Tám ngày sau chúng ta về đến Lưu Tiên thành. Trải qua cuộc hành quân ngày đêm không nghỉ, người ngựa đều mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có ta tinh thần vẫn sáng suốt, ngay cả nửa phần mệt mỏi cũng không có.

Nhìn thấy đại giá thánh kiếm kỵ sĩ trở về, sự hoan hỉ của quân dân Lưu Tiên thành vẫn chưa kịp sơ tán không cần phải nói cũng biết là nồng nhiệt như thế nào.

Sau khi sơ tẩy, ta và Ny Nhã tới Đại công đường, cùng các tế ti, đại công và các tướng lãnh cử hành hội nghị. Lúc này là thời khắc cần phải tranh thủ từng giây, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Ngoại trừ Yến Sắc và Đại tế ti, tất cả mọi người đều chờ ta ở phòng nghị sự.

Ta nếu chưa ngồi, thì không ai cả gan ngồi xuống. Ta bèn ngồi xuống trước tiên tại một đầu của chiếc bàn dài, những người khác cũng đều nhập toạ.

Dực Kì được xếp ngồi ghế đầu tiên bên tay phải ta, hiển thị Tịnh Thổ nhân đối với hắn trọng thị phi thường. Dù sao hắn xem như cũng là người của ta, điều đó làm cho bọn họ dể dàng chấp nhận hắn.

Ngồi đối diện chính là Tạ Vãn đại công, ông ta là Lưu Tiên thành chủ, lúc này với thân phận chủ nhà tham gia hội nghị

Hai bên chiếc bàn dài mọi người đã ngồi kín, ngay cả bọn Tú Thanh, Hầu Ngọc, Điền Tông cũng tham gia nhưng không có quyền biểu quyết. Không biết sao, ta đối với ba người này có hảo cảm đặc biệt, hoặc giả là do thời gian sống cùng nhau lâu hơn.

Ta cất lời đầu tiên:" Đại tế ti và Yến Sắc đã đến đó chưa?" Ta kỳ thật trong lòng đã biết đáp án, chỉ là dựa vào đó để mở đầu hội nghị.

Quả nhiên Tạ Vãn đáp: "Ba ngày trước, nhận được mệnh lệnh của Đại kiếm sư do Long Ca mang về, Đại tế ti và Yến Sắc đại công lập tức huy động tất cả công tượng trong thành, quay trở về Thiên miếu, tiến hành kiến tạo công trình đập nước.

Hồng Thạch và Long Đằng đồng thời định cất lời, nhìn thấy đối phương muốn nói thì đều khiêm nhượng nhường cho đối phương nói.

Ta cảm thấy mối quan hệ của hai vị đại công luôn bất hòa này đang không ngừng được cải thiện, không có chủ ý cũng ngầm hiểu nhau. Ta bèn nhìn về phía Trữ Tố đang cười cười.

Trữ Tố hiểu rõ việc hai người muốn hỏi, mỉm cười nói: "Chúng ta đã bắt đầu rút các phụ nữ, trẻ em và thương binh của Lưu Tiên thành, phỏng chừng chưa đến ba ngày sẽ hoàn thành việc rút lui. Nhưng vật tư sợ rằng cần thêm thời gian hai ngày nữa."

Ta gật đầu khen ngợi: "Làm tốt lắm! Việc xây thành bảo của ta thì sao?"

Trác Liên nói: "Đó là vinh hạnh và công việc của ta. Bất quá bởi vì đó là thành bảo của Thánh kiếm kị sĩ, không cần ta đốc thúc, tất cả mọi người đều làm việc quên mình. Cho nên chỉ hơn mười ngày nữa là hoàn thành. Khi đó cho dù Nghiêu Địch suất binh công tới, trong vài tháng sẽ tuyệt không có vấn đề gì. Hiện tại, ta ngược lại thật sự hy vọng hắn xuẩn ngốc xông đến tấn công mạnh mẽ."

Mọi người đều thấy ông ta nói rất thú vị, cười tán thưởng.

Chỉ có Tạ Vãn sắc mặt trầm trọng không cười, ta đương nhiên hiểu được cảm thụ của ông ta, ta hỏi: "Tạ đại công! Ông có tâm sự gì, cứ nói ra đi!"

Ánh mắt mọi người tập trung vào ông ta, lộ ra thần sắc thông hiểu đồng tình.

Tạ Vãn trầm ngâm hồi lâu, lấy dũng khí nói: "Ta hiểu Đại Kiếm Sư muốn hủy Lưu Tiên thành là vạn bất đắc dĩ, nhưng có biện pháp thứ hai nào không?"

