Gác điện thoại xong, Trần Tuấn Long vẫn ngẫm nghĩ, lúc nãy cái ý định giết người dồn nén lâu nay của hắn đã được bộc phát ra ngoài nhưng có một điều khác biệt với những lần trước là lần này hắn tiềm ẩn một cảm giác khoái lạc, cảm giác vui khi giết người. Trần Tuấn Long là một sát thủ, hắn đã quá chai sạn với việc giết người, trong thế giới của hắn chỉ có sự khác biệt giữa sinh và tử, từ cái cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên giết người đến sự bình tĩnh khi giết người lần thứ hai, hắn đã trở lại từ con đường chết, mỗi lần giết một đối thủ đối với hắn như là thêm một cơ hội sinh tồn, vì sinh tồn, con người ta đều không từ một thủ đoạn nào, Trần Tuấn Long cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vì trong thế giới đó, chỉ có người sống sót sau cùng mới là người được chọn. Trần Tuấn Long nghiễm nhiên đã thành công, trong sự cạnh tranh sống chết của mấy chục người, chỉ có hắn là kẻ sống sót đến cùng.
Chỉ có lần đó, khi Trần Tuấn Long dùng dao găm để cắt cổ đối thủ cuối cùng, một niềm vui chưa từng có tan chảy trong cơ thể hắn ta, đó là cảm giác của sự tái sinh, hắn nhớ như in lần đó, hắn gào lớn như cho âm thanh của mình tan chảy vào cả thung lũng, rừng sâu.
Cái cảm giác khoái lạc đó chỉ là nhất thời, Trần Tuấn Long của bây giờ cảm thấy thật bức bí, từ việc của Giả Chính Cảnh hắn ta mới biết trước nay mình luôn bị ai đó theo dõi, hắn vô cùng ghét cái cảm giác bị giám sát này. Xem ra, con đường xã hội đen cũng không phải dễ đi.
Trần Tuấn Long thầm nghĩ, thực ra ngay từ đầu hắn cũng dự đoán rằng con đường phía trước không phải là bằng phẳng, nhưng hắn không ngờ người khống chế giới xã hội đen là người cấp trên, điều này làm hắn bất giác nghĩ tới tổ chức bí mật trước đây của hắn. Tổ chức này cũng là của cấp trên, hắn chỉ là công cụ sử dụng của tổ chức. Mục tiêu của Trần Tuấn Long chính là leo lên được cái chức vị đó, chỉ có con đường đó mới lôi được kẻ cầm đầu ra ngoài.
Hắn ta nợ Trần Tuấn Long và Thất Thất quá nhiều rồi, không thể để hắn sống tự do tự tại như thế được.
Sau khi giải thích một cách đơn giản vụ Giả Chính Cảnh với Đồng Hổ, Trần Tuấn Long lên xe rời khỏi đó, hắn tin Đồng Hổ có thể giải quyết cái xác một cách ổn thỏa.
Trần Tuấn Long vừa lái xe vừa nghĩ:
- Xem ra thân phận của ta cần phải bảo mật.
Hắn không muốn thân phận của mình ở trường bị bại lộ, bởi vì tin Giả Chính Cảnh bị vạch trần chỉ có mấy bang phái phía bang Phi Phụng biết, tức là mấy bang phái này đều có tai mắt của cấp trên, xem ra phải để Gà Rừng điều tra mới được. Hắn không chút lo lắng về sự giám sát của cấp trên, chỉ là không thích lắm cái cảm giác này. Còn đối với kẻ theo dõi, hắn đã có cách, việc cần làm bây giờ là giữ kín thân phận của mình ở trường.
Cấp trên chắc chắn sẽ chưa động thủ với mình, Trần Tuấn Long tin như vậy. Bây giờ Lý Thế Bằng là tia hy vọng duy nhất của hắn, chỉ cần bọn họ có thể ra tay thì hắn có thể chính thức khiêu chiến. Còn lúc này chỉ có cách chờ đợi. Trần Tuấn Long là người biết lựa thời cơ, từ trước đến nay chưa bao giờ đánh trận không nắm chắc phần thắng.
Hắn đang lái xe thì có chuông điện thoại,vừa nhìn qua, thì ra là Lăng Linh, nghĩ đến tiểu quỷ này hắn lại đau đầu. Quả nhiên trong điện thoại nó bảo nó và bạn nó rất thích phòng tổng thống ở khách sạn Trường Thành, nhân dịp cuối tuần đến chơi còn nghỉ lại thêm một đêm nữa. Gì thế này, một đêm hơn bốn nghìn usd, nhưng Trần Tuấn Long không cách nào cự tuyệt nổi yêu cầu khẩn thiết của Tiểu Lăng Linh, cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý. Trong điện thoại lúc này là tiếng hoan hô của các cô gái, nhưng túi tiền của Trần Tuấn Long cũng vơi đi không ít.
