ngâm một chút, trước tiên nói với Gà Rừng:

- Ngươi chờ một chút…

Sau đó xin lỗi Quách Uyển Tây đang ăn nhìn lại, cô đã thấy kỳ lạ ngẩng đầu nhìn lại, Trần Tuấn Long không nói gì, chỉ lấy tay chỉ chỉ điện thoại trong tay, ý bảo là hắn phải rời khỏi một lát.

Quách Uyển Tây gật đầu, cô luôn cảm thấy đôi khi Trần Tuấn Long rất là lạ, không biết hắn đang làm cái quái gì.

Trần Tuấn Long mỉm cười rời khỏi bàn ăn, đi đến một chỗ hành lang u tĩnh không người, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Gà Rừng về việc của Phi Phụng bang:

- Được rồi, lúc nãy ngươi vừa nói Ngũ Hổ bang sẽ đối phó chúng ta?

- Đúng vậy, lão Đại.

Gà Rừng trả lời.

- Xà ca kia của ngươi có đáng tin hay không?

Trần Tuấn Long cảm thấy hẳn nên cẩn thận một chút.

- Tuyệt đối đáng tin, Nam Lang ca vốn rất quen với hắn, dường như còn cứu hắn một lần, cho nên lần này cũng đặc biệt tìm hắn hỗ trợ.

- Ồ…

Trần Tuấn Long trầm ngâm, hắn đang suy nghĩ nên làm như thế nào:

- Nam Lang biết chuyện này hay không?

- Không có, chuyện thu mua tình báo này em đều tiến hành độc lập, không có bất cứ ai biết.

Gà Rừng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Trần Tuấn Long gật đầu:

- Ngươi lập tức hẹn Xà ca kia, gọi thêm Nam Lang cùng Cọp Dữ, mấy người chúng ta gặp mặt, lại quyết định tiếp.

- Được, lão Đại, tôi lập tức sắp xếp, địa điểm định tại nơi nào?

- Uh… tại quán rượu Thực Thông Thiên đường Đông Trường An đi, tôi chờ ngươi ở đó, sau khi hẹn đầy đủ mọi người thì gọi điện thoại cho tôi một cái. Ồ… Còn có, gọi tiểu tổ chiến đấu bọn Đồng Hổ đợi lệnh bất cứ lúc nào, chờ chỉ thị của ta.

- Vâng, lão Đại!

Trần Tuấn Long mang theo chút ý xin lỗi trên mặt trở lại bàn ăn, Quách Uyển Tây cũng không ngẩng đầu:

- Lát nữa có việc?

Cô vừa múc canh vừa ra vẻ tùy ý hỏi.

- Ha ha, đúng vậy, có một số việc phải xử lý một chút.

Trần Tuấn Long mỉm cười.

- Anh đó…

Quách Uyển Tây ngẩng đầu lên, gắt giọng:

- Cũng không biết suốt ngày bận bịu chuyện gì, anh cũng không chịu nói cho người ta. Hừ! Không để ý tới anh nữa.

Trần Tuấn Long chỉ cười cười, tự mình gắp một miếng thịt gà lên ăn, cũng không trả lời câu hỏi của Quách Uyển Tây.

Một lát sau:

- Vậy đợi lát ăn cơm xong anh đưa em về trước?

Trần Tuấn Long thử thăm dò thương lượng với cô.

- Anh đã có việc, vậy thì đi làm đi, không cần để ý tới em, đợi lát tự em có thể trở về.

Quách Uyển Tây không phải loại con gái chẳng phân biệt được nặng nhẹ, thấy Trần Tuấn Long quan tâm tới cảm giác của mình như thế, tự nhiên hiểu được điều gì nên làm, cho nên cũng không quá dồn ép.

Trần Tuấn Long cũng không ngờ Quách Uyển Tây thông tình đạt lý như thế, tự nhiên cao hứng, mỉm cười nói:

- Không có việc gì, cơm nước xong anh đưa em quay về Hải Đào Hiên, bên kia chờ một chút cũng không sao.

Con gái đều là động vật theo cảm xúc, Quách Uyển Tây còn có thể nói gì được nữa, ít nhất bữa tối này vẫn rất ấm áp, cô đương nhiên muốn có thể giữ được loại cảm giác tốt đẹp này tới cuối cùng.

- Uh… Long ca, lát nữa… buổi tối anh có quay về không?

Khi Quách Uyển Tây hỏi xong những lời này cô đã xấu hổ đỏ mặt, giận dỗi thì giận dỗi, nhưng cô lần đầu mới biết làm tình, đương nhiên không muốn một mình trong phòng, mỹ nhân yêu thích, Trần Tuấn Long nghe xong cũng động lòng không thôi, chẳng qua hôm nay có thể sẽ có gió tanh mưa máu, Trần Tuấn Long đương nhiên không muốn để Quách Uyển Tây biết, hắn chẳng qua trầm ngâm một lút, vẻ mặt hụt hẫng của Quách Uyển Tây, cũng đã biểu đạt thay lời nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play