Tư vị của việc được rồi lại mất khiến người ta khó chấp nhận được, ta gật đầu nói: "Trong hai tình huống, chúng ta có thể không phải thiêu rụi Lưu Tiên thành, mà vẫn có thể thắng trận này.", Rồi quay sang Dực Kì nói: "Ngươi trước hết đoán xem, thật ra đó là hai tình huống nào?" Ta chính là đang cố ý để cho Dực Kì biểu hiện trí tuệ một chút trước các tướng lĩnh cao cấp.

Dực Kì dễ dàng đáp: "Tình huống thứ nhất, tự nhiên là đập nước có thể hoàn thành trước khi Hắc Xoa nhân đến, nhưng tình huống thứ hai thuộc hạ không thể đoán chính xác được." Rồi hắn mỉm cười nói: "Nếu thuộc hạ đoán được thì đã trở thành Đại Kiếm Sư rồi."

Mọi người đều bắt đầu cười ồ.

Sắc mặt Tạ Vãn vẫn thâm trầm như cũ. Bởi vì ông ta biết không có thời gian một, hai tháng, đập nước tuyệt không thể hoàn thành.

Ta nói: "Nếu lúc này Nghiêu Địch đến tấn công, nhất định do hai đường thủy bộ đồng thời tiến quân. Nếu không để chúng ta giáp kích hai bên bờ sông, chỉ cần dùng hỏa tiển, bọn chúng cũng sẽ không chống đỡ nổi. Hơn nữa nhất định phải cẩn thận nghiêm ngặt, chậm rãi tiến quân. Nếu chúng ta có khả năng không ngừng hư trương thanh thế, sẽ có thể làm tốc độ hành quân của chúng càng chậm lại. Bởi vậy hoàn thành đập nước trước khi chúng đến, không phải là không có khả năng.

Ánh mắt Tạ Vãn loé sáng nói: "Chúng ta còn có thể đặt chướng ngại vật dưới lòng sông, hoặc tại bờ sông bố trí cạm bẩy, làm bọn chúng phải ra tâm đề phòng, muốn chạy nhanh một bước cũng không dám."

Tiểu Ải Bàn nói: "Ta có thể thỉnh thoảng phóng ra long nộ hống vào thuyền địch, cho bọn chúng nếm thử cái tư vị này."

Tất cả mọi người bắt đầu hưng phấn, cảm thấy tình thế không phải là không thể đảo ngược.

Ny Nhã hờn mát nói: "Đại Kiếm Sư! Ngài còn chưa nói ra tình huống thứ hai là gì!"

Ta mỉm cười nói: "Trong trận chiến tại Lưu Tiên thành, Hắc Xoa nhân hao tổn một lượng lớn vật tư. Trong đó, đại bộ phận là đem từ Tụ Tiên hồ đến. Bây giờ Lưu Tiên thành và bại quân từ nam phương cùng lúc trở về, tất khiến cho việc cung ứng lương thực vật tư tại Tụ Tiên hồ càng thêm trầm trọng, đúng không?"

Vốn là thành chủ của Tụ Tiên hồ lưỡng thành, Trác Liên nói: "Nhưng chỉ cần nửa tháng, Hắc Xoa nhân có thể đưa vật tư ào ạt thông qua thuỷ lộ liên tục vận chuyển từ bắc phương tới."

Ta vổ bàn nói: "Đây là điều kiện cơ bản của tình huống thứ hai của ta. Giả thiết Nghiêu Địch trong vòng một tháng gấp rút suất binh công tới, vật tư bọn chúng mang tới tuyệt không thể nào đủ cung cấp cho một khoảng thời gian dài, mà chỉ có thể dựa vào thủy lộ tiếp tế đều đặn không ngừng."

Suy nghĩ của Dực Kì mẫn tiệp nhất, bắt đầu nói: "Thuộc hạ hiểu được rồi, chỉ cần phá hủy tuyến tải lương thủy đạo, Hắc xoa nhân dẫu có chiếm được một tòa thành bỏ không cũng thủ không được bao lâu, khi bọn chúng rút quân, cũng là thời khắc chúng ta tập kích đám lương cạn binh tàn bọn chúng."

Long Ca nói: "Nói như vậy, chỉ cần nhìn xem Hắc Xoa vương khi nào công tới là có thể biết Lưu Tiên thành có thể bảo tồn hay không."

Ta đứng dậy nói: "Ta có thể cam đoan không dưới ba mươi ngày, Nghiêu Địch sẽ suất quân tiến đánh, nếu không sĩ khí của Hắc Xoa nhân vĩnh viển sẽ không thể phục nguyên. Vô luận về thực chất hay tinh thần, bọn chúng đều cần phải có một trận đại thắng." Ta quay sang Dực Kì nói: "Ngươi đại diện cho ta ở đây, thương nghị an bài chi tiết, ta phải đi xem đám hàng quân Hắc Xoa nhân. Bọn họ có thể là một vấn đề đau đầu không mong đợi của Nghiêu Địch."