Trần Tuấn Long với nụ cười méo mó gọi cho lễ tân khách sạn Trường Thành, yêu cầu thuê phòng thêm một đêm, bên kia đầu dây tất nhiên là không vấn đề gì, lập tức giúp hắn làm thủ tục. Trần Tuấn Long về đến Hải Đạo Hiên thì cũng hơn 10h tối, lẽ ra hứa với Quách Uyển Tây là về sớm một chút nhưng mà đi đường mất tới 5,6 tiếng, Trần Tuấn Long cũng thấy hơi áy náy, vừa lúc đi qua cửa hàng hoa phía dưới, hắn liền dừng xe, vào tiệm cẩn thận chọn mười tám bông hoa hồng, bảo nhân viên gói cẩn thận rồi gõ cửa phòng Hải Đạo Hiên.
Cửa phòng vừa mở, Trần Tuấn Long liền giấu bó hoa sau lưng, vừa nghe thấy tiếng hoan hô của Quách Uyển Tây là đã thấy cả người cô ấy nhảy chồm lên người mình. Một ngày không gặp như cách ba mùa thu. Cô và Trần Tuấn Long mới nửa ngày không gặp mà cứ như mật và ngọt, quấn chặt lấy nhau hôn tới tấp.
Sau nụ hôn dài say đắm, Trần Tuấn Long mới mỉm cười lôi bó hoa từ sau lưng ra. Quách Uyển Tây vừa nhìn thấy bó hoa cực kì cảm động, đây là lần đầu tiên cô được tặng hoa, hơn nữa lại là do người yêu mình tặng, sao không cảm động được chứ. Quách Uyển Tây đỏ mặt nhận lấy bó hoa, nũng nịu một tiếng rồi ngã người vào lòng Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long nhấc bổng cô lên, một chân đá lui sau đóng cửa, vừa cúi xuống hôn Quách Uyển Tây vừa bế cô đến giường.
Vừa thả cô lên giường, Trần Tuấn Long không nói gì, cái anh ta cần lúc này là hành động bởi vì mọi lời nói đều là dư thừa. Hắn vội vã vứt áo khoác qua bên, sau đó là cởi áo sơ mi rồi trần như nhộng lao lên giường.
Quách Uyển Tây vứt bó hoa qua bên giường, nhìn từng động tác của Trần Tuấn Long với ánh mắt đầy nhục dục rồi lao tới chỗ hắn, cô khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy đầu Trần Tuấn Long. Lúc này hắn đang cố gắng mở từng khuy áo của cô cô, phơi bày ra cả bầu ngực căng tròn rồi ngấu nghiến vào đó, chỉ một lúc sau Quách Uyển Tây đã cảm thấy đê mê lên cực đỉnh.
Trần Tuấn Long cần phải cho ra, hắn phát hiện sau mỗi lần giết người hắn đều có ham muốn này, hình như nó đã trở thành một thói quen rồi. Những việc bất ngờ trong tương lai còn quá nhiều, lẽ ra khi hắn làm sát thủ, mạng sống chỉ tính từng ngày, nhưng chính Thất Thất đã cho hắn thấy hy vọng sống. Nếu không thì cuộc sống như thế chắc có lẽ chỉ qua được vài năm, một kẻ luôn có khuynh hướng tự hủy hoại như hắn có lẽ đã sớm mất hết lí trí, lún sâu vào làm công cụ giết người. Bởi vì ông trùm đã nói với hắn một sát thủ không cần phải có tình cảm, không ai muốn một công cụ có tình cảm cả. Vì vậy bây giờ hắn luôn cảm kích tận đáy lòng là Thất Thất đã cứu hắn, còn hắn, đã đẩy cô ấy xuống vực thẳm?
Vừa nghĩ đến đây, động tác của Trần Tuấn Long bắt đầu điên cuồng, tiếng rên rỉ của Quách Uyển Tây ngày càng lớn kích thích thêm hắn. Trần Tuấn Long hai tay chống trên giường, nhìn Quách Uyển Tây đầy nhục dục dưới cơ thể mình, kèm theo động tác không ngừng của hắn là tiếng rên rỉ của cô.
Đột nhiên động tác của Trần Tuấn Long bắt đầu chậm lại, cơ thể ở dưới cũng nhũn ra làm Quách Uyển Tây thấy lạ, cô không chịu được nữa liền chủ động nâng cao mông mình lên đưa Trần Tuấn Long vào nhịp.
Trần Tuấn Long thấy thế liền mỉm cười, cái anh ta muốn chính là việc này, cô từ bị động đến chủ động làm hắn quá hài lòng, một cô gái tuyệt vời như thế này thì còn đợi gì nữa? Hằn liền chồm lên người cô ta, 2 người sau một hồi làm tình điên cuồng thì cũng đạt tới cực đỉnh.