Dực Kì đứng dậy thi lể, trong mắt toả ra sự cảm kích sâu sắc đối với việc ta coi trọng hắn.

Ny Nhã ai oán liếc nhìn ta, trách ta sao bỏ nàng ở nơi này.

Ta mĩm cười, tiến đến phía sau Tạ Vãn, vổ vổ vai ông ta cười nói: "Yên tâm đi! Lưu Tiên thành sẽ được bảo lưu hoàn toàn, ta sẽ dạy cho Nghiêu Địch muốn hủy thành cũng không xong."

Tạ Vãn la lên một tiếng vui mừng đến phát khóc.

Ta thầm nghĩ: "Chỉ vì Thải Nhu, vô luận bao nhiêu khó khăn, ta cũng phải lưu lại đại thành bảo mỹ lệ vắt ngang sông này."

Hành động rút lui từ Lưu Tiên thành vẫn tiến hành không gián đoạn. Tới sáng sớm hôm sau, đại diện hàng binh về gặp Nghiêu Địch yêu cầu trao đổi tù binh là Tiến Phi và năm tên Hắc xoa nhân, cưỡi ngựa đến kiệt sức, miệng ngựa sùi bọt mép, đã trở về.

Ta dự định gặp hắn tại Đại công đường, nhưng hắn yêu cầu được tiếp kiến tại đại ngục giam tù binh Hắc xoa nhân, bởi vì hắn hy vọng tất cả Hắc xoa nhân biết được phản ứng của Nghiêu Địch.

Tâm niệm xoay chuyển, ta biết rằng tình huống dự đoán của ta đã phát sinh, lập tức hạ lệnh cai ngục đưa Hắc Xoa nhân ở các nơi đưa đến quảng trường của đại ngục giam, lại điều động tất cả binh lực, nghiêm phòng bạo loạn xuất hiện.

Phía trong và ngoài của ngục giam, toàn bộ đều có Hắc Xoa nhân đứng chen chúc. Quá nửa là phụ nữ và trẻ em, tổng cộng phải trên năm vạn người, nhìn tình cảnh đó cũng làm lòng người xót xa.

Ngày hôm qua, ta bỏ cả buổi chiều và hoàng hôn, vào trong ngục cùng Hắc Xoa nhân nói chuyện, an ủi bọn họ, khẳng định bọn họ đã được đối xử tốt, cũng làm cho họ hiểu ta không phải là một kẻ hung tàn, mà là một người yêu hòa bình.

Ta sẽ nhanh có đáp án tác dụng này lớn như thế nào.

Ta chẳng những muốn đánh Nghiêu Địch trên chiến trường mà còn muốn đánh hắn bằng tâm lý chiến, ta thề sẽ không để Nghiêu Địch giúp Đại Nguyên Thủ còn sống mà rời khỏi Tịnh Thổ.

Không phải bọn chúng không chết, thì là ta chết.

Quãng trường có thể chứa hàng vạn người của đại ngục giam chật cứng Hắc Xoa nhân. Bọn họ tay bị trói quặt ra sau lưng, được chia thành những tổ mười người bởi Tịnh Thổ quân. Trên đầu tường cũng đầy các tiễn thủ của Tịnh Thổ giám thị từ trên cao.

Những người bị thương ở lại trong ngục, bởi vì quảng trường tuy rộng, cũng không thể dung nạp hơn năm vạn người.

Ta và Tiến Phi hai người đứng trên đài cao để tất cả mọi người có thể thấy chúng ta.

Nét mặt Tiến Phi đầy những ưu tư, hắn trầm ngâm hồi lâu rồi thông qua ống truyền thanh lớn tiếng kêu lên: "Các vị huynh đệ tỉ muội, ta lần này trở về chỉ mang theo một tin bất hạnh, Nghiêu Địch tôn kính của chúng ta đã bỏ rơi chúng ta, không chịu dùng tù binh đổi lấy mạng sống và tự do của chúng ta."

Hàng vạn Hắc xoa nhân nam nữ lạ thay không hề lên tiếng, nhưng sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

Tiến Phi quát to: "Không phải ta hôm nay phụng mệnh Nghiêu Địch đến đây báo tin này cho các ngươi, mà là kháng lệnh đào tẩu đến, cùng các ngươi nhận lấy vận mệnh tử vong, nếu phải chết chúng ta cùng chết một chỗ."

Trong lòng ta kêu lên: "Hảo hán tử!"

Tiến Phi quay sang ta nói: "Sự tình là như thế này, chúng ta cam tâm nhận lấy vận mệnh không thể tránh được."

Trong đám Hắc Xoa nhân có người bắt đầu hét lên, mắt thấy phải sinh ra hổn loạn khó có thể khống chế.

Tiến Phi quát lớn: "Yên lặng, cho dù chết, cũng phải chết có tôn nghiêm."

Chúng Hắc Xoa nhân lại yên lặng trở lại. Rõ ràng Tiến Phi trong lòng họ cực kỳ có uy tín.

Ta giơ ống truyền thanh lên hét lớn: "Các ngươi đều không cần phải chết. Ta tịnh không phải là Nghiêu Địch. Ta là Đại Kiếm Sư Lan Đặc. Các ngươi nên tín nhiệm ta, tựa như ngày trước các ngươi đã tín nhiệm ta."

Tất cả Hắc Xoa nhân ngây người ra, nhân từ với địch nhân không phải là truyền thông và phong cách của họ.

Tiến Phi kinh ngạc nhìn ta, vẻ khó tin nói: "Đại Kiếm Sư…."

Ta nhìn hắn mĩm cười, rồi sau đó lại hướng về chúng Hắc xoa nhân trên quãng trường nói: "Ta có thể đề nghị cho các ngươi đủ lương thực để trở lại Tụ Tiên hồ, thậm chí đủ vượt Tụ Tiên hồ quay về phương bắc, ngồi thuyền trở về cố hương của các ngươi, cùng tộc nhân đoàn tụ. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, là đừng bao giờ tái sát hại Tịnh Thổ nhân, bởi vì họ cũng như các ngươi, đều có sự tôn nghiêm của loài người, bọn họ cũng có cha mẹ cùng vợ con khóc than cho họ."

Chúng Hắc Xoa nhân trước tiên quay mặt nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng, cũng không biết là ai hò reo trước, tiếng reo như sóng triều dâng cao

Hồi hương chính là mơ ước của mỗi người, lời của ta chọn đúng ngay điều khát vọng nhất trong tâm khảm bọn họ.

Ta đưa tay nắm chặt tay của Tiến Phi nói: "Ta sẽ lập tức an bài cho các ngươi rời đi, hy vọng ngươi có thể đưa bọn họ an toàn trở về tổ quốc, kiến lập lại lý tưởng quốc gia, đối với Nghiêu Địch, ta cam đoan hắn vĩnh viển không thể trở về."

Tiễn Phi gật đầu nói: "Ta hiểu được những lời Đại Kiếm Sư nói, ta cũng có thể cam đoan, chúng ta sẽ không lại làm thương tổn Tịnh Thổ nhân, nhưng Đại Kiếm Sư có thể trao trả vũ khí và chiến mã cho bọn ta."

Ta quả quyết nói: "Đương nhiên là có thể, ở ngoài thành, ngươi có thể nhận tất cả các thứ cần thiết cho cuộc hành quân."

Tiến Phi nói: "Ngài thật sự tín nhiệm ta?"

Ta nói: "Một hán tử có thể trở về chịu chết, Đại Kiếm Sư ta nếu tin lầm ngươi chỉ có thể trách mình là có mắt không tròng."

Tiến Phi quỳ xuống cung kính hôn chân ta.

Tiếng reo mừng của Hắc Xoa nhân càng dữ dội, không biết là ai hét lên Đại Kiếm Sư đầu tiên, cả ngục giam trong ngoài đều là tiếng hô điên cuồng “Đại Kiếm Sư!”

Hoàng hôn.

Ta cùng chúng tướng lãnh dừng ngựa ngoài thành, nhìn chúng Hắc xoa nhân dưới sự chỉ huy của Tiến Phi khuất dần phía xa.

Long Đằng có điểm do dự nói: "Đại Kiếm Sư thật sự tin tưởng rằng bọn Hắc Xoa nhân này sẽ không quay về Tụ Tiên hồ, mà là chạy thẳng ra biển quay về Hắc Xoa quốc?"

Ta nói: "Nếu Tiễn Phi thật sự mang người quay về. Nghiêu Địch sẽ là người đầu tiên không buông tha cho hắn. Tiến Phi vì chính mình tuyệt sẽ không quay về Tụ Tiên hồ."

Hồng Thạch nói: "Nếu bọn chúng quay về Tụ Tiên hồ, đối với Nghiêu Địch cũng là hữu hại vô lợi. Trước tiên làm cho việc cung ứng lương thực của chúng càng thêm trầm trọng, kế đến bọn chúng sẽ mang hành động bất nghĩa bỏ rơi bọn chúng của Nghiêu Địch truyền bá khắp nơi, làm nhiễu loạn lòng quân, một chiêu này của Đại Kiếm Sư thật là cực kỳ lợi hại."

Tạ Vãn có điểm bất mãn nói: "Nhưng ít ra cũng để ta tra vấn Tiến Phi tình huống liên quan đến tụ tiên hồ, điều đó đối với chúng ta thật là đại lợi."

Ta biết ông ta quan tâm đến động tĩnh của Nghiêu Địch, thông cảm nói: "Tiến Phi này là loại người trọng tình nghĩa, nếu muốn hắn bán đứng đồng bào, hắn sẽ chịu chết chứ không làm. Nhưng giờ đây, ta chỉ cần cầu hắn mang tộc nhân về cố thổ, làm hắn chấp nhận dể dàng hơn. Hành động của hắn sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn đến Hắc Xoa nhân đang ở phía bắc Tụ Tiên hồ, trực tiếp ảnh hưởng nguồn tiếp tế của bắc phương cho Tụ Tiên hồ. Thử nghĩ trong trường hợp tất cả Hắc xoa nhân theo Tiến Phi đào tẩu mang theo phần lớn hạm thuyền, tình huống gì sẽ xảy ra?"

Tạ Vãn như bừng tỉnh, gật đầu nói: "Ta đã hiểu rồi!"

Long Đằng nói: "Ngày nay khác biệt so với ngày trước. Gần đây Hắc xoa nhân liên tục chiến bại, nói Hắc Xoa nhân không sinh ra ý nghĩ sợ hãi thì ai cũng không thể tin. Huống hồ Hắc Xoa nhân từ các tù binh Tịnh Thổ nhân đã sớm nghe qua dự ngôn Thánh Kiếm Kị Sĩ của chúng ta, lại ấn chứng sự thật hiện tại, ngài nói bọn chúng nghĩ gì?"

Ta cười nói: "Ta đã đói bụng rồi, ai có hứng thú cùng ta ăn cơm chiều." Tuyết bay nhẹ nhẹ, ta quay đầu phi về cổng thành.

Long Đằng đuổi theo nói: "Đã quên không báo cho ngài, hơn mười ngày nay, binh lính quay trở về và các tráng đinh muốn tòng quân từ các làng phụ cận ùn ùn kéo về không ngớt, làm chúng ta tăng lên gần ba vạn quân, nhân số trong vài ngày tới sẽ còn tăng nửa."

Ta mĩm cười, niềm tin trong lòng càng tăng lên, cảm thấy tình huống thắng lợi đạt được rất dể dàng.

Tuy bụng đang đói, nhưng lợi dụng khoảng thời gian ngắn trước bửa tối, đến ngục thất của đại công đường, thăm tù binh Lang Hào Trực Mộ

Hắn nằm trên giường, chân tay đều bị vòng sắt khóa chặt, xích sắt bao quanh, chỉ có thể cử động đơn giản

Trực Mộ sắc mặt đã tốt hơn, thấy ta đến hắn nhắm mắt lại, tỏ vẻ xem thường ta.

Ta gọi người mở khóa, tiến vào phòng giam, lệnh cho cai ngục lui ra, ta ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường, thong thả nói: "Lão bằng hữu, ngươi nghĩ sao?"

Trực Mộ hừ lạnh nói: "Ta không phải bằng hữu của ngươi."

Ta không để ý sự ngỗ ngược đó, mỉm cười nói: "Giả thiết ta thả ngươi về Tụ Tiên hồ, ngươi nghĩ thế nào?"

Trực Mộ mở bừng mắt, ngạc nhiên một lúc, rồi trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn điều kiện như thế nào?"

Ta nói: "Không cần điều kiện gì hết, chỉ cần ngươi gật đầu, sáng mai ta lập tức để ngươi đi."

Trực Mộ thở gấp hỏi: "Không có chuyện tiện nghi như thế? Ngươi đang làm chuyện quái quỷ gì đây?"

Ta nói: "Tin hay không là do ngươi, ngươi muốn đi hay không?"

Trực Mộ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói: "Mưu đồ của ngươi thật lơi hại, nếu ta trở về như vậy, Nghiêu Địch tất hoài nghi ta dùng tin tức tình báo trọng yếu để trao đổi tự do, ta thà bị giam ở đây, ngươi muốn chém, muốn giết thì tùy!"

Ta nhạt giọng nói: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, thành thật nói cho ta biết, ngươi có phủ nhận là Nghiêu Địch vẫn còn cơ hội chiến thắng?"

Trực Mộ ngây ngốc nhìn nóc phòng, hồi lâu mới nói: "Nói cho ta biết, ngươi là người hay quái vật, vì sao độc dược bá đạo của Âm Nữ Sư đối với ngươi không có tác dụng? bốn ngày nhịn đói cũng không sao cả?"

Ta nói: "Yên tâm đi! Ta chỉ là một người bình thường, bất quá thể chất tốt hơn so với ngươi bình thường. ngươi còn chưa đáp lại vấn đề của ta?"

Trực Mộ ánh mắt ngưng trệ, lẩm bẩm nói: "Ta không biết, thật sự không biết!"

Nhưng ta lại biết hắn đã mất đi niềm tin đối với Nghiêu Địch, nếu muốn hắn nói ra đương nhiên rất khó khăn.

Ta tăng thêm áp lực lên tinh thần của hắn, nói: "Ngươi có biết bảy trăm năm trước, đã sớm có người đưa ra Dự ngôn về cuộc xâm lược của các ngươi, và nói ra kết cục…."

Trực Mộ phẩn nộ quát: "Đó chỉ là những lời hồ ngôn của bọn Tịnh Thổ nhân, chỉ là ảo tưởng trong tuyệt vọng của bọn chúng."

Ta nhạt giọng nói: "Bản thân ngươi có thấy hay không những điềm báo kỳ quái, bởi vì trong Dự ngôn của Tịnh Thổ nhân, trước khi quân xâm lược bị tiêu diệt hoàn toàn, trên bầu trời đêm sẽ xuất hiện ánh hỏa quang kỳ quái."

Trực Mộ còn muốn bài xích, nhưng lời vừa đến cổ họng đã biến thành tiếng ơ ơ, há miệng nói không ra lời, sắc mặt cực kỳ khó coi. Không cần phải nói là bản thân đang nhớ lại hỏa điểu bay đến từ địa ngục của ta trước khi thành bị phá.

Câu so sánh này còn hơn vạn lời đe dọa, càng có thể phá vỡ niềm tin của tên xâm lược này.

Hắn thở dồn dập.

Ta nhạt giọng nói: "Không bằng chúng ta làm một giao dịch…"

Trực Mộ lắc đầu: "Không! Ta sẽ không bán đứng tộc nhân và chiến hữu, có phải chết cũng không!"

Ta cười nói: "Ai nói muốn ngươi bán đứng tộc nhân của mình, ta, Lan Đặc là người đầu tiên không nhìn nổi loại người vô sỉ đó. Ta chỉ muốn ngươi cứu lấy tộc nhân của mình, tránh cho bọn họ toàn bộ táng thân nơi đất lạ mà thôi."

Trực Mộ nhìn ta trầm giọng nói: "Binh lực của chúng ta vẫn còn mạnh hơn các ngươi nhiều lắm, không có ai tin rằng Nghiêu Địch đấu không lại ngươi, cũng không có ai dám phản lại Nghiêu Địch đâu."

Ta nhạt giọng nói: "Thời gian có thể chúng minh hết thảy, khi Nghiêu Địch chiến bại trận đầu tiên, tộc nhân của ngươi sẽ nghĩ sao? Khi đó không cần ta dạy, ngươi cũng biết làm thế nào rồi! Chỉ cần ngươi y theo phương pháp của ta, ta cam đoan ngươi và người của ngươi có thể bình yên quay về tổ quốc."

Trực Mộ bắt đầu trầm tư.

Ta biết giao dịch này đối với hắn thật chỉ hữu lợi vô hại. Giả thiết Nghiêu Địch thắng, hắn có thể tiếp tục làm thần tướng, làm chinh phục gia. Nếu Nghiêu Địch bị đánh bại, chứng minh được lời ta nói tất cả đều là sự thật, hắn lại có thể gọi thủ hạ rút lui, có còn gì hơn nữa để mà tính?

Trực Mộ hạ giọng thở gấp: "Nhưng ta trở về như vậy, Nghiêu Địch tất nhiên sẽ hoài nghi ta."

Ta nói: "Ta sẽ viết một phong thư, ủy thác cho ngươi trở về gặp Nghiêu Địch, khuyên hắn lập tức rời khỏi Tịnh Thổ, như vậy hắn sẽ không kỳ quái tại sao ta lại phóng thích ngươi trở về. Đến lúc đó, ngươi có thể cùng hắn chửi rủa ta. Với địa vị Trực thần tướng của ngươi, Nghiêu Địch tóm lại sẽ không vì ngươi mang một phong thư mà kết liễu ngươi."

Trực Mộ ngẫm nghĩ, cũng thấy được đây cũng là một biện pháp trong hoàn cảnh không có biện pháp nào, thở dài nói: "Ta chưa bao giờ gặp người nào lợi hại hơn ngươi, được rồi, ta đáp ứng ngươi."

Ta hướng ra ngoài hét lớn: "Người đâu!"

Lập tức có thủ vệ chạy đến, theo lệnh của ta mở khóa cho Trực Mộ

Sau khi thủ vệ đã rời đi, Trực Mộ đứng dậy, xoa bóp tay chân, vẻ mặt vui buồn khó phân.

Ta đưa tay ra trước mặt hắn nói: "Chúng ta sẽ có cơ hội trở thành bằng hữu phải không?"

Trực Mộ do dự một chút, đưa tay nắm tay ta nói: "Ta đến giờ mới hiểu cái gì là lấy đức phục nhân. Tương lai, giả như kẻ thắng không phải là các ngươi mà là Nghiêu Địch, ta dù có liều chết như thế nào cũng sẽ yêu cầu cho ngươi một sanh lộ."

Ta gật đầu tán dương: "Ta đã sớm nhìn ra ngươi là chân hán tử!" Trong tình huống thế này, ta không thể không nói đôi ba câu trái với lương tâm như vậy. Bọn người như Khách Hoành Sinh, Tiến Phi là hảo hán, nhưng tuyệt không phải là tên mặt sói Trực Mộ. Hoặc hắn chính là hảo hán tử, hãy để hắn tự mình chứng minh cho ta xem.

Chúng ta cùng thả lỏng tay.

Trực Mộ nói: “Hy vọng người không chạm phải Vu Đế. Người này có ma lực cường đại. Trên quả cầu nơi chúng ta cư ngụ này phân chia làm ba vùng lục địa riêng biệt lớn nhất. Hai vùng đã do người của ông ta nắm giữ. Hắc Xoa nhân chúng ta chỉ là một trong ba chủng tộc mạnh nhất nhận mệnh lệnh của hắn.”

Ta thừa cơ hỏi: “Đại Nguyên Thủ cùng Vu Đế thật ra có quan hệ như thế nào?”

Trực Mộ nói: “Ta cũng không rõ lắm, theo như Nghiêu Địch nói, Đại Nguyên Thủ là người được Vu Đế phái đến chinh phục vùng đất này của các ngươi, Không ngờ sau khi Đại Nguyên Thủ kiến lập Đế Quốc, thì lại không hề lý đến Vu Đế.”

Ta ngạc nhiên nói: “Vu Đế lại tha cho Đại Nguyên Thủ sao?”

Trực Mộ đáp: “Vu Đế tựa hồ sợ hãi một loại lực lượng thần bí phong bế trên lục địa này của các ngươi. Nên ông ta phái Đại Nguyên Thủ đến, cũng hi vọng Đại Nguyên thủ có khả năng hủy diệt nó.”

Ta biết hắn nói đến chính là dị vật trong phế tích kia. Không thể tưởng Vu Đế cũng biết đến sự tồn tại của nó, tựa hồ lại còn muốn đấu tranh quyết liệt.

Trực Mộ thở dài một hơi nói: “Trong chúng ta chỉ có Nghiêu Địch gặp qua Vu Đế. Bắt đầu từ ngày đó, ông ta liền xem Vu Đế như thần, luôn luôn phục tùng ông ta. Lại tuân theo mệnh lệnh của ông ta viễn chinh Tịnh Thổ. Trong chúng ta, Khách Hoành Sinh, Đái Thanh Thanh cùng Hướng Hội Sinh, đều cực lực phản đối, nhưng đều không thay đổi được chủ ý của Nghiêu Địch.”

Ta nhạt giọng nói: “Không phải sợ Vu Đế, chung quy cũng có một ngày, ta đem tên đầu sỏ chủ mưu này phanh thây vạn đoạn, bởi vì ta chính là đại diện cho lực lượng thần bí trên vùng đất này, người hiểu chứ?”

Trực Mộ toàn thân chấn động, kinh ngạc nhìn lại ta, trợn mắt líu lưỡi.

Ta nói: “Vu Đế chỉ là người chứ không phải thần, nếu không sẽ không để Đại Nguyên Thủ phản bội mà sau đó vẫn không có phương pháp nào khắc chế, quân viễn chinh các ngươi cũng không rơi vào trong khốn cảnh thế này, phải không? Bằng hữu?”

Đến đây, ta đã hoàn toàn áp đảo Trực Mộ về mặt tâm lý. Ta bèn cùng hắn ước định nhiều phương pháp liên lạc đơn giản hữu hiệu, rồi rời khỏi phòng giam.

Một ngày sau, Trực Mộ mang theo thư tín do ta soạn quay về Tụ Tiên hồ. Trong thư ta đã khéo léo để Hắc Xoa vương cảm thấy rằng, không lập tức hướng về chúng ta phát động tấn công, hối cũng sẽ muộn.

Trở lại chỗ ở tạm thời trong Đại công đường, ngoại trừ Ny Nhã, ba người còn lại cùng Đại Hắc vẫn đang chờ đợi ta.

Hồng Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, trách ta cả ngày cũng không lí đến nàng.

Nhìn thấy các nàng lòng ta lập tức mềm lại, mãi đến khi ta nói ngày mai sẽ dàn xếp để các nàng bên cạnh, Hồng Nguyệt mới chuyển oán giận sang vui mừng.

Sau khi vội vàng sơ tẩy, ta dẫn theo các nàng cùng Đại Hắc vội vã đến Đại công đường phó yến.

Đại công đường tràn ngập không khí thoải mái mà mấy ngày nay còn thiếu vắng, vừa trông thấy ta đã biết có tin tức tốt.

Quả nhiên , Hồng Thạch hai người đã đi tới nói: “Phía Thiên Miếu truyền đến, bọn họ toàn lực kiến tạo tám đập nước. Ba cái trong đó có khả năng sẽ hoàn thành trong mười ngày, năm cái còn lại nội trong mười lăm ngày thì sẽ làm xong, ngài nói chẳng phải quá lý tưởng sao?”

Điền Tông cùng Long Ca quanh đó cũng tiến đến, nói: “Một tin tức tốt khác đến từ Ước Nặc Phu, địch quân tại Tụ Tiên hồ đã có dấu hiệu điều động, xem ra bọn chúng không lâu nữa sẽ tấn công. Bọn chúng đang tích tụ vật tư cho chuyến hành quân, bởi vì không ngừng có thuyền phương Bắc tiến về Tụ Tiên hồ.

Mà có một điểm rõ ràng hơn để thấy rõ ý muốn của bọn chúng, đó là bọn chúng bất kể ngày đêm để chế tạo công cụ công thành.”

Ta nhìn sang bên Trữ Tố và Trác Liên đang mật đàm với Dực Kỳ, lớn giọng nói: "Trữ Tố đại công, công tác lui quân tiến hành như thế nào rồi?”

Tiếng cười Trữ Tố truyền lại, nói: “May không nhục mệnh, hết thảy đều đã hoàn thành, Đại Kiếm Sư xin yên tâm.”

Lúc này, Tiểu Ải Bàn đi đến, bên cạnh còn có một mỹ nữ.

Là người hợp với Tiểu Ải Bàn nhất, Hồng Nguyệt phản ứng nhanh nhất, chạy đến trước tiên, Đại Hắc còn tưởng nàng đang đùa với nó, chạy đuổi theo.

Chúng ta vừa trông thấy liền mừng rỡ, nguyên lai nữ nhân đó chính là Linh Chỉ mà trong hôm mừng chiến thắng, do ta đã an bài cùng hắn khiêu vũ khúc đầu tiên.

Hồng Nguyệt tay trái phải nhất tề dùng lực, đẩy hai người đi tới.

Tiểu Ải Bàn ngượng nghịu không chịu nổi, trái với Linh Chỉ lại đang vui vẻ tự nhiên chào hỏi cùng chúng ta, dùng tay vỗ vỗ đầu Đại Hắc.

Long Di cũng khá nhiều chuyện, cùng Hồng Nguyệt hợp tác không ngừng đẩy Linh Chỉ sang một bên, hỏi ngắn hỏi dài.

Thải Nhu nhìn sang Tiểu Ải Bàn nói: “Đêm đó người còn nói Đại Kiếm Sư hại ngươi, giờ thì thế, hừm!”

Tiểu Ải Bàn sắc mặt đỏ bừng, nói chẳng đâu vào đâu: “Là ta hồ đồ… hồ đồ… đa tạ Thải Nhu cô nương… đa tạ Đại Kiếm Sư, đa tạ các vị thúc bá huynh đệ.”

Mọi người phá lên cười ha hả.

Âm thanh của Ny Nhã từ bên ngoài chánh môn vang lên nói: “Tiểu Ải Bàn ngươi cuối cùng thì đã dính đến chuyện thương thiên hại lý gì?” Mọi người lại trải qua một phen cười kịch liệt.

Ta lại nhớ đến nữ tỳ Lăng Tư của Đái Thanh Thanh, trong lòng có phần buồn rầu thương cảm. Giả như ta có khả năng cũng cứu được nàng trở về, thì chẳng phải quá tốt sao?

Ny Nhã thấy mọi người cười kịch liệt, chẳng biết bản thân có nói sai điều gì hay không, cảm thấy xấu hổ. May mắn Thải Nhu đã đi đến bên cạnh nồng nhiệt kéo nàng lại. Sau một hồi thì thầm bên tai, nàng mới giải được cơn mê, rồi nhịn không được cũng bật lên cười.

Theo sau nàng còn hai tướng Tú Dục và Hầu Ngũ, hơn nữa toàn thân nhung trang, tư thế thật sự hiên ngang, phấn chấn. Đúng là khí phái đại công.

Ta nhớ lại ngày đó khi mới gặp, tình cảnh nàng cởi đầu khôi ra, mái tóc vàng chảy xuống. Đến giờ phút này, nàng thật sự thành thục hơn rất nhiều.

Tình yêu của ta đối với nàng không ngừng tăng lên.

Ny Nhã thấy ta ngơ ngẩn nhìn mình, mặt từ từ đỏ lên, đi đến cạnh ta nhẹ giọng nói: “Đừng quên đây là nơi đại sảnh đông người.”

Ta tỉnh lại.

Những ngày này, ta rất ít khi nhớ tới chuyện trước kia. Nguyên nhân chủ yếu, hoặc giả bởi vì ngày về Đế quốc đã không còn xa, huống hồ lại có thuyền lớn của Dực Kì, có thể rút ngắn thời gian. Với suy nghĩ này, ta hết sức quý trọng khoảng thời gian mĩ lệ tại Tịnh Thổ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play