Trần Tuấn Long chẳng muốn dậy, bây giờ chắc cũng trưa rồi, Quách Uyển Tây tối qua quá cuồng nhiệt, qua hai lần thì hai người ôm nhau ngủ. Nhưng tới sáng sớm thì Trần Tuấn Long lại muốn lần nữa. Lẽ ra sáng sớm hắn đã tỉnh dậy rồi, nhưng hôm nay là cuối tuần, chỉ riêng việc được nằm trên giường với người đẹp thế này đã làm hắn không muốn dậy rồi. Hắn dùng tay vuốt ve thân thể của Quách Uyển Tây làm cô trong lúc nửa tỉnh nửa mê cũng lại với hắn một lần nữa, cuối cùng hai người đã thiếp đi.
Trần Tuấn Long lúc này nằm trên giường bất giác thở dài, cái mình muốn chính là cuộc sống vô lo vô nghĩ, đẹp như thế này. Quách Uyển Tây đã khoác áo ngủ lên mình, ngồi bên giường chải tóc, vừa nhìn cái người đang nằm trên giường vừa mỉm cười hồi tưởng lại những giây phút đêm qua.
Trần Tuấn Long nhìn ngắm theo từng động tác đưa lược chải tóc của Quách Uyển Tây, một mái tóc thật đẹp, thật bay bổng. Hắn chợt nghĩ hay là mua thêm cái bàn trang điểm? Lúc đầu mới tới hắn không nghĩ Hải Đạo Hiên này lại nhanh có “nữ chủ nhân” như vậy.
- Trưa lắm rồi, đợi lát nữa gọi đồ ăn sẵn ăn, bây giờ không kịp nấu nữa rồi.
Quách Uyển Tây nói.
Trần Tuấn Long cười:
- Tùy em.
Hắn không để ý lắm tới mấy việc này, vả lại bây giờ vẫn chưa đói lắm. Trước đây hắn ở ngoài năm ngày năm đêm không có gì ăn mà vẫn sống được, bây giờ có nửa ngày không ăn thì chỉ là chuyện nhỏ.
Quách Uyển Tây liền cầm điện thoại gọi đồ ăn sẵn. Một lúc sau nói với Trần Tuấn Long:
- Được rồi, đồ ăn sẽ đến ngay lập tức, em gọi hai tô mì tương rồi, anh ăn được chứ?
Trần Tuấn Long cười nói:
- Có gì mà ăn được với không được chứ, anh cái gì cũng ăn được hết.
Quách Uyển Tây ngã lên giường cười rũ rượi, vừa lúc áp sát vào mặt Trần Tuấn Long, người lại hôn nhau say đắm, được một lúc rồi rời nhau ra. Quách Uyển Tây dí ngón tay trỏ vào trán Trần Tuấn Long.
- Anh đó, cái gì cũng ăn được, chẳng phải là thành heo rồi sao.
Trần Tuấn Long bật người dậy, thọc léc người Quách Uyển Tây, hai người làm trò trên giường, Trần Tuấn Long cười:
- Nếu anh là con heo lớn thì em là heo nhỏ, anh thấy sau này không cần gọi em là Tây Tây nữa, gọi là Tiểu Trư Trư được rồi, haha...
Quách Uyển Tây nghe Trần Tuấn Long gọi mình là Tiểu Trư Trư tất nhiên là không hài lòng, liền dẩu môi lên. Trần Tuấn Long không thèm để ý tới thái độ cô, liền chồm tới và hôn cô tới tấp, đứt cả hơi.
- Em không thèm chơi với anh nữa, làm người ta ướt cả mồ hôi, em đi tắm đây.
Quách Uyển Tây quay người bật máy trong phòng tắm, nhìn Trần Tuấn Long đỏ mặt, quay lưng lại với hắn rồi từ từ cởi áo ngủ, một thân thể trắng ngần lồ lộ trước mắt hắn, Trần Tuấn Long phải kiềm chế mình lại, nhìn cô một cách thích thú.
Lúc này chuông cửa vang lên, Quách Uyển Tây che hai tay trước ngực thò đầu ra nói:
- Có lẽ là người đưa mỳ, Long ca, anh ra mở cửa đi, tổng cộng mười đồng.
- Ừ....
Trần Tuấn Long mắt vừa nhìn chằm vào cơ thể Quách Uyển Tây vừa đáp lại.
- Con heo háo sắc!
Quách Uyển Tây ném cho Trần Tuấn Long một câu rồi lại trở vào trong.
Trần Tuấn Long vừa mỉm cười vừa lấy khăn bông quấn quanh người, nhặt ví lấy mười đồng rồi ra mở cửa.
- Xin chào, tôi là người đưa mỳ, cảm ơn, của anh mười đồng.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của một cô gái, nhưng cô ta vừa nói xong, ngẩng đầu lên giật mình vì cái thân hình trần truồng trước mặt mình rồi kêu to lên một tiếng:
- Là anh, Trần Tuấn Long!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT